Chương 62
Trại được dọn đi trước khi trời sáng. Chúng nói rằng muốn đến điểm tiếp theo trước khi mặt trời lặn mà không giải thích gì thêm. Tôi chỉ có thể tự hỏi mấy loài động vật hoang dã mà Kaden nói đến bất kham đến mức nào. Chúng tôi đi qua một nơi xa xôi hẻo lánh bằng phẳng, thỉnh thoảng mới có vài quả đồi nhấp nhô đằng xa và những bụi cây còi cọc phá vỡ sự vô tận.
Chúng tôi vừa băng qua đám cỏ mọc thấp hơn đầu gối ngựa không bao lâu thì ngực tôi nặng trĩu. Một linh cảm chẳng lành bủa vây quanh tôi. Tôi cố gắng phớt lờ nó, nhưng sau hai dặm, tôi không thể chịu nổi, và tôi dừng ngựa, hơi thở của tôi nông và gấp gáp. Đó là một thông tin. Nó không chỉ là nỗi sợ của tôi khi bị kéo đi giữa vùng đồng không mông quạnh. Tôi nhận ra nó là gì, một thứ gì đó bí ẩn nhưng không kỳ diệu. Một cái gì đó bay vòng vòng trong không khí.
Lần đầu tiên trong đời tôi biết chắc chắn rằng đây là năng lực thiên bẩm. Nó tự nhiên xảy đến. Không chỉ là nhìn thấy, hoặc nghe thấy, hay như bất kỳ mô tả nào mà tôi từng nghe. Đó là một dự cảm. Tôi nhắm mắt lại, và nỗi sợ hãi tràn khắp cơ thể. Có cái gì đó không đúng.
“Giờ lại sao nữa?”
Tôi mở mắt. Kaden cau mày như thể anh ta đã chán mấy trò mà tôi bày ra.
“Chúng ta không nên đi hướng này,” tôi nói.
“Lia –”
“Chúng tôi không nhận lệnh từ cô ta ,” Malich cáu kỉnh. “Hay nghe những lời lảm nhảm của cô ta. Cô ta chỉ phục vụ bản thân mình.”
Griz và Finch nhìn tôi không chắc chắn. Chúng chờ đợi điều gì đó thành hiện thực, và khi không có gì xảy ra, chúng nhẹ nhàng nhấp dây cương. Chúng tôi tiếp tục với tốc độ chậm hơn trong một dặm nữa, nhưng sức nặng đè nén ngày càng bức bối hơn. Miệng tôi khô đi, và lòng bàn tay ướt đẫm. Tôi dừng lại lần nữa. Chúng ở trước vài bước khi Griz cũng dừng lại. Hắn ta nhổm lên trên yên, rồi gầm rú, “Chizon!” Hắn ta vọt ngựa sang trái.
Bben đá vào sườn ngựa của mình, theo sau Griz. “Chạy đi!” Nó hét lên.
“Phía bắc!” Kaden hét lên với tôi.
Chúng quất ngựa phi nước đại, và tôi theo sau. Một đám mây bụi nổi lên ở phía đông, sấm sét và tối mù, bao trùm tất thảy mọi thứ. Dù cái gì đang đến, chúng tôi cũng khó chạy thoát được, đấy là nếu có thể. Nó ầm ầm tiến về phía chúng rôi, với sức mạnh dữ dội và khủng khiếp. Ngay lúc này! Tôi nghĩ. Ngực tôi như trống đánh. Ngay lúc này, Lia! Quay lại có thể là tự sát nhưng tôi đã kéo mạnh dây cương. Con ngựa của tôi đứng trên hai chân sau, và tôi đổi hướng, đi về phía nam. Không có đường lui. Được ăn cả ngã về không. Trong tích tắc, Kaden nhận ra tôi không ở phía sau, lúc đấy cũng quá muộn để quay lại và đuổi theo tôi.
“Yah!” Tôi hét lên. “Yah!”
Tôi nhìn đường chân trời cuộn trào như một làn sóng đen đang lớn dần. Nỗi kinh hoàng bóp chặt tôi, nó đến quá nhanh. Cảnh quan phía trước trở nên mờ ảo khi chúng tôi lao thẳng vào đám mây khổng lồ. Tôi phát hiện một đồi nhỏ nhú lên và nhắm đến hướng đó, nhưng nó vẫn còn rất xa. Con ngựa cũng biết sợ. Nó chạy qua cả hai chúng tôi, nóng chói mắt. Sevende! Nhanh! Đi! Chẳng bao lâu sau, không chỉ là một khối đen tối đơn lẻ ập đến mà là một mớ lộn xộn những cơ thể đập vào nhau, những cái chân quẫy đạp và những cặp sừng chết người. “Yah!” Tôi hét lên. Sức nóng của cái chết tràn xuống chúng tôi.
Chúng ta sẽ không qua khỏi, tôi nghĩ. Con ngựa và tôi đều sẽ bị nghiền nát. Tiếng gầm rú trở nên chói tai, át cả tiếng hét của tôi. Tất cả những gì tôi có thể thấy là màu đen, bụi bặm và một cái kết khủng khiếp. Ngọn đồi. Vùng đất cao hơn. Và sau đó sấm sét bùng nổ sau lưng chúng tôi, và tôi đã chuẩn bị tinh thần bị giẫm đạp dưới móng guốc và tan nát dưới những cặp sừng, nhưng chúng lao qua... phía sau chúng tôi. Chúng tôi thoát rồi. Chúng tôi thoát rồi. Tôi tiếp tục cho ngựa tiến về phía trước khi tôi chắc chắn rằng chúng tôi đã ở một khoảng cách an toàn, và khi chúng tôi đã ở trên đỉnh đồi, tôi dừng lại.
Tôi quay lại để xem cái đống móng guốc và sừng thực ra là gì, vì tôi không chắc. Cảnh tượng làm tôi ngộp thở. Một biển bò rừng, tới tít chân trời phía đông, lao qua chúng tôi.
Chúng di chuyển thành một đội hình hợp nhất chết chóc, nhưng khi tim tôi đập chậm lại, tôi thấy từng chi tiết của những con vật, tuyệt đẹp theo đúng nghĩa của chúng. Đôi vai to lớn có bướu, cặp sừng cong trắng muốt, cằm có râu và đầu như cái đe. Chúng gầm lên một bản chiến ca. Tôi nuốt khan, kinh ngạc. Đó là cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ thấy ở Morrighan và có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Tôi cố gắng nhìn sang phía bên kia đàn bò, nhưng những đám mây bụi đã che khuất tầm nhìn. Những người khác có sống sót không? Tôi nghĩ về Eben và con ngựa của nó với cái chân đau. Nhưng nếu tôi đã đến nơi an toàn thì chắc chắn chúng cũng vậy.
Sẽ không còn bao lâu nữa trước khi lũ bò rừng ngăn cách chúng tôi biến mất và Kaden sẽ đuổi theo tôi. Tôi quay ngựa và biến mất trên đỉnh đồi, kéo dãn khoảng cách.