← Quay lại trang sách

Chương Kết

Các bạn sẽ không nghĩ người ta lại tin tất cả chúng tôi bị bầm dập thê thảm thế này - theo những cách hết sức thú vị - mà lại chỉ là một vụ gấu tấn công.

Đặc biệt không thể, khi mà Carmel man theo dấu vết cắn hết sức đặc trưng cho những vết thương trong một vụ án mạng khủng khiếp nhất lịch sử cận đại.

Nhưng tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên bởi những điều mà người thường chịu tin.

Một con gấu. Phải rồi. Một con gấu đã cắn vào chân Carmel và tôi bị ném vào một thân cây sau hành động anh hùng cứu mỹ nhân. Thomas cũng vậy.

Không ai ngoài Carmel bị cắn, hay bi cào, còn mẹ tôi thì hoàn toàn vô sự, nhưng này, chuyện như vậy cũng xảy ra suốt chứ.

Carmel và tôi vẫn còn ở bệnh viện. Cô ấy cần được khâu và tiêm phòng dại, việc đó rất tôi tệ nhưng là cái giá phải trả cho bằng chứng ngoại phạm của chúng tôi, Ông Morfran và Thomas thậm chí không phải nhập viện. Tôi nằm trên giường, băng quấn khắp ngực, cố gắng hít thở tử tế để không bị viêm phổi.

Họ đã xét nghiệm máu để kiểm tra cơ chế thận của tôi, bởi khi vào đây trông tôi vẫn y như quả chuối, nhưng không có thiệt hại nào. Mọi thứ đều hoạt động bình thường.

Mẹ và Thomas tới thăm tôi đều đặn, mỗi ngày một lần, họ đẩy Carmel vào để chúng tôi cùng xem Jeopardy1. Không ai muôn nói rằng họ mừng vì chuyện đã không tồi tệ hơn, hay tất cả chúng tôi đã gặp may, nhưng tôi biết ấy là suy nghĩ của tất cả. Họ nghĩ rằng đáng lẽ sự việc đã tồi tệ hơn nhiều. Có lẽ vậy, nhưng tôi không muốn nghe. Và dù cho đó có là sự thật, họ chỉ phải biết ơn một người duy nhất mà thôi.

Anna đã cứu sống chúng tôi. Em đã kéo chính mình và gã Obeahman vào nơi chỉ có Chúa biết là đâu. Tôi nghĩ mãi về những việc mình đã có thể làm khác đi. Tôi cố nhớ xem có còn cách nào khác không. Nhưng tôi đã không cố gắng lắm, bởi em đã hy sinh chính bản thân mình, cô gái xinh đẹp và ngốc nghếch của tôi, còn tôi thì không muốn sự hy sinh ấy trở nên vô nghĩa.

Có tiếng gõ trên cửa phòng tôi. Tôi nhìn ra và thấy Thomas đang đứng trên ngưỡng cửa. Tôi ấn nút trên giường bệnh và ngồi thẳng dậy chào nó.

“Chào”, nó nói và kéo một chiếc ghế lại gần. “Cậu không ăn Jello đi à?”

“Tôi ghét cay ghét đắng Jello xanh”, tôi trả lời và đẩy nó về phía Thomas.

“Tôi cũng ghét. Tôi chỉ hỏi thôi mà.”

Tôi cười phá lên. “Đừng làm tôi bị đau xương sườn, đồ ngốc.” Nó mỉm cười.

Tôi thật sự mừng vì nó không sao. Rồi nó hắng giọng.

“Bọn tôi rất tiếc vì chuyện cô ấy, cậu biết đấy”, nó nói. “Carmel và tôi.

Chúng tôi cũng khá thích cô ấy, cho dù cô ấy hơi đáng sợ, và chúng tôi biết rằng cậu...” Nó ngưng nói và lại hắng giọng.

Tôi đã yêu em. Đó là điều Thomas định nói. Đó là điều tất cả mọi người đều biết trước cả khi tôi nhận ra.

“Ngôi nhà giống như... thật điên rồ”, nó nói. “Y như một thứ ở trong phim Poltergeits2 vậy. Không phải tập đầu. Tập có ông già đáng sợ ấy.” Nó lại tiếp tục hắng giọng. Ông Morfran và tôi đã trở lại sau đó, để xem có còn gì ở đấy không. Nhưng chẳng còn gì cả. Thậm chí cả những linh hồn bị bỏ lại của cô ấy.”

Tôi nuốt khan. Tôi nên mừng vì họ đã được tự do. Nhưng điều đó có nghĩa là em đã thực sự ra đi, Sự bất công ấy suýt làm tôi nghẹn họng. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một cô gái mình thích, có lẽ là cô gái duy nhất trên đời, thế mà tôi có được cái gì? Hai tháng ở bên em? Như vậy là không đủ. Sau mọi chuyện em đã phải trải qua - mọi chuyện tôi đã phải trải qua - chúng tôi xứng đáng được hơn thế.

Hoặc có lẽ là không. Dù sao cuộc sống cũng không diễn ra như vậy. Nó không buồn quan tâm thế nào là công bằng, thế nào là bất công. Tuy nhiên, ngồi trên giường bệnh thế này cho tôi kha khá thời gian để suy tuởng. Gần đây tôi đã nghĩ về rất nhiều chuyện. Chủ yếu là về những cánh cửa. Bởi vì về cơ bản đó là việc Anna đã làm. Em đã mở một cánh cửa, từ đây tới nơi nào đó khác. Và cửa thì có thể mở theo cả hai chiều, theo kinh nghiệm của tôi.

“Có chuyện gì buồn cười vậy?”

Tôi nhìn Thomas và giật mình, nhận ra mình vừa mới cười toe toét. “Chỉ là cuộc sống thôi”, tôi nói với một cái nhún vai. “Và cái chết.”

Thomas thở dài và cố cười. “Vậy, tôi đoán là cậu sẽ lại chuyển đi sớm thôi nhỉ. Lên đường làm việc mà cậu vẫn làm. Mẹ. cậu đã nói chuyện gì đó về Wendigo.”

Tôi cười khúc khích rồi nhăn mặt. Thomas cũng góp giọng nửa vời. Nó đang cố hết sức để tôi khỏi thấy tội lỗi khi ra đi, để làm ra vẻ như nó không quan tâm chuyện tôi sẽ đi hay ở.

“Cậu…”, nó mở miệng, nhìn tôi thận trọng và cố tỏ ra tinh tế. “Cậu nghĩ cô ấy đã đi đâu?”

Tôi nhìn bạn mình, Thomas, nhìn khuôn mặt chân thành và thật thà của nó.

“Tôi không biết”, tôi khẽ nói. Chắc hẳn trong mắt tôi có một tia quỷ quyệt nào đấy ánh lên. Có lẽ cậu và Carmel có thể giúp tôi tìm ra.”

Ghi chú:

1. Trò chơi đố vui trên truyền hình.

2 Poltergeist (tạm dịch là “yêu tinh” ) là một bộ phim kinh dị kinh điển do Tobe Hooper đạo diễn và Steven Spielberg giữ vai trò biên kịch kiêm nhà sản xuất, được công chiếu vào năm 1982.

Lời Cảm Ơn Cần tới rất nhiều nỗ lực để đưa một câu chuyện đến với thế giới này. Để cảm ơn tất cả những người liên quan chắc tôi sẽ phải viết hẳn một cuốn sách khác mất. Vì vậy tôi sẽ giới hạn chính mình. Hầu hết lời khen ngợi đều là dành cho đại diện của tôi, Adrianna Ranta, và biên tập viên của tôi, Melissa Frain. Cả hai đã làm cho cuốn Oan hồn máu thêm mạnh mẽ. Không cuốn sách nào có thể đòi hỏi hai nhà quán quân tốt hơn thế. Tôi cũng dành nhiều lời cảm tạ đến Bill và Mary Jarret, chủ nhân của nhà trọ Country Cozy ở vịnh Thunder, Ontario vì lòng mến khách và các kiến thức về địa phương của họ. Như mọi khi, xin cảm ơn đội thực tế, Susan Murray, Missy Goldsmith và em trai tôi Ryan Vander Venter. Cảm ơn Tybalt vì đã là một người bạn tốt, và cảm ơn Dylan vì đã mang vận may đến cho tôi.

Và tất nhiên, cảm ơn tất cả các bạn độc giả, thuộc mọi thể loại, ở mọi nơi.

Chúng tôi cần có thêm nhiều người như các bạn.

HẾT