← Quay lại trang sách

Chương 51

Sven bắt đầu dạy tôi lần vết khi tôi tròn mười hai tuổi. Tôi từng phàn nàn rằng tôi thích dành thời gian luyện kiếm hoặc học các thao tác trên lưng ngựa hơn. Tôi chẳng màng quan tâm tới công việc cẩn thận, lặng lẽ của một người lần vết gì hết. Tôi là một người lính. Và tôi muốn trở thành một người lính.

Anh ấy đã đẩy tôi ngã sõng soài trên mặt đất. Không phải lúc nào kẻ thù cũng hành quân cùng nhau đâu, nhóc à, anh ấy nói với vẻ khinh thường. Đôi khi kẻ thù chỉ là một người sẽ hạ gục được cả một vương quốc. Anh ấy trừng mắt nhìn xuống chiếc mũi dài và nhọn của mình, không cho tôi đứng dậy. Tôi có nên nói với cha của Người rằng Người muốn trở thành kẻ làm cả vương quốc thất bại vì chỉ muốn múa một thanh kim loại? Tôi cau có nhưng lắc đầu. Tôi không muốn trở thành kẻ đó. Tôi đã sớm bị vứt sang một bên, giao cho Sven để anh dạy tôi trở thành một người đàn ông. Anh đã sốt sẵng và cẩn thận với công việc của mình. Anh đã giúp tôi học được điều đó, và tôi lắng nghe.

Sven hiểu rất rõ vùng hoang dã, về gió, đất, đá, cỏ và cách đọc dấu vết kẻ thù để lại. Các manh mối không chỉ là đống lửa hoặc phân. Không chỉ là máu nhỏ xuống đất. Không chỉ là dấu chân hay dấu vết của ngựa. May mắn lắm mới thấy được những thứ đó. Cũng có cỏ dại bị giẫm nát. Một cành cây bị gãy. Cỏ cây bóng lên một chút xíu vì bị vai người hoặc ngựa quét qua. Ngay cả sỏi đá cũng để lại manh mối. Một viên sỏi đập vào đất. Sỏi bị nghiền thành các mảnh không đều. Vết bẩn do một viên đá mới đặt lên. Bụi bay theo móng guốc và gió về nơi nó không thuộc về. Nhưng ngay bây giờ tôi suy nghĩ về lời chỉ dẫn từ lâu của anh ấy, mưa vừa là bạn vừa là thù, tùy thuộc vào thời điểm nó đến.

Sven chỉ có thể thu thập được một đội hình khiêm tốn gồm ba người trong một thời gian ngắn như vậy, đặc biệt là vì Dalbreck đang tập trung lực lượng tại tiền đồn Azentil. Họ đã bắt kịp tôi vào ngày thứ ba. Họ nhanh hơn tôi nhiều, bởi vì tôi để lại những dấu hiệu rõ ràng để theo vết, đôi khi xếp đá để họ có thể dễ dàng phát hiện từ xa khi mặt đất có nhiều sỏi đá hơn.

Tôi đoán bây giờ chúng tôi đã chậm hơn Lia hai ngày đường. Có thể nhiều hơn nữa. Các dấu vết đang trở nên thưa thớt hơn. Chúng tôi chia nhau ra hoặc quay lại nhiều lần khi bị mất dấu, nhưng chúng tôi đã tìm lại được nó ngay bên ngoài Thành phố Ma thuật Hắc ám. Khi đền gần hơn, chúng tôi thấy dấu vết đã bị xóa sạch bởi vết chân của hàng chục con ngựa đi ngược chiều. Một cuộc tuần tra, nhưng là của ai?

Chúng tôi lần theo các dấu vết xuống một con đường hẹp giữa những bức tường cao chót vót. Cuối con đường mòn là một đống đổ nát, nơi tôi giờ đang ngồi co ro. Tôi muốn đập phá một cái gì đó, nhưng mọi thứ xung quanh tôi đã bị đập phá cả rồi. Tôi nhìn chằm chằm vào dấu chân đẫm máu trên phiến đá cẩm thạch gần hồ bơi, và tôi lắng nghe tiếng mưa dữ dội, từng giọt nhỏ đều là kẻ thù, không phải đồng minh.

Sven ngồi trên một cột đổ nghiêng đối diện với tôi. Anh lắc đầu, nhìn đôi chân của mình. Tôi biết việc cố gắng tìm được dấu vết đi trước chúng tôi ít nhất hai ngày khó khăn ra sao. Nó có thể là một trăm dặm hoặc hơn cho tới khi chúng tôi tìm thấy dấu vết mới. Đấy là nếu chúng tôi may mắn. Những cơn mưa xối xả sẽ cuốn trôi mọi thứ giữa tôi và chúng.

“Cha Người sẽ lấy đầu tôi vì vụ này,” Sven nói.

“Và một ngày nào đó, khi tôi trở thành vua, tôi sẽ lấy đầu anh vì đã không giúp tôi.”

“Đến lúc đó tôi đã là một ông già rồi.”

“Cha tôi đã là một ông già rồi. Có thể sớm hơn anh nghĩ đó.”

“Tìm kiếm lại dấu hiệu sao?”

“Hướng nào, Sven? Từ điểm này có hàng chục tuyến đường.”

“Chúng ta có thể chia ra.”

“Và làm vậy chỉ theo vết được một nửa số khả năng có thể thôi, chưa kể sẽ khiến chúng ta rơi vào tình trạng một chọi năm nếu tình cờ chọn đúng.”

Tôi biết Sven không nghiêm túc đề xuất bất kỳ điều gì, và anh ấy cũng chẳng lo lắng về cha tôi hay mạng sống của mình. Anh ấy đang buộc tôi đưa ra quyết định khó khăn cuối cùng.

“Có lẽ đã đến lúc phải thừa nhận cô ấy đang nằm ngoài tầm với của chúng ta?”

“Đừng có chọc tức tôi, Sven.”

“Vậy hãy đưa ra quyết định và làm theo nó thôi.”

Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ để cô ấy trong tay những kẻ man di quá lâu, nhưng tôi không thể làm gì khác.

“Đi thôi. Chúng ta phải đến Venda trước chúng.”