← Quay lại trang sách

Chương 54

Tôi nằm sấp trên đồng cỏ, cẩn thận lật từng trang mỏng manh của tập bản thảo cổ. Tôi đã đuổi Eben đi bằng cách đe dọa tính mạng của nó. Bây giờ nó đang giữ khoảng cách an toàn, chơi với những con sói và trao cho chúng rất nhiều tình cảm - vậy mà tôi từng nghĩ nó là đứa vô cảm.

Rõ là nó phải gánh nhiệm vụ nặng nề, trông chừng tôi trong khi Kaden đến bày tỏ sự kính trọng với Thần Hạt. Vị thần này ắt phải vĩ đại biết bao thì Kaden mới giao phó tôi cho Eben, dù tôi chắc chắn anh ta biết tôi không hề ngốc. Tôi cần lấy lại chút sức lực trước khi chạy trốn khỏi chúng. Tôi sẽ phải chờ vài ngày. Tạm thời thôi.

Tôi cũng cảm nhận được có một thứ khác níu lấy chân tôi.

Ngoài thức ăn và nghỉ ngơi, tôi còn cần nhiều thứ ở đây.

Những từ trong bản thảo cổ là một bí ẩn đối với tôi, mặc dù một số từ tôi có thể đoán được qua tần suất và vị trí của chúng. Nhiều từ dường như có cùng nguồn gốc với tiếng Morrighan, nhưng tôi không chắc, vì một số chữ cái được hình thành khác nhau. Một tài liệu dịch mẫu đơn giản sẽ giúp ích rất nhiều - Học giả có rất nhiều cái này. Tôi đã cho Reena và những người khác xem, nhưng họ cũng không biết gì về ngôn ngữ này. Một ngôn ngữ cổ. Ngay cả trên trang sách, tôi có thể thấy rằng nó được viết khác với cách họ nói. Ngôn ngữ nói thật êm ái và nhẹ nhàng. Chữ viết lại có nhịp điệu khắc nghiệt hơn. Tôi ngạc nhiên trước sự mai một nhanh chóng của mọi thứ, ngay cả từ và ngôn ngữ. Có thể một trong những tổ tiên của họ đã viết nó, nhưng nó không còn được Bộ lạc Gaudrel sử dụng. Tôi chạm vào những bức thư, chúng được viết tay cẩn thận bằng một cây bút. Quyển sách này được gìn giữ lâu đời. Học giả muốn gì ở nó? Sao lại giấu nó đi? Tôi lại đưa ngón tay lần theo lá thư.

Meil au ve avanda. Ve beouvoir. Ve anton.

Ais evasa levaire, Ama. Parai ve siviox.

Ei revead aida shameans. Aun spirad. Aun narrashen. Aun pesad etrevaun.

Ei útan petiar che oue, bamita.

Làm sao tôi biết được cuốn sách nói gì nếu chính những người Gaudrel còn không biết? Bộ lạc Gaudrel. Tại sao tôi chả bao giờ nghe nói về cuốn sách này trước đây nhỉ? Đối với chúng tôi, họ chỉ là những kẻ lang thang, không có gốc gác, không có lịch sử, nhưng rõ ràng lịch sử của họ là thứ Học giả muốn giấu kín. Tôi đóng sách lại và đứng dậy, phủi những mảng cỏ trên váy, nhìn đồng cỏ chuyển từ xanh sang vàng khi tia nắng cuối cùng buông xuống sau ngọn núi.

Một sự im lặng đầy ám ảnh đè lên tôi. Ở đây.

Tôi nhắm mắt lại, cảm giác đau nhức quen thuộc quay trở lại. Nhu cầu cay đắng dâng trào bên trong. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao, mọi thứ tôi muốn đều nằm ngoài tầm với của tôi.

“Vậy là cháu nghĩ mình có năng lực.”

Tôi quay người lại, nhìn vào khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của bà lão, Dihara. Tôi chớp mắt, giật mình.

“Ai nói bà nghe vậy?”

Bà ấy nhún vai. “Những câu chuyện... chúng biết đi.” Bà mang một cái khung xe chỉ và một chiếc bao bố treo trên vai. Bà ấy đi ngang qua tôi, đám cỏ cao rung rinh khi bà đẩy khung xe chỉ đến bờ sông. Bà ấy quay mặt về hướng này rồi đến hướng khác, như thể đang lắng nghe điều gì đó, và đặt bánh xe xuống bãi đất trống nơi có cỏ ngắn hơn. Bà thả bao tải từ vai xuống đất.

Tôi tiến lại gần hơn nhưng vẫn giữ khoảng cách, không chắc bà ấy có chào đón sự hiện diện của tôi không. Tôi nhìn chằm chằm vào lưng bà, nhận thấy rằng bím tóc dài màu bạc của bà gần như chạm đất khi ngồi.

“Cháu có thể lại gần,” bà ấy nói. “Khung xe chỉ không cắn đâu. Ta cũng vậy.”

Dù tuổi cao, tai bà ấy nghe vẫn rất rõ.

Tôi ngồi xuống cách đó vài bước chân. Làm sao bà ấy biết về năng lực mà tôi đáng ra tôi phải có? Finch hoặc Griz đã kể về tôi chăng? “Bà biết gì về năng lực của cháu sao?” Tôi hỏi.

Bà ấy càu nhàu. “Rằng cháu biết quá ít về nó.”

Bà ấy không hề nghe từ Griz hoặc Finch, vì họ hoàn toàn tin chuyện tôi có năng lực, nhưng tôi không thể cãi lại kết luận của bà. Tôi thở dài.

“Cháu không có lỗi,” bà ấy nói khi dùng chân đẩy khung xe chỉ. “Bị đóng kín, họ bỏ đói nó giống như Người xưa đã làm.”

“Bị đóng kín? Ý bà là sao?”

Chân bà dừng lại trên bàn đạp, và bà quay lại nhìn tôi.

“Những người như cháu. Cháu bị bao quanh bởi tiếng ồn ào do chính mình tạo ra và chỉ chăm chăm vào những gì cháu có thể thấy. Năng lực không đến như vậy.”

Tôi nhìn vào đôi mắt trũng sâu của bà, tròng mắt màu xanh lam mờ đến mức gần như trắng xóa. “Bà có năng lực ạ?” Tôi thắc mắc.

“Đừng ngạc nhiên. Năng lực không quá kỳ diệu hay hiếm hoi như vậy đâu.”

Tôi nhún vai, không muốn tranh luận với người già, nhưng những lời dạy của Morrighan và kinh nghiệm của chính tôi lại nói lên điều khác. Nó đúng là kỳ diệu, một món quà từ các vị thần cho Những người còn lại được chọn và con cháu của họ. Trong đó có cả những vương quốc nhỏ bé hơn, nhưng không có những con người phiêu bạt không gốc gác.

Bà ấy nhướn mày, dò xét tôi. Rồi bà đứng dậy, rời khỏi khung xe chỉ và quay mặt về phía trại. “Đứng dậy,” bà ra lệnh. “Nhìn về phía đó. Cháu thấy gì?”

Tôi vâng lời và thấy Eben tinh nghịch vật lộn với bầy sói. “Những con sói không hành xử với người khác theo cách chúng đối xử với Eben,” bà nói. “Thằng bé không giống mọi người. Thằng bé nuôi dưỡng nó ngay cả bây giờ, làm cho nó mạnh mẽ hơn, không có tên nào cho việc đó cả. Đó là một cách tin tưởng. Nó huyền bí nhưng không huyền diệu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Eben, cố gắng hiểu những gì bà đang nói.

“Có rất nhiều cách như vậy, chỉ có thể nhìn hoặc, nghe bằng đôi mắt và đôi tai khác. Năng lực, như cháu hay gọi, là một cách tương tự như cách của Eben.”

Bà quay trở lại công việc của mình, như thể đã giải thích xong, mặc dù nó vẫn còn là điều khó hiểu với tôi. Bà lấy len thô từ túi của mình, và sau đó là một thứ có sợi thẳng và dài hơn.

“Bà quay gì vậy?” Tôi hỏi.

“Len cừu, lông llama, sợi lanh. Những món quà của thế giới. Chúng có nhiều màu sắc và sức mạnh. Cháu hãy nhắm mắt lại và lắng nghe.”

“Lắng nghe tiếng bà xe chỉ sao?”

Bà nhún vai.

Ở đây.

Tia nắng cuối cùng đã biến mất, và bầu trời trên những ngọn núi nhuốm màu tím. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng tay quay đều đặn, tiếng xoay của khung xe chỉ, tiếng lách cách của bàn đạp, tiếng xào xạc của cỏ, tiếng suối chảy rì rào, tiếng gió nhè nhẹ lướt qua hàng thông, và đó là tất cả. Nó yên bình, nhưng không sâu sắc và tôi trở nên mất kiên nhẫn. Tôi mở mắt ra.

“Bà nói những câu chuyện biết đi. Bà nghĩ cháu sẽ tin rằng chuyện về cháu tới được tận đây sao?”

“Ta nghĩ cháu sẽ tin những gì mình chọn để tin. Ta chỉ là một người phụ nữ già cả cần phải tiếp tục xe chỉ thôi.” Bà ngâm nga, quay mặt về phía những ngọn gió.

“Nếu như bà tin vào những câu chuyện ấy, thì bà hẳn phải biết chuyện cháu bị bắt ép tới đây. Bà không phải người Venda. Bà giúp cháu chạy trốn khỏi đây được không?”

Bà nhìn qua vai, đưa mắt về phía trại và những đứa trẻ đang chơi bên ngoài toa xe. Không gian tối tăm lúc chạng vạng càng hằn sâu những đường nét trên khuôn mặt bà. “Đúng, ta không phải người Venda, nhưng cũng chẳng phải người Morrighan, bà nói. “Liệu cháu có để ta can thiệp vào cuộc chiến và gây ra cái chết của những người trẻ tuổi không?”

Bà ấy quay đầu về phía bọn trẻ. “Đó là cách chúng ta tôn tại.

Không có quân đội, vũ khí của chúng ta chỉ sử dụng để săn bắn. Chúng ta không bị làm phiền vì không đứng về phía nào, nhưng lại chào đón tất cả mọi người bằng đồ ăn thức uống và ngọn lửa ấm áp. Ta không thể giúp cháu chuyện này được.”

Tôi rất biết ơn vì đồ ăn và quần áo sạch, nhưng tôi vẫn hy vọng nhiều hơn thế. Tôi cần nhiều hơn. Tôi không chỉ đơn giản là một lữ khách xa xứ. Tôi là một tù nhân. Tôi xoay vai lại và quay lưng bỏ đi. “Vậy thì cách của bà không hữu ích với cháu rồi.”

Bà gọi tôi lại khi tôi đã bỏ đi được vài mét. “Nhưng ta có thể giúp cháu bằng những cách khác. Hãy đến đây vào ngày mai và ta sẽ kể cháu nghe thêm về năng lực của mình. Nó chắc chắn sẽ có ích cho cháu.”

Tôi thực sự có thời gian cho những câu chuyện của người phụ nữ này không? Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện từ Morrighan rồi. Tôi cũng không chắc mình sẽ còn ở đây vào ngày mai. Lúc đó tôi đã hồi phục, và cơ hội bỏ trốn có thể tới bất cứ lúc nào. Tôi cũng không muốn lang thang thêm ở nơi hoang dã này. Cơ hội của tôi sẽ tới dù bà ấy có giúp hay không.

“Cháu sẽ cố,” tôi nói và đi về phía trại.

Bà ngăn tôi lại, giọng nhẹ nhàng hơn. “Những người khác không thể cho cháu biết cuốn sách nói gì vì họ không biết đọc. Họ quá xấu hổ để nói cho cháu nghe.” Đôi mắt nhợt nhạt của bà nheo lại. “Ngay cả chúng ta cũng có lỗi vì đã không nuôi dưỡng những năng lực được ban tặng, và nếu không được nuôi dưỡng, chúng sẽ héo mòn và chết đi?”

✽ ✽ ✽

Khi tôi trở lại trại, Eben vẫn theo dõi tôi, đúng với nhiệm vụ của nó ngay cả khi đang nằm với bầy sói như thể mình là một trong số chúng vậy. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện khàn khàn và tiếng cười phát ra từ căn lều lớn ở trung tâm trại. Sự tôn kính dường như đã tăng lên một cách thú vị. Reena và Natiya chào tôi.

“Cô muốn vào carvachi của mình để nghỉ ngơi trước hay vào ăn cùng mọi người?” Reena hỏi.

“ Carvachi? Là sao cơ?”

Natiya ríu rít như một chú chim nhỏ háo hức, “Anh trai tóc vàng tên Kaden đã mua carvachi của Reena cho chị để chị có thể ngủ trên giường đó.”

“Anh ta làm gì cơ ?”

Reena giải thích rằng Kaden chỉ thuê nó cho thời gian tôi ở đây, và cô ấy sẽ ngủ trong lều hoặc một chiếc carvachi khác. “Nhưng toa xe của tôi là tốt nhất rồi. Nó có một tấm nệm dày, cô sẽ được ngủ ngon.”

Tôi bắt đầu phản đối, nhưng cô ấy cả quyết rằng cô ấy sẽ cần số tiền đó khi di chuyển về phía nam. Cô ấy cần tiền hơn, và cô ấy cũng còn nhiều đêm ngủ một mình nữa.

Tôi không chắc mình muốn làm gì hơn - một bữa ăn ngon hoặc nằm trên một tấm nệm có mái che đầu, tránh xa tiếng ngáy và tiếng ồn của cơ thể đàn ông. Tôi chọn bữa ăn trước, ưu tiên sức khỏe của mình.

Chúng tôi vào lều cùng với ba người phụ nữ khác, những người vừa mang theo khay sườn từ đống lửa. Những kẻ hộ tống tôi đang ngồi bó gối ở giữa lều, cùng với năm người từ trại. Việc ngâm mình lâu trong suối nước nóng đã rửa sạch bụi bẩn và trả lại sắc hồng hào cho làn da của chúng. Gò má của Griz lấp lánh sắc hồng. Chúng uống bằng sừng cừu và ăn bằng ngón tay, mặc dù tôi thấy có dụng cụ đã được bày sẵn. Bạn có thể mang những gì văn minh đến khai hóa cho một kẻ man di, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng chấp nhận nó.

Không ai để ý tôi bước vào, và sau đó tôi nhận ra rằng chúng không biết đó là tôi. Tắm rửa sạch sẽ, cùng một chiếc khăn cườm trên đầu và bộ quần áo sặc sỡ, tôi không phải là một cô gái hoang dã bẩn thỉu đã đến trại vào hôm nay. Những người phụ nữ đặt hai khay xuống trước mặt đám đàn ông, sau đó bưng khay thứ ba đến góc có kê gối cao và ngồi cùng nhau. Tôi vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào những kẻ bắt giữ tôi, những kẻ đang ăn mừng và cười, ngửa đầu ra sau mà rống lên như đang ở trong lâu đài của vua mà không phải lo lắng điều gì. Tôi thấy chướng mắt. Tôi có một nỗi niềm lo lắng - một thứ nhỏ bé được gọi là mạng sống của tôi. Tôi muốn chúng cũng phải lo lắng.

Tôi gằn giọng, và tiếng cười im bặt. Mọi người ngoái đầu lại. Tôi rung mi như thể nhìn thấy gì đó. Kaden nhìn tôi chằm chằm, cố gắng nhìn rõ, và cuối cùng anh ta cũng nhận ra tôi là ai. Mặt anh ta đỏ bừng, và anh ta nghiêng đầu sang một bên, như thể đang nhìn lại lần nữa để xem đó có thực sự là tôi không.

“Làm sao vậy?” Finch hỏi.

Mắt tôi trợn lên, và tôi nhăn nhó.

“Osa azen te kivada,” Griz nói với người đàn ông ở bên cạnh mình. Năng lực.

Malich không nói gì, nhưng đôi mắt hắn lướt qua bộ quần áo mới của tôi.

Kaden cau có. “Giờ có chuyện gì thế?” Anh ta hỏi, thiếu kiên nhẫn. Tôi chờ đợi, chỉnh lại tư thế cho đến khi chúng ngồi cao hơn một chút.

“Không có gì,” tôi nói, một cách chẳng thuyết phục chút nào, rồi đi đến ngồi với những người phụ nữ. Tôi cảm thấy như mình đã trở lại quán rượu bằng cách sử dụng kỹ năng để kiểm soát những kẻ ngỗ ngược. Gwyneth sẽ rất thích trò này cho xem. Màn trình diễn của tôi đủ để làm tinh thần chúng suy sụp đáng kể, ít nhất là một lúc, và điều đó đủ để làm tôi vui. Tôi ăn thật no, tự nhủ rằng mỗi miếng ăn là một miếng duy trì tôi qua một dặm khác ngoài kia khi tôi thoát khỏi chúng.

Tôi cố tỏ ra hào hứng với câu chuyện của những người phụ nữ, nhưng tôi chăm chú lắng nghe những gã đàn ông khi chúng tiếp tục cuộc trò chuyện. Chúng tiếp tục ăn và uống, chủ yếu là uống rượu, và bắt đầu nói nhiều hơn.

“Ade ena ghastery?”

“Jah!” Malich nói và hất đầu về hướng tôi. “Osa ve verait andel acha ya sah kest!”

Tất cả đều cười, nhưng sau đó cuộc nói chuyện của chúng trở nên trầm lặng và bí mật hơn, tôi chỉ nghe thấy một vài từ thì thầm đủ lớn.

“Ne ena hachetatot chadaros... Mias wei... Te ontia lo besadad.”

Chúng nói về những con đường mòn và những cuộc tuần tra, tôi ghé tai lại gần hơn, cố gắng nghe nhiều hơn.

Kaden bắt gặp tôi đang cố nghe ngóng. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và nói khá to với những tên khác, “Osa’r e enand vopilito Gaudrella. Shias wei hal... le diamma camman ashea mika e kisav.” Những gã đàn ông hú lên, nâng sừng về phía Kaden, sau đó quay lại cuộc trò chuyện của chúng, nhưng mắt Kaden vẫn tập trung vào tôi, không chớp, chờ tôi phản ứng.

Tim tôi lỡ nhịp. Tôi cố gắng không động đậy để duy trì cái nhìn thờ ơ ngây thơ của mình và giả vờ như tôi không biết những gì anh ta nói, nhưng cuối cùng tôi phải quay đi chỗ khác, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Khi ai đó tuyên bố rằng anh ta nghĩ bạn trông thật xinh đẹp và muốn hôn bạn, thật khó để tỏ ra thờ ơ. Anh ta đã chọn đúng ngôn từ để khẳng định suy đoán của mình. Tôi nhìn lại đĩa thức ăn, cố gắng làm cho má bớt hồng. Tôi ăn một mạch mà không nhìn về hướng của anh ta lần nào nữa rồi hỏi Reena liệu cô ấy có thể chỉ cho tôi toa xe của cô ấy không.

✽ ✽ ✽

Khi chúng tôi đến gần chiếc carvachi ở cuối trại, tôi để ý thấy bà Dihara đi ra từ đó. Trên bậc thềm là một cuốn sách nhỏ, một cuốn rất cũ, và chỉ cần nhìn lướt qua, tôi có thể thấy tất cả đều được viết tay. Tôi nhặt nó lên và để Reena đưa tôi vào toa xe đầy màu sắc của cô ấy.

Bên trong có vẻ lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Cô ấy chỉ cho tôi mọi thứ trong xe, nhưng điểm thu hút nhất là chiếc giường ở phía sau. Sang trọng với màu sắc, gối, rèm và trang trí tua rua, nó trông giống như một thứ gì đó bước ra từ trong truyện. Tôi ấn tay xuống nệm, và tay tôi biến mất trong một đám mây huyền ảo mềm mại.

Reena cười toe toét. Cô ấy rất vui vì phản ứng của tôi. Tôi không thể cưỡng lại việc đưa tay dọc theo những chiếc tua vàng treo bên trên và nhìn chúng đung đưa khi chạm vào. Mắt tôi ngắm nhìn từng chi tiết của chiếc giường như thể tôi là một con cừu đói bụng được thả rông trên đồng cỏ ba lá.

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc váy ngủ để mặc và rời đi, chúc tôi ngủ ngon một cách thật đặc biệt khi cô ấy đi xuống các bậc thang, gõ vào khung cửa bằng các đốt ngón tay. “Cầu mong các vị thần ban cho cô một trái tim tĩnh lặng, đôi mắt nặng trĩu và những thiên thần canh giữ cửa nhà.”

Ngay sau khi cô ấy rời đi, tôi ngồi phịch xuống nệm, tự hứa với bản thân sẽ luôn trân trọng một chiếc giường êm ái cùng mái che trên đầu. Tôi đã kiệt sức, nhưng tôi vẫn chưa muốn ngủ, thay vào đó tôi thích đắm mình trong sự sang trọng của chiếc carvachi. Tôi nhìn vào vô số đồ trang trí mà Reena treo trên tường, bao gồm một số lá cờ có gân kỳ lạ của Người xưa, một trong số ít đồ tạo tác vẫn còn có thể được tìm thấy.

Tôi tự hỏi về tất cả những vùng đất mà nhóm du mục nhỏ bé này đã đi qua, nhiều hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng, mặc dù có vẻ như tôi đã nhìn thấy một nửa lục địa vào lúc này. Tôi nghĩ về cha tôi, người chưa bao giờ rời khỏi Civica. Ông thậm chí còn không đến thăm một nửa vương quốc Morrighan của mình, chứ nói gì đến nhiều lãnh thổ rộng lớn bên kia. Tất nhiên, cha luôn có những Quốc Nhãn để truyền tải thế giới cho ông, Gián điệp. Họ ở khắp mọi nơi, Lia à.

Không phải ở đây. Một điều may mắn khi ở vùng hoang dã xa xôi này là ít nhất tôi đã thoát khỏi nanh vuốt của Đại pháp quan và Học giả. Thợ săn tiền thưởng sẽ không thể tìm thấy tôi ở đây.

Nhưng Rafe cũng không thể.

Tôi chợt nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Những người tốt sẽ không bỏ đi, Lia à. Anh ấy không hẳn là bỏ đi, nhưng dường như anh ấy đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc sống của mình. Không mất nhiều thời gian để thuyết phục anh ấy rằng tôi phải đi. Tôi đã vô cùng nghiền ngẫm về phản ứng của anh ấy. Tôi quá tê liệt và đau buồn vào thời điểm đó, nhưng tôi có rất nhiều thời gian để nghĩ về nó kể từ hôm ấy. Chiêm nghiệm, mẹ tôi gọi là vậy khi chúng tôi bị phạt trong phòng ngủ vì mắc lỗi. Tôi nghĩ rằng anh ấy cũng rất đau buồn. Để anh suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng nói, Anh sẽ gặp em để tạm biệt lần cuối. Anh chẳng buồn lâu. Tôi thì không như vậy.

Tôi đã cố gắng không nghĩ về anh sau khi rời Terravin, nhưng tôi không thể kiểm soát giấc mơ của mình. Vào giữa đêm, tôi sẽ cảm thấy môi anh lướt qua môi tôi, cánh tay anh mạnh mẽ ôm lấy tôi, những lời thì thầm của anh bên tai tôi, cơ thể chúng tôi áp sát vào nhau, mắt anh nhìn vào tôi như thể tôi là tất cả những gì quan trọng trên thế giới.

Tôi lắc đầu và ngồi dậy. Như Kaden đã nói, vấn vương về những chuyện mông lung chẳng để làm gì. Những điều mông lung ấy rồi sẽ biến thành những điều chưa từng tồn tại. Đối với Rafe, tôi có lẽ đã là một ký ức xa xôi rồi.

Tôi phải tập trung vào hiện tại, những gì đang thật sự diễn ra. Tôi nắm lấy chiếc váy ngủ mỏng mềm mại mà Reena cho tôi mượn và mặc vào. Váy ngủ là một thứ xa xỉ khác mà tôi cần phải trân trọng.

Tôi xem qua cuốn sách bà Dihara để lại và cuộn tròn trên giường với nó. Có vẻ như nó là quyển sách dùng để dạy trẻ ở Gaudrel về ngôn ngữ của các vương quốc, bao gồm cả tiếng Morrighan và Venda. Tôi so sánh nó với cuốn sách mà tôi đã lấy của Học giả. Quả như tôi nghĩ, hai ngôn ngữ không giống nhau. Ve Feray Daclara au Gaudrel có khi được viết từ hàng trăm, hay thậm chí là hàng ngàn năm trước, nhưng quyển sách vỡ lòng đã chỉ ra một số chữ cái lạ là gì và có đủ điểm tương đồng với ngôn ngữ hiện tại để tôi có thể tự tin dịch một số từ. Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt trên trang sách khi cảm nhận hàng thế kỷ ẩn giấu bên trong.

Hồi kết của một hành trình. Lời hứa. Niềm hy vọng.

Hãy kể cháu nghe một lần nữa đi, Ama. Về ánh sáng ấy.

Tôi lục lại trong tâm thức của mình. Một giấc mơ. Một câu chuyện. Một ký ức nhạt nhòa.

Ta lúc đó còn nhỏ hơn cả cháu, bé yêu à.

Lần ranh giữa sự thật và miếng ăn ngày càng rõ ràng. Chỉ còn lại nhu cầu. Và hy vọng. Bà tôi kể chuyện như một cách làm vơi đi cơn đói trong tôi vì chẳng còn gì khác cả. Tôi nhìn đứa bé này, gầy gò như cọng rơm khô, dù là mơ cũng chẳng bao giờ mơ thấy được một cái bụng no.

Hy vọng. Chờ mong. Tôi kéo hai cánh tay gầy gò của cô bé lại, đặt hình hài nhẹ tựa lông hồng vào lòng mình.

Ngày xửa ngày xưa, cháu à, có một nàng công chúa cũng trạc tuổi cháu. Cô bé nắm cả thế giới trong tay. Ánh sáng cũng phải tuân theo lệnh. Mặt trời, mặt trăng, cùng những vì sao cũng quỳ gối và mọc lên cao dưới cái chạm của cô. Ngày xửa ngày xưa...

Tan biến hết rồi. Giờ chỉ còn cô bé mắt vàng trong vòng tay tôi.

Đó là điều quan trọng nhất. Và hồi kết của một hành trình. Lời hứa. Niềm hy vọng.

Đi thôi, cháu của ta. Đến lúc phải đi rồi.

Trước khi lũ ăn xác kéo tới.

Những điều còn trường tồn. Những điều còn sót lại. Những điều tôi không dám nói với cô bé.

Ta sẽ vừa đi vừa kể nhé. Về những điều xưa cũ.

Ngày xửa ngày xưa...

Nó có vẻ giống một cuốn nhật ký hoặc một câu chuyện được kể quanh đống lửa trại - một câu chuyện được thêu dệt về một nàng công chứa làm chủ được ánh sáng? Nhưng đó cũng là một câu chuyện buồn về cái đói. Có phải Gaudrel và đứa trẻ này là dân du mục? Những người lang thang đầu tiên? Lũ kền kền ám chỉ ai hay cái gì? Tại sao Học giả lại sợ một người kể chuyện? Trừ khi Gaudrel kể nhiều thứ không chỉ là những câu chuyện cho đứa trẻ này. Có lẽ đó là những gì phần còn lại của cuốn sách sẽ tiết lộ.

Mặc dù vẫn còn rất muốn tiếp tục nghiên cứu những ngôn từ khó hiểu này, mắt tôi đã bắt đầu nhắm nghiền lại. Tôi dọn những cuốn sách sang một bên và đang đứng dậy để tắt đèn thì nghe thấy tiếng loạng choạng trên bậc thang bên ngoài và Kaden xông vào. Anh ta bị vấp và vịn vào tường để lấy lại thăng bằng.

“Ngươi đang làm gì đấy?” Tôi hỏi.

“Xem cô có đang thoải mái hay không.” Đầu anh ta gật gật, lời nói chậm rãi và lầm bầm.

Tôi tiến về phía trước để đẩy anh ta ra, tưởng có vẻ dễ, nhưng anh ta đóng sập cửa lại và đẩy tôi vào. Anh ta dựa vào cửa, kẹp chặt tôi vào giữa hai cánh tay và nhìn tôi, đồng tử mở to, đôi mắt đen cố gắng tập trung.

“Ngươi say rồi,” tôi nói.

Anh ta chớp mắt. “Có thể.”

“Chẳng có gì là có thể ở đây cả.”

Anh ta cười. “Đó là truyền thống. Tôi phải tôn trọng chủ nhà chứ. Cô hiểu về truyền thống mà, phải không Lia?”

“Lần nào tới đây ngươi cũng say khướt thế này sao?”

Nụ cười lầm lì của anh ta nhạt dần, và anh ta cúi xuống gần hơn. “Không phải lúc nào cũng vậy. Không bao giờ.”

“Sao vậy? Lần này ngươi cảm thấy tội lỗi và hy vọng Thần Hạt sẽ tha thứ sao?”

Lông mày của anh ta hạ xuống. “Tôi chưa bao giờ thấy tội lỗi về điều gì cả. Tôi là một chiến binh. Còn cô là... là... một trong số chúng. Một người hoàng tộc. Hoàng tộc ai cũng như nhau cả.”

“Ngươi thì biết nhiều lắm nhỉ.”

Một tiếng gầm gừ len qua môi anh ta. “Cô và năng lực dự cảm của cô. Cô nghĩ tôi không biết cô đang giở trò gì sao?”

Tôi đang làm chính xác những gì anh ta sẽ làm nếu là tôi - cố gắng sống sót. Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn theo chân anh ta, để bị lôi đi khắp cả lục địa sao?

Tôi cười. “Miễn là chúng không biết ta đang giở trò gì là được. Và ngươi không kể với bọn chúng.”

Anh ta đưa mặt tới gần tôi hơn. “Đừng tự mãn như vậy. Cô – Tôi cũng như họ cả thôi. Tôi là người Venda. Chớ có quên.”

Làm sao tôi có thể quên được? Nhưng tranh luận với anh ta dường như vô ích. Anh ta còn không thể nói đủ câu - và khuôn mặt anh ta đang ở quá gần.

“Kaden, ngươi cần phải –”

“Cô là hoàng tộc mà cũng thông minh đó. Cô hiểu những gì tôi nói ban nãy. Cô hiểu tất cả mọi thứ –”

“Những tiếng vô nghĩa man rợ của ngươi sao? Sao ta biết được? Ta thậm chí còn không quan tâm. Tránh ra, Kaden!” Tôi cố đẩy anh ta ra, nhưng anh ta ngả người vào tôi, mặt vùi vào tóc tôi, từng thớ thịt trên cơ thể anh ta áp sát vào tôi. Tôi không thở được.

“Tôi nghe thấy cô nói gì rồi,” anh ta thì thầm vào tai tôi. “Đêm hôm đó. Tôi nghe thấy cô nói với Pauline rằng cô thấy tôi hấp dẫn.”

Tay anh ta đưa lên và chạm vào tóc tôi. Anh ta gom những sợi tóc trong tay và nắm lấy chúng, rồi thì thầm vào tai tôi những lời anh ta đã nói trong lều - và hơn thế nữa. Mạch của tôi đập mạnh hai bên thái dương. Hơi thở của anh ta phả vào má tôi khi nói, và môi anh ta lướt qua cổ tôi, trêu đùa.

Anh ta ngả người ra sau, và tôi khẽ thở ra.

“Cô không –” Anh ta lắc lư, mắt dần mất tập trung. “Vì lợi ích của mình...” Anh ta loạng choạng bước sang một bên, vịn vào bức tường. “Bây giờ tôi phải ngủ – canh chừng,” anh ta nói, đẩy tôi sang một bên. “Tôi sẽ ngủ ngay bên ngoài toa xe của cô. Vì tôi không tin cô đâu. Lia, Cô quá là –” Mí mắt của anh ta sụp xuống. “Và giờ là cả Malich.”

Anh ta dựa vào cửa, mắt nhắm nghiền và trượt xuống sàn, vẫn ngồi thẳng lưng. Tất cả những gì tôi phải làm là mở cửa và anh ta sẽ ngã nhào ra phía sau, và nếu may mắn, anh ta sẽ gãy cổ khi ngã xuống bậc thang, và tôi sẽ chỉ phải giải quyết Malich thôi.

Tôi nhìn anh ta lịm đi, đầu quay sang một bên. Có thể anh ta sẽ giúp cản Malich lại, nhưng lũ đàn ông đó chắc giờ đã say mèm rồi.

Tôi kéo tấm rèm ren sang một bên và mở cửa sổ. Bây giờ có thể là thời điểm thích hợp để chạy trốn nếu tất cả đều say như thế này, nhưng tôi thấy Malich, Griz và Finch ở gần những con ngựa. Chúng trông vẫn tỉnh táo. Có lẽ Kaden đã nói thật và anh ta không quen uống nhiều. Ở quán rượu, anh ta luôn cẩn thận và điềm đạm, không bao giờ uống nhiều hơn hai ly rượu. Tôi có thể uống chừng đó mà không cảm thấy gì. Điều gì đã làm anh ta uống nhiều như vậy đêm nay?

Tôi đóng cửa chớp và nhìn lại Kaden, miệng anh ta vẫn mở. Tôi mỉm cười, tưởng tượng về buổi sáng hôm sau đầu anh ta sẽ đau như thế nào. Tôi lấy một chiếc gối trên giường của Reena và ném xuống sàn bên cạnh anh ta, sau đó đẩy vai anh ta. Anh ta ngã xuống gối, không hề cựa quậy.

Đúng là vậy. Tôi có nói với Pauline rằng tôi nghĩ anh ta cuốn hút. Anh ta có cơ bắp khỏe khoắn, và như Pauline nói, anh ta rất vừa mắt. Tôi cũng nói rằng phong thái của anh ta rất hấp dẫn, bình tĩnh và nghiêm túc. Tôi thấy anh ta thú vị. Nhưng lúc đó Pauline và tôi đang ở trong nhà. Anh ta đã theo dõi chúng tôi sao? Nghe trộm ngoài cửa sổ? Anh ta là một sát thủ. Tôi còn mong đợi điều gì chứ? Tôi cố nhớ những điều khác mà Pauline và tôi đã nói. Thần linh ơi, anh ta đã nghe được những gì?

Tôi thở dài. Đây không phải mối lo lúc này.

Tôi bò lên tấm nệm dày và kéo một trong những chiếc mền đầy màu sắc của Reena lên người. Tôi quay mình sang bên, nhìn Kaden, tự hỏi tại sao anh ta lại ghét hoàng tộc đến vậy. Nhưng rõ ràng là anh ta không thực sự ghét tôi, chỉ ghét thân thế của tôi, cũng như tôi ghét thân thế của anh ta. Điều này khiến tôi nghĩ rằng mọi thứ có thể sẽ khác nếu cả hai chúng tôi đều sinh ra ở Terravin.