Chương 39
Một giấc mơ có thể cần nhiều năm để định hình. Nhưng chỉ cần một tích tắc giấc mơ ấy có thể tan vỡ. Tôi ngồi ở bàn bếp, ôm mảnh giấc mơ tan vỡ của Walther. Gwyneth, dì Berdi và Pauline ngồi với tôi.
Tôi đã nói với họ tất cả những gì mình biết. Họ cố gắng trấn an tôi rằng Walther sẽ ổn thôi, rằng anh ấy cần thời gian để đau buồn, rằng anh ấy cần rất nhiều thứ mà tôi thậm chí không thể nghe thấy họ nói gì nữa. Thay vào đó, đầu tôi đau nhói từng tiếng khóc của anh trai mình. Một mũi tên xuyên thẳng qua cổ cô ấy.
Giọng họ nhẹ nhàng, thăm dò, yên lặng, cố gắng giúp tôi vượt qua chuyện này. Nhưng Walther làm sao có thể ổn được? Greta đã chết. Chị ra đi với đôi mắt mở to trong lòng anh ấy. Walther không rời khỏi đây với tư cách một người lính, mà là một kẻ điên cuồng. Anh ấy không rời đi để gia nhập trung đội của mình - mà rời đi để trả thù.
Gwyneth đưa tay chạm vào tay tôi. “Đó không phải là lỗi của cô, Lia,” cô ấy nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi rụt tay lại và bật dậy khỏi ghế. “Tất nhiên đó là lỗi của tôi! Không thì là của ai? Những kẻ tàn bạo thảo phạt Morrighan vì chúng không còn sợ nữa! Tất cả là vì tôi đã từ chối kết hôn với người mà mình không yêu.” Tôi phun câu từ cuối cùng ra khỏi miệng bằng mọi kinh tởm trong cảm xúc của mình.
“Không ai biết chắc liệu một liên minh có thể làm gì để ngăn chặn chúng,” dì Berdi cố gắng giải thích.
Tôi nhìn dì ấy, lắc đầu, sự chắc chắn không còn quan trọng nữa. Sự chắc chắn thậm chí không còn nằm trong từ điển của tôi nữa rồi. Tôi sẽ kết hôn với ác quỷ nếu có cơ hội, dù là mong manh nhất, để có thể cứu được mẹ con Greta. Ai sẽ là người tiếp theo đây?
“Đó chỉ là một bọn thảo khấu thôi, Lia, không phải là quân đội. Trước giờ vẫn có đấy thôi. Và cuộc tân công lần này ở ngoài biên giới xa xôi mà.” Pauline lập luận.
Tôi bước lại gần lò sưởi và nhìn chằm chằm vào đốm lửa nhỏ. Cô ấy có phần đúng. Nhưng lần này nó là một cái gì đó hơn thế nữa. Tôi có thể cảm nhận được. Một điềm xám xịt, nghiệt ngã đang len lỏi qua tôi. Tôi nhớ Walther đã ngập ngừng ra sao. Chúng ta sẽ chặn chúng. Như mọi lần. Nhưng không phải lần này.
Nó đã được nung nấu từ lâu rồi. Chỉ là tôi không nhìn thấy. Một liên minh sống còn, mẹ tôi đã gọi nó như vậy. Nhưng liệu hy sinh một đứa con gái có phải là cách duy nhất? Có lẽ đó là cách duy nhất thật khi có quá nhiều ngờ vực chồng chất qua hàng thể kỷ. Liên minh này phải là thứ gì đó hơn một tờ giấy có thể bị cháy sém.
Tôi nhìn xuống chiếc mũ ren trắng nhỏ xíu trên tay mà tôi định tặng cho Walther và Greta. Lướt ngón tay qua từng sợi ren, tôi nhớ lại niềm vui khi mua nó. Greta đã chết. Đứa bé đã chết. Walther đã hóa điên.
Tôi ném nó vào đống lửa, nghe những tiếng xì xèo xung quanh mình, nhìn ren co cụm, cuộn lại, đen đi, tan thành tro. Như thể nó chưa bao giờ ở đó.
“Tôi cần đi tắm.” Chân tôi vẫn còn dính đầy bùn.
“Có muốn tôi đi cùng không?” Pauline hỏi.
“Không,” tôi trả lời, và lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng.
.
Bên kia ranh giới chết chóc,
Qua dãy núi vĩ đại,
Nơi cơn đói nuốt chửng linh hồn,
Nước mắt sẽ còn rơi.
– Bài hát của Venda