Chương X
TÔI lại đang nhìn chằm chằm vào nhà Anna. Phần logic trong não tôi bảo rằng nó chỉ là một ngôi nhà.
Chính thứ bên trong mới làm cho nó đáng sợ và nguy hiểm, và nó không thể nghiêng về phía tôi cứ như đang săn lùng tôi qua đám cỏ cao lút đâu. Nó không thể cố giật thoát khỏi khung móng và nuốt trọn lấy tôi.
Nhưng đúng là trông như nó đang cố làm vậy thật.
Đằng sau tôi có tiếng rít nhỏ. Tôi quay lại. Tybalt đang đứng gác hai chân trước lên cửa sổ bên ghế lái trên ô tô của mẹ tôi, nhìn qua cửa kính.
“Là thật đấy mèo ạ”, tôi nói. Tôi không biết sao mẹ lại muốn tôi mang nó đi cùng. Nó có giúp được gì đâu.
Khi nhắc tới tính hữu dụng thì nó giống một cái máy báo khói hơn là con chó săn. Nhưng khi tôi từ trường về nhà và kể cho mẹ biết mình sắp đi đâu, chuyện gì đã xảy ra - bỏ qua phần tôi suýt bị giết và một trong những bạn học của tôi đã bị xé làm đôi - chắc mẹ đã đoán được có nhiều chuyện hơn những gì tôi kể, bởi vì tôi đã bị xức một lớp dầu hương thảo mới toanh trên trán và mẹ buộc tôi phải mang con mèo theo. Đôi khi tôi nghĩ mẹ không có chút ý tưởng nào về việc tôi làm ở bên ngoài.
Mẹ không nói gì nhiều. Nhưng miệng bà luôn chờ chực câu khuyên tôi dừng lại. Bà luôn muốn bảo tôi rằng việc ấy rất nguy hiểm, nó khiến người ta bị giết.
Nhưng sẽ càng có nhiều người bị giết hơn nếu tôi không làm việc của mình. Đó chính là cái nghiệp mà cha tôi đã khởi xướng. Nó là mục đích cuộc đời của tôi, là di sản tôi thừa hưởng từ cha, và đó là lý do mẹ phải giữ im lặng. Mẹ tin cha.
Mẹ biết thực tế ấy, mãi cho đến ngày cha bị giết - bởi thứ mà ông đã tưởng chỉ là một con ma bình thường như những con khác.
Tôi lôi con dao ra khỏi ba lô và tuốt khỏi vỏ. Một chiều nọ cha đã rời khỏi nhà, mang theo con dao này; cũng như vô số lần khác kể từ trước khi tôi ra đời.
Và ông không bao giờ trở lại. Thứ gì đó đã thắng ông. Cảnh sát tới nhà ngày hôm sau, sau khi mẹ báo cáo việc cha mất tích. Họ nói rằng cha đã chết. Tôi rút lui vào bóng tối trong lúc họ thẩm vấn mẹ và dần dần viên thanh tra cũng thì thầm những bí mật của ông ta: rằng thi thể cha tôi chằng chịt vết răng; rằng nhiều phần trên đó đã bị cắn đứt.
Suốt nhiều tháng trời cái chết khủng khiếp của cha đã ám ảnh tâm trí tôi. Tôi tưởng tượng ra mọi cách khả thi. Tôi mơ về cảnh đó. Tôi vẽ nó trên giấy bằng mực đen và sáp đỏ, những mẩu xương và máu. Mẹ đã cố chữa lành cho tôi; không ngừng ca hát và để đèn sáng, cố lôi tôi ra khỏi bóng tối. Nhưng những viễn cảnh và ác mộng không ngừng lại cho đến ngày tôi cầm con dao này lên.
Tất nhiên họ không bao giờ biết được kẻ giết cha tôi. Bởi vì hắn đã chết rồi.
Vì vậy tôi biết mình cần phải làm gì. Lúc này, nhìn lên nhà Anna, tôi không sợ, bởi vì Anna Konov không phải là kết thúc của tôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại nơi cha tôi đã chết, và tôi sẽ kéo lê lưỡi dao này trên miệng của thứ đã ăn thịt ông.
Tôi hít hai hơi dài. Con dao lăm lăm trên tay; không cần thiết phải giả vờ.
Tôi biết cô ta ở trong đó, và cô ta cũng biết là tôi đang tới. Tôi có thể cảm nhận được cô ta đang dõi theo.
Con mèo nhìn tôi bằng đôi mắt phản quang từ bên trong ô tô, và tôi cũng cảm nhận được đôi mắt nó khi bước lên lối lái xe đầy cỏ dại dẫn về phía cửa chính.
Tôi không nghĩ trên đời từng có đêm nào yên tĩnh hơn. Không gió, không tiếng sâu bọ, không có gì hết.
Tiếng sỏi dưới để giày tôi nghe to rõ một cách đau đớn. Nỗ lực lén lút là vô dụng. Gống như khi bạn là người đầu tiên thức dậy vào buổi sáng, mỗi cử động của bạn đều to như tiếng tàu báo hiệu đi trong sương mù, cho dù bạn có khẽ khàng đến đâu đi nữa. Tôi muốn giậm mạnh chân trên những bậc thềm hiên kia. Tôi muốn đập vỡ ván lôi nó lên và dùng nó để tông đổ cửa. Nhưng việc ấy rất thô lỗ, hơn nữa là không cần thiết. Cửa đã mở sẵn rồi.
Ánh sáng xám rợn người lại hắt ra ngoài dù không hề có bóng. Nó chỉ hòa lẫn vào bóng tối, giống như một màn sương phát sáng. Tai tôi căng ra nghe ngóng; ở xa xa tôi nghĩ mình đã nghe được tiếng rì rầm khe khẽ của đoàn tàu, và có tiếng két nhẹ khi tôi siết chặt con dao tế hơn. Tôi đi qua cửa rồi đóng nó lại. Tôi không muốn cho bất kỳ con ma nào cơ hội diễn màn hù dọa rẻ tiền của một bộ phim hạng B bằng cách đóng sầm cửa lại.
Hành lang trống vắng, cầu thang không có gì. Di cốt của ngọn chúc đài đã hỏng vẫn lủng lẳng trên trần nhà nhưng không phát sáng, và một chiếc bàn phủ vải đầy bụi, thứ mà tôi thề là đêm qua nó không hề có ở đó. Có điều gì đó khác thường ở tòa nhà này. Một điều gì đó nằm ngoài sự hiện diện của kẻ đang ám nó.
“Anna”, tôi gọi, và giọng tôi hòa trong không khí. Ngôi nhà nuốt chửng câu nói và không để lại tiếng vang nào.
Tôi nhìn sang trái. Nơi Mike Andover đã chết không còn lại gì ngoại trừ một vệt tối màu, nhầy nhụa. Nó là thứ duy nhất còn lại. Tôi không biết Anna đã làm gì với cái xác, và thành thật mà nói thì tôi thà không nghĩ về nó.
Không có gì cử động, còn tôi thì lại không có tâm trạng chờ đợi. Đồng thời tôi cũng không muốn phải đối mặt với cô ta trên bậc cầu thang. Cô ta có quá nhiều lợi thế, vừa khỏe như một nữ thần Viking, lại đã chết rồi. Tôi đi sâu hơn vào ngôi nhà, lần đường cẩn thận quanh những đồ vật rải rác và phủ vải đầy bụi.
Một ý nghĩ lướt qua đầu óc tôi, có lẽ cô ta đang ẩn mình chờ đợi, còn chiếc ghế sô pha gồ ghề kia không phải là sô pha, mà là một cô gái đã chết chằng chịt mạch máu. Tôi vừa mới định đâm dao xuyên qua nó cho chắc ăn thì nghe tiếng sột soạt đằng sau mình. Tôi quay lại.
“Chúa ơi!”
“Đã ba ngày rồi ư?”, hồn ma Mike Andover hỏi tôi. Cậu ta đang đứng gần cửa sổ nơi mình bị lôi qua. Cậu ta vẫn còn nguyên vẹn. Tôi rặn ra một nụ cười dè dặt. Có vẻ như cái chết đã làm cho cậu ta hóm hỉnh hơn.
Nhưng một phần trong tôi nghi là thứ mình đang nhìn vào không hề là Mike Andover. Đó chỉ là một dấu vết trên đất, do Anna dựng lên và làm cho biết đi, biết nói. Nhưng chỉ để phòng hờ không phải thế...
“Tôi rất tiếc. Vì những gì đã xảy ra với cậu. Đáng lẽ không cần phải thế.”
Mike nghiêng đầu. “Không bao giờ cần phải thế. Hay đúng hơn là luôn cần phải thế. Thế nào cũng được.”
Cậu ta cười. Tôi không biết điệu cười ấy là thân thiện, hay châm biếm, nhưng chắc chắn nhìn nó rất đáng sợ. Đặc biệt là khi cậu ta đột ngột dừng cười. “Ngôi nhà này không ổn. Một khi đã tới rồi, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây được nữa. Cậu không nên quay lại.”
“Tôi có việc ở đây”, tôi nói. Tôi cố lờ đi cái ý nghĩ rằng cậu ta không bao giờ có thể rời bỏ nơi này được. Việc ấy quá kinh khủng và bất công.
“Cũng như việc của tôi ở đây hả?”, cậu ta gầm ghè hỏi. Trước khi tôi kịp trả lời, Mike đã bị xé toạc làm hai bằng những bàn tay vô hình, một màn diễn lại chính xác cái chết của cậu.
Tôi lảo đảo lùi lại và đầu gối tôi va vào bàn hay cái gì đó. Tôi không biết là gì và cũng không thật sự quan tâm lắm. Cú sốc khi nhìn thấy cậu ta đổ sập xuống thành hai nửa nhầy nhụa một lần nữa khiến tôi không chú ý gì tới đồ đạc cả. Tôi tự nói với mình rằng đây chỉ là một mánh rẻ tiền, rằng tôi từng nhìn thấy điều tệ hơn. Tôi cố làm hơi thở mình chậm lại. Rồi từ trên sàn nhà, tôi lại nghe tiếng Mike.
“Này, Cas.” Mike đảo mắt lên nhìn tôi.
“Chỉ đau mất một phút thôi”, cậu ta nói, rồi từ từ chìm xuống sàn, như dầu bị thấm vào một chiếc khăn. Mắt cậu ta không nhắm khi biến mất dần. Nó cứ nhìn chằm chằm. Tôi thật sự không cần có cuộc trao đổi ngắn ấy. Trong lúc tiếp tục nhìn vào điểm tối màu trên sàn nhà, tôi nhận ra mình đang nín thở. Tôi tự hỏi Anna đã giết cả thảy bao nhiêu người trong ngôi nhà này. Tôi thắc mắc họ có còn ở đây, hay những cái vỏ của họ, và liệu cô ta có dựng họ lên giống như những con rối rồi dẫn ra trước mặt tôi trong các trạng thái bị phân hủy khác nhau hay không.
Bình tĩnh lại đi. Giờ không phải lúc để hoảng hốt. Giờ là lúc siết chặt con dao và nhận ra - dù quá trễ - rằng có thứ gì đó đang đến sau lưng mình.
Một thoáng tóc đen lướt quanh vai tôi, hai ba lọn vươn ra kéo tôi lại gần hơn.
Tôi xoay và cắt qua không khí, nửa mong cô ta không có ở đó, biến mất ngay giây phút ấy. Nhưng cô ta không biến đi. Cô ta cứ lơ lửng bên trên tôi, cách mặt đất cả tấc.
Chúng tôi do dự một giây và nhìn nhau, mắt nâu nhìn thẳng vào cặp mắt giọt dầu. Cô ta sẽ cao tầm một mét bảy nếu đứng trên sàn, nhưng vì đang lơ lửng phía trên đó những mười lăm phân nên tôi gần như phải ngước lên mới thấy cô ta. Hơi thở của tôi dường như vang lên rõ to trong đầu. Tiếng bộ váy của cô ta nhỏ máu xuống sàn nghe rất khẽ. Cô ta đã trở thành thứ gì kể từ khi bị giết? Cô ta tìm được nguồn sức mạnh nào, sự tức giận nào cho phép cô ta vượt trội hơn hẳn một bóng ma, trở thành một con quỷ trả hận như vậy?
Lưỡi dao của tôi cắt đứt ngọn tóc cô ta. Những mớ tóc ấy trôi xuống và cô ta nhìn chúng rớt trên ván sàn, y hệt như Mike vài phút trước. Có điều gì đó lướt qua cặp lông mày của cô ta, một sự nhói buốt, một nỗi buồn, rồi cô ta nhìn lên tôi và nhe răng.
“Sao ngươi quay lại?”, cô ta hỏi. Tôi nuốt khan. Tôi không biết phải nói gì.
Tôi có thể nhận ra chính mình đang lùi bước dù đã dặn lòng là không được.
“Ta đã trả lại mạng cho ngươi, như một món quà.” Giọng nói thoát ra khỏi cái miệng sâu hoắm kia vừa xa xôi vừa kinh khủng. Nó là giọng nói không kèm với hơi thở. Cô ta vẫn còn mang một chút xíu trọng âm Phần Lan. “Ngươi tưởng rằng việc ấy dễ dàng ư? Ngươi muốn chết ư?”
Có điều gì đấy khấp khởi hy vọng trong cách cô ta hỏi câu cuối, một điều khiến cô ta có vẻ hăng hái hơn.
Cô ta liếc xuống con dao của tôi với một cử động đầu không bình thường. Khuôn mặt cô ta nhăn lại; các biểu cảm điên cuồng lướt qua như gợn sóng trên mặt hồ.
Rồi không khí quanh cô ta xao động và vị nữ thần trước mặt tôi biến mất.
Thay vào đó là một cô gái nhợt nhạt với mái tóc đen dài. Chân cô ta đặt vững trên mặt đất. Tôi nhìn xuống cô ta.
“Tên ngươi là gì?”, cô ta hỏi và khi tôi không trả lời, “Ngươi đã biết tên ta.
Ta đã cứu mạng ngươi. Như thế không công bằng ư?”
“Tên tôi là Theseus Cassio.” Tôi nghe chính mình nói, mặc dù trong lòng thì nghĩ mánh khóe này của cô ta thật rẻ tiền và ngu ngốc. Nếu cô ta nghĩ tôi sẽ không giết cô ta trong hình dạng này thì cô ta nhầm lẫn chết người không định chơi chữ gì đâu. Nhưng tôi cũng phải công nhận đây là một cách ngụy trang tốt.
Mặt nạ cô ta đang mang là một khuôn mặt đăm chiêu với đôi mắt mềm mại màu tím. Cô ta mặc một bộ váy trắng kiểu cũ.
“Theseus Cassio”, cô ta nhắc lại..
“Theseus Cassio Lowood”, tôi nói, mặc dù không biết tại sao mình lại nói cho cô ta biết. Tất cả mọi người đều gọi tôi là Cas.”
“Ngươi tới đây để giết ta.” Cô ta đi vòng quanh tôi. Tôi quay người ngay khi cô ta vừa bước qua vai mình.
Không đời nào tôi để cô ta đứng đằng sau mình hết. Cô ta cứ việc tỏ ra ngọt ngào và vô tội, nhưng tôi biết sinh vật này sẽ bừng sống dậy nếu tôi cho nó cơ hội.
“'Có kẻ đã làm việc đó rồi”, tôi nói. Tôi sẽ không kể câu chuyện hay hớm rằng mình ở đây là để trả tự do cho cô ta. Như thế sẽ là ăn gian, làm cô ta thả lỏng, cố thuyết phục cô ta bước vào đó. Hơn nữa, ấy cũng là nói dối. Tôi không hề biết mình sẽ đưa cô ta đi đâu, và tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng nơi ấy cách xa chỗ này, để cô ta không thể giết người rồi hút họ vào trong ngôi nhà chết tiệt này nữa.
“Đúng, kẻ nào đó đã làm rồi”, cô ta nói, rồi đầu cô ta quay ngoắt ra sau và giật tới giật lui. Trong một giây tóc cô ta lại bắt đầu rít lên như rắn. “Nhưng ngươi không thể.”
Cô ta biết mình đã chết. Thú vị đây. Hầu hết hồn ma không biết vậy. Hầu hết bọn họ chỉ tức giận và sợ hãi, giống một dấu ấn về mặt cảm xúc - của một giây phút kinh hoàng - nhiều hơn là một thực thể. Bạn có thể nói chuyện với một số hồn ma, nhưng thường thì họ nghĩ bạn là một ai khác, một kẻ từ trong quá khứ của họ. Nhận thức của cô ta làm tôi hơi chưng hửng một chút; tôi uốn ba tấc lưỡi để câu thêm thời gian.
“Cưng ơi, cha tôi và tôi đã hạ nhiều hồn ma hơn mức cô đếm được đấy.”
“Chưa bao giờ có kẻ như ta.”
Trong giọng cô ta có một âm điệu gì đó không hẳn là tự hào, nhưng cũng gần giống. Tự hào xen lẫn cay đắng. Tôi im lặng, bởi vì tôi không muốn cô ta biết mình đã đúng. Anna không giống bất kỳ thứ gì tôi từng gặp. Sức mạnh và các mánh khóe của cô ta dường như không có giới hạn. Cô ta không phải là một bóng ma chập chờn nào đấy, tức tối vì mình đã bị bắn chết. Bản thân cô ta chính là cái chết, u ám và vô cảm, thậm chí cả khi cô ta đang khoác lên mình bộ váy nhỏ máu và các mạch máu chằng chịt thì tôi vẫn không thể không nhìn.
Nhưng tôi không sợ. Dù mạnh hay không, tất cả những gì tôi cần là một cú đâm chuẩn. Cô ta không nằm ngoài tầm với của con dao tế, và nếu tôi có thể tới gần cô ta, cô ta cũng sẽ tan rã vào không khí như tất cả bọn còn lại.
“Có lẽ ngươi nên viện đến cha mình để xin trợ giúp”, cô ta nói. Tôi siết lấy con dao.”
“Cha tôi chết rồi.”
Điều gì đó lướt qua mắt cô ta. Tôi không thể tin được đó là hối tiếc, hay là hổ thẹn, nhưng trông rất giống.
“Cha ta cũng đã chết, hồi ta còn bé”, cô ta khẽ nói. “Một cơn bão trên mặt hồ.”
Tôi không thể để cô ta tiếp tục thế này. Tôi có thể cảm nhận nơi nào đó trong lồng ngực mình đang mềm dần ra, không còn gầm ghè nữa, hoàn toàn bất chấp bản thân tôi. Sức mạnh của cô ta khiến vẻ yếu đuối này càng đáng cảm động.
Đáng lẽ tôi phải vượt qua chuyện này rồi chứ.
“Anna”, tôi nói, và mắt cô ta trừng lên nhìn tôi. Tôi lôi con dao ra và chĩa ánh sáng trên lưỡi nó vào mắt cô ta.
“Đi đi”, cô ta ra lệnh, như nữ hoàng trong lâu đài chết chóc của chính mình.
“Ta không muốn giết ngươi. Và có vẻ như ta không cần làm vậy, vì lý do gì đó.
Vì thế hãy đi đi.”
Nhiều câu hỏi bật ra trong đầu tôi, nhưng tôi ương bướng đứng nguyên. “Tôi sẽ không đi cho đến khi cô rời khỏi ngôi nhà này và trở lại lòng đất.”
“Ta chưa bao giờ nằm trong đất cả”, cô ta rít lên qua kẽ răng. Hai đồng tử của cô ta trở nên đen ngòm, màu đen nở ra ngoài cho đến khi toàn bộ lòng trắng biến mất. Mạch máu trèo lên hai má, tìm đường đến thái dương và cổ họng cô ta. Những bong bóng máu nổi lên trên da và chảy xuống người cô ta, tạo thành chiếc váy nhỏ máu xuống sàn.
Tôi đâm và cảm thấy cái gì đó nặng nề kết nối với cánh tay mình trước khi bị ném vào tường. Chết tiệt. Thậm chí tôi còn không trông thấy cô ta di chuyển.
Cô ta vẫn lơ lửng ở giữa phòng chỗ lúc nãy tôi đứng. Vai tôi đau điếng ở nơi đập vào tường. Cánh tay cũng đau chỗ phải tiếp xúc với cô ta. Nhưng tôi khá là cứng đầu, thế nên tôi lại bò dậy và lao vào cô ta lần nữa, lần này nhắm thấp hơn, thậm chí không cố kết liễu mà chỉ cần chém được một chỗ nào đấy. Ở thời điểm này, dù là tóc tôi cũng chấp nhận.
Điều tiếp theo tôi biết là tôi lại bị quăng ngang qua phòng. Tôi trượt đi trên lưng mình. Tôi nghĩ một ít dằm gỗ đã đâm vào trong quần tôi. Anna tiếp tục bay lơ lửng, nhìn tôi bằng vẻ oán giận không ngừng tăng lên.
Tiếng váy của cô ta nhỏ máu xuống sàn gỗ nhắc tôi nhớ tới một ông thầy hay gõ chầm chậm vào thái dương mình, mỗi lúc đặc biệt tức tối vì chuyện tôi lười học.
Tôi gượng đứng lên, lần này chậm hơn. Tôi hy vọng trông mình có vẻ thận trọng tính toán bước tiếp theo hơn là đang bị đau thấu xương như đúng lý do thật sự. Cô ta cố không giết tôi và việc ấy bắt đầu làm tôi cáu. Tôi bị quăng quật chẳng khác nào đồ chơi cho mèo. Tybalt chắc sẽ thấy buồn cười lắm. Tôi tự hỏi nó có nhìn thấy chuyện này từ trong xe ô tô không.
“Thôi đi”, cô ta nói bằng thứ giọng vô hồn.
Tôi lao vào và cô ta tóm lấy hai cổ tay tôi. Tôi vật lộn, nhưng cảm giác giống như lao đầu vào bê tông.
“Hãy để tôi giết cô”, tôi lẩm bẩm tuyệt vọng. Cơn giận lóe lên trong mắt Anna. Trong một giây tôi nghĩ mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi quên mất cô ta thật sự là thứ gì, và tôi sắp sửa gặp phải cái kết như Mike Andover. Cơ thể tôi đã căng lên, cố tránh khỏi bị xé làm hai.
“Ta sẽ không bao giờ để ngươi giết ta”, cô ta gào lên và đẩy tôi về phía cửa.
“Tại sao? Cô không nghĩ như thế sẽ thanh thản hơn sao?”, tôi hỏi. Tôi thắc mắc lần thứ một triệu rằng tại sao mình không thể ngậm miệng lại được.
Cô ta nheo mắt nhìn tôi như nhìn một thằng ngố. “Thanh thản ư? Sau những gì ta đã làm ư? Thanh thản, trong ngôi nhà đầy xác những kẻ lang thang bị phanh thây và những cậu bé bị xé toạc ư?” Cô ta lôi mặt tôi lên sát mặt mình.
Đôi mắt đen sì mở lớn. “Ta không thể để ngươi giết ta”, cô ta nói rồi hét lên, hét to đến mức màng nhĩ tôi lùng bùng và ném tôi ra ngoài qua cửa trước, qua hẳn bậc cầu thang vỡ xuống lớp sỏi lổn nhổn trên lối lái xe.
“Ta chưa bao giờ muốn chết cả!”
Tôi lăn lông lốc trên đất và nhìn lên vừa kịp lúc cửa đóng lại cái rầm. Ngôi nhà lại tĩnh lặng và trống trải, như chưa hề có chuyện gì xảy ra ở đó trong cả triệu năm. Tôi ngập ngừng thử chân tay mình và thấy chúng vẫn còn hoạt động tốt. Rồi tôi đẩy người quỳ lên hai đầu gối.
Làm gì có ai trong số họ muốn chết. Không thực sự. Kể cả những kẻ tự sát; họ thay đổi ý kiến vào phút cuối cùng. Tôi ước gì mình đã nói vậy với cô ta, và nói một cách thông minh, để cô ta không cảm thấy cô đơn. Hơn nữa nó cũng làm tôi bớt ngu đi sau khi bị quăng quật khắp nơi như một diễn viên quần chúng vô danh trong bộ phim James Bond. Tôi mới ra dáng trừ ma chuyên nghiệp làm sao chứ.
Trong lúc đi bộ tới chỗ ô tô của mẹ, tôi cố lấy lại bình tĩnh. Bởi vì tôi sẽ hạ được Anna, bất chấp những điều cô ta nghĩ. Vừa vì trước đó tôi chưa bao giờ thất bại, vừa vì trong lúc cô ta nói với tôi rằng cô ta không thể để tôi giết, giọng điệu Anna nghe như đang ước gì tôi làm được. Nhận thức của cô ta khiến Anna đặc biệt theo rất nhiều khía cạnh. Không như những kẻ khác, Anna biết hối hận.
Tôi xoa chỗ đau trên cánh tay trái mình và biết rằng khắp người tôi sẽ toàn vết bầm tím. Dùng vũ lực không xong rồi. Tôi cần một kế hoạch B.