Chương 72
Sợ hãi là một điều kỳ lạ.
Tôi nghĩ không còn gì trong tôi. Tôi còn gì để mà phải sợ? Nhưng khi Venda hiện ra trước mắt, tôi cảm thấy sợ lạnh sống lưng. Đóng khung giữa những ngọn đồi đá nhô ra mà chúng tôi đi qua, một thứ mọc lên ở đường chân trời trong màn sương mờ xám. Tôi không thể gọi nó là một tòa thành. Nó thở.
Khi chúng tôi đến gần, nó lớn dần và trải dài như một con quái vật đen không mắt bay lên từ đống tro tàn. Các tháp pháo lộn xộn, đá bò sát có vảy và các lớp tường phức tạp nói lên thứ gì đó như mê cung và xoắn ốc ẩn nấp sau chúng. Đây không chỉ là một tòa thành xa xôi. Tôi cảm thấy nhịp đập của nó rung lên, và nghe thấy tiếng ai oán trong bài hát đen tối của nó. Tôi nhìn thấy Venda đang ngồi cao trên những bức tường xám trước mặt mình, tuyệt vọng hát lên một lời cảnh báo cho những người nghe ở bên dưới.
Tôi cảm thấy mình đang đánh mất bản thân, quên mất những gì đã từng quan trọng với tôi. Cách đây một đời, tôi rời bỏ Civica với những gì tôi từng nghĩ là một giấc mơ đơn giản, để ai đó yêu tôi vì con người thật của tôi. Trong vài ngày ngắn ngủi với Rafe, tôi ngây thơ nghĩ rằng mình đã nắm trong tay giấc mơ. Tôi không còn là cô gái có ước mơ nữa. Bây giờ, giống như anh Walther, tôi chỉ khao khát giành lại công lý.
Tôi nhìn con quái vật phía trước đang hiện ra rõ hơn. Giống như ngày tôi chuẩn bị cho đám cưới của mình, tôi biết tôi đang ở giữa ranh giới đây và kia. Sẽ không thể quay trở lại. Một khi tôi đến Venda, tôi sẽ không bao giờ thấy nhà nữa. Anh muốn kéo em lại gần và không bao giờ để em đi. Giờ tôi đã qua cả nơi chân trời góc bể. Không bao giờ gặp lại Rafe. Chẳng bao lâu, tôi sẽ chẳng còn giá trị gì với tất cả mọi người, ngoại trừ gã Komizar bí ẩn, kẻ có thể khiến một đội quân tàn bạo phục tùng mình. Giống như thanh kiếm và đôi giày của anh Walther, giờ đây tôi là phần thưởng chiến tranh của hắn, trừ khi hắn quyết định hoàn thành công việc mà Kaden đã trốn tránh. Nhưng có thể trước khi điều đó xảy ra, hắn phát hiện ra rằng tôi không hoàn toàn là giải thưởng mà mọi người mong đợi.
Đoàn binh dừng lại bên sông. Nó còn hơn cả một con sông lớn. Đó là một vực thẳm, gầm rú và tung lên những màn sương mù mà tôi nhìn thấy từ xa. Độ ẩm làm bong đất và đá. Tôi không biết chúng tôi sẽ đi qua nó như thế nào, nhưng sau đó hàng loạt con người ở phía bên kia chào đón chúng tôi trở về. Chúng luồn lách qua những bức tường có vệt đen và bắt đầu kéo những sợi dây gắn vào bánh xe sắt có kích thước khổng lồ. Ngay cả trong tiếng gầm của dòng sông, tôi nghe thấy tiếng hét của một người đang điều khiển. Vô số thân ảnh cùng nhau di chuyển và hô vang trong một tiếng ầm ầm trầm thấp, và từ từ, theo từng nhịp kéo, một cây cầu vươn lên từ màn sương, như một lời chào đón đáng sợ. Nỗ lực cuối cùng của chúng đã đưa cây cầu vào đúng vị trí với một tiếng nổ sập đáng ngại.
Kaden đu xuống khỏi ngựa để đứng cạnh tôi, quan sát khi những người thợ đang hối hả buộc dây xích. “Chỉ cần làm như tôi nói, và mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô đã sẵn sàng chưa?” Anh ta hỏi.
Làm sao tôi có thể sẵn sàng cho chuyện này? Tôi không trả lời anh ta.
Anh ta quay lại, nắm lấy cả hai cánh tay của tôi. “Lia, hãy nhớ, tôi chỉ đang cố gắng cứu mạng cô.”
Tôi không chớp mắt, đáp lại cái nhìn của anh ta. “Nếu điều này cứu được mạng ta, Kaden, ta ước gì ngươi dừng lại.”
Tôi nhìn thấy nét đau đớn trên khuôn mặt anh ta. Hàng ngàn dặm rong ruổi cùng nhau đã thay đổi tôi, nhưng không phải như anh ta đã hy vọng. Tay anh ta vẫn giữ chặt, mắt anh ta chăm chú vào khuôn mặt tôi, ánh mắt dừng lại trên môi tôi. Anh ta đưa tay lên và chạm vào nó, ngón tay cái trượt nhẹ dọc theo viền môi dưới của tôi như thể anh ta đang cố gắng lau những lời nói ra khỏi miệng tôi. Anh ta nuốt khan. “Nếu tôi để cô đi, họ sẽ cử người khác đến. Một người có thể đã hoàn thành công việc.”
“Và ngươi sẽ phản bội Venda. Nhưng ngươi đã làm điều đó, phải không? Khi giúp ta chôn cất người đã khuất.”
“Tôi sẽ không bao giờ phản bội Venda.”
“Đôi khi tất cả chúng ta đều bị thúc ép làm những điều mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta không bao giờ có thể làm được.”
Tay anh ta nắm lấy tay tôi và siết chặt chúng. “Tôi sẽ tạo dựng cuộc sống cho cô ở đây, Lia. Tôi hứa.”
“Ở đây ư? Giống như cuộc sống mà ngươi đang sống sao, Kaden?”
Vẻ hỗn loạn vẫn luôn âm ỉ trong mắt anh ta như được nhân đôi. Một vài sự thật được nhắc đi nhắc lại, từ chối bị phớt lờ.
Người lính gác ra hiệu cho đoàn quân tiếp tục. “Lên ngựa với tôi?” Kaden hỏi. Tôi lắc đầu, và tay anh ta nới lỏng, từ từ buông tôi ra. Anh ta leo trở lại con ngựa của mình. Tôi đi trước anh ta, cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn vào lưng tôi. Tôi vừa định bước lên cầu thì một tiếng ồn ào vang lên sau lưng chúng tôi và tôi quay lại. Tôi nghe thấy nhiều tiếng la hét hơn và lông mày của Kaden nhíu lại. Anh ta xuống ngựa và nắm lấy cánh tay tôi khi một toán lính tiến đến. Chúng ném một người đàn ông xuống đất trước mặt Kaden. Trái tim tôi ngừng đập. Kính lạy các vị thần. Kaden nắm chặt tay tôi.
“Con chó này nói rằng nó biết anh,” một trong những tên lính nói.
Thấy xôn xao, Chievdar chạy tới. “Ai đây?” Hắn ta hỏi.
Kaden trừng mắt. “Một con sâu rượu ngu ngốc. Một gã nông dân khốn khổ đi một quãng đường dài chẳng để làm gì.”
Suy nghĩ của tôi đảo lộn. Làm thế nào?
Rafe đứng dậy. Anh ấy nhìn tôi mà không thèm nhìn Kaden. Anh quan sát những ngón tay bị băng bó bẩn thỉu của tôi, chiếc áo rách toạc để lộ vai, bộ quần áo dính máu của tôi, và cả sự đau buồn vẫn còn đọng trên khuôn mặt tôi. Đôi mắt anh ấy tìm kiếm tôi, thầm hỏi tôi, và tôi thấy anh ấy lo lắng rằng tôi đã bị làm hại theo những cách mà anh ấy không thể nhìn thấy. Tôi thấy rằng anh ấy đã đau khổ vì tôi nhiều như tôi đau khổ vì anh ấy.
Những người tốt sẽ không bỏ chạy đâu, Lia.
Nhưng giờ đây, với một niềm khao khát cháy bỏng mới, tôi vô cùng ước mong anh chạy đi.
Tôi giật bắn người trước sự kìm kẹp của Kaden khi những ngón tay của anh ta cắm sâu hơn vào cánh tay tôi. “Buông ra!” Tôi gầm gừ. Tôi giật mạnh người ra và chạy đến bên Rafe, ngã vào vòng tay anh, tôi khóc khi môi tôi chạm vào môi anh. “Anh không nên đến. Anh không hiểu đâu.” Nhưng ngay cả khi tôi đã nói những lời đó, tôi vẫn ích kỷ vui mừng vì anh ấy ở đây, hạnh phúc một cách điên cuồng về tất cả những gì tôi cảm thấy và tôi tin ở anh, rằng anh cũng có cùng những cảm giác giống tôi, tất cả những điều đó đều là thật. Nước mắt chảy dài trên má khi tôi hôn anh. Những ngón tay phồng rộp và bị gãy của tôi đưa lên ôm mặt anh khi tôi nói thêm hàng tá những điều mà tôi sẽ không bao giờ nhớ nổi.
Tay anh vòng qua tôi, mặt anh nép vào tóc tôi, ôm chặt tôi đến mức tôi có thể tin rằng chúng tôi sẽ không bao giờ chia xa nữa. Tôi hít thở anh ấy, cái chạm của anh ấy, giọng nói của anh ấy, và trong khoảnh khắc dài ngắn như nhịp tim, tất cả thế giới và những vấn đề của nó đều biến mất và chỉ còn chúng tôi.
“Sẽ ổn thôi,” anh thì thầm. “Anh hứa, anh sẽ giúp cả hai chúng ta thoát khỏi chuyện này. Hãy tin anh, Lia.” Tôi cảm thấy những tên lính đang chia cách chúng tôi, kéo tóc tôi, một thanh kiếm ở ngực anh, bàn tay thô ráp kéo tôi về phía sau.
“Giết hắn, và bắt đầu di chuyển,” Chievdar ra lệnh.
“Không!” Tôi khóc.
“Chúng tôi không bắt tù nhân,” Kaden nói.
“Vậy thì tôi là gì?” Tôi nói, nhìn tên lính đang nắm chặt cánh tay tôi.
Rafe gồng mình chống lại những gã đàn ông đang khống chế anh phía sau. “Tôi có một lời nhắn tới Komizar!” Anh hét lên trước khi chúng có thể kéo anh đi.
Những tên lính đang giữ anh buộc phải dừng lại, ngạc nhiên và không biết phải làm gì tiếp theo. Rafe hét lên thông điệp với uy quyền đáng nể. Tôi nhìn anh ấy, có điều gì đó đang bùng lên trong tôi. Làm thế nào anh ấy tìm thấy tôi? Thời gian nhảy vọt. Lượn lờ. Dừng lại. Rafe. Một người nông dân. Từ một vùng không tên. Tôi trân trối nhìn. Mọi thứ về anh bây giờ thật khác. Ngay cả giọng nói của anh cũng khác. Anh sẽ giúp cả hai chúng ta thoát khỏi chuyện này. Hãy tin anh, Lia. Mặt đất dưới chân tôi chuyển động, bất định, thế giới xung quanh tôi rung chuyển. Sự thật lắc lư.
“Thông điệp là gì?” Chievdar yêu cầu.
“Chỉ Komizar được nghe thôi,” Rafe trả lời.
Kaden bước lại gần Rafe. Mọi người chờ anh ta nói gì đó, nhưng anh ta vẫn im lặng, đầu hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt nheo lại. Tôi nín thở.
“Thông điệp từ gã nông dân sao?” Anh ta hỏi.
Ánh mắt họ nhìn nhau. Đôi mắt xanh băng giá của Rafe bị đóng băng vì hận thù. “Không. Từ sứ giả của Hoàng tử Dalbreck. Bây giờ ai mới là con sâu rượu ngu ngốc đây?”
Một tên lính thúc tay cầm kiếm vào đầu Rafe. Anh loạng choạng bước sang một bên, máu chảy xuống thái dương, nhưng anh vẫn đứng vững lại được.
“Sợ một lời nhắn đơn giản sao?” Anh chế nhạo Kaden, ánh mắt anh không hề dao động.
Kaden trừng mắt nhìn lại. “Một lời nhắn chẳng có nghĩa lý gì. Chúng tôi không đàm phán với Vương quốc Dalbreck – thậm chí không đàm phán với sứ giả của chính hoàng tử.”
“Bây giờ anh đại diện cho Komizar sao?” Giọng Rafe đầy đe dọa. “Tôi hứa với anh, đó là một thông điệp mà ông ấy sẽ muốn nghe.”
“Kaden,” tôi cầu xin.
Kaden quay sang tôi, đôi mắt anh ta đỏ lên vì nóng, và ánh mắt dò hỏi đầy giận dữ.
Chievdar xô về phía trước. “Ngươi có bằng chứng nào cho thấy mình là sứ giả?” Hắn ta chế nhạo. “Con dấu của hoàng tử? Chiếc nhẫn của anh ta? Khăn tay ren của anh ta?” Những tên lính xung quanh hắn ta cười.
“Thứ mà chỉ anh ấy mới có,” Rafe trả lời. “Một lời nhắn từ công chúa, được gửi đến hoàng tử với chữ viết tay của chính cô ấy.” Rafe nhìn tôi khi anh ấy nói điều đó, không phải Chievdar, đôi mắt anh ấy gửi cho tôi thông điệp riêng. Đầu gối tôi yếu đi.
“Nét chữ nguệch ngoạc sao?” Chievdar chùn bước. “Bất kỳ ai cũng có thể vạch trên một mảnh –”
“Chờ đã,” Kaden nói. “Đưa nó cho tôi.” Những tên lính thả cánh tay của Rafe ra để anh có thể lấy mảnh giấy từ bên trong áo của mình.
Kaden lấy nó từ tay anh và xem xét. Những dấu tích bị hỏng của con dấu hoàng gia đỏ vẫn còn nhìn thấy được. Anh ta rút một mẩu giấy nhàu nát từ trong túi của mình. Tôi nhận ra nó, tên thợ săn tiền thưởng đã đánh rơi mẩu giấy trong rừng và tôi không có cơ hội lấy lại được. Kaden so sánh hai tờ giấy và chậm rãi gật đầu. “Đây là đồ thật. Hoàng tử Jaxon của Dalbreck,” anh ta đọc, giọng khinh bỉ.
Anh ta mở mẩu giấy Rafe vừa đưa và bắt đầu đọc to cho Chievdar và những tên lính xung quanh nghe. “Ta muốn –”
“Không,” tôi nói, cắt ngang lời anh ta. Tôi không muốn lời nói của tôi với hoàng tử bị chế nhạo. Kaden quay về phía tôi, tức giận nhưng vẫn chờ đợi. “Ta muốn-”
Tôi dừng lại và nhìn chằm chằm vào Rafe.
Quan sát anh ấy.
Đôi vai của anh ấy.
Mái tóc tung bay của anh ấy.
Đường quai hàm rắn chắc.
Máu đỏ chảy dài trên má.
Đôi môi hé mở.
Tôi nuốt khan để dập tắt cơn run trong cổ họng. “Ta muốn hỏi chuyện anh... trước ngày cưới.”
Những tên lính xung quanh chúng tôi cười khúc khích, nhưng tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Rafe và cái gật đầu khó nhận thấy của anh khi anh quay lại nhìn tôi.
Những thứ căng lên trong tôi trở nên chùng xuống.
“Nhưng hoàng tử phớt lờ thư của tôi,” tôi nói một cách yếu ớt.
“Tôi chắc rằng anh ấy vô cùng hối hận về quyết định đó, thưa công chúa,” Rafe trả lời.
Tôi đã tự mình ký giấy kết hôn.
Rafe. Anh ấy không nói dối điều đó.
Hoàng tử Jaxon Tyrus Rafferty của Dalbreck.
Tôi nhớ anh ấy đã nhìn tôi như thế nào vào đêm đầu tiên trong quán rượu khi anh ấy nói với tôi tên của mình, chờ xem liệu tôi có nhận ra chút nào không. Nhưng hoàng tử là điều cuối cùng tôi nghĩ tới.
“Cùm anh ta lại và đưa anh ta đi cùng,” Kaden nói. “Komizar sẽ giết anh ta nếu anh ta nói dối. Và tìm kiếm trên những ngọn đồi xung quanh. Anh ta không thể đến một mình.”
Rafe chống lại những tên lính đang vặn tay anh ra sau, nhưng mắt anh không khi nào rời khỏi tôi.
Tôi nhìn anh, không phải một người xa lạ, cũng không phải một người nông dân. Đó vốn là một sự lừa dối thông minh ngay từ đầu.
Gió nổi lên giữa chúng tôi, sương vương trên mặt chúng tôi. Thì thầm. Nơi chân trời góc bể, ta sẽ tìm thấy em.
Tôi quệt vào mắt mình, sự thật mờ đi.
Nhưng tôi biết điều này là thật. Anh ấy đã đến.
Anh ấy đã ở đây.
Và có lẽ, bây giờ, đó là tất cả sự thật tôi cần.