Chương 8
p>“Dậy! Dậy!” Robinson gọi, khi Karl mới vừa mở mắt. Tấm màn cửa chưa kéo ra, nhưng dựa theo ánh nắng lọt đều vào qua những khe hở ta cũng nhận thấy lúc ấy vào quãng giờ nào của buổi sáng. Robinson hấp tấp chạy tới chạy lui với ánh mắt lo lắng, lúc cầm khăn, lúc bưng chậu tắm, lúc lại xách những áo với quần và lần nào chạy qua chỗ Karl nằm, hắn đều luôn gật đầu cố động viên cậu dậy và bằng cách nâng cao thứ hắn đang cầm trên tay, tỏ ý rằng hôm nay hắn nai lưng lần cuối cùng làm cho Karl, vì dĩ nhiên sáng đầu tiên cậu chưa thể hiểu gì về những chi tiết của việc phục dịch.
Nhưng Karl sớm nhận ra Robinson phục vụ ai. Trong một căn buồng (mà đến giờ Karl chưa thấy) ngăn cách với phần còn lại của căn phòng bởi hai cái tủ, đang diễn ra một màn tắm táp quy mô. Ta thấy đầu Brunelda, cái cổ trần - mái tóc vắt lên mặt cô nàng - và phần gáy nhô khỏi hai cái tủ và thỉnh thoảng bàn tay Delamarche giơ cao, cầm miếng bọt biển bắn nước tung tóe được dùng để kì cọ Brunelda. Ta nghe Delamarche ra lệnh ngắn gọn cho Robinson, hắn không được đưa những vật nọ qua lối vào - giờ đây đã bị chặn lại - của căn buồng, mà phải qua một khe nhỏ giữa một chiếc tủ và tấm bình phong, ngoài ra khi đưa hắn phải vươn cao tay và quay mặt đi.
“Khăn! Khăn!” Delamarche gọi. Robinson đang cúi tìm gì đấy dưới gầm bàn, giật mình kéo vội đầu ra vì nhiệm vụ mới này, đã lại nghe: “Nước đâu, mẹ kiếp!” và gương mặt giận dữ của Delamarche vươn cao phía trên tủ. Theo Karl hiểu thì mọi thứ bình thường cần cho việc tắm và mặc người ta chỉ mang tới luôn một lần, ở đây bị đòi hỏi nhiều lần và phải mang đến theo đủ kiểu thứ tự. Trên một lò điện nhỏ luôn sẵn một chậu nước để hâm nóng và Robinson liên tục bưng gánh nặng này giữa đôi chân chàng hảng tới buồng tắm. Hắn có quá nhiều việc phải làm nên thật dễ hiểu nếu không phải lúc nào hắn cũng làm đúng theo mệnh lệnh, có lần lại bị đòi khăn tắm, hắn quơ bừa một chiếc sơ mi từ chỗ họ nằm ở giữa phòng, cuộn thành một nùi to và ném qua những cái tủ.
Nhưng ngay cả Delamarche cũng vất vả, vì chính y cũng không làm Brunelda hài lòng nổi, và có lẽ chỉ vì vậy y mới cáu với Robinson đến thế - lúc cáu thì y chẳng buồn đếm xỉa đến Karl.
“Ái!” cô nàng hét lên khiến ngay cả Karl, bình thường dửng dưng, cũng giật thót người. “Anh làm em đau thế! Anh đi đi! Em thà tự tắm hơn là đau đớn thế này! Bây giờ em lại không nhấc tay lên nổi. Anh ấn em đau muốn chết. Lưng em hẳn là đầy những vết bầm. Dĩ nhiên, anh đâu chịu nói cho em biết. Khoan, em sẽ bảo Robinson hoặc thằng nhỏ của chúng ta ngó lưng em. Không, em không làm vậy đâu, nhưng anh hãy nhẹ tay hơn chút đi. Nhẹ nhẹ thôi, Delamarche, dù sáng nào em cũng lặp đi lặp lại, anh chẳng bao giờ nhẹ tay cả - Robinson!” đột nhiên cô nàng gọi và huơ một chiếc quần lót viền đăng ten bên trên đầu. “Lại giúp tôi với, coi này, tôi khổ đến thế nào, tra tấn thế này mà anh ấy gọi là tắm, Delamarche ấy! Robinson, Robinson, anh đâu rồi, anh cũng nhẫn tâm sao?”
Karl lặng lẽ dùng ngón tay ra hiệu cho Robinson, rằng hắn nên vào đi, nhưng Robinson cúi mặt đắn đo, lắc đầu, hắn biết rõ hơn. “Cậu tưởng gì chứ?” Robinson cúi nói vào tai Karl. “Không phải thế đâu. Tớ chỉ vào đó một lần và không bao giờ nữa. Lần đó họ túm lấy tớ, nhấn vào bồn tắm, khiến tớ suýt chết đuối. Và nhiều ngày liền Brunelda trách tớ vô liêm sỉ, nàng không ngớt nói: ‘Đã lâu rồi anh không vào chỗ tôi tắm’ hoặc ‘Bao giờ anh mới lại chịu chường mặt trong buồng tắm đây?’ Chỉ sau khi tớ mấy lần quỳ xuống xin tha, nàng mới thôi. Tớ sẽ không bao giờ quên.”
Và trong khi Robinson kể, Brunelda không ngớt gọi: “Robinson! Robinson! Tay Robinson này đâu rồi?”
Tuy không ai đến giúp cô nàng và cũng chẳng được trả lời - Robinson đã ngồi xuống bên Karl và cả hai im lặng nhìn về phía những chiếc tủ, thỉnh thoảng lại thấy đầu Brunelda hoặc Delamarche ló phía trên - nhưng Brunelda vẫn không ngừng lớn tiếng trách móc Delamarche. “Nhưng mà Delamarche!” cô nàng kêu. “Bây giờ em lại hoàn toàn không cảm thấy rằng anh đang tắm cho em. Anh để miếng bọt biển đâu rồi? Mạnh tay lên chứ! Giá mà em cúi người được, giá mà em cử động được, em sẽ chỉ anh thấy người ta tắm thế nào. Đâu rồi thời con gái của em, khi sáng sáng em bơi trên sông Colorado ở điền trang của bố mẹ em, thời mà em linh hoạt nhất trong đám bạn gái. Còn bây giờ! Bao giờ anh mới học được cách tắm cho em, hở Delamarche? Anh huơ miếng bọt biển, anh gồng lên mà em chẳng cảm thấy gì hết. Khi em bảo anh đừng chà đến trầy da em, thì em đâu có nghĩ là sẽ đứng trơ đây để bị cảm lạnh. Hễ bị cảm là em sẽ nhảy ra khỏi bồn, cứ thế chạy đi, kệ trên người có mặc gì không!”
Nhưng cô nàng không thực hiện lời đe dọa này - thật ra dù muốn cô nàng cũng không đủ khả năng - Delamarche dường như sợ cô nàng bị cảm, đã túm lấy cô nàng nhấn vào bồn, vì nghe tiếng nước bì bõm thật lực.
“Chuyện này thì anh giỏi, Delamarche ạ,” Brunelda nói khẽ hơn một chút. “Mơn trớn, không ngừng mơn trớn, mỗi khi anh làm gì sai.” Rồi một lúc im lặng. “Bây giờ y hôn nàng,” Robinson nói và nhướng mày.
“Bây giờ tới việc gì?” Karl hỏi. Vì đã quyết định ở lại đây, cậu muốn làm tròn nhiệm vụ ngay. Vì Robinson không đáp, cậu để hắn một mình trên trường kỷ và bắt đầu lật chỗ nằm vẫn còn bị ép chặt dưới sức nặng của những người ngủ trên đó suốt đêm dài, để xếp lại ngay ngắn từng thứ một của cái đống này, một công việc hẳn đã nhiều tuần không làm.
“Anh xem xem, Delamarche,” Brunelda nói, “em tin rằng bọn chúng đang dỡ tung giường của chúng mình. Chuyện gì mình cũng phải nghĩ, chẳng bao giờ được yên. Anh phải nghiêm khắc hơn với hai tay đó, bằng không chúng sẽ làm như chúng muốn.”
“Chắc chắn đó là thằng oắt con với sự hăng hái chết tiệt của nó!” Delamarche kêu lên và có lẽ định lao ra khỏi buồng tắm, Karl đã quẳng hết mọi thứ trên tay, nhưng thật may Brunelda đã nói: “Đừng đi, Delamarche, đừng đi. Chậc, nước nóng làm sao, nó làm em mệt quá. Ở lại đây với em, Delamarche.” Mãi lúc ấy Karl mới để ý thấy hơi nước bốc lên ngùn ngụt sau những cái tủ.
Robinson hốt hoảng đặt một tay lên má, như thể Karl đã gây ra chuyện gì tệ hại. “Để mọi thứ đúng y như cũ!” tiếng Delamarche vang lên. “Chẳng lẽ tụi bay không biết rằng sau khi tắm Brunelda luôn luôn nằm nghỉ một tiếng đồng hồ sao? Làm ăn tầm bậy! Chờ đấy, tao sẽ cho bay biết tay! Robinson, chắc mày lại mo nữa rồi! Mày, một mình mày phải chịu trách nhiệm với tao về mọi chuyện xảy ra. Mày phải kiềm chế thằng nhỏ, ở đây không có chuyện quản lý việc nhà theo ý nó. Khi tao muốn tụi bay làm, tụi bay chẳng chịu làm cho; nhưng khi không có việc gì làm, tụi bay lại chăm chỉ. Hãy rúc vào đâu đó, chờ đến khi tao cần đến tụi bay!”
Nhưng mọi chuyện bị lãng quên tức khắc, vì Brunelda thều thào, hết sức mệt mỏi, như thể cô nàng bị ngập trong nước nóng: “Nước hoa! Mang nước hoa!”
“Nước hoa!” Delamarche hét. “Đi tìm!”
Ừ, nhưng nước hoa ở đâu? Karl nhìn Robinson. Robinson ngó Karl. Karl nhận thấy ở đây cậu phải nắm hết mọi chuyện trong tay, Robinson chẳng biết nước hoa để chỗ nào. Cậu liền nằm xoài xuống sàn, không ngớt quơ hai tay dưới trường kỷ, nhưng không moi ra được gì khác hơn là những vốc bụi và tóc rối của đàn bà. Trước hết Karl chạy vội tới bồn rửa ngay bên cửa, nhưng trong các ngăn kéo chỉ thấy những quyển truyện cũ bằng tiếng Anh, những tạp chí và những ghi chú, đầy đến nỗi không đẩy vào được sau khi đã kéo ra.
“Nước hoa,” trong lúc đó Brunelda thở dài, “sao lâu thế! Biết hôm nay tôi có được nước hoa không đây!”
Vì Brunelda sốt ruột, nên đương nhiên Karl không thể tìm kỹ ở bất cứ chỗ nào, cậu phải dựa vào ấn tượng hời hợt đầu tiên. Trong tủ dưới bồn rửa không thấy chai lọ nào, trên bồn rửa chỉ có những lọ con cũ đựng thuốc và cao, mọi thứ khác đã đem vào buồng tắm. Có thể lọ nước hoa ở trong ngăn kéo bàn ăn. Trên đường tới bàn ăn Karl - chỉ nghĩ tới lọ nước hoa, không gì khác - đụng mạnh phải Robinson (cuối cùng hắn thôi tìm dưới trường kỷ và mang máng đoán ra chỗ để lọ nước hoa, đã nhắm mắt nhắm mũi chạy ngược chiều Karl). Người ta nghe rõ tiếng cụng đầu, Karl đứng chẳng nói chẳng rằng, còn Robinson tuy không ngừng chạy, nhưng luôn cường điệu kêu to để cảm thấy bớt đau.
“Chúng không lo tìm nước hoa mà lại đánh nhau,” Brunelda nói. “Em sẽ ốm mất vì kiểu quản lý nhà cửa này, Delamarche ạ, và chắc chắn sẽ chết trong cánh tay anh. Em phải có nước hoa,” cô nàng kêu lên, rồi gượng đứng dậy, “em nhất định phải có! Em sẽ không ra khỏi bồn tắm, nếu không ai mang nước hoa đến cho em, dù phải ở lại đây đến tối.” Và cô nàng đập tay xuống bồn, tiếng nước bắn tung tóe.
Nhưng trong ngăn kéo bàn ăn cũng không thấy lọ nước hoa, tuy trong đó chỉ toàn những thứ điểm trang của Brunelda, như những cái cọ cũ dùng nhồi phấn, hũ trang điểm tí hon, bàn chải tóc, những lọn tóc và nhiều món lặt vặt sổ lông hoặc bết lại, nhưng không thấy nước hoa. Cả Robinson (hắn vẫn còn kêu la) lần lượt mở và lục lọi khoảng một trăm cái hộp chồng chất trong một góc phòng (một nửa các món trong đó, phần lớn là kim chỉ và thư từ, đổ tung ra sàn và nằm lại đấy) cũng không tìm thấy, như thỉnh thoảng hắn lắc đầu hoặc nhún vai ra hiệu với Karl.
Bấy giờ Delamarche mặc quần lót từ buồng tắm nhảy ra, trong lúc ta nghe tiếng Brunelda khóc nấc. Karl và Robinson ngừng tay ngó Delamarche ướt như chuột lột, từ mặt và tóc tai nước cũng nhỏ ròng ròng, y kêu lên: “Bây giờ bay làm ơn bắt đầu tìm đi!”
“Chỗ này!” y ra lệnh trước tiên cho Karl và rồi “Chỗ đó!” cho Robinson.
Karl nghiêm chỉnh tìm, lại còn kiểm tra cả ở những chỗ đã được giao cho Robinson, hắn hăng hái liếc nhìn Delamarche hơn là tìm, còn Delamarche giậm chân tới lui trong phòng và chắc chắn chỉ muốn dần nhừ tử cả Karl lẫn Robinson.
“Delamarche!” Brunelda gọi. “Ít nhất hãy vào đây lau khô cho em! Hai gã kia không tìm thấy nước hoa đâu mà chỉ làm đảo lộn mọi thứ thôi. Chúng phải ngưng tìm ngay. Lập tức! Buông hết mọi thứ! Không được động tới gì nữa! Chúng muốn biến căn hộ thành chuồng súc vật chắc. Hãy cho chúng biết tay, Delamarche, nếu chúng không dừng! Nhưng chúng vẫn còn tìm kìa, một cái hộp vừa mới rơi. Chúng không được nâng gì lên nữa, cứ để mọi thứ đấy và xéo khỏi phòng! Cài chốt cửa lại sau lưng chúng rồi vào với em. Em đã nằm quá lâu trong nước, chân em lạnh ngắt rồi.”
“Ngay thôi, Brunelda, ngay thôi!” Delamarche đáp và hấp tấp đi với Karl và Robinson ra cửa. Nhưng trước khi để họ đi, y giao cho họ nhiệm vụ đi lấy đồ ăn sáng và nếu được thì vay mượn ai đó một lọ nước hoa hảo hạng cho Brunelda.
“Chỗ của mấy người thật bừa bộn và bẩn thỉu,” Karl nói ngoài hành lang, “ngay khi mang đồ điểm tâm về, mình phải bắt tay vào việc xếp dọn.”
“Giá như tớ không quá ốm đau!” Robinson nói. “Và xem cái lối đối xử kìa!”
Chắc chắn Robinson cảm thấy buồn phiền về việc Brunelda đã coi hắn, kẻ từng phục vụ cô nàng nhiều tháng trường, và Karl, mới gia nhập hôm qua, như cùng một giuộc. Nhưng hắn không được đối xử tốt hơn và Karl bảo: “Anh trấn tĩnh lại chút đi.” Để hắn khỏi hoàn toàn tuyệt vọng, cậu nói thêm: “Chỉ là việc ngàn năm một thuở thôi mà. Tôi sẽ dọn cho anh một chỗ nằm phía sau các tủ và khi mọi việc tạm ngăn nắp rồi anh có thể nằm ở đó cả ngày, không phải mó tay vào chuyện gì nữa và sẽ chóng khỏi thôi.”
“Bây giờ chính cậu thấy tình trạng sức khỏe của tớ như thế nào rồi,” Robinson nói và quay mặt đi để được một mình cùng với nỗi đau khổ của hắn. “Nhưng họ có chịu để yên cho tớ nằm không?”
“Nếu anh muốn, tôi sẽ nói chuyện này với Delamarche và Brunelda.”
“Biết Brunelda có lưu tâm không chứ?” Robinson kêu lên và dùng nắm tay đẩy một cái cửa mà họ vừa trờ tới, không báo trước cho Karl.
Họ bước vào trong một gian bếp, từ cái lò (dường như cần phải sửa) bốc lên những cụm khói đen. Trước cửa lò, một trong những người đàn bà hôm qua Karl thấy trên hành lang đang quỳ và với hai bàn tay trần đẩy những súc than to vào đám lửa mà bà ta ngó nghiêng theo khắp mọi hướng. Bà ta vừa làm vừa thở dài trong tư thế quỳ rất không thoải mái cho một người già cả.
“Tất nhiên rồi, lại còn thêm trò quấy rầy này nữa chứ,” bà ta nói khi thấy Robinson, rồi nặng nhọc đứng dậy, tay chống lên thùng than và khép cửa lò bằng cách quấn tạp dề quanh cái nắm cửa. “Bây giờ, bốn giờ chiều” - Karl sửng sốt nhìn đồng hồ bếp - “mấy người vẫn cần ăn sáng à? Cái bọn!”
“Ngồi đi,” rồi bà ta nói, “chờ tới khi tôi có thì giờ cho mấy người.”
Robinson kéo Karl ngồi xuống băng ghế con ở gần cửa và thì thầm với cậu: “Bọn mình phải nghe lời mụ. Chẳng là vì bọn mình phụ thuộc vào mụ mà. Bọn mình thuê phòng của mụ và dĩ nhiên mụ có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào. Nhưng bọn mình đâu thể nào đổi nhà, làm sao bọn mình khuân mọi đồ lề đi được lần nữa, nhất là Brunelda lại không chuyên chở nổi.”
“Ở hành lang này không có phòng nào khác à?” Karl hỏi.
“Chẳng ai chứa chấp bọn mình,” Robinson đáp. “Không ai trong cả tòa nhà này chứa chấp bọn mình.”
Họ ngồi yên lặng trên ghế băng và chờ. Người đàn bà không ngớt chạy tới chạy lui giữa hai cái bàn, một chậu giặt và cái bếp lò. Qua những lời lẽ bà thốt ra họ được biết con gái bà đang khó ở, vì thế mình bà phải quán xuyến mọi việc phục vụ và lo chuyện ăn uống cho ba mươi người thuê nhà. Đã thế cái lò còn bị hư, món ăn không chịu chín, món xúp đặc nấu trong hai cái xoong khổng lồ, dù bà đã bao lần thử bằng cái môi và để nó chảy từ trên cao xuống, món xúp vẫn không đạt, hẳn là tại lửa yếu, nên bà đã gần như ngồi thụp xuống trước cửa lò, dùng que cời lung tung trong đống than nóng đỏ. Khói tỏa đầy bếp khiến bà bị ho, thỉnh thoảng rũ rượi đến nỗi bà phải vịn một chiếc ghế và không làm gì khác hơn là ho nhiều phút dài. Bà thường bảo rằng hôm nay bà sẽ không cung cấp đồ ăn sáng, vì bà không có cả thì giờ lẫn hứng thú. Vì Karl với Robinson một mặt được lệnh đi lấy đồ điểm tâm, mặt khác không có cách nào để ép buộc bà, nên họ không đáp, mà chỉ ngồi im như trước.
Chung quanh, trên các ghế và ghế gác chân, trên và dưới các bàn, thậm chí dồn trong một góc sàn bếp, vẫn còn những đĩa chén, dao nĩa ăn sáng chưa rửa của khách thuê nhà. Ở đó có những bình con có thể còn chút cà phê hoặc sữa, trên một số đĩa còn sót chút bơ, từ một hộp thiếc lớn bị đổ lăn ra những chiếc bánh quy. Từ tất cả những thứ này có thể gom thành một bữa điểm tâm, mà nếu Brunelda không biết xuất xứ, cô nàng sẽ không thể chê bai mảy may. Khi Karl đang ngẫm nghĩ điều này và liếc mắt nhìn đồng hồ thấy họ đã chờ ở đây nửa giờ rồi và có thể Brunelda đang nổi trận lôi đình và kích Delamarche chống lại bọn đầy tớ, người đàn bà gọi giữa một cơn ho (trong lúc đó Karl đăm đăm nhìn bà ta): “Các người có thể cứ ngồi đây, nhưng sẽ không có đồ ăn sáng đâu. Ngược lại, trong hai giờ nữa các người sẽ có bữa ăn tối.”
“Nào, Robinson,” Karl nói, “mình sẽ tự làm đồ điểm tâm vậy.”
“Bằng cách nào?” người đàn bà nghiêng đầu hỏi.
“Xin bà hãy biết điều,” Karl nói, “tại sao bà không chịu đưa đồ ăn sáng cho chúng tôi chứ? Chúng tôi chờ đã nửa giờ, thế đủ lâu rồi. Chúng tôi trả tiền bà mọi thứ mà và chắc chắn chúng tôi trả khá hơn mọi người khác. Chúng tôi ăn sáng muộn thế này đúng là làm phiền bà, nhưng chúng tôi thuê phòng của bà, chúng tôi có thói quen ăn sáng muộn và vì thế bà cũng phải linh động đôi chút cho chúng tôi chứ. Dĩ nhiên hôm nay vì con gái bà ốm nên bà đặc biệt vất vả, nhưng chính vì thế chúng tôi sẵn sàng gom góp từ những thứ còn thừa này thành bữa điểm tâm, nếu không thể làm khác được vì bà không cho chúng tôi món mới.”
Nhưng người đàn bà không chịu vui vẻ thảo luận với ai hết, theo bà ta thấy thì đồ thừa của bữa điểm tâm chung vẫn còn là quá tốt cho bọn thuê nhà này; nhưng mặt khác sự quấy rầy của hai gã đầy tớ đã khiến bà chán tới tận cổ, nên bà chụp một cái khay ấn vào bụng Robinson; sau một lúc nhăn nhó hắn mới hiểu rằng phải cầm khay để đựng món ăn mà bà ta sẽ chọn. Rồi bà ta hết sức hối hả chất lên khay một mớ đồ, nhưng chúng trông như một đống chén đĩa ăn bẩn thỉu, chứ không như một bữa điểm tâm vừa được bày biện. Ngay trong lúc người đàn bà đẩy họ ra và họ khom lưng (như thể sợ bị chửi rủa hoặc bị đấm) hối hả đi tới cửa, Karl đã đỡ chiếc khay từ hai tay Robinson, vì theo cậu thấy Robinson cầm không đủ chắc chắn.
Sau khi đã đủ xa khỏi cửa bà chủ nhà, Karl ngồi xuống sàn trên hành lang để trước hết lau sạch cái khay, gom lại những món đi chung với nhau, nghĩa là đổ chung sữa lại, cạo những mẩu bơ thừa vào một cái đĩa, rồi xóa đi mọi dấu vết của sự đã dùng, nghĩa là lau sạch dao và thìa, cắt ngay ngắn những miếng bánh mì đã bị cắn, khiến tất cả nom tươm tất hơn. Robinson cho việc làm này là thừa, bảo đã thường có những bữa điểm tâm trông còn tệ hơn nhiều, nhưng Karl không nghe hắn và còn thấy mừng vì Robinson không muốn tham gia vào với những ngón tay bẩn thỉu của hắn. Để hắn khỏi phá bĩnh, Karl đưa ngay cho hắn, tất nhiên chỉ một lần thôi như cậu bảo hắn, ít bánh quy và lớp cặn dày của một bình con đã đựng sô cô la.
Khi họ tới trước căn hộ và Robinson tỉnh bơ đặt tay lên nắm đấm cửa, Karl giữ hắn lại, vì không chắc họ được phép vào.
“Được mà,” Robinson bảo, “bây giờ y chỉ làm tóc cho nàng thôi.”
Và quả thật trong căn phòng vẫn chưa thông gió và còn chăng màn cửa ấy Brunelda đang ngồi giạng chân hết cỡ trên ghế bành, còn Delamarche đứng sau lưng cô nàng, mặt cúi thấp chải mái tóc có lẽ rối bời của cô nàng. Brunelda lại mặc chiếc áo đầm buộc hờ, nhưng lần này màu hồng nhạt, có lẽ hơi ngắn hơn chiếc hôm qua, lộ ra ít nhất tới gần đầu gối đôi tất đan thô màu trắng. Sốt ruột vì việc chải tóc kéo dài quá lâu, Brunelda đẩy cái lưỡi dày và đỏ tới lui giữa đôi môi, thỉnh thoảng cô nàng còn kêu lên: “Ơ hay, Delamarche!” và giật đầu ra khỏi y, Delamarche giơ cao lược thản nhiên chờ cho đến khi cô nàng ngả đầu trở lại.
“Đi như thế là quá lâu,” cô nàng nói với cả hai người, song riêng với Karl cô nàng bảo: “Mày phải nhanh nhẹn hơn một tí, nếu muốn được người ta hài lòng. Mày không được noi gương thằng Robinson lười biếng và tham ăn. Hẳn là trong lúc đó bay đã ăn sáng đâu đó rồi; tao bảo cho bay biết, lần tới tao không tha đâu.”
Thật quá oan uổng và Robinson cũng lắc đầu và mấp máy môi, tất nhiên không thành tiếng, tuy nhiên Karl nhận thấy rằng chỉ có thể tác động vào cặp này khi chỉ cho họ thấy công việc rành rành. Vì thế cậu lôi ra từ một góc phòng một chiếc bàn con thấp kiểu Nhật Bản, phủ khăn và bày biện lên đó những món vừa mang về. Ai đã trông thấy món điểm tâm này từ đâu mà ra, thì nói chung có thể hài lòng, còn nếu ngược lại, như Karl tự nhủ, có một số điểm đáng phàn nàn.
May mắn thay Brunelda đang đói. Cô nàng hài lòng gật đầu với Karl trong lúc cậu chuẩn bị mọi thứ và cậu thường bị cô nàng cản trở, vì chưa xong mà cô nàng đã đưa bàn tay mềm, mập mạp (biết đâu chừng nó đè bẹp ngay mọi thứ) nhón một miếng nào đấy cho mình. “Nó làm giỏi,” cô nàng vừa nhai tóp tép vừa nói và kéo Delamarche (y gài lược vào mái tóc cô nàng để lát nữa chải tiếp) ngồi xuống một cái ghế bên cạnh. Delamarche cũng tỏ vẻ thân thiện khi nhìn thấy món ăn, cả hai đói ngấu, bàn tay họ hối hả ngang dọc trên chiếc bàn con. Karl nhận thấy để làm cho họ hài lòng, chỉ cần mang thật nhiều đồ ăn về và cậu nhớ đã để lại trên sàn bếp lắm thứ còn ăn được, cậu nói: “Lần đầu tôi không biết phải sắp xếp các món ăn như thế nào, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.” Nhưng trong lúc đang nói cậu sực nhớ mình nói với ai, cậu đã quá bị lôi cuốn bởi việc này. Brunelda hài lòng gật đầu với Delamarche và đưa Karl một nắm đầy bánh quy để tưởng thưởng.
[31] Trong ấn bản của Max Brod là “Chương chưa hoàn chỉnh (fragment) 1”.