← Quay lại trang sách

- III -

5. Một thoáng 5 năm trôi qua cái vèo như mơ. Chàng làm lắm tiền của. Và chàng gởi thơ về cho vợ. Và nàng cùng con thơ lên thành phố sống cùng với chàng. (Tất nhiên trong 2 năm đầu, sau đi hát bắt đầu nổi tiếng có tiền chàng đã về, và về thăm vợ hai lần, qua năm thứ ba chàng đã dẫn vợ con lên thành phố? ) Qua năm thứ tư chàng không còn làm ca sĩ nữa. Chàng đã không còn làm ca sĩ kiếm tiền nữa, chàng không còn đi vũ sexy nữa. Chàng có vốn mở một công ty buôn bán trà, rượu, coffee, thức uống xịn, để giải trí cho giới thượng lưu cao cấp... Có tiền tạo ra tiền. Sau đó thắng thế làm ăn Du Bảo Chương học mở rộng lĩnh vực sản xuất rượu trắng, đỏ... Chàng trở thành người giàu có nhất nhì thành phố, và chàng mướn nhân công, có Tường Lâm cai quản?

Cách đến với bida và ca hát và vũ điệu sexy như một sự thưởng ngoạn giải trí đẳng cấp, của chàng bây giờ. Chứ nó không còn là chàng phải đi để kiếm kim ngân, từ các bộ môn này nữa. Cuộc sống Du Bảo Chương giờ xa hoa quyền quý. Bạn bè thân hữu chàng luôn dành sự trọng quý, và đối xử rất nồng nhiệt...

Riêng về vợ, Du Bảo Chương như không đạt ý lắm, chàng như thất vọng nơi nàng. Một hoàng hậu chàng chẳng muốn đổi ngôi khi chàng lên điểm thang giàu có nhất, tiền tài và quyền lực, song sự đời lại quá trớ trêu, quá mỉa mai chọc ghẹo chàng nỗi đau?

Vì rằng vốn dĩ Bảo Chương hay mua quần áo tặng cho vợ dấu yêu- Trần Ngọc Kim Yến, bằng những đồ đạc sexy gợi cảm loại nhất, đắc tiền nhất? Nhưng ôi ngặt một nỗi Trần Ngọc Kim Yến vốn dĩ vẫn thích ăn mặc quê mùa chất phác, của thứ dân dã nghèo túng. Hình như lối ăn mặc đó, có lẽ đã cố tình bám lấy tận tâm hồn, huyết mạch nàng rồi. Nàng chỉ thích với những như chiếc áo bà ba, áo vạt hò, áo thường cổ tròn, áo cổ kiềng, cổ chữ U dịu dàng, cổ lá sen, cổ thuyền rộng, từ thuở đó? Hoặc là những bộ đồ bình dị, vải vóc rẻ tiền, thấp cấp, mát mẻ kia. Nàng yêu chuộng chỉ có thế thôi.

Kim Yến vì bẩm sinh, hay chưa muốn cách ăn mặc lột diện lột xác, khó ai mà biết? Chàng cứ mua tặng, nàng cứ gom bán. Nàng gom lại tất cả năm lần là như vậy. Chàng mua về, nàng bán đi. Hai người như rượt đuổi hai ý tưởng? Thật là hài hước hay đau khổ đây!

Nàng đem bán hết xong, Yến lại đem tiền cho từ thiện. Việc làm chi của nàng, Chương đều biết hết. Chàng đang theo dõi ngầm mà. Nhưng nàng cứ nghĩ nàng thích gì làm nấy. Mặc kệ nếu chàng biết và cấm cản? Hay không nỡ ngăn cấm việc mình làm? Ôi kệ ở nơi chàng xử mà thôi. Nàng chỉ quan tâm điều mình làm được là vui trước mắt đã?

Một hôm Chương hỏi vợ, anh như pha trộn giữa biết và không, rồi giả vờ bảo:

- Trần Ngọc Kim Yến. Em có điên không? Tại sao tôi mua đồ cho em, tôi thử em nhiều lần? Tôi đã cố gắng nhưng vô nghĩa. Em lại không mặc đi vứt hết, hoặc bán đi đâu rồi? Em có điên không thì nói đó? Tôi không muốn em cứ mãi như vậy được? Ôi thật là lạ lùng nơi em?

- Em vẫn không thích hợp ăn mặc như thế, và em chẳng muốn mặc khác hơn. Anh cho em làm điều em thích đi.

- Ðiều em thích. Là điều gì? Em liệu tính đó nha?

- Có gì đâu anh? Là điều gì? Liệu tính chi anh Chương?

- Có gì đâu anh? Là điều gì? Liệu tính? Hừm. Là tại sao em không thể thích nghi với cuộc sống mới, khi mình giàu sang phú quý mà trời cho mình chứ? Và em không phải nghĩ, mình từng đã tìm kiếm đó sao?

Im một chút chàng bảo tiếp:

- Ngọc Kim Yến hãy trả lời cho anh đi, đừng làm quấy và càn nữa nha. Anh không thích tư tưởng cùng thái độ của em đang hiện hành.

- Từ từ em thích nghi mà. Nàng nhẹ nhàng trả lời.

- Từ từ là bao lâu. Thời gian không bao giờ chờ đợi chúng ta. Em nên nhớ?

- Anh thương em. Thì có sao đâu. Em muốn làm những điều em yêu thích. Anh cứ làm những điều anh thích đi.

- Em liệu hồn em đó? Anh nhắc lại đó nha.

- Là sao anh? Nàng chớp mắt hỏi chàng nhanh.

- Em hỏi sao trên trời đi.

- Hi hi.

- Không cười được với anh nha. Hiểu và nghiêm túc đi.

Sau đó chàng vẫn mua cho nàng lại, nhưng nàng cứ bán đi nữa, lấy tiền làm từ thiện, và mua đồ rẻ để mặc. Hai người như cuộc chơi song hành chạy đua. Thật vô lý?

Một thời gian về trong lòng chàng thêm cay cú, thì chàng nóng tánh lên, bực mình hết sức! Không dằn được từ đâu nàng lại có thể? Chàng có những lúc suy nghĩ về Kim Yến rất nhiều. Người vợ của anh yêu thương, không chịu nghe lời anh, khi anh đã giàu triệu phú. Thì nghĩa lý gì để anh tìm kiếm một tương lai, để anh phải chết buồn đây sao...?

Du Bảo Chương lại tự nhiên tức quá, bức xúc quá anh lấy bút quẳng đơn, phóng đơn? Ai đã xui khiến chàng Chương nhỉ? Chàng làm đơn li dị, tố cáo nàng bịnh điên. Chàng không thể sống chung được nữa. Và chàng nộp đến tòa án chờ một ngày mời. Thế là luật sư kêu nàng ra tòa. Thế là nàng triệu ra tòa lãnh án bị điên, bị tâm thần nhẹ nên người chồng phải li dị. Với lý do xuất đơn:? Chàng sống không được với nàng. Căn bản của ý thức vợ chồng đã mất..v.v..? Nàng có những hành động vụn vặt điên rồ,? Kim Yến như người từ trên trời rớt xuống. Khi nghe được tin vu khống quái ác của chồng đối với mình. Ngọc Kim Yến không biết vì đâu chàng lại vu khống lẹ làng như vậy. Nàng lại sốt lên. Nóng lên thật. Hóa ra..Và Kim Yến trở điên loạn thật!

Ðiên loạn nhưng kỳ thay. Từ đó nàng lại thích đổi kiểu ăn mặc. Nàng lại ăn mặc như ngày xưa chồng muốn, như Bảo Chương thầm mong. Nhưng bây giờ Ngọc Kim Yến tự động mua mặc chứ không cần phải do nơi Nguyễn Du Bảo Chương mong đợi, nhắc nhở, hoặc mua giùm? Ngọc Kim Yến ăn mặc sexy đẹp hết cỡ. Và còn hơn thế nữa. Nàng chỉ còn mặc chiếc áo ngực đen hay đỏ, tím, hay vàng, xanh hay trắng, có reng tủa hoặc không reng tua, còn quần sleep lót thì trắng hay xanh, nâu hay xám, cam hay hồng, loại model nhất nhất. Khi thì một chiếc áo lửng rất ngắn, hở ngực hoàn toàn thả sức, đong đưa... v.v...? Ngọc Kim Yến ưa chạy nhảy tung tăng trên hè phố biểu diễn thân hình của cô. Từ con đường sầm uất đại lộ, đến quán xá, tận hẻm nghèo thưa thớt?

Nàng ăn mặc hoang dại như thế nhưng đẹp cực kỳ, và bốc lửa, với gái một con lộng lẫy kiêu sa. Người ta không biết lý do nào nàng lại điên lên một chuyện kỳ khôi. Hay Ngọc Kim Yến tự ước mơ, tự giả đò để phơi khoe hàng chính thức của mình.? Ôi sắc nước hương trời của một cô gái hai mươi sáu tuổi? Nàng từ dạo đó sông quê, da chắc thịt đằm, mặn mòi nở nang, với những đường cong tuyệt mỹ? Ðời thật éo le, lúc chàng muốn nàng lại không. Lúc chàng không đòi hỏi, nàng lại lên cơn tha thiết thời trang, vượt ngoài tầm độ biên giới chàng tưởng? Chỉ tiếc rằng tâm tư Ngọc Kim Yến sa vào điên loạn. Dẫu đẹp nàng muôn phần?

Trần Ngọc Kim Yến đã không còn nghĩ đến con nhiều. Nàng đi lang thang là chính yếu, là nhiều. Nhưng lâu lâu nàng về ôm con mà khóc than rằng, trong lúc bé đã lên sáu tuổi- Con hãy học hành lớn lên làm một luật sư trong trắng. Con tài giỏi để đánh bại bọn luật sư lưu manh, vì tiền và vì thời đại con nhé?

Nàng chỉ nói thế đọc đi đọc lại hai, ba lần. Mỗi lần ghé về thăm con. Khi chồng vắng nhà. Và có một người ở, (sen bộc) mở cửa nàng vô. Thần thái Kim Yến rất ư là tỉnh táo. Mà nàng ăn mặc thế thôi. Nhìn phong cách Kim Yến không ai có thể nào bảo nàng điên loạn được? Có điều lớn nhất của nàng đã ưa ăn mặc khác thường, nàng đi loanh quanh không ngại ngần bất cứ ai nhìn ngó, chằm chặp vào người mình đi nữa... Lâu lâu nàng ré lên như ma cười khóc rú bấn loạn. Với những kiểu ăn mặc kỳ lạ quá vậy, hở hang với mức tối đa, chạy long nhong nơi đường sá. Vậy điều đó thì không ai có thể gọi cho nàng là còn tỉnh táo được?

Sau đó Trần Ngọc Kim Yến. Nàng bị bắt nhốt vì lịnh ý của Nguyễn Du Bảo Chương mướn tống tiền và đưa ra. Chàng Du Bảo Chương không muốn giới văn chương và báo chí săn lùng chỉ điểm tên chàng và nàng? Sẽ nhất định ghi văn phiến loạn về nàng nhiều, sẽ liên quan đến chàng, một người chồng triệu phú? Theo chàng nghĩ?

Và từ đó nàng ở trong tù. Chẳng bao lâu nàng đã buồn ý và qua đời đột ngột? Ôi đời nàng như giấc mộng hãi hùng ai mà nhìn vào lại chẳng thương tiếc, thương cho số phận hẩm hiu của nàng. Ôi một Ngọc Kim Yến dễ thương hiền lành đạo đức chung tình và sexy đã không còn nơi trần gian. Máu nhuộm dòng sông hay vùng biển đảo, cũng không đau hơn khi thấy nàng gục đầu chết lạnh lẽo nơi ngục tù giam hãm nàng. Nàng nhịn đói, nhịn khát không một người biết cho cái chết đau đớn bất mãn của nàng. Trước khi chết nàng vẫn buồn, vẫn mơ con thơ và nói lên câu nói ngày trước gặp con đó.

- Con hãy học hành lớn lên làm một luật sư trong trắng. Con tài giỏi để đánh bại bọn luật sư lưu manh, vì tiền và vì thời đại con nhé?

6

Thời gian cứ trôi.

Ngọc Kim Oanh con nàng đã lớn lên học tại một trường luật như nàng mong muốn. Nhưng rồi bé chứng kiến. Một luật sư giỏi, đức hạnh lại bị ám sát ngay trên đường phố. Báo chí truy lùng nhưng trở về con số không. Kim Oanh thấy hoàn cảnh sự thật như thế tái tê, luôn trái ngược, mâu thuẫn không ngừng với luật sư trong cô...

Kim Oanh theo dõi và thay đổi ý định. Nàng cảm thấy như vô hồn với nàng. Khi nghĩ đến nghề luật hôm nay phiến diện, giả trá, lương lẹo phần nhiều. Luật sư không còn tiếng nói nhân tâm. Không còn tiếng nói của yêu thương chân chính. Những di truyền của những tội lỗ.

Luật sư lại hành nghề phải chăng, chỉ biết rằng vì tiền đứng đầu. Hoặc truyền bá cái ngu dốt, cái bẩn thỉu, nhưng cứ thắng. Vì phe phía thuộc phần tiền nhiều của, bạo chống án... Thời đại đồng tiền mở cửa. Cái gian tà lại thắng cái đức hạnh. Và cái lương thiện, cái hay giỏi lại có thể chết oan đỉ Nghĩ như thế mà liên hệ tới mẹ, Oanh thương mẹ vô cùng, xót xa cho mẹ vô cùng?

Sau đó Ngọc Kim Oanh bỏ ngành luật sư. Cô đi học dược năm năm tiếp. Kim Oanh cố gắng học hỏi để phát minh lập thành tích, cô đã sáng tạo, chế ra nhiều loại thuốc mới, để nàng nhằm giúp ích cho con người. sự sống, an toàn, linh lợi. Cố gắng tìm ra thuốc cắt giảm, sợ hãi, đau thương, lo lắng stress... v.v...? Trong đó có một loại thuốc đặc chế, trị cứu được bịnh tâm thần mang lại tính ưu việt. Thuốc tên F- PER loại hạng ưu nhất. Người dùng uống viên thuốc F- PER? Sẽ đi đến dứt hẳn tình trạng điên loạn thần trí rối, trầm cảm, sợ hãi, hư đốn, thiếu nghĩ, hủy thân.. v.v...? Có thể họ đi đến chỗ dứt bịnh hoàn toàn, họ sáng suốt, an nhàn, và vui vẻ tìm lại cuộc đờỉ

Nhưng khi Ngọc Kim Oanh tìm ra loại thuốc đó, thì mẹ đã qua đời vì cơn bịnh buồn đau quá sức, khiến bà không thể kéo dài sống lâu hơn. Nàng nghĩ và thương mẹ mình Trần Ngọc Kim Yến biết ngần nào.

Ðó là chuyện một giấc mơ luật sư - Nơi một học viên?

Viết năm 2016

Trần Thị Hiếu Thảo