Chương 3 Đại hòa thượng
Mạnh An quay sang nhìn, buột miệng nói: “Ủa, Đại Đầu với Ma Tử cũng ở đây à, chạy về báo với cha mẹ là hôm nay không ăn cơm nhà, ăn ở nhà chú.”
“Cảm ơn chú.”
Mạnh An mặc dù thật thà, nhưng bình thường cũng có thói ghen ăn tức ở, thấy người có thì tức, thấy người khó thì cười, có chút chuyện tốt là thích khoe khoang, đắc ý một chút là làm toáng lên để mọi người ai cũng biết. Mạnh An còn không thoải mái rộng rãi như thằng con trai, sống khá bủn xỉn, nói theo kiểu các ông già trong đại tạp viện thì là có miếng bánh tạp lương cũng phải chui vào trong chăn ăn vụng. Hôm nay không hiểu sao lại hào phóng như vậy, làm Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử đều ngớ người ra.
Có điều, có thịt ăn dẫu sao cũng là chuyện tốt, nhà bọn nó phải đến Tết mới được đãi ngộ như vậy, hai đứa vội ba chân bốn cẳng về nhà báo tin. Tiểu Lục đuổi theo, lấy lại túi tiền ở chỗ Tạ Đại Đầu, sợ nó vui quá hóa buồn mà đánh rơi mất lần nữa. Đấy là toàn bộ tài sản của Mạnh Tiểu Lục. Thấy trong ngõ không có người, Tiểu Lục giấu túi tiền thật kỹ vào sát trong người rồi chạy về, vừa vào cửa, đã thấy Mạnh An đang cầm thuốc lá thủ công nó vừa cuốn xong phát cho các chú các ông trong sân hút. Cha tiêu tiền con không thấy xót, dù Tiểu Lục không phải là người keo kiệt, nhưng vẫn lấy làm đau lòng, thế này là toi công cả ngày rồi.
Mạnh An nhếch cái miệng to tướng, bộ dạng dương dương đắc ý nói: “Thằng ranh con Tiểu Lục này cả ngày làm đủ thứ trò quỷ quái, cũng không thấy kiếm được mấy đồng tiền về đây.”
Trên đời này, quan hệ biện chứng bất công nhất chính là giữa cha và con, Tiểu Lục không biện bạch gì, chỉ cúi đầu im lặng, Thẩm thị cũng hết sức kinh ngạc trước bộ dạng hôm nay của Mạnh An, chỉ nghe Mạnh An nói tiếp: “Hôm nay tôi được người ta thuê bao kéo xe, hai ngày một đồng Đại dương, nhà ta về sau cứ dăm ba ngày ăn một bữa thịt cũng không thành vấn đề. Mà hôm nay người ta còn cho tôi ba đồng Đại dương làm tiền đặt cọc đây này, vừa nãy mới mua cả đống đồ còn lại hai đồng, đây, mẹ thằng nhỏ cầm lấy đi.”
Đám đàn ông trong đại tạp viên vừa hút thuốc, vừa nhao nhao khen Mạnh An giỏi giang này nọ, Mạnh An lắc lư cái đầu, đắc ý nói: “Tối nay không nhà nào đốt lò nấu cơm nữa nhé, chúng ta uống một chút rồi ăn bí đao hầm thịt.”
“Này, Tiểu Lục, cầm tiền ra hàng rượu mua ít rượu khoai lang về đây.” Mạnh An ném tiền cho Tiểu Lục, nó vội vàng quay người chạy đi.
Dọc đường, Mạnh Tiểu Lục nghĩ mãi, cứ cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng không biết nên mở miệng nói thế nào. Trong mắt Mạnh An, nó chỉ là một thằng nhãi choai choai không làm được trò trống gì, lời nói hoàn toàn không đáng tin cậy, nhưng chuyện này nhìn đâu cũng thấy quái dị.
Cha nó kéo xe vừa nhanh vừa vững, nhưng không biết tìm việc, lại không dám tranh cướp việc với người, càng không có kỹ xảo gì trong nghề. Người ta thuê bao xe, việc đầu tiên là phải xem người kéo xe có khéo ăn nói bắt chuyện hay không, sau đấy mới xem kỹ thuật thế nào. So ra, có cả một đám kéo xe giỏi hơn, trẻ khỏe hơn cha nó, mà cũng không ít người biết ăn nói đàng hoàng, người ta cớ gì lại chọn Mạnh An cha nó? Trên đời này làm gì có chuyện tốt trên trời rơi xuống như thế.
Còn nữa, hai ngày một đồng Đại dương, tiền công thế này quá cao, trừ phi là cao thủ kéo xe hàng đầu gặp được một tay hồ đồ không biết gì mới có cái giá ấy, vả lại cũng chỉ được một chuyến mà thôi. Tính theo giá này, không tới nửa năm là có thể mua được một chiếc xe kéo bốn đèn tốt nhất rồi, kiếm tiền thế cũng quá nhanh đi.
Bình thường kéo xe đêm là kiếm được nhiều nhất, gặp được chuyến tốt khách tốt, từ thành Đông chạy đến thành Tây mệt lăn mệt lóc cũng không kiếm được nhiều như cha nó. Bất bình thường, mọi chuyện đều rất bất thường. Mạnh Tiểu Lục mặc dù không nói rõ ra được, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Trên đường mua rượu về, Mạnh Tiểu Lục vẫn ngẫm nghĩ xem nên nói với cha như thế nào. Lời hay cũng phải nói cho dễ nghe, nếu cứ nói thẳng tuồn tuột ra thế, bị mỉa mai châm chọc là còn nhẹ, nói không chừng cha nó còn nổi cáu lên tẩn cho một trận, bảo nó coi thường cha nữa ấy chứ.
Về đến đại tạp viện, cha nó vẫn còn đang ở đó chém gió phun nước bọt phì phì, không thấy bóng dáng mẹ nó đâu, chắc là lại vào trong ngõ làm cơm rồi, các bà các cô cũng theo vào làm giúp, trong sân chỉ còn lại các ông các chú.
Nghe cha nó nói: “Chỗ đó không chỉ tiền công tốt, công việc cũng nhẹ nhàng nữa, chủ yếu nhất là còn bao ăn bao ở. Bình thường không có việc gì tôi có thể về nhà xem xét, nhưng buổi tối phải ở chỗ nhà chủ, tiện cho người ta dùng xe lúc nào cũng được. Trong nhà mà có chuyện gì, còn phải nhờ các chú các bác chiếu cố cho. Tiểu Lục về rồi à, mau lấy chén rót rượu đi. Gì cơ, thằng ranh Tiểu Lục này mà không nghe lời, các chú các ông đây cứ dạy dỗ nó, cũng không cần phải nể nang gì đâu.”
Tiểu Lục nghe thấy bảo bao ăn bao ở, trong lòng lại càng buồn bực, công việc này hoàn toàn là từ trên trời rơi xuống, ai lại có nhiều tiền đến mức như thế kia chứ. Nếu thực sự có tiền thì đã mua luôn một chiếc xe hơi rồi, mà không đủ thì cũng có thể thuê một chiếc, việc gì phải dùng xe kéo chứ? Người sống trong khu nhà này tuy rằng đa phần là cu li hoặc loại biếng nhác, nhưng xét cho cùng cũng có người hiểu chuyện. Ông Lưu ăn nói không dễ nghe, nhưng lời thô lý lẽ không thô, lúc này bắt đầu cất tiếng nói: “Tiểu Mạnh này, cậu phải để ý đấy, công việc này dễ dàng quá, cẩn thận lại có trí trá gì chăng.”
Tiểu Lục dỏng tai nghe, ngầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi, không ngờ cha nó lại trừng mắt nói: “Sao hả? Thế mà đã ghen tị đỏ mắt rồi hả, không thì tối nay ông đừng ăn thịt nữa.”
“Cậu coi như tôi chưa nói đi.”
Người trong đại tạp viện cười nói huyên thuyên, chỉ có Tiểu Lục càng lúc càng thấy lòng nặng trĩu.
Những ngày tháng sau đó vừa thoải mái vừa nặng nề, thoải mái là vì cha không có nhà, không ai cai quản Tiểu Lục, nó có thể tùy tiện ra ngoài chơi. Vả lại, điều kiện trong nhà cũng được cải thiện rõ rệt, bên kia lại trả cho Mạnh An thêm hai đồng Đại dương, bịt luôn những lời ong tiếng ve, đồn đoán lung tung. Nặng nề là nói về nội tâm của Mạnh Tiểu Lục, đương nhiên nó hy vọng có thể sống tốt hơn, nhà nhiều tiền hơn, lại còn bớt đi một miệng ăn, đây rõ là chuyện tốt không kể đâu cho hết. Nhưng Mạnh Tiểu Lục hiểu rõ một đạo lý, chính là thả dây dài câu cá lớn, đối phương bỏ tiền càng nhiều, nó lại càng sợ, lo lắng bọn họ đào hố gì đấy bẫy cha nó. Nhưng Mạnh An nghèo rớt mùng tơi, có thể làm được gì chứ, Mạnh Tiểu Lục nghĩ mãi cũng không thông.
Một lần, Mạnh An tranh thủ rảnh rỗi lúc chập tối chạy qua nhà xem xét, lúc cha đi, Tiểu Lục bèn lẻn ra ngoài, bám theo phía sau, muốn xem xem rốt cuộc cha làm việc cho nhà nào. Lúc trước không phải là chưa có người hỏi, nhưng Mạnh An cũng không nói rõ được cụ thể, chỉ cười ha ha bảo mặc kệ làm việc cho ai chẳng thế, miễn trả tiền là được rồi.
Sắc trời tối dần, vừa không muốn bị phát hiện lại vừa phải bám đuôi được cha quả là một việc đòi hỏi kỹ thuật. Mạnh An là người làm việc chân tay, thêm nữa lại tranh thủ ra ngoài chạy về thăm nhà, vì vậy nên càng guồng chân chạy về nhà chủ. Một đứa trẻ con sao có thể chạy nhanh hơn người lớn, chỉ một lúc sau Mạnh Tiểu Lục đã bị bỏ lại phía sau.
Mạnh Tiểu Lục còn chưa kịp chán nản, đột nhiên có một bàn tay túm lấy cổ chân nó. Toàn thân Mạnh Tiểu Lục giật nẩy lên, run rẩy quay đầu lại. Trong ấn tượng của nó, kéo cổ chân người ta toàn là các loại ma nữ nọ kia, chẳng lẽ mình gặp phải ma? Vừa quay đầu nhìn, Mạnh Tiểu Lục đã sợ đến nỗi quên cả kêu lên, chỉ thấy trong cái cống thối bên cạnh không hề có ma nữ tóc dài bay bay, mà là một quả bóng thịt bẩn thỉu thối hoắc, máu tươi đầm đìa, đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Tiểu Lục tức thì sợ đến nỗi hai chân run lập cập, chân vừa khuỵu xuống liền cảm thấy đũng quần nóng hôi hổi, một dòng nước chảy xuống theo ống quần, tưới lên cái thứ kia. Bàn tay nắm cổ chân nó lập tức buông lỏng, Tiểu Lục liền co giò bỏ chạy, đầu óc trống rỗng, thầm than người ta nói đúng thật, nước tiểu đồng tử đúng là vật kỵ tà.
“Thằng ranh con, đái lên đầu tao rồi!” Đằng sau vang lên một tiếng chửi thô lỗ.
Mạnh Tiểu Lục nghe thấy động tĩnh lập tức dừng chân lại, ngoảnh đầu nhìn, phía vừa phát ra âm thanh đột nhiên im bặt, Tiểu Lục cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thứ kia, hai bên đều lặng đi. Rốt cuộc vẫn là Mạnh Tiểu Lục bạo gan, nhấc bàn chân dính nhơm nhớp bước lên trước, chỉ thấy giữa đống bùn trong cống thối ló lên một cái đầu, lúc này đang há miệng ra thở hồng hộc, vùng vẫy bò khỏi đám bùn lắng.
Thì ra là một người. Mạnh Tiểu Lục thở hắt ra một hơi dài, đứng dựa vào bức tường gạch bên cạnh xem trò vui. Đằng nào thì cũng không đuổi kịp cha nó rồi, lại đái ướt cả quần, có trò vui xem cũng không đến nỗi quá thiệt thòi.
Đó là một cái đầu trọc lông lốc, trong lúc tranh tối tranh sáng, trên đầu còn thấp thoáng vết sẹo thụ giới, hình như là một hòa thượng. Trên đầu trên mặt máu tươi chảy đầm đìa, thoạt trông cũng hơi sợ, thêm vào các thứ ô uế trong cống nữa, càng dơ dáy bẩn thỉu khỏi nói.
Người này bò lên rất vất vả, được một chốc lại nghỉ một chốc, hồi lâu sau mới hoàn toàn bò ra khỏi rãnh cống. Ông ta chắp hai tay trước ngực, nhìn về phía Mạnh Tiểu Lục đang đứng bên cạnh xem trò vui, nói: “A di đà Phật, tiểu thí chủ sao mà lòng dạ sắt đá, thấy chết không cứu vậy?”
“Tưởng ngài thích món bùn đất này, nên không dám làm phiền đại sư phụ đấy thôi.” Mạnh Tiểu Lục cố nhịn cười nói.
Hòa thượng kia cũng không tức giận, đáp: “Bần tăng hôm nay ở nơi này, chẳng qua cũng vì muốn đốn ngộ vài chuyện, ta đã đợi ba tháng ròng rồi, sắp thành chính quả. Chỉ có điều, ta thấy trên đầu tiểu thí chủ có một quầng khí đen, sợ rằng tính mệnh nguy nan mới động lòng trắc ẩn, tự hao tổn công phu tu hành mà phá quan [11] nhắc nhở, thiện tai thiện tai.”
“Thôi tôi xin ông, nhìn cái đầu của ông kìa, vừa nhìn đã biết là bị chọi gạch vào rồi, toàn máu là máu thế kia lại còn ở đây làm bộ làm tịch nữa, đại sư phụ, ông cũng giỏi thật đấy.” Mạnh Tiểu Lục cười cười.
Hòa thượng kia vốn đã thảm hại nhếch nhác, lúc này cũng hơi bối rối không biết xuống nước thế nào, bèn chỉ vào Mạnh Tiểu Lục quát lên: “Cái thằng nhãi ngang ngược, bất kính như thế không sợ thiên đạo luân hồi báo ứng hay sao?”
“Tôi báo ứng hay không thì chẳng biết, tôi chỉ biết ông gặp phải báo ứng rồi đấy, đừng nói nhảm nữa, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt, ông mà còn lảm nhảm nữa, cẩn thận ăn đòn đấy!” Mạnh Tiểu Lục nói xong liền nhặt một cây gậy dưới đất lên, vung vẩy trên tay, bộ dạng cũng rất đáng sợ.
“Mày dám.”
“Ông thử xem.”
“Ông dám nói thì tôi dám đánh.”
“Mày dám đánh thì tao dám nói.”
Hai người nói qua nói lại, đều sợ đối phương, không dám động tay chân mà chỉ đánh võ mồm, đương nhiên hòa thượng kia cũng nhường Mạnh Tiểu Lục, bằng không với thân hình ấy, chỉ cần một đấm là Mạnh Tiểu Lục văng ra rồi. Hai bên cãi cọ một hồi, đều hiểu ra, sau đó nhìn nhau mà cười. Mạnh Tiểu Lục ngồi bệt xuống đất, nhìn hòa thượng kia hỏi: “Ông gặp chuyện gì mà đến nông nỗi này thế?”
“Bất cẩn làm hỏng chuyện, không tiện đánh lại, bèn bị người ta đuổi đánh, trong lúc cướp đường bỏ chạy mới nhảy vào trong mương cống để nấp tạm, không ngờ trong cống lại nhiều bùn nhão với những thứ dơ dáy như vậy, làm ta bị lún vào không thể nào thoát ra được. Lúc đấy ta bị đánh hơi choáng, chạy một hồi cả người càng nhũn hết cả ra, mà vì muốn trốn người ta nên càng lún càng sâu, cuối cùng muốn nhoi lên cũng khó. Vừa khéo đúng lúc chú mày chạy đến, ta tóm cổ chân chú mày, mượn lực ló được cái đầu lên, lấy đủ hơi thì cũng bò lên được.” Hòa thượng cuối cùng cũng không làm bộ tịch nữa, mà giải thích rõ ràng.
Mạnh Tiểu Lục thấy người ta đã nói thực, cũng không làm bộ hung hăng nữa, hỏi: “Thế đại sư sao lại bị người ta đuổi đánh vậy, người xuất gia lòng dạ từ bi cứu độ chúng sinh mà, kẻ nào lại đánh sư chửi sãi như thế?”
“Hòa thượng ta đây không giống với người khác.”
“Ông là Hoa hòa thượng [12] à?”
Hòa thượng nói: “Bậy nào! Tóm lại là làm chút chuyện, vốn sắp thành công đến nơi, kết quả lại bị oan gia cùng nghề phá thối. Chân tướng lộ ra, người ta dĩ nhiên không tha cho ta rồi, cũng may là hồi trước ta có luyện tập, bằng không hôm nay chắc toi đời. Phải rồi, hôm nay chú mày cho ta mượn cổ chân kéo một cái, cũng coi như là đã giúp ta, chú mày nói xem ta nên báo đáp thế nào đây.”
Mạnh Tiểu Lục xua xua tay nói: “Bỏ đi, vốn cũng là việc vô tình thôi. Lúc trước có một vị đại ca béo từng giúp tôi đã nói, bạn bè trên giang hồ chính là người giúp ta, ta giúp người mà. Chúng ta cũng coi như là có duyên, chỉ cần không ghét bỏ thì làm bạn với nhau, tôi tên là Mạnh Tiểu Lục.”
“Được lắm, đúng là một anh bạn nhỏ phóng khoáng. Ta chắc chắn phải kết giao với chú, pháp hiệu của ta là Nhất Đăng đại sư, có điều lần sau chú mày gặp ta, chưa chắc ta đã dùng cái tên này, cũng chưa chắc đã là hòa thượng nữa.” Hòa thượng Nhất Đăng hờ hững nói, trong lời lại có thâm ý riêng, trong bóng tối, ánh mắt ông ta sáng lên đầy thần thái.
Mạnh Tiểu Lục cười hỏi: “Không phải là hòa thượng, vậy ông có thể là gì, đạo sĩ à?”
“Có thể.”
Mạnh Tiểu Lục không truy cứu thêm nữa, đứng dậy học theo bộ dạng của người giang hồ ôm quyền chắp tay nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, ngày sau gặp lại.”
Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục quay người toan đi, nhưng lại bị hòa thượng Nhất Đăng gọi giật lại: “Đợi đã, vừa nãy ta nghe hình như chú mày đang bám theo một người lớn, người đó bước chân rất nhanh. Nếu đã là bạn, ta khuyên chú mày một câu, nghe hay không thì tùy. Chú mày hãy còn nhỏ, nhất thiết chớ đi vào Vinh môn và Hoành môn [13] , không làm nên trò trống gì đâu.”
“Không, ông hiểu lầm rồi. Người tôi bám theo đó là cha tôi, cha tôi làm nghề kéo xe, gần đây kiếm được một công việc. Tôi cảm thấy sự tình hơi kỳ lạ, muốn bám theo ông ấy xem rốt cuộc là chuyện gì. Cha tôi tính tình hiền lành thực thà, tôi sợ ông ấy chịu thiệt thôi.” Mạnh Tiểu Lục đáp.
Hòa thượng Nhất Đăng gật đầu: “Đáng khen thay cho một đứa con có hiếu, nhưng thói đời chính là thánh nhân không chết, trộm cướp không ngừng, cho dù thời thịnh trị hay loạn lạc, bọn lừa bịp đều nhiều vô số kể. Nếu người ta có lòng đặt bẫy, thì dù là cha chú mày hay chú mày, cũng không thể tránh thoát được đâu. Thế này đi, nếu có ngày chú mày gặp phải chuyện bản thân cảm thấy không thể giải quyết được, thì đến để lại ký hiệu cho ta ở hàng gạch thứ sáu từ dưới lên, dãy thứ năm từ ngoài vào của nhà thứ tư trong ngõ thứ ba đường Tây Quốc Tử Giám, vẽ một cái đầu trọc lên đó, ta sẽ đến giúp chú mày.”
“Được, tôi nhớ rồi, chúng ta gặp lại sau nhé. Vết thương trên đầu ông thế kia có cần tôi đỡ đi tìm thầy lang không?”
“Tự ta đi được.”
“Vậy gặp lại ông sau.”