Chương 70
Tôi chải tóc. Hôm nay là ngày chúng tôi tiến vào Venda. Tôi sẽ không đến nơi trong bộ dạng của một con thú. Nó vẫn có vẻ quan trọng. Cho anh Walther. Cho đoàn tuần tra. Tôi không phải là một trong số chúng. Tôi sẽ không bao giờ như vậy. Tôi kéo mớ tóc rối, đôi khi bứt đứt những sợi tóc của mình, cho đến khi nó mềm mượt.
Bị bao vây bởi hàng trăm binh lính, tôi biết rằng có rất ít cơ hội để trốn thoát. Có lẽ chưa bao giờ có cơ hội cả, trừ khi chính các vị thần quyết định lao xuống trần thế một ngôi sao khác và phá hủy tất cả. Làm thế nào mà những kẻ ngồi trên yên ngựa bên cạnh tôi lại tốt hơn Người xưa, những người mà các vị thần đã tiêu diệt từ lâu? Điều gì giữ chân các vị thần lúc này?
Chúng tôi đi sau những chiếc xe ngựa chất đầy gươm, yên ngựa, và thậm chí cả ủng của người đã hy sinh. Phần thưởng của cái chết. Khi tôi chôn cất anh trai mình, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng thanh kiếm của anh ấy và dây đeo bằng da chạm khắc tinh xảo mà anh ấy đeo trước ngực đã biến mất. Bây giờ chúng bị nhồi nhét ở đâu đó trong toa xe phía trước.
Tôi lắng nghe tiếng leng keng của chiến lợi phẩm, tiếng leng keng, leng keng, và tiếng lách cách trong tôi.
Kaden cưỡi ngựa bên cạnh tôi, bên kia là Eben, còn Malich và những tên khác ở ngay sau chúng tôi. Con ngựa của Eben vấp ngã, nhưng nó đã tìm cách đứng thẳng dậy. Eben nhảy khỏi lưng ngựa và thì thầm với nó. Thằng bé dắt nó đi, bàn tay nắm chặt bờm ngựa. Chúng tôi chỉ đi được vài bước nữa thì con ngựa lại vấp ngã, lần này nó đi loạng choạng hai mươi thước ra khỏi đường chính, Eben đuổi theo. Con ngựa nghiêng người ngã xuống, hai chân trước không còn sức chống đỡ. Eben cố gắng nói chuyện với nó một cách tuyệt vọng.
“Hãy xử lý nó,” Kaden gọi Eben. “Đến lúc rồi.”
Malich đến cùng tôi. “Làm ngay bây giờ!” Hắn ta ra lệnh. “Mày đang kìm chân tất cả mọi người đấy.” Malich tháo vỏ bọc da đựng con dao dài đeo ở thắt lưng và ném cho Eben. Nó rơi xuống đất dưới chân Eben. Eben sững người, mắt mở to khi nhìn xuống con dao rồi lại nhìn sang những người khác trong chúng tôi. Kaden gật đầu với nó, và Eben từ từ cúi xuống rồi nhặt con dao lên.
“Người khác không thể làm điều đó sao?” Tôi hỏi.
Kaden nhìn tôi, ngạc nhiên. Tôi đã quá im lặng ba ngày qua. “Đó là con ngựa của nó. Đó là việc của nó,” anh ta trả lời.
“Nó phải học,” tôi nghe Finch nói sau lưng.
Griz lầm bầm đồng ý. “Ja tiak.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh hãi của Eben. “Nhưng thằng bé đã nuôi nó từ khi nó còn là một con ngựa non,” tôi nhắc chúng. Chúng không trả lời. Tôi quay lại Finch và Griz. “Nó chỉ là một đứa trẻ. Nó đã học được quá nhiều nhờ ơn các ngươi. Không có ai trong số các ngươi sẵn sàng làm điều này cho nó sao?”
Chúng vẫn im lặng. Tôi xuống ngựa và đi ra phía cánh đồng. Kaden hét lên để tôi trở lại con ngựa của mình.
Tôi quay ngoắt lại và nhổ nước bọt. “Ena fi katande spindo keechas! Fikat ena shu! Ena mizak teevas ba betaro! Jabavé!” Tôi quay lại phía Eben, và nó hít một hơi thật mạnh khi tôi giật lấy con dao vẫn nằm trong vỏ từ tay nó và rút lưỡi dao ra. Hàng chục cây cung được giương lên và những người lính đang đứng xem rút mũi tên ra, tất cả đều nhắm vào tôi.
“Ngươi đã nói lời tạm biệt với Spirit chưa?” Tôi hỏi Eben.
Nó nhìn tôi, đôi mắt long lanh. “Cô biết tên của nó sao?”
“Ta nghe thấy ngươi thì thầm tên nó trong trại. Họ đã sai, Eben à,” tôi nói, hất đầu về hướng những người khác. “Không việc gì phải xấu hổ khi đặt tên cho một con ngựa cả.”
Nó cắn môi dưới và gật đầu. “Tôi đã nói lời tạm biệt của tôi rồi.”
“Vậy thì quay lưng lại đi,” tôi ra lệnh. “Ngươi không cần phải làm điều này.” Nó run rẩy làm theo lời tôi.
Tôi bước tới con ngựa. Hai chân sau của nó rung lên, nỗ lực làm công việc của chân trước. Nó đã kiệt sức nhưng vẫn mở to mắt như Eben.
“Suỵt,” tôi thì thầm. “Suỵt.” Tôi quỳ xuống bên cạnh con ngựa và thì thầm về cánh đồng và cỏ khô và một cậu bé sẽ luôn yêu quý nó, ngay cả khi cậu ta không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả điều đó. Tay tôi vuốt ve cái mõm mềm mại của nó và con ngựa dịu lại dưới cái chạm của tôi. Sau đó, tôi làm những gì tôi từng thấy anh Walther làm trên đường mòn, cắm con dao vào mô mềm ở cổ họng của nó và cho nó ngủ một giấc thiên thu.
Tôi lau lưỡi dao trên đồng cỏ, kéo túi yên ngựa khỏi con ngựa chết, và quay trở lại Eben. “Xong rồi,” tôi nói. Nó quay lại, và tôi đưa túi cho nó. “Con ngựa không còn cảm thấy đau nữa.”
Tôi chạm vào vai của Eben. Nó nhìn bàn tay tôi đang đặt ở đó rồi quay lại nhìn tôi, bối rối, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó lại là một đứa trẻ ngây thơ. “Ngươi có thể lấy ngựa của ta,” tôi nói. “Ta sẽ đi bộ. Ta đã có đủ người đi theo mình.”
Tôi quay lại với những người khác và trả con dao có vỏ bọc của Malich lại cho hắn ta. Hắn ta thận trọng đưa tay xuống và lấy nó khỏi tay tôi. Những người lính đồng loạt hạ cung.
“Vậy ra, cô biết ngôn ngữ của Venda,” Malich nói.
“Sao không? Ta đã nghe thấy tất cả những gì kinh khủng nhất từ các ngươi trong nhiều tuần qua.” Tôi bắt đầu tháo túi yên khỏi ngựa của mình.
“Cô đang làm gì đấy?” Kaden hỏi. Tôi nhìn anh ta rất lâu và chăm chú, lần đầu tiên đôi mắt tôi nhìn anh ta có chủ đích trong nhiều ngày. Tôi đã để cho khoảnh khắc trôi qua, đủ lâu để thấy anh ta chớp mắt, tôi biết. Chuyện chưa kết thúc.
“Ta sẽ đi bộ đoạn đường còn lại,” tôi nói. “Không khí ở đây trong lành hơn.”
“Cô không hề giúp thằng bé đâu,” anh ta nói.
Tôi quay lại và nhìn những người khác, Griz, Finch, Malich. Tôi chậm rãi quan sát hàng trăm binh lính đang bao quanh chúng tôi, vẫn đang đợi đoàn tiếp tục, và nhìn quanh cho đến khi ánh mắt tôi đáp lại Kaden, chậm rãi và lên án. “Nó là một đứa trẻ. Có lẽ ai đó thể hiện lòng trắc ẩn với nó là ân huệ duy nhất mà nó từng được nhận.”
Tôi kéo túi yên khỏi ngựa, và đoàn binh tiến về phía trước. Một lần nữa, tôi lại đi theo tiếng lách cách, leng keng của toa xe phía trước, và tiếng lạch cạch trong tôi ngày càng lớn hơn.
✽ ✽ ✽
Khoảng cách như mờ đi. Gió giật mạnh, xé toạc váy của tôi, quất vào tóc tôi, và sau đó một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm cảnh vật. Chỉ có ký ức về con ngựa của Eben và những hơi thở rùng mình cuối cùng của nó làm xáo trộn không khí, hơi thở ấm nóng của con ngựa rút đi, lặng hơn, yếu hơn. Hơi thở cuối cùng. Một cái rùng mình cuối cùng. Chết. Và sau đó là đôi mắt của hàng chục binh lính sẵn sàng giết tôi.
Khi những mũi tên được rút ra và ngắm bắn, trong một khoảnh khắc, tôi đã cầu nguyện những tên lính đó sẽ bắn cung. Tôi không sợ đau, tôi không còn cảm thấy đau nữa - không còn cảm giác gì nữa.
Tôi chưa bao giờ giết một con ngựa trước đây, chỉ chứng kiến. Giết chóc khác với suy nghĩ về giết chóc. Nó lấy đi thứ gì đó trong ta, ngay cả khi đó là một con vật đau khổ. Tôi không làm điều đó chỉ để giảm bớt gánh nặng cho Eben. Tôi đã làm điều đó cho bản thân cũng như cho thằng bé. Tôi chưa sẵn sàng từ bỏ mọi thứ cuối cùng trong tôi. Tôi sẽ không đứng nhìn một đứa trẻ phải giết ngựa của chính mình.
Bây giờ tôi đang hướng đến một thế giới khác, một thế giới với những quy tắc khác, thế giới của những người phụ nữ nói nhảm bị đẩy ngã từ trên tường thành xuống, nơi những đứa trẻ được huấn luyện thành kẻ giết người và những chiếc đầu lâu lủng lẳng trên thắt lưng. Sự yên bình của Terravin là một ký ức xa vời. Tôi không còn là cô hầu gái quán rượu vô tư mà Rafe đã hôn ở một ngôi làng ven biển yên bình. Cô gái ấy đã mãi mãi ra đi. Giác mơ đó đã bị đánh cắp. Bây giờ tôi chỉ là một tù nhân. Chỉ là một –
Tôi chùn bước.
Em sẽ luôn là em, Lia à. Em không thể chạy thoát khỏi điều đó đâu. Giọng nói rõ ràng đến nỗi dường như anh Walther đang đi bên cạnh tôi, nói lại những lời của anh một cách nghiêm túc hơn. Em mạnh mẽ lắm, Lia. Em luôn là người mạnh mẽ nhất trong chúng ta... Thỏ ăn rất ngon, em biết không?
Đúng vậy.
Tôi không phải là một hầu gái quán rượu vô tư. Tôi là Công chúa Arabella Celestine Idris Jezelia, Con gái trưởng của Nhà Morrighan.
Người được đặt tên trong bí mật.
Và sau đó tôi nghe thấy điều gì đó.
Im lặng.
Cảm xúc lỏng lẻo bên trong tôi, tôi nghĩ nó sẽ không bao giờ nằm yên, nó nhào lộn, mắc kẹt, cạnh sắc nhọn của nó đâm vào da thịt tôi, một nhát dao nóng bỏng dữ dội trong tâm can tôi. Nỗi đau luôn được chào đón.
Những câu cuối cùng trong Bài hát của Venda vang lên trong đầu tôi. Từ lưng ngựa của Morrighan...
Làm sao mẹ tôi biết được? Tôi đã vật lộn với câu hỏi đó kể từ khi tôi đọc những câu hát, và câu trả lời duy nhất là mẹ không biết. Năng lực đã hướng dẫn bà. Nó lao vào bà, thầm thì. Jezelia. Nhưng đối với tôi, tiếng nói của năng lực không được rõ ràng. Em luôn là người mạnh mẽ nhất trong chúng ta. Đó là điều khiến mẹ lo lắng. Bà không biết nó có nghĩa là gì, chỉ biết rằng nó khiến bà sợ hãi chính con gái mình.
Tới khi một người mạnh hơn xuất hiện...
Người đã từng yếu đuối,
Người từng bị săn đuổi,
Người có dấu móng vuốt và dây nho,
Tôi nhìn xuống vai mình, lớp vải rách để lộ móng vuốt và dây nho, giờ đang nở rộ màu sắc giống như cách Natiya đã mô tả. Tất cả chúng ta đều là một phần của một câu chuyện lớn hơn... câu chuyện vượt qua gió, thời gian... thậm chí cả nước mắt của chính chúng ta. Những câu chuyện lớn hơn đều có cách dẫn dắt riêng.
Jezelia. Đó là cái tên duy nhất cho thấy tôi là ai - và là cái tên mà mọi người từ chối gọi tôi, ngoại trừ những người anh của tôi. Có thể chúng chỉ là những lời nói nhảm của một bà điên từ một thế giới xa xưa, nhưng lảm nhảm hay không thì cho đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, tôi sẽ biến những lời đó thành sự thật.
Vì anh Walther. Vì chị Greta. Vì tất cả những giấc mơ đã biến mất. Kẻ đánh cắp giấc mơ sẽ không đánh cắp nữa, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tự mình giết Komizar. Mẹ tôi có thể đã phản bội tôi bằng cách kìm nén năng lực của tôi, nhưng bà ấy đã đúng về một điều. Tôi là một người lính trong quân đội của cha.
Tôi nhìn lên Kaden đang cưỡi ngựa bên cạnh.
Có lẽ bây giờ chính tôi sẽ trở thành sát thủ.