← Quay lại trang sách

Chương 5

“Mời hai anh chị uống nước.” Bà Tề, chủ tịch ủy ban phường, đặt hai cốc giấy đựng nước xuống trước mặt Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần, nở nụ cười tươi rói trên gương mặt béo tròn. “Có chuyện gì hai người cứ hỏi, nếu biết tôi nhất định nói hết.”

Ba người đang ở trụ sở ủy ban phường nơi Chu Lập Bình thuê nhà ở. Dãy nhà trệt xây bằng gạch trông rất giản dị, bị tòa cao ốc phía Nam chắn mất nắng nên trong nhà khá ẩm thấp, 9 rưỡi sáng vẫn phải bật bóng đèn sợi đốt cho sáng sủa. Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần vừa đến đã thấy bà Tề đứng ngoài cửa chờ sẵn. Lúc dẫn hai người tới văn phòng, bà luôn miệng kể lể cảnh sát khu vực đã nhắn bà phải tiếp đãi chu đáo hai vị khách thế nào. Quách Tiểu Phần nhìn vẻ đắc ý của Mã Tiếu Trung, thầm nhủ quả nhiên không thể coi thường mối quan hệ và sức ảnh hưởng của gã mập này trong hàng ngũ cảnh sát.

Mã Tiếu Trung cầm cốc, nói, “Chị ngồi xuống đi. Cảnh sát với nhân dân là người một nhà, chị cứ coi tôi như họ hàng xa đến thăm hỏi là được. Tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng tôi không khách sáo, chị cũng đừng câu nệ.”

Nghe vậy ai chẳng mát lòng mát dạ. Bà Tề phấn khởi, vội nói hết những điều hai người muốn biết.

Sau khi được thả, Chu Lập Bình phát hiện gia đình người dì đã bán cả nhà lẫn căn hầm từ lâu, chẳng rõ họ dọn đi đâu. Hắn không thể và không muốn quay về phường Đông Thanh, cũng dễ hiểu bởi phần lớn phạm nhân mãn hạn tù không trở lại nơi ở trước kia để khỏi chịu điều tiếng từ xóm giềng. Nhưng trong tám năm hắn ngồi tù, thế giới bên ngoài đã lột xác. Để nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh, sau khi được cơ quan hữu quan phê duyệt, hắn chọn dừng chân ở phường Hạ Hà gần phường Đông Thanh.

Khi Chu Lập Bình cầm giấy xác nhận mãn hạn tù đến triệu tập, chính bà Tề là người đón tiếp hắn. Bà hỏi hắn về dự định trong tương lai, đồng thời cảnh cáo bằng những lời nửa cứng rắn nửa mềm mỏng. Đại khái tình hình xã hội bây giờ rất ổn định, mấy năm gần đây không xảy ra án nghiêm trọng, các ông bà trong Đội Băng tay đỏ Tây Giao không phải để làm cảnh, họ tuyệt đối không cho bất cứ ai có cơ hội phạm pháp. Ngoài những câu đáp gọn lỏn, hắn chỉ trưng ra vẻ mặt vô cảm khi nghe bà răn đe.

Từ lần đầu tiếp xúc, bà Tề đã thấy Chu Lập Bình rất khác biệt.

“Nói thế nào nhỉ… Trước kia tôi từng tiếp nhiều phạm nhân mãn hạn tù, tôi thấy dù ngoài mặt hay trong lòng, họ đều có vẻ cực kì nhún nhường. Anh nói một câu, họ gật đầu vâng dạ phải đến mấy lần, bảo họ ngồi họ nhất quyết đòi đứng, lúc nào cũng cười lấy lòng. Chu Lập Bình lại khác. Ấn tượng đầu tiên hắn đem lại cho tôi là rất lễ phép, ngồi đối diện tôi chăm chú lắng nghe, tuy chẳng rõ hắn tán thành hay phản đối, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn thật sự đang nghe chứ không phải đối phó, nên tôi khá có thiện cảm. Dĩ nhiên không bởi vậy mà tôi quên hắn là kẻ giết người.”

Đâu riêng gì bà Tề, tất cả cơ quan địa phương đều nhớ rõ bàn tay Chu Lập Bình từng nhuốm máu, vì thế họ luôn cảnh giác cao độ với hắn. Sau khi hắn dọn vào nơi ở hiện tại, trong suốt một, hai tháng trời, sáng nào cũng có ít nhất ba thành viên Đội Băng tay đỏ giả vờ đánh cờ hay tán dóc dưới tòa nhà để trông chừng hắn, đến tối, đội dân phòng chỉ muốn tuần tra quanh khu nhà hắn cả buổi. Nhưng họ lo thừa. Chu Lập Bình trừ những lúc ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết, còn lại toàn ở lì trong nhà, rất hiếm khi xuống dưới.

“Nghe nói hắn gặp khá nhiều rắc rối khi tìm nhà thuê?” Quách Tiểu Phần xen vào.

Bà Tề gật đầu. “Thì đâu ai muốn cho sát nhân thuê nhà. Thấy bảo có mấy lần hợp đồng đã kí, tiền cọc đã nộp, nhưng chủ nhà vừa biết thân phận của Chu Lập Bình là lập tức hủy giao dịch, thà trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng còn hơn cho hắn thuê. Cụ thể thế nào tôi không rõ lắm, cô phải hỏi cậu La, nhân viên công ty Nhà đất Viên Mãn. Cậu La là người chạy ngược chạy xuôi lo chỗ ở cho Chu Lập Bình, cũng là người giúp hắn thuê được chỗ hiện giờ.”

“Tiền thuê nhà ngày càng đắt đỏ, làm sao hắn trả nổi?” Quách Tiểu Phần hỏi tiếp.

“Căn hộ một phòng ngủ đó khá rẻ, chủ cho thuê làm ăn ở nước ngoài nên chẳng thiếu tiền, mấy năm nay không tăng giá theo thị trường. Hơn nữa, hồi lao động trong tù, Chu Lập Bình kiếm được chút ít, vừa đủ thuê nhà.” Bà Tề giải thích. “Hắn cũng sợ miệng ăn núi lở, ổn định chỗ ở xong là rất hay đến ủy ban phường nghe ngóng tình hình tuyển dụng. Chỉ tiếc chúng tôi mãi không tìm được công việc thích hợp cho hắn…”

“Gì mà không tìm được công việc thích hợp? Các chị sợ hắn đi làm thì sẽ khó giám sát chứ gì?” Mã Tiếu Trung nhếch mép gian xảo.

Bà Tề cười ngượng ngùng.

Cuối cùng bà Tề vẫn tìm được việc cho Chu Lập Bình.

Chuyện này kể ra rất tình cờ. Giữa khu dân cư phường Hạ Hà có một tòa nhà nhỏ vốn định dùng làm trường mẫu giáo, về sau bị quận chiếm làm văn phòng cho Trung tâm Khảo thí. Cứ 11 rưỡi trưa lại có xe tải chở vật liệu tới trung tâm, chạy ào ào qua khoảng không gian chật hẹp giữa những tòa nhà, giờ đó lại đúng tầm trường tiểu học tan lớp nên cực kì nguy hiểm. Tổ dân phố nhiều lần nhắc nhở tài xế nhưng chẳng ích gì, thậm chí bà Tề đích thân ra mặt, tài xế ỷ mình là “người trên quận” nên khinh khinh mặc kệ bà.

Có hôm, xe tải phóng như tên bắn làm học sinh vừa la hét vừa chạy tán loạn. Một bé gái vấp chân ngã bệt xuống đường, may sao đúng lúc Chu Lập Bình mua cơm ở quán gần đó đi ngang qua, hắn vội vàng kéo cô bé sang bên đường. Bánh xe vừa vặn sượt qua sát người họ.

Xe tải dừng lại. Tài xế vừa mở cửa xuống xe là Chu Lập Bình lập tức nhào tới!

“Anh không biết lúc ấy Chu Lập Bình trông thế nào đâu, tay siết chặt, răng nghiến kèn kẹt, mặt mày rúm ró. Nếu tôi không tình cờ trông thấy gọi giật lại, có khi hắn ăn tươi nuốt sống tài xế rồi!” Bà Tề nhớ lại.

Chu Lập Bình thấy bà Tề, cơn giận nhanh chóng xẹp xuống. Hắn gục đầu lững thững bỏ đi.

“Tay đó là ai thế?” Tài xế sợ hết hồn. “Cứ như hung thần ác sát.”

Bà Tề đáp, “Là phạm nhân mãn hạn tù vừa về chỗ chúng tôi. Hắn cướp mấy mạng người rồi, sau anh đừng chở hàng vào giờ này, tránh hắn đi, lái xe chậm thôi.”

Tài xế trước giờ rất ngông nghênh, nay lại gật đầu như bổ củi. “Vâng vâng, cảm ơn chị!”

Từ đó xe tải đẩy giờ lên 10 giờ sáng, hơn nữa còn chạy rất chậm. Việc này giúp bà Tề gỡ được một mối lo. Bà bảo Chu Lập Bình, “Hay cậu làm nhân viên hỗ trợ điều tiết giao thông ở đường lớn ngay trước cổng khu chúng ta đi. Làm ca sáng tối lương hơi thấp, làm cả ngày lương cao hơn một chút, cậu chọn cái nào?”

Chu Lập Bình chọn làm cả ngày.

Bà Tề cũng thấy yên tâm với lựa chọn này, vì Chu Lập Bình làm cả ngày sẽ phải đứng trực ở ngã tư đường suốt từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, rất tiện để bà giám sát.

Thế là Chu Lập Bình hằng ngày đội mũ đỏ, mặc áo gi-lê cam sọc vàng, tay cầm cờ đỏ, đứng dưới đèn giao thông điều tiết xe cộ. Công việc chính của hắn là ngăn chặn hành vi vượt đèn đỏ của người đi bộ và đi xe đạp, kịp thời phối hợp cảnh sát giao thông để phân luồng khi xảy ra tai nạn xe hơi hoặc xe cơ giới. Công việc này rất đơn giản, chủ yếu vất vả ở chỗ phải đứng quá lâu, cơ thể mệt mỏi, ngoài ra còn bị một số người vi phạm giao thông xúc phạm, đánh đập. Bà Tề tin Chu Lập Bình đủ sức khỏe. Nhưng bà không ngờ hắn chưa từng xô xát với người vi phạm trong suốt mấy tháng làm việc. Hắn kiên quyết ngăn cản hành vi trái phép, nhưng luôn nhẫn nhịn với những kẻ chửi rủa mình hoặc định lao vào ẩu đả.

“Hắn từng bị đánh chưa?” Quách Tiểu Phần hỏi.

“Có ai làm việc này mà chưa từng bị đánh?” Bà Tề cười gượng. “Toàn mấy sếp lớn lái xe xịn mới đánh người, đánh xong quăng tiền lại rồi bỏ đi.”

“Tôi nghe nói có cảnh sát hình sự bị tấn công và cướp mất súng, bên cảnh sát liệt Chu Lập Bình vào danh sách đối tượng tình nghi. Khi họ đến ủy ban phường để điều tra, chị còn nói đỡ cho hắn?”

Bà Tề khá nhạy cảm với những lời này, “Không hẳn là nói đỡ… chỉ là tôi thấy hắn cải tạo khá tốt.”

Bà Tề thừa nhận, càng về sau bà càng có ấn tượng tốt với Chu Lập Bình. Đặc biệt vào một ngày cuối tháng Bảy năm ngoái, nhiệt độ lên đến 42°C, buổi trưa bà có việc ra ngoài thì thấy các nhân viên hỗ trợ điều tiết giao thông khác đều đang tránh nắng dưới bóng cây, chỉ mình Chu Lập Bình đứng giữa nắng làm việc, lưng áo gi-lê ướt sũng mồ hôi. Bà thấy tội nghiệp và tiếc cho cậu ta, nhưng rồi lại nghĩ, ôi, ai bảo ngày xưa giết bao nhiêu người, âu cũng là quả báo!

Quách Tiểu Phần hỏi, “Mọi người không biết khi xét xử hắn, người ta chỉ chứng minh được hắn giết một người thôi sao?”

“Mọi người đều biết hắn giết mấy người mà. Vụ án chấn động như thế có mà giấu đằng trời.”

“Thế người dân và cán bộ khu vực có ai tỏ ý phản đối khu phố chứa chấp hắn không?”

“Dĩ nhiên người ta có kêu ca phàn nàn, nhưng dù gì cũng là vụ án mười năm trước. Xã hội thời nay biến đổi nhanh chóng mặt, ai cũng đầu tắt mặt tối, lấy đâu thời gian quan tâm chuyện một thập kỉ trước? Vả lại nhìn thái độ ngoan ngoãn nghe lời của Chu Lập Bình, đến mấy cô bé trong văn phòng chúng tôi còn không tin hắn là sát nhân hàng loạt, đưa cái bấm móng tay hắn còn chẳng dám cầm… Cho nên khi nghe chuyện xảy ra ở núi Chuột Quét, ai cũng kinh hãi. Ông bà ta nói cấm có sai: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!”

“Về sau, vì sao Chu Lập Bình lại làm ở công ty Quan hệ công chúng Minh Di?”

“Một hôm, hắn bảo tôi là tìm được việc mới rồi, không làm nhân viên hỗ trợ điều tiết giao thông nữa. Đầu tiên tôi hơi cảnh giác, không biết hắn tìm được công việc gì? Hắn định trốn khỏi sự theo dõi của chúng tôi ư? Có điều hắn rất thành thật, đưa hẳn một xấp tài liệu về công ty mới cho tôi xem. Tôi cử đồng chí phụ trách hỗ trợ người ra tù tới Minh Di điều tra. Sau khi biết đó là công ty chính quy đàng hoàng, tôi mới yên tâm. Cụ thể hắn vào công ty này bằng cách nào thì tôi không rõ.”

Quách Tiểu Phần liếc Mã Tiếu Trung, tỏ ý mình đã hỏi xong. Mã Tiếu Trung đứng dậy, vui vẻ nói với bà Tề, “Thôi, vậy là ổn rồi, chúng tôi đến chỗ ở của Chu Lập Bình xem thử.”

Bà Tề vội vàng đứng lên, “Để tôi dẫn hai người đi.”

“Chớ chớ, chị cứ làm việc của mình đi. Bên đấy chắc cũng có người canh gác, chúng tôi qua thẳng là được.” Mã Tiếu Trung ra sức từ chối nhưng bà Tề vẫn nhất quyết tiễn hai người ra cổng. Lúc này anh sực nhớ ra, “À đúng rồi. Chị và các đồng chí trong ủy ban có bao giờ thấy Chu Lập Bình qua lại thân thiết với ai không?”

Bà Tề nhíu mày suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

“Chị cố nhớ xem, không thân nhưng trông đáng nghi cũng được.”

Nghe vậy, bà Tề mới nhớ ra. “Có hai người, một là Chu Mẫn, giáo viên về hưu trường Trung học phổ thông Số 2 Tây Giao. Bà giáo tóc hoa râm, từng là chủ nhiệm lớp cấp ba của Chu Lập Bình. Bà ấy đến ủy ban phường hỏi nơi hắn ở, chắc để đến thăm. Còn một người nữa… Tôi không chắc lắm, tan làm xế chiều hôm ấy, cách bức tường cây xanh, tôi thoáng thấy ở vườn hoa trong khu có cô gái tóc dài rất xinh đẹp tôi chưa gặp bao giờ. Chảng biết cô ấy nói gì với Chu Lập Bình mà cứ sụt sịt lau nước mắt suốt…”

Mã Tiếu Trung hớn hở, “Tốt quá, vụ án nào cũng phải có một cô gái mới được, càng xinh đẹp càng tốt, vừa xinh đẹp vừa thích khóc lại càng tuyệt vời, thế mới thú vị.”

⚝ ⚝ ⚝

Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần tới nhà Chu Lập Bình thuê. Khu nhà năm tầng chắc xây từ lâu, tường ngoài bong tróc hết.

Hai người vừa vào cổng, một thứ mùi hôi hám xộc đến bủa vây họ. Bước lên bậc thang xi măng sứt sẹo, họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát vọng từ trên xuống, “Cậu định làm gì? Đưa giấy tờ ra đây!” Mã Tiếu Trung phóng hai bậc một, lên tới gần tầng thượng thì thấy có hai người đứng ở cửa nhà Chu Lập Bình. Người đứng bên trong là một cảnh sát hình sự bụng phệ, còn người đứng bên ngoài là Hô Diên Vân.

“Anh Phổ!” Mã Tiếu Trung gọi tên người cảnh sát bụng phệ.

Phổ thấy Mã Tiếu Trung thì hớn hở, “Ái chà, anh Trung đấy hả! Bên trên vừa báo là anh sẽ đến, tôi đang định trưa nay mời anh một bữa đây!”

“Mời một bữa nỗi gì, đang chán bỏ xừ!” Mã Tiếu Trung chỉ vào Hô Diên Vân, bịa như đúng rồi, “Đây là chuyên gia điều tra hình sự của Đại học Cảnh sát, được bên sở mời tới kiểm tra xem trong nhà Chu Lập Bình còn bằng chứng nào không. Anh đừng chặn cửa thế.”

Phổ hậm hực đứng sang một bên.

Vừa bước vào căn phòng chật hẹp, Hô Diên Vân bắt đầu tỉ mẩn xem xét. Trừ vật dụng bày bên ngoài như ghế ngồi và bàn gấp, cậu ta đặc biệt chú ý đến cánh cửa tủ quần áo đang mở. Cậu ta lộn trái túi mấy bộ quần áo, vén rèm che tủ âm tường, lôi đồ lặt vặt trong tủ ra săm soi từng món một, dùng bàn tay đeo găng tay cao su sờ mọi ngóc ngách trong tủ. Cậu ta lật xem từng tiểu thuyết trinh thám của Jeffery Deaver, Michael Connelly và Paul Halter trên kệ sách, rồi kiểm tra tủ lạnh hai ngăn loại cũ kêu rè rè trong góc tường, mở hết bình này hộp nọ trong tủ lạnh ra xem khiến mùi chao bay khắp nhà. Sau cùng cậu ta chui hẳn xuống gầm giường, soi đèn pin điện thoại lục lọi, khi chui ra mặt bám đầy bụi. Lúc Quách Tiểu Phần đưa giấy ướt, cậu ta đang mải suy nghĩ, chỉ lau tay rồi nhét luôn vào túi quần.

Đúng lúc này, ánh mắt Hô Diên Vân dừng lại ở sọt rác xanh lục sẫm đặt cạnh bàn gấp. Cậu ta ngồi xổm, nhìn sọt rác lồng túi nylon. Trong sọt có vài tờ quảng cáo bị vò nát, vỏ xúc xích, khăn giấy và hai vỏ lon bia Yến Kinh loại 330 ml. Nhưng cậu ta không quan tâm đến chúng, chỉ nhặt một vỏ nylon nhăn nhúm lên, “Trong sọt rác có vỏ ngoài của hộp mì ăn liền, vậy hộp mì đâu?”

“Hình như lúc thu thập vật chứng, đồng chí Sở Thiên Anh của Phòng Kĩ thuật Hình sự mang đi rồi.” Phổ đáp.

“Chu Lập Bình nói tối hôm xảy ra vụ án, hắn về nhà ăn mì ăn liền cho bữa tối.” Mã Tiếu Trung bổ sung.

“Ồ.” Hô Diên Vân cầm hai lon rỗng trong thùng rác lên, phát hiện dưới một vỏ lon có dính hóa đơn siêu thị. Cậu ta đọc kĩ từng chữ trên đó, chân mày dần nhíu lại.

“Sao vậy?” Quách Tiểu Phần ngồi xuống bên cạnh.

Hô Diên Vân chỉ vào thời gian in trên hóa đơn, “Chu Lập Bình đã ghé cửa hàng tiện lợi Hàng Xóm Tốt mua mì ăn liền, bia và xúc xích lúc 6 giờ hơn tối hôm xảy ra vụ án.”

Quách Tiểu Phần ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hóa đơn, “Có khi nào hắn gây án xong mới quay về…”

“Không đâu.” Hô Diên Vân lắc dâu, “Làm sao hắn nhịn đói lâu vậy được. Trong nhà hắn chẳng còn thức ăn, hóa đơn cũng cho thấy hắn không mua thêm đồ lót dạ.”

“Hay là hắn mua hai lần, nhưng chỉ để lại một hóa đơn trong thùng rác cho ta xem?”

“Nếu vậy đối thủ này đáng gờm quá…” Hô Diên Vân trầm ngâm, đoạn ngẩng lên nói với Phổ, “Đồng chí Phổ, phiền anh cầm tờ hóa đơn này đến cửa hàng tiện lợi Hàng Xóm Tốt gần đây, bảo họ mở băng ghi hình tầm 6 giờ tối ngày xảy ra vụ án, xem thử Chu Lập Bình đã mua bao nhiêu thứ, được không?”

Phổ cấm cảu, “Cậu là ai mà dám sai bảo tôi.”

“Nhanh nhẹn lên nào!” Mã Tiếu Trung rút một nắm tiền nhét vào tay Phổ. “Sẵn tiện mua ít đồ ăn vặt hay nước uống cho mọi người. Trông giữ hiện trường chứ có phải ngồi tù đâu, cớ gì bắt anh em mình chịu khổ?”

Phổ từ chối mấy lần không được, đành đi xuống tầng.

Mã Tiếu Trung nói với Hô Diên Vân và Quách Tiểu Phần, “Hai người đừng úp mở thế, tôi nghe mà rối hết cả não, phát hiện ra gì thì nói luôn đi.”

Quách Tiểu Phần giải thích, “Từ mặt hàng và thời gian thanh toán in trên hóa đơn, kết hợp với lời khai của Chu Lập Bình, có thể nhận định tối đó hắn đã mua những thứ này, ăn uống xong xuôi mới nhận điện của Hình Khải Thánh và đến viện bảo trợ đón lão.”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ người ta không được ăn no trước khi làm chuyện xấu?”

“Mì ăn liền và xúc xích thì không sao, vấn đề là hai lon bia cơ… Xét từ thói quen nghề nghiệp của tài xế, giả sử tối hôm ấy biết mình có việc cần lái xe, hắn không nên uống bia mới phải. Huống hồ nếu có âm mưu gây án, hắn cần tập trung toàn bộ tinh thần, hành sự cẩn trọng tỉ mỉ, tuyệt đối không thể để chất cồn làm ảnh hưởng nhận thức.”

Mã Tiếu Trung vỡ lẽ, “Nghĩa là, chí ít cho đến khoảng 6 giờ, Chu Lập Bình hoàn toàn không biết tối đó mình phải ra ngoài làm việc, nên mới ăn uống no say, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ?”

“Đừng quên, hồi chưa mười tám hắn đã gây ra vụ án chấn động, phải ngồi tù tám năm ròng. Hắn chẳng khác nào tội phạm chuyên nghiệp, có sự bình tĩnh và lý trí vượt xa người thường. Chẳng đời nào hắn lại uống hai lon bia trong khi sắp sửa giết người đốt xác.” Hô Diên Vân đứng dậy nói.

“Nếu đã uống bia, sao hắn không lấy lý do sợ bị kiểm tra nồng độ cồn để từ chối Hình Khải Thánh?” Quách Tiểu Phần thấy khó hiểu.

“Với nhiều tài xế, hai lon bia chẳng nhằm nhò gì đâu. Chưa kể Hình Khải Thánh gọi Chu Lập Bình lúc 9 giờ, tức là ba tiếng sau khi hắn uống bia, tiêu hóa nhanh thì chẳng còn mấy cồn trong người.” Mã Tiếu Trung quay sang hỏi Hô Diên Vân, “Liệu có khả năng hắn biết mình sẽ bị cảnh sát lục soát nhà nên cố tình mua hai lon bia, trước khi gây án chỉ ăn mì và xúc xích, đợi gây án xong mới về nhà uống bia, cố tình lái cảnh sát nghĩ theo hướng ‘đã uống rượu sẽ không gây án’ không?”

“Sự thật là cảnh sát không hề nghĩ theo hướng đó.” Hô Diên Vân cau mày đáp, “Nhưng ta nên xem xét mọi khả năng…”

Đúng lúc này Phổ xách một túi đồ ăn trở lại, thở hổn hển nói, “Cửa hàng tiện lợi Hàng Xóm Tốt ở ngay đằng sau khu nhà, tôi lấy điện thoại quay lại đoạn băng ghi hình rồi đây.”

Băng ghi hình cho thấy: tối đó khoảng 6 giờ hơn, Chu Lập Bình vào cửa hàng tiện lợi, đi lòng vòng quanh các kệ hàng trông rất thoải mái. Hắn chọn mì ăn liền, xúc xích và bia, ra quầy thu ngân trả tiền, chắc đang khát nên mở luôn một lon bia tu ừng ực rồi mới ra cửa.

“Mẹ nó!” Mã Tiếu Trung buột miệng kêu, “Tên này hoàn toàn không có ý định gây án!”

Hô Diên Vân càng nhíu mày tợn, im lặng đi một vòng bếp và nhà vệ sinh. Đến lúc trở ra, cậu nói với Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần, “Đi thôi, chỗ này không còn gì giá trị nữa đâu.”

⚝ ⚝ ⚝

Ba người ra khỏi cổng khu nhà. Phía đối diện là một vườn hoa nhỏ, bức tường cây xanh nhuốm màu héo úa, hoa cỏ trong vườn đã tàn gần hết. Cành cây quắt queo như que tăm, lơ thơ vài ba đoá hoa héo trông y hệt nhúm giấy thấm mực tàu.

“Bà Tề trông thấy một cô gái tóc dài xinh đẹp nói chuyện với Chu Lập Bình trong vườn hoa này thì phải.” Mã Tiếu Trung lẩm bẩm.

“À đấy!” Hô Diên Vân sực nhớ ra, “Hai người thu hoạch được gì từ bà Tề thế?”

Mã Tiếu Trung kể lại nội dung cuộc trò chuyện với bà Tề, trách Hô Diên Vân, “Hôm qua tôi mách nước cho cậu rồi, mắc gì cậu lại đơn thương độc mã đến nhà Chu Lập Bình? Nếu chúng tôi không đến kịp, tên Phổ ngố kia thế nào cũng còng tay cậu lại.”

“Tôi có làm theo lời anh. Nhưng sáng nay người kia bận, bảo đến trưa mới ra được. Tôi sợ lỡ việc nên hành động trước.”

“Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa.” Quách Tiểu Phần xen vào. “Giờ ta đi đâu?”

Mã Tiếu Trung trả lời, “Vừa nãy bà Tề bảo phải hỏi cậu La của công ty Nhà đất Viên Mãn để biết cụ thể chuyện Chu Lập Bình thuê nhà. Ngay trên đường cái đối diện khu này có chi nhánh của công ty đó, chúng ta tới xem sao.”

Ba người rời khu dân cư, qua bên kia đường, bước vào công ty Nhà đất Viên Mãn với mặt tiền tông vàng ấm. Một nhân viên mặc Âu phục thắt cà vạt hớt hải ra đón, “Xin chào, anh chị muốn thuê hay mua nhà ạ?”

“Tìm người.” Mã Tiếu Trung nheo mắt. “Có ai họ La không?”

Một người nhỏ bé, đeo kính gọng dày màu đen, đứng dậy từ sau một chiếc máy tính, “Chào anh, anh là…?”

Mã Tiếu Trung chìa thẻ cảnh sát, “Mời anh đi theo chúng tôi.”

Một người trông như quản lý đứng lên ngăn cản, “Đồng chí tìm cậu La có việc gì?”

“Muốn biết à?” Mã Tiếu Trung cười hung dữ, “Được, anh đi cùng chúng tôi luôn.”

Quản lý giật mình, vội tránh sang bên. Người tên La quýnh quáng đi vòng qua dãy bàn máy tính, chân va hết ghế này đến ghế kia, đau nhăn cả mặt.

Mã Tiếu Trung hiên ngang đi trước, La lò dò theo sau. Suốt dọc đường, La liên tục tìm cách bắt chuyện nhưng Mã Tiếu Trung không đếm xỉa, đi thẳng một mạch. Vào vườn hoa trước nhà Chu Lập Bình, Mã Tiếu Trung ngồi phịch xuống ghế đá, bắt tréo chân, rung đùi cất lời, “Nói đi.”

“Nói… nói gì ạ?” La chớp mắt hỏi.

“Đến nước này cậu còn chưa biết phải nói gì, chứng tỏ hoặc cậu coi cảnh sát là đồ đần, hoặc cậu không làm nổi nghề nhìn mặt đoán ý nữa! Trong hai cái này, cậu chọn cái nào?”

La cười ngượng ngập, “Anh đến vì vụ của Chu Lập Bình chứ gì? Đúng là tôi tìm nhà cho hắn, nhưng tôi hoàn toàn mù tịt về vụ án.”

Mã Tiếu Trung chẳng nói chẳng rằng, chỉ gườm gườm mắt.

La nhăn nhó, “Thật đó, tôi không biết gì đâu. Tôi mà biết đã chẳng thèm tìm nhà cho Chu Lập Bình, tôi chỉ coi hắn là mồi câu…” Nhận ra mình lỡ lời, La im bặt. Nhưng thấy Mã Tiếu Trung nhếch mép cười khẩy, cậu ta hiểu lời nói ra như tên đã rời cung, đành ngoan ngoãn khai, “Lúc nhờ tôi tìm nhà giúp, hắn thẳng thừng bảo mình từng giết người và mới ra tù. Nghe vậy, tôi thấy đây đúng là mồi câu ngon. Nghề chúng tôi có kiểu làm ăn thế này, đầu tiên tìm vài kẻ xúi quẩy để làm ‘mồi’, chờ chủ nhà kí hợp đồng cho thuê và nhận tiền đặt cọc xong xuôi, chúng tôi mới tiết lộ khách thuê từng giết người hoặc ngồi tù. Chủ nhà thường sợ rắc rối, thà trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng còn hơn cho thuê, thế là chúng tôi cầm tiền đấy chia nửa với ‘mồi’. Nhưng Chu Lập Bình vừa ra tù nên không hiểu chuyện này, nhờ vậy chúng tôi nuốt trọn tiền bồi thường, nhưng vẫn trả lại tiền đặt cọc, chứ không hắn nóng máu xiên tôi một nhát thì chết.”

“Tiếp đi.” Mã Tiếu Trung bảo.

“Lợi dụng hắn bốn, năm lần thì tôi dừng tay vì sợ bị phát hiện. Quy tắc ngành môi giới là lạt mềm buộc chặt, nên khi hắn lại tới hỏi, tôi mới áy náy bảo không tìm nổi nhà. Hắn thất vọng nhưng chẳng trách tôi, còn luôn miệng nói làm phiền tôi quá, rồi tự mình tìm nhà. Suốt thời gian sau đó, tôi thường thấy hắn mặc bộ đồ cũ kĩ rộng thùng thình đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm chỗ trọ. Các ông các bà trong Đội Băng tay đỏ canh chừng hắn như mèo rình chuột, cứ rảnh rang lại gọi hắn ra hết dò xét lại răn đe. Mà hắn chỉ nghe chứ không tỏ thái độ…”

“Tại sao về sau cậu lại giúp hắn tìm nhà?” Quách Tiểu Phần ngồi bên cạnh buột miệng xen vào.

“Vì tôi nợ hắn một món nợ ân tình lớn.”

Mắt Mã Tiếu Trung sáng lên, “Chuyện là thế nào?”

La kể lại, “Có lần công ty chúng tôi cần làm gấp biển quảng cáo bằng xốp dài khoảng 2 mét, sáng đặt chiều lấy. Tôi lái xe máy điện đi lấy, lúc về tôi để biển nằm ngang chỗ đặt chân, một tay giữ tay lái, một tay giữ biển. Có một bà đạp xe ngược chiều, chẳng hiểu sao đi ngang qua tôi xong ngã lăn ra đất. Bà ta béo quay nhưng chạy rất nhanh, đuổi theo khăng khăng bảo bị tôi quẹt ngã. Cư dân gần đó chẳng ưa gì đám môi giới ngày nào cũng chạy xe điện qua lại như chúng tôi nên vây quanh bênh bà ta, làm tôi sốt ruột đến toát mồ hôi. Đúng lúc này có người đứng ra nói đã nhìn thấy bà ta lái xe không vững nên tự ngã, không liên quan đến tôi…”

“Chu Lập Bình à?”

“Vâng, chính là hắn.” La đáp. “Khi ấy hắn tình cờ đi ngang qua nên đứng ra làm chứng. Bà kia ngang như cua, đổ thừa bị cái biển của tôi đụng vào đầu gối nên mới ngã. Hắn gạt đi, bảo loại xốp này rất giòn, va chạm là gãy ngay, nhưng biển xốp của tôi vẫn nguyên vẹn. Hắn còn bảo biển này nhìn là biết vừa làm xong và làm rất gấp, sơn lót chưa khô đã quét sơn phủ, nước sơn vốn lâu khô, hắn quẹt ngón tay lên biển là đâu ngón tay dính sơn luôn. Nếu đầu gối đụng vào biển thật thì chắc chắn phải dính sơn, nhưng quần bà ta vẫn trắng tinh, chẳng dính tí sơn nào.”

Quách Tiểu Phần thốt lên, “Suy luận khá phết.”

“Vâng, người đàn bà kia cũng phải cứng họng. Tôi thở phào định lẩn đi, tự nhiên bà ta trừng trừng lườm Chu Lập Bình rồi hô hoán lên, ‘Tao nhận ra mày! Mày là thằng sát nhân hàng loạt đúng không? Mọi người nhìn đi, nó chính là thằng khốn nạn giết bao nhiêu người ở Tây Giao mấy năm trước đấy! Ai tin nổi lời nó?!’ Thấy Chu Lập Bình sa sầm mặt, tôi cuống cuồng kéo hắn đi trong khi bà ta vẫn chửi bới đằng sau. Cũng may dân chúng chỉ đứng chỉ trỏ chứ không đuổi theo ném đá.”

Mã Tiếu Trung bực bội, “Mấy mụ chanh chua toàn thế, cậu nói lý thì mấy mụ tụt quần ăn vạ, cậu định bắt chước ăn vạ theo thì mấy mụ lại kéo quần lên lý sự!”

“Thú thật, mặc dù Chu Lập Bình bị coi là kẻ ác, nhưng ít nhất hôm đó hắn đã đứng ra bênh vực tôi. Tôi cảm ơn rối rít, hắn bảo không có gì, vì không thể trơ mắt nhìn người ta bị vu oan nên mới làm thế, thành thử tôi càng thấy mắc nợ.” La chỉ khu nhà đối diện vườn hoa. “Trên tầng thượng có căn hộ một phòng ngủ, chủ nhà trước khi ra nước ngoài đã ủy thác cho tôi tìm người thuê, nhưng tôi giữ lại để mình ở. Về sau tôi dọn đi, cho Chu Lập Bình thuê lại với giá rẻ… Ai dè bây giờ hắn lại gây chuyện.”

“Chu Lập Bình cứ lủi thủi sống một mình à?” Quách Tiểu Phần hỏi, “Hắn từng đưa ai về nhà chưa, bạn gái chẳng hạn?”

“Có một dạo khi dẫn khách hàng vào khu này, tôi thấy một cô gái tóc dài đến tìm hắn. Hai người ngồi trò chuyện ở vườn hoa, nhưng tôi không rõ họ là gì của nhau.”

“Trông cô ấy thế nào?”

“Đẹp ra phết, làm ‘tay vịn’ mà, xấu sao được?”

Mã Tiếu Trung bắt ngay trọng điểm, “Sao cậu biết là ‘tay vịn’?”

La ấp úng, “Cô ấy và vài cô khác làm trong hộp đêm, năm ngoái vừa nhờ tôi tìm một căn hộ cho nhiều người thuê chung. Khi ấy tôi làm ở chi nhánh khác, tìm được một căn ba phòng ngủ, xong xuôi được họ mời đi ăn. Tôi có ấn tượng về cô ấy nhưng không biết tên.”

“Hộp đêm nào? Căn hộ thuê chung cậu tìm cho họ ở đâu?” Mã Tiếu Trung hỏi.

“Hộp đêm Kim Dạ Mãn Đường. Có điều, cuối năm ngoái hộp đêm đóng cửa. Mấy cô ấy trọ thêm một thời gian, nhưng có đợt chính quyền xử lý tình trạng ở ghép nên chắc họ về quê hết rồi…”

Quách Tiểu Phần liếc Hô Diên Vân, Hô Diên Vân nhìn lại cô, tuy im lặng nhưng ánh mắt đầy kiên định. Cô bảo La, “Cô gái này rất quan trọng, anh nhất định phải tìm cô ấy giúp chúng tôi.”

“Đúng.” Mã Tiếu Trung bồi thêm.

La ngẫm nghĩ, đáp, “Thế này đi, để hôm nào tôi qua chi nhánh bên đó xem sao. Công ty chúng tôi quy định khách hàng khi mua hay thuê nhà đều phải cung cấp địa chỉ liên lạc và bản sao căn cước công dân để lưu hồ sơ. May ra tôi có thể liên lạc cô gái ủy thác cho tôi tìm nhà, rồi hỏi cô ấy về thông tin của cô gái tóc dài.”

“‘Hôm nào’ là hôm nào? Chiều nay làm ngay, mai trả lời tôi.”

La cúi đầu vâng vâng dạ dạ rồi chạy biến.

Nhìn theo bóng lưng La, Mã Tiếu Trung nói, “Đám môi giới này ranh ma quỷ quái lắm.”

“Thị trường mấy năm gần đây quy củ hơn nhiều rồi đấy. Hồi chân ướt chân ráo lên thành phố này, tôi bị môi giới nuốt mất tiền đặt cọc không biết bao nhiêu lần.” Quách Tiểu Phần nhận thấy Hô Diên Vân vẫn đang cúi đầu trầm tư, “Cậu nghĩ gì thế?”

“Không có gì…” Hô Diên Vân ngẩng lên, vẫy tay về đàng xa.

Quách Tiểu Phần nhìn theo, thấy một người mập mạp chạy tới. Bụng bia khiến áo vest căng ra sắp rách đến nơi, bước chân huỳnh huỵch như muốn làm lún mặt đất. Đôi mắt ti hí, cái mũi to bè và cái miệng be bé cùng túm tụm một chỗ trên khuôn mặt bự chảng, riêng chân mày nằm xa một nẻo như quá thảng thốt trước hình dạng kì quái của mắt mũi miệng.

Mã Tiếu Trung đứng dậy khỏi ghế đá, bước tới bắt tay người vừa đến, “Chào anh, lâu quá không gặp!” Đoạn quay sang giới thiệu với Quách Tiểu Phần, “Đây là đồng nghiệp cũ của anh, Lý Chí Dũng.”

Tối qua được Mã Tiếu Trung gợi ý, Hô Diên Vân đã gọi điện cho Lý Chí Dũng, nói rõ mình chuẩn bị điều tra sâu vụ núi Chuột Quét nhưng chưa được cảnh sát cho phép, muốn Lý Chí Dũng làm cộng sự để giúp đỡ khi bị cảnh sát chất vấn. Tưởng Lý Chí Dũng sẽ do dự, Hô Diên Vân đã chuẩn bị tinh thần phải thuyết phục vã bọt mép, nào ngờ Lý Chí Dũng thở dài nói, “Chu Lập Bình đã bị bắt, bộ phim Truy đuổi không hối hận của tôi có thể kết thúc rồi. Ở lại Minh Di chẳng để làm gì, thôi thì giúp cậu vậy.” Thế là anh đồng ý.

Sáng nay Lý Chí Dũng vẫn đến công ty giúp Trịnh Quý chuẩn bị cho sự kiện của công ty thực phẩm chức năng. Xong việc, anh xin nghỉ phép rồi chạy vội sang đây.

Hồi còn là cảnh sát hình sự, Lý Chí Dũng từng làm việc với Mã Tiếu Trung thời gian ngắn nhưng không mấy thiện cảm vì thấy gã lùn này rất lưu manh. Giờ gặp lại, anh bỗng có cảm giác thân thiết hơn trước. Mã Tiếu Trung thấy sắp đến giờ cơm, lái xe chở cả hội đến quán ăn nhỏ gần đó. Họ gọi vài món, vừa ăn vừa trao đổi thông tin, đồng thời bàn bạc nước đi tiếp theo. Theo thói quen của phóng viên, Quách Tiểu Phần dùng ứng dụng trên điện thoại ghi chép lại mọi kết quả bàn luận, sau đó tạo nhóm chung trong WeChat rồi gửi nội dung ghi chú.

Công việc hai ngày tới của Trung và Phần:

Tìm cô Chu Mẫn, giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba của Chu Lập Bình, tìm hiểu về quãng thời gian hắn học ở trường Trung học phổ thông số 2 Tây Giao.

Hỏi cô Chu Mẫn về tình hình hiện tại của Phòng Mai, tìm cách liên lạc với cô gái này.

Đến Trại giam Số 1 thành phố tìm hiểu về quãng thời gian Chu Lập Bình chấp hành hình phạt tù.

Công việc hai ngày tới của Vân và Dũng:

Đến nhà khách Yến Triệu tìm gặp Tôn Tĩnh Hoa (quản lý hội trường), tìm hiểu lý do giới thiệu công việc cho Chu Lập Bình.

Từ thông tin La thăm dò được, tìm cô gái tóc dài từng qua lại thân thiết với Chu Lập Bình.

Đến nhà E khách sạn Hà Phong điều tra Văn phòng đại diện Quỹ từ thiện Ái Tâm tại thành phố.

“Các anh xem thử còn vấn đề gì không.” Quách Tiểu Phần nói. Thấy mọi người cầm di động lên đọc, không ai nói năng gì chỉ riêng Lý Chí Dũng thở dài, cô mới hỏi han, “Sao thế? Nếu có khó khăn, anh cứ nói thẳng.”

Lý Chí Dũng đáp, “Khó khăn thì không… Tôi quen khá nhiều người trong văn phòng đại diện Quỹ từ thiện Ái Tâm, dẫn Hô Diên Vân đến nhà E khách sạn Hà Phong cũng được thôi. Nhưng muốn điều tra sẽ phải hỏi những người liên quan, một khi có người hoài nghi rồi báo lại Hình Khải Hiền, Thôi Văn Đào và chủ nhiệm văn phòng Địch Khánh, nhiều khả năng tôi sẽ bị đuổi việc. Nhưng tôi không lo chuyện đó, tôi chỉ lo liên lụy đến Trịnh Quý…”

Ba người còn lại nhìn nhau.

Mã Tiếu Trung ôn tồn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng, “Chẳng giấu gì anh, chính tôi là người xúi Hô Diên Vân mời anh ra mặt. Vì sao tôi làm vậy? Vì tôi cho rằng anh làm ở Minh Di mấy năm nay để nằm vùng điều tra, dẫu đã rời ngành nhưng vẫn giữ nguyên lòng nhiệt huyết. Ngay cả những cảnh sát nghỉ hưu bao năm còn chống gậy xông lên khi thấy an toàn và quyền lợi của người dân bị đe dọa, huống hồ anh vẫn trẻ khỏe… Giờ một người lớn và ba trẻ em đã cháy đen trên núi Chuột Quét. Trước vụ án chấn động như thế, là cảnh sát, đáng lẽ anh nên gác tình cảm cá nhân sang một bên, đặt việc truy bắt và trừng phạt tội phạm lên hàng đầu mới phải. Nếu đến việc này anh còn không làm nổi, thì đúng là anh hoàn toàn rời bỏ ngành cảnh sát rồi.”

Lý Chí Dũng đỏ mặt, mãi mới thốt lên, “Anh nói chí phải!”

⚝ ⚝ ⚝

Sau khi xin thông tin liên lạc của cô giáo Chu Mẫn từ phòng nhân sự trường Trung học phổ thông Số 2 Tây Giao, Quách Tiểu Phần và Mã Tiếu Trung bàn tới bàn lui xem nên tìm cớ gì để bà không từ chối họ viếng thăm. Nào ngờ vừa nghe họ trình bày ý định qua điện thoại, bà đồng ý ngay, “Đến đi đến đi, nhà tôi gần trường lắm.”

Hai người mua ít trái cây dưới khu, xách lên nhà Chu Mẫn. Bà mở cửa đưa họ vào phòng đọc sách, rót nước mời, còn gọt cho mỗi người một quả lê. Quách Tiểu Phần rất ngại khi bà làm hết việc này việc nọ, còn Mã Tiếu Trung vừa gặm lê vừa quan sát núi sách chất kín trên kệ và bàn.

“Ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói.” Chu Mẫn chỉ vào sofa. Năm nay bà đã hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò, hai mắt sáng ngời, mái tóc hoa râm cắt ngắn toát lên vẻ già dặn giàu kinh nghiệm.

Mã Tiếu Trung ngồi phịch xuống, chỉ vào chồng vở bài tập để mở trên bàn, “Cô về hưu rồi mà vẫn yêu nghề quá.”

“Nghỉ hưu không có gì làm nên tôi mở lớp dạy kèm trong khu, giúp đỡ mấy bạn thi đại học.” Thấy Mã Tiếu Trung tặc lưỡi, Chu Mẫn bật cười. “Chắc ngày xưa cậu chẳng ham học hành đâu nhỉ?”

“Thật ra hồi nhỏ cháu thông minh lắm, chẳng qua không hợp với sách vở thôi.” Mã Tiếu Trung không biết xấu hổ, bĩu môi đáp, “Cũng tại mẹ cháu trước khi sinh đòi vào miếu vái sao Văn Khúc, về sau mới nhận ra hình như vái nhầm sao Vũ Khúc…”

Quách Tiểu Phần phun luôn ngụm nước đang uống, Chu Mẫn cũng cười rất vui vẻ.

“Thời cấp ba Chu Lập Bình học hành thế nào ạ? Có giống cháu không?” Mã Tiếu Trung vờ như vô tình lái sang vấn đề chính.

Chu Mẫn ngẩn ra, vẻ mặt thẫn thờ như đang chìm trong kí ức. Rất lâu sau bà mới cất tiếng, “Bình học làng nhàng nhưng không giống cậu, nó khá yếu đuối…”

Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần sửng sốt nhìn nhau. Kể từ khi tiếp xúc vụ án núi Chuột Quét tới giờ, đây là lần đầu tiên họ thấy có người miêu tả Chu Lập Bình “yếu đuối”. Với họ, hai chữ “yếu đuối” chẳng đời nào liên quan tới tên sát nhân tàn ác vô nhân đạo như hắn.

Chu Mẫn đứng dậy, bước đến kệ sách sát tường được ráp từ những tủ ghép kiểu cũ, mở cửa tủ lấy ra một quyển album. Bà phủi bụi trên bìa, chậm rãi mở ra, rút một tấm ảnh, “Đây là hình chụp tập thể năm lớp Mười một, khi tôi dẫn học sinh đến hang Vân Thủy chơi. Bình là đứa đứng ngoài cùng bên trái hàng trên cùng.”

Trong hình, học sinh các hàng trước ngồi trên bậc thang, còn hàng sau cùng phải đứng. Có em giơ hai ngón tay hình chữ V sau đầu bạn khác, có em làm hình trái tim cùng bạn bên cạnh, có mấy em nhéo tai nhau cười nhe răng, cũng có những em dựa vào nhau rất thân thiết. Mỗi học sinh, mỗi cặp đôi đều cười tươi rói, riêng Chu Lập Bình mặc áo khoác đen đứng tách ra một khoảng, lưng thẳng tắp, mặt vô cảm, chẳng khác nào cột gỗ.

“Hồi mới vào cấp ba, Bình lầm lì ít nói và rất lạc lõng. Thằng bé vốn không ưa nhìn, mặt nổi đầy mụn, mép còn để ria trông rõ gớm. Bạn học không thích nhưng không dám trêu ghẹo, vì bề ngoài thằng bé hung hãn quá. Có hôm tan học, Bình bị lưu manh ngoài trường chặn đường cướp tiền, nó không có tiền nên bị đánh. Lớp chúng tôi khi đó rất đông ‘dân anh chị’ và cực kì có tinh thần tập thể, thấy bạn bị bắt nạt nên muốn ra tay thay bạn. Cả đám đi bắt gã lưu manh kia về, gọi Bình đến bảo thằng bé đánh một trận trút giận. Tới nơi, Bình lại nói thật ra gã không đánh mình, chỉ đùa thôi. Từ đó, bạn bè trong lớp đều khinh thằng bé nhát gan. Về sau tôi hỏi Bình vì sao không đánh gã lưu manh, thằng bé nói ‘Con sợ sau này nó trả thù’, còn bảo ‘Con thấy nó run lẩy bẩy trông tội nghiệp, nên nghĩ thôi bỏ qua’…” Chu Mẫn kể lại. “Thằng bé là vậy đấy, bề ngoài rất đáng sợ, tiếp xúc rồi mới thấy nó yếu đuối, không thích sinh sự, chỉ sống trong thế giới nhỏ bé của mình…”

“Thế giới đó như thế nào ạ?” Quách Tiểu Phần xen vào.

“Xét cho cùng, thế giới tâm hồn của mỗi học sinh trung học đều gói gọn trong mâu thuẫn về việc nên cởi mở hay khép mình. Chúng vừa muốn mở lòng, vừa sợ bị tổn thương. So với các bạn đồng trang lứa thì Bình khép kín hơn.” Chu Mẫn hồi tưởng, “Ban đầu tôi không hiểu thằng bé, về sau mới phát hiện nó không thích rời khỏi trường sau khi tan học, luôn ngồi một mình trên bệ cửa sổ, thơ thẩn nhìn sân trường dần chìm vào bóng tối. Có hôm tôi tăng ca chấm bài, xong việc đã 8-9 giờ tối, vậy mà thằng bé vẫn ngồi trong phòng học. Tôi hỏi nó vì sao không về, nó bảo không có nơi nào để về… Bố mẹ thì bỏ rơi, người dì nhận nuôi chẳng mấy đoái hoài, cho rất ít tiền sinh hoạt, không hẳn là ngược đãi nhưng chỉ ngang nuôi một con chó. Chiếc áo khoác đen mà thằng bé mặc trong hình này, nó dùng từ lớp Mười đến lớp Mười hai, giặt sờn cả ra vẫn không thay cái mới. Trẻ con xuất thân từ những gia đình thế này đều thiếu thốn tình thương, tâm lý dễ méo mó…

“Hẳn cô cậu cũng thấy tôi là người thẳng tính, nhất là với các em nam. Tôi luôn dạy bảo các em phải làm sao cho ra dáng con trai. Tôi khuyến khích Bình dũng cảm hơn, kể rằng rất nhiều vĩ nhân đều trưởng thành từ sự cô độc và hoàn cảnh khó khăn. Nó rất thích nghe tôi giảng những điều này, dần dần chịu nói chuyện với tôi… Tôi coi mỗi học sinh như con dù chưa chắc học sinh đã xem tôi là mẹ, nhưng đảm bảo Bình thân thiết và tin tưởng tôi hơn so với các bạn khác.”

Mã Tiếu Trung thốt lên, “Các em học sinh đúng là may mắn khi có cô giáo như cô!”

Chu Mẫn cười, nói tiếp, “Thật ra, bí quyết để hiểu học sinh là đọc bài tập làm văn của chúng. Những em càng ít nói càng dễ thổ lộ tiếng lòng bằng văn chương. Bình không giỏi văn, không thích miêu tả hay dùng phép so sánh khi viết, nhưng góc nhìn của thằng bé rất kì quặc. Có lần tôi dẫn học sinh ra công viên ngắm hoa du xuân, khi về tôi yêu cầu chúng viết bài cảm nhận. Ai cũng tả hoa đẹp, bạn nào bay bổng còn viết về Đại Ngọc chôn cất hoa, riêng Bình tả vườn hoa trong đêm.”

“Vườn hoa trong đêm?” Mã Tiếu Trung ngơ ngác, “Đêm rồi còn ra vườn hoa đi dạo?”

“Không, Bình chỉ tưởng tượng khung cảnh vườn hoa trong đêm có gió, có cái lạnh ban khuya, có trời tối đen như mực. Thằng bé nói hoa đẹp nhất không phải khi nở rộ, mà là khi úa tàn. Nhưng hoa thường tàn vào ban đêm, chẳng để ai nhìn thấy, chính sự ‘quyết không than thân giữa đêm tối’ đó mới thật sự đẹp đẽ…”

“Thú vị đấy…” Mã Tiếu Trung lẩm bẩm.

“Thú vị? Tôi đọc xong sợ hết hồn, chỉ lo thằng bé tự sát. Trẻ con tuổi dậy thì coi sinh mạng như mì gói, bóp càng nát ăn càng ngon.” Chu Mẫn cười chua xót. “Về sau thấy Bình bắt đầu rèn thể lực, tập tạ tay, xà kép, đấm bao cát… tôi mới dần yên tâm. Giờ nghỉ giữa tiết, có hôm trời mưa, các bạn ở rịt trong lớp, một mình Bình đội mưa chạy bộ ngoài sân vận động. Sau đấy thằng bé cảm lạnh, bị chế giễu cũng không nói gì, chỉ cúi gằm mặt lau nước mũi. Chăm chỉ tập chạy suốt một năm, thằng bé khỏe tới nỗi chạy giữa trời tuyết không ốm.”

“Đúng là lạc lõng thật.” Quách Tiểu Phần nhận xét. “Nghe đâu hắn từng bị trường kỉ luật vì sàm sỡ bạn nữ, chuyện là thế nào ạ?”

“Chuyện đó là hiểu lầm thôi.” Chu Mẫn kể, “Trong tiết học có bạn nam mượn vở Bình chép bài, cậu bé này ngồi cùng hàng nhưng cách Bình một bạn nữ. Lúc bạn nữ đứng lên trả lời câu hỏi, bạn nam nảy ý trêu đùa, cố tình ném vở lên ghế bạn nữ, Bình giơ tay ra lấy vở đúng lúc cô bé ngồi xuống nên vô tình tay chạm mông… Cô bé là con gái lãnh đạo trường, bình thường đã rất hống hách, lần đó càng ngang ngược, nhất quyết bắt Bình phải chịu kỉ luật.”

“Nhưng vụ kỉ luật này là căn cứ quan trọng cho thấy hồ sơ tội phạm cảnh sát lập ra đã góp công lớn trong quá trình phá vụ án Tây Giao mười năm trước đấy!” Quách Tiểu Phần trợn tròn mắt. “Chẳng lẽ khi bị trường kỉ luật, hắn không thanh minh sao?”

“Bình có biện bạch, nhưng thấy vô ích nên không nói nữa.” Chu Mẫn đáp, “Có lẽ vì phải chịu quá nhiều đau khổ và buồn tủi, thằng bé đã tê dại trước mọi hình phạt dành cho mình. Tôi nhớ khi ấy, trưởng phòng giáo vụ cầm micro tuyên bố quyết định kỉ luật trước toàn thể học sinh có mặt tại sân vận động. Bị bao ánh mắt nhìn chòng chọc, thằng bé vẫn vô cảm. Bạn nam mượn vở luôn nơm nớp sợ bị trả thù, nhưng Bình chẳng động đến cậu ta. Có điều từ đó, thằng bé càng hiếm khi nói chuyện với bạn cùng lớp.”

“Người như thế…” Quách Tiểu Phần khẽ thở dài. “Trong lớp có bạn nữ nào thích hắn không ạ?”

Chu Mẫn do dự, “Tôi không biết Phòng Mai có được tính không.”

“Phòng Mai? Chính là nữ sinh suýt bị Chu Lập Bình cưỡng hiếp và giết hại ư?”

“Đúng là cô bé đó.” Chu Mẫn vừa nói vừa chỉ vào một nữ sinh trong tấm hình chụp tập thể. Cô bé ngồi trên bậc thềm, người gầy gò, mặt xanh xao, nụ cười dè dặt, bàn tay siết chặt dây túi du lịch màu đỏ như sơ ai cướp mất.

“Phòng Mai rất đáng thương, bố mẹ ly hôn nên sống cùng bố. Cô bé cực kì nhát gan, nói năng cử chỉ rụt rè như chuột nhắt, bị bắt nạt còn chẳng dám khóc thành tiếng. Năm lớp Mười một, Bình và Mai ngồi cùng bàn, có lẽ chung hoàn cảnh nên đồng cảm với nhau và dần trở nên thân thiết. Lên lớp Mười hai, áp lực bài vở nặng nề nên hai đứa giúp nhau học tập, vài bạn nghịch ngợm đồn hai đứa là một đôi. Mai rất sợ, bắt đầu xa cách Bình, nhưng chẳng bao lâu sau lại chơi với nhau như cũ. Tôi nhớ Mai thích đọc truyện tranh, Bình hay dùng tiền làm thêm ở quán ăn và cửa hàng tiện lợi để mua truyện cho Mai mượn. Nói là cho mượn nhưng chẳng khác gì tặng không…”

Quách Tiểu Phần hỏi, “Cô có nhớ Chu Lập Bình thích đọc sách gì không ạ?”

Chu Mẫn ngẫm ngợi một lúc, “Thằng bé đọc khá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp… Ngoài ra hình như nó rất thích truyện trinh thám, Sherlock Holmes gì đó. Tôi còn nhớ đầu năm lớp Mười hai, trường tôi tiến hành khảo sát nguyện vọng thi đại học của học sinh, thằng bé bảo muốn thi vào trường cảnh sát. Tôi hỏi đùa có phải do nó đọc quá nhiều trinh thám không, thằng bé lắc đầu nói, mặc cảnh phục vào sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”

Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần sững người, không ngờ kẻ sát nhân lại từng mong thi đỗ trường cảnh sát. Mà điều khó tin hơn cả, nguyện vọng này của Chu Lập Bình lại xuất phát từ mong muốn không còn bị bắt nạt.

Chu Mẫn thở dài. “Ai ngờ chỉ hai tháng sau, thằng bé gây ra vụ án long trời lở đất. Khi cảnh sát tới hỏi han tôi về thằng bé, tôi còn kiên quyết khẳng định nó không thể là hung thủ. Thế mà sau khi ra tù, nó lại tới núi Chuột Quét và… Nhưng tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là nhầm lẫn. Tôi hiểu học sinh của mình, thằng bé không phải loại người như vậy!”

Quách Tiểu Phần dò hỏi, “Theo cháu biết, hung thủ loạt án mười năm trước toàn gây án khoảng 10 giờ tối, cô có nhớ hồi ấy Chu Lập Bình có biểu hiện nào bất thường không ạ? Ban nãy cô kể hắn thường ở lại trường rất muộn, có khi nào khi xảy ra một vụ trong loạt án đó, hắn vẫn chưa rời khỏi trường…”

“Chuyện này hồi trước tôi từng trả lời cảnh sát rồi. Tôi không biết Bình làm gì vào thời điểm các vụ án xảy ra. Chương trình học lớp Mười hai rất nặng, chủ nhiệm lớp phải theo dõi sát sao thành tích của từng em, lấy đâu thời gian chú ý chuyện khác… Bình học hành làng nhàng, tự biết mình thuộc loại bị nhà trường ‘cho ra rìa’. Khi ấy, ban nhạc Wynners tổ chức biểu diễn ở thành phố này, Bình đi làm cò bán vé, không kịp nộp tiền hoa hồng cho đầu sỏ nên bị đánh te tua. Lúc tôi đến đồn cảnh sát bảo lãnh, mặt thằng bé bê bết máu. Tôi giận vô cùng, trên đường về còn hỏi ‘Thế mà đòi thi trường cảnh sát à’, thằng bé im lặng thật lâu mới thỏ thẻ nói nó tự biết thành tích của mình không thi nổi…”

“Thường đồn cảnh sát sẽ thông báo cho người nhà trước chứ ạ? Sao dì của hắn không đến?” Mã Tiếu Trung thấy khó hiểu.

Chu Mẫn cười chua chát, “Tôi làm chủ nhiệm lớp Bình những ba năm mà chỉ gặp dì thằng bé đúng một lần, cô ta chưa bao giờ đến họp phụ huynh. Bình chẳng khác gì trẻ mồ côi. Lần bị cò vé đánh, thằng bé đưa thẳng số điện thoại của tôi cho cảnh sát khu vực. Về sau tôi gọi cho dì thằng bé trao đổi chuyện này, cô ta còn bực mình bảo không muốn quan tâm, chờ thằng bé thi đại học xong sẽ cho người khác thuê căn hầm, không muốn dây dưa với nó. Cô ta còn than thở đã tốn bao nhiêu tiền của và tâm huyết cho thằng bé, không khác gì đang khóc lóc ăn vạ.”

Quách Tiểu Phần nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp, “Sau khi ra tù, Chu Lập Bình có đến tìm cô không ạ?”

“Ban đầu thì không. Tôi biết thằng bé đã ra tù nên chờ nó đến thăm mình. Chờ mãi chẳng thấy, tôi đành tự đi tìm, đến ủy ban phường hỏi xem nó sống ở đâu. Tôi đến chỗ trọ đúng lúc nó đi vắng, nên tôi quay về… Tối đó thằng bé đến thăm tôi. Nó cao hơn hẳn, người vừa đen vừa gầy nhưng rắn chắc, mặt mũi lạnh lùng. Tôi không kìm được nước mắt, thốt lên hỏi vì sao năm xưa nó lại làm chuyện xấu, hại nhiều người như vậy. Thấy tôi khóc, thằng bé co rúm mặt, đỏ hoe hai mắt, luôn miệng phân trần ‘Cô ơi, con không phải người xấu, mấy người đó không phải ai cũng do con giết’. Tôi mắng nó, hỏi nó có còn là người không, giết một người cũng là sai trái!” Chu Mẫn gỡ kính xuống lau khóe mắt.

Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, bụi sáng li ti lơ lửng giữa không trung như những câu chuyện cũ bị gợi lại.

“Trước khi Bình ra về, tôi hỏi cần giúp gì không, nó bảo không. Sau lần đó, nó không đến thăm tôi nữa, có lẽ nó thấy mình đã phụ kì vọng của tôi. Nhưng tôi cứ nhớ đến nó mà buồn nẫu ruột… Cả một đời tôi làm giáo viên, ngoài những em hết sức ưu tú ra, đa phần học sinh của tôi đều có cuộc sống bình thường, vậy là tốt lắm rồi. Chỉ duy nhất thằng bé này khiến tôi vừa giận vừa thương.” Nói tới đây, bà lại rưng rưng nước mắt. “Cuối tháng Tám năm nay, học sinh cùng khóa với Bình họp mặt kỉ niệm mười năm tốt nghiệp, mời tôi đến dự. Tôi buột miệng hỏi có rủ Bình không, lớp trưởng phải đến tận nhà tôi giải thích mọi người không muốn nó tham gia, vì nó đã bôi tro trát trấu vào mặt cả lớp, cả khối, cả trường…”

Quách Tiểu Phần hỏi, “Cô còn giữ liên lạc với Phòng Mai không ạ? Tình hình cô ấy hiện nay ra sao?”

“Có chứ. Sau khi bố Mai mất, trường cử vài giáo viên, trong đó có tôi, chăm sóc và thay phiên nhau dạy kèm cho nó. Nó đỗ một trường đại học khá ổn, tốt nghiệp rồi cũng cố gắng làm việc, giờ đang làm trong bộ phận nhân sự của một công ty lớn. Mùa xuân năm nay Mai vừa kết hôn, hôn lễ tổ chức ở khách sạn Bốn Mùa, tôi cũng đến dự.”

“Chu Lập Bình ra tù rồi không đi tìm Phòng Mai ạ?”

Chu Mẫn khựng lại, úp mở, “Không… Tôi không biết nữa.”

Quách Tiểu Phần và Mã Tiếu Trung đều cảm thấy bà biết nhưng sẽ không chịu hé miệng.

Lúc chia tay, Chu Mẫn tiễn họ ra cửa. Trong hành lang tối tăm, bà đột nhiên hỏi Mã Tiếu Trung, “Đồng chí ơi, có phải lần này Bình khó thoát tội chết không?”

“Nếu quả đúng hắn gây ra án mạng trên núi Chuột Quét…” Mã Tiếu Trung hỏi ngược lại, “Liệu cô có đi thăm hắn lần cuối không?”

Chu Mẫn im lặng, mắt ánh lên nỗi tuyệt vọng như người mẹ vừa nhận tờ giấy báo con trai mình lâm bệnh nguy kịch.

—Trong lúc Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần gõ cửa nhà cô giáo Chu Mẫn, Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng đến nhà khách Yến Triệu tìm quản lý hội trường tên Tôn Tĩnh Hoa, hỏi thăm lý do chị ta giúp Chu Lập Bình tìm việc làm.

Nhà khách Yến Triệu được cải tạo từ tòa nhà mang phong cách kiến trúc Stalin xây dựng vào thập niên 50. Hồi trước, nơi này chỉ tổ chức hội nghị và sự kiện của chính phủ, về sau, vì nhu cầu phát triển kinh tế nên mở cửa tiếp cả doanh nghiệp tư nhân có tiềm lực tài chính hùng hậu và công ty có vốn nước ngoài. Cái tên “Nhà khách Yến Triệu” in lên tờ gấp quảng cáo trông rất “oai”, nên các nhãn hàng thực phẩm chức năng và đại lý bảo hiểm hưu trí rất ưa tổ chức sự kiện ở đây.

Đi qua cổng lớn vào trong sân, Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng bước men theo lối đi trải đầy lá rụng nằm giữa hai hàng cây, trông thấy xa xa là đỉnh chóp cao vút của tòa nhà màu xám với những khung cửa sổ to bản cứng nhắc. Dây thường xuân cuối thu đương lúc đổi màu, sắc xanh sẫm hãy còn, sắc đỏ đậm đã tới. Lá xanh lá đỏ phủ trên mình một lớp bụi. Nhìn kĩ còn thấy mạng nhện rách giăng trên tường ban công đã mờ hoa văn. Thời gian như kẹt cứng giữa những khối bê tông, khiến nơi đây toát lên vẻ bảo thủ, cố chấp pha tự giễu. Khi bước qua những cây cột cao lớn ở sảnh vào, người ta có cảm giác như vừa đến thế giới khác.

Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng không gặp được Tôn Tĩnh Hoa. Nhân viên phòng quản lý hội trường thẳng thừng nói, “Chị Hoa đi công tác, không có ở đây.”

Thấy hai người lộ vẻ thất vọng, nhân viên kia hỏi, “Hai anh tìm chị Hoa có việc gì? Muốn đặt trước hội trường à?” Nói đoạn mở ngăn kéo bàn làm việc lấy sổ đăng kí.

Lý Chí Dũng đáp vội, “Chúng tôi không đến để đặt hội trường.” Nhân viên sầm mặt. “Vậy các anh tìm chị Hoa làm gì?”

Lý Chí Dũng giật tay áo Hô Diên Vân, hai người cuống cuồng chuồn đi.

“Sao lại ghi chép danh sách đăng kí đặt hội trường ra sổ nhỉ?” Hô Diên Vân lẩm bẩm, “Giờ đến học sinh tiểu học đăng kí học thêm cũng dùng máy tính…”

Họ đành thay đổi kế hoạch, đến nhà E khách sạn Hà Phong để điều tra văn phòng đại diện của Quỹ từ thiện Ái Tâm. Trên đường, Lý Chí Dũng vừa lái xe vừa dặn dò Hô Diên Vân, “Tôi không quá thân quen với người bên đó đâu. Người ta là ‘cấp trên’ của công ty tôi nên hay có tư tưởng ban ơn lắm. Cậu đến thì đừng nói linh tinh kẻo lộ tẩy.”

Khách sạn Hà Phong có phong cách hoàn toàn khác nhà khách Yến Triệu. Nếu ví Yến Triệu là bà già cáu kình, thì Hà Phong là người phụ nữ mặn mà, giấu mình trong khuê phòng nhưng vẫn lẳng lơ tình tứ. Bên ngoài là tường cao bằng đá da hổ bề thế. Bên trong có tòa nhà chính nguy nga cùng nhiều căn nhà kiểu Tây cao không quá năm tầng, mỗi nhà một phong cách. Có căn tọa lạc bên hồ sen, có căn nằm bên hòn giả sơn, có