← Quay lại trang sách

Chương 5

Dân mua dâm gọi Gái là Bớp Cốm!

Phố Trần Ai có một biệt danh là Hương Cảng 2. Nhóm ba cô Thương được gọi là Nhóm Tươi sống có giá nhất của khách mua hoa. Thường thường bao giờ khách cũng giành giật Bớp Cốm trước, sau đó mới đến Nỡm, đến Cọ. Hai cô cũng được kẻ có tiền, háu của lạ đặt tên. Thùy Thương là Bớp Bánh tẻ, còn Dự Thương là Bớp Khoai.

Có ba tay chủ bạc, chủ đề, chủ họ vè vè ba chiếc xe máy đến trước quán cà phê giải khát của Phệ sốp và tắt máy. Con đường đang sáng rực bởi ba pha đèn bỗng tắt ngấm rồi chồi lên từ khoảng đen thăm thẳm ấy một khói lập lòe những đốm xanh, đốm đỏ, đốm tím, đốm vàng và rình rịch tiếng nhạc nhảy từ khối sáng loạn xị đó. Quán Phệ sốp đang giờ hoạt động.

Phệ sốp trong bộ quần áo rộng thùng màu đất nhạt đứng tận cửa chào khách:

- Mời ba anh vào xơi nước!

- Tươi mát chứ bố?

- Hì hì... đủ cả!

Ba người khách ào vào quán như một cơn gió. Chủ bạc quần kaki xắn cao đến gối, áo đông xuân trắng có tay, tóc húi cua dựng đứng, mặt bợt bạt và đôi mắt có quầng sẫm như bôi chì. Nhìn dáng điệu của anh ta, đích thị là một tay sành nghề "thua được" tới mức mắt không lúc nào được ngủ và quần luôn luôn phải xắn cao để dễ chạy, dễ lủi. Chủ đề và chủ họ thì vẻ đàng hoàng hơn.Cả hai đều diện soóc bò, phông Nhật và đeo kính đổi màu. Chỉ khác là một béo, một gày. Chủ họ bụng to quá cỡ, cái đầu, cái mặt húp híp như trái trứng gà đang chín. Chủ đề trông như người đói cơ bắp, thừa xương và da. Cái áo như dán vào ngực. Đôi ống quần bò to và dày nhưng không đủ sức bù lại cho đôi ống chân thẳng đuỗn như đôi cà kheo của người đi biển, dù chủ đề không phải là người nghèo. Cái tạng anh ta thế hay vì do quá lo nghĩ trước trăm con số may rủi mà anh ta không còn sức để lớn ra. Cứ nhìn cái đồng hồ Nhật đắt tiền đeo trễ cổ tay trái, các. ngón tay hầu như đều được sáng lên bởi những cái nhẫn to bự như con đỉa no máu cũng đủ biết anh ta dư của cải. Ấy là chưa kể đến mấy cái răng xương được mạ vàng thỉnh thoảng lại lập lập, lòe lòe sau làn môi gầy nhưng nhún nhẩy của anh ta.

Cả ba giáng mạnh đít xuống ba cái ghế đặc biệt dành cho khách đặc biệt kê ở góc quán nơi có chiếc cửa sổ hình tròn, treo mảnh trúc nhìn ra đường.

Không đợi khách kêu món uống, Phệ sốp ngọt miệng nói vọng vào phía trong:

- Có cái gì mát mát mang ra đây các em!

- Dạ...

Chỉ chớp mắt, từ phía trong, ba cô gái hiện ra. Ba khuôn mặt được tô điểm rất khéo, lại nhập nhoạng trong ánh đèn xanh đỏ trông chẳng khác gì ba nàng tiên trong tranh Tàu. Cùng với ba khuôn mặt hoa đó là hai khay và một đĩa. Một khay đựng cô-ca cô-la, một khay đựng bia hộp 333, còn đĩa là một bao ba số dẹt và một bao diêm nhỏ xinh.

Ba cô gái đã đến trước mặt ba ông khách. Phệ sốp khẽ khịt mũi cười nịnh rồi chìa tay về phía cô gái bưng khay bia hộp 333:

- Thưa ba anh! Đây là em Thương Thương!

Ba ông khách như cùng thốt lên một lúc:

- Thương Thương?!...

- Dạ vâng! Em vừa ở quê ra. Hoa vườn chính cống đấy ba anh ạ. Còn hai em này, các anh đã biết...

Gã chủ bạc càu nhàu:

- Quên mẹ nó rồi...!

Phệ sốp ngọt nhạt nói tiếp:

- Em đưa mời các anh khói thơm là em Dự Thương, còn em cô-ca cô-la này là em Thùy Thương.

Chủ đề ngửa cổ rít thuốc cười:

- Nhóm ba cô Thương. Trúng tủ rồi bọn mày ạ! Nghe bọn lái xe đồn, hôm nay ta mới gặp.

Phệ sốp lẳng lẳng rút vào phía trong.

Cả ba cô đặt ba thứ hàng xuống mặt bàn. Thương Thương liếc nhìn cả ba anh rồi ngọt ngào nói:

- Các anh của em dùng hết cả ba thứ chứ ạ?

Chủ họ hềnh hệch cười:

-Xá gì...

Chủ đề lấy tay vỗ vào mông Thương Thương:

- Em cho anh xin thêm ba chiếc ghế nhỏ nữa. Bọn anh muốn mời cả ba em ngồi uống cho vui.

Dự Thương nói ngay:

- Khỏi cần! Ba ghế của ba anh còn rộng chán. Các anh né ra, bọn em ngồi ké cũng vừa. Chủ bạc vỗ tay đôm đốp:

- Phải quá! Phải quá! Xin mời ba em cứ đùi các anh, ba em ngồi.

Đến lúc này thì cả ba ông chủ đều tranh nhau người cầm tay người cầm gấu áo kéo Thương Thương về phía mình. Tình thế thật hài hước và nan giải. Lại chính Dự Thương gỡ thế bí. Cô nhanh nhảu đi vào phía trong mang ra ba chiếc ghế nhỏ đặt cạnh ba khách:

- Mời ba em ngồi - Dự Thương nói - Được chứ ạ!

Ba đàn ông gật đầu cười. Thương Thương tiện chỗ đứng ngồi cạnh chủ bạc. Chủ đề là Thùy Thương. Chủ họ núc ních đã có Dự Thương cũng núc ních không kém bên cạnh.

Thùy Thương đóng dả nói với ra phía quầy:

- Cho sen dừa và ga-tô nhá!

- Vâng ạ!

Tiếng trả lời là của Vá, con gái Phệ.

- Cho bao Nữ hoàng hồng ngọc nữa! Bọn em thích hút Ru-bi Quyn cho nhẹ.

- Xin các em tự nhiên.

Bố con Phệ đáp ứng rất nhanh chóng những yêu cầu của ba cô gái.

Chiếc bàn chất cứng những đồ ăn thức uống. Ba cô gái uống từng hớp nước nhỏ một. Các ông chủ nọ thì ăn uống hùng hục và nóng ruột được "đón hoa" đi cho nên miệng ăn bánh, uống trà đấy nhưng mắt họ cứ hau háu đổ vào mặt, vào mũi, vào ngực, vào chân, vào tay ba cô gái. Nhất là Thương Thương. Cô được gọi hỏi và mời mọc nhiều nhất.

Độ mươi phút sau, gã chủ bạc bật người đứng dậy. Gã cho tay vào túi sau rút một tập tiền. Bằng động tác của kẻ cậy có của, gã đập đập tập tiền vào lòng tay rồi hất hàm về phía Phệ sốp:

- Thanh toán!

- Dạ...

- Một tập đấy! Ông cứ tính đủ tất cả các khoản. Còn thừa, mai trả lại.

- Dạ, xin sòng phẳng. Bữa nay còn bữa mai. Xin ba quý anh yên tâm. Phệ sốp nói thế nào làm thế ấy.

Phệ sốp tí tởn nhận tiền và quay ra quầy. Gã chủ bạc mặt vênh vênh lên, đi lại phía đồng bọn và ba cô gái:

- Giờ thế này, hai chiến hữu và ba cục cưng ạ! Chúng mình cơm no, rượu say rồi. Ba anh có lời mời ba em ra xe. Hôm nay, Thương Thương đi với anh!

Chủ đề đập bàn. Một hộp bia tung lên, rơi xuống đất, nước vãi ra lênh láng.

- Ngon thế Thương Thương ngồi với mày mãi rồi, để tao lai em đi.

Chủ họ hềnh hệch cười:

- Tao cao tuổi hơn cả. Các chú nhường anh!

Chủ bạc vùng vằng:

- Bọn mày đểu. Bữa nay tiền tao chi mà chúng mày nỡ sấp mặt thế à! Vậy thì oẳn tù tì...

- Được...

Ba tay hùng hổ định giở trò may rủi để tranh nhau phần được đi với Thương Thương. Thùy Thương dịu giọng nói:

- Em xin ba anh. Ầm ĩ thế này Tây nó biết thì chết. Lát ra ngoài kia các anh oẳn tù tì cũng được.

Tất cả rộ lên cười. Dự Thương lừ mắt nói:

- Chưa xong đâu. Đấy là tiền thanh toán ăn uống với Phệ Sấp. Còn bọn em...

Chủ bạc bẹo má Dự Thương:

- Phụ phí còn chi được nữa là chính phí.

- Không phải bọn em sợ các anh bùng đâu. Nhưng bọn em còn có chị...

- Chủ chứ gì! Xong béng...

Lại gã chủ bạc đi đầu trong cuộc mặc cả với Trầm Thương. Trầm Thương xách chiếc túi nhỏ đứng bên đường như người đi làm ca về chờ ô tô buýt.

Trầm Thương vào việc ngay:

- Các chú đi tàu nhanh hay là đi tàu suốt. Tàu nhanh thì gần đây có hộp chị sẽ thuê cho. Tàu nhanh mười lăm nghìn một lần. Còn tàu suốt năm chục. Đấy là Thùy Thương và Dự Thương. Còn Thương Thương, cốm non, hàng mới, các chú phải trả gấp đôi.

Gã chủ bạc trợn mắt, nhưng lại cười ngay:

- Thét ác thế?

Trầm Thương bĩu môi:

- Rau còn lên giá nữa là người.

- Bà chị nơi nới. Lần này còn lần sau.

Trầm Thương cợt nhả:

- Các chú có mua đứt tôi cũng để.

- Thôi thôi, bọn em vái. Thằng nào cũng đã ro-moóc rồi. Gọi là trúng quả, chơi nhởi tý cho vui.

Gã chủ bạc lại lấy tiền từ túi quần bên cạnh. Lần này thì gã đếm. Trầm Thương không cho bớt một xu. Khi đồng tiền đã nằm gọn trong túi giả da hình mề gà to rồi. Trầm Thương nói một câu khách sáo:

- Chúc các chú một tối vui!

Gã chủ bạc quay lại thông báo với đồng bọn. Chủ họ, chủ đề không còn yêu sách đòi oẳn tù tì nữa mà cầm lòng nhường cho kẻ nhiều tiền nhất trong tối vui.

Tởn chí, chủ bạc ôm đầu Thương Thương ngả vào ngực mình hôn đánh chụt một cái vào mũi cô:

- Tiền có khác Thương Thương nhỉ. Tối này cưng cốm là của anh. Mai sớm anh lại đưa cung cốm trả về với bà chủ, được không nào?

Thương Thương lẳng lặng leo lên xe máy của gã chủ bạc. Dự Thương và Thùy Thương cũng làm theo Thương Thương với hai gã còn lại.

Ba chiếc xe rồ máy rồi lao vút đi. Ba pha đèn sáng quắc bật soi một dải đường nhựa đen ngòm.

Một cuộc bán mua trót lọt và suôn sẻ! Thương Thương lẫn trong sự ô hợp này như một món hàng có giá nhất. Cô ngầm nhận ra sự "đắt đỏ" của mình nhưng không dám vênh mặt với hai bạn cùng cảnh. Thôi thì... ngay tối đầu tiên theo chị Trầm đi rồi thành mớ hàng cho lão Phệ và lão Bộng, Gái đã bằng lòng với việc làm của mình. Bà Thọ nói là đúng, nhưng lúc này Gái đang cần sống và cần tiền, cho mình và cho gia đình. Gái chỉ mong lúc nào nó cũng vui vẻ như cái cuộc đi với cái nhà anh chủ bạc này...

Bởi vi, qua mấy tháng làm ăn ở đây, Gái đã biết tính toán, Gái đã thấy được cái lợi của việc làm. Như tối nay chẳng hạn, Gái được ăn uống, được chơi nhởi sáng mai lại được chị Trầm chia tiền cho. Gái biết lúc này mình là thứ "đặc sản" cho chị Trầm cắt cổ khách. Mỗi cuộc vui với khách, mỗi đêm trao thân gửi phận cho khách, bao giờ chị Trầm cũng cho Gái tiền. Khi thì một chục, khi thì hai chục. Khách trả nhiều, chị cho nhiều. Khách trả ít, chị cho ít. Không một lần bán hoa nào là Gái không được tiền. Chị Trầm rất sòng phẳng với Gái trong chuyện này. Cả Nỡm và Cọ nữa, đều được chị cư xử như thế.

- Tiền của khách trao các em cứ để chị giữ. Các em cứ đi theo chúng. Nó thích mình nó phải bao, nó phải chi. Đừng có tiền trảm hậu tấu mà có lúc chúng bùng đấy. ở đời này không thiếu gì thằng ăn chạc, chơi gỡ đâu. Bọn chúng là đồ đểu cả nên các em phải cảnh giác. Còn số tiền các em làm ra, ngoài việc chi ăn uống, quần áo, son phấn hàng ngày, chị sẽ cho các em một ít làm vốn cho sau này. Gái thì thỉnh thoảng gửi về bố mẹ ít tiền. Cọ và Nỡm cũng thế. Các em cứ tích cóp vài ba năm nữa lấy chồng còn có tiền mua cái chăn, cái màn, cái máy khâu cho gia đình. Làm gì cũng có chừng có mực. Chị vô phúc nên phải một thân một mình thế này. Các em thì phải khác. Chuyện giăng hoa là cái chuyện nhất thời. Chuyện chồng con mới là lâu dài. Các em cứ ở với chị, chị sẽ lo cho các em đầy đủ!

Lời khuyên của chị Trầm cũng là lời hứa của chị với ba đứa. Mới đầu, Gái vào cuộc ngỡ ngàng nhưng giờ đã quen và cảm thấy yên tâm.

"Cầu giời..."! Gái thường tâm niệm câu ấy.

Nhưng... Giời ở xa mà Đất thì gần. Cuộc sống tạm bợ, chắp vá, sống sượng và dung tục này đã dẫn Gái đến nhiều cái không ngờ...

Một chiều, có chiếc xe du lịch Nhật sơn màu trắng sữa ghé vào trước cửa quán Trầm Thương. Người lái xe ngồi lại trong xe. Từ phía sau, cửa xe bật mở. Một gã choai choai, mặt choắt, tóc bờm, diện đồng phục bò bước ra, đi vào quán.

- Bà Trầm Thương có nhà không ạ?

- Dạ... có ngay đây ạ!

Trầm Thương tươi tắn từ trong nhà bước ra. Gã tóc bờm nheo nheo mắt nhìn vào khoảng sâu phía trong:

- Bà ở nhà có mình thôi ạ?

Nhìn người khách lạ, Trầm Thương hơi lưỡng lự vì chưa đoán ra ý định:

- Dạ! Thưa quý anh, quý anh cần dùng gì ạ!

Khách kéo ghế ngồi rồi rút thuốc hút:

- Chắc chị Trầm chưa biết em. Em là đệ tử ruột của anh Phệ, anh Bộng. Nghe tiếng chị nhiều mà hôm nay mới được gặp. Chị đúng như lời anh Phệ khen: Tuy già nhưng còn rất trẻ, đúng không nào!

- Trẻ cái khỉ gió! Anh Phệ nhà chú chỉ giỏi cái lỗ mồm.

- Thật bụng đấy bà chị ạ!

Trầm Thương dài giọng:

- Cám ơn cả cái quán xanh xanh, đỏ đỏ của nhà anh chú.

Gã mặt choắt nhấp nháy mắt:

- Anh Phệ còn tâm sự với em nhiều chuyện hay lắm cơ!

Trầm Thương hai chồm lên:

- Chuyện gì thế chú? Chú nói đi...

- Bí mật...!

- Ỡm ờ...!

‘ Em mà nói, nó mất cái tươi nguyên đi. Hôm nào rỗi rãi, anh chị gặp nhau, lúc ấy chị tha hồ mà nghe. Giờ xin chị cho phép em vào chuyện.

Trầm Thương đã lơ mơ hiểu ra ý định của khách, vội với bao thuốc ba số từ trong quầy đặt lên bàn:

- Chú bỏ cái điếu Hê-rô nặng nặng ấy đi. Nào, hút với chị điếu ba số thơm thơm.

Rút một điếu thuốc nhô ra khỏi bao, Trầm Thương đưa tận tay khách.

- Em xin chị!

Đầu diêm lòe sáng. Khói thuốc thơm quẩn giữa hai khuôn mặt đang chuẩn bị câu chuyện với nhau. Trầm Thương vẻ bình thản chờ. Gã mặt choắt, tóc bờm cũng không đến nỗi sốt ruột. Rít đến lần thứ ba, thứ bổn khói thuốc, gã mới vào chuyện:

- Em là Róm, chị Trầm ạ! Trong lý lịch, em có tên khác kia nhưng chị cứ gọi em là Róm cho thân tình. Em làm công tác ở trong khách sạn. Khách sạn của em ở gần chỗ cửa hàng anh Phệ, chắc chị rõ!

- Biết! Biết... Tôi còn lạ gì cái nhà trọ ấy. Hình như khách cũng máu lính lắm thì phải.

Gã mặt choắt vỗ đùi:

- Sao mà chị thần tình thế! Cái gì cũng biết.

- Thân cái mắm tôm. Mèo nào chả thích mỡ. Khách nào ở phòng riêng lại cảnh nửa đêm gác trọ mà chả thích đú đởn.

- Ẩy... chính vì vậy mà em phải đi ô tô ra đây gặp chị.

- Gặp tôi?

- Vâng... thì cái gì cũng phải qua chị trước cho nó đúng phép tắc chứ ạ!

- À... à Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi. Có gì chú... chú...

- Tên em là Róm ạ!

-À... chú Róm, chú cứ nói cho chị nghe xem nào.

Gã mặt choắt nhìn trước nhìn sau rồi nói nhỏ:

- Anh Phệ mách, chị là chủ món hàng tươi mắt đang có giá.

- Láo! Bố láo! Tay Phệ hay thật.

- Chị đùa em làm gì.

Trầm Thương đứng lên rồi đi đi lại lại. Thị nhìn chiếc xe ngoài cửa rồi lại nhìn khách...

Chị nghi ngờ em chứ gì? Nếu thế thì đây...

Róm chìa tay ra trước mặt Trầm Thương mẩu giấy.

Gửi Trầm Thương!

Róm là em trai của anh. Róm ra gặp Trầm Thương vì một việc rất cần. Róm sẽ nói để Trầm Thương hay vì trong thư không tiện nói.

Phệ.

Trầm Thương vò vội tờ giấy rồi ngồi xuống ghế:

- Chú nói đi!

- Chị cho bọn em xin Thương Thương một tối!

-Xin...?

- Chả nhẽ mua!

Róm bỡn cợt trở lại. Trầm Thương chắc giọng nói:

- Chú có chịu được giá của tôi không?

Róm cười:

- Sao lại em? Đó là khách. Hai tay. Bự bụng và bự túi.

- Ba đồng, xong không?

- Ba Trăm cơ ạ!

- Chú định ba chục chắc? Đây nói cho cậu em hay, dưới giá ấy, con Thương Thương không được ra khỏi cửa.

Môi Trầm Thương hơi động đậy rồi trề ra. Nhìn cặp môi ấy với con mắt đưa đi đưa lại cũng đủ thấy vẻ vênh váo của bà chủ.

- Em chỉ nói với khách là hai trăm. Mới đầu họ còn lè lưỡi đấy chị ạ!

Róm đứng bật lên:

- Tùy chị! Giá kịch đấy!

Hai bên đều căng. Cả hai đều không phải tay vừa. Róm vừa bước ra đến cửa, Trầm Thương đã gọi:

- Chú Róm này... làm gì mà như đi mua đá hộc, củi khói không bằng. Tôi thét giá như thế là còn phải nghĩ đến công lao của chú, của anh Phệ. Tôi có ăn được một mình đâu mà chưa chi chú đã đùng đùng bỏ đi.

Róm nhếch mép:

- Bà chị thét ai chứ thét em sao được. Em nắm giá hàng ngày. Thưa chị! Bây giờ trinh nguyên, chưa sứt mẻ gì cao lắm mới đến ba trăm. Thương Thương nhà chị thì chỉ đến hai trăm cũng là quá lắm rồi.

Trầm Thương thần mặt rồi cười:

- Thôi được! Mấy giờ...?

- Chín giờ tối em cho xe đến đón.

- Tiền trước chứ?

- Đủ hai đồng phong bao. Trong đó có cả phần em!

Trầm Thương lắc đầu rồi nguýt dài tiễn Róm ra tận cửa xe.

Hai người khách bỏ bạc trăm ra mua Thương Thương một tối ấy là hai thương nhân buôn hàng xuất khẩu tỉnh xa. Họ đi xe con loại sang của Nhật - chiếc xe mà Róm được lấy đi để đón Thương Thương - về thành phố để ký kết một hợp đồng kinh tế. Một thày một tớ, chủ chi chủ trì, sẵn tiền trong túi, họ đã bảo nhỏ nhân viên khách sạn đi tìm món tươi mát cho tối phải ngủ lại. Họ đã nói nhỏ vào tai lái xe chuyện bí mật và hệ trọng này. Lái xe đã quen thói ăn thêm ăn nếm ấy của các ông chủ, với kinh nghiệm sẵn có, hắn la cà xuống phòng bảo vệ. Ròm đã tiếp hắn.

Róm hỏi thẳng:

- Các ông có mấy người?

- Bọn mình có ba!

- Thêm ba nữa chứ!

- Không! Sếp chỉ cho lệnh một.

- Các ông định táp lô à?

- Cái đó là việc riêng của bọn tôi.

- Đắt đấy!

- Bao nhiêu cũng xài miễn là ngon mắt và sạch sẽ.

- Cái đó thì ông anh yên tâm. Bọn em đã chỉ điểm đứa nào thì đích danh thứ thiệt chứ không phải hàng rởm. Xin mỗi anh một trăm.

- Làm gì mà dữ thế?

Róm cười khẩy:

- Bọn em đâu có một mình. Còn tiền bao, tiền hộp, tiền chăn dắt, tiền bảo vệ an toàn. Các anh đừng nghĩ chỉ các anh mới có tiêu cực phí đâu nhé. Trong lúc các anh đú đởn thì bọn em phải căng mắt ra mà canh phòng. Nuốt được một đồng của các anh không ngon lắm đâu.

Róm như tên kể khổ. Gã lái xe chỉ khinh khỉnh nhìn rồi đưa tay cho Róm:

- Hợp đồng! Mười giờ tối đưa lên. Tiền trao cháo múc.

- Anh có xe chứ ạ?

- Còn phải xe nữa cơ à? Thôi kiếu. Đi với ông cho nó phơi mặt bọn tôi ra à?

Róm nhăn trán nghĩ ngợi rồi nói:

- Em chỉ xin anh chuyến đi này đến để đặt hàng trước.

- Sao mà phải rách việc như vậy?

- Tối cũng có. Có ngay! Nhưng... toàn hàng thiu hàng thối cả, các anh có chịu không? Em muốn anh đưa đi bây giờ để súy sẵn cho các anh hàng ngon. Đến chỗ hẹn, anh cứ việc ngồi ngoài xe đợi.

- Cũng được!

Thế là Róm và gã lái xe đi. Róm đã chi tiền trước cho Trầm Thương để giữ hàng. Chín giờ tối Róm phóng xe máy ra đón Thương Thương. Nửa tiếng sau. Hai người đã có mặt ở phòng khách bảo vệ khách sạn.

Róm bảo Thương Thương:

- Nếu ai hỏi, em cứ nói là em họ anh đến chơi. Còn bây giờ Thương Thương cứ ngồi đây uống nước, đọc báo. Anh phải đi dạo quanh xem có động tĩnh gì không rồi anh quay lại. Độ mười giờ anh sẽ đưa em lên với khách. Em yên tâm. Tối nay là tối anh trực.

Róm luồn chiếc băng đỏ vào cánh tay rồi khép cửa đi ra ngoài. Căn phòng nhỏ bằng hai chiếc giường cá nhân ghép lại chỉ còn mỗi mình Gái. Gái nhón môi uống hớp nước chè đặc cho tỉnh táo. Gái thẫn thờ giở tờ báo ra nhìn rồi lơ vơ đọc những hàng tít lớn. Gái nhớ tới gói tiền ba mươi nghìn chị Trầm đưa cho chiều nay.

- Em cầm lấy đi. Nhớ cất kỹ vào va ly. Tiền của em đấy!

- Giờ em đi nghỉ lấy sức. Tối nay chín giờ sẽ có xe đến đón.

- Đi đâu hả chị?

- Vào khách sạn!

- Leo ôi! Vào cơ quan kia ạ?

- Nhà trọ chứ cơ quan gì. Cái Cọ, cái Nỡm vào đấy như cơm bữa.

Bây giờ thì Róm đã đưa Gái đến đây. Quen chuyện đi với khách rồi nên Gái không có cảm giác lạ hoặc sợ. Với lại nghe Cọ và Nỡm nói, đi làm ăn với mấy cha bảo vệ là chắc chắn nhất. Còn cái khách sạn này... đây là lần đầu Gái vào đây. Nhà thật cao, cửa thật rộng, lại nghe nói là khách sang trọng. Trước đây đi với tay chủ bạc, chủ hụi, chủ đề hoặc ghé lưng mười lăm, hai mươi phút ở hộp của Bộng mì ăn liền cho bọn lái xe vãng lai, bọn trấn móc - toàn một lũ bụi bặm, hôi hám. Gái cũng sống theo kiểu bụi bặm, hôi hám ấy. Hết cuộc là hết tiền. Khi rũ quần đứng lên là hai bên thành xa lạ, không vương vấn nợ nần. Hôm sau gặp lại nhau cũng như kẻ dưng nước lã, có thể văng tục và chửi nhau được. Nhưng khi có tiền, khi đã ngã giá thì lập tức lại có thể áp mặt vào nhau trong chốc lát.

Còn tối nay... Róm nói:

- Đây là khách thượng lưu quý phái, em phải tỏ ra mình là đứa biết ăn chơi. Anh liệt danh sách đến tám chín đứa nhưng các anh ấy chỉ chọn có mỗi em.

Các anh ấy. Gái giật mình nhớ lại câu nói của Róm. Như vậy là chỉ mình Gái với họ. Các anh ấy tức là hai, ba hoặc bốn, năm. Gái khẽ rùng mình...

Mười giờ kém, Róm quay trở lại:

- Ta đi thôi em!

Gái lưỡng lự:

- Các anh ấy có mấy người hả anh?

-Ba!

- Sao lại thế ạ?

Róm nhíu mày:

- Đến bây giờ mà còn sao với giăng nữa. Mọi chuyện anh đã làm việc với chị Trầm rồi. Không thế thì làm sao cầm được những hai đồng.

Gái cay đắng bước theo Róm. Như vậy chị Trầm đã cầm của khách hai trăm nghìn và chỉ chi cho Gái có ba chục. Thế đấy! Cái giá của Gái không đến nỗi rẻ, nhưng chị Trầm chi cho có thế!

Gái theo Róm bước từng bước lên bậc cầu thang. Tầng hai. Cái ban công dài hun hút. Róm đưa Gái vào một căn phòng có cánh cửa để hơi hé:

- Báo cáo các thủ trưởng!

Róm cười một cách hóm hỉnh nhìn ba đàn ông đang quần cộc, mình trần ngồi hong hóng trên tấm đệm trắng. Tiếng máy lạnh chạy rù rù. Gái nhìn ba ông khách hơi lùi lại rồi khẽ run người khi hơi lạnh từ máy lùa vào.

Róm vẫn làm tiếp nhiệm vụ của mình:

- Đây là em Thương Thương. Còn đây là... các sếp của anh, những người ngưỡng mộ sắc đẹp và tuổi trẻ của em.

Gái lặng người ngồi xuống cái ghế có đệm da. Mặt Gái ngơ ngác như đi vào xứ lạ. Mà lạ thật. Căn phòng quá sang trọng. Sang trọng từ tấm đệm trắng muốt rải giường sang trọng lên. Tất cả mọi vật dụng trong phòng vừa mới vừa bóng bẩy. Chỉ có ba đàn ông đang cỏi trần trùng trục ngồi trên đệm kia là quá cũ đối với Gái. Cũng những khuôn mặt lởm chởm râu ria ấy, cũng những đôi mắt lóe lên sự man dại ấy, cái tay, cái chân, cái mũi... Gái đã gặp đâu đó trong những đêm đi của mình. Họ là ai, làm gì, Gái không cần biết. Cái đó chẳng có gì quan trọng với Gái. Róm khoe họ có xe con lịch sự. Với Gái, đi xe cũng như đi bộ. Gái không có cảm giác về tuổi tác của các loại người mà Gái liệt chung vào một cái tên: Lũ máu mê! Thế thôi! Với Gái, chỉ mấy từ ấy là quá đủ cộng với một từ nữa mà Gái rất cần, đó là: TIỀN.

Róm vẫy gã lái xe ra ngoài làm thủ tục thanh toán. Khi Róm quay vào định chào khách trước khi lui xuống phòng bảo vệ thì thấy hai đàn ông kia đã ngồi sán đến bên Thương Thương với nét mặt bừng bừng, ngây độn...

Khoảng ba rưỡi sáng... Ngôi nhà cao tầng đứng sừng sững chết lặng trong đêm vắng. Các căn phòng không còn sáng. Các ban công của từng tầng nhà chỉ còn là một dải sáng nhờ nhờ của ánh đèn bảo vệ bọc ngoài bằng thủy tinh đục hắt xuống. Xa xa từ phía thăm thẳm một làng quê nào đó vọng vào đôi tiếng gà gáy. Gái hé cửa lần tay ra ngoài. Đuổi theo Gái là tiếng gáy ầm ầm của ba gã đàn ông đã xả láng quá độ. Gái đã tìm cách luồn khỏi cánh tay ôm ấp của một thằng, bò xuống đất run rẩy lấy quần áo mặc vào người rồi cứ thế theo sàn đá hoa bò ra phía cửa. Gái không đủ sức bước đi. Chân tay mình mẩy Gái như không còn muốn dính vào nhau nữa. Gái sợ mình vô ý va quệt vào ghế bàn, cốc chén sẽ phát ra tiếng động làm chúng tỉnh dậy. Lúc ấy Gái chỉ còn tí chết...

Cửa phòng được Gái se sẽ lấy tay khép chặt lại. Tiếng ngáy như bò rống không còn hắt ra từ căn phòng nữa. Gái thở phào ngồi dựa lưng vào tường. Khí mắt của đêm đã làm Gái tỉnh táo dần. Gái định đứng lên đi mà đôi chân vẫn run bắn lên như có ai đun đẩy. Đôi cánh tay Gái cũng vậy. Cô chỉ còn đủ sức buông thõng xuống. Mệt mỏi đến cùng kiệt sức lực. Đồng tiền của kẻ ăn chơi đã làm khổ Gái. Ba thằng đàn ông đã không để cho Gái có được phút ngơi nghỉ. Chúng dày vò Gái như vờn con chuột khi đã săn được. Trời ơi... cái thân Gái có khác gì bãi cỏ non nớt bị mấy con thú nô dỡn. Đến lúc này đây Gái mới biết mấy chục nghìn bạc mình cất trong đáy va ly kia là những đồng tiền khốn nạn, những đồng tiền oan nghiệt...

Gái phải áp người vào tường và lần tay bước từng bước một. Cái ban công của gác hai này sao quá dài. Gái vừa lê chân đi vừa thở. Mỗi bước đi của Gái là mỗi bước đau đớn. Trái tim Gái như phình ra đập thình thịch trong lòng ngực. Có lúc nó như muốn bật ra khỏi cái vòm ngực đã nhầu nát và mệt mỏi của Gái. Đường đi xuống tầng một vẫn còn dài. Gái lần tay mà vẫn chưa tới được cầu thang. Mồ hôi Gái vã ra như tắm ở lưng áo. mặt mũi Gái cũng đầm đìa mồ hôi. Phải cố mà lần đi, bước đi. Cứ chần chừ ở đây, nhỡ ai phát hiện ra thì chết. Nỗi lo sợ ấy đã làm cho Gái có thêm sức.

Gái đã đến câu thang xuống tầng một. Gái vịn lan can định bước xuống nhưng không nổi. Đành phải lê xuống vậy! Gái nghĩ thế và làm ngay. Phải nhanh chóng bỏ xa ngôi nhà này. Phải nhanh chóng xuống được phòng anh Róm, đó là ao ước lúc này của Gái.

"Cộc... Cộc... Cộc"! Gái gõ cửa phòng Róm. Róm đang gà gật bỗng giật mình hỏi vọng ra:

- Ai thế?

Gái lào phào trong miệng:

- Em đây! Thương Thương đây...

Róm ngồi bật dậy, ra mở cửa. Gái được Róm kéo nhanh vào phòng mình. Cánh cửa được đóng ngay lại.

Róm hỏi dồn dập:

- Sao thế? Sao thế?

Gái nói như khóc:

- Họ khỏe quá, em không chịu nổi!

Róm lắc đầu trợn mắt:

- Cô làm thế mai họ mắng tôi chết.

Gái lạnh lùng:

- Kệ họ. Em tiếp thế là đủ lắm rồi. Tiếp nữa là em chết. Giờ em muốn anh cho em về!

- Về bây giờ?

- Vâng!

- Em có điên không đấy?

- Em chắp tay em van anh Róm.

Róm đưa cho Gái một chén nước chè có pha chút đường kính:

- Em uống chút nước ngọt cho tỉnh táo!

- Cám ơn anh!

Gái đỡ chén trà đường uống ngon lành từng hớp nhỏ. Vị chát của trà, vị ngọt của đường đã làm cơ thể Gái dịu lại chút ít.

- Em cứ ngồi đây nghỉ chốc lát. Giờ chưa đến giờ mở cổng khách sạn.

- Anh thương em, anh mở cửa cho em về. Em ngồi đây nhỡ họ xuống, họ lôi em lên thì chết.

Róm cười khẩy:

- Lo gì! Đã có anh! Tàn cuộc rồi làm qué gì nhau.

Gái vẫn muốn được Róm cho về. Gái đã quá ghê sợ khu khách sạn này rồi. Giờ ngồi lại chút nào chỉ tăng thêm nỗi ghê sợ chút ấy. Như lời hẹn với chị Trầm, Róm sẽ phải đưa xe máy đèo Gái về trả. Nhưng... Gái cũng có thể về một mình. Ngoài đường đã lác đác có tiếng người, xe đi lại. Giờ này chắc đã có chuyến xe buýt đầu tiên. Gái chỉ mong Róm mở cổng.

- Anh mở cổng cho em. Em ra ô tô buýt về một mình cũng được.

Róm vẫn ra vẻ lừng chừng:

- Mở cổng bây giờ để ông chủ nhiệm khách sạn ông ấy cắt việc của anh ấy à?

- Anh thông cảm với em. Anh thương em...

- Thương thì có nhưng thông cảm thì không!

Róm nheo hẳn một bên mắt nhìn Gái bằng cái nhìn rất lẳng. Gái không nhận ra điều ấy vì cô đang rất mệt và lo.

Róm sà xuống ngồi cạnh Gái, giọng chớt nhả:

- Giờ anh bảo Thương Thương thế này, nếu Thương Thương nghe thì anh sẽ mở cổng ngay. Bị kỷ luật anh cũng mở.

Gái im lặng. Cô đã linh cảm ra cái điều mà Róm định nói.

- Thương Thương có nghe anh nói không?

- Anh cứ nói.

Róm đã quàng tay qua vai Gái:.

- Em chiều anh một tý rồi anh sẽ mở cổng để em về.

Gái như người bị đẩy xuống nước lạnh. Toàn thân cô như gai lên vì giá buốt. Gái cầm tay Róm bỏ ra khỏi vai mình. Giọng cô đã có vẻ tủi tủi:

- Anh không thương em tý nào!

Róm mơn man, thế thọt:

- Chính vì thương em, anh mới nói thế. Em xinh đẹp và ngon lành nhất phố Trần Ai. Anh nghe tin từ lâu rồi mà lần này mới thấy mặt. Cũng vì đồng tiền lớn của khách mà em phải chiều chúng nó, chứ không thì...

Róm bóp mạnh tay Gái. Gái hơi rúm người đau đớn. Róm vẫn đà lấn tới và ra giọng kiên quyết theo điều kiện của mình:

- Thú thật là anh ao ước được yêu Thương Thương từ lâu rồi, dù chỉ một lần. Em chiều người ta còn được, huống chi là anh.

Gái khẽ thở dài và nói thật lòng:

- Cám ơn anh. Em biết thế, những xin anh cho em khi khác! Giờ thì em quá mệt... Em van anh!

Gái không dám nói hết câu. Róm cũng chỉ hì hì cười rồi lại lấn tiếp kèm theo lời hứa mở cổng.

Gái ngã vật ra nền nhà láng xi măng như một chiếc đệm rách, không cảm giác trước những khát thèm đầy tính thú vật của Róm...

♣ ♣ ♣

Gái ốm nặng! Ba hôm nay Gái chưa hề đụng tới một hột cơm. Gái như người làm việc quá vất vả, giờ kiệt sức nằm bẹp. Lý do ốm của Gái, Nỡm và Cọ đều biết.

Nỡm bảo Cọ:

- Bọn có tiền thật khốn nạn! Một mình con Gái phải đánh vật với ba thằng, làm sao chịu nổi. Thương nó quá!

Cọ đỏ mặt nói thêm:

Thằng Róm còn khốn nạn hơn! Cứ để cái thằng mặt 1... đấy rồi có lúc tao sẽ cho "nốc-ao"!

Nỡm thở dài:

- Chả biết bà Trầm có biết chuyện của nó?

- Sao lại không? Có chuyện gì xảy ra mà con Gái không "bẩm" lại.

Nét mặt Nỡm vẫn khó đăm đăm:

- Ba hôm nay hết uống Xê-đa lại Khung chỉ. Ốm như nó mà nhai mấy cái thuốc vớ vẩn ấy thì làm sao khỏi được. Cọ này... tớ với cậu mỗi đứa góp một ít tiền mua cho cái Gái ít thuốc bổ và thuốc kháng sinh.

Cọ vung tay ra giữa không khí:

- Không phải thế Tao cũng không đến nỗi hẹp bụng, tiếc tiền đâu. Việc ấy bà Trầm phải lo. Chúng mình nuôi bà ấy thì giờ bà ấy phải nuôi lại chứ. Tiền của tao với mày có góp lại thì mua cho nó bát phở gà, lạng thịt thăn cho nó ăn cho béo người.

- Nhưng tao thấy chị Trầm cứ dửng dưng thế nào ấy. Cứ kiểu này, không thuốc men gì, nó đổ bệnh thì chết Cọ hơi nhíu lông mày. Câu than thở của Nỡm đã khiến cô chợt nghĩ đến và lo thay cho bạn:

- Mày nói nghe cũng phải. Cuộc đời chúng mình như cái phản thịt thế này không khéo đổ bệnh thì khốn nạn trọn kiếp. Tao với mày phải nói thẳng cho bà ấy biết.

Cọ rủ Nỡm cùng vào gặp Trầm Thương. Cọ nói:

- Chị ơi, cái Gái nó mệt nặng lắm!

Chị Trầm uống vội cốc sữa nóng đang uống dở rồi cười nhạt:

- Làm việc quá sức đấy mà. Mai kia nó sẽ khỏi. Nghề nào mà chẳng vất vả hả các em!

Nỡm rụt rè, nhỏ nhẻ:

- Em lo bọn khốn nạn kia nó đổ bệnh cho Gái.

Cọ tiếp lời ngay:

Em cũng nghĩ như thế chị ạ! Mà bệnh gì chứ bệnh này thì phải tống kháng sinh một cách kịch liệt.

Chị Trầm hơi lặng người trước câu nói của Nỡm và Cọ. Chị xúc động thì ít mà xót ruột thì nhiều. Nếu quả Gái đổ bệnh như vậy thì phải điều trị tốn kém. Nhiều cô gái gặp trường hợp tượng tự như vậy đã phải vào bệnh viện chữa "chui” hoặc thuê bác sĩ riêng hết sức tốn kém. Nhưng luật chơi của nghề không cho phép Trầm Thương trốn tránh.

Biết được nét lúng túng này của chị Trầm, Nỡm vẫn nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Chị cho phép chúng em đưa Gái đi bệnh viện điều trị. Gái có khỏi bệnh, chị em mình mới có phận nhờ. Bây giờ nó là đứa đắt giá nhất trong bọn em.

Chị Trầm khó chịu trước cách nói tỉa tót của Nỡm, nhưng phải im lặng. Nỡm nói đúng. Trầm Thương đang kinh doanh món hàng này. Gái lại là đứa đắt khách.

Cọ nói thêm ý định của mình:

- Hay... chị cho em đi mời bác sĩ tư. Mình làm thế vừa kín lại vừa nhanh!

Trầm Thương thở dài, lo lắng, nghĩ ngợi. Cái băn khoăn chính của thị vẫn là tiền. Bệnh này là thứ bệnh hiểm, vào chui bệnh viện cũng đắt mà chữa tư thì không thể nói là rẻ hơn. Các tay bác sĩ bây giờ cũng đủ sự tinh khôn để bắt chẹt con bệnh đặc biệt này. Đút tiền vào túi thật dễ mà lấy tiền ra khỏi túi thật khó. Đó là tính khí của Trầm Thương nhưng vào hoàn cảnh này của Gái, thị không thể cư xử khác.

Trầm Thương đứng dậy vẩy vẩy tay về phía Nỡm và Cọ như muốn xua đi nỗi ám ảnh, nặng nề:

- Thôi, các em đi lo việc nhà đi! Chuyện con Gái để đấy chị. Sức khỏe của nó là sức khỏe của chị. Các em có tươi tỉnh như hoa, chị mới có phận nhờ...

Nỡm và Cọ đứa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi ra khỏi buồng bà chú. Trầm Thương vội ra khép chặt cửa. Thị quay vào và nằm dài trên giường. Mắt thị mở chong chong. Đôi mắt nhự lồi ra lõm vào trước cái trần nhà trắng ởn, trước chùm đèn buông thõng như mấy cái râu mực. Người Trầm Thương mỏi mệt. Đầu Trầm Thương váng vất. Sáng ấy Gái mò về nhà, người bợt bạt, rã rượi chẳng khác gì hôm thị bị cái gã đàn ông vệ sĩ lôi đi làm nhục. Nhìn thân hình mơn hàng bị khách hành hạ đến tả tơi, Trầm Thương thấy xa xót hết cả gan ruột. Kiểu này Gái sẽ phải nghĩ việc mất mấy ngày. Thị sẽ mất trắng hàng trăm, hàng chục ngàn như chơi. Lúc ấy thị chỉ biết nghĩ đến cái thiệt cho túi tiền của mình chứ không nghĩ đến cái chuyện xa xôi kia của Gái. Hôm ấy thị chỉ biết ngọt ngào bảo Gái tắm rửa, đi nghỉ. Rồi mọi chuyện sẽ qua. Nghĩ một, hai hôm Gái sẽ lại sức. Cùng lắm là ngày thứ ba, thứ tư Gái sẽ lại xuống Trần Ai kiếm tiền về cho thị. Vậy mà... nếu Cọ và Nỡm không nói thị cũng không thể biết chuyện ba hôm nay Gái chưa hề đụng đến một miếng cơm. Thị quen thói ăn một mình một mâm. Nhà có bốn người nhưng lúc nào cũng phải hai mâm. Thị thường ăn trước, ba đứa ăn sau. Gái đã bỏ cơm ba hôm nay. Gái mà nằm bẹp ra đấy là khoản thu hàng ngày của chị coi như sụt một nửa.

Nghĩ mãi, tính toán mãi cũng ra cái gốc của vấn đề. Phải chữa chạy cho Gái, phải nhanh chóng bồi đắp cho Gái xinh tươi, đẹp đẽ trở lại. Trầm Thương tính toán như người bán rau, bán quả làm hàng. Nhặt lá úa lá sâu, rảy nước mắt, lấy giẻ sạch lau chùi...

Cũng lúc ấy, Gái đang nằm thiêm thiếp trên giường. Chiếc vỏ chăn hoa đáp ngang người. Trán Gái, chiếc khăn bông gặp gọn, thâm nước, vắt ngang. Tóc Gái xõa ra trên mặt gối, mấy ngày không chải trông như đám rêu héo. Da mặt Gái nhợt nhạt, xanh tái, đồi gò má nhô cao như quả gò bị gọt hết cỏ. Nhác trông Gái như một cô gái già. Nhìn kỹ, Gái là một đứa trẻ chạc mười hai, mười ba tuổi thiếu ăn. Cơn ốm đã làm hình hài, thân thể Gái biến dạng. Vậy mà... đôi môi Gái đang động đậy. Làn môi khô héo bỗng dãn ra, sinh động hẳn...

Gái đang mơ...

Cánh đồng bãi mùa xuân. Đất cát pha đỏ sậm sau mưa phùn cứ mịn màng như dải lụa trên con đường về quê. Gái mặc áo hoa, quần hoa, đi chân đất. Gái bé lắm. Tay Gái nắm chặt tay một người và lon ton chân bước theo người ấy. Gái đi, đi mãi. Lúc nào cũng có cảm giác tay mình được nắm tay một người. Người đó là ai, Gái chỉ mang máng cảm nhận. Hình như là mẹ. Hình như là bà bác họ, mẹ vợ cái thằng ôn dịch. Không phải. Mẹ thì Gái phải nhận ra mặt chứ. Bà bác họ thì Gái phải nhận ra tiếng cười, tiếng nói của bà ta chứ!

Môi Gái bỗng mằn mặn. Lưỡi Gái có cảm giác chua chua, ngọt ngọt, cay cay. Hàm răng Gái như đang nhai một cái gì dai lắm, ngon lắm? Thôi đúng rồi, bà Thọ! Bà Thọ đang cho Gái ăn ô mai khế. Bà Thọ đang dắt tay Gái đưa về quê...

Gái định cất tiếng hỏi bao nhiêu lần mà không hỏi được. Mồm miệng Gái như có cái gì chẹn ngang. Cổ họng Gái như có cái gì đang nút lại...

Bao nhiêu lần Gái định hỏi bà Thọ rằng: "Bà ơi, bà đưa cháu đi đâu đấy" mà không thể cất thành tiếng. Bà Thọ thì cứ Lùi lũi dắt Gái đi. Con đường xuyên qua đồng bãi quê Gái sao hôm nay dài thế. Dài ghê dài gớm...

Hai bà cháu đến bến sông. Người rất nhiều. Nhiều như đi hội, đi xem văn công. Bao nhiêu là tàu, là thuyền nữa. Tàu, thuyền nào cũng cắm cờ xanh, cờ đỏ. Tàu thuyền nào cũng có mâm xôi, con gà khói hương nghi ngút. Mồm con gà nào cũng có một cành hoa hồng cấm vào. Cái mông gà chổng lên cắm những tua ngũ sắc...

Muốn tắm mát lên ngọn con sông đào

Muốn ăn sim chín phải vào rừng xanh

Đôi tay anh ngắt đôi cành...

Ai hát thế? Quen quá! Tiếng nhị đệm theo tiếng hát nghe lại càng quen. Bà Thọ ơi! Bố cháu. Bố cháu ngồi kia kia. Bố cháu đang kéo nhị và hát sẩm đấy. Nhưng... không phải. Bố cháu có đội mũ cánh chuồn như thế này đâu. Cái ba toong kia ghếch bên đùi bố cháu cũng không phải. Bố cháu thường giả mù lần mò ra bến sông với cái gậy tre kia. Còn chỗ ngồi? Một cái chiếu bằng vải trắng. Không. Cái đệm ga trắng. Đích thị là cái đệm ga trắng ở khách sạn. Trời ơi! Gái lùi lại nắm chặt tay bà Thọ. Lùi mãi, lùi mãi. Người hát thì vẫn như bềnh bồng trên chiếc đệm trắng trôi về phía Gái. Tiếng sóng sông thì gần lắm. Cứ òa ập, òa ập...

"Ối..." Gái có cảm giác cát dưới chân mình lún xuống, lở ra. Không biết thế nào mà Gái lùi xuống tới gần vực sông. Nước sâu hoắm, xoáy xiết. Bờ sông cao quá. Gái thấy chóng mặt. Chân Gái cứ toãi dần ra. "Bà Thọ ơi!" Gái muốn kêu mà không kêu được. Tay Gái vẫn níu chặt lấy tay bà. Đất cát vẫn bở ra và tụt dần...

Gái bị hút, hút mãi xuổng dòng sông sâu hoắm.

-Ối!...

Mồm Gái bật ra được tiếng kêu và tỉnh dậy. Gái có cảm giác nằng nặng trên đầu. Cô mở mắt. Chị Trầm đang ngồi cạnh, tay chị đặt trên trán Gái:

- Em mê ngủ đấy à?

Gái lắc đầu rồi gật đầu:

- Em sợ quá!

- Giờ em thấy trong người thế nào?

- Em... mệt...

Chị Trầm nắn chân, nắn tay Gái:

- Gầy quá. Mới có ba hôm bỏ ăn mà em tôi coi như chỉ còn có một nửa. Giờ mà có xuống Trần Ai, chả ai nhận ra Thương Thương của chị nữa.

Gái khẽ nhếch mép cười gượng. Chị Trầm vẫn nói tiếp:

- Sao em không chịu ăn uống. Cơm em chê đã đành. Phở với cháo tim gan Thùy Thương với Dự Thương mang về, em cũng chê. Thuốc chữa bệnh, em cũng chẳng chịu uống hết. Chị với chúng nó thương em, lo cho em, còn em thì cứ ngoảnh mặt làm thinh.

Gái khẽ chớp mắt nhìn chị Trầm:

- Em đắng chát hết cả miệng chị ạ! Động vào cái gì cũng thấy ghê ghê... lợm hết cả giọng.

- Hay là...

Gái lắc đầu, tự tin:

- Không phải cái chuyện kia đâu. Trước khi đi với khách, em đã uống viên thuốc chị cho rồi.

- Em có còn thấy đau không?

Gái khẽ gật đầu và quay mặt. Chị Trầm thở dài và từ miệng bật ra một câu nguyền:

- Chị không ngờ thằng Róm lại chó má đến thế. Giá nó đưa em về ngay, giá nó đừng khốn nạn...

Gái lại nhớ tiếp tới ba gương mặt đàn ông tranh tối tranh sáng trong phòng ngủ khách sạn...

- Thôi chị ạ, nhắc đến cái chuyện ấy làm gì...

Gái cựa mình. Thân thể cô vẫn còn nhiều chỗ mỏi, nhức. Thấy Gái nhăn mặt, chị Trầm cũng nhăn mặt theo:

- Phải đi bệnh viện thôi, Thương Thương ạ!

Gái giật mình lo sợ:

- Không chị ạ!

- Cứ nằm thế này đợi chết à?

Gái sợ mình lộ mặt, giãy lên:

- Không! Em không đi đâu chị ơi!

Chị Trầm nghiêm mặt nhìn Gái:

- Ốm không lo bằng lo chuyện chúng đổ bệnh cho. Không đi viện, không chữa thuốc là tàn tật một đời đấy em ạ!

Gái run hết cả người:

- Em sợ...

- Xấu hổ chứ gì? Thà thế còn hơn chết!

Gái lấy tay ôm mặt. Chị Trầm lại vỗ vỗ vào lưng Gái:

- Nói thế thôi, làm việc gì chứ việc này phải kín chứ em. Em mà lộ, chị cũng có vẻ vang gì? Chị em mình sẽ tìm cách nói. Tiền là xong hết em ạ! Bao nhiêu chị cũng không tiếc. Em cứ khỏi được ốm là chị vui rồi. Giờ em cứ nằm nghỉ để chị đi lo việc vào viện cho em. Cùng lắm là chị sẽ gọi bác sĩ tư đến nhà...

Gái im lặng. Bàn tay chị Trầm vẫn nhè nhẹ vỗ vào lưng. Gái có cảm giác sự vỗ về thân yêu của mẹ ở nhà khi cô ốm.

♣ ♣ ♣

Bà Thọ đi chợ về. Trong chiếc túi lưới của bà có mớ rau cải cúc, hai con cá rô và một cân cam. Cải cúc nấu với cá rô là món bà ưa ăn. Một vài lần gắp, đôi ba lần chan là xong bữa. Thịt cá rô vừa chắc vừa ngọt. Cải cúc vừa mềm vừa non. Đây là thứ canh đồng quê thường dành cho người ốm, ăn vừa bổ vừa lành. Ôi, giá mà thân quen gần gũi với nhà bà Trầm, thể nào bà cũng mang mớ rau với hai con cá này đến bảo cô Thùy Thương làm canh cho Thương Thương ăn. Nhưng thôi... thương thì để bụng. Nhỡ ra bà ấy sấp mặt, mắng cho thì dại. Còn cân cam này... cam tươi, mỏng vỏ, mọng nước. Bà chọn, chọn mãi đến mức người bán cam phải gắt. Chịu nóng mặt một tý nhưng được cân cam ngon. Mua rau, mua cá, mua cam, bà Thọ đều nghĩ tới Thương Thương. Cá với rau thì khó cho, nhưng cân cam này bà sẽ gửi được.

Bà Thọ xếp cam ra rổ. Cẩn thận hơn, bà còn lấy khăn sạch lau từng quả một. Xong xuôi, bà ra quầy hàng ngồi. Đội mắt bà hong hóng nhìn ra đường. Bà mong bắt gặp Thùy Thương hoặc Dự Thương qua lại, bà sẽ gửi...

Bà Thọ mới nghe tin Thương Thương ốm được ba hôm nay. Tin ấy là do cô Thùy Thương đi chợ qua, bà hỏi thăm mới biết.

Thùy Thương bảo bà:

- Ô... thế Thương Thương nó ốm, bà không biết à?

- Nào có ai nói mà hay. Lâu lâu không thấy cô ấy ra ăn ô mai khế nên tiện thấy cô đi qua thì hỏi thăm.

- Nó bị cảm sốt bà ạ!

- Có nặng không? Khổ, thế mà hôm nay tôi mới hay. Cô về cho tôi hỏi thăm sức khỏe cô Thương Thương nhé.

Bà Thọ chợt nhớ tới những gánh nước Thương Thương gánh cho bà từ máy công cộng về. Lần nào giúp bà, cô ấy cũng đi một thôi sáu gánh cho đầy tràn cái thùng phuy mới thôi. Một tháng ba mươi ngày thì có đến hai chục lần cô ấy ra ăn ô mai khế. Lần nào ra cô ấy cũng hỏi thùng phuy bà còn nước không và thế là quầy quả gánh thùng ra máy. Công đã lớn mà nghĩa càng nặng. Người ấy chẳng thể là người xấu. Chắc vì bố mẹ vụng nuôi hay vì hoàn cảnh gia đình có gì trắc trở nên nới phải sa chân lỡ bước lên đây. Ở thành phố, người tốt, người tử tế nhiều những cũng không ít kẻ lươn lẹo, gian dối, độc ác. Miệng cứ ngọt sớt như đường mía, đường phèn nhưng họ cho mình sa hố, sa bẫy lúc nào không biết. Ngây ngô, tốt bụng như cái nhà cô Thương Thương này là lo lắm. Ở với ai, chứ ở với nhà cái bà Trầm thì không thể gọi là tốt được. Thức lâu thấy đêm dài. Trông mặt mà bắt hình dong. Cái môi mỏng, cái mắt láo lâng, cái giọng lật sấp lật ngửa chỉ trong nháy mắt ấy không phải quân trốn chúa cũng là đồ lộn chồng. Bà sống nhiều bà biết. Chuyện của cái nhà bà Trầm này thì bà nghe nhiều. Cũng chẳng có hay ho gì. Nhưng lời đồn gió bay. Bà để bụng và cũng không muốn đưa chuyện. Nhiều hôm muốn ngồi tỉ tê với Thương Thương nhưng bà lại sợ cô ấy giận. Hôm vừa rồi đấy thôi. Bà chỉ kể chuyện đời mình hồi còn trẻ ra làm gương cho cô ấy soi, mà cô ấy đã có vẻ không bằng lòng. Thôi thì... mưa lâu ngấm dần. Mình cứ biết thương cô ấy đã. Con người cũng gốc quê mùa như mình. Với lại các cô ấy bây giờ thông minh, giỏi giang hơn mình ngày xưa nhiều. Chắc rồi ngày một ngày hai, cổ ấy sẽ nhận ra chứ không phải bỏ quá nửa đời người như mình.

Bà Thọ nhìn ngắm năm quả cam màu xanh vàng căng bóng đặt trong rổ, Cả năm quả bà đều ưng. Ôi, ước gì cô Thùy Thương, cô Dự Thương có việc qua đây cho bà gửi...

Bà Thọ ngẩng lên. Một thanh niên vẻ lam lũ đứng trước mặt bà. Nhác nhìn anh ta trông dữ dằn bởi bộ ria trùm mép, cái mũ bò đội lệch trên bộ tóc đen cứng lâu ngày không cắt. Người thanh niên này muốn chòng ghẹo gì cái quán nghèo của bà già này...

Bà Thọ từ từ dò hỏi:

- Anh mua gì ạ?

- Dạ... cháu mua...

Người thanh niên ấp úng và đỏ mặt. Lạ thật. Lâu lắm rồi bà Thọ mới gặp một cậu chàng ngỗ ngược mà lại biết xấu hổ như thế này. Tuy vậy bà vẫn không hỏi thêm mà chỉ nhìn.

- Bà ơi... bà có thuốc lá không ạ!

Bà Thọ cười:

- Tôi chỉ có ô mai khế thôi!

Người thanh niên rút túi lấy tiền nhưng nét mặt vẫn chưa hết lúng túng:

- Bà bán cho cháu năm trăm!

Bà Thọ bày đĩa khế ra trước mặt khách. Người thanh niên ăn một vài miếng rồi nhăn mặt lắc đầu:

- Bà ơi, bà cất đi giúp cháu. Chua quá, cháu ăn không quen.

- Hay tôi lấy giấy để anh gói về cho các em ở nhà nhé!

- Thôi bà ạ!

Người thanh niên đẩy đĩa khế về phía bà Thọ rồi quay mặt nhìn về phía quán Trầm Thương. Nhìn nét mặt anh ta, bà Thọ đoán như có vẻ tìm ai.- Bà biết chuyện mua khế chỉ là cái cớ để anh ta có thể ngồi lại.

Cuối cùng, người thanh niên đã nói thật ý định của mình cho bà Thọ biết.

- Bà này... Cái cô bé hay ra ăn ô mai khế ở quán bà không biết mấy hôm nay đi đâu ạ?

Bà Thọ hiểu ý nhưng vẫn hỏi lại:

- Anh hỏi cái cô bé nào kia?

- Cái cô bán cà phê ở quán Trầm Thương ấy!

- Quán Trầm Thương có ba cô.

Chàng thanh niên gãi đầu, cười:

- Nhưng hay ăn ô mai khế của quán bà thì chỉ có một cô, đúng không ạ! Cháu còn biết cả tên cô ấy nữa kia: cô Thương Thương!

Bà Thọ ngạc nhiên nhìn chòng chọc vào người thanh niên. Lời anh ta cứ vanh vách như ma xó trong nhà.

- Anh cũng có quen biết cô Thương Thương à?

Bà Thọ cẩn thận hỏi lại và vẫn chằm chằm nhìn vào mặt người thanh niên khiến anh ta lúng túng.

- Dạ... vâng ạ!

- Anh chắc mới ở quê cô Thương Thương lên?

- Dạ không! Cháu người thành phố đây thôi.

- À...

Bà Thọ lưỡng lự, nhầm đoán. Kiểu này là quen biết ngoài đường, ngoài chợ thôi.

- Chắc cô Thương Thương về thăm quê hở bà?...

- Không, nhưng anh hỏi cô ấy để làm gì mới được chứ?

Bà Thọ hỏi thẳng thừng. Người thanh niên không tỏ vẻ khó chịu mà ấp úng nói:

- Thú thật với bà là...

Chàng thanh niên kể chuyện mình. Chàng là thợ của một hợp tác xã cơ khí. Chàng mới vào làm sau khi hoàn thành ba năm nghĩa vụ quân sự. Chàng vốn học xong lớp 12 nhưng vì lực học kém không thể đỗ nổi vào một trường chuyên nghiệp nào. Đành phải nhờ vào sự cần mẫn của tay chân. Đồng lương của người mới vào nghề chưa có là bao, nhưng cũng đủ cho chàng một vài lần vào quán Trầm Thương làm ly cà phê hoặc cốc chanh đá. Lần uống đầu tiên chàng nhìn thấy Thương Thương bưng bia lon cho khách ở bàn khác. Lần thứ hai, thứ ba, Thương Thương mang cà phê và nước chanh đá đến cho chàng. Chàng đỡ cốc nước từ tay người đẹp với một cảm giác lâng lâng. Chàng cất lời dịu dàng "Cám ơn em!" và hy vọng ở nàng một lời đáp lại. Thương Thương chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi quay ra bàn khác. Tuy vậy, từ tối ấy và nhiều tối khác, chàng sinh ra mất ngủ và hay mơ tưởng. Ngày nào chàng cũng có dịp qua đây để nhìn ngắm Thương Thương dù chỉ trong chốc lát, khi đứng ngoài hoặc say mê đến quên uống nước khi có tiền vào ngồi quán. Sắc đẹp dìu dịu và duyên đáng của Thương Thương như lấy mất hồn chàng. Chàng ao ước được làm quen, được tâm sự, được yêu người con gái có gốc ở nông thôn ấy.

Nhưng đã ba hôm nay, chàng không thấy mặt nàng. Đã ba hôm nay chàng vào quán Trầm Thương uống nước, hy vọng trông thấy người mình mơ tưởng, nhưng nàng đã mất tăm, mất bóng. Chàng cũng đã mấy lần lảng qua quán ô mai khế nhưng cũng không thấy. Hôm nay thì chàng đánh liều vào hỏi bà Thọ. Chàng đoán thể nào bà cũng biết được nguyên nhân vắng mặt của nàng. Chàng không muốn hỏi thẳng chủ quán. Chàng ngại tiếp xúc với những loại người son phấn. Chính vì vậy mà chàng tìm đến bà bán ô mai khế...

Bà Thọ tin hơn sau lời tâm tình của người thanh niên. Anh ta là người tốt muốn tìm đến với cô Thương Thương với ý định tốt. Bà thông cảm với anh và nói:

- Cô ấy ốm mấy hôm nay rồi. Nghe nói đâu như ốm nặng lắm.

- Thế bà chưa sang thăm Thương Thương ạ?

- Tôi cũng như anh. Tôi cũng ngại loại người như bà Trầm lắm.

Người thanh niên nhíu mày. Trên mặt anh phảng phất nét buồn nhớ vẩn vơ...

- Hay là bà đưa cháu sang thăm Thương Thương có được không?

- Tôi đã bảo với anh rồi. Tuy hai nhà gần nhau nhưng sống xa nhau lắm. Từ ngày cái quán này mở ra, tôi chưa hề bước chân vào nhà. Bà Trầm bà ấy cũng chẳng ưa gì tôi đâu. Bà ấy còn xa xôi bóng gió chửi bới tôi nữa đấy.

Người thanh niên lè lưỡi:

- Kinh dị! Người như thế mà bỗng nhiên kiếm đâu được cô bé trông như diễn viên điện ảnh.

Bà Thọ gợi ý cho người thanh niên:

- Tôi thì đành nhẽ là thế, nhưng anh thì khác. Hay là anh cứ đánh bạo sang mà thăm cô ấy.

- Cháu ạ?

- Còn ai vào đấy nữa. Năng mưa thì giếng năng đầy cháu ạ!

Người thanh niên cúi mặt ngẫm nghĩ. Trông có vẻ sương gió như vậy mà nhút nhát. Bà Thọ nghĩ thế và lại đưa mắt nhìn mấy quả cam bày trên rổ.

- May quá...

- Bà Thọ bỗng reo lên. Đôi mắt già nheo nheo của bà đã phát hiện ra dáng cô Dự Thương đang từ phía xa đi lại. Người thanh niên cũng ngẩng vội lên nhìn đôi mắt vui của bà.

- Có người nhà bà Trầm đang đi lại phía này. Tôi đang chờ để gửi biếu cô Thương Thương mấy quả cam đây. Tiện thể anh hỏi thăm luôn. Cô này là cô Dự Thương, chắc anh biết.

- Dạ, cháu biết mặt nhưng không biết tên.

Bà Thọ khẽ cười:

- Thế đấy. Yêu ai chỉ biết một người. Nhớ lấy cái tên cô đang đi lại đây này mà hỏi.

- Cháu nhớ rồi bà ạ!

Dự Thương đã đến gần quán bà Thọ.

- Đi đâu mà vội thế cô. Vào đây tôi hỏi chuyện này đã nào.

Dự Thương bước vào hàng bà Thọ. Người thanh niên vội đứng lên nhường chỗ ngồi.

- Chào Dự Thương! Mời em ngồi.

- Anh cũng biết tên em cơ ạ? Ai bảo mà anh biết đấy? Bà Thọ phải không?

- Không! Tôi có liên quan gì đến chuyện của các anh các chị. Việc của tôi là thế này này...

Bà Thọ bưng rổ cam đặt vào tay Dự Thương:

- Tôi nhờ cô. Bà già, của ít lòng nhiều, có mấy quả cam biếu cô Thương Thương ăn dưỡng bệnh. Cô thông cảm mang về giúp tôi.

- Nó đi bệnh viện rồi còn đâu hả bà.

- Chết chết... sao vậy?

- Thương Thương phải vào viện hả em?

Nhiều câu hỏi dồn dập. Mặt bà Thọ sa sầm xuống, run run. Mặt người thanh niên hốt hoảng như vừa bị mất cái gì. Dự Thương vẫn bình thản như không.

- Tối qua bà Trầm đã thuê xích lô đưa nó đi viện rồi. Bây giờ cháu vào chỗ nó đây. Sáng nay Thùy Thương đã đi rồi.. Nhìn chung, có thuốc tốt vào, cô nàng ăn được, ngủ được, bà và anh ạ!

Bà Thọ hỏi phòng, hỏi số giường Thương Thương nằm điều trị. Bà không muốn gửi cam qua Dự Thương. Thương Thương nằm viện, bà có thể vào thăm. Bà muốn tự tay mình đưa cho cô những quả cam bé nhỏ này.

- Khổ thế đấy anh ạ! Bố mẹ một nơi, con một nơi. Giờ ốm đau mới thấy cám cảnh cái thân không có gia đình. Có địa chỉ chỗ nằm điều trị đây rồi. Tôi định chiều tối nay vào thăm cô ấy đây. Anh có dặn gì, nhắn gì tôi chuyển cho.

"Chàng trai ơi... chàng có theo già đi thăm con bé một thể thì đi". Mắt bà Thọ nhìn người thanh niên như muốn nói điều ấy. Người thanh niên đã đủ mẫn cảm để hiểu ra ý này.

- Bà ơi... nếu bà không ngại gì, bà cho cháu đi cùng với được không? Cháu cũng muốn được vào gặp Thương Thương như bà.