← Quay lại trang sách

Chương III

PHONG cảnh thay đổi rất nhanh khi chúng tôi đã băng qua biên giới vào Canada, và tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ngọn đồi nhấp nhô có rừng bao phủ kéo dài hàng cây số. Mẹ nói nơi đó được gọi là rừng Boreal gì đấy. Gần đây, kể từ lúc chúng tôi bắt đầu chuyển nhà liên tục, mẹ đã phát triển một sở thích là nghiên cứu kỹ lưỡng từng nơi ở mới chúng tôi sẽ đến. Mẹ nói việc ấy khiến cho chuyện này giống một kỳ nghỉ hơn khi biết rõ những nơi bà muốn tới ăn và những việc bà muốn làm trong lúc chúng tôi ở đấy.

Tôi thì nghĩ nó làm cho bà cảm thấy giống như đang ở nhà hơn.

Mẹ thả Tybalt ra khỏi cái chuồng và nó nằm ghé lên vai bà, đuôi quấn quanh cổ bà. Nó chẳng buồn liếc tôi đến một cái. Nó mang nửa dòng máu mèo Xiêm và chính cái máu lai ấy đã chọn cho nó một con người để ngưỡng mộ, đồng thời xổ toẹt vào tất cả những người còn lại. Tôi chẳng thèm quan tâm. Tôi thích thú khi bị nó rít róng và quất đuôi, việc duy nhất nó làm tốt là thi thoảng nhìn ra bọn ma quỷ trước tôi.

Mẹ đang nhìn chằm chằm lên những đám mây, ngâm nga điệu gì đấy không thực sự là một bài hát. Bà cũng có điệu cười của con mèo.

“Sao tâm trạng tốt vậy mẹ?”, tôi hỏi. “Mông mẹ còn chưa ê à?”

“Bị ê mông mấy tiếng liền rồi”, mẹ trả lời. “Nhưng mẹ nghĩ mẹ sẽ thích vịnh Thunder này. Và từ hình dạng các đám mây, mẹ sẽ được thưởng thức nó một thời gian đấy.”

Tôi liếc lên trời. Các đám mây khổng lồ và trắng hoàn hảo. Chúng nằm im lìm như chết trên bầu trời trong lúc chúng tôi lái xe qua. Tôi nhìn không chớp mắt đến lúc mắt khô đi. Chúng không hề di chuyển hay đổi hình đổi dạng một chút nào.

“Lái xe vào những đám mây bất động”, mẹ thì thào, “Mọi chuyện sẽ mất thời gian hơn con tưởng đấy”.

Tôi những muốn bảo rằng mẹ đang mê tín quá, rằng mây không di động không có nghĩa gì cả, hơn nữa, nếu bạn nhìn chúng đủ lâu thì chúng phải di chuyển thôi - nhưng làm vậy thì quá đạo đức giả với một kẻ chịu để cho mẹ làm sạch con dao của mình trong muối dưới ánh trăng như tôi.

Những đám mây trì trệ kia lại làm tôi bị say xe, vì vậy tôi tiếp tục ngắm rừng cây, một thảm thông màu xanh lục, nâu và nâu đỏ, chen giữa là những cột cây phong chọc thẳng lên như xương. Tôi thường có tâm trạng tốt hơn thế này trong các chuyến đi. Cảm giác háo hức đến một nơi mới, thêm con ma mới để săn lùng, nhiều điều mới để chiêm nghiệm... những viễn cảnh ấy ít nhất cũng giúp tâm trí tôi tươi sáng được trong khoảng thời gian đi lại.

Có lẽ tôi chỉ đang mệt mỏi. Tôi không ngủ được mấy, mà khi ngủ thì lại thường gặp ác mộng. Nhưng tôi không phàn nàn. Tôi vẫn thường gặp ác mộng kể từ khi bắt đầu dùng con dao tế. Bệnh nghề nghiệp, tôi đoán vậy, tiềm thức của tôi đang gạt ra tất cả nỗi sợ hãi mà đáng lẽ tôi đã có khi bước vào những nơi tối tăm chứa chấp tụi hồn ma báo oán ấy. Tuy nhiên, tôi vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Những giấc mơ ấy đặc biệt tồi tệ vào đêm ngay sau một cuộc đi săn thành công, và chúng không thực sự êm trở lại kể từ khi tôi hạ người vẫy xe.

Khoảng một tiếng sau, sau rất nhiều nỗ lực ngủ nghê, vịnh Thunder đã hiện ra trước kính chắn gió của chúng tôi, một thành phố nhấp nhô đúng kiểu đô thị của hơn một trăm ngàn cư dân. Chúng tôi lái qua các quận thương mại và kinh doanh, tôi chẳng thấy ấn tượng gì. Wal-Mart là nơi tiện lợi cho những ai còn thở, nhưng tôi chưa bao giờ trông thấy một con ma đang so sánh giá dầu nhờn hay cố nhét mình vào trong một ổ cứng Xbox 360 cả. Chỉ đến khi chúng tôi đã vào đến khu trung tâm - cái phần già lão hơn của thành phố này nằm bên trên bến cảng - thì tôi mới thấy được thứ mình đang tìm.

Ẩn giữa những ngôi nhà đã được tân trang lại là những căn hộ tồi tàn hơn, lớp sơn phủ của chúng đã bong tróc thành từng mảng và các rèm cửa thì nằm xiêu vẹo trên cửa sổ, trông như những con mắt bị thương.

Tôi gần như không để ý đến những ngôi nhà mới. Tôi chớp mắt khi đi qua, thế là chúng biến mất, buồn tẻ và tầm thường.

Trong quãng đời ngắn ngủi của mình tôi đã đi qua rất nhiều nơi chốn. Những nơi chìm trong bóng tối bởi nhiều thứ sai trái đã xảy ra ở đó. Những nơi hung hiểm, nơi nhiều thú vẫn đang tồn tại. Tôi luôn ghét những thị trấn ngập nắng, đầy các tòa nhà mới vừa xây xong với gara đôi sơn màu vỏ trứng, bao quanh là bãi cỏ xanh và nhà nào cũng có những đứa trẻ tươi cười. Những thị trấn ấy không hề ít bị ma ám hơn các nơi khác. Chúng chỉ nói dối giỏi hơn. Tôi thích tới những nơi thế này hơn, khi chỉ cần hít hà vài hơi là mùi của sự chết chóc đã bay đến chỗ bạn.

Tôi nhìn mặt nước hồ Superior nằm bên cạnh thành phố như một chú chó ngủ yên. Cha tôi luôn nói rằng nước làm cho người chết cảm thấy an toàn.

Không còn gì lôi kéo họ thêm. Hay không còn nơi nào giấu họ tốt hơn.

Mẹ bật hệ thống GPS mà bà đã âu yếm đặt tên là Fran theo tên một ông chú đặc biệt giỏi dò đường lên.

Giọng nói đều đều của Fran hướng dẫn chúng tôi đi qua thành phố, làm như chúng tôi là lũ ngốc: Ba mươi mét nữa chuẩn bị rẽ trái.

Chuẩn bị rẽ trái. Rẽ trái. Cảm nhận được chuyến đi sắp kết thúc. Tybalt đã trở lại cái chuồng của nó và tôi thò tay xuống để đóng sập cửa. Nó rít lên với tôi cứ như tự nó cũng làm được vậy.

Ngôi nhà chúng tôi đã thuê khá nhỏ bé, gồm hai tầng lầu sơn màu nâu hạt dẻ mới tinh và viền xám đậm với những tấm rèm cùng màu. Nó nằm ở chân đồi, nơi bắt đầu một dải đất tương đối bằng phẳng. Khi chúng tôi đưa xe lên đó, không có người láng giềng nào hé mắt nhìn chúng tôi từ cửa sổ nhà họ, hay mò ra hàng hiên để chào hỏi. Ngôi nhà có vẻ gọn ghẽ và cô độc.

“Con nghĩ sao?”, mẹ hỏi.

“Con thích nó”, tôi trả lời thật tình. “Mẹ có thể thấy những thứ đang đến.”

Mẹ thở dài với tôi. Bà sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi cười toe toét và nhảy nhót trên bậc thềm ở hiên, mở toang cửa nhà rồi chạy ào lên tầng hai, cố đòi phòng ngủ chính. Tôi thường làm những việc đại loại như thế mỗi khi chuyển tới một nơi ở mới cùng cha. Nhưng lúc ấy tôi bảy tuổi. Tôi sẽ không để cho đôi mắt mệt mỏi vì đi đường của mẹ khiến mình thấy tội lỗi. Không cẩn thận thì trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã tết dây chuyền hoa cúc ở sân sau và tân phong con mèo là vua của Hạ chí rối ấy chứ.

Thay vì vậy, tôi tóm lấy chuồng mèo và ra khỏi chiếc U-haul. Mãi mười giây sau tôi mới nghe tiếng chân mẹ đi theo mình. Tôi chờ mẹ mở cửa trước rồi chúng tôi vào trong, ngửi thấy mùi mùa hè bị giam hãm và mùi của những người lạ. Cánh cửa mở ra một phòng khách lớn đã được trang bị ghế sô pha màu kem cùng ghế bành. Có một chiếc đèn bằng đồng cần được thay chụp mới, một bàn nước và đôn nhỏ làm bằng gỗ gụ ở sâu phía trong là một cửa tò vò bằng gỗ dẫn vào bếp và phòng ăn mở thông ra đó.

Tôi nhìn lên những bậc thang tối bên phải mình. Tôi lặng lẽ đóng cửa trước sau lưng hai mẹ con và đặt cái chuồng lên sàn gỗ rồi mở cửa. Sau một giây, cặp mắt xanh lục chui ra, tiếp theo nó là thân hình đen tuyền uyển chuyển. Đây là mánh khóe tôi học của cha. Hay đúng hơn, cha đã rút kinh nghiệm từ chính mình.

Cha theo đuổi một tin chỉ điểm đến Portland. Công việc lần này là các nạn nhân của một vụ cháy trong nhà máy đóng hộp. Tâm trí ông mải mê với ý nghĩ về máy móc và những thứ hở hoác miệng khi chúng nói. Ông đã không mấy chú tâm khi thuê căn nhà chúng tôi sắp chuyển vào, và tất nhiên chủ nhà đâu có nhắc tới một người phụ nữ và đứa trẻ trong bụng cô ta đã chết ở đó khi bị ông chồng đẩy xuống cầu thang. Những thứ như vậy thì thường bị lấp liếm.

Có một chuyện rất buồn cười về đám ma quỷ thế này. Họ có thể rất bình thường, hay tương đối bình thường, khi vẫn còn hít thở, nhưng một khi chết đi rồi thì lại thành những ca bị ám ảnh điển hình. Họ trở nên gắn bó quá mức với điều đã xảy ra với bản thân và tự giam mình trong những giờ phút hãi hùng nhất. Không còn điều gì khác tồn tại trong thế giới của họ trừ lưỡi dao sắc bén, cảm giác của hai bàn tay siết trên cổ họng mình. Họ có thói quen cho bạn thấy những điều đó, thường là bằng cách minh họa. Nếu bạn biết rõ câu chuyện của họ thì không khó để đoán được việc họ sẽ làm.

Vào cái ngày cụ thể đó ở Portland, mẹ đang giúp tôi mang mấy cái thùng vào phòng mới. Ấy là lúc chúng tôi vẫn dùng những chiếc hộp các tông rẻ tiền, và trời lại mưa; hầu hết các nắp thùng đều mềm nhũn như ngũ cốc dầm sữa. Tôi nhớ là đã cười to vì cả nhà đều ướt sũng và để lại vệt giày trên khắp lối vào lót thảm nhựa. Từ tiếng bước chân bèm bẹp của chúng tôi, bạn sẽ tưởng là cả một gia đình chó Retriever(1) lông vàng bị tụt đường huyết đang chuyển vào.

Chuyện xảy ra vào chuyến thứ ba đi lên cầu thang. Tôi đang vỗ giày xuống, tạo ra một đống bẩn thỉu và lôi chiếc găng bóng chày ra khỏi thùng vì không muốn nó bị dính nước. Rồi tôi cảm nhận được nó - một cái gì đó lướt qua tôi trên cầu thang, gạt qua vai tôi. Không có gì giận dữ hay vội vàng trong cái chạm đó. Tôi không bao giờ kể với ai bởi việc sẽ xảy ra sau đó, nhưng cú chạm mang tình cảm mẹ con, giống như bà ta đã cẩn thận gạt tôi tránh ra.

Vào lúc ấy tôi nghĩ đó là mẹ tôi đang chơi trò nắm tay, bởi tôi đã quay ra đằng sau với nụ cười toe toét, vừa kịp lúc trông thấy bóng ma một người đàn bà chuyển từ gió sang thành màn sương. Bà ta trông như đang quấn chăn, và tóc bà ta nhạt màu đến nỗi tôi có thể thấy được cả khuôn mặt xuyên qua gáy. Tôi đã từng trông thấy ma trước đó. Lớn lên cùng với cha tôi thì đó chỉ là chuyện thường ngày ở huyện như bữa tối có thịt băm viên vào mỗi ngày thứ Năm.

Nhưng tôi chưa từng gặp con ma nào đẩy mẹ tôi vào không trung.

Tôi đã cố với tay ra cho mẹ, nhưng chỉ có thể tóm được một mẩu thùng các tông bị rách ra. Mẹ ngã ra đằng sau, còn con ma thì lửng lơ đắc thắng. Tôi có thể trông thấy biểu cảm của mẹ xuyên qua cái chăn bay lơ lửng ấy. Lạ lùng là tôi nhớ mình có thể trông thấy răng hàm của mẹ lúc mẹ ngã xuống, cặp răng hàm trên, và mẹ bị sâu hai lỗ. Đó là việc tôi nghĩ đến mỗi lần nhớ về tai nạn đó: cảm giác ghê tởm, khó chịu vì tôi đã trông thấy chỗ răng sâu của mẹ. Bà ngã dập mông xuống cầu thang và kêu lên một tiếng “ối” khe khẽ, rồi lộn ngược ra sau đến khi đập người vào tường.

Tôi không nhớ được chuyện gì sau đó. Thậm chí tôi không nhớ là chúng tôi có ở lại trong nhà ấy không.

Tất nhiên cha tôi chắc đã tiễu trừ con ma - có thể là trong cùng ngày hôm đó - nhưng tôi không nhớ gì về Portland nữa cả. Tất cả những gì tôi biết là, sau chuyện đó cha bắt đầu dùng Tybaltl dù hồi đó nó vẫn chỉ là một chú mèo con, và mẹ thì vẫn phải bước tập tễnh mỗi khi sắp có bão.

Tybalt đang nhìn lên trần nhà, hít ngửi các bức tường. Đuôi nó thi thoảng lại xoắn xuýt. Chúng tôi đi theo nó trong lúc nó kiểm tra toàn bộ tầng dưới. Tôi đến là sốt ruột với con mèo trong nhà tắm, bởi nó có vẻ như đã quên béng mất việc phải làm, thay vào đó chỉ muốn cuộn mình trên lớp gạch lát mát dịu. Tôi bật ngón tay. Nó nheo mắt khinh khi với tôi nhưng vẫn đứng lên và tiếp tục đi điều tra.

Lúc lên cầu thang nó hơi do dự. Tôi thì không lo. Điều tôi đang canh là nó rít lên với không trung, hoặc ngồi lặng lẽ nhìn vào hư vô. Do dự chẳng có ý nghĩa gì cả. Giống mèo có thể trông thấy ma, nhưng nó không hề có dự cảm. Chúng tôi đi theo Tybalt lên cầu thang và tôi nắm lấy tay mẹ theo thói quen. Tôi đang đeo cái túi da trên vai. Con dao tế là một thực thể khiến ta yên lòng ở bên trong, nó là huân chương Thánh Christopher của riêng tôi.

Có ba phòng ngủ và một phòng tắm hoàn chỉnh ở tầng trên cùng, cộng với một cái gác mái nhỏ có cầu thang kéo lên kéo xuống. Nó có mùi sơn mới, thế là tốt. Những thứ còn mới thường rất tốt. Không có cơ hội cho một thứ đã chết nào ám vào nó. Tybalt lượn lờ trong nhà tắm rồi bước vào phòng ngủ. Nó nhìn đăm đăm vào tủ quần áo với những cái ngăn kéo đã bị mở ra xiên xẹo, rồi nhìn tới cái giường không còn ga một cách căm ghét. Rồi nó ngồi xuống và bắt đầu liếm hai chân trước.

“Chẳng có gì ở đây cả. Chuyển đồ vào và phong ấn thôi mẹ.” Trước lời gợi ý hành động, con mèo lười quay đầu và gầm gừ với tôi, cặp mắt xanh phản quang tròn như hai chiếc đồng hồ treo tường. Tôi lờ tịt nó và với tay lên cửa sập đi lên phòng áp mái. “Ối!” Tôi nhìn xuống. Tybalt đang trèo lên tôi như trèo cây.

Tôi tóm lưng nó bằng cả hai tay và nó bấu cả bốn bộ móng vuốt vào da tôi. Nó cũng gầm ghè với tôi.

“Nó chỉ đang đùa đấy mà, cưng”, mẹ nói và cẩn thận gỡ từng cái chân mèo ra khỏi quần áo tôi. “Mẹ sẽ cho nó vào trong chuồng lại và nhốt vào phòng ngủ cho đến khi chúng ta mang hết thùng vào. Có lẽ con nên lục xe moóc để tìm cái hộp vệ sinh của nó.”

“Tuyệt nhỉ”, tôi cảm thán. Nhưng tôi vẫn dọn chỗ cho con mèo trong phòng ngủ mới của mẹ với đồ ăn, nước và cái hộp mèo của nó trước khi chúng tôi chuyển nốt số đồ đạc còn lại vào nhà. Chỉ mất đúng hai tiếng. Chúng tôi đã thành chuyên gia rồi. Tuy nhiên, mặt trời bắt đầu lặn lúc mẹ làm nốt phần việc cúng bái của phù thủy: Luộc dầu và thảo dược để xức lên cửa ra vào và cửa sổ, ngăn bất kỳ thứ gì muốn bám theo chúng tôi vào nhà ở bên ngoài một cách hiệu quả. Tôi không biết việc đó có tác dụng thật không, nhưng tôi không thể nói là nó vô dụng. Chúng tôi luôn được an toàn trong nhà mình. Tuy nhiên, tôi biết chắc là nó có mùi khó ngửi như gỗ đàn hương và lá hương thảo.

Sau khi ngôi nhà đã được phong ấn, tôi khơi một ngọn lửa nhỏ ở sân sau và hai mẹ con đốt hết những thứ có thể thuộc về người thuê nhà trước mà chúng tôi tìm được. Chúng tôi không cần những hồn ma cố quay lại để lấy thứ gì đấy bỏ quên. Mẹ ấn một ngón tay cái ướt lên trán tôi. Tôi ngửi thấy mùi lá hương thảo và dầu ô liu.

“Mẹ.”

“Con biết quy tắc rồi đấy. Mỗi đêm trong ba đêm đều tiên.” Mẹ mỉm cười, dưới ánh lửa, mái tóc nâu của mẹ nhìn như màu hổ phách. “Nó sẽ giữ cho con an toàn.”

“Nó làm con bị mụn thì có.” Tôi phản đối nhưng không có động thái gì để quệt lớp dầu đi. “Hai tuần nữa là con bắt đầu phải đi học rồi.”

Mẹ không nói gì. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống ngón cái dính thảo dược của mình cứ như định ấn nó vào giữa hai mắt. Nhưng rồi bà chớp mắt và quệt nó vào ống quần bò.

Thành phố này có mùi khói và những thứ rữa ra trong mùa hè. Nó bị ám hơn cả mức tôi nghĩ, cả một lớp các hoạt động chìm dưới đất sâu: những lời thì thầm đằng sau tiếng cười của mọi người, hay những cử động mà đáng lẽ bạn không nên nhìn thấy từ khóe mắt. Hầu hết những hoạt động này đều vô hại - những điểm lạnh lẽo buồn bã nho nhỏ hay tiếng rên trong bóng tối. Những cụm trắng mờ chỉ xuất hiện trên ảnh Polaroidi(2). Tôi không có việc gì liên quan đến chúng.

Nhưng đâu đó ngoài kia là một kẻ chủ chốt. Vì kẻ đó mà tôi mới tới đây, một kẻ đủ sức mạnh để ép những người còn sống phải trút hơi thở cuối cùng.

Tôi lại nghĩ về cô ta. Anna Đẫm Máu. Tôi tự hỏi cô ta sẽ thi triển mánh khóe gì. Tôi tự hỏi cô ta có thông minh không. Cô ta sẽ bay lơ lửng. Hay cô ta sẽ cười hoặc gào thét?

Cô ta sẽ cố giết tôi bằng cách nào?

Chú thích:

(1) Giống chó săn mồi, tha mồi với tầm vóc trung bình, có nguồn gốc và được nuôi khá phổ biến ở Anh cùng các khu vực lân cận.

(2) Nhãn hiệu máy ảnh chụp lấy ngay.