Chương VII
CHÚNG tôi rời thác nước và lái xe về lại vịnh Thunder, lao vút đi dưới ngọn đèn đường vàng vọt và phóng nhanh qua các tín hiệu giao thông mờ ảo. Chase và Mike đang cười cợt trong lúc kéo cửa sổ xuống và nói về Anna, làm cho truyền thuyết về cô ta càng mở rộng ra. Máu trong tai tôi réo lên mạnh mẽ đến mức tôi quên không nhìn biển phố, quên không vẽ bản đồ.
Phải cần tới một chút khéo léo mới kéo cả bọn ra khỏi bữa tiệc, thuyết phục những người khác tiếp tục uống và tận hưởng đỉnh cao thế giới được. Carmel đã phải làm một động tác giả kiểu như “Này, cái gì kia?” với Natalie và Katie trước khi chui vào trong chiếc SUV của Will. Nhưng giờ thì chúng tôi chỉ việc lả lướt theo gió hè.
“Chuyến đi xa đấy”, Will bảo tôi và tôi nhớ rằng năm ngoái chính cậu ta cũng là người lái xe ra khỏi bữa tiệc ở thác Trowbridge. Cậu ta làm tôi tò mò; với đấu óc như thế tôi có cảm tưởng cậu ta chỉ đi cùng lũ vai u thịt bắp kia để hòa đồng, nhưng cậu ta quá thông minh, và có điều gì đó trong thái độ của cậu ta nói rằng, Will mới chính là người điều khiển sau cánh gà mà những người khác không hề biết. “Cô ta ở xa lắm. Mãi mạn bắc.”
“Chúng ta sẽ làm gì khi đến nơi?”, tôi hỏi và tất cả cùng cười.
Will nhún vai. “Uống chút bia, ném chai vào trong nhà. Tôi không biết. Có quan trọng không?”
Đúng là không. Tôi sẽ không hạ Anna tối nay, truớc mặt tất cả đám người này. Tôi chỉ muốn tới đó. Tôi muốn cảm nhận cô ta ở đằng sau một cửa sổ, nhìn ra, chăm chú vào tôi, hay có lẽ là rút lui vào sâu bên trong. Nếu thành thật với chính mình, tôi sẽ biết rằng Anna Konov đã ám ảnh đầu óc tôi hơn bất kỳ con ma nào trước đây. Ngoài cô ta chỉ có một con ma duy nhất chiếm tâm trí tôi như vậy, tạo ra cảm xúc tương tự, và đó chính là con ma đã giết cha tôi.
Giờ chúng tôi đã lái xe tới gần hồ, tôi có thể nghe tiếng hồ Superior thì thào với mình qua những con sóng về tất cả những thứ chết chóc mà cô nàng giấu dưới bề mặt. Chúng đang nhìn chằm chằm từ đáy nước sâu với đôi mắt âm u và cặp má lỗ chỗ vết cá rỉa. Chúng có thể chờ.
Will rẽ phải vào một con đường đất và chiếc SUV gầm gào, đẩy chúng tôi xóc nẩy. Lúc ngẩng đầu lên tôi có thể thấy ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ nhiều năm nay và bắt đầu xiêu vẹo, chỉ là một hình thù cong gập, đen thùi lùi trong bóng tối. Cậu ta dừng xe ở chỗ trước đây là điểm cuối của lối lái xe. Đèn pha chiếu lên thềm nhà, cho thấy lớp sơn xám đã bong tróc và những tấm ván phẳng mục nát, một hàng hiên đã bị cỏ dại chiếm cứ. Lối lái xe cũ rất dài; ít nhất tôi cũng cách cửa chính đến ba mươi mét.
“Cậu chắc đây chính là nó chứ?” Tôi nghe Chase thì thào nhưng tôi biết chính là đây. Tôi nhận ra từ cái cách ngọn gió thổi tóc và quần áo tôi nhưng không hề lay động thứ gì khác. Ngôi nhà đang thủ thế kỹ càng, theo dõi chúng tôi. Tôi bước một bước tới trước. Sau vài giây, những bước chân dè dặt của hội còn lại cũng đi sau lưng tôi.
Trong chuyến đi đến đây họ đã kể với tôi là Anna giết bất kỳ kẻ nào đặt chân vào nhà. Họ kể tôi nghe về những người lang thang lỡ bước vào đây tìm chốn ngủ sẽ bị moi ruột phanh thây khi nằm xuống thế nào.
Tất nhiên họ không thể biết chắc về chuyện đó, nhưng nhiều khả năng ấy là sự thật.
Đằng sau lưng tôi có tiếng động bất ngờ, theo sau là tiếng bước chân nhanh.
“Chuyện này thật ngớ ngẩn”, Carmel nạt. Đêm đã trở lạnh và cô ấy vừa mặc thêm chiếc áo khoác mỏng màu xám bên ngoài áo dây. Hai bàn tay cô ấy đút vào túi váy kaki và vai so lại bực bội. “Đáng lẽ chúng ta nên ở lại bữa tiệc.”
Không ai chịu nghe. Họ chỉ nốc bia và nói chuyện to tiếng để át đi nỗi sợ.
Tôi lén đi về phía ngôi nhà bằng những bước thận trọng, mắt di chuyển từ cửa sổ này sang cửa sổ kia, háo hức tìm một cử động đáng lẽ không có ở đó. Tôi thụp đầu xuống khi một lon bia bị ném sượt qua đầu tôi và hạ cánh trên lối lái xe, nảy về phía hiên nhà.
“Anna! Này, Anna! Ra đây chơi đi, ma nữ khốn kiếp!”
Mike đang cười phá lên và Chase ném cho cậu ta một lon bia khác. Ngay cả trong bóng tốí loạng choạng tôi cũng thấy được là cậu ta đã ngà say. Cậu ta bắt đầu lảo đảo trên hai chân.
Tôi liếc chừng giữa họ và ngôi nhà. Dù muốn điều tra sâu thêm, tôi vẫn phải ngưng lại thôi. Thế này không đúng. Khi bọn họ đã đến đây và sợ hãi, họ bắt đầu cười cợt cô ta, cố biến cô ta thành một câu chuyện đùa.
Có vẻ như đập cả lon bia còn đầy vào đầu họ là ý hay, và có, tôi có cảm giác đạo đức giả khi muốn bảo vệ một thứ mà mình định triệt hạ.
Tôi nhìn qua chỗ họ tới chỗ Carmel đang giậm hết chân nọ đến chân kia, ôm lấy mình trước cơn gió hồ mát lạnh. Mái tóc vàng của cô ấy trở nên mong manh trong ánh sáng bạc, như những sợi tơ nhện giăng quanh mặt.
“Nào các cậu, ra khỏi đây thôi. Carmel bắt đầu lo lắng rồi, mà ở đây cũng chẳng có gì ngoài nhện với chuột.” Tôi đẩy họ để đi qua, nhưng Mike và Chase đã tóm lấy hai cánh tay tôi. Tôi để ý thấy Will đã vòng lại để đứng với Carmel và đang nói chuyện với cô một cách lặng lẽ, cúi xuống và chỉ về phía chiếc ô tô đang chờ. Cô lắc đầu và bước tới chỗ chúng tôi, nhưng đã bị cậu ta kéo lại.
“Không đời nào chúng ta ra về mà lại không ngó vào bên trong tí”, Mike nói.
Cậu ta và Chase xoay người tôi rồi đưa tôi đi lên lối lái xe như hai cai ngục đang dẫn giải tội phạm, mỗi người nắm một bên vai.
“Được thôi.” Tôi không tranh cãi như đáng ra phải thế. Bởi vì chính tôi cũng muốn tới nhìn gần hơn. Tôi chỉ mong họ không có mặt ở đây khi tôi làm vậy.
Tôi vẫy tay với Carmel ra hiệu mọi chuyện đều ổn và hất vai thảy tay bọn họ ra.
Khi chân tôi chạm vào chiếc ván mọt đầu tiên trên bậc thềm nhà, tôi gần như cảm nhận được ngôi nhà co bóp, giống như hít vào, giống như tỉnh lại sau khi bị bỏ bê quá lâu. Tôi đi nốt hai bậc và đứng ở đó một mình, trước cánh cửa xám xịt. Tôi uớc gì mình có mang đèn pin hay nến. Tôi không thể nói được trước đây ngôi nhà màu gì. Từ xa trông lại thì có vẻ như nó màu xám và lớp sơn bị tróc ra những mảnh xám rơi xuống đất, nhưng khi đã đến gần hơn tôi thấy dường như chúng chỉ mục nát và đen xì. Không thể thế được. Làm gì có ai sơn nhà màu đen.
Cửa sổ cao ở hai bên cửa chính đã bám đầy bụi đất. Tôi đi sang bên trái và xoa lòng bàn tay lên mặt kính thành một đường tròn. Bên trong ngôi nhà gần như trống trơn, trừ một vài mảnh đồ đạc vẫn còn vương vãi.
Có một chiếc ghế sô pha phủ vải trắng ở chính giữa nơi từng là phòng khách. Tàn tích của một ngọn chúc đài lủng lẳng trên trần nhà.
Tôi để ý thấy bất chấp bóng tối, tôi vẫn nhìn được nội thất trong nhà. Nó được thắp lên bằng thứ ánh sáng xám và xanh dường như không phát ra từ đâu cả. Có điều gì đó kỳ lạ ở đây mà lúc đầu tôi không phát hiện ra, cho đến khi tôi nhận thấy chẳng có đồ gì hắt bóng.
Một tiếng thì thào nhắc tôi nhớ rằng Mike và Chase vẫn đang ở đây. Tôi định quay lại bảo họ là chả có gì tôi chưa từng trông thấy, và chúng tôi có thể quay lại bữa tiệc được không, nhưng trong kính cửa sổ tôi trông thấy Mike đang giơ một mẩu ván gãy lên, nhắm thẳng vào sọ tôi với hai cánh tay giơ cao quá đầu... và tôi có cảm giác là mình sắp không nói được tiếng nào trong một khoảng thời gian nữa.
Tôi tỉnh lại trong mùi bụi và cảm giác phần lớn đầu mình đã vỡ tan tành ở đâu đó đằng sau lưng. Rồi tôi chớp mắt. Mỗi hơi thở hít vào đều gửi một đám bụi xám nhỏ bay lên trên sàn nhà cũ kỹ và lồi lõm. Lăn người nằm ngửa, tôi nhận ra đầu mình vẫn còn nguyên, nhưng sọ thì đau kinh khủng đến mức phải nhắm mắt lần nữa.
Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi không nhớ mình đang làm gì trước khi đến đây. Tất cả những gì tôi nghĩ được là chuyện não tôi đã văng tung tóe khắp nơi, không lành lặn. Một hình ảnh chợt hiện ra trong đầu tôi: gã Neanderthal ngu ngốc vung một tấm ván. Các mảnh ghép của bức tranh bắt đầu trượt vào đúng chỗ. Tôi chớp mắt lần nữa trước ánh sáng màu xám.
Ánh sáng xám kỳ lạ. Mắt tôi mở lớn. Tôi đang ở trong nhà.
Não tôi tự rùng mình như kiểu một chú chó đang vẩy nước và một triệu câu hỏi bay ra từ bộ lông nó. Tôi đã bị bất tỉnh bao lâu rồi? Tôi đang ở phòng nào?
Làm sao tôi ra được? Và tất nhiên là câu quan trọng nhất: Lũ khốn kia đã bỏ tôi lại đây sao?
Câu hỏi cuối cùng của tôi nhanh chóng được trả lời bằng giọng Mike.
“Thấy chưa, tớ đã bảo các cậu là tớ chưa giết nó mà.” Nó gõ đầu ngón tay vào mặt kính và tôi quay về phía của số để nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhở ngu ngốc của nó. Nó đang nói câu gì rất ngu về chuyện cho tôi chết và đáng đời những kẻ dám xớ rớ vào đồ vật sở hữu của nó. Đó là lúc tôi nghe tiếng Carmel kêu lên rằng cô ấy sẽ gọi cảnh sát và hoảng hốt hỏi tôi đã tỉnh lại chưa.
“Carmel!”, tôi hét lại bò dậy. “Mình không sao.”
“Cas”, cô ấy gào. “Lũ khốn này... Mình đã không biết, mình thề.”
Tôi tin cô ấy. Tôi xoa đằng sau đầu mình. Ngón tay tôi chạm phải một ít máu. Thực ra là rất nhiều máu, nhưng tôi không lo lắng, bởi vì những vết thương ở đầu thường rỉ máu như nước chảy từ vòi, kể cả khi vết thương không sâu hơn một vết giấy cắt. Tôi lại đặt tay xuống sàn để đẩy người lên và máu tôi lẫn với lớp bụi thành một hợp chất nhầy màu đỏ tía.
Quá sớm để ngồi dậy. Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi cần phải nằm lại. Căn phòng đã bắt đầu tự xoay rồi.
“Lạy Chúa, nhìn nó kìa. Nó lại nằm rồi. Có lẽ chúng ta nên đưa nó ra khỏi đây cậu ạ. Nó có thể bị chấn thương sọ não hay gì đó.”
“Tớ đánh nó bằng ván sàn; tất nhiên nó bị chấn thương rồi. Đừng có ngu thế.”
Nghe ai nói kìa, tôi những muốn nói. Tất cả chuyện này có cảm giác rất phi thực tế, rất rời rạc. Cứ như trong một giấc mơ vậy.
“Cứ mặc nó. Nó sẽ tự tìm được đường về.”
“Không được đâu anh bạn. Nhìn đầu nó kìa; nó đang chảy máu be bét kìa.”
Trong lúc Mike và Chase cãi qua cãi lại về chuyện nên chăm sóc tôi hay để mặc cho tôi chết, tôi cảm thấy mình đang trượt trở lại bóng tối. Tôi nghĩ có khi chuyện lại là như thế. Tôi thực sự bị giết bởi những người còn sống - khá là kinh ngạc.
Nhưng rồi tôi nghe giọng Chase tăng lên độ năm quãng tám. “Chúa ơi! Chúa ơi!”
“Cái gì?”, Mike quát, giọng nó vừa khó chịu vừa hoảng.
“Cầu thang! Nhìn chỗ bậc cầu thang chết tiệt kìa!”
Tôi buộc mắt mình mở ra và nhấc đầu lên một hai phân. Lúc đầu tôi chẳng trông thấy gì khác thuờng ở cầu thang cả. Nó hơi hẹp và tay vịn đã bị gãy ít nhất ba chỗ. Nhưng rồi tôi nhìn lên cao hơn.
Là cô ta. Cô ta nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện như một hình ảnh trên màn hình máy tính, một bóng ma u tối nào đó đang cố tìm đường trèo từ băng video vào thực tiễn. Khi bàn tay cô ta đặt lên thành cầu thang, cô ta hiện nguyên hình và tôi nghe thấy tiếng ken két trước trọng lực.
Tôi khẽ lắc đầu. Tôi vẫn còn bị mất phương hướng. Tôi biết cô ta là ai, tôi biết tên cô ta, nhưng tôi không nghĩ ra nổi sao mình lại ở đây. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mình đang bị kẹt. Tôi không biết phải làm gì. Tôi có thể nghe thấy những câu cầu nguyện hoảng loạn lặp đi lặp lại của Chase và Mike khi chúng cãi nhau về chuyện nên bỏ chạy hay nên lôi tôi ra khỏi đây bằng cách nào đó.
Anna đang hạ xuống chỗ tôi, cô ta lướt xuống bậc cầu thang mà không cần phải bước đi. Chân cô ta bị kéo lê theo một cách kinh khủng cứ như cô ta không dùng được chúng. Những mạch máu đen ánh tím cắt chằng chịt trên làn da sáng nhờ của cô ta. Tóc cô ta không phủ bóng râm và nó di động trong không khí như đang trôi trong nước, chĩa ra đằng sau và lững lờ trôi như đám sậy. Nó là thứ duy nhất trên người cô ta có vẻ có sự sống.
Cô ta không mang những vết thương chí mạng như các con ma khác. Họ nói rằng cổ họng cô ta đã bị cắt trong khi cần cổ của cô gái này thì vừa dài vừa trắng. Nhưng còn chiếc váy. Nó ướt rượt, đỏ quạch và không ngừng lay động.
Nó rỏ giọt xuống đất.
Tôi không nhận ra là mình đã lùi sâu vào tường cho đến khi cảm nhận được áp lực lạnh lẽo nơi lưng và vai mình. Tôi không thể rời mắt khỏi mắt cô ta.
Chúng giống như hai giọt dầu. Tôi không thể nào biết được cô ta có đang nhìn không, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức hy vọng cô ta không thể hay không nhìn mình. Cô ta thật kinh khủng. Không gớm guốc, nhưng rõ là ma quái.
Tim tôi đập loạn trong lồng ngực và cơn đau ở đầu thì không thể chịu nổi.
Nó bảo tôi phải nằm xuống. Nó cũng bảo tôi không thể thoát ra. Tôi không có sức để chiến đấu. Anna sẽ giết tôi, và tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình thà chết dưới tay một kẻ như cô ta, trong bộ váy đẫm máu. Tôi thà khuất phục trước bất kỳ tương lai kinh hoàng nào mà cô ta mang tới, còn hơn là âm thầm từ bỏ cuộc đời ở một bệnh viện nào đó, chỉ vì một kẻ đã cầm thanh ván đập lên đầu mình.
Cô ta đang tới gần hơn. Mắt tôi nhắm lại, nhưng tôi có thể nghe thấy cử động của cô ta thì thào trong không khí. Tôi có thể nghe tiếng từng giọt máu to rớt ra sàn.
Tôi mở mắt. Cô ta đang đứng trên tôi, mang hình ảnh của một nữ thần báo tử với cặp môi đen sì và bàn tay lạnh ngắt.
“Anna.” Môi tôi cong lên thành nụ cười yếu ớt.
Cô ta nhìn xuống chỗ tôi, một thứ thảm hại đang dí người vào bức tường của cô ta. Lông mày cô ta nhíu lại trong lúc bay lơ lửng. Rồi cô ta hướng ánh mắt về phía cửa sổ phía trên đầu tôi. Trước khi tôi kịp cử động, hai cánh tay cô ta giơ thẳng ra trước và đập vỡ kính cửa. Tôi nghe tiếng Mike hay Chase hay cả hai đứa gào thét vào tai tôi. Cách đó một quãng, tôi nghe tiếng Carmel.
Anna đã lôi Mike qua cửa sổ vào trong nhà. Cậu ta đang hét và vùng vẫy như một con thú bị bắt, vặn vẹo trong tay cô ta và cố không nhìn vào mặt Anna.
Sự chống cự của Mike dường như không ảnh hưởng gì tới cô ta. Hai cánh tay cô ta bất động như đá cẩm thạch.
“Thả tao ra”, Mike lắp bắp. “Thả tao ra đi mà, đây chỉ là chuyện đùa thôi?
Chỉ là chuyện đùa thôi!”
Cô ta đặt nó lên mặt đất. Cậu ta bị chảy máu trên mặt và bàn tay vì cứa vào kính. Mike lùi lại một bước.
Anna nhe răng ra. Tôi nghe thấy giọng mình vang lên từ đâu đó, bảo cô ta ngừng lại hoặc chỉ là gào thét, và Mike còn không có thời gian để hét trước khi cô ta thọc hai bàn tay vào ngực cậu ta, xuyên qua cả lớp da lẫn cơ bắp. Cô ta gạt hai tay sang hai bên, giống như đang mở một cánh cửa đóng kín, và Mike Andover bị xé toạc thành hai.
Những tiếng hét của Chase vẳng lại từ xa hơn nữa. Tiếng một chiếc xe khởi động. Tôi lồm cồm bò tránh khỏi đống bầy hầy từng là Mike, cố không nhìn vào nửa thân người vẫn còn dính lấy đầu. Tôi không muốn biết cậu ta còn sống hay đã chết. Tôi không muốn biết rằng cậu ta vẫn đang theo dõi nửa kia của mình vặn vẹo.
Anna bình thản nhìn xuống cái xác. Cô ta nhìn tôi một lúc lâu trước khi quay sang chú mục vào Mike. Khi cánh cửa bật mở dường như cô ta không buồn chú ý nữa, rồi tôi bị kéo giật hai vai lùi lại sau, rời khỏi căn nhà và tránh khỏi đống máu, hai chân tôi va đập liên tiếp vào bậc thềm ở hiên trước. Khi cái người làm việc ấy đã thả tôi ra, họ thả tay khỏi đầu tôi quá đột ngột đến mức tôi không còn trông thấy gì nữa.