← Quay lại trang sách

Chương XVI

ĐẰNG sau lưng, tôi nghe một tiếng thịch, tôi quay mắt khỏi hoạt cảnh trên, mừng vì sự xao lãng này. Bên trong vòng tròn, Anna không còn trôi lơ lửng nữa. Em đã đổ sụp xuống sàn trên hai tay và hai đầu gối.

Những lọn tóc đen của em uốn éo. Miệng em mở ra như sắp rên rỉ, hay khóc lóc, nhưng không có âm thanh nào. Những giọt nuớc mắt xám xịt chảy xuống như nước lẫn than đá trên đôi má trắng bệch. Em đã chứng kiến cổ họng mình bị cắt. Em đang nhìn chính mình chảy máu đến chết, màu đỏ chảy tràn xuống nhà và nhuộm cả chiếc váy vũ hội màu trắng của em. Tất cả những điều em không thể nhớ ra giờ đập vào mắt em.

Em trở nên yếu ớt.

Tôi nhìn lại cái chết của Anna dù không muốn. Malvina đang lột váy của thi thể và bắn ra mệnh lệnh với Elias, hắn chạy vội vào bếp và trở lại với thứ trông giống một cái chăn thô. Mụ ta bảo hắn phủ cái xác, và hắn làm. Tôi có thể thấy hắn không tin nổi điều vừa xảy ra. Rồi mụ bảo hắn lên gác và tìm cái váy khác của Anna.

“Một cái váy khác ư? Nhưng để làm gì?”, hắn hỏi nhưng mụ quát, “Đi mau!”, và hắn lập cập lên cầu thang nhanh đến nỗi vấp cả chân.

Malvina trải chiếc váy của Anna ra sàn, lúc này nó đã thấm đẫm màu đỏ đến mức khó mà nhớ được nó từng có màu trắng. Rồi mụ đi đến tủ quần áo ở phía đối diện trong phòng và trở lại, mang theo những cây nến đen và một chiếc túi nhỏ màu đen.

Mụ là một phù thủy, Thomas thầm rít lên trong đầu tôi. Lời nguyền. Sự giải thích hoàn hảo. Đáng lẽ chúng tôi phải biết kẻ sát nhân là một tên phù thủy.

Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ đoán được đó lại chính là mẹ Anna.

Tập trung nhìn đi, tôi bắn lại với Thomas. Tôi có thể cần cậu giúp tìm hiểu xem có chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Tôi không nghĩ vậy, nó nói và tôi đoán là mình cũng thế, khi xem Malvina thắp nến và quỳ trên cái váy, cơ thể mụ lắc lư trong lúc lẩm bẩm niệm chú bằng tiếng Phần Lan. Giọng mụ rất dịu dàng, như chưa bao giờ nói với Anna lúc em còn sống. Ngọn nến sáng bừng lên. Mụ giơ ngọn đầu tiên bên tay trái trước, rồi đến ngọn nến bên tay phải. Sáp đen nhỏ trên lớp vải nhuộm máu. Rồi mụ nhổ nước bọt, ba lần.

Tiếng niệm chú của mụ to lên, nhưng tôi không hiểu một từ nào. Tôi bắt đầu ghi nhớ từng chữ để tra cứu sau này, thì nghe thấy nó. Thomas. Nó đang nói rất nhẹ nhưng rõ. Trong một giây tôi không biết nó nói cái gì. Tôi đã mở miệng định bảo nó im đi, rằng tôi đang cố lắng nghe, trước khi nhận ra nó đang lặp lại lời niệm chú của mụ ta bằng tiếng Anh.

“Cha Hiisi, hãy nghe con, con phủ phục hèn mọn trước mặt ngài. Hãy nhận lấy máu này, nguồn năng lượng này. Giữ con gái con trong ngôi nhà này. Mớm cho nó sự đau khổ, máu và cái chết. Hiisi, lạy Cha, Chúa Quỷ, hãy nghe lời cầu khấn của con. Nhận lấy máu này, nguồn năng lượng này.”

Malvina nhắm mắt, giơ con đao làm bếp lên và hơ nó qua ngọn lửa nến.

Không thể tin nổi, nó bốc cháy, rồi mụ đâm thẳng con dao qua chiếc váy xuống ván sàn trong một cử động mãnh liệt.

Elias đã ra tới đỉnh cầu thang, đang cầm theo một chiếc vải xanh hải quân -

chiếc váy thay thế của Anna. Hắn nhìn Malvina kinh ngạc và sợ hãi. Rõ ràng hắn chưa bao gìờ biết điều này về mụ, và giờ khi đã biết, hắn sẽ không bao giờ dám thốt ra nửa lời chống lại mụ vì sợ.

Ánh lửa bốc lên từ cái lỗ trên sàn nhà và Malvina từ từ di chuyển con dao lên, nhét chiếc váy vẩy máu xuống sàn trong lúc niệm chú. Khi mẩu vải cuối cùng biến mất, mụ nhét nốt phần còn lại của con dao xuống lỗ theo và ánh sáng bùng lên. Sàn nhà đóng lại. Malvina nuốt nước bọt và nhẹ nhàng thổi tắt nến, từ trái sang phải.

“Giờ thì mày sẽ không bao giờ rời khỏi nhà được nữa”, mụ thì thào.

Câu thần chú của chúng tôi kết thúc. Khuôn mặt Malvina mờ đi như ký ức từ một cơn ác mộng, chuyển sang màu xám xịt và héo quắt như chính lớp gỗ mà trên đó mụ đã hạ sát Anna.

Không khí quanh chúng tôi mất hẳn màu sắc và tôi cảm thấy chân tay chúng tôi bắt đầu tách ra. Chúng tôi tách rời, phá vỡ vòng tròn. Tôi nghe tiếng Thomas thở mạnh. Tôi nghe cả tiếng Anna. Tôi không thể tin nổi điều mình vừa chứng kiến. Cảm giác như không có thật. Tôi không hiểu làm thế nào Malvina có thể giết Anna.

“Làm sao bà ta có thể?”, Carmel khẽ nói và tất cả chúng tôi nhìn nhau. “Thật khủng khiếp. Mình không bao giờ muốn chứng kiến cảnh tương tự lần nữa.” Cô ấy lắc đầu. “Làm sao bà ta có thể? Cô ấy là con ruột của bà ta.”

Tôi nhìn Anna, vẫn phủ trong máu và mạch máu đen. Những giọt nước mắt đen đang khô trên mặt em; em đã quá kiệt sức nên không còn khóc được nữa.

“Mụ có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”, tôi hỏi Thomas. “Mụ có biết mụ đã biến con gái mình thành cái gì không?”

“Tôi không nghĩ là mụ biết. Hay ít nhất là không biết chính xác. Khi cậu cầu khẩn một con quỷ, cậu không được quyền quyết định các chi tiết cụ thể. Cậu chỉ được đưa ra yêu cầu nó sẽ làm phần việc còn lại.”

“Mình không quan tâm mụ ta có biết chính xác hay không”, Carmel gầm gừ.

“Chuyện này ghê tởm quá. Kinh khủng quá.”

Trán cả bốn chúng tôi đều lấm tấm mồ hôi. Will vẫn chưa nói gì. Tất cả chúng tôi đều có vẻ như vừa nâng tạ mười hai vòng.

“Chúng ta sẽ làm gì?”, Thomas hỏi và trông nó có vẻ như cũng chẳng làm được gì lúc này. Tôi nghĩ nó sẽ ngủ suốt một tuần.

Tôi quay đi và đứng lên. Tôi cần phải làm thông thoáng đầu óc đã “Cas! Cẩn thận!”

Carmel hét lên với tôi nhưng cô ấy không đủ nhanh. Tôi bị đẩy từ phía sau và cảm nhận một sức nặng rất quen thuộc bị kéo ra khỏi túi quần. Khi quay người lại tôi thấy Will đang đứng trên Anna. Cậu ta đang nắm con dao tế của tôi.

“Will”, Thomas mở miệng nhưng Will đã lột vỏ con dao của tôi và quăng tay một vòng rộng, khiến Thomas lùi vội lại phía sau trong tư thế ngồi để tránh đường.

“Đây là cách cậu làm phải không?”, Will hỏi bằng giọng hoang dã. Cậu ta nhìn luỡi đao và chớp mắt thật nhanh. “Cô ta yếu rồi, giờ chúng ta có thể làm việc đó”, cậu ta nói, gần như với chính mình.

“Will, đừng”, Carmel nói.

“Sao lại không? Đây là việc chúng ta tới để làm mà!”

Carmel liếc tôi trong vô vọng. Đây là việc chúng tôi tới để làm. Nhưng sau những gì vừa chứng kiến, và khi nhìn em nằm ở đó, tôi biết rằng mình không thể.

“Đưa tôi con dao”, tôi bình tĩnh nói.

“Cô ta đã giết Mike”, Will nói. “Cô ta đã giết Mike.”

Tôi nhìn xuống Anna. Đôi mắt đen của em đang mở lớn và nhìn chằm chằm xuống đất, mặc đù tôi không biết nó có còn nhìn thấy gì nữa hay không. Em sụp người xuống, quá yếu để vực mình dậy. Hai cánh tay -

mà tôi đã từng chứng kiến là có thể nghiền nát cả gạch than xỉ - giờ đang run bần bật chỉ để nâng bụng em lên khỏi sàn nhà. Chúng tôi đã thành công trong việc dồn ép một con quỷ xuống thành một đống run rẩy thảm thương, và nếu có một khoảng thời gian nào đủ an toàn để giết Anna thì chính là lúc này.

Và Will nói đúng. Em đã giết Mike. Em đã giết hang chục người. Và em sẽ còn làm thế.

“Mi đã giết Mike”, Will rít lên và bắt đầu khóc. “Mi đã giết bạn thân nhất của ta.” Rồi cậu ta cử động, đâm dao xuống. Tôi phản ứng mà không kịp nghĩ ngợi gì.

Tôi lao tới và tóm lấy phần dưới cánh tay cậu ta, ngăn cú đâm không lao thẳng vào lưng Anna, thay vào đó nó sượt qua sườn em. Anna khẽ kêu và cố bò ra chỗ khác. Giọng Carmel và Thomas vang trong tai tôi, thét bảo cả hai chúng tôi dừng lại, nhưng chúng tôi tiếp tục vật lộn. Nhe cả hàm răng ra, Will cố đâm Anna lần nữa, chọc dao qua không khí. Tôi suýt soát thúc được cùi chỏ vào cằm cậu ta. Cậu ta lảo đảo lại sau vài bước và khi cậu ta lao lên, tôi đánh thẳng vào mặt cậu ta, không mạnh nhưng đủ để cậu ta phải nghĩ lại.

Cậu ta dùng mu bàn tay quệt miệng. Cậu ta không cố lao lên nữa. Nhìn từ tôi sang Anna, cậu ta biết tôi sẽ không để cậu ta vượt qua mình.

“Mày bị làm sao thế?”, cậu ta hỏi. “Đây đáng lẽ là việc của mày cơ mà? Giờ thì chúng ta đã tóm được nó mà mày lại chẳng chịu làm gì cả?”

“Tôi không biết tôi sẽ làm gì”, tôi nói thành thật. “Nhưng tôi sẽ không để cậu làm tổn thương cô ấy. Đằng nào cậu cũng không giết được cô ấy đâu.”

“Sao không?”

“Bởi vì không chỉ là con dao. Còn phải có tôi nữa. Ràng buộc huyết thống của tôi nữa.”

Will giễu cợt. “Cô ta chảy máu cũng đủ chết rồi.”

“Tôi không nói là con dao không đặc biệt. Nhưng cú đánh tử mạng phải là của tôi. Bất kể thứ gì sẽ làm cho chuyện đó xảy ra, cậu cũng không có nó.”

“Mày đang nói dối”, cậu ta nói, và có lẽ đúng thật. Tôi chưa từng trông thấy người khác dùng con dao của mình bao giờ. Không có ai khác trừ cha tôi. Có lẽ chuyện người được chọn với lại là một phần của dòng máu anh hùng săn ma huyền thoại chỉ chuyện là rác rưởi. Nhưng Will tin là thật. Cậu ta đang lùi lại, rời khỏi ngôi nhà.

“Đưa trả tôi con dao”, tôi nhắc lại và nhìn theo lúc nó rời bỏ tôi, lớp kim loại lóe lên trong ánh sáng kỳ dị.

“Tao sẽ giết nó”, Will hứa rồi quay người bỏ chạy, mang theo cả con dao tế của tôi. Điều gì đó trẻ con và bản năng trong tôi thút thít. Việc này giống hệt một cảnh trong Phù thủy xứ Oz, khi bà già nọ ném con chó vào giỏ xe đạp và lái đi. Chân tôi đang bảo phải chạy theo Will, tấn công cậu ta và đánh vào đầu cậu ta, lấy con dao lại và không bao giờ để nó rời khỏi tầm mắt mình nữa. Nhưng Carmel đang nói với tôi.

“Cậu có chắc là cậu ấy không thể giết Anna không?”, cô ấy hỏi.

Tôi nhìn lại. Cô ấy thực sự đang quỳ bên Anna trên sàn nhà; cô ấy thực sự có gan chạm vào em, ôm hai vai em và nhìn vào vết thương Will vừa gây ra. Nó đang rỉ máu đen theo một hiệu ứng rất lạ lùng: chất lỏng màu đen hòa quyện với chỗ máu đang rỉ xuống khỏi váy em, cuộn lên như mực thả vào một dòng nước đỏ.

“Cô ấy yếu quá”, Carmel thì thầm. “Mình nghĩ cô ấy bị đau thật đấy.”

“Chẳng lẽ không nên vậy sao?”, Thomas hỏi. “Ý mình là mình không muốn về phe với thằng Will Rosenberg Tôi-Đang-Tranh-Giải-Emmy1, nhưng chẳng phải đây là lý do chúng ta đến? Cô ấy vẫn còn nguy hiểm đấy thôi?”

Câu trả lời là đúng, đúng và đúng. Tôi biết thế, nhưng dường như không thể suy nghĩ tử tế được. Cô gái nằm dưới chân tôi đã bị đánh bại, con dao của tôi đã mất và hoạt cảnh từ bộ phim Mẹ đã giết con gái ruột như thế nào vẫn còn đang diễn ra trong đầu tôi. Đây là nơi mọi chuyện diễn ra - đây là nơi cuộc sống của Anna đã kết thúc, nơi em biến thành quỷ dữ, nơi mẹ em lê lưỡi dao ngang cổ họng em rồi nguyền rủa em cùng chiếc váy của em và...

Tôi đi sâu hơn vào phòng khách, nhìn chằm chằm xuống sàn. Rồi tôi bắt đầu giậm chân. Giáng chân xuống sàn nhà và nhảy lên nhảy xuống, tìm một chỗ rỗng ở dưới. Chẳng ích gì. Tôi thật ngu ngốc. Tôi không đủ khỏe. Thậm chí tôi còn không biết mình đang làm gì.

“Không phải cái đó đâu”, Thomas nói. Nó đang nhìn xuống sàn. Nó chỉ vào một mảnh ván ở bên trái tôi.

“Cái kia cơ”, nó nói. “Và cậu cần một thứ gì đó.” Nó đứng dậy và chạy ra ngoài cửa. Tôi không nghĩ nó còn lại chút sức lực nào. Thằng nhóc thật đáng ngạc nhiên. Và hữu dụng kinh khủng, vì bốn mươi giây sau nó đã trở lại, tay cầm một cái xà beng và đòn bẩy bánh xe.

Chúng tôi cùng nhau chọc sàn nhà, đầu tiên nó chẳng hề bị xây xước, rồi lớp gỗ từ từ hé ra. Tôi dùng xà beng nạy đầu lỏng nhất lên và quỳ xuống bằng hai đầu gối. Cái lỗ chúng tôi vừa tạo rất tối và sâu. Tôi không biết làm sao nó lại ở đó. Đáng lẽ tôi phải nhìn xuống xà nhà và tầng hầm mới đúng, nhưng trong ấy chỉ có bóng tối. Chỉ sau một giây do dự, tôi thò tay vào tìm trong hố, cảm nhận được chiều sâu lạnh toát của nó. Tôi nghĩ mình đã sai, và lại làm việc ngốc nghếch, nhưng rồi ngón tay tôi chạm phải nó.

Lớp vải vẫn còn cứng và mát lạnh khi chạm vào. Có lẽ còn hơi ẩm nữa. Tôi lôi nó lên khỏi sàn nhà nơi nó đã bị nhét vào và phong ấn từ sáu mươi năm trước.

“Chiếc váy”, Carmel thở hổn hển. “Sao...?”

“Mình không biết”, tôi thành thật nói. Tôi đi về phía Anna. Tôi không biết liệu chiếc váy ảnh hưởng gì đến em hay không. Nó có làm em mạnh lên? Nó có chữa lành cho em? Nếu tôi đốt nó, liệu em có tan biến vào không khí? Có lẽ Thomas sẽ hiểu hơn tôi. Cùng với ông Morfran, hai ông cháu có thể nghĩ ra một câu trả lời đúng, và nếu không thì ông Gideon cũng sẽ biết. Nhưng tôi không có thời gian nhiều thế. Tôi quỳ xuống và giơ tấm vải vấy máu trước mắt Anna.

Trong một giây em không làm gì hết. Rồi em vật lộn đứng lên. Tôi đưa chiếc váy nhuộm máu theo cùng, vẫn giữ nó ở ngang tầm mắt em. Màu đen rút dần: đôi mắt trong và tò mò của Anna ở đó, bên trong khuôn mặt ma quái, và vì lý do gì đó cảnh ấy thật bối rối. Tay tôi run run. Em đang đứng trước mắt tôi, không phải bay lơ lửng, chỉ nhìn đăm đăm vào cái váy nhàu nhĩ, đỏ và lốm đốm trắng xám ở vài nơi.

Vẫn không biết mình đang làm gì, hay đang cố làm gì, tôi cầm lấy vạt váy rồi trượt nó xuống mái đầu tóc đen và rũ rượi của em. Lập tức có chuyện xảy ra nhưng tôi không biết là gì. Một sự căng thẳng lẩn vào không khí một cái lạnh buốt nhói. Rất khó giải thích, cứ như có một làn gió thổi tới nhưng không có gì lay động.

Tôi kéo chiếc váy cũ trùm lên cái váy đang rỉ máu của em và lùi lại. Anna nhắm mắt, hít một hơi dài. Dòng sáp đen vẫn còn bám lấy miếng vải ở những chỗ ngọn nến đã chảy xuống trong lúc lời nguyền rủa được đọc lên.

“Có chuyện gì thế?”, Carmel thì thầm.

“Mình không bỉết”, Thomas trả lời thay tôi.

Trong lúc chúng tôi nhìn, hai chiếc váy bắt đầu đánh nhau, chiếc nhỏ máu và chiếc đen đúa, đồng thời cố hòa lẫn vào nhau. Mắt Anna nhắm chặt. Hai bàn tay em co lại thành nắm đấm. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng dù là gì thì nó cũng diễn biến rất nhanh. Mỗi lần tôi chớp mắt, mở mắt ra lại thấy một chiếc váy mới: lúc thì trắng, lúc thì đỏ, lúc thì đen lẫn máu. Nó là dầu, sơn và những thứ khác chìm vào trong cát. Rồi Anna ngửa đầu ra sau và chiếc váy bị nguyền rúm ró lại, vỡ tan thành bụi rớt xuống chân em.

Nữ thần đen tôi đứng đó nhìn tôi. Những lọn tóc đen uốn éo bất động trong không khí. Mạch máu đen rút lui vào trong cánh tay và cổ em. Váy của em một lần nữa có màu trắng tinh, không tì vết. Vết thương từ con dao của tôi đã biến mất.

Em đặt tay lên má một cách khó tin và bẽn lẽn hết nhìn Carmel đến tôi, lại nhìn sang Thomas, lúc này đang lùi lại một bước. Rồi em từ từ quay người và đi ra cánh cửa mở. Ngay trước khi bước qua ngưỡng cửa, em nhìn lại qua vai để thấy tôi và mỉm cười.

Ghi chú:

1. Giải thưởng truyền hình của Mỹ dành cho các chương trình truyền hình xuất sắc nhất trong năm.