Chương 2 Thì ra là lừa đảo
Mạnh Tiểu Lục và Phùng Ma Tử lay gọi mãi mới làm Tạ Đại Đầu đang hôn mê tỉnh lại, ba đứa dìu đỡ nhau trở về nhà.
Bọn chúng khắp người rách rưới bẩn thỉu, không dám để người nhà trông thấy, bằng không thể nào cũng ăn thêm một trận đòn nữa. Đáng thương nhất là khi về tới đầu ngõ, Phùng Ma Tử chợt phát hiện ra túi quần mình có một lỗ thủng, ba đồng bạc Đại dương đã không cánh mà bay từ đời nào. Mạnh Tiểu Lục chỉ còn biết ngửa mặt lên trời thở dài than: “Đúng là chó cắn áo rách.”
Tạ Đại Đầu nổi giận đùng đùng xông lên định tẩn Phùng Ma Tử một trận, nhưng bị Mạnh Tiểu Lục ngăn lại, nói sau này còn đầy cơ hội kiếm tiến, đừng để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa. Tạ Đại Đầu nghe thế, mới phẫn nộ nhổ toẹt một cái nói: “Ma Tử, đấy là anh Lục của mày thương mày, phải người khác thì đã đánh chết mày từ lâu rồi.”
Ba đứa tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, Phùng Ma Tử hỏi: “Anh Lục, anh nói xem tại sao người đàn ông mập ấy lại giúp bọn mình nhỉ, bọn họ rốt cuộc là ai, với cả, người Vinh môn mà ông ta nói là cái gì thế?”
Đừng nhìn Mạnh Tiểu Lục mới mười mấy tuổi đầu, những lúc rỗi việc nó toàn chạy loăng quăng khắp chốn, nhặt đầu mẩu thuốc lá rồi lượm xỉ than, gặp dịp may còn giúp người ta làm mấy việc lặt vặt, cũng gần như một người lớn “be bé” rồi. Trong ngõ có một đám trẻ con, Mạnh Tiểu Lục là đứa hiểu biết nhất, cũng là đứa quỷ quái lắm trò nhất.
Mạnh Tiểu Lục nói: “Hôm nay tại sao bọn mình lại bị đánh? Không phải vì vạch trần cái thằng ăn trộm kia sao? Vạch trần thằng ăn trộm kia giúp ai chứ? Đúng, chính là cái cô đùi trắng muốt kia, ông mập ấy nói rồi, xông pha giang hồ chính là ta giúp người, người giúp ta, vì vậy ông mập ấy rất có thể là cùng một bọn với cô đùi trắng chân dài, bằng không thì việc gì ông ta phải giúp mình, cho bọn mình tiền. Có điều, bọn họ làm cái gì thì thực tình tao cũng không nói rõ được.
“Vinh môn là gì ấy hả? Bị người ta đánh cho rồi mà vẫn không hiểu à? Người của Vinh môn là chỉ quân ăn trộm đấy. Người ngoài gọi là Dung môn, chữ dung trong dung dị ấy, bản thân bọn họ lại xưng là Vinh môn, chữ vinh trong phồn vinh. Hai chữ này đọc thì giống nhau nhưng viết thì không giống, tao cũng không biết viết, nghe người ta bảo thế thôi [7] ”.
“Anh Lục, anh biết nhiều thứ thật đấy.” Phùng Ma Tử khâm phục ra mặt.
“Còn phải nói à, cả cái ngõ này, tao thấy sau này chỉ có thằng Tiểu Lục là có tiền đồ thôi.” Tạ Đại Đầu cũng đồng tình lên tiếng.
Tạm không nói chuyện ba đứa lén lút về nhà mà không bị người lớn phát hiện thế nào, nói chung là đêm hôm ấy trả lời quấy quá cũng qua được. Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tiểu Lục dẫn Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử đi vào nội thành nhặt đầu mẩu thuốc lá. Ba đứa lượn lờ gần ga xe lửa Tiền Môn, tên chính thức của chỗ này là ga xe lửa Chính Dương Môn, có điều, dân Bắc Kinh gộc đều thích gọi nó là ga xe lửa Tiền Môn.
Ở ga xe lửa người qua kẻ lại, xe cộ đông đúc, nhiều đầu mẩu thuốc mà cũng lắm thị phi, chỗ này vừa có thể kiếm tiền vừa có thể nghe ngóng được những chuyện mới lạ hay ho. Cái trò nhặt đầu mẩu thuốc lá cũng phải có kỹ thuật, chú trọng nhanh, chuẩn, dứt khoát, thấy người ta vứt đầu mẩu thuốc đi là lập tức nhao lên dùng kẹp cán dài kẹp lấy, tranh thủ dập tắt ngay trên kẹp hòng giữ lại được nhiều sợi thuốc nhất có thể. Còn những đầu thuốc vừa nhìn đã thấy không còn lại bao nhiêu thì cũng không cần phải lao bổ tới mà nhặt, cứ thong dong nhặt lên bỏ vào cái túi nhỏ là được.
Những khi rảnh rỗi Mạnh Tiểu Lục toàn làm việc này, quen tay hay việc, thoạt nhìn đã biết là người trong nghề. Lấy ví dụ như ba đứa Tạ Đại Đầu, Mạnh Tiểu Lục và Phùng Ma Tử, Mạnh Tiểu Lục từ sớm đã nhặt được một túi đầu mẩu thuốc lá, cái nào cũng dập tắt khéo léo, chắc chắn là lấy được không ít sợi thuốc lá. Còn túi của Tạ Đại Đầu với Phùng Ma Tử thì ít đầu mẩu đến đáng thương, Phùng Ma Tử lại còn suýt nữa làm cháy cả túi vì không dập tắt hẳn đầu thuốc đi.
“Tiểu Lục, làm cái gì đấy?” Giữa trưa, một đứa ăn mày kêu toáng lên với Mạnh Tiểu Lục.
Mạnh Tiểu Lục vẫy hai đứa kia lại gần thằng nhỏ ăn mày, mấy đứa kiếm một chỗ khuất gió ngồi xổm xuống, Tiểu Lục lấy trong người ra một cái bánh tạp lương [8] , hỏi: “Cẩu Tử, ăn gì chưa?”
“Chưa, chẳng phải đợi mày mang đồ đến cho tao à?” Thằng nhỏ ăn mày cười đểu.
Mạnh Tiểu Lục bẻ cái bánh ra làm đôi, sau đó cùng nhồm nhoàm ăn với thằng nhỏ ăn mày, Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu lần lượt lấy đồ ăn ra. Thằng nhỏ ăn mày này chỉ lớn hơn Tiểu Lục một chút, nhưng lại là đệ tử Cái bang chính cống, nói theo kiểu giang hồ thì bọn họ thuộc phái chữ Lan. Một nửa các loại tiếng lóng giang hồ của Mạnh Tiểu Lục học được từ Cẩu Tử, nó còn từng khuyên Cẩu Tử đi học lấy cái nghề, chứ làm ăn mày mãi thì ra gì. Nhưng Cẩu Tử lại hết sức tự hào, nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, lăn lộn trong Cái bang cũng là thanh nhàn hưởng phúc.
“Tiểu Lục, mày nghe vụ ở tiệm châu báu trên phố Đại Sách Lan hôm qua chưa?” Cẩu Tử nói.
Ba đứa bọn Mạnh Tiểu Lục lập tức dỏng tai lên, ngày hôm qua cô nàng đùi trắng kia chẳng phải đã vào tiệm châu báu trên phố Đại Sách Lan đó sao? Mạnh Tiểu Lục vội vàng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Cẩu Tử dương dương đắc ý: “Thấy chưa, tin tức của chúng mày không nhanh nhạy bằng tao đúng không?”
Sau đó nghe Cẩu Tử kể, ba đứa lập tức được một phen kinh ngạc. Thì ra hôm qua cô nàng đùi trắng kia đến cửa tiệm châu báu trên phố Đại Sách Lan đặt mười mấy món trang sức, tay quản lý cười toét cả miệng. Cuối cùng đến lúc trả tiền, cô nàng kia bảo mình không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, cũng không có hối phiếu của ngân hàng, bảo đứa phục vụ hai tiếng sau mang đồ đến phủ Lễ thân vương ở mé Tây phố Nam khu Tây Hoàng Thành Căn mà kết toán.
Làm ăn buôn bán có quy củ rằng đối với khách hàng lớn có thể nhận hàng rồi trả tiền tại nhà, một vụ làm ăn lớn thế này, tay quản lý đương nhiên vui vẻ chấp thuận luôn, tiễn cô nàng đùi trắng ra cửa như thể tiễn bà cô tổ nhà mình vậy, ánh mắt còn dõi theo cô ta sang tiệm tơ lụa sát vách.
Hai tiếng sau, tay quản lý bảo đứa chạy vặt mang đồ trang sức đến phủ Lễ thân vương, gia đình canh cửa nhận đồ xong bảo đứa chạy vặt đợi bên ngoài, để hắn đến phòng tài vụ lấy tiền cho. Kết quả, tên gia đinh đi một mạch không trở lại, đứa chạy vặt không chờ được nữa bèn vào trong tìm, bấy giờ mới phát hiện trong vương phủ làm gì có người nào, vào tận sân sau mới thấy có bóng người. Hỏi ra mới biết, mấy ngày nay người ta rao cho thuê khu nhà phía trước, không có việc gì thì cứ để mở cửa cho người vào xem nhà, đằng sau để một cánh cửa cho tiện ra nhà trước tiếp khách, nhưng người nhà ra vào thì cơ bản đều đi cửa ngách.
Rõ ràng bọn người kia đã chuồn từ đời nào rồi, phen này đúng là hỏng bét, đứa chạy vặt không biết phải làm sao, hoang mang vừa khóc vừa chạy về tiệm. Nghe đứa chạy vặt nói, quản lý mới hay mình bị ăn quả lừa, gặp phải một bọn bịp bợm, còn đoán là đám lừa đảo thuộc Phong môn nữa. Nhưng biển người mênh mông biết đâu mà tìm, người ta đã dám đi lừa đảo thì hẳn cũng có bản lĩnh để ngươi không tìm được, ngoài việc tự nhận mình đen đủi ra thì còn làm được gì nữa đây?
Cẩu Tử chắc đã nghe kể chuyện ngoài chợ trên phố nhiều, kể lại có thể nói là sống động vô cùng, như thể tận mắt nó chứng kiến, nhìn rõ ngọn ngành vậy. Có điều, câu chuyện này kể cả có khoa trương thì chắc cũng không giả được. Ba đứa bọn Mạnh Tiểu Lục nghe mà trợn mắt há hốc miệng, một hồi lâu sau, Tạ Đại Đầu mới hỏi: “Phong môn là cái gì vậy?”
“Phong Ma Yến Tước, cái này mà chúng mày cũng không biết à?” Cẩu Tử hếch mắt hơi lộ vẻ khinh thường.
“Mày thôi, đừng có mà lôi cả bọn vào đây, sao tao lại không biết được?” Mạnh Tiểu Lục không muốn để Cẩu Tử coi thường.
Cẩu Tử khinh khỉnh nói: “Mày biết à? Thế nói đi xem nào.”
“Hừ, không có bác Trương đồ tể thì phải ăn thịt lợn cả lông chắc, chẳng nhẽ tao chỉ được nghe mày kể chuyện giang hồ thôi à?” Mạnh Tiểu Lục lắc lư cái đầu: “Trên giang hồ có cái gọi là tám nghề ngoài, trên thực tế lại còn phân thành tám nghề trong tối và tám nghề ngoài sáng. Tám nghề ngoài sáng đa phần đều dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm, làm ăn quang minh chính đại, chính là Kim Bì Thái Qua Bình Đoàn Điều Liễu [9] . Còn tám nghề trong tối là mấy ngón lừa đảo trộm cắp, làm ăn lén lút, cũng có tám chữ đại diện, Phong Ma Yến Tước Hoành Cát Lan Vinh. Trong đó, Phong Ma Yến Tước được gọi là Tứ đại môn, là bốn môn phái lớn trong giới lừa đảo.”
“Được đấy, Tiểu Lục, trước đây anh đúng là coi thường mày rồi.” Cẩu Tử giơ ngón tay cái lên nói: “Vậy mày có biết Tứ đại môn này rốt cuộc là như thế nào không?”
Mạnh Tiểu Lục mở miệng ấp úng: “Phong Ma Yến Tước, là nói, là nói…” Nó thực sự đã nghe người ta nói đến, nhưng những từ ngữ ấy trúc trắc khó hiểu quá, Mạnh Tiểu Lục chưa từng đi học nhất thời không thể nhớ được, cũng không sao nói cho rõ ràng.
Cẩu Tử vui vẻ bật cười lớn: “Đấy, lại không biết rồi phải không?”
“Mày giỏi thì mày nói đi.”
“Tao có nói là tao giỏi đâu, tao chỉ nói mình biết Phong Ma Yến Tước, chứ đâu bảo biết cụ thể từng môn phái như thế nào, tao chỉ cười bộ dạng ban nãy của mày thôi.”
Vào một buổi trưa như thế, bốn thằng nhãi choai choai quây quần bàn luận về các ngành nghề trên giang hồ, chủ yếu vẫn xoay xung quanh Phong Ma Yến Tước. Bọn chúng nói nhăng nói cuội, mồm mép thao thao bất tuyệt, phát huy trí tưởng tượng vô bờ để suy đoán hàm nghĩa của bốn chữ này mà không hề hay biết, bốn chữ này hóa ra lại liên quan mật thiết đến cuộc sống sau này của chúng, cũng không biết mọi ân oán tình thù từ đây về sau đều xoay quanh bốn chữ này. Phong Ma Yến Tước, Phong Mã Nhan Khuyết. [10]
Chơi thêm một chốc nữa, ba đứa bọn Tiểu Lục liền về nhà. Về tới nhà, Tiểu Lục bắt đầu gỡ đầu mẩu thuốc lấy sợi thuốc lá, bận tối tăm mặt mũi. Hai đứa Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu không thể làm được việc này, gỡ được sợi thuốc lá ra cũng không biết quấn thành điếu thuốc vừa thẳng vừa chặt.
Anh em ruột cũng phải tiền bạc rõ ràng sòng phẳng, Mạnh Tiểu Lục đang cầm túi tiền thanh toán cho hai thằng bạn, nó có thể coi như đại lý thu mua đầu mẩu thuốc lá rồi, mỗi đứa ba đồng tiền. Vừa xong việc, cửa nhà liền bật mở.
Ba đứa nhìn ra cửa, người đi vào hóa ra là Mạnh An, Mạnh Tiểu Lục vội vàng cất túi tiền đi. Không phải Mạnh Tiểu Lục không có hiếu, chỉ là nó không muốn cha biết mình có bao nhiêu tiền, chỉ sợ người cha thật thà sẽ tịch thu, cất tiền đi cho nó.
Theo Mạnh Tiểu Lục thấy, tiền chính là nước, để một chỗ là nước tù nước chết, sớm muộn cũng hư thối, sinh ra sâu bọ, để cho lưu động thì hoặc là cuối cùng sẽ cạn khô, hoặc là có thể liên tu bất tận tụ lại thành con suối nhỏ, sông nhỏ, rồi thành sông lớn, cuối cùng trở thành biển lớn mênh mông, tất cả đều phải dựa vào số mệnh. Người đẻ ra tiền thì khó, tiền đẻ ra tiền thì dễ.
Mạnh An trung hậu thực thà, trừ lúc ở nhà còn dám lớn tiếng, ra ngoài không dám đỏ mặt tía tai với ai, đúng là người sao tên vậy. Nói chung, ông ta làm gì cũng bó chân bó tay, cả đời chỉ coi trọng việc yên ổn. Có điều, lúc này Mạnh An lại không nhìn thấy Tiểu Lục giấu túi tiền đi, ông ta đang mải vui, vai khoác nửa túi mì, trong lòng ôm hai quả bí đao to tướng, trên cổ lại còn đeo nửa cân thịt lợn.
“Tiểu Lục, cái thằng ranh con này, còn không biết giúp bố à.” Mạnh An huýnh người đẩy cửa ra, nghiêng vai bước vào, trông có vẻ rất đắc ý.
Tiểu Lục giấu túi tiền lên người Tạ Đại Đầu, sau đó vội vàng đỡ lấy đồ đạc trên tay cha nó, vừa khéo lúc này hàng xóm trong đại tạp viện là bà Vương trông thấy Mạnh An, vội vàng nhóng về phía nhà Mạnh Tiểu Lục gọi lớn: “Mẹ thằng Tiểu Lục ơi, cô mau ra mà xem, nhà cô phát tài rồi.”
Mẹ Tiểu Lục họ Thẩm, đang làm cơm nghe tiếng vội vàng từ trong con ngõ hẹp chùi tay đi ra. Trong khu đại tạp viện này, mỗi nhà có một cái bếp, nhưng cái sân chỉ bằng từng đó, rất chật chội. Vì vậy, người trong khu nhà đều mang bếp lò ra ngõ làm cơm, để trong sân khỏi nóng bức chật chội. Chỉ có mùa đông, họ mới dọn bếp lò vào, vừa nấu cơm được vừa sưởi ấm được, đại tạp viện chính là như thế.
Thẩm thị chạy, đón mấy món đồ trên tay chồng, mở túi mì ra xem, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao lại là mì trắng thế này, không muốn sống nữa hả?”
“Không muốn sống? Không nhé, chúng ta phải sống cho sướng vào chứ! Không nghe bà Vương nói đấy hả, tôi phát tài rồi.” Mạnh An vênh mặt lên nói.