Chương 4
Mười năm vẫn chẳng khác gì.
Lý Chí Dũng đã nghĩ vậy khi trông thấy Hô Diên Vân qua cửa kính tòa D khu Nhuận Đường. Khóe miệng hơi xếch, đôi mắt sáng lấp lánh, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao, mái tóc ngắn bù xù như tổ quạ… Có lẽ cậu ta vẫn là một tên nổi loạn, kiêu căng, ngông cuồng, không thực tế như xưa.
Lý Chí Dũng đẩy cửa. Ánh mắt hai người chạm nhau, Hô Diên Vân nở nụ cười để lộ hàm răng trắng. Nụ cười ấy hiền lành và thân thiện, không còn vẻ hung hăng như muốn san bằng vũ trụ lúc ngồi trong quán Lão Cốc giới thiệu về cuốn tạp chí. Phải chăng ngay cả tảng đá cứng cũng bị thời gian mài mòn những góc cạnh? Lý Chí Dũng bất giác ôm ấp hi vọng.
Họ bắt tay nhau thật chặt.
Lý Chí Dũng lên tiếng trước, “Thấy cậu gọi, tôi giật mình nhận ra chớp mắt đã mười năm rồi. Sao cậu đến mà không báo trước?”
Hô Diên Vân mỉm cười. Nụ cười này khiến Lý Chí Dũng chột dạ. Anh hàn huyên mấy câu khách sáo mà chính anh cũng thấy vô nghĩa. Hô Diên Vân ậm ừ đáp, thi thoảng gật đầu, lúc nhắc đến tình hình gần đây mới cởi mở hơn. Cậu ta bảo mình chưa có công việc ổn định, chỉ là người viết tự do chuyên viết bài nghiên cứu về Lỗ Tấn để kiếm nhuận bút, ngoài ra không có thu nhập khác.
“Nhưng mấy năm nay cậu ngày càng có tiếng mà. Lúc đi uống rượu, các anh em cũ toàn nhắc đến cậu, còn khen cậu giúp cảnh sát phá nhiều vụ án.” Lý Chí Dũng nói.
Hô Diên Vân đứng khựng lại.
Không khí yên ắng bao trùm dãy hành lang rộng lớn. Hai bên lối đi lắp kính phản chiếu màu xanh, bên kia kính vọng lại tiếng máy fax tít tít và tiếng kéo băng dính rẹt rẹt, càng làm nổi bật sự yên ắng. Lý Chí Dũng nhìn sang, nhận ra Hô Diên Vân đang quan sát mình bằng ánh mắt mỉa mai. Anh chợt có cảm giác lại bị cậu ta nhìn thấu như mười năm trước. Cảm giác ấy thật sự rất khó chịu. Quả nhiên dù đã mười năm trôi qua, cậu ta chẳng những không thay đổi mà còn khó đối phó hơn.
Hô Diên Vân vẫn im lặng, chỉ cười cười đi theo Lý Chí Dũng về đầu Bắc hành lang. Bước qua cửa sẽ thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trước biển lễ tân màu vàng tươi. Cô lạch cạch gõ bàn phím máy tính, miệng cười tủm tỉm, chắc đang “chat chit” chứ không phải làm việc.
Vòng qua kệ ngăn bằng gỗ anh đào bày vài món đồ trang trí, hai người tới khu vực văn phòng. Không gian rộng khoảng 200 m² được chia thành mấy chục khoang bằng các tấm chắn màu trắng. Đang giờ làm việc, nhưng ở đây chỉ lác đác vài người trông đều không bận rộn. Quanh chiếc bàn dài kê sát tường cuối phòng, các cô gái đang phân chia chồng báo và tư liệu vào túi xách, trên túi in tên và logo công ty Thực phẩm chức năng Kiện Nhất, chắc họ đang chuẩn bị cho sự kiện sắp tổ chức.
“Đằng này.” Lý Chí Dũng dẫn Hô Diên Vân vào phòng tiếp khách bên tay phải, mời cậu ta ngồi xuống, rót một cốc nước từ cây nước bên cạnh. “Nói đi, tìm tôi có việc gì? Đừng bảo là muốn nhờ công ty chúng tôi làm quảng cáo nhé?”
Hô Diên Vân cười đáp, “Tôi đến gặp anh để tìm hiểu vụ án núi Chuột Quét.”
Lý Chí Dũng quay người lại, đặt cốc nước đầy xuống trước mặt Hô Diên Vân, “Vụ đó phá rồi mà? Hung thủ là thằng Chu Lập Bình cặn bã, chính tôi dẫn đường cho cảnh sát bắt hắn.”
“Vậy chắc anh đã hay chuyện…” Hô Diên Vân hớp một ngụm nước, “Cảnh sát không lấy được thông tin hữu ích vì Chu Lập Bình chối đây đẩy, không chịu nhận tội.”
“Không nhận thì sao! Mười năm trước hắn cũng đâu thừa nhận đã giết mấy mạng người ở Tây Giao!” Lý Chí Dũng cười lạnh lùng. “Kể ra, khi đó nhờ cậu suy luận từ chi tiết cuốn truyện tranh, chúng tôi mới nhanh chóng bắt được hắn, chỉ tiếc là…” Lý Chí Dũng không nói tiếp, song Hô Diên Vân biết anh tiếc nuối vì lần đó Chu Lập Bình thoát án tù chung thân, thậm chí là tử hình.
Hô Diên Vân im lặng một lát mới nói, “Thật ra lập luận đó của tôi có lỗ hổng…”
“Chẳng sao cả!” Lý Chí Dũng bắt đầu mất kiên nhẫn, “Dù sao cũng bắt được hắn rồi, để xem lần này hắn thoát tội chết kiểu gì.”
“Tuy không được đọc biên bản hỏi cung của cảnh sát, nhưng tôi nghe vài người bạn kể lại: lời khai của Chu Lập Bình không có sơ hở lớn, hiện rất khó nhận định hắn là hung thủ án mạng trên núi…”
“Hô Diên Vân!” Lý Chí Dũng ngồi xuống đối diện, ánh mắt và giọng điệu đều không mấy thân thiện. “Hai ta quen nhau đã lâu, hôm nay cậu đến thì tôi tiếp, nhưng tôi không muốn nghe bất cứ lời nào bênh vực Chu Lập Bình! Hắn là tên cuồng sát bỉ ổi vô liêm sỉ, đơn giản thế thôi, kết luận này còn chắc chắn hơn việc trái đất hình tròn, hòn than màu đen!”
“Với tôi, không có gì là chắc chắn.” Hô Diên Vân bình tĩnh đáp, “Vả lại tôi không bênh vực hắn, tôi chỉ muốn nói bằng chứng hiện có chưa đủ để chứng minh hắn là hung thủ vụ núi Chuột Quét…”
“Bằng chứng? Còn cần bằng chứng gì nữa?!” Lý Chí Dũng thô lỗ cắt ngang. “Theo tôi biết, đêm đó camera giám sát tại cột đèn giao thông Thanh Thạch Khẩu Đông đã quay được cảnh hắn lái xe lên núi Chuột Quét, thế còn không đủ định tội hắn à?”
“Tôi cần phải đính chính, máy quay chỉ bắt được cảnh Chu Lập Bình lái xe qua đèn giao thông Thanh Thạch Khẩu Đông, chứ không phải cảnh hắn lên núi. Hắn khai hắn chỉ đưa Hình Khải Thánh lên đến giao lộ ở núi Chuột Quét, sau đó bị đuổi xuống xe.”
“Sát nhân mở mồm là nói dối, thế mà cậu cũng tin à?”
“Hiện tại chưa có gì chứng minh hắn nói dối.” Hô Diên Vân đáp. “Hơn nữa ai cũng có thể nói dối vì lý do riêng, nhưng nói dối không đồng nghĩa với phạm tội giết người.”
Lý Chí Dũng nổi cáu, “Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là, không nên lấy đạo đức làm tiêu chuẩn phán xét người ta có tội hay vô tội, vì đây là hai chuyện khác hẳn nhau. Tương tự, không nên lấy cảm xúc cá nhân làm tiêu chuẩn phán xét, vì làm thế rất dễ dẫn đến sai lầm.” Hô Diên Vân điềm đạm trả lời. “Như anh chẳng hạn, tôi đâu thể chỉ vì thấy anh nói dối mà kết luận anh là hung thủ vụ án núi Chuột Quét.”
Lý Chí Dũng giận đùng đùng, “Tôi nói dối cái gì?”
“Ngày bắt Chu Lập Bình, Đỗ Kiến Bình phát hiện cánh tay anh bị thương, anh nói hôm trước chuyển đồ nội thất cho công ty nên bị trẹo, nhưng thật ra là do hôm trước anh đánh nhau với Chu Lập Bình, đúng không?”
Lý Chí Dũng tức khắc xịu xuống như bị ăn thụi. “Ai… Ai nói cậu biết chuyện này?”
“Chẳng ai nói, tôi tự suy luận.” Hô Diên Vân giải thích, “Nghe nói anh bị thương, nên ban nãy khi chờ ngoài tòa nhà, tôi tiện hỏi thăm nhân viên quét dọn, được biết gần đây công ty các anh không mua thêm hay bán bớt đồ đạc, cũng không di chuyển đồ để gọi lao công tới quét dọn. Lúc vào đây, tôi quan sát bên dưới đồ nội thất nhưng không thấy vết bụi bẩn để lại sau khi xê dịch đồ đạc. Nghĩa là anh đã nói dối, gần đây công ty anh không hề chuyển đồ. Thế nên tôi đoán anh bị thương vì đánh nhau với người khác, mà người này khiến anh ngại không dám nói cho Đỗ Kiến Bình biết. Tôi nghĩ ngay đến Chu Lập Bình.”
Lý Chí Dũng há hốc miệng. Lúc bị hỏi cung, Chu Lập Bình đã khai ra chuyện đánh nhau nên anh phải thừa nhận. Tuy Đỗ Kiến Bình nổi giận vì anh không chịu nói sớm, nhưng cũng hứa sẽ giúp anh giữ bí mật. Cứ tưởng chuyện thế là xong, ai ngờ Hô Diên Vân vạch trần rất dễ dàng. Lý Chí Dũng quá xấu hổ, cúi gầm gương mặt béo tròn, nhéo chóp mũi to của mình theo thói quen.
“Thế thì sao… Chẳng liên quan đến vụ núi Chuột Quét.” Chợt nhớ ra gì đó, Lý Chí Dũng ngẩng phắt lên trợn mắt nhìn Hô Diên Vân, “Khoan đã, chuyện này không liên quan đến cậu. Cậu đâu phải cảnh sát, làm gì có tư cách hỏi vụ này?”
“Liên quan chứ.” Hô Diên Vân uống nước, chậm rãi nói, “Sau khi xảy ra án mạng trên núi Chuột Quét, Lưu Tư Miễu bị ép rời khỏi tổ chuyên án, vài hãng truyền thông bắt đầu nói bóng gió chuyện mười năm trước có một cảnh sát dung túng cho kẻ phạm tội. Hai chuyện này liên quan đến hai người bạn thân nhất của tôi, tôi không thể mặc kệ được.”
“Cậu thì giỏi rồi!” Lý Chí Dũng cười khẩy. “Không mặc kệ còn làm được gì? Cậu tưởng đây là tiểu thuyết trinh thám, hễ vụ án đâm vào ngõ cụt là cảnh sát sẽ lóc cóc cầu cứu cậu à?”
“Đây là câu nói dối thứ hai của anh.”
“Cái gì?!” Lý Chí Dũng ngơ ngác.
“Vừa nãy ở hành lang, anh bảo lúc đi uống với đồng nghiệp cũ, anh thường thấy họ khen tôi giúp cảnh sát phá được rất nhiều vụ án. Đây là chuyện không thể xảy ra. Ngay cả trong tiểu thuyết trinh thám, đã bao giờ anh thấy Lestrade và Gregson công khai thừa nhận Sherlock Holmes là người phá án chưa? Ngoài đời thực càng chẳng có cảnh sát nào muốn thừa nhận công lao điều tra của người ngoài cuộc.” Hô Diên Vân cười đáp. “Nhưng chuyện này lại khiến tôi tò mò. Thú thật trong trí nhớ của tôi, anh rất cổ hủ và cứng đầu, từ khi nào anh biết tùy cơ ứng biến thế? Hay là vì vài nguyên nhân khó nói, anh buộc phải tạo thiện cảm với tôi để tránh bị cuốn vào phiền toái?”
Mặt Lý Chí Dũng đỏ lựng.
“Tôi đề nghị, chúng ta tạm thời bỏ qua thành kiến về nhau và về người khác để nói chuyện tử tế đi.” Hô Diên Vân làm như không thấy vẻ tức tối của Lý Chí Dũng. “Hôm nay tôi đến đây không phải để cãi cọ, mà đơn giản để nhờ anh giải đáp vướng mắc trong lòng… Đời người là quá trình không ngừng chất chứa vướng mắc. Vả lại đã mười năm trôi qua, đa số câu hỏi chẳng thể tìm thấy đáp án. Chỉ vài bí ẩn là còn có thể giải quyết nhờ cơ duyên, chúng ta không nên bỏ qua cơ hội duy nhất này, anh thấy sao?”
Gian phòng nhỏ yên lặng như tờ. Rất lâu sau vẻ mặt Lý Chí Dũng mới trở lại bình thường. Anh chủ động vươn tay qua bàn, tay áo sơ mi tuột chỉ lộ ra bên dưới áo vest.
Hô Diên Vân mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh.
⚝ ⚝ ⚝
Hai năm trước, Lý Chí Dũng có cơ hội thăng chức nhờ biểu hiện xuất sắc trong công việc. Nếu không vì tối đó đột nhiên xảy ra biến, các đồng đội đã mở tiệc rượu mừng anh nhậm chức chi đội phó đội điều tra hình sự.
Hai năm trôi qua, Lý Chí Dũng vẫn không tài nào nhớ được toàn bộ sự việc. Anh chỉ nhớ đêm đó mưa như trút nước, anh tan làm, mặc áo mưa đạp xe về nhà. Vừa xuống xe trước cổng khu nhà, nghe đằng sau có tiếng gọi, anh đáp “ơi” thì bị phang gậy vào gáy, lăn ra ngất tại chỗ. May nhờ hàng xóm đưa đi cấp cứu nên anh tỉnh lại trong bệnh viện. Kết quả kiểm tra cho thấy, sau khi ngất, anh còn bị kẻ tấn công đá vài cái, ngoài ra không có vết thương nghiêm trọng…
Lý Chí Dũng đang mừng thầm thì chi đội trưởng đội đều tra hình sự tới, vẻ mặt nặng nề như đưa tang. Anh tưởng cấp trên lo lắng mình bị thương, nào ngờ chi đội trưởng thông báo bằng giọng lạnh băng: anh bị đình chỉ công tác, đồng thời sẽ bị ban kỉ luật điều tra vì để mất khẩu súng ngắn 92 chuyên dụng cùng 15 viên đạn trong hộp tiếp đạn, chỉ còn lại bao súng trống trơn đeo bên phải hông.
Cảnh sát làm mất súng là hành vi tắc trách hết sức nghiêm trọng. Theo quy định của Luật Quản lý Súng đạn, tìm thấy súng trong thời gian ngắn sẽ được châm chước, bằng không chắc chắn bị khai trừ khỏi ngành và Đảng.
Lý Chí Dũng điên cuồng tìm kiếm, các anh em trong ngành cũng ra sức hỗ trợ, nhờ vả khắp nơi kể cả giới xã hội đen, nhưng vẫn không lùng ra tung tích khẩu súng. Chi đội trưởng bảo anh cố gắng nhớ lại chi tiết đêm bị tấn công, tìm được kẻ tấn công sẽ tìm được súng. Lý Chí Dũng nghĩ nát cả óc, cứ cảm thấy giọng gọi mình khi ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Theo phân tích của cảnh sát, việc kẻ tấn công gọi tên rồi mới ra tay chứng tỏ hắn có mục tiêu rõ ràng. Sau khi Lý Chí Dũng ngất đi, hắn không đánh “nặng tay” mà chỉ lấy súng, cho thấy hắn rất biết “kiềm chế”. Hắn hận Lý Chí Dũng nhưng lại cho rằng chỉ cần khiến anh không thể tiếp tục làm cảnh sát là đã “trừng phạt” đủ. Nói cách khác, trong loạt hành động này, kẻ tấn công đóng vai người phán xử, chứng tỏ hắn từng đích thân nếm trải sự “bất công” của Lý Chí Dũng khi anh làm cảnh sát, từ đó có thể loại trừ khả năng hắn được người khác thuê.
Lần theo suy luận này, cảnh sát tiến hành sàng lọc những tên tội phạm mà Lý Chí Dũng từng truy bắt và xử lý, dần đần, danh sách tình nghi rút gọn lại chỉ còn nửa trang giấy A4.
Lý Chí Dũng cau mày xem kĩ danh sách, hai mắt chợt tóe lửa, ngón tay suýt nữa chọc thủng tờ giấy, “Là hắn! Tôi nhớ ra rồi, chính là giọng hắn!”
Cái tên mà anh chỉ vào là “Chu Lập Bình”.
Vì cải tạo tốt trong tù, Chu Lập Bình được thả trước thời hạn hai năm. Đúng bốn tháng rưỡi sau ngày hắn ra tù thì Lý Chí Dũng bị tấn công, cảnh sát chắc chắn sẽ để ý chi tiết này. Lâm Phượng Xung “mời” Chu Lập Bình đến đồn cảnh sát, tự mình xét hỏi, đồng thời nhân cơ hội đó cho người lục soát nơi hắn trọ, nhưng không thu được kết quả. Chu Lập Bình nói mình hoàn toàn không biết chuyện Lý Chí Dũng bị đánh, cảnh sát đành thả hắn đi.
Suốt hơn một tháng sau đó, ba cảnh sát thay phiên nhau mật phục gần nhà Chu Lập Bình, theo sát mọi hành tung của hắn nhưng không phát hiện bất kì dấu hiệu nào cho thấy hắn liên quan đến khẩu súng. Họ đành bỏ qua hướng điều tra này.
Còn Lý Chí Dũng bị khai trừ, buộc phải rời đội ngũ cảnh sát.
Rất nhiều người còn nhớ bộ dạng lưu luyến của Lý Chí Dũng khi nộp lại cảnh phục, mũ cảnh sát và thẻ ngành trong ngày rời cơ quan. Mọi người tiễn anh ra cửa, anh đột nhiên quay người lại, làm lễ chào lá quốc kì tung bay trên nóc, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ. Hành động này được coi là lời thề trong im lặng.
Từ ngày rời đội ngũ cảnh sát, Lý Chí Dũng bắt đầu theo dõi Chu Lập Bình sát sao. Anh mua ống nhòm, máy chụp hình và kính hồng ngoại nhìn ban đêm, mỗi sớm lại đến trước cửa khu nhà Chu Lập Bình, ẩn nấp nơi vắng người, chờ hắn ra là bám theo sau như cái bóng, quan sát mọi hành động của hắn.
Hồi đó Chu Lập Bình vẫn là nhân viên hỗ trợ điều tiết giao thông, cả ngày chỉ đứng dưới đèn giao thông ở ngã tư để phất cờ, tối mịt mới về. Lý Chí Dũng mang theo ghế con ngồi dưới gốc cây gần đó, đến khi Chu Lập Bình về nhà, anh phải nhìn hắn vào trong cổng rồi chờ thêm nửa giờ nữa mới bỏ đi, cứ thế bất kể nắng mưa sớm khuya… Thậm chí khi Chu Lập Bình tập chạy đường dài, anh cũng chạy theo sau. “Gì chứ tôi chạy nhiều đến nỗi thịt mỡ trên người cũng thành săn chắc.” Kể đến đây, anh không khỏi cười ra nước mắt.
Lý Chí Dũng suốt ngày vắng nhà, sáng sớm xách ghế đi, tối muộn mang ghế về, hai má hóp hẳn lại, mắt vằn đỏ vì thiếu ngủ. Mẹ anh xót con nên cứ lẽo đẽo theo sau cằn nhằn, “Con lớn rồi, công việc ổn định không có, bạn gái cũng không, thế rốt cuộc con tính làm gì?”
“Mẹ thích xem phim Truy đuổi không hối hận của Lưu Bội Kỳ và Vương Chí Văn lắm mà? Con trai mẹ giờ là Tiêu Đại Lực trong đó đấy!” Lý Chí Dũng đáp, “Con biết khẩu súng của mình đang ở chỗ Chu Lập Bình, con phải túm chặt lấy nó, không cho nó có cơ hội dùng súng. Tiêu Đại Lực theo dõi Phùng Tĩnh Ba suốt bốn mươi năm, còn con sẽ theo dõi Chu Lập Bình đến chết!”
Anh không nói thì thôi, nói ra lại khiến bà cụ đau thắt tim gan, “Con ơi là con, đó chỉ là phim, không thể coi là thật! Bố mày chết sớm, mày mà không mau có một đứa nối dõi tông đường, qua bên kia mẹ biết ăn nói thế nào với bố mày!” Bà cụ giàn giụa nước mắt.
Lý Chí Dũng cúi đầu im lặng, mãi sau mới cất lời, “Mẹ, mẹ còn khỏe lắm, mẹ đừng nói linh tinh.”
Anh đâu ngờ, một buổi chiều muộn sau đó không lâu, bà cụ đang rửa bát trong bếp bỗng nhiên kêu “Ối” rồi ngã nhào, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Anh theo dõi Chu Lập Bình cả ngày, khi trở về thấy cửa nhà mình lênh láng nước, cuống cuồng lao vào trong thì thấy mẹ nằm bất tỉnh giữa vũng nước.
Hơn một tháng sau đó, Lý Chí Dũng ở lì bệnh viện chăm sóc mẹ. Bà cụ bị xuất huyết não, may được bác sĩ cứu chữa kịp thời nên thoát khỏi cửa tử, khổ nỗi bị liệt nửa người, phải có người đỡ mới gắng gượng đi được một đoạn và chỉ ú ớ câu được câu mất. Mãi đến lúc này, Lý Chí Dũng mới nhận ra những lời cằn nhằn phiền toái của mẹ khi trước thật đáng quý và trìu mến biết bao.
Ngày bà cụ ra viện, trời mưa như trút nước. Lý Chí Dũng vừa đỡ mẹ vừa che ô, đứng bên đường gọi xe taxi, suốt hai mươi phút không vẫy được xe nào. Một kẻ bảo thủ như anh giờ buộc phải tải ứng dụng gọi xe Didi, nhưng ngón tay ướt đẫm nhấn điện thoại mãi không ăn, anh sốt ruột đến toát mồ hôi. Người mẹ đang dựa vào vai anh bắt đầu run rẩy, sắp không đứng nổi nữa…
Thình lình, một chiếc xe con dừng trước mặt họ, cửa xe hạ xuống để lộ một gương mặt. “Lên xe!” Người lái xe là Chu Lập Bình.
Lý Chí Dũng còn đang ngây ra, Chu Lập Bình đã đội mưa ra mở cửa sau, giơ tay toan đỡ bà cụ lên xe. Lý Chí Dũng đẩy hắn, ánh mắt tràn đầy thù hận.
Nếu không vì theo dõi tên tội phạm giết người là mày, tao đã ở nhà khi mẹ ngã bệnh!
“Đưa mẹ anh lên xe đã!” Chu Lập Bình nói với vẻ mặt vô cảm.
Lý Chí Dũng đỡ bà cụ ngồi vào ghế sau, đóng sập cửa xe, tiếng mưa rào rào và tâm trạng rối bời ban nãy tức thì bị ngăn sang thế giới khác.
Chu Lập Bình trở lại ghế lái, khởi động xe. Cảnh vật bên ngoài bị cần gạt nước trên kính chắn gió gạt đi gạt lại, trở nên nhòe nhoẹt. Những người đi bộ hối hả trú mưa, những chiếc xe hàng lao đi vội vã, những chiếc xe mãi phóng như bay hay những tòa cao ốc ướt rượt nước, tất cả méo mó theo mỗi lần chiếc cần gạt xuống, nhạt nhòa theo từng giọt nước chảy. Người trong cảnh và người ngắm cảnh cùng trở nên mờ mịt, lẫn lộn vào nhau.
Suốt dọc đường, Lý Chí Dũng và Chu Lập Bình không nói câu nào. Đến khi xe từ từ dừng lại, Lý Chí Dũng liếc ra ngoài, cười gằn hỏi, “Sao mày biết nhà tao ở đây?”
Chu Lập Bình lạnh lùng nhìn anh qua kính chiếu hậu.
“Người tấn công và cướp súng của tao dưới khu nhà này chính là mày đúng không?” Lý Chí Dũng nghiêm giọng chất vấn.
Chu Lập Bình vẫn không trả lời.
Trong xe cực kì yên ắng. Bà cụ đã cuộn người trên ghế ngủ thiếp đi tự lúc nào. Lý Chí Dũng cởi áo khoác đắp lên người bà. Chu Lập Bình xuống xe mở cửa sau, cầm chiếc ô to màu đen che mưa cho Lý Chí Dũng bế mẹ vào tòa nhà. Chờ hai người vào trong hẳn, hắn mới quay về lái xe đi.
Lý Chí Dũng ngoảnh đầu lại, ghi nhớ biển số xe của chiếc Spica màu đen ấy.
Không lâu sau đó, Lý Chí Dũng đến công ty Quan hệ công chúng Minh Di tìm tổng giám đốc Trịnh Quý. Trước đây Trịnh Quý làm trưởng phòng quảng cáo cho một tờ báo, gây thù chuốc oán vì mối làm ăn, bị người ta dùng súng đạn ghém bắn tan nát kính cửa sổ ở nhà. Vụ này làm anh ta sợ gần chết, may nhờ Lý Chí Dũng dẫn đầu một đội cảnh sát hình sự nhanh chóng phá án, anh ta mới từ bỏ kế hoạch dọn nhà về quê ở Hồ Nam. Giờ gặp lại ân nhân, Trịnh Quý vô cùng phấn khởi, nằng nặc mời Lý Chí Dũng đi uống với mình.
Lý Chí Dũng nói, “Nếu anh thật lòng muốn mời tôi ăn cơm, chẳng thà cho tôi một cần câu cơm đi. Tôi không làm cảnh sát nữa, giờ theo chân anh kiếm tiền, thế nào?”
Trịnh Quý đảo mắt. “Sếp ơi, đừng bảo sếp đến công ty chúng tôi nằm vùng nhé?” Lý Chí Dũng nghe vậy bèn xoay người bỏ đi. Trịnh Quý rối rít kéo anh lại, “Hôm nay cứ uống một bữa đã, còn cần câu cơm thì ngày mai tôi đưa, được chưa?”
Thế là Lý Chí Dũng vào làm việc ở Minh Di, giữ chức quản lý nhưng thật ra chỉ làm việc lặt vặt, hoặc làm bảo vệ những khi công ty tổ chức sự kiện, tuy lương thấp nhưng vẫn cao hơn hồi làm cảnh sát. Quả thật công việc có thể buộc người ta phải thay đổi, Lý Chí Dũng từ một kẻ khó bảo và nóng nảy đã dần trở nên khéo léo trong giao tiếp. Anh rũ bỏ vẻ lạnh lùng cứng nhắc khi đối nhân xử thế, cũng không còn dùng “giọng điệu thẩm vấn” đầy tính khiêu khích khi trò chuyện. Thậm chí bây giờ anh mặc Âu phục vào trông rất ra dáng, chứ không như ngày xưa chỉ thấy giống cảnh sát mặc thường phục.
Chẳng mấy ai nhận ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lý Chí Dũng trùng khớp với một đồng nghiệp khác trong công ty, đó là Chu Lập Bình - tài xế của Trịnh Quý. Chu Lập Bình đi làm thì anh đi làm, Chu Lập Bình ăn trưa thì anh ăn trưa, Chu Lập Bình ra về thì anh ra về.
“Làm cùng công ty với nhau, anh và Chu Lập Bình có qua lại không?” Hô Diên Vân hỏi.
Lý Chí Dũng lắc đầu. “Chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện trong công ty, vô tình giáp mặt cũng không thèm nhìn nhau. Hắn biết rõ mục đích tôi vào đây làm.”
“Hắn biểu hiện thế nào ở công ty? Có gì khả nghi không?”
Lý Chí Dũng nhíu trán, môi mấp máy hồi lâu mới chịu bộc bạch, “Khi biết hắn là kẻ gây ra án mạng trên núi Chuột Quét, tôi mất ngủ suốt mấy ngày. Tôi tốn bao công sức mà vẫn ‘vuột mất’ hắn nên rất lấy làm hổ thẹn. Có điều nghĩ kĩ lại, tôi làm đồng nghiệp với hắn khá lâu nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Ngày nào hắn cũng đi làm và tan ca đúng giờ. Khi nào không cần chở Trịnh Quý, hắn ngồi ở bàn mình, lên mạng hoặc chơi trò chơi. Hắn chẳng giao lưu với đồng nghiệp nhưng rất tinh ý, thấy chỗ nào cần giúp đỡ là đến phụ một tay ngay. Lúc bước đi hắn toàn cúi gằm mặt, bị người khác đụng phải cũng không kêu ca. Hắn biết thừa tôi luôn kè kè đằng sau, nhưng chưa bao giờ quay đầu lại ‘tìm tôi’. Một kẻ như vậy đúng là dễ khiến người xung quanh dần buông lỏng cảnh giác, tưởng lầm hắn đã thành người tốt hay ít ra sẽ không dám gây chuyện.”
“Nhưng anh vẫn luôn cảnh giác với hắn, đúng không?”
“Đương nhiên!” Lý Chí Dũng quả quyết. “Vì tôi biết khẩu 92 của tôi đang nằm trong tay hắn!”
“Khi hẹn anh ra ngoài vào tối hôm xảy ra án, hắn có thừa nhận mình đang giữ súng không?”
“Không.” Lý Chí Dũng lắc đầu. “Tối đó chúng tôi không nói được mấy câu đã lao vào đánh nhau.”
“Không được mấy câu… Cụ thể hai người nói những gì?”
“Để tôi nhớ xem… Lúc gặp nhau, hắn hỏi tôi còn định quấy rầy hắn đến lúc nào, tôi bảo nếu hắn không làm chuyện trái lương tâm thì chẳng việc gì phải sợ. Hắn lại bảo vụ án của hắn kết thúc rồi, không muốn mọc thêm cái đuôi đằng sau, tôi nói là chưa kết thúc, vì hắn mới chỉ đền một mạng người, còn ba món nợ máu khác chưa trả xong! Hắn thách tôi có chứng cứ thì bắt hắn đi, bằng không câm mồm… Tôi nổi nóng, đấm cho hắn một cú ngay khóe miệng, hắn không nể nang đá tôi một cái, rồi cả hai lao vào đánh đấm túi bụi…”
“Ai thắng?”
“Hả?”
“Tôi hỏi cuối cùng ai trong hai người thắng?”
Lý Chí Dũng ngượng ngùng xoa chóp mũi, “Ờ thì hắn ngồi tù tám năm vẫn không quên rèn thể lực…”
Hô Diên Vân bật cười. “Dựa vào trực giác, anh có cho rằng hôm đó Chu Lập Bình hẹn anh ra ngoài để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm không? Ngoài ra khi nói chuyện, hắn có cố tình khiêu khích anh để anh đánh hắn, làm anh có ấn tượng sâu sắc, từ đấy cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho hắn không?”
Lý Chí Dũng nghĩ ngợi, “Hình như có, mà hình như không… Tôi không dám chắc, dù gì chúng tôi cũng thù nhau mười năm rồi, gặp mà không ẩu đả thì khó lắm.”
“Hắn gọi điện hẹn anh ra đường Hạnh Vũ lúc mấy giờ?”
“Tầm 10 giờ 40 phút.”
“Sao anh đến đó nhanh thế?”
“Tôi có con xe Jetta đỗ ngay dưới nhà, lái đến Hạnh Vũ chỉ mất mười lăm phút.”
“Lúc Chu Lập Bình gọi điện hẹn gặp, chắc anh ngạc nhiên lắm. Giọng hắn có sốt ruột không? Có tiếng thở dốc hay gì không?”
“Nói thật, đúng là tôi rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của hắn, nhưng tôi không để ý giọng, cũng không nhớ hắn có thở hổn hển không… Tôi hỏi có chuyện gì, hắn chỉ hỏi tôi đang ở đâu. Tôi bảo ở nhà, hắn bảo có vài chuyện cần giải quyết rõ ràng, tôi cười khẩy hỏi muốn giải quyết thế nào, hắn bảo hẹn gặp lúc 11 giờ ở lùm cây trong công viên đường Hạnh Vũ. Tôi đồng ý, bảo ai không đến là đồ hèn!”
“Anh cứ thế đi à?”
“Ừ, chứ còn thế nào nữa?”
“Anh không sợ hắn mang theo khẩu 92 à?”
“Tôi lại chẳng mong hắn nổ súng quá!” Lý Chí Dũng hung hăng đáp. “Hắn không nổ súng thì cả đời này tôi không thể chứng minh mình vô tội!”
“Anh tới công viên được bao lâu thì hắn xuất hiện?”
“Tôi vừa đến là hắn chường mặt ra rồi.”
“Trông hắn có mệt mỏi, người đầy mồ hôi không?”
“Lúc đó đã khuya, trong công viên có đèn nhưng chúng tôi hẹn gặp dưới lùm cây nên tối thui tối mò, thấy được mặt nhau là tốt lắm rồi, đâu để ý chuyện khác?”
“Hai người đánh nhau bao lâu?”
“Không lâu lắm, đánh đấm vài cái thôi. Tuy ai cũng vung hết sức nhưng chẳng ai chiếm lợi thế, thế là chửi rủa vài câu rồi dừng.”
“Hai người chửi những gì?”
“Tôi vụng ăn nói, chẳng biết mắng chửi người khác, chỉ nói hắn là thằng tội đồ, quân giết người, đáng bị băm vằm thành từng mảnh, không được chết tử tế, toàn mấy câu người ta hay dùng. Hắn thì…” Lý Chí Dũng ngẫm nghĩ, “Hắn bảo tôi là đồ ngu…”
Căn phòng không một tiếng động. Hô Diên Vân chớp chớp mắt. “Thế thôi à?”
“Ừ… Thú thật, thà hắn chửi thêm còn đỡ, đây hắn chỉ nói tôi ngu, cú quá thể!”
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của Lý Chí Dũng, Hô Diên Vân thấy hơi buồn cười. Đúng lúc đó, cửa phòng tiếp khách hé mở, một gương mặt mập ú ló qua khe cửa.
“Sếp, có chuyện gì à?” Lý Chí Dũng vẫy tay chào. Người vừa xuất hiện là tổng giám đốc Trịnh Quý của Minh Di.
“Đâu có, đâu có.” Trịnh Quý vừa nói vừa lách vào. Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người thấp béo như thùng phuy, hai má hơi xệ, mắt to, bọng mắt cũng to nốt, thâm đen chắc vì hay thức khuya. Môi dày, miệng lúc nào cũng cười niềm nở.
Lý Chí Dũng giới thiệu, “Đây là bạn cũ của tôi, Hô Diên Vân.”
Hô Diên Vân chưa kịp đứng dậy, Trịnh Quý đã vọt đến nắm lấy tay cậu ta bằng bàn tay to béo mềm mại, “Chao ôi, chao ôi, ngưỡng mộ đã lâu, tôi đọc tiểu thuyết của cậu rồi!”
Hô Diên Vân hơi ngại ngùng, “Thật ra tác giả không phải tôi, mà là một người bạn viết lại dựa trên những chuyện tôi gặp ngoài đời.”
“Kệ, tóm lại cậu là thám tử tài giỏi nhất trong lòng tôi, vượt xa Holmes và Keigo!” Trịnh Quý cảm thán.
Thấy anh ta đánh đồng nhân vật hư cấu với người thật, Hô Diên Vân dở khóc dở cười.
Trịnh Quý nằng nặc đòi mời Hô Diên Vân đến văn phòng mình. Phòng làm việc của anh ta rộng rãi hơn nhiều so với phòng tiếp khách, tất cả nội thất đều làm bằng gỗ hương trông rất trang nhã và sang trọng, nhưng “đồ trang trí” trên kệ gỗ lại khá kì quặc: ngăn trái đặt Tỳ Hưu bằng ngọc, ngăn phải đặt tượng Quan Công bằng gỗ mun, ngăn trên đặt bánh trà Phổ Nhĩ hình tròn, ngăn dưới để lẫn lộn sách thuộc đủ thể loại, từ tiểu thuyết viễn tưởng cho đến sách khoa học, thậm chí cả sách giảng Luận ngữ… Chéo bàn làm việc bày hòn non bộ có gắn guồng nước quay lọc cà lọc cọc hết đưa nước lên lại đổ nước xuống rào rào, có lẽ đây là “thác nước phong thủy” mà người ta thường nói. Dưới hòn non bộ bày bàn trà bằng gỗ tự nhiên chạm khắc nghệ thuật, mặt bàn chia thành từng mảng cao thấp khác nhau bằng những đường cong uốn lượn. Góc bàn đặt tượng con cóc ba chân mạ vàng làm bằng gốm tử sa, lớp mạ trên lưng cóc tróc ra trông như bong da vì tắm quá lâu.
Trịnh Quý mời Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng ngồi xuống ghế đôn gỗ tròn cạnh bàn trà. Anh ta đun nước pha trà, dùng kẹp gắp trà bày chén tử sa thành một hàng, tráng chén bằng nước sôi rồi rót hai chén cho Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng, tán gẫu với họ cứ như bạn cũ lâu rồi mới gặp. “Cậu không biết đâu, gần đây tôi bận bù đầu bù cổ, vừa mới nhận tổ chức sự kiện cho công ty thực phẩm chức năng nên phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện hội trường và khách khứa. Giờ đột nhiên xảy ra chuyện của Chu Lập Bình, tôi bị cảnh sát gọi đi hỏi cung cả buổi. Nhưng tôi thật sự không biết gì cả, có hỏi nữa tôi cũng chỉ nói được chừng ấy!”
“Chu Lập Bình là nhân viên công ty anh, lại còn gây ra vụ án lớn, cảnh sát hỏi nhiều cũng dễ hiểu.” Hô Diên Vân nhấp ngụm trà, thong thả nói, “Nhưng, để một tên giết người hàng loạt làm tài xế cho mình từng ấy thời gian, anh cũng gan thật đấy.”
Trịnh Quý cười khổ sở, “Tại chị Hoa bên nhà khách Yến Triệu giới thiệu, tôi nào dám làm phật lòng người ta!”
“Người anh nói là Tôn Tĩnh Hoa, quản lý hội trường của nhà khách Yến Triệu phải không?” Hô Diên Vân hỏi.
“Vâng, Yến Triệu là mối cũ của công ty chúng tôi, sự kiện sắp tới của công ty thực phẩm chức năng cũng tổ chức bên đó. Chúng tôi toàn phải nhờ chị Hoa tạo điều kiện từ chi phí mặt bằng đến mọi thứ.”
“Làm sao chị ta quen Chu Lập Bình? Sao lại giới thiệu việc làm cho hắn?”
“Tôi không rõ…” Trịnh Quý nhíu mày, “Chị Hoa chỉ bảo chỗ chị ấy có người muốn đổi việc, hỏi công ty tôi còn khuyết vị trí nào không. Người ta nể tôi mới hỏi, tôi phải biết điều chứ?”
“Trong khoảng thời gian Chu Lập Bình đi theo anh, anh có ấn tượng gì về hắn?” Hô Diên Vân hỏi.
“Nói thế nào nhỉ, tôi thấy Chu Lập Bình là người rất… rất đáng tin cậy.” Trịnh Quý thận trọng đưa ra nhận xét. “Bình thường hắn ít nói nhưng khá tinh ý và biết điều, đưa tôi đi đâu cũng cẩn thận, được giao việc gì cũng hoàn thành. Có mấy lần tôi uống say quắc cần câu, khi tỉnh lại đã thấy nằm ở nhà, vợ tôi bảo là hắn đưa tôi về. Tôi nôn ra quần áo hắn mà hắn cũng không thay, cứ thế đi thẳng. Chu Lập Bình chăm chút bảo dưỡng mấy cái xe của công ty lắm, hồi ở tù, hắn học được rất nhiều nghề chứ chẳng riêng nghề sửa xe, công ty có đồ điện hỏng hóc là hắn sửa nhoay nhoáy. Công ty nhiều nhân viên nữ, lắm lời đàm tiếu, nhưng Chu Lập Bình chưa bao giờ tham gia cùng… Nói chung có vậy thôi, làm việc với nhau lâu nhưng tôi không trò chuyện với hắn mấy. Chỉ có một lần không vui, ấy là lần Hình Khải Thánh phàn nàn về hắn.”
“Nghe nói do bọn trẻ trong Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em cứ đến tìm Chu Lập Bình, bởi vậy Hình Khải Thánh mới bực?”
“Đại loại thế…” Trịnh Quý úp úp mở mở, “Nửa đêm nửa hôm lão còn gọi điện cho tôi kể tội Chu Lập Bình. Bên tôi với bên đấy là anh em một nhà, sao tôi mặc kệ được, nên mới phải mắng Chu Lập Bình một trận.”
“Công ty các anh làm về quan hệ công chúng cơ mà, sao lại là anh em một nhà với viện bảo trợ?”
Trịnh Quý chìa bàn tay mập mạp ra, giơ ba ngón tay.
“Chúng tôi, bệnh viện Ái Tâm và viện bảo trợ là ba cành trên một thân cây mang tên ‘Văn phòng đại diện Quỹ từ thiện Ái Tâm tại thành phố’, làm gì cũng phải nghe lời chủ tịch Đào Chước Yêu và phó chủ tịch Hình Khải Hiền. Mới đâu chỉ có hai cành cây là bệnh viện Ái Tâm và viện bảo trợ. Hồi còn làm báo chuyên về hoạt động công ích, tôi đã quen biết Đào Chước Yêu và Hình Khải Hiền. Sau vụ Quách Mỹ Mỹ, tôi bảo họ nghề từ thiện này không còn dễ ăn nữa, thể nào cũng bị giám sát. Đào Chước Yêu ban đầu chẳng quan tâm, cho rằng ai cũng làm vậy. Tôi phải phân tích đủ đường cô ta mới chịu hiểu, rồi hỏi tôi phải làm thế nào. Tôi nói hay để tôi mở một công ty quan hệ công chúng, gom hết việc truyền thông về một mối, xảy ra chuyện cũng dễ bàn bạc. Cô ta đồng ý, nói sẽ nghe theo tôi. Bên họ bỏ tiền mở công ty còn tôi làm quản lý, vì họ bảo tôi là người có năng lực… Công ty Minh Di tưởng như của tôi, thật ra lại thuộc Quỹ từ thiện Ái Tâm.”
Chợt nhận ra mình lạc đề, Trịnh Quý vội vàng bổ sung, “Bởi thế mới nói chúng tôi, bệnh viện Ái Tâm và viện bảo trợ là anh em một nhà. Đặc biệt Hình Khải Thánh còn là anh trai của phó chủ tịch Hình Khải Hiền, lão đã phàn nàn về Chu Lập Bình thì tôi phải nể mặt, đúng không?”
“Nếu đã do Quỹ từ thiện Ái Tâm mở, tại sao công ty anh còn nhận tổ chức sự kiện cho công ty thực phẩm chức năng?” Hô Diên Vân tò mò.
“Ấy! Nói chung công ty này chỉ mượn danh Quỹ từ thiện Ái Tâm để nghe cho uy tín với bên ngoài thôi, với cả công ty có gốc gác từ đơn vị từ thiện sẽ được miễn giảm thuế.” Trịnh Quý ngại ngùng cười ha ha, “Đã mở công ty thì phải kiếm tiền chứ, làm sao há miệng chờ sung được? Bao nhiêu người ngoài kia trông chờ cả vào tôi đấy.”
“Đúng, lập nghiệp đâu phải chuyện dễ, thời buổi này dựa cây cao chắc gì đã được hưởng bóng mát.” Hô Diên Vân ra vẻ thấu hiểu. “Vấn đề ở chỗ anh nhận Chu Lập Bình là vì nể Tôn Tĩnh Hoa, còn những người khác nghĩ thế nào? Nhân viên trong công ty biết hắn từng là sát nhân hàng loạt mà không e dè hay sợ hãi à?”
“Hồi Chu Lập Bình mới vào công ty, chẳng ai biết hắn có tiền án, hắn cũng cư xử khá ổn. Về sau hay tin hắn từng giết người và ngồi tù, họ cũng dè dặt một thời gian rồi thôi. Chừng này tuổi đầu rồi, mấy ai dám khẳng định mình chưa từng làm việc xấu? Giống Hình Vận Đạt ấy, trước kia có thèm để ý Chu Lập Bình đâu, biết chuyện rồi lại nhìn bằng ánh mắt khác!” Dứt lời, Trịnh Quý vỗ vai Lý Chí Dũng, “Còn có người này, chủ động đến công ty tôi làm việc để theo dõi Chu Lập Bình đấy!”
Đang uống trà thì bị Trịnh Quý vỗ vai, Lý Chí Dũng ho sặc sụa. Trịnh Quý vuốt lưng cho anh, cười bảo, “Hồi đầu tôi đoán anh đến nằm vùng, anh còn chẳng chịu nhận.”
Hô Diên Vân cười. “Hình Vận Đạt là con trai Hình Khải Thánh, đúng không? Cậu ta nghĩ sao về chuyện bố mình kể tội Chu Lập Bình?”
“Quan hệ giữa hai bố con họ chỉ bình thường.” Trịnh Quý đáp. “Hình Khải Thánh ly hôn vợ từ lâu, Hình Vận Đạt bị bố mẹ đẩy qua đẩy lại, chẳng ai muốn đeo theo cục nợ, nên cậu ta chẳng có tình cảm với họ. Đến khi cậu ta lớn thì Hình Khải Thánh đã già, lúc này lão mới nhớ đến đứa con, bảo tôi cho Hình Vận Đạt cái ghế phó tổng của công ty… Mà trong cả công ty này, hình như chỉ mỗi cậu ta qua lại với Chu Lập Bình.”
“Quan hệ giữa họ thế nào?”
“Ngày xưa Hình Vận Đạt thích tạo dựng phong cách đại ca xã hội đen, toàn cạo đầu đinh, xăm trổ đầy mình, đi đâu cũng vác theo dao. Mỗi lần công ty tụ tập ăn uống lại phải nghe cậu ta khoác lác, nào là kết nghĩa anh em với ai, từng chém bao nhiêu người. Thật ra chỉ vì từ nhỏ bị bố mẹ bỏ mặc, thiếu cảm giác an toàn nên cậu ta mới làm vậy để thêm dũng khí. Sau này nghe nói Chu Lập Bình từng giết người, còn là sát nhân hàng loạt nên cậu ta sùng bái hắn như điên, nằng nặc đòi nhận hắn làm thầy. Chu Lập Bình mới đầu không thèm để ý, nhưng dần dà chẳng hiểu sao hai người càng lúc càng thân. Nhác thấy Chu Lập Bình là Hình Vận Đạt luôn mồm gọi ‘anh Bình’. Có điều, không rõ sau khi biết ‘anh Bình’ giết bố mình, cậu ta nghĩ thế nào…”
“Phải đấy, tưởng giun đất mà hóa rồng dữ, thay đổi bất ngờ này chắc chắn khiến mỗi người có phản ứng khác nhau. Biết Chu Lập Bình là sát nhân hàng loạt, Hình Vận Đạt trở nên sùng bái hắn, Hình Khải Thánh lại dám cãi vã với hắn, còn gọi điện tố cáo với anh. E rằng chuyện khiến Hình Khải Thánh ‘thẹn quá hóa giận’ không hề nhỏ.” Hô Diên Vân cười nói.
Trịnh Quý rót thêm trà cho Hô Diên Vân, dòng nước chậm rãi tuôn chảy vào chén, “Cậu Hô Diên Vân này, người đến trà đầy, người đi trà lạnh, mình đâu làm được gì khác. Tôi chỉ là một doanh nhân nhỏ bé, muốn kinh doanh phải lôi kéo quan hệ, phải nể mặt người ta. Thân đúng chừng, nhường đúng mực thì mọi người mới cùng giàu được. Cậu biết đấy, bây giờ quan hệ cũ chẳng còn, quan hệ mới chẳng đến, làm ăn càng ngày càng khó khăn. Hồi còn sống, mỗi khi uống say, Hình Khải Thánh rất thích nói một câu thế này: ‘Những năm này, trừ đám cưới và đám ma, thật hiếm còn dịp nào để chúng ta tụ tập.’ Nay Hình Khải Thánh mất rồi, tôi phải nể mặt người còn sống, càng phải tôn trọng người đã chết, cậu thấy đúng không?”
Căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng guồng quay lọc cọc và tiếng nước chảy rào rào.
Ba người đang nói chuyện, di động của Lý Chí Dũng chợt réo inh ỏi. Anh nghe máy rồi bảo Trịnh Quý, “Sếp này, Trung tâm Bảo hiểm xã hội nói bảo hiểm y tế bệnh hiểm nghèo của mẹ tôi có vấn đề, họ chỉ làm đến 5 giờ nên tôi phải qua đó ngay.”
“Vậy anh đi đi.” Trịnh Quý đáp.
Hô Diên Vân cũng đứng lên xin phép ra về. Trịnh Quý nhất quyết đòi tặng cậu ta một hộp gương bát quái âm dương phiên bản cải tiến. Đây là sản phẩm mới của công ty Kiện Nhất, sự kiện sắp tới chính là lễ ra mắt sản phẩm này. Hô Diên Vân phải từ chối mãi.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Lý Chí Dũng nói với Hô Diên Vân, “Trịnh Quý không phải người xấu mà chỉ là tên thỏ đế, mồm oang oang nhưng gan bé tí. Có điều hai người đối đáp ghê thật, cậu vòng vèo nhưng không lạc đề, anh ta lan man nhưng không quá giới hạn.”
Hô Diên Vân cười hỏi, “Anh thấy ai cao tay hơn?”
“Tôi cho là Trịnh Quý, vì cậu chưa moi được cái cậu muốn biết.” Lý Chí Dũng đáp. “Chẳng qua Trịnh Quý tính lầm ngay từ bước đầu. Anh ta đọc nhiều tiểu thuyết của cậu nên tưởng cậu có tiếng nói với phía cảnh sát, thế là lân la làm thân để cậu giúp anh ta phủi sạch liên quan với vụ án núi Chuột Quét, thậm chí với Quỹ từ thiện Ái Tâm. Đáng tiếc anh ta không biết cảnh sát Trung Quốc chẳng hề coi trọng thám tử tư.”
Hô Diên Vân gật đầu. “Trịnh Quý cứ trơn tuồn tuột như lươn ấy nhỉ. Nhiều câu anh ta chỉ nói nửa vời, nhưng ngụ ý anh ta biết hết.”
“Doanh nhân mà, anh ta phải giữ lại một nửa để chờ khi giá cả thích hợp.”
“Theo anh, đáp án thật sự của câu hỏi tôi đặt ra là gì?”
Lúc này họ đã đến bãi đỗ xe. Lý Chí Dũng lấy chìa khóa mở chiếc Jetta màu xám.
“Từ lúc đến Minh Di, tôi chỉ tập trung theo dõi Chu Lập Bình, không quan tâm những việc khác. Những điều Trịnh Quý nói với cậu, tôi mới được nghe lần đầu. Nhưng theo suy luận của tôi, Hình Khải Thánh nạt nộ Chu Lập Bình quá nửa là vì lão phát hiện hắn quấy rối tình dục thậm chí xâm hại bọn trẻ của viện bảo trợ. Đây cũng là căn nguyên của vụ án núi Chuột Quét: Chu Lập Bình muốn giết người diệt khẩu.”
Hô Diên Vân từ tốn nói, “Đa số mọi người, bao gồm cảnh sát, đều nghĩ vậy.”
“Tất nhiên, vì hắn có tiền án mà!” Lý Chí Dũng ngồi vào ghế lái.
Hô Diên Vân vừa ngồi vào ghế phụ lái thì ngửi thấy mùi hôi nồng nặc trong xe. Cậu ta đá phải thứ gì đó, cúi xuống nhìn thì thấy một đôi giày thể thao, chắc hẳn chính là “căn nguyên” mùi hôi.
Miệng nói “Xin lỗi!” nhưng mặt Lý Chí Dũng chẳng có vẻ áy náy. “Tôi hiếm khi chở ai, nên dùng xe như thùng rác luôn.”
“Nhìn xe là biết anh đúng chất đàn ông độc thân… Anh cũng sắp bốn mươi rồi, không định tìm bạn gái à?”
Lý Chí Dũng khởi động xe, “Bạn gái á? Con gái bây giờ đặt tiêu chuẩn tìm người yêu là ‘có xe có nhà, không nuôi mẹ già’. Tôi chỉ có chiếc Jetta sang tay, không có nhà riêng còn phải chăm mẹ ốm bệnh, ai thèm yêu tôi?”
“Tôi thấy công ty anh nhiều nhân viên nữ lắm.”
Lý Chí Dũng bật cười. “Nói toẹt ra, mấy cô ấy toàn là hàng mua kèm, chẳng đẹp mã cũng chẳng hay ho gì cho cam.”
Hô Diên Vân tò mò, “Hàng mua kèm là sao?”
“Khi mua đồ trên mạng, cậu thường mong được giảm giá đúng không? Thí dụ mua đủ 100 tệ sẽ được giảm 20 tệ, mà đồ trong giỏ hàng chưa đến 100 tệ, cậu đành chọn đại mấy món linh tinh cho đủ 100, mấy thứ đó vô dụng nhưng không bỏ được…
“Nói thẳng ra công ty quan hệ công chúng giống một dạng chuyên hòa giải, kiếm tiền nhờ quan hệ, cậu cần người ta, người ta cũng cần cậu. Trịnh Quý không có gia thế hay chỗ dựa, vất vả lắm mới được như ngày hôm nay. Gặp ai anh ta cũng khom lưng cúi đầu cười lấy lòng, chỉ sợ người ta phật ý, đôi lúc còn phải phục vụ mấy ông to vì đâu biết được khi nào cần nhờ vả đến họ. Người ta cần tiền anh ta phải giúi tiền, con cái người ta muốn tìm việc anh ta phải tìm việc cho. Dẫu đứa ấy chẳng biết làm gì cũng phải cắn răng sắp xếp vị trí cho nó, làm vậy nhằm ‘giảm bớt’ phiền toái…
“Hình Vận Đạt chính là một ví dụ điển hình. Một tên suốt ngày ra vẻ lưu manh lại làm phó tổng giám đốc, thế là sao? Là bởi cậu ta có bố làm giám đốc và chú làm phó chủ tịch… Công ty chúng tôi rộng thật, nhiều nhân viên thật, nhưng được mấy người thật sự đi làm mỗi ngày chứ? Đa số toàn lũ nghìn năm chẳng ló mặt, nhưng Trịnh Quý vẫn phải đóng bảo hiểm, phát tiền lương cho chúng nó… Ai càng ít đến công ty thì lương càng cao, vì chúng nó là con ông cháu cha, có ‘chống lưng’.”
Hô Diên Vân ngạc nhiên, “Logic kiểu gì vậy?”
“Kiểu gì à? Kiểu ‘công ty muốn tồn tại thì phải tuân theo’ đấy!” Lý Chí Dũng thở dài, “Thế vẫn chưa là gì so với Quỹ từ thiện Ái Tâm…”
“Còn có nơi kinh khủng hơn à?”
“Ừ!” Lý Chí Dũng đáp gọn lỏn rồi nín thinh.
Xe chạy một mạch về phía Nam. 4 giờ chiều, đường không đông nhưng đang tầm tan lớp của các trường tiểu học, tốp năm tốp ba trẻ con ào ra như ong vỡ tổ. Chúng tíu tít nô đùa, nhảy nhót băng qua đường khiến xe cộ giảm tốc độ, thỉnh thoảng còn phải dừng lại. Lý Chí Dũng bắt đầu sốt ruột, liên tục chẹp miệng. Xe vừa đỗ trước cổng Trung tâm Bảo hiểm xã hội, anh quýnh quáng nhảy xuống, lao vào trong. Hô Diên Vân ngồi trong xe chờ mãi mới thấy anh trở ra với tờ “Giấy đăng kí thông tin cho cá nhân tham gia bảo hiểm y tế bệnh hiểm nghèo của cư dân thành phố”.
Thấy Lý Chí Dũng ngơ ngẩn đứng trước cổng, Hô Diên Vân xuống xe hỏi han, “Sao thế?”
Lý Chí Dũng chỉ vào tờ giấy trong tay. “Mấy hôm trước tôi nộp đơn này, giờ bị Trung tâm Bảo hiểm xã hội trả về, nói là không cho người thân nộp thay, người tham gia bảo hiểm phải tự đi nộp.”
Hô Diên Vân nhìn tờ đơn, “Ở đây có hai lựa chọn, một cho người tham gia bảo hiểm tự nộp và một cho người thân nộp thay cơ mà.”
“Họ bảo có quy định mới.” Lý Chí Dũng thở dài, “Tôi nói mẹ tôi bị xuất huyết não liệt nửa người, không thể tự đến nộp, bà cụ cũng chưa làm thẻ ngân hàng, họ bắt tôi tự nghĩ cách…”
Hô Diên Vân giật lấy tờ giấy, đẩy cửa bước vào trung tâm. Lý Chí Dũng lật đật theo sau.
Đại sảnh vắng tanh không một bóng người. Sau dãy ô vuông ngăn bằng kính, các nhân viên rỗi rãi ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Hô Diên Vân chọn bừa một người, cầm tờ đơn hỏi, “Trên đơn quy định người tham gia bảo hiểm có thể chọn tự mình nộp hoặc để người thân nộp hộ, sao bây giờ lại không cho người nhà nộp thay?”
“Đây là quy định mới.”
“Quy định viết ở đâu? Cảm phiền đưa tôi xem.”
“Cậu là ai? Mắc gì phải cho cậu xem quy định?” Nhân viên kia bực bội.
Hô Diên Vân nghiêm giọng, “Tôi là công dân, chuyện này ảnh hưởng đến quyền lợi hợp pháp của công dân nên tôi có quyền yêu cầu các anh đưa ra văn bản liên quan!” Giọng cậu vang vọng khắp đại sảnh trống trải làm vài nhân viên giật mình, ngó nghiêng hóng hớt nhưng không dám rời vị trí.
Nhân viên kia hơi rụt cổ lại, giọng nhỏ nhẹ và nhã nhặn hơn, “Thật ra đây không phải quy định bắt buộc, do người nộp thay thường quên nạp thêm tiền vào thẻ, không duy trì được bảo hiểm nên ảnh hưởng đến người được hưởng bảo hiểm.”
“Hả?” Lý Chí Dũng đứng hình, tức giận chất vấn, “Vừa rồi chính các anh nói không được nộp thay cơ mà, sao giờ lại bảo không phải quy định bắt buộc?”
Hô Diên Vân nhìn Lý Chí Dũng ý bảo bỏ qua cho xong chuyện, sau đó nói với nhân viên, “Vậy tờ đơn này ổn cả rồi đúng không?”
Nhân viên kia làu bàu rồi nhận lấy tờ giấy.
Ra khỏi trung tâm, Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng ngạc nhiên thấy trời đã không còn sớm. Nắng chiều dần tắt, phủ sắc vàng dịu nhẹ lên nóc xe cộ trên đường.
Lên xe rồi Lý Chí Dũng mới ngại ngùng bày tỏ, “Người anh em, cảm ơn nhé.”
Hô Diên Vân không kìm nổi, hỏi, “Dù gì anh cũng từng là người nhà nước, sao lại để bọn họ bắt nạt thế? Chính sách quốc gia luôn hướng đến dân, chẳng qua các cơ quan bên dưới thích làm khó thôi.”
“Cảnh sát hình sự toàn bận lăn lộn chốn nguy hiểm. Với mấy rắc rối râu ria kiểu này, đơn vị sẽ đứng ra giải quyết hộ, không để chúng tôi bận tâm. Rời ngành rồi tôi mới phát hiện, có nhiều việc đúng là khó khăn thật.” Lý Chí Dũng thở dài, “Tôi đưa cậu về, nhà cậu ở đâu?”
Hô Diên Vân dựa lưng ra sau ghế, “Tôi qua thăm mẹ anh đã.”
Lý Chí Dũng thoáng sững sờ, mau chóng khởi động xe.
Xe dừng trước một tòa nhà cao tầng lắp thang máy, tường nhà xanh xám loang lổ vết tróc sơn.
Hô Diên Vân hỏi, “Tại sao anh chuyển nhà sang Tây Giao?”
“Mấy năm trước thành phố bụi bặm quá, mẹ tôi ho khù khụ suốt mùa đông. Tôi mới bàn với mẹ bán nhà cũ, sang đây mua một căn rộng hơn, có thang máy tiện cho bà xuống nhà tản bộ hay mua thức ăn, không cần đi thang bộ. Nhưng rồi bà bị liệt, chẳng đi lên đi xuống được nữa.”
Hô Diên Vân nhìn về hướng Tây Bắc, thấp thoáng trông thấy đường nét nhấp nhô màu xanh lục tựa sống lưng dã thú, “Đằng đó là núi Chuột Quét à?”
“Ừ, chỗ này gần núi Chuột Quét lắm, chạy nhanh chỉ mất sáu, bảy phút là đến.”
Hô Diên Vân gật gù. Hai người đi thang máy lên tầng, bước vào nhà Lý Chí Dũng. Nhìn sơ qua, căn nhà chẳng rộng hơn so với nhà cũ ở khu tập thể xây từ thập niên 60, thậm chí còn giống như họ dọn cả căn nhà cũ sang đây. Chỉ khác ở chỗ có thêm mùi hôi đặc trưng của người cao tuổi bị liệt, không thể sinh hoạt như người thường.
Nhìn mấy khung ảnh trên kệ, Hô Diên Vân nhớ lại mười năm trước, mình từng cùng Lâm Hương Minh đưa Lý Chí Dũng say rượu về nhà. Trong các khung ảnh có hình chụp một cô gái tóc ngắn, dáng người nhỏ bé, gương mặt không nổi bật nhưng nụ cười thật đáng yêu… Hô Diên Vân nhớ mười năm trước không có tấm hình này.
Lý Chí Dũng vào buồng trong, khẽ thì thầm mấy câu rồi mời Hô Diên Vân vào.
Trong phòng, Hô Diên Vân thấy bà cụ ngồi trên giường đôi, lưng khòm hẳn xuống như tờ giấy bị đốt quăn queo, mái tóc hoa râm năm xưa giờ đã bạc trắng và thưa đi nhiều. Thân dưới bà cụ đắp tấm chăn vải hoa mỏng, dưới chăn xẹp lép như chẳng có gì khiến người ta không khỏi xót xa. Bà cụ nằm liệt giường quanh năm suốt tháng nhưng quần áo, chăn gối, khăn trải giường đều rất sạch sẽ, hẳn do Lý Chí Dũng thường xuyên thay ra giặt cho bà.
Hô Diên Vân chào hỏi bà cụ, lấy ghế ra ngồi bên giường để chuyện trò. Sau khi ra viện, bà cụ hồi phục rất nhanh, dù nói năng vẫn hơi ú ớ nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Bà không nhớ người thanh niên chỉ gặp một lần từ mười năm trước, nhưng thấy cậu ta là bạn của con trai nên vẫn hào hứng tán gẫu. Hô Diên Vân để ý, khi Lý Chí Dũng ở trong phòng, bà có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng Lý Chí Dũng vừa ra ngoài là bà ỉu xìu như quả bóng xẹp, mặt mày ủ ê.
Trong bếp vọng ra tiếng thái thức ăn lạch cạch, tiếng máy hút khói chạy ro ro, tiếng dầu nổ lách tách trong chảo và tiếng xào thức ăn xèo xèo.
“Cô ơi, dãy ghế này để làm gì ạ?” Hô Diên Vân chỉ vào hàng ghế đẩu đặt sát tường, nối dài ra tận phòng khách, tựa như nạm viền cho chân tường của cả căn nhà.
“Dũng kê cho cô đó. Nó sợ lúc nó vắng nhà, cô có việc gấp cần ra phòng ngoài nên mới để sẵn mấy cái ghế. Cô không đứng thẳng lưng được cũng không chống nạng được, phải vịn ghế nhích từng bước, mệt thì ngồi xuống nghỉ tạm… Cái gì Dũng cũng chăm lo chu đáo, cô chỉ là gánh nặng của nó thôi.” Bà cụ rơm rớm nước mắt.
“Cô đừng buồn, cô phải nghĩ ông trời khiến cô bệnh tật là để bắt anh Dũng về với gia đình. Trước kia anh ấy cầm súng, bây giờ anh ấy cầm xoong chảo. Trước kia anh ấy bắt tội phạm, bây giờ anh ấy làm việc nhà. Cái nào làm cô an tâm hơn? Cái nào giúp anh ấy sau này cưới vợ sống yên ổn?”
Chạm đúng tâm sự, bà cụ nín khóc, trở nên phấn chấn hơn, “Đúng đúng, cháu nói đúng lắm!”
“Chiều nay anh Dũng cùng cháu đi làm bảo hiểm y tế bệnh hiểm nghèo cho cô, con trai hiếu thảo như thế, chẳng lẽ cô nỡ để anh ấy hoài công. Nhưng sao đến bây giờ mới làm bảo hiểm thế ạ? Cháu nhớ nam giới đủ 60 tuổi, nữ giới đủ năm mươi tuổi là làm được rồi chứ?”
“Tại chuyển nhà thành ra trái tuyến, phải làm mới, đúng lúc Dũng mất việc còn cô ngã bệnh, nên mới để đến tận giờ.”
“Ra thế.” Hô Diên Vân gật gù.
Ăn một bữa cơm nhà Lý Chí Dũng, Hô Diên Vân giúp rửa bát rồi chào tạm biệt bà cụ. Lý Chí Dũng rót cốc nước, đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường của mẹ, dặn dò, “Con đưa Hô Diên Vân về, nửa tiếng sau mẹ nhớ uống thuốc.” Bà cụ lắc lọ thuốc, “Chẳng còn mấy viên.” Anh đáp, “Mẹ yên tâm, thuốc nhờ mua sắp về rồi, mẹ không bị đứt thuốc đâu.”
Đứng trong thang máy, Hô Diên Vân hỏi Lý Chí Dũng, “Mẹ anh uống thuốc gì thế, sao phải nhờ mua?”
“Thuốc tan huyết khối, sản xuất ở nước ngoài, mỗi ngày uống một viên, rất tốt cho quá trình hồi phục của bệnh nhân đột quỵ. Tôi toàn lên mạng nhờ mua.”
“Sao không mua nhiều một lần để dành?”
“Thuốc nhờ mua bị giới hạn số lượng, đặt nhiều quá hải quan lại hỏi… Vả lại, không nên trữ trong nhà quá nhiều thuốc cho người già bị bệnh mạn tính.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả… Sợ họ cảm thấy mình là gánh nặng của con cái thôi.”
Hô Diên Vân hiểu ra, “Anh suy nghĩ thấu đáo thật.”
“Tôi thất bại lắm rồi.” Lý Chí Dũng dựa vào thanh vịn thang máy cười đắng ngắt, “Không thể để mất cả mẹ.”
Thang máy khựng lại rồi dừng hẳn. Cửa thang mở ra đúng lúc gió đêm lùa qua cửa kính ngay lối vào tòa nhà. Hai người sánh vai bước ra ngoài, Hô Diên Vân hít thật sâu, luồng không khí tươi mới mát lạnh căng tràn lồng ngực. “Lý Chí Dũng, tối hôm xảy ra án mạng trên núi Chuột Quét, anh đang làm gì?”
Bị hỏi bất ngờ, Lý Chí Dũng ngây ra đáp, “Tôi nói rồi mà, khoảng 10 giờ 40 phút tôi nhận được cuộc gọi của Chu Lập Bình hẹn 11 giờ đến lùm cây trong công viên đường Hạnh Vũ để ‘giải quyết mọi việc’, sau đó tôi lái xe đi…”
“Ý tôi là trước 10 giờ 40 phút anh ở đâu?” Hô Diên Vân cắt lời.
Lý Chí Dũng ngơ ngác. Nhìn đôi mắt Hô Diên Vân sáng rực trong bóng tối, anh sực hiểu ra, “Cậu