← Quay lại trang sách

Chương 50

Những bãi cát trắng phẳng lì biến mất và thay vào đó là màu cát của bầu trời bị cháy - sắc thổ hoàng điểm thắm. Trời vẫn còn nóng hừng hực, và không khí lung linh từng đợt, nhưng bây giờ cảnh quan có nhiều loại đá và những hình thù kỳ thú.

Chúng tôi băng qua những tảng đá khổng lồ với những lỗ tròn lớn trên đó, như thể dấu vết của một con rắn khổng lồ đã trườn qua, và những khối đá khác nằm chông chênh như thể chúng được một bàn tay khổng lồ xếp chồng lên nhau. Nếu tôi phải tin vào một thế giới của phép thuật và những người khổng lố, hẳn sẽ là ở đây. Đây là lãnh thổ của họ. Thi thoảng, chúng tôi sẽ leo lên một sườn núi cao, phóng tầm mắt ra hàng dặm về phía hẻm núi nhiều màu sắc, sâu tới mức những dòng nước chảy qua chúng trông như một sợi ruy băng mỏng màu xanh.

Nó khiến tôi băn khoăn và nhức nhối giống với cảm giác về một bầu trời đen phủ đầy những vì sao lấp lánh. Tôi chưa bao giờ biết đến thế giới đặc biệt này. Quá nhiều thứ nằm ngoài biên giới của Morrighan.

Những kẻ bắt giữ tôi vô cùng thô lỗ và thù địch, nhưng nếu tôi quay đầu về một hướng và dừng lại, hàng mi rung lên như thể tôi đang nhìn thấy điều gì đó, chúng sẽ phải chú ý vào tôi và tôi khá thích thú với trò này. Chúng sẽ đứng ngồi không yên trên ngựa và nhìn về phía chân trời với những ánh mắt dè chừng tối tăm. Kaden sẽ hướng ánh nhìn tối tăm của mình về phía tôi. Anh ta biết tôi đang lợi dụng nỗi sợ của chúng, và có thể anh ta cũng lo lắng về sức mạnh của tôi, nhưng anh ta chẳng thể nói hay làm gì cả. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn lợi dụng điều này quá đà, mà muốn chờ đến lúc đi qua hẳn những vùng đất trống vô tận, nơi không có lối thoát rõ ràng nào. Một lúc nào đó, tôi sẽ có cơ hội để trốn thoát.

Tôi cố gắng đếm số ngày đã trôi qua bằng cách dùng một tảng đá nhọn khắc vào yên da. Tôi không quan tâm đến những đường chỉ may lắm, chỉ nghĩ đến việc tôi còn bao nhiêu thời gian để tìm cách thoát khỏi chúng. Hình như chúng đang cố tình đưa tôi đi trên những đoạn đường vắng vẻ, hoang vu nhất có thể. Có phải tất cả Cam Lanteux đều như thế này không? Nhưng nếu chúng dự tính sai nước đi khi ở Thành phố Ma thuật Hắc ám, ắt hẳn chúng sẽ phạm sai lầm thêm lần nữa, và lần tới tôi sẽ sẵn sàng chờ đón sai lầm đó. Mắt chúng nhìn về phía đường chân trời để phát hiện những vị khách bất ngờ, tôi cũng vậy.

Tôi cố gắng không nghĩ về Rafe, nhưng sau những tiếng đồng hồ dài đằng đẵng vô vị, hàng giờ lo lắng về Pauline, hàng giờ tự trấn an bản thân rằng cô ấy vẫn ổn, hàng giờ tự hỏi về Walther và nơi anh ấy sẽ đến và liệu anh ấy có ổn không, hàng giờ khổ sở suy nghĩ về Greta và đứa bé, tâm trí tôi lại trở về với Rafe.

Có lẽ bây giờ anh đã về nhà, trở lại với cuộc sống trước đây của mình. Anh hiểu về nghĩa vụ. Nhưng liệu anh có còn nghĩ về tôi không? Anh có gặp tôi trong giấc mơ không? Anh có hồi tưởng lại những khoảnh khắc bên nhau của chúng tôi như cách tôi đã làm không? Và rồi, giống như một con sâu bọ xấu xí, những suy nghĩ khác ăn sâu trong tôi và tôi tự hỏi, Tại sao anh ấy không cố gắng thay đổi chính kiến của tôi? Tại sao anh ấy lại để tôi ra đi dễ dàng như vậy? Có phải tôi chỉ là một cô gái trên con đường chinh chiến của anh, một cô nhân tình mùa hạ, một điều gì đó để khoe khoang trong một quán rượu? Nếu Pauline có thể bị lừa, tôi cũng có thể chứ?

Tôi lắc đầu, cố gắng dập tắt đi những ngờ vực trong lòng. Không, Rafe không như vậy. Những gì chúng tôi đã có là thật.

“Cô bị sao vậy?” Kaden hỏi. Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhìn anh ta, bối rối. Tôi không nói gì.

“Cô vừa lắc đầu.”

Chúng theo dõi tôi vô cùng chăm chú. Tôi thở dài. “Không có gì.” Lần này tôi không có tâm trạng để chơi đùa với nỗi sợ hãi của chúng.

✽ ✽ ✽

Những vách đá đỏ cuối cùng cũng nhường chỗ cho chân đồi, cảnh quan trông lại mềm mại, và lần này có một tia sáng xanh trên những ngọn đồi đó, sắc xanh ngày càng đậm và lớn dần khi chúng tôi đi xuống một thung lũng dài ngoằn ngoèo giữa hai dãy núi. Khu rừng xuất hiện, dần hé lộ một thế giới khác. Cảm giác như thể tôi đã đi đến tận cùng trái đất, vậy mà chúng tôi vẫn còn một tháng nữa sao? Tôi nhớ mình đã nhìn ra Vịnh Terravin, phóng tầm mắt đến đường ranh giới ngăn cách giữa biển và trời rồi tự hỏi, Có ai thực sự đi xa đến nỗi không thể tìm thấy đường về nhà nữa không? Những ngôi nhà sáng bao quanh vịnh đã bảo vệ những người thân yêu khỏi bị lạc trên biển. Điều gì sẽ bảo vệ tôi? Làm thế nào tôi có thể tìm thấy đường về?

Trời bắt đầu tối. Những ngọn núi ở hai bên ngày càng cao, khu rừng xung quanh chúng tôi ngày càng dày và vươn xa hơn, tôi bắt gặp một thứ gì đó ở phía xa của thung lũng, tựa vẻ huy hoàng của một đội tuần tra.

Những đám mây kéo đến. Đen kịt, hung tợn và mọng nước. Khối đen hỗn loạn như đang hành quân về phía chúng tôi. Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ánh nắng tưởng như mãi mãi!

“Sevende! Ara te mats!” Griz gầm lên và phi nước đại. Những tên khác cũng làm như vậy.

“Mấy người sợ một cơn mưa nhỏ sao?” Tôi nói với Kaden.

“Cơn mưa này,” anh ta trả lời.

✽ ✽ ✽

Chúng tôi thúc ngựa vào sâu trong rừng, tới một đống đổ nát được bao quanh bởi cây cối. Tôi lau nước mưa trên mặt để xem mình đang làm gì. “Vào trong với những người khác đi!' Kaden hét lên trong tiếng gió gào thét và tiếng động rừng chói tai. “Tôi sẽ tháo yên ngựa và mang theo đồ của cô!”

Những tiếng sấm rền vang qua kẽ răng của tôi. Chúng tôi ướt sũng người. Tôi quay lại theo những người khác vào trong đống tàn tích tăm tối nằm sát ngọn núi. Gió giật tung tóc tôi, tôi phải cố giữ tóc để tìm đường. Mưa rơi ướt mọi chỗ, nhưng một tia sét đã đánh trúng vào bộ xương khô và làm lộ ra vài góc khô ráo. Griz cố gắng đốt lửa trong một hốc đá ở phía xa của hang động. Finch và Eben trú ở một khu khác. Đó từng là một nơi cư ngụ khổng lồ, một ngôi đền, như các anh và tôi vẫn gọi, nhưng tôi không cảm thấy được sự linh thiêng vào đêm nay.

“Lối này,” Malich nói, và kéo tôi xuống dưới một tảng đá nhô thấp. “Ở đây khô ráo này.”

Nơi này đúng là khô ráo, nhưng cũng rất tối và chật chội. Hắn ta không buông tay tôi. Thay vào đó, tay hắn ta trượt từ cánh tay lên đến vai tôi. Tôi cố gắng lùi ra ngoài trời mưa, nhưng hắn ta túm lấy tóc tôi.

“Ở lại đây,” hắn ta nói và kéo tôi lại. “Mày không còn là công chúa nữa đâu. Giờ mày đã là tù nhân rồi. Hãy nhớ lấy.” Tay còn lại của hắn ta vươn ra và lướt trên xương sườn của tôi.

Máu tôi lạnh đi. Hoặc là tôi sẽ mất một đoạn da đầu, hoặc hắn ta sẽ mất một phần đàn ông của mình. Tôi thích vế sau hơn. Ngón tay tôi căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng thì Kaden bước vào và gọi tìm tôi. Malich ngay lập tức thả tôi ra.

“Ở đây,” tôi đáp lại.

Ngọn lửa của Griz ở phía xa cuối cùng cũng bùng lên và thắp sáng hang động đầy ma quái. Kaden nhìn thấy chúng tôi trong ngách tối. Anh ta bước tới và đưa cho tôi cái túi yên ngựa.

“Cô ta có thể ngủ ở đây với tôi đêm nay,” Malich nói.

Kaden nhìn hắn ta, một đường ánh sáng vàng chiếu lên xương gò má và mái tóc rũ xuống của anh ta. Tĩnh mạch ở thái dương anh ta nổi lên. “Không,” anh ta nói đơn giản.

Một khoảng im lặng kéo dài. Kaden không hề chớp mắt. Mặc dù có dáng vóc và sức khỏe ngang với Kaden, Malich dường như vẫn giữ một sự tôn kính nhất định, nếu không muốn nói là sợ hãi anh ta. Sát thủ có địa vị cao hơn trong xã hội của những kẻ man di sao, hay có một lý do khác?

“Tùy,” Malich nói và đẩy tôi về phía Kaden. Tôi va vào ngực anh ta, chân vấp phải đống đá vỡ. Kaden đỡ tôi và giúp tôi đứng vững.

Anh ta tìm một ngách khô ráo, xa hẳn những chỗ khác và đưa chân hất đi mấy viên đá để kiếm chỗ nằm. Anh ta thả tấm trải giường và túi của mình xuống đất. Đêm nay sẽ không có gì ăn. Thời tiết thế này không thể hái lượm hay săn bắn được. Tôi uống một ngụm nước nữa để dập tắt cơn cồn cào trong bụng. Tôi có thể dễ dàng ăn thịt một con ngựa ngoài kia. Quay lưng về phía tôi, Kaden tháo cúc chiếc áo đã sũng nước của mình và cởi nó ra, treo lên một tảng đá nhô cao để hong khô. Tôi nhìn chằm chằm vào lưng anh ta. Ngay cả trong ánh sáng mịt mờ tôi vẫn có thể nhìn thấy những dấu vết hằn trên đó. Nhiều vết sẹo dài kéo từ bả vai đến lưng dưới. Anh ta quay lại và thấy tôi đang nhìn không chớp mắt. Tôi hít vào một hơi. Ngực anh ta có nhiều vết chém dài chạy ngang dọc xuống xương sườn.

“Tôi đoán sớm muộn gì cô cũng thấy,” anh ta nói.

Tôi nuốt nước miếng. Tôi nhớ anh ta đã từ chối cởi áo trong các trận đấu hồi trước. Giờ tôi đã hiểu tại sao.

“Một số nạn nhân của ngươi chống trả sao?”

“Trên lưng tôi ư? Chẳng hề. Đừng lo lắng, những vết sẹo này đã cũ và cũng lành từ lâu rồi.” Anh ta trải tấm vải và ra hiệu bảo tôi tới khoảng trống bên cạnh, đợi tôi nằm xuống. Tôi lúng túng tiến về phía trước và nằm sát tường nhất có thể.

Tôi nghe thấy tiếng anh ta vươn người bên cạnh và cảm thấy ánh mắt anh ta đang nhìn vào lưng tôi. Tôi quay lại đối mặt với anh ta. “Nếu những vết sẹo ấy không phải do công việc của ngươi thì lý do là gì?”

Anh ta chống một bên khuỷu tay xuống, và tay kia lơ đễnh vuốt ve những đường sẹo trên xương sườn. Đôi mắt anh ta bất an như đang nhớ lại từng trận đòn roi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, có vẻ như nó đã quá quen với việc cất giấu những bí mật. “Chuyện cũng lâu rồi. Chẳng còn quan trọng nữa. Ngủ đi, Lia.” Anh ta nằm xuống và nhắm mắt lại. Tôi đưa mắt nhìn về phía ngực anh ta, quan sát chuyển động lên xuống theo những nhịp thở chậm rãi cẩn thận.

Quan trọng chứ.

Hai giờ sau, tôi vẫn tỉnh như sáo, đầu óc bận nghĩ về Kaden và cuộc đời bạo lực mà anh ta đã sống, hơn những gì tôi từng biết. Những vết sẹo làm tôi sợ hãi. Không phải vì vẻ ngoài của chúng, mà là vì nguồn gốc của chúng. Anh ta nói chúng đã từ lâu và lành rồi. Là bao lâu chứ? Anh ta chỉ hơn tôi vài tuổi thôi mà. Tôi tự hỏi liệu Eben có vết sẹo nào dưới áo của nó không. Người Venda đã làm gì với con cái của họ? Và họ sẽ làm gì với tôi?

Phải lâu lắm rồi tôi mới thấy lạnh. Tôi ướt sũng người, nhưng tôi không có gì khác để đắp nữa. Chuyến đi khó khăn từ Civica đến Terravin quá là xa xỉ so với lần này. Sấm sét tiếp tục thét gào, nhưng Kaden vẫn ngủ ngon, chẳng mảy may ảnh hưởng gì bởi tiếng động. Anh ta không cùm chân tôi vào ban đêm kể từ khi chúng tôi rời Thành phố Ma thuật Hắc ám, có lẽ anh ta nghĩ rằng bàn chân bị trầy xước và bầm tím của tôi sẽ chẳng thể đi xa. Điều đó đúng, nhưng chỉ lúc đầu thôi. Bây giờ chúng gần như đã lành hẳn, nhưng tôi vẫn cố khập khiễng để đánh lừa anh ta.

Mưa gió vẫn hoành hành, sấm rền tới cả cơ thể tôi. Tất cả đều chói tai đến mức không thể nghe được tiếng ngáy của Griz. Tôi lăn qua lăn lại và nhìn vào chiếc túi yên ngựa nằm dưới chân Kaden. Tim tôi đập mạnh. Con dao của tôi vẫn ở trong đó. Tôi sẽ có lúc cần tới nó. Tiếng mưa điên cuồng có thể át đi nhiều thứ tiếng khác, không chỉ là tiếng ngáy.

Ngực tôi đập thình thịch khi tôi từ từ ngồi dậy. Rừng cây xung quanh có rất nhiều nơi để ẩn náu, nhưng liệu tôi có thể cưỡi một con ngựa bất kham không có yên trong cơn bão dữ dội này? Leo lên lưng nó một cách yên lặng thôi cũng đã khó rồi. Nhưng nếu tôi có thể dẫn một con trong số chúng đến gốc cây phía xa...

Tôi đứng dậy, đầu tiên là thu mình lại, sau đó tôi đứng chờ xem có ai để ý không. Khi đã tạm an tâm, tôi hít một hơi thật sâu và bước đến chân Kaden, sau đó khom người, không rời mắt khỏi anh ta khi tôi cẩn thận nâng túi yên của anh ta lên. Tôi sợ hãi không dám nuốt cả nước miếng. Cơn bão át đi bất kỳ âm thanh nào tôi tạo ra, nhưng tôi sẽ lục túi anh ta để lấy con dao khi tôi ra ngoài. Tôi bước một bước thận trọng run rẩy –

Đừng đi. Chưa phải lúc.

Tôi dừng lại. Cổ họng tôi như bị bóp chặt. Chân tôi đã sẵn sàng để chạy, nhưng một giọng nói rõ ràng như chính giọng của tôi đã cảnh báo tôi không nên. Nắm tay tôi rung lên, siết chặt túi.

Chưa phải lúc.

Tôi nhìn chằm chằm vào Kaden, không thể cử động. Nguyền rủa cái thứ đang cố nói với tôi. Tôi ép không khí vào phổi và từ từ, chống lại mọi yêu cầu khác đang gào thét trong đầu, lại cúi xuống, nhích từng chút một, đặt túi yên trở lại dưới chân anh ta. Và rồi, cứ chậm rãi, tôi lùi lại và nằm xuống bên anh ta. Tôi nhìn chằm chằm vào những phiến đá phía trên, mắt ướt nhèm vì bất lực.

“Sáng suốt đó,” Kaden thì thầm, mắt vẫn nhắm nghiền.