Chương XVII
ĐÂY là điều tôi muốn ư? Tôi đã thả tự do cho em. Tôi vừa mới để hồn ma mình buộc phải giết để thoát khỏi nhà tù. Em đang đi lại khe khẽ trên hàng hiên, chạm mũi chân vào bậc thềm, nhìn ra bóng tối bên ngoài.
Em giống như một con thú hoang vừa ra khỏi chuồng: cảnh giác và khấp khởi hy vọng. Ngón tay em đi theo lớp gỗ trên lan can xiêu vẹo như thể nó là điều tuyệt vời nhất em từng cảm nhận. Và một phần trong tôi vui sướng. Một phần trong tôi biết rằng em không đáng phải chịu những chuyện đã xảy ra, và tôi muốn cho em nhiều hơn là chỉ hàng hiên đổ vỡ này. Tôi muốn cho em toàn bộ cuộc đời - cuộc đời của em đã trở lại, kể từ đêm nay.
Phần khác trong tôi biết rằng dưới tầng hầm nhà em là những xác chết, những linh hồn em đã đánh cắp, và đó cũng đâu phải lỗi tại họ. Tôi không thể trả lại Anna cuộc đời em, bởi đời em đã qua rồi. Có lẽ tôi đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.
“Chúng ta nên ra khỏi đây, mình nghĩ vậy”, Thomas lặng lẽ nói.
Tôi nhìn Carmel và cô ấy gật đầu, vì thế tôi đi về phía cửa, cố giữ mình giữa họ và Anna, mặc dù không còn con dao thì tôi cũng không biết mình hữu dụng đến đâu. Khi nghe tiếng chúng tôi đi qua cửa, Anna quay lại và nhìn tôi với một bên lông mày nhướng lên.
“Không sao đâu”, em nói. “Giờ em không làm hại họ đâu.”
“Em chắc không?”, tôi hỏi.
Mắt em chuyển sang chỗ Carmel. Em gật đầu. “Em chắc.” Đằng sau tôi, Carmel và Thomas thở hắt ra và lúng túng bước ra khỏi bóng của tôi.
“Em có sao không?”, tôi hỏi.
Em nghĩ một lát, cố tìm từ đúng. “Em cảm thấy... tỉnh táo. Như thế có được không?”
“Có lẽ là không hoàn toàn”, Thomas buột miệng và tôi thúc cùi chỏ vào sườn nó. Nhưng Anna chỉ cười.
“Cậu đã cứu anh ấy, từ lần đầu tiên”, em nói, nhìn Thomas cẩn trọng. “Tôi nhớ cậu. Cậu đã kéo anh ấy ra.”
“Dù sao tôi cũng không nghĩ là cô định giết cậu ta đâu”, Thomas trả lời nhưng má đã ửng hồng đôi chút.
Nó thích ý tưởng được làm người hùng. Nó thích ý tưởng chỉ ra chuyện ấy trước mặt Carmel.
“Sao lại không?”, Carmel hỏi. “Sao cô lại không giết Cas? Điều gì làm cô chọn Mike thay vì cậu ấy?”
“Mike”, Anna khẽ nói. “Tôi không biết. Có lẽ là vì họ xấu xa. Tôi biết là họ đã lừa anh ấy. Tôi biết họ độc ác. Có lẽ tôi cảm thấy... tội nghiệp anh ấy.”
Tôi khịt mũi. “Tội nghiệp tôi à? Tôi có thể xử lý mấy thằng đó”
“Họ đã đập đầu anh bằng một miếng ván trong nhà em.” Anna lại đang nhìn tôi với cặp lông mày nhướng lên.
“Cô cứ nói là ‘có lẽ’ vậy”, Thomas chen vào. “Cô không biết chắc à?”
“Không”, Anna trả lời. “Không biết chắc. Nhưng tôi mừng”, em nói thêm và cười. Em những muốn nói tiếp, nhưng nhìn đi chỗ khác, vì cả hay bối rối, tôi không biết.
“Chúng ta đi thôi”, tôi nói. “Câu thần chú mất nhiều thời gian quá. Tất cả chúng ta đều cần ngủ.”
“Nhưng anh sẽ quay lại chứ?”, Anna hỏi, giống như em nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Tôi gật đầu. Tôi sẽ quay lại. Để làm gì, tôi không biết. Tôi biết mình không thể để Will giữ con dao, và tôi không chắc em có an toàn chừng nào cậu ta còn có nó không. Nhưng như thế thật ngốc nghếch, bởi ai mà biết được em có an toàn nếu chính tôi giữ con dao? Tôi cần ngủ. Tôi cần bù đắp năng lượng, sốc lại tinh thần và nghĩ ngợi lại mọi chuyện.
“Nếu em không có trong nhà”, Anna nói, “hãy gọi tên em. Em sẽ không đi xa đâu”.
Ý tưởng để em chạy loanh quanh vịnh Thunder không làm tôi vui sướng gì.
Tôi không biết em có thể làm những gì, và cái phần nghi ngại trong tôi thì thầm rằng tôi vừa mới bị lừa.
Nhưng ngay lúc này tôi chẳng thể làm gì được.
“Đây có phải là một chiến thắng không nhỉ?”, Thomas hỏi lúc chúng tôi đi bộ xuống lối lái xe.
“Tôi không biết”, tôi trả lời, nhưng chắc như quỷ là nó chẳng có cảm giác chiến thắng gì cả. Con dao của tôi đã bị mất. Anna được tự do. Và điều duy nhất chắc chắn trong trái tim lẫn khối óc của tôi là chuyện này chưa kết thúc. Đã bắt đầu có một khoảng trống, không chỉ ở túi quần sau hay trên vai tôi, mà là mọi nơi quanh tôi. Tôi cảm thấy yếu hơn, giống như đang bị rỉ máu từ ngàn vết thương. Đồ khốn kia đã cướp mất con dao của tôi.
“Mình không biết cậu nói được tiếng Phần Lan đấy, Thomas”, Carmel đang nói từ đằng sau lưng nó.
Nó cười nửa miệng. “Mình không biết. Câu thần chú cậu kiếm cho bọn mình đúng là bá đạo, Cas. Chắc chắn tôi muốn gặp người cung cấp nó.”
“Lúc nào đấy tôi sẽ giới thiệu cậu”, tôi nghe mình nói. Nhưng không phải lúc này. Ông Gideon là người cuối cùng tôi muốn nói chuyện, khi tôi chỉ vừa làm mất con dao. Màng nhỉ tôi sẽ nổ tung vì những câu mắng mỏ. Con dao tế.
Di vật của cha tôi. Tôi phải lấy lại nó, sớm thôi.
“Con dao tế đã bị mất. Mày làm mất nó. Nó ở đâu?”
Hắn đang bóp nghẹt cổ họng tôi, siết ra câu trả lời, đầu tôi vào gối.
“Ngu ngốc, ngu ngốc, NGU NGỐC!”
Tôi tỉnh lại, vẫn còn chóng mặt vì đã bật thẳng dậy trên giường như một con robot lắp ráp. Trong phòng không còn ai. Tất nhiên là thế rồi, đừng có ngu ngốc. Dùng lại những từ lúc nãy đem tôi trở về với giấc mơ. Tôi chỉ mới tỉnh táo được một nửa. Ký ức về hai bàn tay hắn trên cổ họng tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn chưa nói được. Cả cổ họng và trong lồng ngực tôi đều có cục nghẹn quá lớn. Tôi hít một hơi sâu, lúc thở ra âm thanh giật cục gần như khóc. Cơ thể tôi toàn là những khoảng trống lớn, nơi lẽ phải là chỗ của con dao.
Tim tôi đập thình thịch.
Đó có phải là cha không? Ý tưởng ấy đem tôi về lại mười năm trước, và mặc cảm tội lỗi của một đứa bé nở to trong ngực tôi. Nhưng không. Không thể nào.
Thứ trong giấc mơ của tôi có âm giọng người Creole1 hoặc Cajun2, còn cha tôi lại lớn lên ở vùng có âm giọng trung tính là Chicago, Illinois. Chỉ là một giấc mơ khác, giống những ác mộng còn lại, và ít nhất tôi biết cái này từ đâu mà ra.
Không cần đến một dịch giả trường phái Freud mới nhận ra tôi cảm thấy rất tồi tệ vì đã để mất con dao.
Tybalt nhảy lên đùi tôi. Trong ánh trăng bàng bạc qua cửa sổ tôi chỉ có thể nhìn được hai đồng tử màu xanh lục của nó. Nó đặt một chân lên ngực tôi.
“Ừ”, tôi bảo. Giọng của chính tôi trong bóng tối nghe gay gắt và quá to.
Nhưng nó đẩy giấc mơ đi xa hơn. Giấc mơ quá sống động. Tôi vẫn còn nhớ được cái mùi nồng nặc, ngằn ngặt của một thứ giống như khói.
“Meo”, Tybalt nói.
“Theseus Cassio, thế là hết ngủ”, tôi đồng ý, bế nó lên và hướng xuống nhà.
Khi tới được tầng một, tôi pha một ít cà phê và ghé mông ngồi lên bàn bếp.
Mẹ vừa mới bỏ bình muối cho con dao tế ra, cùng với mấy miếng giẻ sạch và dầu để chuốt, rửa và làm nó mới lại. Nó đang ở đâu đó ngoài kia. Tôi có thể cảm nhận được nó. Tôi có thể cảm nhận được nó trong bàn tay của một người lẽ ra không bao giờ được chạm vào nó. Tôi đã bắt đầu có những ý nghĩ chết chóc dành cho Will Rosenberg.
Khoảng ba tiếng sau, mẹ tôi đi xuống nhà. Tôi vẫn còn ngồi bên bàn ăn và nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong lúc ánh sáng ngày càng mạnh hơn trong bếp. Một hai lần đầu tôi đã gục xuống mặt gỗ rồi lại bật lên, nhưng giờ tôi đã uống hết nửa bình cà phê, và tôi cảm thấy ổn.
Mẹ đang quấn trong chiếc áo choàng màu xanh và tóc bà có vẻ bù xù một cách thoải mái. Hình ảnh ấy làm tôi bình tĩnh lại ngay lập tức, thậm chí cả khi mẹ liếc vào cái bình muối trống trơn và phủ lại vải lên. Hình ảnh các bà mẹ có quyền năng gì mà lại khiến mọi thứ đều có vẻ ấm áp và tràn ngập những chú rối hoạt hình nhảy múa?
“Con ăn trộm mèo của mẹ”, bà nói và tự rót cho mình một cốc cà phê. Chắc Tybalt đã đánh hơi được sự bất an của tôi; nó đang cuộn tròn quanh chân tôi không ngớt, một điều mà thường ngày nó chỉ làm với mẹ.
“Đây, mẹ lấy lại nó đi”, tôi nói khi mẹ đến bên bàn. Tôi bế nó lên. Nó không ngừng rít lên đến khi mẹ thả nó lên đùi mình.
“Đêm qua không gặp may à?”, mẹ hỏi và gật đầu với cái bình trống.
“Không hẳn ạ”, tôi nói. “chút may mắn. Nhưng cũng có rủi ro.”
Mẹ ngồi cùng tôi và lắng nghe tôi trút bầu tâm sự. Tôi kể cho bà mọi việc chúng tôi đã chứng kiến, mọi điều chúng tôi đã biết về Anna, việc tôi phá vỡ lời nguyền và thả tự do cho em như thế nào. Tôi kết thúc với nỗi hổ thẹn lớn nhất của mình: Tôi đã làm mất con dao tế của cha.
Tôi gần như không nhìn vào mẹ khi kể với bà phần ấy. Mẹ đang cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình. Tôi không biết như thế tức là bà đang buồn vì đã mất con dao, hay bà biết rằng nỗi mất mát ấy có ý nghĩa gì với tôi.
“Mẹ không nghĩ con đã phạm sai lầm, Cas ạ”, mẹ dịu dàng nói.
“Nhưng con dao...”
“Chúng ta sẽ lấy lại nó. Mẹ có thể gọi cho mẹ của thằng bé ấy, nếu cần.”
Tôi rên lên. Mẹ lại vừa mới bước qua lằn ranh ngăn cách các bà mẹ hay ho với những Nữ hoàng chuyên gây xấu hổ.
“Nhưng việc con đã làm”, mẹ nói tiếp. “Với Anna. Mẹ không nghĩ đấy là sai lầm.”
“Việc của con là phải giết cô ấy.”
“Thế sao? Hay việc của con là ngăn cô ấy lại?” Mẹ dựa ra sau, ôm cốc cà phê giữa hai bàn tay mình. “Điều con đang làm - và cha con đã làm - không bao giờ liên quan đến trả thù cả. Chưa bao giờ là sự trả thù, hay đặt lại cán cân công lý. Đó không phải định mệnh của con.”
Tôi xoa một bàn tay lên mặt. Mắt tôi đã quá mỏi vì phải nhìn thẳng. Đầu óc tôi cũng quá mệt vì phải suy nghĩ thông suốt.
“Nhưng con đã ngăn được cô gái ấy, đúng không nào?”
“Vâng”, tôi nói nhưng không biết chắc. Mọi việc xảy ra quá nhanh. Tôi đã thực sự gạt bỏ được phần bóng tối trong Anna chưa, hay chỉ cho phép em giấu nó đi? Tôi nhắm mắt lại. “Con không biết. Con nghĩ là thế.”
Mẹ thở dài. “Đừng uống cà phê nữa.” Mẹ đẩy cái cốc của tôi ra xa. “Quay lại giường đi. Rồi đi đến chỗ Anna và tìm hiểu xem cô bé đã biến thành cái gì.”
Tôi đã trông thấy rất nhiều sự thay đổi theo mùa. Khi bạn không bị trường học, bạn bè hay bộ phim sắp ra mắt tuần tới làm xao nhãng, bạn sẽ có thời gian để nhìn ngắm cây cối.
Mùa thu ở vịnh Thunder xinh đẹp hơn hầu hết nơi khác. Có rất nhiều màu sắc. Rất nhiều âm thanh xào xạc.
Nhưng mùa thu ở đây cũng biến đổi nhanh hơn. Ngày hôm nay mới giá lạnh và ẩm ướt, với từng đám mây xám thì ngay ngày hôm sau đã thế này, mặt trời trông ấm áp như giữa tháng Bảy, và gió thì nhẹ bẫng đến nỗi lá cây cứ như đang lấp lánh trong lúc bay trong gió.
Tôi đi xe của mẹ. Tôi lái nó đến nhà Anna sau khi thả mẹ xuống để bà mua sắm lặt vặt dưới trung tâm. Mẹ nói mẹ sẽ đi nhờ một người bạn về nhà. Tôi mừng khi nghe nói mẹ đã kết bạn. Mẹ làm việc ấy rất dễ dàng vì vốn là người cởi mở và dễ tính. Không như tôi. Tôi cũng không nghĩ mình giống cha, nhưng tôi thấy là mình không thể nhớ nổi chi tiết đó, và việc ấy làm tôi buồn lòng, nên tôi cũng không thúc ép tâm trí mình nhiều làm gì. Tôi thà tin rằng các ký ức vẫn còn đó, lẩn dưới bề mặt, cho dù điều ấy có thật hay không.
Trong lúc đi bộ lên nhà tôi nghĩ mình đã thấy một cái bóng di chuyển ở mé phía tây. Tôi chớp mắt vì nghĩ đấy là mánh khóe của đôi mắt quá mệt mỏi... cho đến khi cái bóng biến thành màu trắng và lộ ra làn da trắng của em.
“Em đã không đi xa”, Anna nói khi tôi lên đến nơi.
“Em trốn anh à?”
“Em không chắc chắn đấy là anh ngay được. Em phải cẩn trọng. Em không muốn bị tất cả mọi người nhìn thấy. Chỉ vì giờ em đã có thể ra khỏi nhà không có nghĩa là em chưa chết.” Anna nhún vai. Em thẳng thắn quá. Đáng lẽ sau mọi chuyện em phải bị tổn hại kinh khủng, tổn hại đến mất hết lý trí mới đúng. “Em mừng vì anh đã quay lại.”
“Anh cần phải biết”, tôi nói. “Liệu em có còn nguy hiểm nữa không.”
“Chúng ta nên vào nhà”, em nói và tôi đồng ý. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy em ở bên ngoài, giữa ban ngày ban mặt, tìm kiếm cả thế giới như một cô bé ra ngoài hái hoa một buổi chiều ấm áp. Chỉ có điều nếu ai nhìn kỹ sẽ nhận ra đáng lẽ em phải chết cóng ngoài này rồi vì mặc độc một bộ váy trắng thế kia.
Em dẫn tôi vào nhà và đóng cửa sau lưng giống như bất kỳ một nữ chủ nhà nào. Bản thân ngôi nhà cũng thay đổi sao đó ánh sáng xám không còn. Chỉ có ánh mặt trời cũ kỹ tuôn qua cửa sổ, dẫu bị lớp bụi bẩn trên kính che bớt phần nào.
“Điều anh muốn tìm hiểu thực ra là gì hả Cas?”, Anna hỏi. “Anh muốn biết em còn giết người nữa không?
Hay anh muốn biết em còn làm vậy được không?” Em giơ một bàn tay lên trước mặt, mạch máu đen đã lan ra đến ngón tay. Mắt em biến thành màu đen và một chiếc váy máu đã lại nổi lên qua vải trắng, lần này còn mãnh liệt hơn trước, rỏ máu ra khắp nơi.
Tôi bật lùi lại. “Chúa ơi, Anna!”
Em lơ lửng trong không khí, lượn lờ một chút cứ như đang chơi giai điệu yêu thích.
“Không đẹp đẽ gì hả?” Em chun mũi. “Trong nhà này chẳng còn cái gương nào, nhưng em có thể trông thấy chính mình qua kính cửa sổ khi mặt trăng đủ sáng.”
“Em vẫn còn như thế”, tôi nói, hoảng hốt. “Chẳng có gì thay đổi cả.”
Khi tôi nói rằng chẳng có gì thay đổi, mắt em nheo lại, nhưng rồi em thở ra và cố cười với tôi. Cách đó không hiệu quả khi em vẫn trông như nữ nhân đầu đinh theo trường phái goth.
“Cassio. Anh không thấy à? Mọi thứ đã thay đổi!”
Em thả mình xuống đất nhưng cặp mắt đen và mớ tóc uốn éo thì vẫn còn.
“Em sẽ không giết ai nữa. Em chưa bao giờ muốn thể. Nhưng bất kể thứ này là gì, nó chính là em. Em đã nghĩ nó là do lời nguyền, có thể là thế thật, nhưng...”
Em lắc đầu. “Em đã thử làm thế này sau khi anh đi. Em phải biết.” Em nhìn thẳng vào mắt tôi. Màu đen như mực rút đi, để lộ một Anna khác ở bên dưới.
“Cuộc chiến đã chấm dứt. Em đã thắng. Anh đã làm cho em chiến thắng. Em không còn là hai nửa nữa.
Em biết chắc anh nghĩ trông em giống quái vật.
Nhưng em cảm thấy... rất mạnh. Em thấy an toàn. Có lẽ em nói năng vô nghĩa rồi.”
Thực ra câu chuyện khá dễ hiểu là khác. Với một người đã bị sát hại như Anna, cảm giác an toàn có lẽ là ưu tiên số một.
“Anh hiểu rồi”, tôi khẽ nói. “Sức mạnh mới là thứ em cố bám lấy. Giống anh. Khi đi qua một nơi bị ma ám cùng con dao tế trên tay, anh thấy rất mạnh mẽ. Thấy mình bất khả bại. Cảm giác chuếnh choáng lắm. Anh không biết những người khác có bao giờ cảm thấy thế không.” Tôi rậm rịch chân. “Rồi anh gặp em, và tất cả sự tự tin ấy lao xuống hố xí.”
Em cười phá lên.
Anh hùng hùng hổ hổ đi vào, rồi em biến anh thành trò bóng ném.” Tôi cười toe toét. “Làm cho thằng đàn ông thấy nam tính chết đi được.”
Em cũng cười lại. “Nó làm em thấy khá nam tính.” Nụ cười của em nhạt đi.
“Hôm nay anh không mang theo nó à. Con dao của anh ấy. Em có thể cảm nhận được nó khi nó ở gần.”
“Không. Will lấy mất rồi. Nhưng anh sẽ đòi lại. Nó là của cha anh; anh sẽ không làm mất nó.” Rồi tôi tự hỏi. “Làm sao em cảm nhận được nó? Em thấy nó thế nào?”
“Khi lần đầu trông thấy anh, em không biết đây chính là con dao. Có gì đó trong tai em, trong bụng em, ngân nga nhỏ bé. Nó rất mạnh. Và dù biết là nó được dùng để giết mình, em vẫn bị hút về phía nó. Rồi khi bạn anh cắt em...”
“Nó không phải bạn anh”, tôi nói qua kẽ răng. “Không thật sự.”
“Em có thể thấy mình bị hút kiệt vào trong nó. Bắt đầu đi đến nơi nào mà nó định gửi chúng em tới. Nhưng cảm giác không đúng. Bản thân nó có ý chí riêng.
Nó muốn được ở trong tay anh.”
“Vậy là nó sẽ không giết được em”, tôi nói, nhẹ cả lòng. Tôi không muốn Will có khả năng dùng con dao của mình. Tôi không quan tâm chuyện ấy có vẻ trẻ con ra sao. Nó là con dao của tôi.
Anna quay đi nghĩ ngợi. “Không, đáng lẽ nó đã giết em”, em nói nghiêm túc.
Bởi vì nó không chỉ gắn chặt với anh. Nó còn gắn liền với thứ gì khác nữa. Một thứ rất đen tối. Khi em bị chảy máu, em có thể ngửi thấy gì đó. Nó nhắc em nhớ tới tẩu thuốc của Elias một chút.”
Tôi không biết nguồn năng lượng của con dao từ đâu tới ông Gideon chưa bao giờ kể tôi nghe, nếu ông có biết. Nhưng nếu nó đến từ một thứ đen tối thì cũng chẳng sao. Tôi dùng nó vì mục đích tốt. Còn về mùi tẩu thuốc của Elias thì...
“Có thể đó chỉ là một thứ làm em sợ hãi sau khi chứng kiến chính mình bị giết”, tôi khẽ nói. “Em biết đấy, giống như mơ thấy xác sống khi vừa xem phim Vùng đất của người chết ấy.”
“Vùng đất của người chết? Đó là thứ anh mơ thấy à?”, em hỏi. “Một người chuyên trừ ma mà lại thế à?”
“Không. Anh mơ thấy chim cánh cụt đang xây cầu cơ. Đừng hỏi tại sao.”
Em cười và vén tóc ra sau tai. Khi em làm thế tôi cảm nhận một cú giật ở đâu đó sâu trong lồng ngực. Tôi đang làm gì đây? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi gần như không nhớ nổi.
Đâu đó trong nhà một cánh cửa đóng sầm lại. Anna nhảy dựng lên. Tôi không nghĩ mình đã từng trông thấy em như thế. Tóc em bốc lên và bắt đầu uốn éo. Em giống hệt một con mèo cong lưng và giơ đuôi.
“Cái gì đấy?”, tôi hỏi.
Em lắc đầu. Tôi không thể nói là em đang xấu hổ hay sợ hãi. Có vẻ như cả hai.
“Anh có nhớ mấy thứ em cho anh xem trong tầng hầm không?”, em hỏi.
“Cái tháp xác người ấy à? Không, anh quên rồi. Em đùa anh chắc?”
Em cười lo lắng, một chút vui vẻ giả tạo.
“Họ vẫn còn ở đây”, em thì thầm.
Dạ dày tôi chọn dịp này để lộn nhào, và chân khuỵu xuống bất chấp sự cho phép của tôi. Hình ảnh về tất cả những cái xác ấy vẫn còn y như mới trong đầu tôi. Tôi có thể ngửi được cả mùi nước màu xanh thối rữa. Ý
tưởng giờ đây họ đang lang thang trong căn nhà này một cách tự do - như cách em ám chỉ - không làm tôi vui chút nào.
“Em đoán là giờ họ lại ám em”, Anna khẽ nói. “Đó là lý do em ra ngoài. Họ không dọa được em”, em nhanh nhẹn nói thêm. “Nhưng em không thể chịu được khi trông thấy họ.” Em dừng lời và khoanh tay trước bụng, kiểu như đang tự ôm lấy mình. “Em biết anh đang nghĩ gì.”
Thật ư? Bởi vì tôi còn không biết.
“Đáng lẽ em nên nhốt mình trong này cùng với họ. Rốt cuộc đây là lỗi của em.” Giọng em không dằn dỗi.
Em không đòi hỏi tôi phải phản bác. Đôi mắt đang tập trung nhìn sàn nhà của em rất thành thật. “Em ước gì có thể nói với họ là em muốn được thay đổi sự việc.”
“Có thành vấn đề không?”, tôi lặng lẽ hỏi. “Em thấy có quan trọng không nếu Malvina nói rằng bà ta xin lỗi?”
Anna lắc đầu. “Tất nhiên là không. Em ngốc quá.” Em liếc sang phải chỉ trong một thoáng, nhưng tôi biết rằng em đang nhìn vào chỗ sàn bị vỡ mà chúng tôi đã lôi chiếc váy lên tối qua. Gần như em sợ chỗ ấy. Có lẽ tôi nên gọi Thomas lại đây và phong ấn nó hay cái gì đó.
Tay tôi ngứa ngáy. Tôi thu hết can đảm đặt tay lên vai em. “Em không ngốc.
Chúng ta sẽ nghĩ ra cách gì đó Anna ạ. Chúng ta sẽ trục xuất họ. Ông Morfran sẽ biết cách để họ được siêu thoát.”
Tất cả mọi người đều đáng được an ủi, đúng không nào? Giờ em đã thoát, điều gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, và em phải tìm được chút bình an chứ. Nhưng ngay cả bây giờ, những ký ức đen tối và buồn phiền về những việc em đã làm vẫn diễu qua diễu lại đằng sau đôi mắt em. Làm sao em có thể bỏ qua chuyện đó?
Bảo Anna đừng tự hành hạ bản thân nữa sẽ càng làm tình hình tồi tệ thêm.
Tôi không thể ban cho em sự xá tội. Nhưng tôi muốn làm em quên đi, dù chỉ trong chốc lát. Em từng là người vô tội, và tôi thấy đau lòng vì em không bao giờ còn làm người vô tội được nữa.
“Giờ em phải tìm đường quay về với thế giới thôi”, tôi nói dịu dàng.
Anna mở miệng định nói gì, nhưng tôi không bao giờ biết đến điều đó. Ngôi nhà thực sự chuyển mình, giống như bị kích lên bằng một cái kích khổng lồ.
Khi nó nằm yên trở lại, vẫn còn một chút chấn động nhất thời, và trong cơn rung chấn ấy một hình hài xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nó từ từ mờ đi từ trong bóng tối, cho đến khi ông ta đứng đó, một cái xác xanh xao và trắng bệch trong không khí.
“Tôi chỉ muốn ngủ”, ông ta nói. Nghe như ông ta đang ngậm một mồm sỏi, nhưng khi nhìn kỹ lại tôi nhận ra đó là vì tất cả răng của ông ta đã bị lôi ra hết.
“Anna”, tôi nói, tóm lấy tay em nhưng em không chịu để mình bị kéo lại. Em đứng đó mà không nhăn mặt khi ông ta dang rộng hai cánh tay. Tư thế giống Chúa Jesus càng làm tình hình tệ hơn khi máu bắt đầu thấm qua bộ quần áo rách rưới của ông ta, làm sẫm màu vải ở khắp mọi nơi, trên cả tứ chi. Đầu ông ta xoay mòng mòng sau đó giật tới giật lui. Rồi nó gãy gục và ông ta hét lên.
Ông ta bắt đầu đổ về phía Anna khiến tôi phải tóm và kéo mạnh để em ấp vào ngực mình. Khi tôi đặt mình giữa Anna và ông ta, một thi thể khác lao qua tường, làm bắn bụi và dằm gỗ khắp mọi nơi.
Tôi không có tâm trạng nào mà nhìn cái lưỡi đen thui đã thối rũa, nên tôi vòng tay quanh người Anna và kéo em chạy đi. Em khẽ rên rỉ nhưng để cho mình bị kéo, và chúng tôi lao qua cửa vào ánh sáng ban ngày an toàn. Tất nhiên khi chúng tôi nhìn lại thì chẳng còn ai ở đó. Ngôi nhà không hề thay đổi. Trên sàn không có máu, trên tường không vết nứt.
Nhìn ngược trở lại qua cửa chính, Anna có vẻ khổ sở - vừa tội lỗi vừa sợ hãi.
Thậm chí không nghĩ ngợi gì, tôi chỉ kéo em lại gần và ôm em thật chặt. Hơi thở của tôi thổi nhanh vào tóc em. Hai nắm tay em run rẩy tóm lấy áo tôi.
“Em không thể ở lại đây”, tôi nói.
“Chẳng còn chỗ nào khác cho em đi cả”, Anna trả lời. “Chuyện không tệ lắm đâu. Họ không mạnh đến thế.
Cách mấy ngày họ mới trình diễn được một màn như vừa rồi một lần. Có lẽ thế.”
“Em không nói nghiêm túc đấy chứ. Nhỡ họ mạnh lên thì sao?”
“Em không biết chúng ta có thể trông mong điều gì”, em nói và bước lùi lại, ra khỏi vòng tay tôi. Rằng sẽ chẳng có cái giá nào phải trả sao?”
Tôi những muốn tranh cãi, chỉ có điều không nghĩ nổi cái gì thuyết phục, ngay cả trong đầu mình. Nhưng sự việc không thể như thế. Nó sẽ làm em phát điên. Tôi không quan tâm em nói gì.
“Anh sẽ tới gặp Thomas và ông Morfran”, tôi nói. “Họ sẽ biết phải làm gì.
Nhìn anh này.” Tôi nói và nâng cằm em lên. “Anh sẽ không để họ ở lại như thế.
Anh hứa.”
Nếu em chịu làm một cử chỉ gì thì đó sẽ là cái nhún vai. Với Anna, đây là sự trừng phạt thích đáng. Nhưng nó đã làm em bị chấn động thật, thế nên em không tranh cãi gì. Khi đi tới xe mình, tôi do dự.
“Em sẽ ổn chứ?”
Anna dành cho tôi nụ cười nhăn nhó. “Em chết rồi. Còn chuyện gì được nữa?” Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác rằng trong lúc tôi ra đi em sẽ dành hầu hết thời gian ở bên ngoài ngôi nhà này. Tôi cuốc bộ xuống lối lái xe.
“Cas?”
“Ơi?”
“Em mừng vì anh quay lại. Em đã không chắc anh sẽ làm vậy.”
Tôi gật đầu và thọc hai tay vào túi. “Anh sẽ không đi đâu hết.”
Trong xe ô tô, tôi bật đài lên. Đó là một hành động hợp lý khi bạn đã chán sự im lặng muốn chết. Tôi rất hay làm thế.
Tôi vừa mới trở lại thói quen cũ với nhạc của Stones thì một bản tin cắt ngang giai điệu bài “Black.”
“Thi thể được tìm thấy ngay bên trong các cánh cổng nghĩa trang Park View, và có thể là nạn nhân của một nghi thức ma quỷ. Cảnh sát chưa bình luận gì về danh tính của nạn nhân, tuy nhiên Kênh 6 cho biết rằng tội ác lần này đặc biệt dã man. Nạn nhân nam, khoảng gần năm mươi tuổi, có vẻ như đã bị phanh thây.”
Ghi chú:
1. Người Creole (hay Criollo): Danh từ chỉ người Mỹ gốc Phi, hoặc người Mỹ gốc Âu nói chung.
2. Người Cajun (hay Acadian): Danh từ chỉ người Canada gốc Pháp định cư ở Mỹ, chủ yếu là miền Nam nước Mỹ như Louisiana.