← Quay lại trang sách

Chương 53

Mới chỉ giữa trưa nhưng tôi cảm thấy chúng tôi đang tiến gần đến một nơi nào đó, và dự cảm ấy khiến tôi lo lắng. Finch huýt sáo không ngừng, và Eben tiếp tục đi trước, sau đó vòng ngược trở lại. Có lẽ chúng đã được tiếp thêm sinh lực bởi sự thay đổi của thời tiết. Trời mát hơn đáng kể, và trận mưa to đêm qua đã cuốn đi một lớp bẩn thỉu ra khỏi người chúng tôi.

Malich vẫn giữ vẻ phong trần như thường lệ, chỉ thay đổi biểu cảm để thỉnh thoảng gửi tôi những ánh nhìn gợi tình, nhưng Griz bắt đầu ngâm nga. Tay tôi siết chặt dây cương. Griz có ngâm nga bao giờ đâu. Còn quá sớm để đến Venda. Tôi không thể mất dấu nhiều ngày như vậy.

Bben lại phi nước đại trở lại. “Le fe esa! Te iche!” Nó nói to nhiều lần.

Tôi không giấu vẻ cảnh giác của mình. “Nó thấy doanh trại sao?” Tôi nói.

Kaden nhìn tôi một cách kỳ lạ. “Cô nói sao?”

“Eben đang nói về trại gì vậy?”

“Sao cô hiểu được? Nó nói bằng tiếng Venda mà.”

Tôi không muốn anh ta biết tôi đã học lỏm được bao nhiêu từ Venda rồi, nhưng trại là một trong những từ đầu tiên tôi học được. “Griz càu nhàu iche mỗi tối khi anh ta sẵn sàng dừng lại,” tôi giải thích. “Ta đoán nghĩa câu đó qua sự nhiệt tình của Eben.” Kaden vẫn không trả lời câu hỏi của tôi, điều này chỉ khiến tôi thêm lo lắng. Có phải chúng tôi đang vào một trại của lũ man di không? Tôi sẽ bị bao quanh bởi hàng trăm người Venda chăng?

“Chúng ta sẽ nghỉ chân vài ngày. Có một số đồng cỏ tốt, ngựa sẽ có thời gian để phục hồi và nghỉ ngơi. Chúng ta không phải là những người duy nhất sụt cân và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

“Trại như thế nào vậy?” Tôi hỏi.

“Chúng ta gần đến nơi rồi. Cô sẽ thấy.”

Tôi không muốn thấy. Tôi muốn biết. Ngay bây giờ. Tôi buộc mình phải nghĩ đến mặt tích cực của bất kỳ loại doanh trại nào. Bên cạnh việc thoát khỏi cái nóng bỏng rát, điều may mắn tiếp theo là được xuống khỏi lưng con ngựa này trong vài ngày. Ngồi trên một thứ gì đó không phải chiếc yên cứng như đá này là một điều thoải mái tuyệt vời mà tôi đã mong đợi rất nhiều. Và có thể chúng tôi thậm chí sẽ được ăn nhiều hơn một bữa mỗi ngày. Một bữa ăn thực sự. Không phải là những sinh vật gặm nhấm xương xẩu nướng tái, có vị như một chiếc giày hôi thối nữa. Tôi đã quên cảm giác được no bụng là như thế nào. Đó là sự thật, tất cả chúng tôi đều đã sụt cân, không chỉ những con ngựa. Tôi có thể cảm thấy quần tụt xuống quanh hông mỗi ngày mà không có thắt lưng để kéo chúng lên.

Có lẽ tôi cũng muốn dành thời gian riêng tư để nghiên cứu những cuốn sách tôi đã lấy của Học giả. Chúng được xếp gọn dưới đáy túi yên ngựa của tôi, và tôi vẫn muốn biết tại sao chúng lại quan trọng đến mức ông ta muốn tôi chết.

Eben lại đi vòng quanh với nụ cười toe toét. “Em nhìn thấy những con sói!”

Sói sao? Những suy nghĩ của tôi về trại đã tan biến mất, tôi đá ngựa và phi nước đại lên chỗ Eben. Có hai cách để đối mặt với số phận - hoặc ngồi yên chờ nó đến hoặc chủ động tiến lên. Kể cả tôi có sắp sửa đụng độ với kẻ nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để chúng nhìn thấy nỗi sợ hãi của mình. Tôi đã phải học điều đó từ rất sớm khi còn ở trong hoàng tộc. Regan nói với tôi rằng họ sẽ ăn tươi nuốt sống tôi nếu tôi không chủ động. Ngay cả mẹ tôi cũng đã rất cứng rắn đối đầu với nội các, nhưng bằng cách sử dụng ngôn từ cẩn thận và khéo léo. Tôi thì chưa học được đức tính khéo léo ấy.

Eben cười khi thấy tôi phi nước đại bên cạnh nó, như thể chúng tôi đang chơi trò chơi vậy. Tôi nhớ ra, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu nó không sợ sói thì tôi không nên sợ, mặc dù trái tim tôi mách bảo điều khác.

“Đi qua hàng cây là tới,” thẳng bé gọi tôi. Những ngọn núi dốc xung quanh chúng tôi đã mở rộng hơn một chút, và khu rừng lùi lại để nhường chỗ cho một đồng cỏ rộng và một con sông chảy chậm uốn mình qua đó. Chúng tôi đi vòng quanh con đường lớn và Eben phi nước đại nhanh hơn, tôi kéo dây cương và dừng lại. Bụng dạ tôi như quặn thắt. Tôi đã nhìn thấy gì vậy? Tôi chớp mắt. Đỏ, cam, vàng, tím, xanh dương, tất cả nằm gọn trong một biển xanh rung rinh trước gió. Những bức tường bằng thảm, những dải ruy băng bay trong gió, những chiếc ấm bốc hơi nhẹ nhàng, một mảng màu sáng loang lổ. Terravin. Màu sắc tươi sáng của Terravin.

Làn gió thổi tung đám cỏ, lướt qua cánh đồng, làm rung rinh cây dương, và chạm vào mặt tôi. Ở đây. Nó ấm áp và chắc chắn trong lòng tôi.

Kaden phi ngựa lên gần tôi. “Đó là trại du mục.”

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng, nhưng tôi đã nghe nói về những cỗ xe ngựa đầy màu sắc phức tạp mà họ gọi là carvachi, lều của họ làm bằng thảm trang trí, mành và bất cứ mảnh vải nào bắt mắt, những chiếc chuông treo trên xe của họ làm từ các mảnh thủy tinh màu, bờm cườm ngựa, quần áo sáng màu được trang trí bằng đồng và bạc nghiền nhỏ, những cách thức bí ẩn của họ không có luật lệ hay giới hạn.

“Đẹp thật,” tôi thì thầm.

“Tôi nghĩ cô sẽ thích, Lia.”

Tôi quay lại nhìn anh ta, tự hỏi cách anh ta gọi tên tôi. Đây là lần đầu tiên anh ta không gọi tên tôi một cách hằn học kể từ khi chúng tôi rời Terravin.

“Trại lúc nào cũng ở đây sao?” Tôi hỏi.

“Không, họ di chuyển theo mùa. Mùa đông ở đây quá khắc nghiệt. Bên cạnh đó, ở yên một chỗ không phải là lối sống của họ.”

Griz, Finch, và Malich vượt qua chúng tôi, tiến về phía khu trại. Con ngựa của Kaden giậm chân và kéo dây cương, háo hức đi theo những con khác.

“Chúng ta đi chứ?” Anh ta hỏi.

“Ở đó có dê không?” Tôi hỏi.

Anh ta nở một nụ cười, ánh mắt anh ta bớt lạnh lẽo hơn. “Tôi nghĩ là họ có một hai con đó.”

“Tốt,” tôi trả lời, bởi vì đầu óc tôi giờ chỉ nghĩ tới việc nếu họ không làm pho mát dê, tôi sẽ làm cho họ. Pho mát dê. Tôi giờ chỉ quan tâm tới điều đó. Có sói tôi cũng kệ.

✽ ✽ ✽

Có năm chiếc xe carvachi và ba lều nhỏ được đặt trong một nửa vòng tròn, đối diện đó là một chiếc lều khá lớn. Thứ duy nhất có trật tự ở đây là cách họ sắp xếp khu ở. Mọi màu sắc, mọi họa tiết, mọi hình dạng của carvachi, mọi đồ trang trí từ một cái cây gần đó dường như được tạo ra vô cùng ngẫu nhiên và tùy hứng.

Những tên khác đã xuống ngựa, và người trong trại đang tiến lại để chào đón chúng. Một người đàn ông đánh mạnh vào lưng Griz và đưa cho hắn ta một bình rượu nhỏ. Griz ngửa đầu ra sau, uống một ngụm hào sảng rồi ho sù sụ, sau đó hắn lấy mu bàn tay lau miệng, cả hai cùng cười. Griz cười. Hơn chục người du mục, đủ mọi lứa tuổi, vây quanh họ. Một bà già với bím tóc dài màu bạc xõa ngang lưng bước ra khỏi căn lều lớn và đi về phía những người mới đến.

Kaden và tôi thúc ngựa lên phía sau họ và dừng lại. Mọi người quay lại nhìn chúng tôi, và nụ cười thoáng chốc vụt tắt khi họ nhìn thấy tôi.

“Xuống ngựa đi,” Kaden thì thầm với tôi. “Nhớ cảnh giác người phụ nữ lớn tuổi kia.”

Nhớ cảnh giác với người phụ nữ lớn tuổi, khi tôi đã rong ruổi trên đường với những kẻ giết người? Chắc anh ta đang đùa.

Tôi xuống ngựa và bước tới đứng giữa Griz và Malich.

“Xin chào” tôi nói. “Tôi là Lia. Công chúa Arabella Celestine Idris Jezelia, Con gái trưởng của Nhà Morrighan, nói đúng hơn là như vậy. Tôi đã bị bắt cóc và bị ép phải đến đây, nhưng tôi có thể bỏ qua tất cả những điều đó nếu ở đây có một chút pho mát dê và một thanh xà phòng.”

Miệng họ há hốc, rồi người phụ nữ già với bím tóc bạc chen qua đám đông để đi lên.

“Mọi người nghe rồi đó,” bà nói, giọng bản địa đặc sệt và thiếu kiên nhẫn. “Lấy cho cô ấy một ít pho mát dê. Xà phòng sau cũng được.”

Họ phá lên cười trước phần giới thiệu của tôi, như thể đó là một câu chuyện hoang đường, và tôi cảm thấy có những bàn tay ở khuỷu tay và lưng của tôi, một đứa trẻ đang kéo và đẩy vào chân tôi, tất cả đều dẫn tôi đến cái lều lớn ở trung tâm trại. Đây là những người du mục, tôi tự nhắc mình, không phải người Venda. Họ không thuộc về bất kỳ vương quốc nào. Tuy nhiên, họ thân thiện với những kẻ man di này. Họ biết rõ về chúng và tôi không chắc họ có tin tôi không. Họ có thể đã cười, nhưng tôi vẫn nhớ rõ khoảng lặng trước khi tràng cười nổ ra. Tôi sẽ bỏ qua, như những gì đã nói. Đồ ăn là ưu tiên hàng đầu. Đồ ăn thực sự. Thần linh ơi, họ có pho mát dê. Tôi hôn những ngón tay của mình và đưa chúng lên trời.

Trong lều được trang trí giống như bên ngoài. Đó là sự chắp vá của những tấm thảm cùng những tấm vải hoa phủ khắp sàn và tường, với những chiếc gối có kích thước khác nhau lót quanh. Mỗi chiếc đều độc đáo về màu sắc và hoa văn. Vài chiếc đèn lồng thủy tinh được treo trên cột lều, không chiếc nào hợp nhau, và hàng chục món trang sức treo trên tường vải. Họ đặt tôi xuống một chiếc gối màu hồng mềm mại và hàng mi của tôi rung lên, lưng của tôi đã quên mất cảm giác thoải mái là gì. Tôi thở dài và nhắm mắt lại một lúc, để cảm nhận xúc cảm này một cách trọn vẹn.

Tôi cảm thấy tóc mình được nhấc lên, mắt tôi mở to. Hai người phụ nữ đang xem xét nó, nâng những sợi tóc và lắc đầu thông cảm.

“Neu, neu, neu,” một người nói, như thể tóc tôi đã phải chịu đựng một điều bất công kinh khủng.

“Cha lou útor li pair au entrie noivoix,” một người nữa nói với tôi.

Đó không hẳn là tiếng Venda, cũng không hẳn là tiếng Morrighan. Nó dường như gợi nhớ đến cả hai, xen kẽ với các phương ngữ khác, mặt khác, họ là những người du mục, khả năng cao là những người hái lượm xét theo vẻ ngoài căn lều của họ. Có vẻ như họ cũng đã tự thu lượm ngôn ngữ và liên kết chúng với nhau.

Tôi lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu.”

Họ nhanh chóng chuyển ngôn ngữ trong tích tắc. “Tóc của cô phải chăm sóc lại nhiều đó.”

Tôi với tay lên và cảm nhận cái mớ rối bù từng là tóc của mình. Tôi đã không chải tóc trong nhiều ngày. Tôi cũng không nghĩ việc đó quan trọng. Tôi nhăn mặt và nghĩ rằng có lẽ mình trông giống một con thú hoang. Như một kẻ man di vậy.

Một người đưa tay xuống và ôm lấy vai tôi. “Không cần phải lo lắng. Chúng tôi sẽ giải quyết sau, theo lời Dihara - sau khi cô ăn xong.”

“Dihara là ai?”

“Người phụ nữ lớn tuổi ấy.”

Tôi gật đầu và nhận thấy bà không vào lều với những người khác. Kaden và những tên còn lại cũng không vào, và khi tôi hỏi chúng ở đâu, một người phụ nữ tròn trịa xinh đẹp với đôi mắt đen to tròn nói, “À, mấy gã đàn ông, họ bày tỏ lòng kính trọng với Thần Hạt trước. Chúng ta sẽ gặp họ sau.”

Những người khác đều cười. Thật khó cho tôi để mà tưởng tượng Griz, Malich và Finch sẽ tôn trọng bất cứ ai. Kaden, trái lại, bậc thầy lừa dối. Anh ta sẽ dịu nhẹ với vị thần bằng những lời ngọt ngào rồi âm mưu lừa dối ngay lúc đó.

Vạt lều mở tung, và một cô bé trạc tuổi Eben bước vào với một cái khay lớn và đặt nó dưới chân tôi. Tôi nuốt nước miếng. Hàm tôi nhức nhối khi nhìn thức ăn. Trên đĩa. Đĩa đúc khuôn thật sự. Và những chiếc nĩa nhỏ nhắn, đẹp đẽ với hình bông hoa quanh tay cầm. Cuộc sống du mục của họ xem chừng cũng ổn đấy chứ. Tôi nhìn chằm chằm vào một đĩa pho mát dê, một hộp sứ nhỏ đựng mật ong, một rổ ba chiếc bánh bơ, một bát súp cà rốt lớn và một đống khoai tây chiên giòn. Tôi đợi người khác ăn trước, nhưng tất cả đều ngồi đó nhìn tôi, và cuối cùng tôi nhận ra tất cả đều dành cho mình.

Tôi cầu nguyện nhanh chóng rồi đánh chén suất ăn. Họ nói chuyện phiếm trong lúc tôi dùng bữa, linh hoạt thay đổi giữa các loại ngôn ngữ. Cô bé mang thức ăn giới thiệu tên là Natiya và hỏi tôi hàng tá câu hỏi mà tôi phải vừa ăn vừa trả lời. Tôi háu ăn và chẳng buồn che giấu điều đó, liếm ngón tay và khoan khoái thở dài sau từng miếng ngon lành. Đã có lúc tôi nghĩ mình sắp khóc vì biết ơn, nhưng khóc sẽ làm gián đoạn bữa ăn của tôi.

Các câu hỏi của Natiya trải dài từ việc tôi bao nhiêu tuổi đến tôi thích món ăn nào nhất, nhưng khi cô bé hỏi, “Chị là công chúa thật hả?” tiếng nói chuyện trong lều im bặt và tất cả đều nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi có phải là công chúa không?

Tôi đã từ bỏ địa vị vài tuần trước, khi rời khỏi Civica và yêu cầu Pauline không dùng từ “công chúa” với tôi nữa. Giờ thì chắc chắn tôi trông không giống một công chúa. Thế nhưng tôi lại lợi dụng nó khi cần. Tôi nhớ lại những lời của Walther: Em sẽ mãi là em thôi, Lia.

Tôi đưa tay véo cằm cô bé và gật đầu. “Nhưng chị cũng không hơn em điểm gì đâu, em đã mang thức ăn tới cho chị. Chị rất biết ơn về điều đó.”

Cô bé mỉm cười và hạ hàng mi dài sẫm màu xuống, má ửng hồng. Cuộc trò chuyện lại tiếp tục, và tôi quay lại với chiếc bánh bơ cuối cùng của mình.

✽ ✽ ✽

Khi tôi đã ăn no, họ đưa tôi đến một lều khác và như đã hứa, làm tóc cho tôi. Việc đó thật sự rất tốn công, nhưng họ rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Trong khi hai trong số những người phụ nữ chải từng sợi tóc, những người khác đổ đầy nước ấm đun trên lửa vào một chiếc bồn tắm bằng đồng lớn. Tôi nhận thấy những cái nhìn ẩn ý từ họ. Họ tò mò về tôi. Có thể họ chưa bao giờ tiếp khách là nữ. Khi bồn tắm đã sẵn sàng, tôi không quan tâm ai sẽ nhìn thấy tôi khỏa thân. Tôi cởi quần áo, ngâm mình và nhắm mắt lại để họ xoa dầu và thảo mộc vào da và tóc của mình, cầu nguyện rằng nếu tôi có phải chết trong cuộc hành trình này thì hãy là ngay bây giờ.

Họ cũng tò mò về kavah của tôi, họ gọi nó là một hình xăm, đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó. Nó chẳng còn tạm thời nữa. Họ đưa ngón tay lần theo đường mực, cảm thán về vẻ đẹp của nó. Tôi mỉm cười. Tôi vui vì có người thấy vậy.

“Cả màu sắc nữa,” Natiya nói. “Đẹp quá.”

Màu sắc? Làm gì có màu sắc nào chứ. Chỉ có những đường màu nâu thôi, chắc đó là ý của cô bé.

Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài lều. Người phụ nữ tên là Reena nhẹ nhàng đẩy tôi lại. “Những người đàn ông ấy mà. Họ trở về từ suối nước nóng và đã cầu nguyện xong, mặc dù lễ nghi có thể sẽ tiếp tục trong lều suốt đêm dài?”

Họ tôn kính thánh thần hơn tôi nghĩ. Tiếng ồn ào náo nhiệt của họ tan dần, và tôi quay lại bồn tắm sang trọng của mình. Nghĩ tới việc phải mặc lại bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu làm tôi khó chịu, nhưng sau khi tôi lau khô người, những người phụ nữ bắt đầu mặc quần áo của họ cho tôi, họ cầm lên nhiều váy, khăn quàng cổ, áo cánh và chuỗi hạt như thể họ đang mặc quần áo cho một đứa trẻ. Khi đã xong xuôi, tôi lại cảm thấy mình như một công chúa - một công chúa du mục. Reena đặt một chiếc khăn quàng cổ màu xanh mượt có viền cườm bạc chạm khắc tỉ mỉ lên đầu tôi, căn chỉnh sao cho nó có hình chữ V lủng lẳng trên trán.

Cô ấy lùi lại với hai tay chống nạnh để ngắm nghía tác phẩm của mình. “Bây giờ trông cô bớt giống một con sói hoang và giống một thành viên thực sự của Bộ lạc Gaudrel rồi đó.”

Bộ lạc Gaudrel? Tôi quay đầu lại, nhìn xuống thảm hoa. Gaudrel. Nó dường như rất quen thuộc, như một cái tên từng lướt qua môi tôi trước đây. “Gaudrel,” tôi thì thầm, suy nghĩ về từ đó, rồi tôi nhớ ra.

Ve Feray Daclara au Gaudrel.

Nó nằm trong tiêu đề của một cuốn sách tôi đã đánh cắp từ Học giả.

.

Tôi gọi cô bé, khóc lóc, cầu nguyện cô bé nghe thấy,

Đừng sợ, cháu à,

Những câu chuyện luôn ở đó.

Sự thật cuốn theo gió,

Hãy lắng nghe và nó sẽ tìm tới cháu.

Ta sẽ tìm thấy cháu.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel