← Quay lại trang sách

Chương 61

Giữa trưa chúng tôi dừng tại một hố nước nông để lấy nước và cho ngựa uống. Lia đi dọc theo lòng suối khô đã từng cấp nước cho nó, nói rằng cô muốn duỗi chân duỗi tay. Cô ấy im lặng suốt buổi sáng, không giận dữ theo cách tôi vẫn nghĩ, mà theo một cách khác, một cách mà tôi thấy đáng lo hơn.

Tôi đi theo, cô ấy khom người nhặt một viên đá và lật nó lại. Cô ấy xem xét màu sắc của nó, sau đó lia nó dọc theo con suối cạn như thể cô ấy tưởng tượng nó đang nẩy trên mặt nước.

“Ba lần,” tôi nói, tưởng tượng cùng với cô ấy. “Không tệ nhỉ.”

“Ta từng làm tốt hơn thế,” cô ấy trả lời, giơ những ngón tay bị băng bó lên.

Cô ấy dừng lại để trượt ủng dọc theo một mảng cát, để ý ánh vàng lấp lánh của cát. Đôi mắt cô ấy nheo lại. “Người ta nói Người xưa đã lôi những kim loại quý hơn cả vàng lên từ lõi đất - những kim loại mà họ dệt thành đôi cánh ren khổng lồ đưa họ bay tới bay lui giữa các vì sao.”

“Đó là những gì cô muốn làm khi có cánh à?” Tôi hỏi.

Có ấy lắc đầu. “Không. Tôi muốn bay tới các vì sao, nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lại.” Cô ấy bốc một nắm cát lấp lánh và để nó trượt qua kẽ tay xuống đất như thể đang cố gắng nắm bắt được chút phép thuật tiềm ẩn của nó.

“Cô có tin tất cả những câu chuyện huyền ảo đã được nghe không?” Tôi hỏi. Tôi bước lại gần và nhẹ nhàng khép bàn tay quanh nắm tay của cô ấy, cát ấm áp từ từ thoát ra giữa các ngón tay của chúng tôi.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang nắm chặt tay cô ấy, nhưng rồi ánh mắt cô ấy dần nhìn lên tôi. “Không phải mọi chuyện,” cô ấy nói nhẹ nhàng. “Khi Gwyneth nói rằng một sát thủ đang trên đường tới giết tôi, tôi đã không tin cô ấy. Đáng lẽ tôi nên tin.”

Tôi nhắm mắt lại, ước gì mình có thể rút lại câu hỏi đó. Khi tôi mở mắt, cô ấy vẫn đang chằm chằm nhìn tôi. Những hạt cát cuối cùng trượt khỏi cái nắm tay của chúng tôi. “Lia –”

“Kaden, ngươi quyết định không giết ta nữa từ khi nào?”

Giọng cô ấy vẫn đều đều, nhẹ nhàng. Chân thành. Cô ấy thực sự muốn biết, và cô ấy vẫn chưa rút tay ra khỏi tay tôi. Dường như cô ấy đã quên nó ở đó.

Tôi muốn nói dối, nói với cô ấy rằng mình chưa bao giờ lên kế hoạch giết cô ấy, thuyết phục cô ấy rằng tôi chưa bao giờ giết bất cứ ai, làm lại cả cuộc đời và viết lại nó bằng những câu từ dối trá, nói dối cô ấy như cả trăm lần trước đó, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn chăm chú nhìn tôi.

“Ngay đêm trước khi cô rời đi,” tôi nói. “Tôi đã ở trong phòng trọ, đứng trên đầu giường... Xem mạch trong cổ cô với con dao trên tay. Tôi đã ở đó lâu hơn cần thiết, và cuối cùng tôi đã tra con dao của mình vào vỏ... Đó là lúc tôi quyết định.”

Hàng mi của cô ấy hầu như không chớp, vẻ mặt vô cảm. “Ngay cả khi tôi băng bó vai cho anh cũng không?” Cô ấy hỏi. “Ngay cả khi chúng ta khiêu vũ cũng không? Ngay cả khi –”

“Không. Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi.”

Cô ấy gật đầu và từ từ rút tay ra. Cô ấy phủi những vết cát còn sót lại trên tay.

“Sevende!” Finch gọi. “Những con ngựa đã sẵn sàng!”

“Đến đây,” tôi hét lên rồi thở dài, “Anh ta háo hức về nhà đây mà.”

“Không phải ai cũng vậy sao?” Cô ấy trả lời. Giọng chua chát của cô ấy đã trở lại. Cô ấy quay về phía ngựa của mình, và mặc dù cô ấy không nói gì, tôi cảm nhận được rằng, cô ấy muốn tôi nói dối.

.

Hãy cho cả thiên hạ biết,

Chúng đã bắt cô bé đi,

Đứa nhỏ của tôi.

Nó ngoái lại phía tôi, hét lên,

Ama.

Giờ nó đã là một thiếu nữ,

Và bà già này đã không thể ngăn chúng.

Hãy để các vị thần và nhiều đời sau biết,

Chúng đã đánh cắp Những người còn lại.

Harik, tên trộm, hắn đã trộm mất Morrighan của tôi,

Sau đó, bán con bé để lấy bao tải ngũ cốc,

Bán cho Aldrid, kẻ nhặt xác.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel