Chương 69
Chúng tôi qua đêm ở thung lũng gần nơi chôn cất người chết và lên đường vào sáng hôm sau. Còn ba ngày nữa là tới Venda. Lần này, vây bên sườn chúng tôi là một đội quân bốn trăm người. Hay sáu trăm? Các con số không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, để đầu mình tự do nhấp nhô theo nhịp điệu hối hả của con ngựa. Trước mặt tôi là con ngựa của Eben, cái chân trước khập khiễng của nó khiến những con khác phải làm việc chăm chỉ hơn. Nó sẽ không đến được Venda.
Quần áo của tôi vẫn nhỏ giọt. Chỉ một giờ trước, tôi mặc quần áo đầy đủ, đi bộ ra con sông chạy suốt chiều dài của thung lũng. Tôi không cảm nhận được nước trên da, nhưng tôi thấy nổi da gà. Tôi để dòng nước thấm qua quần áo dính máu của mình. Máu của anh Walther và máu của ba mươi người đàn ông chảy qua dòng nước và trở lại nhà. Thế giới sẽ luôn biết, ngay cả khi con người quên đi. Tôi thấy Gavin nằm sấp không xa anh trai tôi, mái tóc dày màu đỏ của anh ấy rất dễ nhận ra, nhưng Avro và Cyril không dễ nhận ra - sự gần gũi tận tâm của họ với anh tôi khiến tôi nghĩ đó là họ. Một khuôn mặt khô cứng và trũng sâu trong cái chết khi máu đã rút đi, giống như một tấm gỗ được chạm khắc trong lớp vỏ thịt mỏng và xám.
Tôi sẽ ghi nhớ tất cả. Không bao giờ quên.
Kaden, Finch và những người khác đã giúp đào mộ. Nếu không có họ, tôi không bao giờ có thế chôn tất cả những người chết, nhưng cũng chính vì họ mà cả một đội tuần tra đã bị thảm sát. Một trong những người lính giúp đào mộ có thể là người đã đâm thanh kiếm vào ngực anh Walther. Hoặc chém lìa cánh tay Cyril. Tôi có nên cảm ơn sự giúp đỡ của họ không? Tôi gần như không cảm thấy gì cả. Mọi cảm xúc trong tôi đã cạn kiệt như máu của những người đã ngã xuống, bị bỏ lại dưới đáy thung lũng.
Mắt tôi khô và bàn tay phồng rộp thô ráp của tôi không cảm thấy đau, nhưng hai ngày sau khi Walther bị tàn sát, trong tôi có một thứ gì đó cồn cào. Một thứ gì đó cứng và sắc nhọn mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây, giống như một tảng đá bị sứt mẻ quay đi quay lại, quăng vào vành bánh xe. Nó réo rắt vô định nhưng có nhịp điệu đều đặn. Có lẽ đó cũng chính là cảm giác trong lòng Walther khi anh ôm chị Greta vào lòng. Tôi chắc chắn rằng bất cứ thứ gì đã tan vỡ sẽ không bao giờ bám chặt trong lòng tôi nữa.
Tin đồn đã lan truyền nhanh chóng trong hàng ngũ rằng tôi có “năng lực”, nhưng tôi cũng nhanh chóng biết được rằng không phải người Venda nào cũng sùng kính nó. Một số kẻ cười nhạo sự lạc hậu của Morrighan. Chievdar là người đứng đầu trong số những kẻ chế giễu, nhưng phần lớn lại cảm thấy cảnh giác, sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Đại đa số chúc mừng Kaden và những người khác về phần thưởng xứng đáng mà họ đã mang về cho Komizar. Một công chúa thực sự của kẻ thù.
Họ không biết nhiệm vụ thực sự của anh ta là cắt cổ tôi. Tôi nhìn Kaden không chút biểu cảm. Anh ta bắt gặp ánh mắt vô hồn của tôi. Anh ta muốn tự hào giữa các đồng đội của mình. Dù gì thì Venda cũng luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ta. Anh ta gật đầu với những người vỗ lưng và ghi nhận lời khen ngợi của họ. Đôi mắt của anh ta, tôi đã từng nghĩ rằng nó chứa đựng rất nhiều bí ẩn, giờ đây không còn lại gì đối với tôi.
Ngày hôm sau, con ngựa của Eben lâm vào tình trạng tồi tệ hơn. Tôi nghe Malich và Finch bảo thằng bé phải giết nó, rằng vẫn còn rất nhiều con ngựa khác trong đám chiến lợi phẩm bị bắt. Eben thề với chúng bằng giọng trẻ con rằng đó chỉ là căng cơ và tình trạng què quặt sẽ qua đi.
Tôi không nói gì với bất kỳ ai trong số chúng. Mối quan tâm của chúng không phải của tôi. Thay vào đó tôi lắng nghe tiếng lạch cạch, tảng đá sứt mẻ rơi xuống trong tôi. Và vào đêm khuya, tôi nhìn chằm chằm vào những vì sao, đôi khi có một tiếng thì thầm vang lên, một âm thanh tôi quá sợ, không dám tin.
Ta sẽ tìm thấy em.
Nơi chân trời góc bể, ta sẽ tìm thấy em.