← Quay lại trang sách

Chương II

HƠN mười hai giờ đêm tôi mới đỗ con Rally Sport trên đường lái xe vào nhà mình. Ông Dean chắc vẫn còn thức, với sức khỏe dẻo dai và cả đống cà phê đen như thế, và theo dõi tôi từ từ đưa xe dọc con phố. Nhưng ông không mong nhận lại chiếc xe trước sáng mai. Nếu tôi dậy sớm thì sẽ kịp đưa nó vào xưởng và thay lốp trước khi ông nhận ra sự khác biệt.

Khi đèn pha chiếu vào sân và chĩa lên tường nhà, tôi trông thấy hai đốm màu xanh lục: mắt chú mèo của mẹ tôi. Khi tôi đến cửa trước thì nó đã nhảy khỏi cửa sổ. Nó sẽ kể cho mẹ biết tôi đã về. Tybalt là tên con mèo. Cái giống đó rất ngang bướng, mà nó lại chẳng quan tâm gì đến tôi. Tôi cũng không quan tâm đến nó.

Nó có thói quen rất kỳ quái là tự bứt hết lông đuôi mình, làm cho những cụm lông đen be bé bay khắp nhà.

Nhưng mẹ thích có một chú mèo ở bên.

Giống như hầu hết bọn trẻ con, chúng có thể trông thấy và nghe thấy những thứ đã chết. Một mánh tiện lợi, khi bạn sống cùng chúng tôi.

Tôi vào trong, cởi giày và trèo hai bậc cầu thang một. Tôi tha thiết mong được tắm - muốn rũ bỏ cái mùi rêu mốc, thối rữa ra khỏi cổ tay và vai mình. Tôi cũng muốn kiểm tra con dao tế của cha và rửa sạch những thứ đen ngòm còn vương lại lưỡi dao.

Trên đỉnh cầu thang tôi vấp phải một chiếc hộp và văng câu “Khỉ thật!” quá to. Đáng lẽ tôi phải khôn hơn.

Cuộc sống của tôi nằm trong một mê cung của những chiếc hộp đóng hàng. Mẹ tôi và tôi là chuyên gia dọn nhà; chúng tôi không mất thì giờ với những chiếc hộp các tông bỏ đi từ cửa hàng tạp hóa hay quầy rượu.

Chúng tôi sở hữu những chiếc hộp chất lượng cao, dùng trong công nghiệp, đã được gia cố và có nhãn dán vĩnh viễn. Thậm chí trong bóng tối tôi cũng nhận ra là mình vừa vấp phải hộp Đồ dùng nhà bếp số 2.

Tôi nhón chân vào phòng tắm và lôi con dao ra khỏi chiếc ba lô da. Sau khi kết liễu người vẫy xe tôi đã quấn nó trong một lớp vải nhung đen, nhưng không chặt lắm. Tôi đang vội. Tôi không muốn ở trên con đường ấy nữa, hay ở bất kỳ nơi đâu gần chiếc cầu. Nhìn thấy người vẫy xe tan rã không làm tôi sợ. Tôi đã từng trông thấy những thứ tồi tệ hơn. Nhưng đó không phải là một việc bạn có thể làm quen được.

“Cas à?”

Tôi nhìn vào gương và thấy hình ảnh ngái ngủ của mẹ, bà đang ôm con mèo đen trên tay. Tôi đặt con dao tế xuống mặt bàn.

“Chào mẹ. Xin lỗi đã làm mẹ thức.”

“Con biết là mẹ vẫn muốn thức dậy mỗi khi con về mà. Đáng lẽ lần nào con cũng phải đánh thức mẹ, để mẹ còn yên tâm ngủ được.”

Tôi không bảo cho mẹ biết nghe câu ấy ngớ ngẩn thế nào; tôi chỉ bật vòi nước lên và bắt đầu xả nước lạnh vào lưỡi dao.

“Để mẹ làm cho”, mẹ nói và chạm vào cổ tay tôi. Tất nhiên mẹ sẽ nắm lấy cổ tay tôi, bởi bà có thể nhìn thấy các vết thâm tím bắt đầu nổi lên dọc cánh tay.

Tôi chờ đợi mẹ nói điều gì đó điển hình; tôi chờ đợi bà nháo nhác quanh tôi mấy phút như một con vịt mẹ đầy lo lắng và lao vào bếp để lấy đá cùng khăn ướt, cho dù những vết này không phải là thứ tồi tệ nhất tôi từng bị. Nhưng lần này mẹ không làm thế. Có lẽ vì đã muộn lắm rồi, và mẹ mệt. Hoặc có thể vì sau ba năm, cuối cùng bà đã hiểu ra rằng tôi sẽ không bỏ cuộc.

“Đưa cho mẹ nào”, bà khẽ nói và tôi làm theo, bởi tôi cũng đã gột được gần hết chất đen kia rồi. Bà mang nó đi. Tôi biết mẹ sẽ đi làm việc mà bà luôn làm, tức là luộc con dao trong nước sôi rồi cắm nó vào một cái bình muối, nơi nó sẽ nằm yên trong ánh trăng suốt ba ngày. Khi nào lấy ra bà sẽ chuốt dao bằng dầu quế và bảo là nó đã y như mới.

Mẹ thường làm việc tương tự cho cha tôi. Mỗi lần ông về nhà sau khi đã giết một thứ gì đấy đã chết là bà sẽ hôn má ông và mang con dao tế đi, thản nhiên như một người vợ bất kỳ thường xách cặp táp cho chồng.

Cha và tôi thường nhìn chằm chằm vào thứ đó trong khi nó bị cắm vào bình muối, hai cánh tay khoanh trước ngực và nhìn nhau với kiểu cả hai đều nghĩ là việc này thật lố bịch. Với tôi lúc nào trông nó cũng như là một bài tập giả vờ vậy. Cứ như thanh gươm Excalibur(1) cắm trong đá.

Nhưng cha tôi cứ để mẹ làm thế. Ông đã lường trước mọi chuyện khi gặp và cưới bà, một cô gái Wicca(2) xinh đẹp, tóc nâu với vòng hoa trắng tết quanh cổ.

Hồi ấy cha đã nói dối và tự gọi mình là một Wicca, vì không biết dùng từ nào tốt hơn. Nhưng thực ra thì cha chẳng theo đường lối nào hết.

Ông chỉ yêu thích các truyền thuyết. Ông đam mê những câu chuyện hay về một thế giới thú vị hơn nó vốn có. Ông mê mẩn thần thoại Hy Lạp, tên tôi cũng chính từ đó mà ra.

Họ đã nhân nhượng với nhau, bởi vì mẹ thì yêu Shakespeare, nên rốt cuộc tôi có tên Theseus Cassio.

Theseus là tên người đã giết Minotaur(3), còn Cassio(4) là phó tướng đoản mệnh của Othello. Tôi nghĩ cái tên nghe ngu chết đi được. Theseus Cassio Lowood. Tất cả mọi người chỉ gọi tôi là Cas.

Tôi cho là mình nên mừng - cha tôi cũng là fan của thần thoại Na Uy nữa, nên rất có thể tôi đã bị gọi là Thor, mà như thế thì thật sự là không thể chịu đựng nổi.

Tôi thở ra và nhìn vào gương. Trên mặt tôi hay trên chiếc áo màu xám cài khuy không có dấu vết nào, cũng như trên mặt đệm của chiếc xe Rally Sport vậy (tạ ơn Chúa). Trông tôi rất lố bịch. Tôi mặc quần vải và áo sơ mi cứ như đi hẹn hò nghiêm túc, bởi vì đó chính là mục đích tôi kể với ông Dean để mượn xe. Khi rời khỏi nhà tối nay tóc tôi được chải ngược ra sau, lại còn vuốt một ít gel, nhưng sau vụ náo nhiệt chết dẫm nọ thì nó đang rũ hết ra trán tôi thành những lọn đen xì.

“Con nên khẩn trương đi ngủ thôi, cưng ạ. Muộn lắm rồi mà mai mình còn phải đóng gói đồ nữa.”

Mẹ tôi đã làm xong con dao. Bà đang lướt trở lại chỗ thanh cửa và con mèo đen của bà thì luẩn quẩn quanh chân cứ như một con cá nhàm chán bơi quanh lâu đài nhựa.

“Con chỉ muốn nhảy vào vòi sen”, tôi nói. Mẹ thở dài và quay đi.

“Con bắt được anh ta đấy chứ?”, bà nói với qua vai, cứ như chợt nghĩ ra.

“Vâng. Bắt được rồi.”

Mẹ cười với tôi. Miệng bà buồn bã và âu sầu. “Cũng suýt soát nhỉ. Con nghĩ sẽ tóm được anh ta trước khi tháng Bảy qua. Thế mà giờ đã là tháng Tám.”

“Anh ta khó nhằn phết”, tôi nói, kéo một cái khăn tắm xuống khỏi giá. Tôi không nghĩ mẹ định nói gì tiếp, nhưng bà vẫn dừng bước và quay mặt lại.

“Con có ở lại đây nếu chưa hạ được anh ta không? Con có để cô ta lại sau không?”

Tôi chỉ nghĩ vài giây, giống như một lúc ngập ngừng thường thấy trong cuộc trò chuyện, bởi vì tôi đã biết câu trả lời trước cả khi mẹ hỏi.

“Không.”

Khi mẹ đi rồi, tôi mới thả quả bom. “Mẹ này, con có thể mượn ít tiền để mua bộ lốp mới được không?”

“Theseus Cassio,” mẹ rên lên và tôi nhăn mặt, nhưng tiếng thở dài kiệt sức của bà bảo rằng sáng mai tôi sẽ có.

***

Vịnh Thunder, Ontario là đích đến của chúng tôi. Tôi sẽ tới đó đế giết cô ta. Anna. Anna Korlov. Anna Đẫm Máu.

“Con ma này làm con lo lắng phải không Cas”, mẹ nói từ đằng sau vô lăng của chiếc xe tải U-haul(5). Tôi đã nói mãi với mẹ là mình nên mua hẳn một cái xe tải chở hàng thay vì đi thuê. Chúa biết chúng tôi chuyển nhà suốt, đi theo đám hồn ma mà.

“Sao mẹ lại nói vậy?”, tôi hỏi, và mẹ gật đầu về phía tay tôi. Tôi đã không nhận ra là mình đang gõ liên tục lên chiếc túi da có con dao tế bên trong. Bằng một nỗ lực tập trung, tôi không ngừng làm việc đó. Tôi tiếp tục gõ như thể nó chẳng có nghĩa lý gì, giống như mẹ đang phân tích quá sâu và suy diễn các chi tiết vậy.

“Con đã giết Peter Carver từ hồi mười bốn mà mẹ”, tôi bảo. “Con làm việc ấy suôt từ đó đến nay. Chẳng còn gì làm con ngạc nhiên nữa.”

Mặt mẹ hơi đanh lại. “Con không nên nói như thế. Con không giết Peter Carver. Con bị Peter Carver tấn công và ông ta đã chết từ trước rồi.”

Đôi khi tôi lấy làm kinh ngạc trước cách xoay chuyển sự việc chỉ bằng vài từ của mẹ. Nếu bà có bao giờ lụn bại trong nghề cung cấp vật phẩm huyền bí thì bà sẽ có một tương lai rạng rỡ trong ngành đóng nhãn hàng hóa.

Tôi bị Peter Carver tấn công, mẹ nói vậy. Đúng rồi. Tôi bị tấn công. Nhưng đó là sau khi tôi đã đột nhập vào ngôi nhà bị bỏ hoang của nhà Carver. Đó là nhiệm vụ đầu tiên của tôi. Tôi làm việc đó mà không xin phép mẹ, hay đúng hơn chỉ là một câu nói giảm. Tôi đã làm việc đó bất chấp những lời gào thét phản đối của mẹ và đã phải chọc ổ khóa trong cửa sổ phòng ngủ của mình chỉ để ra khỏi nhà.

Nhưng tôi đã làm. Tôi lấy con dao của cha và đột nhập vào nhà đó. Tôi chờ đến tận hai giờ sáng trong căn phòng mà Peter Carver đã bắn chết vợ mình bằng một khẩu súng lục C. 44(6) rồi tự treo cổ bằng sợi thắt lưng da trong tủ quần áo.

Tôi đã chờ ở đúng căn phòng nơi hồn ma ông ta từng sát hại một nhân viên bất động sản, người cố rao bán căn nhà ấy sau sự việc kia hai năm, rồi một năm sau đó đến lượt người đánh giá tài sản.

Giờ nghĩ lại vụ ấy tôi vẫn còn nhớ đôi bàn tay run rẩy và bụng dạ nhộn nhạo sắp nôn. Tôi nhớ đến nỗi khao khát được làm công việc đó, công việc mà tôi phải làm, giống như cha mình. Khi rốt cuộc hai hồn ma cũng xuất hiện (phải, hai hồn ma - hóa ra Peter và vợ ông ta đã làm lành và có sở thích chung là giết chóc) tôi nghĩ mình đã suýt xỉu.

Một người bước ra khỏi tủ quần áo với cần cổ tím thẫm và cong vẹo trông như đã ngật sang một bên, còn người kia thì sùi máu lên khỏi sàn nhà như đoạn quảng cáo khăn giấy chiếu ngược. Bà ta còn chưa thoát hẳn khỏi ván sàn, tôi tự hào nói vậy. Bản năng trỗi dậy và tôi đã hạ bà ta trước khi bà ta kịp có hành động gì.

Carver thì tóm được tôi, trong lúc tôi đang cố rút con dao ra khỏi chỗ mặt gỗ hoen ố từng là vợ ông ta. Ông ta suýt ném được tôi qua cửa sổ trước khi tôi lồm cồm bò về chỗ con dao tế, vừa đi vừa rên rỉ như mèo. Đâm được ông ta gần như chỉ là tai nạn. Con dao kiểu như lao vào Carver khi, ông ta quấn đầu dây thừng của mình quanh cổ họng tôi và xoay vật người tôi lại. Tôi không bao giờ kể cho mẹ nghe đoạn ấy.

“Mẹ biết rõ chuyện hơn thế mà”, tôi nói. “Chỉ có người ngoài mới nghĩ là ta không thể giết được những gì đã chết.” Tôi muốn nói là cả cha cũng biết, nhưng không làm thế. Mẹ không thích nói về cha, và tôi biết bà đã không còn như xưa kể từ khi ông chết. Bà không còn ở đây một trăm phần trăm nữa; có điều gì đấy thiếu mất trong mọi nụ cười của mẹ, giống như một điểm mờ hay camera nhắm không chuẩn vậy.

Một phần con người mẹ đã theo cha, tới bất kể nơi đâu ông đến. Tôi biết như thế không có nghĩa là mẹ không yêu tôi. Nhưng tôi nghĩ là bà chưa bao giờ tính đến chuyện nuôi nấng thằng con trai một mình. Gia đình bà đáng lẽ phải là một vòng tròn toàn vẹn. Giờ chúng tôi bước đi cứ như một bức hình, mà trong đó cha tôi đã bị cắt ra.

“Con sẽ vào và ra như thế này”, tôi bảo trong lúc bật ngón tay và quay lại chủ đề chính. “Có khi con còn không học hết cả năm ở vịnh Thunder ấy chứ.”

Mẹ vươn người bên trên vô lăng và lắc đầu. “Con nên nghĩ về chuyện ở lại thêm. Mẹ nghe nói chỗ ấy rất đẹp.”

Tôi đảo mắt. Mẹ phải biết hơn thế chứ. Cuộc sống của chúng tôi đâu có lặng lẽ. Nó chẳng giống những cuộc đời khác, có gốc rễ và lịch trình gì cả. Chúng tôi là một gánh xiếc rong. Và thậm chí bà cũng không thể đổ lỗi việc đó cho cái chết của cha, bởi vì có ông thì chúng tôi cũng vẫn di chuyển, mặc dù phải thừa nhận là không nhiều thế này. Đó là lý do mẹ làm công việc hiện tại, đoán bài tarot, trừ tà qua điện thoại và bán vật phẩm huyền bí trên mạng. Mẹ tôi là một phù thủy di động. Bà kiếm sống tốt không ngờ nhờ công việc đó. Thậm chí nếu không có quỹ tín thác của cha thì chúng tôi vẫn có thể sống khỏe.

Ngay lúc này chúng tôi đang lái xe lên mạn bắc trên một con đường uốn lượn quanh bờ hồ Superior. Tôi mừng vì được rời khỏi Bắc Carolina, tránh xa món trà đá, trọng âm miền Nam và tính hiếu khách không hợp với mình. Rong ruổi trên đường từ nơi này đến nơi khác khiến tôi có cảm giác tự do, và phải đến lúc đặt chân xuống vỉa hè ở vịnh Thunder thì tôi mới có cảm giác mình đã trở lại với công việc lúc này tôi chỉ việc tận hưởng tầng tầng lớp lớp rừng thông và những tảng đá trầm tích dọc lề đường đang rỉ ra mạch nước ngầm như một nỗi hối tiếc bất tận. Hồ Superior xanh hơn cả màu lam và thẫm hơn màu lục, ánh sáng trong trẻo chiếu xuyên qua các cửa sổ khiến tôi phải nheo mắt đằng sau cặp kính râm.

“Con định làm gì về chuyện học đại học?”

“Mẹ”, tôi rên lên. Nỗi thất vọng bất chợt sùi bong bóng trong người tôi. Mẹ lại đang nói chuyện kiểu nửa nọ nửa kia với tôi. Một nửa trong bà chấp nhận tôi là ai, nửa kia thì kiên quyết rằng tôi phải là một đứa trẻ bình thường. Tôi tự hỏi bà có làm vậy với cha không. Tôi không nghĩ thế.

“Cas”, mẹ tiếp tục rên rỉ. “Các siêu anh hùng đều đi học cả đấy thôi.”

“Con có phải siêu anh hùng gì đâu”, tôi nói. Đó là một biệt hiệu kinh khủng.

Nó ích kỷ và không phù hợp. Tôi không hành quân đi khắp nơi trong chiếc quần bó chẽn. Tôi không làm việc mình phải làm để nhận biển hiệu hay chìa khóa tới những thành phố nào đó. Tôi làm việc trong bóng tối, giết những thứ đáng ra phải chết. Nếu người bình thường biết tôi định làm gì, có thể họ sẽ cố ngăn tôi lại. Những tên ngốc ấy sẽ về phe Casper(7), rồi tôi sẽ lại phải giết cả Casper lẫn bọn họ sau khi Casper đã cắt rách cổ họng họ ra. Tôi không phải là siêu anh hùng. Nếu nhất định phải đóng vai nào đó thì tôi sẽ là Rorschach(8) trong truyện Watchmen. Tôi là Grendel(9). Tôi là kẻ sống sót trong phim Silent Hill(10).

“Nếu con quyết tâm làm chuyện này trong lúc học đại học thì có nhiều thành phố đủ sức làm con bận rộn suốt bốn năm liền.” Mẹ rẽ chiếc U-haul vào một trạm xăng, cái trạm cuối cùng trên lãnh thổ Hoa Kỳ.

“Birmingham thì sao? Nơi ấy bị ma ám nhiều đến nỗi mỗi tháng con có thể hạ được tới hai con và vẫn còn đủ ma quỷ để con hành động suốt mấy năm học.”

“Vâng, nhưng con sẽ phải đi học đại học ở thành phố Birmlingham chết dẫm”, tôi nói và mẹ bắn cho tôi cái nhìn khó chịu. Tôi lẩm bẩm xin lỗi. Mẹ có thể là một bà mẹ thoải mái nhất trên đời, để cho thằng con trai tuổi vị thành niên của mình sùng sục suốt đêm, đi săn lùng tàn tích của những tên sát nhân, thế nhưng mẹ vẫn không thích nghe câu chửi tục văng ra từ miệng tôi.

Mẹ lái xe tới cột xăng và hít một hơi dài. “Con đã báo thù cho cha gấp năm lần rồi, con biết không.” Trước khi tôi kịp nói là chưa đâu, mẹ đã ra khỏi xe và đóng cửa lại.

Chú thích:

(1) Thanh gươm trong truyền thuyết về vua Arthur của nước Anh.

(2) Một tôn giáo theo chiều hướng phù thủy được phát triển ở Anh từ nửa đầu của thế kỷ 20.

(3) Quái vật mình người đầu bò trong thần thoại Hy Lạp.

(4) Nhân vật trong tác phẩm Othello của Shakespeare.

(5) Hãng cho thuê xe.

(6) Tên một loại súng ngắn, phân biệt bằng đường kính thân đạn, vào khoảng l l, 76mm.

(7) Nhân vật hồn ma trong truyện tranh nổi tiếng Casper - Con ma thân thiện.

(8) Tên nhân vật trong loạt truyện tranh Watchmen của hãng DC Comics, sau này đã được đạo diễn Zack Snyder chuyển thể thành phim.

(9) Tên nhân vật chính trong series truyện tranh cùng tên của tác giả người Mỹ Matt Wagner.

(10) Tên một bộ phim kinh dị của đạo diễn Christophe Gans, tạm dịch là “Ngọn đồi câm lặng”.