← Quay lại trang sách

Chương 22

Mặc dù đã là giữa mùa hè, nhưng cái nóng thực sự giờ mới tới bên bờ biển, và tôi thấy mình dừng lại thường xuyên hơn để tạt nước từ giếng lên mặt. Ở Civica, đôi khi mùa hè không đến, sương mù quanh năm bao phủ khắp các ngọn đồi. Chỉ khi chúng tôi vào đất liền để đi săn, chúng tôi mới cảm nhận được sức nóng thực sự. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao những chiếc áo váy một mảnh mỏng manh được các cô gái địa phương mặc không chỉ phù hợp mà còn cần thiết ở đây. Vài bộ quần áo mà tôi và Pauline mang theo từ Civica không hề phù hợp với thời tiết của Terravin, nhưng tôi đã rút kinh nghiệm rằng những chiếc áo lót trong hoặc váy không tay lại mang đến những rắc rối khác. Tôi không thể dạo quanh Terravin với hình kavah đám cưới hoàng gia rực rỡ trên vai.

Tôi đã nhờ Gwyneth dùng ít xà phòng giặt đồ loại tẩy mạnh và một trong những chiếc bàn chải cứng cọ khoai tây của dì Berdi để giúp tôi. Đó là một ngày nắng nóng, vì vậy Gwyneth vui vẻ đồng ý, và chúng tôi đi đến những con lạch nông. Cô ấy đứng đằng sau tôi và xem xét hình kavah, lướt

những ngón tay dọc theo lưng tôi. “Gần như biến mất rồi. Ngoại trừ một chút nhỏ này trên vai.”

Tôi thở dài. “Đã hơn một tháng trôi qua. Đáng ra phải mất hết rồi chứ.”

“Nó vẫn khá rõ. Tôi không chắc –”

“Đây!” Tôi nói, cầm bàn chải cọ khoai tây qua vai. “Cứ mạnh vào.”

“Dì Berdi sẽ lột da cô nếu dì ấy thấy cô đang sử dụng một trong những chiếc bàn chải nhà bếp của dì ấy!”

“Lưng của tôi bẩn hơn một củ khoai tây sao?”

Cô ấy càu nhàu và bắt đầu làm việc. Tôi cố gắng không rúm người lại khi cô ấy cọ mạnh xà phòng vào da tôi. Sau một vài phút, cô ấy tạt nước vào vai tôi để rửa sạch và xem xét thành quả. Cô ấy thở dài. “Cô có chắc nó chỉ là kavah chứ không phải thứ gì đó bám chắc vĩnh viễn?”

Tôi bơi ra vùng nước sâu hơn và đối mặt với cô ấy. “Không mờ đi sao?”

Cô ấy lắc đầu.

Tôi chìm mình xuống dưới nước, mắt mở to nhìn thế giới mờ ảo phía trên. Thật vô lý. Tôi đã vẽ mấy hình kavah trang trí trên tay và mặt hàng chục lần cho các lễ kỷ niệm khác nhau và chúng luôn biến mất trong vòng một hoặc hai tuần.

Tôi nổi lên và gạt nước ra khỏi mắt. “Thử lại lần nữa đi.”

Khóe miệng cô ấy lệch xuống. “Nó sẽ không mờ đi, Lia à.” Cô ấy ngồi xuống một tảng đá chìm lấp ló trên mặt nước như mai rùa. “Có thể vị thầy tu đã sử dụng phép thuật nào đó trong nghi thức.”

“Kavah cũng tuân theo các nguyên tắc của lý trí thôi, Gwyneth. Không có phép thuật nào cả.”

“Các nguyên tắc của lý trí vẫn phải cúi đầu trước phép thuật mỗi ngày,” cô ấy phản bác, “và chẳng màng đến chút phép thuật nhỏ nhoi của hình kavah bướng bỉnh trên vai một cô gái. Cô có chắc các nghệ nhân không hề làm gì khác biệt không?”

“Tôi chắc chắn mà.” Tuy nhiên, tôi vẫn tìm kiếm trong ký ức của mình một điều gì đó.

Tôi không thể nhìn thấy các nghệ nhân khi họ làm việc, nhưng tôi biết mọi thứ được thực hiện cùng một lúc với cùng một loại cọ và cùng một loại thuốc nhuộm. Tôi nhớ mẹ tôi đã đưa tay ra để an ủi tôi trong buổi lễ, nhưng thay vào đó tôi cảm thấy cái chạm của mẹ như một vết nhói nóng rực trên vai. Có gì sai lúc đó không? Và có lời cầu nguyện, một lời cầu nguyện bằng tiếng mẹ đẻ không giống như truyền thống. Cầu mong các vị thần ban cho cô ấy sức mạnh, che chở cô ấy bằng lòng can đảm, và ban thưởng cho cô ấy một tấm lòng chân thật. Đó là một lời cầu nguyện kỳ quặc, nhưng mơ hồ, và chắc chắn bản thân lời nói không có sức mạnh.

“Thực sự thì nó cũng không tệ lắm. Và không có dấu hiệu nào cho thấy đó là biểu tượng hoàng gia hay thậm chí là kavah đám cưới nữa. Gia huy của Dalbreck và vương miện hoàng gia đã biến mất. Nó chỉ là một phần móng vuốt và dây nho. Nó có thể ở đó vì bất kỳ lý do gì. Cô không sống với nó được sao?”

Sống với một mẩu gia huy của Dalbreck lấp ló trên vai trong suốt quãng đời còn lại ư? Chưa kể nó là móng vuốt của một con vật thần thoại hung ác, thậm chí không có trong những câu chuyện dân gian của Morrighan. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cái kavah, tôi đã nghĩ nó rất đẹp. Hoàn mỹ, tôi đã miêu tả nó như vậy, nhưng đó là khi tôi nghĩ nó sẽ sớm bị gột rửa, khi tôi không biết rằng nó sẽ là một lời nhắc nhở vĩnh viễn về cuộc sống mà tôi đã vứt bỏ. Em sẽ luôn là chính mình, Lia ạ. Em không thể chạy trốn khỏi điều đó được.

“Nó sẽ mất đi thôi,” tôi nói với cô ấy. “Chỉ cần thêm chút thời gian.”

Cô ấy nhún vai, và ánh mắt của cô ấy hướng lên những chiếc lá vàng trên một cây trầu đang phân nhánh, được bao bọc bởi màu xanh lá rực rỡ của những chiếc lá khác. Cô ấy mỉm cười, buồn vui lẫn lộn. “Hãy nhìn màu vàng rực rỡ xem. Mùa thu thật tham lam phải không? Chưa gì đã đánh cắp những ngày tháng mùa hè.”

Tôi nhìn chiếc lá sớm thay màu. “Sớm, đúng, nhưng có lẽ cũng huề cả thôi. Có lẽ đôi lúc mùa hè nán lại và không chịu nhường chỗ cho mùa thu.”

Cô ấy thở dài. “Nguyên tắc của lý trí. Ngay cả thiên nhiên cũng không thể tuân theo.” Cô ấy lột sạch quần áo, vô tư ném xuống bờ. Cô ấy nhảy xuống vùng nước sâu hơn cùng tôi, dìm mình dưới nước, sau đó xoăn những sợi tóc dày màu đỏ tía của mình thành một sợi thừng dài. Bờ vai trắng sữa của cô ấy lấp ló trên mặt nước. “Cô liệu có bao giờ quay trở lại không?” Cô ấy hỏi thẳng thừng.

Tôi đã nghe tin đồn về chiến tranh. Tôi nghĩ Gwyneth cũng biết chuyện. Cô ấy vẫn nghĩ rằng là Con gái trưởng, tôi có thể thay đổi mọi thứ. Cánh cửa đó chưa bao giờ mở ra với tôi, và hiện tại, không nghi ngờ gì nữa, cánh cửa đã đóng chặt, nhưng có lẽ cô ấy đã coi cái kavah cứng đầu như một dấu hiệu, và tôi tự hỏi cô ấy đã thực sự cố gắng tẩy nó ra sao. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của tôi. Cô liệu có bao giờ quay trở lại không?

Tôi dìm mình xuống nước, và thế giới lại một lần nữa lặng im, những chiếc lá vàng phía trên dần trở nên mờ ảo, nhịp đập của trái tim vang vọng tới thái dương, những bọt khí thoát ra từ mũi tôi, và ngay sau đó câu hỏi của Gwyneth cũng biến mất, cuốn theo dòng chảy của con lạch, cùng với tất cả kỳ vọng của nó.