← Quay lại trang sách

Chương 6

Tình yêu thật lạ lùng và ẩn chứa nhiều phép nhiệm màu. Người trong cuộc nhiều khi cũng ngỡ ngàng trước những bất ngờ của nó. Gái như cây đã chết sau trận bão táp bỗng nhiên tươi mát trở lại trước một đàn ông khác ngay tại nơi mình đang điều trị tai họa!

Sấm đến với Gái như một sự tốt hiếm hoi sau rất nhiều đàn ông - những đàn ông thô bạo, phũ phàng, gian xảo như lái buôn, dữ dằn như quỷ sứ - và để lại trong cô, lần đầu tiên trong đời con gái của mình sự rung cảm thực sự.

Buổi tối cùng bà Thọ vào thăm Thương Thương, Sấm đã chia tay cô với nhiều bịn rịn. Sấm bảo Thương Thương:

- Tôi muốn tối nào cũng được vào thăm, nếu em cho phép? Gái không gật, không lắc. Thật khó trả lời trước yêu cầu của Sấm nên cô im lặng. Bà Thọ đã phá tan sự im lặng ấy của cô:

- Thì cháu Sấm cứ vào chơi. Đời người sướng nhất là sống có bạn, hai cháu ạ!

Bà Thọ nói câu này là ngụ ý kéo hai đứa lại gần nhau. Chưa hiểu về Sấm nhiều, nhưng qua cách cư xử của anh chiều nay, bà cảm thấy đây là một thanh niên tốt.

Sấm nở một nụ cười rất tươi, nhìn Thương Thương nhìn bà Thọ:

- Bà thì không cấm rồi, cháu biết! Cháu chỉ sợ Thương Thương cấm. Cháu chỉ lo khi bước vào cửa phòng, cô ấy ngoảnh mặt nhìn vào tường...

Sấm mạnh dạn ngồi xuổng cạnh Thương Thương:

- Anh lỳ lắm đấy Thương Thương ạ! Em có cấm anh cũng đến. Giờ em ngủ ngon nhé...

Bà Thọ cầm tay Sấm, kéo anh đứng dậy:

- Thôi về cháu. Khuya rồi! Bà con mình cứ ngồi đây chuyện trò mãi, Thương Thương sẽ mệt. Tối mai cháu lại đến. Chỉ sợ anh chả có thời gian đi thăm thôi. Cô ấy im thế tức là đồng ý đấy. Tôi già rồi nhưng cũng từng là con gái, tôi biết.

Gái chưa đủ sức đưa tiễn bà Thọ và Sấm ra cửa. Cô ngồi nhìn theo hai người với ánh mắt nhiều vương vấn, thắm thiết.

Gái đang định nằm nghỉ thì lại thấy Sấm quay vào:

- Thương Thương này! Bà Thọ bảo anh vào hỏi xem em có cần nhắn gì về quê, bà nhắn cho. Em cho bà cả cái địa chỉ của bố mẹ ở nhà nữa.

Mặt Gái thoáng bối rối trước ánh mắt nhìn đắm đuối của Sấm.

- Thôi anh ạ! Chỉ ngày một ngày hai là em khỏi!

- Kìa, anh ra đi kẻo bà Thọ lại chờ!

Sấm cứ ngẩn ngơ trước câu giục. Thương Thương phải giục đến lần thứ hai, anh mới giật mình, bối rối đi ra...

Gái buông màn. Tấm màn bệnh viện như một làn mây trắng mỏng buông chùm. Mùi thuốc kháng sinh phảng phất từ quần áo, da thịt bay ra khiến Gái nôn nao. Do sự làm việc khéo léo của chị Trầm, Gái đã được bệnh viện điều trị bằng thuốc kháng sinh liều cao. Mới chỉ vài lần tiêm mà Gái đã có cảm giác bệnh đỡ đi nhiều. Cô ăn được, ngủ được. Sự đau đớn, mệt mỏi trong cơ thể không còn dồn dập, bức bối như mấy hôm ở nhà. Nhưng tối nay... khi đặt lưng xuống chiếu, khi mái tóc xõa ra trên mặt gối mềm, khi bờ mi khẽ khép lại... Gái định ngủ một giấc dài cho lại sức như lời khuyên của bác sĩ nhưng không làm sao ngủ được...

Đầu được Gái vẩn vơ. Bà Thọ vào thăm làm Gái cảm động nhưng sự xuất hiện của Sấm đã đem lại cho tâm trạng cô một cái gì hơn thế. Mùi thuốc kháng sinh vốn ngai ngái hăng hắc giờ như nhân lên rất nhiều cái cảm giác khó chịu trong cô, bắt cô miên man nghĩ đến hoàn cảnh, thân phận mình. Bà Thọ không biết, Sấm lại càng không thể biết nỗi day dứt, đau đớn này của Gái.

Trước sự xuất hiện của Sấm, Gái cầm lòng mình như một thứ đồ chơi. Còn bây giờ, một góc sâu kín của tình cảm con người được thức dậy trong Gái. Sấm đến thăm Gái không phải là một sự vô cớ. Chỉ có yêu thương nhau, chỉ có tình trai gái mới có sự xuất hiện đột ngột ấy.

"Thôi...!"

Gái nhắm mắt lắc đầu. Sấm đến với mình bởi vì anh chưa biết mình là ai. Nhỡ biết mình là thế nọ, thế kia liệu anh có đến? Tốt nhất là không nên để anh biết. Tốt nhất là "thôi!"

Gái nghĩ nhiều, nghĩ quẩn, lo sợ rồi mệt mỏi thiếp đi trong một giấc mơ hoảng loạn...

Tối sau Sấm lại đến. Bà Thọ nhờ anh gửi cho Gái một gói ô mai khế. Sấm cũng mua quà cho Gái một cân táo.

- Hôm qua Thương Thương ngủ có ngon không?

- Em làm một giấc đến sáng!

- Thương Thương nói dối tôi. Nhìn quầng mắt Thương Thương thế kia là tôi biết em rất khó ngủ.

- Anh là thầy bói đấy à?

- Thầy bói thì chả biết được chuyện Thương Thương mất ngủ!

- Sao vậy?

- Thầy bói không có mắt, chỉ nói mò. Còn tôi nhờ có đôi mắt sáng, tôi biết là đêm qua Thương Thương ngủ ít.

Đôi mắt Sấm như gió xoáy vào mặt Gái. Cái nhìn của anh hôm nay soi mói chứ không thắm thiết như tối qua. Hay là anh ta biết chuyện của mình rồi. Biết cũng chả sao. Đời đã thế rồi, có nói khác đi cũng không được. Gái nghĩ bướng và câng câng mặt nhìn Sấm.

Nỗi lo lắng của một thân phận nhiều khuất tất đã khiến Gái nghĩ lầm về Sấm.

- Thương Thương giận tôi đấy Nhưng cứ nghĩ vớ vớ vẩn vẩn như thế kia rồi không ngủ được là chả bao giờ khỏi bệnh đâu. Kinh nghiệm của những người ốm là thế. Cố gắng ăn. cố gắng ngủ, cố gắng uống thuốc, bệnh có nặng đến mấy cũng khỏi.

Sấm nói đã ra vẻ quen thuộc, thân tình lắm. Trong câu nói vẻ như giận, vẻ như thương kia của Sấm, Gái cảm nhận ở người con trai này một sự quan tâm hơi quá, đến sốt ruột và muốn đốt cháy khoảng cách giữa hai đứa. Anh ta quá nôn nóng, chủ quan trước một cô gái mới quen, mới biết một cách sơ sài...

Gái nói bâng quơ:

- Đã ốm đau thì làm sao được hả anh!

- Tối qua tôi cũng không ngủ được đấy Thương Thương ạ! Đếm đến một nghìn mà mắt cứ thức chong chong!

-Thế ạ!

Tiếng Gái lửng lơ.

- Anh vào thăm mà chả có chén nước để mời...

- Thôi, tôi xin phép, tôi về Thương Thương ạ!

- Anh Sấm đi xe đạp hay xích lô?

- Tiền đâu mà dám đi cái loại xe chân, xe tay cứa cổ ấy!

- Anh Sấm về nhé!

Cuộc chia tay của tối thứ hai là như thế. Tối thứ ba, Sấm không đến. Gái ngỡ ngàng. Tối thứ tư cũng không thấy Sấm, Gái mong và sốt ruột. Tối ấy Gái không ngủ được ngon giấc. Chập chờn lúc tỉnh lúc mơ. Khi mơ, Gái thấy bố mẹ, thấy bà Thọ. Khi tỉnh Gái lại có cảm giác vảng vẳng bên tai tiếng bước chân của Sấm. "Vớ vẩn... vớ vẩn hết!". Ngày thứ năm Gái không muốn nghĩ đến Sấm nứa thì anh đến.

- Xin lỗi Thương Thương! Tối qua tối kia tôi phải đi làm hàng đột xuất cho hợp tác xã. Hàng gấp mà! Muốn đến thăm Thương Thương mà không thể dứt việc ra được.

- Đêm qua Thương Thương lại không ngủ được phải không? Tôi đã bảo mà Thương Thương không nghe!

- Anh làm như anh chị em ruột của em không bằng!

Sấm lấy tay trỏ vuốt mũi rồi cười sì sì:

- Chả lẽ Thương Thương không cho phép anh được như thế. Em không biết chứ, tối qua tối kia ruột anh cứ như thỏi sắt nung lửa.

Gái bật cười trước câu ví ngoa ngoắt của Sấm. Sấm vẫn bơ đi, nói tiếp:

- Xin phép tổ trưởng mấy lần mà không được. Bố ấy nguyên tắc bỏ xừ. Làm gì thì làm, thăm gì thì thăm, thăm người yêu cũng vậy, phải xong mẻ hàng này mới được đi. Thế là đành chịu. Hôm qua hôm kia em có ăn được không?

Gái lại bật cười lần nữa. Cô nói vui:

- Chả nhẽ hai hôm anh không đến chơi, em nhịn cơm?

Sấm như lảng sang nghĩ ngợi chuyện gì. Mấy lần Sấm cho tay lên túi ngực sờ nán rồi lại buông thõng xuống. Gái biết ý hỏi trêu:

- Bà Thọ lại gửi ô mai khế trong túi áo ngực của anh phải không?

Sấm lắc đầu nhưng vẫn lấy từ túi áo ngực của mình ra một gói giấy:

- Hai hôm nay bận quá, anh không qua thăm chỗ bà Thọ được. Còn đây... đây... không phải ô mai khế đâu, mà là...

Sấm đặt gói giấy ra trước mặt Thương Thương bằng bàn tay mạnh dạn nhưng mặt anh lại có vẻ lúng túng. Thương Thương vẫn có vẻ dửng dưng và im lặng.

-.?!

- Chẳng giấu gì Thượng Thương. Đây là hai chục nghìn anh được bồi dưỡng do hai tối làm thêm...

- Nhưng sao anh lại đặt đây?

-.Anh muốn tặng lại em để em bồi dưỡng.

Gái gạt vội gói tiền ra phía Sấm:

- Anh cất ngay đi! Em không cầm đâu!

- Xin Thương Thương đừng từ chối sự quan tâm của anh..Lúc đến đây, anh đã nghĩ tới chuyện mua tặng em cái gì. Em đang điều trị nên anh muốn biếu em số tiền nhỏ bé này để em bồi dưỡng thêm. Em không nhận, anh buồn lắm.

Gái vẫn lắc đầu:

- Anh không cầm tiền cho vào túi là em bỏ đi ra ngoài đây này.

Nói xong, Gái đứng dậy. Sấm cũng đứng dậy theo. Anh đi rất nhanh ra phía cửa rồi vội quay lại. Mắt Sấm gặp mắt Gái:

- Anh về đây. Gói tiền ấy là của em. Em đốt đi hoặc vứt nó vào sọt rác cũng được. Cái đó tùy chủ nhân quyết định. Giờ anh phải về, tối nay anh làm ca ba. Hợp tác xã lại có hàng đặt gấp nữa. Tối mai anh sẽ đến.

Gái ngây ra trước lời nói của Sấm. Cô chưa kịp phản ứng gì thì Sấm đã quay ngoắt và đi thẳng.

- Anh Sấm, em bảo đã!

- Kỳ cục!

Một bà cụ nằm điều trị bên cạnh se sẽ bảo Gái:

- Cháu trả lại là người ta giận đấy. Người ta có thương, có quý mình người ta mới làm thế.

Vẫn tiếng bà cụ:

- Cái nhà anh ấy đến buồn cười. Thăm người yêu mà đến cũng đùng đùng, về cũng đùng đùng như cháy nhà...

Gái khẽ cười. Bà cụ nằm cạnh không nhìn thấy nụ cười ấy bởi vì cô giấu ở sau tấm màn trắng đã buông.

Gái giấu gói tiền xuống dưới gối. Tối ấy cô ngủ một. giấc ngủ ngon lành.

♣ ♣ ♣

Có một người mẹ đi xuống thành phố tìm con. Bà đã già, tuổi ngoại sáu mươi, chiếc khăn đen quấn đầu, cái bị cói quàng vai, cái nón ngoác vào tay. Bà xuống ga lúc một giờ chiều. Nhà ga ngổn ngang những người và hàng. Bà len chân ra cửa soát vé rồi hỏi thăm một bác xích lô:

- Bác cho nhà em hỏi thăm quanh quất đây có cái chợ nào không ạ?

Bác xích lô đang đói khách, cắn cảu:

- Xung quanh ga này chỗ nào chả là chợ. Bà cụ định bán cái gì phỏng?

- Dạ, vâng! Tôi có mấy cân chè búp ngon muốn bán lấy ít tiền độ nhật. Chả là tôi từ trên mạn ngược xuống đây đi tìm cháu bác ạ! Cháu nó bỏ nhà đi mấy năm nay rồi. Vừa rồi ở quê có người nhìn thấy cháu, biết chỗ cháu ở nên tôi đánh liều đi tìm.

Bác xích lô đã dịu cơn bực trước lời thở than ai oán này. Khuôn mặt như đồng hun của bác bỗng dãn ra:

Bà cụ mới lần đầu xuống thành phố này phỏng? Thế ông lão đâu, con cháu đâu mà thân già phải mò mẫm thế này?

- Ông lảo nhà tôi thấp khớp đã chục năm nay. Các cháu lớn thì đã đi lấy chồng, bận công việc cả. Với lại, bác ơi đáy biển mò kim. Nghe người ta đồn thế thì đánh liều đi tìm con chứ có biết cụ thể cháu nó ở đâu đâu. Đi là đi chứ chưa chắc đã tìm thấy cháu. Biền biệt mấy năm nay rồi...

Người nói vòng vo, than thở. Người nghe đã ngẫm ra sự tình, thông cảm:

- Thế người ta mách bà cụ như thế nào?

- Đâu như cháu nó bán hàng ở cái quán giải khát gần con sông Bụi. Bác xích lô cười:

- Nghe đâu lại nghe đồn. Thế này thì có trời tìm...

Vẫn biết vậy, nhưng xót ruột quá bác ạ! Đang yên đang lành thì cháu nó mang chè xuống đây bán, nói là lấy tiền về mua thuốc chữa bệnh cho bố. Đận ấy cháu đi thế là đi suốt. Cả nhà mong đến đỏ mắt. Ông lão nhà tôi đổ bệnh nặng hơn cũng vì nó. Các anh chị nó đi tìm đến vã người cũng không thấy.

Người kể lể không dừng được nỗi thương tâm đã sụt sùi khóc. Bác xích lô đã hiểu hết nguồn cơn, hoàn cảnh mất con của bà cụ.

- Giờ tôi bàn với bà cụ thế này. Tôi sẽ đưa bà cụ đến quán nước quen đổ hàng cho họ rồi sau đó tôi sẽ giúp cụ đi. Công xá không đáng kể. Cụ cho các cháu ăn quà bao nhiêu cũng được. Tôi giúp bà cụ là chính. Nếu bà cụ tin tôi thì mời cụ ngồi lên xe...

- Cám ơn bác quá! Cám ơn bác quá...

Bờ sông Bụi có mấy quán cà phê. Bác xích lô đã đưa người mẹ tìm con đến giữa cái quán ấy và bảo:

- Quãng sông này là quãng có nhiều quán cà phê đây bà cụ ạ! Tên quán cụ không nhớ thì tôi cũng chịu. Bà cụ xuống đây rồi thử lảng vảng qua mấy cái quán này xem. Từ giờ đến tối không thấy thì cụ lại vẫy xe xích lô bảo người ta đưa đến nhà trọ mà ngủ. Đây ra quãng nhà trọ, cụ nên trả người ta 1000 đồng xích lô là vừa.

Người mẹ tìm con rối rít cảm ơn bác xích lô tốt bụng. Bà đưa cho bác hai tờ năm nghìn. Người xích lô chỉ lấy của bà cụ có hai nghìn, còn đưa trả lại bà cụ nguyên tờ năm nghìn và ba nghìn tiền lẻ:

- Tôi xin cụ ngần này! Thế là được vài cân gạo cho cháu rồi. Không đắt, không rẻ. Chở cho người khác tôi cũng lấy thế.

- Ấy... bác cầm thêm.

Người mẹ tìm con đưa cho bác xích lô ba nghìn nữa, nhưng bác lắc đầu:

- Đủ rồi cụ ạ! Không giúp được cụ thì thôi chứ lấy đắt của cụ làm gì cho phải tội.

Thì ra ở thành phố cũng nhiều người tốt chứ không đến nỗi như lời dọa của mấy bà hàng xóm. Chưa gặp kẻ cắp, chưa gặp lời dọa nạt. Mấy đồng tiền lẻ để túi ngoài vẫn nguyên vẹn. Những đồng tiền chẵn nhét túi trong vẫn nguyên vẹn. Ra đường mà gặp ngay được người tốt thì chẳng có gì phải lo lắng. Bà mẹ tìm con ấy đã cám ơn Trời Phật cho mình một ngày tốt lành...

Sông Bụi đây rồi. Sông tĩnh và đục xanh như nước ao tù ở làng. Gió đưa từ sông lên mùi tanh cỏ rác giống như ao tù ngày quậy giời. Gọi là sông nhưng lại hẹp như con sông đào ở đồng. Nhưng ở đây hơn hẳn làng là nhiều nhà ngói, nhà tầng mà lại đứng săm sáp bên nhau như xếp hàng. Nhà nào cũng có cửa mở ra đường và có thứ bày bán. Thì ra phố là thế này đây.

Người mẹ lững thững qua những dẫy nhà. Bà dừng lại nhìn sâu vào những ngôi nhà có người qua lại, mua sắm. Đôi mắt bà như đôi mắt của con chim bói cá nhìn soi vào mặt phố, mặt người. Bà đi, đi mãi, đi đến mỏi chân. Cảnh vật chung quanh có lúc chung chiêng muốn đổ ngã vào người bà...

- Bác ơi, bác cho tôi hỏi ở phố này có cháu nào tên là...

- Ông ơi ông cho tôi hỏi, ở ngõ này có đứa con gái nhà quê nào nó đến ở, tên cháu là...

- Em ơi! Em làm ơn cho bác hỏi em có biết cô nào tên là...

Bà mẹ nhắc tên con gái mình. Ai cũng nghe bà hỏi nhưng đều lắc đầu vì không biết, không gặp cái người có tên là lạ ấy!

"Con ơi..." bà hờ con trong miệng. Mẹ lặn lội xuống đây. Đằng đẵng hàng ngày giời đi tàu. Bao nhiêu tiền của, công sức của gia đình từ trước đến nay. "Con ơi...", công mẹ thế là công cốc. Ông Trời đã ngả phía tây rồi. Không mấy tí nữa trời sẽ tối mà mẹ vẫn chưa tìm thấy con. Hay là người ta nhìn nhầm, nhớ nhầm. Không, người ta nói thoáng thấy con ở quãng sông Bụi này rồi con lẩn đi đâu mất. Người ta có lòng tốt người ta mới nói. Hay là mẹ nghe nhầm. Sông Bụi, sông Bụi hay là sông Bùi? Biết đâu cái tai nghễnh ngãng của mẹ nghe chữ tác ra chữ tộ. Bà mẹ nghi ngờ cái tai của mình, bước chân của mình, đôi mắt của mình. "Con ơi!..." Bà hờ con và nghĩ đến chuyện vẫy xích lô chở ra nhà trọ.

Có một chiếc xe đạp đi ngược lại phía bà. Xe phóng nhanh vẻ vội vã. Bà đang lững thững tạt sang bên kia đường đuổi theo một chiếc xích lô vừa đi qua. Bà có gọi nhưng người phu xe không nghe tiếng...

- Kìa... kìa...

Tiếng con gái thét lên vẻ đanh đá nhưng không kịp:

-Ối!...

Chiếc xe đâm sầm vào bà cụ sau tiếng ối ối ấy. May mà người đi xe đã quanh xe kịp nên bà chỉ bị sượt qua. Nhưng cô gái đi xe đã quẳng xe ra bên đường và tiến lại sừng sộ với bà cụ trong lúc bà vẫn chới với giữa lòng đường đã sâm sẩm tối vì đèn đường chưa chịu bật.

- Mù hả bà lão! Đi đứng gì mà quê một cục. Ở rừng về hả?

- Đường có vỉa hè hẳn hoi mà lại cứ tớn lên ra giữa làm gì?

- Tôi...

- Hỏng mẹ nó cái xe của người ta rồi. Già rồi thì phải đi đứng cho cẩn thận. Mắt đã kém mà lại cứ tớn lên để chạy...

Con gái thành phố sao mà cũng đanh đá cá cày như cái mụ bán cá mắm, tương chua ở chợ làng. Người rõ đẹp thế kia, tóc xoăn tít, quần áo tây tàu, mặt mũi như đắp bằng bột mà ăn nói với người già như mắng trẻ con. Đâm xe vào người ta mà vẫn mắng được người ta là không biết đi. Chao ôi, giá ai cũng được như cái bác xích lô ở ga nhỉ.

- Tôi... Tôi định qua đường để gọi cái xe xích lô kia kìa...

Bà cụ giọng nặng lại ngùi ngùi nữa. Cô gái nghe và bỗng sững lại. Cô như muốn ngã...

- Mẹ...Mẹ phải không? Con... con đây... Cọ đây!

Cô gái nói tiếng quê mình rồi lao về phía bà cụ.

-Trời!...

Bà cụ cũng tiến nhanh về phía cô gái. Bà chạy và ngã quỵ xuống trước tay đỡ của con.

- Mẹ... mẹ ơi!

- Con ơi! Cọ ơi!

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau bên bờ sông Bụi. Tiếng khóc của hai mẹ con lẫn trong tiếng gió, tiếng xe máy qua lại. Có người dừng lại nhìn, có người vội vã lảng qua, có người xúm lại xem cùng trẻ con...

- Mẹ ơi... sao biết con ở đây mà mẹ tìm?

- Mẹ nghe người ta mách, thế là mẹ liều đi! Cứ nghĩ là chẳng thể nào gặp được con nên đành ra gọi xích lô, nào ngờ...

- Ôi, mẹ... mẹ có đau không?

- Đau thì ít thôi! Con mắng mẹ bằng giọng của người thành phố nên mẹ chẳng thể nhận ra. Giờ gặp con đây rồi, mẹ mừng hơn bắt được vàng.

Từ phía xa, lanh lảnh tiếng ai gọi:

- - Dự Thương! Dự Thương...?

Cọ hơi lỏng tay ôm mẹ, quay mặt về phía tiếng gọi:

- Dạ...!

- Cô làm gì mà đứng mãi ở đấy thế?

Cọ lúng búng trong miệng rồi nói to:

- Dạ, em về ngay đây ạ!

Bà mẹ theo dõi con và nghe tiếng gọi từ xa vẳng lại ấy:

- Bà chủ hả con?

- Vâng! Chị Trầm Thương mẹ ạ! Chị ấy đặt tên con là Dự Thương. Con còn có hai bạn nữa, cái Thùy Thương, cái Thương Thương...

- Thảo nào mà mẹ hỏi mãi tên Cọ, chả ai biết. Thế mấy năm nay con toàn là Dự Thương à?

Tiếng Trầm Thương lại the thé vang lên:

- Dự Thương, về có việc đây...

Cọ nhìn mẹ với ánh mất ái ngại. Bà mẹ nhìn con gái mình rầu rầu, buồn bã. Bà tìm cách gỡ thế bí cho con:

- Con cứ về xem bà chủ gọi gì. Mẹ sẽ đứng đây đợi. Vào nhà người ta đột ngột bây giờ cũng chả nên.

- Con về đi không bà ấy đợi!

Vừa lúc Thùy Thương chạy ra. Thấy bạn, Dự Thương nói ngay:

- Nỡm ơi, mẹ mình đấy!

- Ôi, bác...! Con Cọ nó cứ nhắc mà chả dám về bác ạ!

- Thôi, hai cô về đi không bà chủ lại gọi. Tôi đứng đây chờ em cũng được.

Nỡm nhíu mày hỏi Cọ:

- Sao lại thế hở Dự Thương?

- Tao sợ chị Trầm mắng.

- Mày hư thế. Mẹ mình chứ là người dưng đâu mà phải sợ.

- Nhưng...

Cọ vẫn lưỡng lự. Nỡm đã quàng tay ngang người bà cụ:

- Bác đi với con. Nó ngại, con sẽ nói.

Nỡm dìu như đẩy bà cụ đi. Cọ theo sau vừa mừng vừa sợ bởi chị Trầm có lệnh cấm không cô nào được cho người nhà, người quen đến quán thăm hoặc chơi.

Sự xuất hiện đột ngột của người mẹ tìm con đã khiến Trầm Thương khó chịu. Thị gọi riêng Cọ ra đằng sau nhà trách mắng. Nhìn khuôn mặt chị Trầm nặng như chì, Cọ thanh mình:

- Em không có nhắn, có gọi gì. Em đi vào bệnh viện thăm cái Gái về thế là giữa đường gặp bà cụ...

- Cô nói tôi không nghe được! Không nhắn, không gọi thì làm sao bà ấy biết được cái nơi ngóc ngách này mà tìm?

Cọ cắn răng:

- Em xin thề với chị. Em mà làm sai lời chị dặn, em sẽ chết ngay lập tức.

- Vứt mẹ nó lời thề của cô đi. Cô mà chết được vì lời thề thì chết đến chục lần rồi. Mồm miệng lúc nào cũng xoen xoét, xoen xoét mà cấm có giữ kín được điều gì.

Cọ ấm ức:

- Nhưng chuyện này thì không. Một vài lần đi chợ gặp người làng, em phải lánh mặt chứ có dám cho ai biết đâu.

Giọng Trầm Thương lạnh lùng:

- Thế còn... chiều tối nay sao không lánh mặt đi cho nó êm chuyện lại còn nhô cái mặt ra "mẹ, mẹ!"

Mày Cọ hơi nhíu lại trước lời nhiếc móc này của chị Trầm. Người dưng nước lã có khác. Mẹ người ta thật mà trông thấy lại ngoảnh mặt đi có họa là điên.

- Giờ cô tính thế nào? Định đẫn bà cụ đến ăn vạ tôi chắc.

Sự xuất hiện của người mẹ tìm con đã khiến cho Trầm Thương bối rối và khó xử. Chị giống như kẻ bơi lặn lén lút trong dòng đời với cái thế nửa nổi, nửa chìm. Nỡm, Cọ, Gái cũng được thị lôi kéo vào thế lập lờ đó. Phần chìm khuất kia được kín đáo bao nhiêu thì càng có lợi bấy nhiêu. Sự xuất hiện này của mẹ Cọ khiến công việc của thị có cơ vỡ lở, lung lay.

Trầm Thương nhắc lại câu hỏi của mình và nhấn mạnh:

- Giờ tối rồi mà việc nó cũng đã trót như thế nên tôi để yên cho cô tối nay. Còn sớm mai là cô phải lo liệu cho bà cụ về. Cần tiền tôi có tiền. Thôi, giờ cô đi vào với bà cụ đi. Tối nay tôi cho nghỉ. Nhớ nói với bà cụ là tôi mệt nên không tiếp chuyện được.

Cọ về ngồi bên mẹ trong một tâm trạng không thoải mái. Đã mấy năm nay xa hơi ấm của mẹ, giờ được gần kề, hạnh phúc ấy thật lớn nếu cuộc sống bình lặng. Đằng này... ngồi bên mẹ mà lòng dạ Cọ vẫn hừng hực những lời mắng mỏ của chị Trầm.

Mẹ hỏi Cọ:

- Bà chủ bảo sao?

Cọ lúng túng rồi nói dối:

- Bà ấy không bảo gì đâu mẹ ạ! Bà ấy chỉ bảo tối nay cho con nghỉ bán hàng để được ngồi trò chuyện lâu hơn với mẹ...

- Thế con có nói cái ý mẹ muốn thưa chuyện với bà chủ không?

Cọ ấp úng:

- Có... Có mẹ ạ! Bà chủ nói là tối nay bận việc nên xin mẹ thông cảm.

Chuyện về Trầm Thương, Cọ chỉ nói được với mẹ có thế. Cô lảng sang chuyện gia đình. Thực ra đây mới là chuyện chính của bà cụ. Nhắc đến gia đình là hai mẹ con cuốn vào nhau. Mẹ nói nhiều hơn Cọ. Những gì sau ngày Cọ bỏ nhà đi bà đều kể hết. Chuyện mẹ kể về cái thời điểm Cọ vừa bỏ ra đi mà nghe như mới xảy ra hôm qua, hôm kia. Lần đầu được nghe về nỗi lo lắng, mong nhớ tủa gia đình, Cọ không nén nổi xúc động. Nước mắt cô chảy theo lời mẹ kể.

- Bố con, các anh các chị con, các cháu con không ngày nào là không nhắc tới con. Bố mày thì bệnh tình cứ như thế. Lúc khỏi lúc không. Ông ấy bảo muốn nhắm mắt chết quá mà không dám chết. Bố con chỉ mong trông thấy mặt con! Mẹ thì từ ngày con bỏ đi, có đêm nào là đêm ngủ yên giấc. Đêm thì dài mà chỉ chợp mắt được một hai tiếng là cùng. Người ta đồn là có khi con chết nhưng mẹ không tin. Con đi có giấy tờ đàng hoàng, nếu không may có tai nạn thì Công an người ta phải báo chứ. Đằng này cứ mù tịt tung tích. Sốt ruột thì có nhưng tin là con mình đã chết thì không! Lạ thế... lúc nào mẹ cũng nghĩ là con còn sống và có lúc con về. Bố mẹ, anh chị nhiều lúc buồn nhớ con quá, ngồi kiểm lại với nhau thấy chả có ai có tội, có lỗi gì đến mức con giận, con bỏ ra đi...

Cọ khóc nức lên trước tình cảnh của bố mẹ, gia đình. Lỗi này do cô gây ra mà để cả nhà phải khổ. Chuyện xảy ra, bây giờ nghĩ thì đơn giản nhưng sao lúc ấy nó nặng nề quá mức. vì quá thương bố ốm, mẹ vất vả, các anh chị đông cháu, Cọ đã mang hai yến chè búp loại một, toàn bộ số chè ngon có giá trị nhất của gia đình về thành phố bán. Cọ hy vọng bán dưới này mỗi cân sẽ thu thêm được vài ba giá. Của đã quý, nhưng của bán được giá cao lại càng quý hơn. Cọ đã bán được hết hai yến chè như ý mình mong muốn. Suốt đêm trước ngồi tàu, Cọ chỉ dám nhai một cái bánh mì không và uống hai bát nước chè tươi. Cả buổi sáng ngồi bán chè, Cọ cũng chỉ dám ăn thêm một cái bánh mì và hai cái kem rồi vội vã ra ga đi chuyến tàu chiều, ở cái chỗ xếp hàng mua vé đông đúc, chật chội ấy, Cọ đã bị kẻ cắp lấy hết tiền và giấy tờ. Cọ sợ run hết cả người, ngồi khóc và rồi một phụ nữ lớn tuổi đến ngọt ngào dỗ dành cô. Bà ta rủ Cọ đi ăn phở, ăn bánh rồi hứa sẽ tìm việc làm cho Cọ ở thành phố để Cọ có tiền, mang về mua thuốc cho bố bù lại số tiền bán chè đã bị lấy cắp. Thế là Cọ bị hút vào quán giải khát của Trầm Thương. Một tháng sau, chị Trầm đã đưa Cọ đi "bán trinh" cho một tay buôn thuốc phiện lậu đường Tây Bắc lấy một chỉ vàng. Chị chi cho Cọ một nửa để mua sắm tư trang, quần áo. Số tiền thật lớn và công việc chẳng có gì nặng nề, lại được chị Trầm chăm bẵm cho ăn uống đầy đủ nữa, Cọ thấy "mê" cái việc mà chị bày cho làm.

Tuy vậy, Cọ vẫn bụng bảo dạ độ một vài năm "hành nghề" kiếm được món tiền lơn lớn, sẽ xin phép chị Trầm về quê để tạ lỗi với bố mẹ và tìm đường lấy chồng. Nhưng thời gian cứ trôi đi. Cọ bị hút vào cái vòng đua đòi này và lần lữa mãi cái ý định về quê của mình.Tất cả chuyện này ngoài chuyện mất tiền, Cọ giấu mẹ.

Mẹ thở than hỏi Cọ:

- Sao mà con gan thế. Mất tiền thì mất, cũng phải về với bố mẹ chứ. Ai trên đời mà chả có lúc có chuyện không may. Đằng này bố mẹ mất cả của lẫn cả người.

- Nhưng... dạo ấy con sợ. Với lại con muốn đi làm thuê làm mướn ở dưới này kiếm ít tiền. Con thề là khi nào có tiền con mới về với bố mẹ!

- Cha mẹ chị! Chị có biết chị thề như thế là chị giết những người ở nhà không? Chị có biết chị thề như thế là chị làm cái người đã ốm càng ốm thêm không?

Mẹ mắng, mẹ chửi, Cọ chỉ biết lẳng lặng cúi mặt. Cô xấu hổ vì những lời nói dối của mình. Mới đầu là sợ, là lo, là muốn kiếm tiền nhưng sau do sự quá trớn, quá đam mê cái trò mua bán thân xác kia mà nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ bố mẹ cứ bị nhòa nhoạt đi trước những đồng tiền kiếm được. Lúc nào Cọ cũng nghĩ đến chuyện sẽ phải về với bố mẹ nhưng để quyết định thời gian về cụ thể thì chưa hề có một lần nào cô nghĩ tới.

Mẹ hỏi con:

- Mẹ đã được gặp con, con đã được gặp mẹ, âu cái hồng phúc nhà ta còn lớn Cọ ạ! Mẹ đã quyết định từ ở nhà kia. Chuyện này mẹ cũng đã bàn kỹ với bố. Chuyến này xuống dưới này mà gặp được con là mẹ sẽ xin phép đưa con về. Nay thì, mẹ như người khát đã được uống, người đói đã được ăn. Con cũng nên thu xếp xin phép bà chủ để về với mẹ. Rách lành, no đói, có gia đình, có bố mẹ bao giờ cũng hơn con ạ!

Cọ cắn môi nghĩ ngợi:

- Mẹ định bảo con về quê ấy ạ?

- Còn đi đâu nữa!

- Nhưng... con làm việc ở dưới này quen rồi.

- Béo bở gì cái nghề bưng bê phục vụ người ta ấy con. Mà đâu mẹ nghe nói cái nghề này cũng chẳng hay ho gì với con gái lắm đâu con ạ!

Cọ giật mình hỏi lại mẹ một cách chống chế:

- Ai bảo mẹ thế? Người ta nói thế là họa hoằn mới có một đám thôi. Còn con đây này... con đã làm mãi ở cửa hàng chị Trầm mà chả có tai tiếng gì.

- Không ai đứng được suốt ngày đâu con ạ! Giàu sang không đến phận mình. Về nhà theo mẹ lên đồi chăm cây chè, cây sắn cũng có đồng ra đồng vào. Với lại còn lấy chồng nữa chứ!

- Mẹ cho con nghĩ đã.

Bà mẹ nhíu mày nhìn con. Cái nhíu mày của sự giận, sự lo.

Từ lúc bị con đâm xe đến lúc được ngồi nói chuyện với con trong nhà bà chủ, mẹ đã nhận thấy đứa con dứt ruột đẻ ra của mình có gì khang khác. Khôn ba năm, dại một giờ. Bây giờ bắt được nó đây, bà coi như đẻ nó lần nữa. Bà quyết không để nó tuột khỏi tay mình...

- Con nghĩ từ ngày bỏ nhà ra đi đến giờ chưa chán hả con? Cáo chết ba năm còn muốn quay đầu về núi, huống chi con còn sống sờ sờ ra đây lại có bố mẹ, gia đình nữa.

- Nhưng ở dưới này con quen người, quen việc rồi. Với lại, ở quê mình làm đến om xương cũng chả đủ hai bữa ăn. Ở đây con chỉ gẩy tay nhẹ một cái cũng được dăm mười nghìn như chơi.

Người mẹ thở dài. Bà buồn bã nhìn con, mắt ứa lệ:

- Mẹ xuống đây gặp con là để đưa con về. Cứ để con thế này là mẹ có tội với ông bà ông vải, với làng với xóm...

Cọ băn khoăn. Nhớ lời chị Trầm dặn, cô đấu dịu:

- Mai sớm con đưa mẹ ra ga. Mẹ cứ về trước nói với bố là đã tìm thấy con rồi. Con ở dưới này ít tháng nữa, thu xếp xong công việc con sẽ về.

- Không!

Lời mẹ đã có vẻ dứt khoát. Nhìn khuôn mặt gầy gò của mẹ thì thương nhưng nghĩ đến công việc Cọ thấy tiếc. Sự trắng đen trong suy nghi của Cọ cứ bị nhòa lẫn vào nhau. Cô tìm cách trì hoãn với mẹ bằng cách nói dối:

- Người ta thuê mướn mình có hợp đồng hẳn hoi. Vừa rồi con cũng có mua sắm ít của riêng nên phải mượn thêm tiền bà chủ. Mẹ cho con làm thêm ít ngày nữa để lấy tiền trả nợ. Bà chủ dạo này lại ít người giúp việc nữa. Có một đứa cũng bán hàng như con lại đang phải đi bệnh viện.

- Không! Cô vay nợ người ta bao nhiêu, nói để bố mẹ trả. Bố mẹ không có tiền thì có anh chị có tiền. Nhược bằng còn thiếu nữa thì bán vườn, bán nhà đi lo cho con trả nợ.

Cọ bí trước cách giải quyết của mẹ. Sự sắt đá của bà đã khiến cô con gái phải nói quanh:

- Thì trước sau con cũng về cơ mà!...

- Thôi con ạ! Vừa bước vào cửa hàng, vừa nhìn thấy bà chủ là mẹ không muốn con làm thuê, làm mướn ở đây tý nào cả. Các cụ dạy, trông mặt mà bắt hình dong. Con nói tài, nói giỏi gì thì nói cũng chẳng bằng miệng thế người ta dị nghị...

Lời nói của mẹ có vẻ chung chung mà Cọ nghe như mẹ đang nói mình. Cô lo lắng cho điều thầm nghĩ đó mặc dù hiểu rằng mới chân ướt chân ráo đến đây, mẹ chưa thể hiểu những việc mà con gái mình đang làm.

Cọ vẫn nói với mẹ bằng cách nói cùn của mình:

- Mẹ để con nghĩ đã.

Sự sắt đá của bà mẹ đã lên tới tột đỉnh. Bà thét vào mặt con tiếng "không" rồi sụt sùi nói với nó bằng nỗi chết gan, chết ruột của mình:

- Mày thế mà hư con ạ! Mày coi bà chủ lớn hơn mẹ. Mày coi cái dập dìu, đùa cợt của cái quán xanh xanh đỏ đỏ này lớn hơn mấy gian nhà gỗ êm ấm ở nhà. Mẹ nghe người làng mình người ta bảo cái nghề bưng bê này là cái nghề buôn phấn, bán son, con hiểu không? Mày thích ở đây mà đú đởn thì mày ở. Ruột thịt bây giờ chỉ là cái mô đất thôi. Mai tao về tao sẽ nói với bố mày là đừng có hy vọng gì ở nó nữa. Nó là con người ta rồi. Nó là máu mủ ruột thịt của người khác rồi.

- Kìa mẹ!...

Cọ khóc dấm dứt. Người mẹ vẫn nói tiếp nguồn cơn của mình:

- Người ở nhà đang nằm chờ chết kia kìa! Người ở nhà đang nằm chờ con về để nhắm mắt cho nó yên kia kìa! Mày có định về nhìn cái người đẻ ra mày thì về. Bằng không, coi như mày là đứa rơi, đứa vãi. Coi như bố mẹ không có cái đứa con bất hiếu này nữa.

Cọ gục vào vai mẹ. Đầu óc cô rung theo tiếng nấc. Mẹ nói như hất đá, hắt sỏi vào mặt con gái mà khuôn mặt bà nhăn lại, vỡ ra và ướt nhòe nước mắt.

Người mẹ tìm con đứng dậy. Bà gạt Cọ ra và với tay cầm chiếc bị khoác lên vai:

- Cô ở đây mà hưởng vinh hoa phú quý một đời!

- Mẹ định đi đâu bây giờ?

- Tôi ra ga, tôi về nhà tôi chứ tôi đi đâu!

- Mẹ...

Cọ níu tay mẹ nhưng bà quẫy mạnh ra:

- Cô đừng có níu kéo tôi nữa. Tôi có chân đến đây được, tôi cũng có chân về được. Cô không phải phiền muộn gì đến tôi cả. Tôi không ngờ mới xa tôi có ngần ấy ngày mà cô đã người dưng nước lã như thế...

- Kìa mẹ!...

- Cô buông ra cho tôi đi.

- Con van mẹ...

Cọ ôm chầm lấy mẹ. Mười ngón tay cô quều quào tấm lưng áo bạc phếch của mẹ để níu kéo và tìm chỗ dựa.

Sáng sớm hôm sau, người mẹ tự động lên phòng trên gặp Trầm Thương:

- Chào bà ạ! Bà đã xơi sáng chưa ạ! Tối qua định bảo cháu dẫn lên chào bà nhưng nghe nói bà bận...

Trầm Thương bình thản như không:

- Tôi có nghe em Dự Thương nói! Cụ thông cảm. Nhà làm hàng nên lúc nào cũng búi lên vì việc. Có em nó tiếp cụ cũng như tôi tiếp. Thế nào, cụ và gia đình vẫn mạnh khỏe chứ, ạ?

- Cám ơn bà hỏi thăm, gia đình tôi vẫn bằng an cả ạ! Chỉ ông cháu thì quặt quẹo luôn...

- Cám cảnh quá. Mỗi nhà mỗi cảnh. Từ ngày em Cọ về đây, chị em tôi đùm bọc, bảo ban nhau như chị em trong một nhà. Cụ nhìn em cứ béo đẹp phây phây ra thế chắc cụ biết.

Có son phấn vào thì đúng thế thật. Còn sáng nay nhìn mặt nó sau lúc rửa thì trông như người ngã nước, người thiếu ngủ. Bà mẹ nghĩ thế nhưng vẫn nói với Trầm Thương những lời tử tế:

- Cám ơn bà đã cưu mang, chăm sóc cháu. Cũng may nhờ có bà mà cháu nó đỡ phải lang thang đây đó...

Trầm Thương khẽ cười. Nụ cười tươi và đầy vẻ tự hào:

- Giờ thì nhìn thấy con gái rồi, chắc là cụ yên tâm chứ ạ? Đất thành phố này là đất làm cho con người ta đẹp ra đấy cụ ơi! Tôi sợ ít nữa có dịp về thăm quê, chưa chắc người làng đã nhận ra cái Cọ ngày xưa đâu.

- Cám ơn bà!

- Sáng nay cụ ra tàu về sớm chứ! Để tôi bảo em Dự Thương lấy xe đưa cụ đi. Dự Thương ơi, Dự Thương, em lên đây chị bảo.

Bà mẹ ngồi xuống ghế một cách ngay ngắn. Hai tay bà để lên gối, mặt hơi ngẩng lên với đôi mắt nheo nheo. Trong lúc ấy, Cọ đã thập thò trước cửa.

Em ra lấy xe đưa mẹ ra ga giúp chị. Nhớ xếp hàng mua vé cho cụ. Dạo này là kẻ cắp như rươi. Mà nhớ đưa cụ vào quán ăn bát phở gà cho ấm bụng rồi hãy ra ga, em nhé!

Cọ nhìn Trầm Thương rồi nhìn mẹ bằng đôi mắt ngần ngừ. Trầm Thương cũng nhìn lại Cọ và thoáng có cảm giác lạ ở cô. Người mẹ thì vẫn bình thản. Bà từ tốn:

- Thưa bà! Cảnh ngộ nhà tôi chắc em Cọ đã thưa lại với bà. Cũng vì hai cái yến chè ấy mà cháu phải bỏ nhà đi. Cháu sợ bố, sợ mẹ. Trong lúc màn trời, chiếu đất, cháu được bà ngả tay ra làm phúc, ơn này gia đình tôi nhớ mãi.

- Vâng, tôi biết rồi, cụ cứ nói mãi. Chị em chúng tôi phục vụ lẫn nhau cả thôi cụ ạ!

- Vẫn biết thế nhưng thưa bà, ân nghĩa vẫn là ân nghĩa. Hôm nay may mắn gặp bà, gặp cháu, tôi cũng xin phép bà cho me con tôi được một ân nghĩa nữa.

Đổi mắt chị Trầm trợn lên. Cọ nhìn thấy đôi lông mày. chị như bị kéo căng ra.

- Bà cụ bảo sao?

Bà mẹ sẽ sàng nói:

- Thưa bà, trước khi xuống đây, ông cháu cũng có dặn là phải thưa chuyện với bà cho có đầu có đuôi. Từ ngày cháu bỏ đi, nhà tôi ân hận mãi. Cũng vì bố ốm đau lâu mà con mắc phải tai nạn. Nay được bà cứu giúp, lại được bà cho phép gặp cháu nên tôi cũng mạnh dạn thưa thật thế này...

- Bố mẹ nào cũng muốn được có con cái bên cạnh.Hoàn cảnh nhà tôi mấy năm nay như cái nhà hoang, nhà nát vì vắng cháu. Nay muốn xin phép bà cho cháu được về xum họp với gia đình.

- Bà cụ bảo sao! Hóa ra tôi là người chia rẽ gia đình bà cụ hay sao?

- Dạ, không phải thế ạ! Tôi nói thế có ý là muốn xin phép bà cho cháu được về sống với gia đình.

_ - Hử?...

Mặt Trầm Thương sầm xuống. Khuôn mặt buổi sáng chưa kịp son phấn của thị như bị nhuộm tro bếp. Thị lừ mắt nhìn Cọ dọa nạt.

Bà mẹ vẫn sẽ sàng:

- Bà cho phép tôi được đưa cháu về. Ông cháu nhà tôi cũng chả biết sáng, tắt lúc nào. Bố chỉ muốn gặp con. Phận cháu nhờ vả bà ở đây còn thiếu thốn vay mượn gì, gia đình tôi xin hoàn tất lại.

Môi và tay Trầm Thương đã run run. Thị hỏi Cọ:

- Sao thế cô Dự Thương?

- Dạ...

Bà mẹ đỡ lời con:

- Cái này là do tôi, do nguyện vọng của gia đình tôi bà ạ! Đằng đẵng bao nhiêu ngày trời cháu xa bố, xa mẹ rồi...

Trầm Thương đứng bật lên đi ra chỗ bàn để nước lọc. Thị uống một hơi hết nửa cốc nước lọc rồi buông ra một lời rất chi là "anh chị!"

- Rách việc!

Bà mẹ vẫn bình tĩnh như không. Lòng thương con đã cho bà sự rắn rỏi này. Bà nhìn Cọ rồi nhìn Trầm Thương:

- Thưa bà... Việc này thật đột xuất, nhưng mong bà thông cảm cho gia đình tôi. Bà bận ngày, bận tháng chứ không bận năm. Gia đình tôi thì bận tâm về cháu hàng năm nay rồi. Nay cũng mong bà thông cảm! Xin phép bà cho cháu được về với gia đình.

Trầm Thương hếch mặt, môi hơi dài ra, hỏi Cọ:

- Cô Dự Thương thấy thế nào?

- Thưa chị... em...

- Nói toạc ra xem nào?

Cọ vẫn ấp úng nhưng đã mạnh dạn hơn:

- Thưa chị, chị cho phép em...

Trầm Thương nhìn mẹ con Cọ nguýt dài rồi vẩy tay rất rất mạnh vào gấu áo nói trống không:

- Tùy!

♣ ♣ ♣

Những ngày nằm điều trị trong bệnh viện là những ngày thanh thản nhất của Gái. Chị Trầm không hề bén mảng đến thăm nom ngoài tối đầu tiên đưa cô nhập viện. Bù lại khoảng trống lạnh đó, Gái đã có Nỡm và Cọ. Không ngày nào là không có Nỡm hoặc Cọ đến chăm nom cơm nước hoặc giặt giũ cho Gái. Người cùng cảnh dễ thương nhau!

Hôm Cọ phải đi theo mẹ về quê, cô đã rủ Nỡm đến thăm Gái. Cầm bàn tay đã đầy đặn của Gái, Cọ khóc:

- Phải xa bọn mày tao buồn lắm! Chẳng gì cũng đã bao nhiêu tháng nay cười khóc có nhau rồi!

Nỡm thì nghĩ khác. Cô bảo Cọ:

- Mày thế thì sung sướng lắm rồi đấy Cọ ạ! Có mẹ xuống tìm và đón về. Tao cũng chỉ mong được như thế, nhưng chẳng được. Đành phải sống ở đây cho nó hết kiếp người...

Nỡm thở dài nhìn Cọ rồi nhìn Gái.Mắt cô không ngấn nước nhưng ngả xám như màu trời chiều đông lạnh. Cái trầm buồn vốn có của Nỡm hôm nay như nặng nề hơn. Cọ vốn xốc nổi nhưng hôm nay cũng nói với Nỡm được một câu tâm tình:

- Hay mày cũng bùng về quê đi Nỡm ạ!

Nỡm cười gượng rồi lắc đầu:

- Đi là đi đàng hoàng chứ việc gì phải bùng.

- Vậy thì sao mà mặt mày lúc nào cũng lạnh như một nữ tu thế?

Nỡm nói như một nhà hiền triết thất thế:

- Mỗi cuộc đời là một cái kho bí hiểm. Đời tao thì lại quá cái kho ấy. Nói thế nào cho Cọ hiểu nhỉ? Mà thôi! Cọ cứ yên tâm theo mẹ về. Mình thành tâm chúc Cọ có một cuộc sống mới hạnh phúc.

Cọ cong cớn, chớt nhả:

- Vô phúc thì có. Nát như tương rồi còn quý báu cái nỗi gì. Chẳng qua bà cụ thiết tha, đau đớn quá nên con phải chiều mẹ. Đời bây giờ là ăn, là mặc, là chơi nhởi. Về quê, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất may ra ngày được ba bữa cơm độn sán.

Gái hơi cau mày:

- Cọ nói thế, cụ nghe thấy cụ giận chết!

Nỡm nói thêm:

- Tù hôm qua đến hôm nay, tao chẳng hiểu tinh cảm của mày là thế nào cả Cọ ạ! Mẹ xuống mà không vui, không buồn. Giờ theo mẹ về quê mà như bắt buộc.

Cọ nói ngay:

- Tao thế đấy!

Và trước lúc chia tay, Cọ ôm chầm lấy Gái khóc như bị ai đánh.

- Thôi tao đi Gái nhá! Nhớ ăn uống nhiều cho nó chóng lại sức Thương Thương nhá!

Xa Cọ, Gái thấy bâng khuâng và nhớ. Nỡm đã thay phần vắng vẻ ấy của Cọ, nhưng lần nào cô và Gái cũng nhắc tới Cọ. Nhiều kỷ niệm của ba đứa được nhớ lại. Những chuyện tình cảm ấy đâu phải là thứ đặc quyền của riêng ai. Cho dù hai cô đang lén lút hành một cái nghề hèn mạt nhất của thân phận con người.

Với Nỡm và Cọ là thế. Gái nghĩ họ như chị em ruột thịt của mình. Bà Thọ cũng vậy. Vì già yếu không vào thăm nom được cô luôn nhưng mỗi lần bà vào, Gái thấy như được thấy bố, thấy mẹ. Những lúc đau yếu này, con người ta mới thấm thía và nhìn nhận được hết tình cảm của người khác với mình. Tình cảm của Gái bây giờ với bà Thọ là cái gì cao hơn những miếng ô mai khế, những gánh nước máy, những nắm bỏng, những lời mát mẻ xa gần.

Nhưng thật sự bắt Gái phải nghĩ ngợi nhiều, xôn xao nhiều là Sấm. Đúng là năng mưa thì giếng năng đầy. Bằng sự say đắm chân thực của mình, Sấm đã được Gái đón tiếp ngày càng niềm nở và dịu dàng hơn. Với Sấm, si mê Gái thì đã có từ lúc vào quán Trầm Thương uống cà phê. Còn với Gái, thì phải đến lần thứ chín Sấm. vào thăm cô mới nhận lời đi ra ngoài sân bệnh viện cho anh nói chuyện riêng.

Họ ngồi trốn một chiếc ghế đá nhỏ. Trên đầu họ là um tùm bóng lá xà cừ. Dưới chân họ là nền sân bê tông còn hâm hấp nóng. Ánh sáng đèn nê-ông bảo vệ tỏa xuống như ánh trăng của ngày giữa tháng. Không gian về đêm của bệnh viện cũng bình thường và mòn sáo như những đêm khác. Mùi ê-te phảng phất, mùi ẩm mốc ngai ngái của cây cỏ và cống rãnh, những ô cửa sáng đèn, tiếng rên rỉ ốm đau, những bóng áo trắng qua lại vội vã... Sấm và Gái như lọt thỏm trong cuộc sống thuốc men, bệnh hoạn, vừa quen vừa xa lạ ấy.

- Hôm nay em có ăn hết suất cơm không?

- Không!

- Sao thế?

Gái cười:

- Em ăn hết nửa cân bánh cuốn Thanh Trì của Thùy Thương mang cho và gói ô mai khế bà Thọ gửi vào tối qua.

Sấm rạng rỡ nét mặt:

- Thế còn gói tiền thưởng anh tặng em? Anh muốn biến cái đó thành phở, thành giò, thành chả bồi dưỡng thêm. Cơm bệnh viện chán lắm! Bát canh loãng với mấy miếng thịt rang mặn thì nuốt làm sao nổi.

- Thế mà bữa nào em cũng chén sạch đấy!

- Nói phét!

- Em dối em chết...

- Thế quà của anh không phải là quà. Em định để mấy cái tờ bạc ấy nó mốc ra à?

- Em để cho nó mọt đấy!

Sấm phá lên cười to:

- Gỗ mọt, tre mọt chứ tiền có mọt khối. Mối cũng không xông được. Sợ em khinh rẻ tình cảm của anh, để nó vụn nhủn ra thôi.

Gái chạnh lòng. Cô nhỏ nhẻ nói:

- Đâu dám thế. Tiền anh cho, em không dám động đến. Em để dành...

- Để dành?

Sấm nghiêm nét mặt nhìn Gái hỏi lại. Gái sợ cái nhìn này vội quay một đi. Gái nhìn ra vẻ giận nhưng ẩn chứa trong ấy là thương, là yêu. Cô đã nhận điều này ngay từ tối đầu tiên Sấm đến thăm, nhưng không dám chứa chất nó trong trái tim mình. Sấm ngay thật không biết tý gì về mặt sau của cuộc đời Gái. Anh đến với cô bằng sự si mê hồn nhiên của anh con trai vừa độ lớn. Thật đẹp đôi nếu cuộc đời Gái cũng như anh. Đã hai lần Sấm tặng Gái số tiền thưởng của mình thì cả hai lần Gái đều kiên quyết chối từ. Sấm cũng kiên quyết làm theo ý mình. Lần nào anh cũng quẳng số tiền ấy lại và bỏ chạy. Cô đành phải giữ số tiền ấy lại, cất đi và sẽ tìm cách hoàn trả Sấm khi thuận lợi. Lần nào gặp Gái, Sấm cũng nhắc về số tiền đó và bắt cô phải tiêu. Cô có tiêu thì anh mới vui.

Sấm buồn buồn:

- Em khinh anh quá. Anh muốn giúp đỡ em lúc ốm đau. Đáng lý anh mua quà cho em, nhưng anh chỉ sợ không hợp với sở thích. Anh muốn em sử dụng nó cho việc bồi dưỡng sức khỏe của mình. Hay là anh thô thiển, anh vụng về...

Gái cắt ngang lời Sấm:

- Không...

- Vậy thì sao?...

- Em để dành... để khi nào anh cưới...

Mặt Sấm thoáng nét bâng khuâng. Anh hồi hộp nghe tiếp...

- Em định khi nào anh cưới, em sẽ mua tặng phẩm mừng hạnh phúc hai người...

Sấm hiểu câu nói của Gái theo ý khác. Anh đặt vội bàn tay mình lên tay Gái. Gái thấy bàn tay Sấm ấp lên bàn tay mình nóng hổi:

- Gái định lúc nào cho anh cưới?

- Ô... Gái! Anh cũng biết tên cúng cơm của em?

- Anh nghe vụng hôm Thùy Thương đến thăm. Anh cũng biết cả tên cúng cơm của Thùy Thương nữa kia! Nỡm... đúng không nào?

- Thế còn Dự Thương!

Sấm cười:

-Cọ.

Gái lườm Sấm:

- Anh như thổ công nhà em ấy!

- Anh không muốn làm thổ công đâu. Anh chỉ muốn...

Gái cảm thấy hơi thở của Sấm đang phả ấm vào má mình. Cô biết đã đến lúc Sấm hỏi và Gái phải trả lời. Tình yêu nhiều dan díu, ỡm ờ nhưng cũng lắm điều cụ thể, Không thể... Gái sợ cái sự nóng bỏng ấy của Sấm và sự xôn xao ghê gớm trong lòng mình.

Gái chủ động đứng đậy:

- Mình vào phòng đi anh?

- Anh muốn được ngồi đây với Thương Thương.

Gái nói dối:

- Em lạnh...

Sấm giật mình xem đồng hồ:

- Thôi chết, sắp đến giờ đóng cổng viện rồi...

Gái cầm tay Sấm:

- Em xem nào... ôi, đến thế rồi kia à! Cổng bệnh viện thì chẳng đóng đâu, nhưng đến giờ bệnh nhân phải đi ngủ.

Gái nói một cách tiếc muối. Cô nhìn Sấm, cái nhìn buồn buồn như muốn xin ở anh một sự thông cảm.

- Anh để em tiễn anh ra cổng.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau. Sân viện đã vắng người qua lại. Ánh đèn sáng hơn và vằng vặc như trăng mười sáu. Gái đưa Sấm tới tận gốc cây bên bè phố. vẫn cây xà cừ. Dưới màu xanh um của bóng cây, Sấm lại cầm tay Gái. Lần này Sấm nắm chặt:

-Anh muốn...

Gái vội cướp lời anh:

- Thôi, anh về đi kẻo khuya. Đi đường cẩn thận đấy.

Gái nhìn theo bóng xe của Sấm trên phố vắng. Con đường vừa thẳng vừa dài và hun hút lạnh. Gái thẫn thờ như bị ai lấy mất hồn. Đêm ấy chiếc giường sắt bệnh viện Gái nằm mà bồng bềnh như còn thuyền nơi bến sông quê.

Những ngày nằm viện là những ngày chớm nở tình yêu trong Gái. Sấm đã thức dậy trong Gái sự tươi non hồi hộp của tuổi dậy thì biết yêu. Cái gờn gợn, vật vã của những tháng ngày đi bán thân đã nhạt dần trong suy nghĩ của cô mặc dù nhiều lúc nhói lên một cách ân hận, đau đớn. Gái thầm cảm ơn những ngày điều trị bệnh. Những ngày ấy cô như kẻ gánh nặng được trút khỏi vai mình chiếc đòn gánh của số phận. Những ngày ấy cô như bãi cỏ bị thú quần đã hồi sức lại sau trận mưa rào tẩy rửa. Những ngày ấy nhiều yêu thương, cưu mang chứ không phải sống trong vòng tay kiềm tỏa và ánh mắt soi mói của Trầm Thương...

Những ngày ấy đã qua, Gái được xuất viện. Cô khỏi bệnh và có Sấm.

Ngôi nhà của bà Thọ thành điểm hẹn yêu đương của hai người. Bà Thọ mừng ra mặt.

Bà Thọ khuyên răn Gái:

- Cậu Sấm lớ ngớ thế mà tốt ra phết. Tôi cứ tưởng nó chờn vờn như con bướm xem hoa, ai ngờ nó lại kết đến thế. Cái số đấy cô Thương Thương ạ! Mai kia nên vợ nên chồng là phải nhớ đến cái công của bà mối đấy.

- Cũng chả biết thế nào bà ạ!

- Buồn cười chưa? Người ta đắm đuối, chân thành với mình đến vậy mà lúc nào cô cũng chỉ một giọng thở hắt ra.

- Tính cháu nó thế!

- Phải bỏ cái tính đồng bóng ấy đi! Tôi là tôi thấy chả ai hơn cái nhà cậu Sấm ấy đâu. Mà cũng nên nhanh chóng thành vợ thành chồng rồi liệu mà bảo ban nhau làm ăn.

Bà Thọ muốn Gái nhanh chóng thoát khỏi nhà Trầm Thương. Gái cũng muốn thế, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào nên chỉ biết thở hắt ra. Theo Gái nghĩ, chị Trầm vẫn là một bà chủ tốt của mình, mặc dù phải trở lại cái nghề mà chị đã dẫn Gái vào thì cô sợ. Đã hai tháng nay lấy cớ còn yếu mệt, Gái đã khéo léo từ chối những tối phải đi với khách. Chị Trầm chỉ gợi ý chứ không ép. Đợt chữa bệnh của Gái đã khiến chị quá tốn kém nên chị cũng không muốn Gái phải đi làm non. Thời gian này là thời gian Gái làm việc ở quán hàng và sống với tình yêu của mình...

Gái nói với Sấm:

- Em nhà cửa thì xa, bố mẹ lại không có ở đây. Nhờ có chị Trầm bảo ban, giúp đỡ cho nên lúc nào em cũng coi chị như ruột thịt của mình. Nếu quả thật anh có lòng thương em, anh nên qua lại chào hỏi, thăm nom chị.

Sở dĩ Gái nói câu này với Sấm vì tô lúc quen biết nhau đến giờ, anh chỉ biết có mỗi cô và bà Thọ. Trầm Thương là người Gái hay nhắc đến nhưng cứ mỗi lần nhắc cô lại nhìn thấy trên mặt anh những nét khó chịu. Sự khó chịu này của Sấm làm Gái lo. Tình yêu giữa anh với cô thật say đắm nhưng cũng thật mong manh. Gái muốn Sấm đến thăm chị Trầm để tạo thế tình cảm cho cô trong chuyện riêng tư của mình. Nhưng...

Sấm phản ứng ngay trước lời đề nghị của Gái:

- Anh chỉ biết em. Nếu em không ngần ngại, em cho anh về thăm gia đình bố mẹ! Thế thôi...

- Thì quán của chị Trầm đây cũng như gia đình của em rồi còn gì?

Sấm đỏ mặt:

- Quán của người làm thuê thì có.

Sấm nói như cãi nhau. Gái nín lặng. Cô muốn dối người yêu mình mà không dối được.

Một tối Gái lén nhà ra bờ sông Bụi gặp Sấm, Sấm bảo:

- Hay là bỏ quách cái quán ấy đi Thương Thương ạ!

Gái nửa đùa nửa thật:

- Để em chết đói à?

Sấm chân thành:

- Anh sẽ nuôi.

Gái cười, đấm nhẹ vào ngực Sấm:

- Nuôi một ngày, hai ngày còn được, chứ nuôi cả đời sao được hở ông bốc phét.

Tình yêu là bất chấp. Sấm cao hứng. Tróng anh, sức mạnh tiềm ẩn của niềm say đắm đang dâng lên, lúc này Sấm có thể làm được tất cả.

- Anh đang có kế hoạch dứt em khỏi cái quán này và cưới em làm vợ đấy.

- Ối...

Gái thốt lên trong miệng. Âm thanh vừa ngạc nhiên vừa hoảng loạn. Tình yêu chỉ mới có thế mà Sấm đã nghĩ đến chuyện gia đinh. Anh có vội quá không? Anh nói thật hay là anh đang bốc?

Sấm ôm chặt Gái vào lòng, đắm đuối:

- Anh nới thật đấy! Em có nợ nần, vay mượn gì bà Trầm thì bảo để anh lo, anh trả. Nếu thiếu, anh xin thêm bố mẹ. Các cụ chắc chấn sẽ ủng hộ. Bà Thọ cũng khuyên hai đứa nên sớm sớm mà lo liệu với nhau. Lúc nào anh cũng nhớ em và muốn có em bên cạnh.

- Vội thế!

Gái bâng quơ rồi đắm chìm trong hơi ấm vòng tay của Sấm. Lời nói của người đang yêu mà sao đã có vẻ như sắp vào tiệc cưới. Sấm là một người tình nhiệt thành và sẽ là một anh chồng khá. Qua lời thổ lộ của anh. Gái đã nhận ra điều ấy.

Lời Sấm vẫn thì thào:

- Biết thế nào là dài, là ngắn, là vội, là không hở Thương Thương? Em chỉ cần biết ở anh điều này: yêu em và muốn lấy em làm vợ! Còn mọi cái anh bất chấp.

Gái hơi đảo người. Hình như anh mang máng biết chuyện? Lúc vui đã vậy, còn lúc buồn?

- Em thử tính xem nhé! Từ tối anh theo bà Thọ vào bệnh viện thăm em đến tối hôm nay là bao nhiêu rồi nào?...

- Thôi thôi;., bà... hâm ạ! Một ngày thích nhau vẫn là yêu. Trăm năm ở bên nhau mà ngoảnh mặt đi thì chỉ có thể gọi là ghét.

Gái khúc khích cười trước lý sự của Sấm. Cô lây lan trước sự bay bổng của anh. Nhưng... đã đến giờ về, đã đến giờ chị Trầm hắng giọng cho các em đi ngủ...

- Thôi, em về...

- Còn chuyện kia?

- Chuyện gì?...

- Vớ vẩn mãi!

- Thật mà...

- Thì anh nói lại nhé...

Sấm vòng tay ôm chặt người Gái. Đôi môi anh động đậy rồi ghé vào một bên tai cô nói tiếp:

- Anh muốn lấy Thương Thương làm vợ. Nếu cần, anh sẽ nhờ bà Thọ sang nói chuyện với bà Trầm.

- Không...

Gái lắc đầu. Mái tóc cô xõa ra trên bàn tay Sấm. Như mọi tối hẹn hò khác, môi Gái lại khẽ run lên khi gặp làn môi cũng run rẩy không kém của Sấm. Chỉ có thế, đêm hẹn nào cũng vậy, Gái kìm nén và giữ gìn trước những đòi hỏi nồng cháy của Sẩm và chỉ dành cho anh nụ hôn trên cặp môi đã thắm đỏ lại của mình.

Gái đi như chạy dọc bờ sông Bụi. Gái sợ phải nấn ná trước Sấm. Một bãi cỏ sạch. Một bóng mát dưới hàng cây, những lời nồng nàn phả ra cùng hơi ấm. Một cuộc yêu đương trọn vẹn như thế, Gái sợ. Gái nhớ tới cái đêm ở nhà Dịch, thân thể cô như một con chim non bị vặt lông. Gái nhớ tới các tối tiếp khách mình mẩy cô như một con chó bị cạo sạch đang vứt trên ph