- II -
3. Từ đó Bảo Chương làm việc nơi phụ giúp design của cơ sở Họp Lực Connection Power, của ông chủ Gia Tuấn. Chàng rất có hoa tay, lại làm việc có sức lực, và nhanh chóng. Ai nhìn anh làm cũng đem lòng mến, có vẻ nể phục hơn là ganh tỵ. Bởi vì anh hiền lành sâu sắc... Tường Lâm rất vui khi có một người bạn có nhiều khả năng trong công việc và chân thành. Bảo Chương làm rất hăng. Anh chơi bida cũng hăng luôn, đã lên tay chơi giỏi. Hai người như đôi bạn thân. Chăm làm chăm chơi. (Chăm việc cũng chăm hoang đàng chơi bida! Thật ra bida là môn chơi giải trí nhưng dễ ghiền.)
Năm tháng trôi qua Bảo Chương làm lợi ra cho công ty ông chủ Ngô Gia Tuấn khá nhiều. Công việc anh mau thạo và trôi chảy. Hàng, các sản phẩm được khách ùn ùn nối tiếp đặt đơn. Gia Tuấn và nhiều anh em công nhân mừng lắm, Mặt khác đáng chú ý hơn trong nhóm, đó là Bảo Chương đã có một vị trí chơi bida có tiếng. Chàng chơi rất đẹp và giỏi hơn những ai từng giỏi. Kể cả những đàn anh hoặc nhà nghề, gạo cội trước đây trong 3 đến 5 năm. Bảo Chương đánh bạt họ lại về ở phía sau. Anh như xông xáo vào hàng đầu. Anh như phục sẵn thần bida xuống thế! Nghĩ cũng lạ!
Cái gì vẫn thường có mặt lợi thì mặt hại của nó. Nhiều lần Nguyễn Du Bảo Chương đam mê quên cả giờ làm việc. Anh làm giỏi nhưng hay đến trễ. ( Ða phần dân lao động ở đây nghèo thì đi bằng xe bus đến trạm, có thể một chặng hay nhiều chặng đường, rồi và rẽ vào hãng xưởng để làm.) Anh bị chủ Gia Tuấn mắng ngay trong bữa ăn cơm cùng các bạn đồng nghiệp, đồng môn. Bởi tánh ông chủ Gia Tuấn nghiêm ngặt và nóng, mà Bảo Chương thì anh trễ hơi nhiều lần rồi, Gia Tuấn bảo:
- Nguyễn Du Bảo Chương có đủ khả năng làm việc có tài. Rất tốt đó, có hoa tay, có năng khiếu lớn, song làm việc tới lui hay bị trễ. Nếu cứ tiếp tục, tôi khó mà giữ lại nơi đây... Cơ sở nào cũng tuân thủ theo giờ giấc, hơn cả tài năng. Im lặng một tý. Ông chủ Gia Tuấn nói tiếp:
- Lạng quạng tôi có thể sa thải anh đó. Anh đừng trông cậy tài năng giỏi giang nha. Ðừng học theo sự hiên ngang tự ý. Anh được phước tôi nhận. Anh phải biết ơn chứ. Không đùa dai nha. Anh phải biết nhục khi la như thế này nha. Anh nên biết chứ? Mình đang ở chỗ nào? Tôi xin cảnh cáo.
Nguyễn Du Bảo Chương ngại ngần đứng lên không nói năng chi. Anh bỏ đôi đũa và chén cơm đang ăn, anh chạy nhanh, rồi đi bộ qua các ngõ ngách, lội ngay về nhà, ngồi thừ ra, để tấm lòng Nguyễn Du Bảo Chương đang suy nghĩ...
Cả đám nhìn theo anh ngạc nhiên cho đến khi anh hút bóng nơi cơ sở Hợp Lực Connection Power họ mới thôi đó. Và người bạn Tường Lâm đã nhanh chân theo anh phía sau. Tường Lâm về tận nhà bảo:
- Có sai, có nói thì để làm tốt mà. Nguyễn Du Bảo Chương đi như vầy coi chừng không còn cơ hội làm ở đây? Anh không nên khinh lời nói một giám đốc, và là một ông chủ trẻ có tiếng? Gia Tuấn nói thế, nhưng trong lòng là người rất tình cảm đó.
- Tại sao Gia Tuấn không góp ý riêng cho tôi. Lại đổ xồ ra nơi đám đông như thế. Và nhiều người nghe thế?
- Cũng là bạn bè thôi. Không ai ghét anh cơ mà?
Nguyễn Du Bảo Chương làm thinh. Tường Lâm nói tiếp:
- Phải trở lại xin lỗi giám đốc, chủ Gia Tuấn để đi làm.
Nguyễn Du Bảo Chương làm thinh.
Tường Lâm bảo tiếp:
- Phải trở lại xin lỗi giám đốc để đi làm lại. Nguyễn Du Bảo Chương ơi xin nhớ cho.
- Thôi mình nghỉ, không làm lại nơi đó nữa.
- Vậy nghỉ bạn tính sao? Làm gì nào? Trời ơỉ
- Mình chưa tính được, cho mình nghỉ vài hôm nha.
- Ðược thôi hồi tâm đi. Ðể bạn tìm cách đúng nhất nha.
- Ðúng nhất??
- Vâng!
- Ðúng nhất? Nguyễn Du bảo Chương nhại lại tiếng bạn nhưng như hỏi lại Tường Lâm một cách lơ đãng trong anh.
Mấy hôm sau Tường Lâm đi làm. Cơ sở Họp Lực Connection Power nhiều người bạn hỏi thăm Nguyễn Du Bảo Chương, nhưng chàng đã không đến.
Ở nhà một mình chàng nằm nghĩ thương vợ chàng héo hắt, trong cái tươi tắn còn tuổi thanh xuân. Nhớ nhất là lúc nàng đau bịnh chàng chăm chuốt cho nàng, nhưng ai khiến chàng đã buột lên lời chia tay, để phải đi lo tương lai. Tương lai bây giờ là như thế nào đây? Và anh nhớ nàng chèo đò bụng mang dạ chửa, đôi mắt đăm đăm ấy đang hướng về chàng? Hình bóng đó đang lộng độ vào trái tim chàng! Tô thêm nỗi nhớ nơi chàng ngất ngây.
Chàng thật thương đôi mắt đó, chàng không muốn làm cánh chim trời giang hồ phiêu bạt. Nhưng chàng đã ra đi là tìm kiếm một cuộc sống mới cho họ hạnh phúc về sau. Câu khẩu hiệu nơi lòng Bảo Chương đưa ra phải chịu hy sinh mà? Nhớ mấy chàng cũng phải cắn răng lên chịu đựng, đi đem tìm ước vọng hạnh phúc. Chính chàng vạch ra. Vậy ước vọng và hạnh phúc đôi ta là gì hôm nay đây?
Nghĩ quanh nghĩ quẩn. Chàng tự ái không thèm ra cơ sở design của Họp Lực Connection Power nữa. Anh lại ra quán bida giải buồn, và đánh theo cá độ ăn thua, lấy tiền làm vốn cho cuộc hành trình tiếp theo chăng? Buồn quá, chàng lại hóa ra liều lĩnh, nông cạn và vội vàng. Hình như chàng đã làm với hành động nhanh, mà nhìn kỹ thì quá sơ sài, để không nghĩ theo ý thức? Nguyễn Du Bảo Chương đi đánh bida xong, bạn bè mời karaoke. Buồn quá chàng lấy tiếng hát làm vui có lẽ. Chàng hát mọi người nghe, họ kháo theo khen:
- Hay quá. Giọng ca để đời các bạn ơi. Giọng ca để đời đang lên. Ôi đời để giọng ca sẽ có ha ha. Ca không thua ca sĩ chuyên nghiệp nha. Ô là la. Là lá lả! Ôi tuyệt vời hay nha! Các bạn nghe trầm trồ tán thưởng. Ðã hay thì họ khen, Nhưng họ khen để được nghe cho nhiều lần nữa.
Chàng hát bài Thói Ðời. Xin chép bài hát này vào đây.
Ðường thương đau đày ải nhân gian/ ai chưa qua chưa phải là người/ Trong thói đời, cười ra nước mắt / Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu / Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao/ còn gian dối cho nhau/ Người yêu ta rồi cũng xa ta/
nên chung thân ta giận cuộc đời/ Ðôi mắt nào từng đêm buốt giá!/ Bên chiếu chăn tình xa nhịp thở/ Tiền đổi thay khi rủ cơn mê/ để chua xót trên lối về/ Rượu trần ai gội niềm cay đắng/ Những suy tư in đậm cuộc đời/ Mình còn ai đâu để vui/ khi trót sa vũng lầy nhân thế/ Cỏ ưu tư muộn phiền lên xám môi/ Bạn quên ta tình cũng quên ta/ Nên trắng đêm thui thủi một mình/ Soi bóng đời bằng gương vỡ nát/ Nghe xót xa ngời lên tròng mắt/ Ðoạn buồn xa ta đã đi qua/ Ngày vui tới, ta vẫn chờ.
Nhưng cuộc vui nào cũng tàn, cũng hết, cũng kết cuộc. Bảo Chương ra về, chàng muốn vào quán mua một thứ rượu đắng ngọt và về uống để ngủ vùi, cho quên đi cái khó khổ của chàng hiện tại. Nhưng nào ngờ những cốc rượu say ngủ dẫn chàng vào giấc mơ. Chàng bỗng tự nhiên thấy mình làm ca sĩ chính thức, ăn mặc đẹp hơn đứng hát trên sân khấu lớn giá trị? Ôi một giấc mơ thật lạ, chàng không thể ngờ?!
Còn Tường Lâm đang đi làm, Tường Lâm vô sở, anh đã tiếp xúc và năn nỉ ông chủ. Ông chủ Ngô Gia Tuấn nói:
- Tôi đồng ý cho anh ta đi làm lại. Nhưng chính Nguyễn Du Bảo Chương phải là người lên tiếng trực tiếp với tôi.
- Ðược xin cám ơn Boss. Tường Lâm sẽ về nói lại với Nguyễn Du Bảo Chương.
4
Thế nhưng khi về nhà. Tường Lâm về nói lại với Bảo Chương. Thì Bảo Chương lại không chịu. Du Bảo bảo khác hơn cảm nghĩ của Tường Lâm. Anh bảo rằng:
- Không. Mình không đi làm ở đó nữa Tường Lâm à.
- Bida không thể là nghề cho bạn sống? Còn vợ con bạn đang mong.
Nghe nhắc đến vợ Du Bảo Chương như giật mình. Và chàng chẳng dám nghĩ đến vợ để nhớ nữa. Chàng bảo tiếp:
- Tôi có thể đi hát kiếm tiền và chơi bida để sống.
- Trời ơi không được đâu.
- Mình sẽ thử cho bạn thấy.
Sau đó thì Du Bảo Chương lại đi hát trong các quán. Trên đời này không phải cái gì ai muốn, mà hình thành lên được. Không ai mong mà dễ có phần. Mà tất cả phần lớn phải nói do bàn tay tạo hóa ưu đãi đặt để thôi. Ðôi lúc ngang trái, và bất ngờ bởi phần số rủi may nữa? Con tạo thật lá lay, nhưng con tạo cũng đã làm nên biết bao huyền thoại cho con người. Khi cơ hội vun bồi có dịp như huyền thoại, cơ sở để giai thoại chạm đến tay họ?
Và thời gian rất ngắn, chàng đã vô tình nổi tiếng, một người tên ca sĩ Du Bảo Chương hát ăn khách nhất hiện hành trong các thành phố, với bốn bài hát đó? Mười Năm Tình Cũ?Thói Ðờỉ? Hãy Quên Anh? Linh Hồn Tượng Ðá? Xin trích một bài ở đây để nghe văn vẻ lời ca.
Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng/ Ngồi bên nhau gọi tên nhau để rồi xa nhau/ Em đã đến và đã đến như áng mây/ Như cánh chim bay qua bầu trời/ Ôi hình hài một vài giờ vui/ Tôi muốn nói lên trọn lời êm đềm/ Kề tai em bằng con tim một người yêu em/ Trưa nắng cháy sợ gió núi xô sóng khơi/ Tan vỡ mau nên tôi nghẹn lời/ Nên cuộc đời trọn phận lẻ loi
ÐK:
Em ơi, em ơi thời gian gần gũi/ Nào được bao nhiêu/ Nào khi rời gót lòng đầy cô liêu/ Nên xa em rồi tôi nhớ em nhiều/ Em ơi, em ơi thà không gặp gỡ/ Thà đừng quen nhau
Ðừng cho hình bóng, đừng nhình nhau lâu/ Tôi không ôm ấp kỷ niệm đớn đau/ Tôi đứng đó như hình một pho tượng/ Chờ ai đây đợi ai đây và tìm ai đây/ Nghe nuối tiếc gào thét giữa muôn sóng khơi/ Nghe trái tim rung lên bồi hồi/ Mong gì gặp lại lần thứ hai
Và chàng lại lấn sân đi coi vũ sexy. Và chàng copy nhảy sexy men đẹp nhất. Chàng như có được nhiều phép kỳ lạ?
Nguyễn Du Bảo Chương bắt đầu có cuộc sống mới như thay xác hoàn toàn, với cái tên ca sĩ Du Bảo Chương không thể hiểu nổi luôn. Và coi như cuộc đời chàng. Một cuộc sống sâu bọ đã được biến thành vị trí bướm lạ đẹp? Chàng khác thường, giá trị cao ngôi, cao chiếu.