Chương IX
KHI Will và Chase tới được sân bóng, chúng tìm thấy Thomas và tôi đang nằm ườn trên khán đài, ngắm trời ngắm đất. Ngày hôm nay nắng ấm và dễ chịu.
Mẹ thiên nhiên đã không thương gì cho Mike Andover. Ánh sáng đem lại cảm giác tuyệt vời cho cái đầu nhức nhối của tôi.
“Chúa ơi!”, một trong hai đứa nói, tiếp theo đó là cả loạt những câu cảm thán không đáng được nhắc lại.
Thằng chửi tục ấy kết thúc với câu, “Nó thực sự còn sống”.
“Không phải nhờ bọn mày đâu.” Tôi ngồi lên. Thomas cũng ngồi lên nhưng hơi khom lưng. Lũ ngốc này đã bắt nạt nó quá nhiều lần.
“Này”, Will quát. “Bọn tao chẳng làm gì mày cả, hiểu chưa?”
“Câm miệng mày lại”, Chase nói thêm, chỉ một ngón tay vào tôi. Trong một phút tôi không biết phải nói gì. Tôi đã không nghĩ đến chuyện chúng sẽ là người muốn tôi im lặng.
Tôi phủi đầu gối quần bò. Có một ít bụi dính ở đó khi tôi tì chân vào phần gầm ghế khán giả. “Đúng là các cậu không định làm gì tôi cả”, tôi nói thành thật. “Các cậu chỉ mang tội tới ngôi nhà đó vì muốn dọa tôi một trận. Các cậu không biết bạn mình sẽ bị xé làm hai và phanh thây.” Câu nói độc ác. Tôi thừa nhận.
Mặt Chase lập tức xanh mét. Những giờ phút cuối cùng của Mike lại tái diễn trước mắt cậu ta. Trong một giây, tôi thấy mềm lòng, nhưng cái đầu nhức buốt nhắc tôi rằng bọn chúng đã định giết tôi.
Đứng bên cạnh chúng nhưng cách một hàng ghế, Carmel đang ôm chặt lấy người mình và quay đi. Có lẽ tôi không nên giận dữ đến thế. Nhưng cô ấy đùa tôi chắc? Hiển nhiên là tôi phải giận. Tôi không vui vì những gì đã xảy ra với Mike. Tôi sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra, nếu chúng không làm tôi bất lực trước đó bằng một cú đập ván vào đầu.
“Chúng ta nên kể với mọi người như thế nào về chuyện của Mike?”, Carme hỏi. “Chắc chắn sẽ có các câu hỏi. Tất cả mọi người đều trông thấy cậu ấy rời khỏi bữa tiệc cùng chúng ta.”
“Chúng ta không thể nói sự thật”, Will nói bằng giọng u ám.
“Sự thật nào?”, Carmel hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà ấy? Chẳng lẽ mình phải tin rằng Mike đã bị một con ma giết chết sao? Cas...”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Mình đã trông thấy.”
“Mình cũng vậy”, Chase nói thêm, trông như sắp sửa nôn đến nơi.
Carmel lắc đầu. “Chuyện ấy không có thật. Cas vẫn còn sống. Mike cũng vậy. Đây chỉ là một trò đùa lố lăng mà tất cả các cậu hùa nhau vào diễn để trả đũa chuyện tôi đá Mike.”
“Đừng có tự mãn quá như thế”, Will nói. “Tôi đã trông thấy cánh tay cô ta vươn ra ngoài cửa sổ. Tôi thấy cô ta kéo Mike vào trong. Tôi nghe tiếng người hét. Rồi thấy bóng Mike bị xé toạc làm hai.” Rồi cậu ta nhìn tôi. “Vậy nó là cái gì? Cái gì sống trong ngôi nhà đó?”
“Một con ma cà rồng đấy bạn ạ”, Chase lắp bắp. “Một con ma cà rồng thực thụ còn sống!”
Tôi không buồn đính chính là ma cà rồng không có thật và cũng không “sống”. Ngốc. Tôi hoàn toàn lờ tịt cậu ta. “Không có gì sống trong nhà ấy cả.
Mike đã bị Anna Konov giết chết.”
“Không đời nào, không đời nào”, Chase nói với vẻ hoảng hốt ngày càng tăng, nhưng tôi không có thời gian để nghe cậu ta chối cãi. Rất may, Will cũng vậy, cậu ta đã bảo Chase im mồm.
“Chúng ta sẽ kể với cảnh sát là mình lái xe đi loăng quăng một lát. Rồi Mike điên tiết về chuyện Carmel và Cas nên đã ra khỏi xe. Không ai ngăn cậu ấy được. Cậu ấy nói sẽ đi bộ về nhà, và vì đường không xa lắm nên chúng ta đã không nghĩ ngợi gì. Khi cậu ấy không đến trường hôm nay, chúng ta hllởng là cậu ấy bị choáng sau cơn say.” Cằm Will siết lại. Cậu ta có thể suy nghĩ rất thực tế, ngay cả khi bản thân không muốn thế. “Chúng ta sẽ phải chịu đựng vài ngày và thêm vài tuần với đội tìm kiếm nữa. Họ sẽ hỏi chúng ta một vài câu. Rồi họ sẽ từ bỏ.”
Will nhìn vào tôi. Bất kể Mike có là đồ đểu thế nào đi nữa, cậu ta vẫn là bạn của Will, và giờ Will Rosenberg đang cầu mong cho tôi chết quách đi. Nếu không có ai chứng kiến có khi cậu ta còn thử làm vậy thật - giậm gót chân ba lần hay cái gì đấy đại loại thế.
Và có thể cậu ta đúng. Có thể đây đều là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi phải tìm một cách khác để tiếp cận Anna.
Nhưng mặc xác chuyện đó. Mike Andover đã đánh vào sau đầu tôi bằng một tấm ván sàn, rồi ném tôi vào ngôi nhà hoang, chỉ vì tôi dám nói chuyện với bạn gái cũ của cậu ta. Cậu ta không đáng bị xé toạc làm đôi, nhưng ít nhất cũng xứng với một cú đá vào bộ hạ.
Chase đang dùng hai tay ôm lấy đầu, tự nói với mình chuyện này lộn tùng phèo như thế nào, và nói dối cảnh sát sẽ gặp rắc rối ra sao. Cậu ta thấy dễ dàng khi tập trung vào khía cạnh bình thường hơn của chuyện này. Hầu hết mọi người đều thấy vậy. Nó cho phép những kẻ như Anna nằm trong vòng bí mật lâu đến thế.
Will đẩy vai Chase. “Chúng ta sẽ làm gì với cô ta?”, Will hỏi. Trong một giây tôi tưởng cậu ta đang nói về Carmel.
“Cậu không thể làm gì với cô ta được”, Thomas lên tiếng lần đầu tiên trong cả một thời gian dài như hàng thập kỷ và bắt nhịp được câu hỏi trước cả tôi. “Cô ta ngoài tầm với của cậu.”
“Cô ta đã giết bạn thân nhất của tôi”, Will nhổ nước bọt. “Tôi phải làm gì đây? Không gì hết ư?”
“Phải”, Thomas nói, kèm theo đó là một cái nhún vai và nụ cười nửa miệng rất dễ bị ăn đấm vào mặt.
“Chúng ta sẽ phải làm gì đó.”
Tôi nhìn Carmel. Đôi mắt cô ấy mở lớn và buồn bã, mái tóc vàng thả rủ qua mắt thành từng lọn. Dường như đây là biểu cảm mà cô ấy sẽ mang mãi trên mặt.
“Nếu cô ta có thật”, cô ấy nói tiếp, “thì chúng ta nên làm gì đó. Chúng ta không thể để cô ta tiếp tục giết người”.
“Không đâu”, Thomas trấn an Carmel. Tôi rất muốn hất nó xuống khỏi ghế băng. Chẳng lẽ nó chưa nghe bài “bây giờ không phải là lúc” của tôi à?
“Nghe này”, tôi nói. “Tất cả chúng ta sẽ không nhảy vào một chiếc xe tải màu xanh nào đó để truy tìm cô ta với sự giúp sức của Harlem Globetrotter(1).
Bất kỳ ai đi vào trong nhà đó đều phải chết. Trừ khi các cậu cũng muốn bị xé toạc làm đôi và phải tự nhìn một đống lòng mề của mình trên sàn, còn không thì các cậu phải tránh xa ra.” Tôi không muốn gay gắt với họ như vậy, nhưng đây đúng là thảm họa. Một người tôi quen đã chết, và giờ tất cả những người không có kinh nghiệm này cũng đòi đi theo. Tôi không biết làm sao mình lại tự chuốc lấy những rắc rồi này. Tôi đã làm mọi việc hỏng bét quá nhanh.
“Mình sẽ đi với cậu”, Carmel nói thêm và lườm tôi cứ như đang thách tôi ngăn cô ấy. Rõ ràng cô ấy quên là chính tôi đã đối diện với một khuôn mặt chết chóc chằng chịt mạch máu đen ngòm chưa tới hai mươi tư giờ trước. Tôi không hề bị ấn tượng với cái kiểu ra vẻ ngầu của cô ấy.
“Không ai trong các cậu đi đâu cả”, tôi nói rồi tự làm mình ngạc nhiên khi thêm vào. “Trừ khi được chuẩn bị kỹ.” Tôi liếc nhìn Thomas, miệng nó cũng khẽ há ra. “Thomas có ông nội hiểu biết nhiều về tâm linh.
Tên ông là Morfran Starling. Ông biết Anna. Chúng ta cần nói chuyện với ông trước nếu định làm gì đấy.” Tôi ôm vai Thomas và nó cố lấy lại vẻ mặt bình thường.
“Mà cậu định giết cái thứ như cô ta kiểu gì?”, Chase hỏi. “Đâm cọc vào tim à?”
Tôi muốn nhắc lại rằng Anna không phải ma cà rồng, nhưng tôi sẽ chờ đến khi cậu ta gợi ý tới đạn bạc mới hẩy cậu ta khỏi ghế băng.
“Đừng có ngốc thế”, Thomas chế giễu. “Cô ta đã chết rồi. Cậu không thể giết cô ta được. Cậu phải trục xuất cô ta hoặc là đại loại thế. Ông tôi đã từng làm vậy một hai lần. Có một câu thần chú rất hiệu nghiệm, cùng với nến, thảo mộc và những thứ như vậy.” Thomas và tôi chia sẻ một cái nhìn. Thằng nhóc giờ trở nên rất hữu dụng. “Tôi có thể đưa các cậu tới chỗ ông. Ngay tối nay, nếu cậu muốn.”
Will đang nhìn Thomas, rồi nhìn sang tôi, rồi lại quay về chỗ Thomas. Chase thì trông như đang ước gì cậu ta không phải giả vờ là một kẻ cứng cựa mọi lúc, mọi nơi, nhưng thế đã sao nào, tự cậu ta chuốc lấy đấy chứ. Carmel thì chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Được rồi,” cuối cùng Will nói. “Gặp bọn tôi sau giờ học.”
“Tôi không thể”, tôi nói nhanh. “Rắc rối với các bà mẹ ấy mà. Nhưng tôi sẽ đến cửa hàng sau.”
Cả bọn lúng túng trèo xuống khỏi khán đài theo con đường duy nhất.
Thomas mỉm cười khi họ đi khuất.
“Khá suôn sẻ hả?” Nó cười toe toét. “Ai nói tôi không phải ông đồng chứ?”
“Có lẽ chỉ là linh cảm của phụ nữ thôi”, tôi trả lời.
“Nhưng phải đảm bảo là cậu và ông Morfran tỏ ra thuyết phục đủ để bọn nó chạy theo hướng hú họa.”
“Cậu định đi đâu đấy?”, nó hỏi nhưng tôi không trả lời. Nó biết là tôi định đi đâu. Tôi sẽ đến chỗ Anna.
Chú thích:
(1) Tên một đội bóng rổ biểu diễn ở Mỹ.