Chương XXIII
TÔI chưa từng thấy một chiến dịch nào thảm hại hơn. Chúng tôi lái xe thành một đoàn nhỏ trong lo lắng, nhồi nhét nhau vào những chiếc ô tô xập xệ, để lại vệt khói đen mệt mỏi phía sau, tự hỏi mình đã sẵn sàng để làm việc mà mình sắp phải làm hay chưa. Tôi còn chưa giải thích đòn phản công bất ngờ là thế nào.
Nhưng tôi nghĩ ít nhất ông Morfran và Thomas đã có những dự đoán về nó.
Ánh sáng bắt đầu ngả sang màu vàng, hắt vào chúng tôi từ hai bên cạnh xe và sẵn sàng chuyển sang màu hoàng hôn. Việc chất mọi thứ lên xe tốn đến hàng tiếng đồng hồ - chúng tôi mang một nửa các loại công cụ huyền bí từ cửa hàng chất đầy chiếc Tempo của Thomas và chiếc bán tải Chevy của ông Morfran. Tôi cứ nghĩ mãi về các tộc người du mục ở địa phương, làm thế nào họ có thể thu dọn cả một nền văn minh trong một giờ đồng hồ để đi theo vài con trâu nào đó nhỉ. Từ khi nào con người bắt đầu thu thập quá nhiều rác rưởi thế này?
Khi chúng tôi đến nhà Anna, chúng tôi bắt đầu dỡ đồ, cố tha lôi hết sức có thế. Đây chính là ý tôi khi nói “đất của mình”. Nhà tôi có vẻ như đã bị ô uế, cửa hàng thì quá gần với công chúng. Tôi có nhắc tới các linh hồn chưa được yên nghỉ với ông Morfran, nhưng có vẻ như ông nghĩ họ sẽ phải vội vã chui vào một góc khuất truớc sự hiện diện của quá nhiều phù thủy như thế này. Tôi chỉ biết tin lời ông vậy.
Carmel ngồi trong chiếc Audi của cô ấy, vốn bị vứt lại đây suốt từ đó tới giờ, và tống chiếc cặp của cô ra ngoài, vứt hết đồ bên trong để cô ấy có thể nhét vào đó hàng đống bó thảo dược và những chai tinh đầu.
Cho đến lúc này tôi vẫn không sao. Tôi còn nhớ điều Morfran nói về chuyện lời nguyền Obeah sẽ trở nên tệ hơn. Đầu tôi bắt đầu đau, ngay giữa hai mắt, nhưng đó có thể là tác động khi bị va vào tường. Nếu gặp may, chúng tôi có thể tăng tốc lên đến mức trận chiến kết thúc trước cả khi lời nguyền của hắn góp phần vào. Tôi không biết mình hữu dụng đến đâu nếu chỉ quằn quại trong đau đớn.
Tôi đang cố giữ lạc quan, một điều rất lạ, vì bản chất tôi là người ủ dột. Chắc hẳn là vì vai trò lãnh đạo cả nhóm mà tôi đang phải gánh lấy này. Tôi cần phải tỏ ra khỏe khoắn. Tỏ ra tự tin. Bởi vì mẹ đã lo lắng tới mức bị bạc tóc sớm, còn Carmel và Thomas thì xanh nhớt ra, thậm chí so với tiêu chuẩn của lũ trẻ ở Canađa đi nữa.
“Cậu nghĩ hắn có tìm thấy chúng ta ở đây không?”, Thomas hỏi khi chúng tôi kéo một thùng nến ra khỏi xe nó.
“Tôi nghĩ hắn luôn biết chính xác tôi đang ở đâu”, tôi nói. “Hay ít nhất hắn luôn biết con dao đang ở đâu.”
Nó nhìn qua vai vào Carmel, lúc này vẫn đang nhẹ nhàng cất các chai tinh dầu và những thứ nổi lềnh bềnh trong lọ.
“Có khi chúng ta không nên mang theo họ tới đây”, nó nói. “Ý tôi là Carmel và mẹ cậu. Có lẽ chúng ta nên đưa họ đến chỗ nào an toàn hơn.”
“Tôi không nghĩ có chỗ nào như vậy”, tôi nói. “Nhưng cậu có thể đưa họ đi, Thomas à. Cậu và Morfran có thể mang họ đi trốn ở đâu đó. Hai ông cháu chắc là cũng đủ sức tự vệ.”
“Thế còn cậu? Còn Anna?”
“À, có vẻ như chúng tôi là những người hắn muốn.” Tôi nhún vai.
Thomas hếch mũi lên nhằm đẩy gọng kính lên cao hơn. Nó lắc đầu.
“Tôi chẳng đi đâu cả. Hơn nữa, ở đây chắc họ cũng được an toàn như ở bất kỳ chỗ nào khác. Họ có thể dính phải đạn lạc nhưng ít nhất thì không ở một mình và dễ bị tấn công.”
Tôi nhìn nó triều mến. Mặt nó thể hiện quyết tâm thuần túy. Thomas tuyệt đối không phải là người dũng cảm bẩm sinh. Chính vì thế sự dũng cảm của nó càng gây ấn tượng mạnh hơn.
“Cậu là người bạn tốt, Thomas ạ.”
Nó cười khúc khích. “Ừ, cảm ơn. Giờ cậu có muốn cho tôi biết kế hoạch có thể giúp chúng ta không bị ăn thịt không nào?”
Tôi cười và nhìn lại chỗ ô tô, nơi Anna đang giúp mẹ tôi một tay và khuân một lố sáu chai nước Dasani trên tay kia.
“Tất cả những gì tôi cần ở cậu và ông Morfran là một thần chú trói chặt khi hắn đến”, tôi nói trong lúc vẫn tiếp tục theo dõi. “Và nếu có cách gì cậu nhử được hắn vào bẫy thì càng tốt hơn.”
“Nghe có vẻ dễ”, nó trả lời. “Có cả tấn các câu thần chú triệu hồi để kêu gọi các nguồn năng lượng, hoặc một người tình. Mẹ cậu chắc cũng biết đến mấy chục. Chúng ta chỉ cần thay đổi chúng một chút. Và chúng ta có thể tạo một loại dây nào đấy để trói. Chúng ta cũng có thể củng cố thêm tấm chắn bằng tinh dầu của mẹ cậu.” Nó cau mày khi liệt kê ra các thứ cần thiết và phương pháp.
“Chắc sẽ được”, tôi nói, dù phần lớn thời gian tôi chẳng hiểu nó đang lải nhải cái gì.
“Ừ”, nó nói một cách nghi ngại. “Giờ cậu chỉ cần kiếm cho tôi 1,21 gigawatt và một cái tụ điện thông lượng1 là chúng ta vào việc.”
Tôi cười phá lên. “Thomas đa nghi. Đừng có bi quan thế chứ. Chúng ta sẽ thành công mà.”
“Làm sao cậu biết?”, nó hỏi.
“Phải thế thôi.” Tôi cố mở to mắt trong khi đầu bắt đầu nhức nhối''
Hai mặt trận được thành lập trong nhà, có lẽ đây là những hoạt động mà ngôi nhà này... chưa bao giờ được chứng kiến. Trên tầng hai, Thomas và ông Morfran đang vẩy một đường bột hương dọc theo đỉnh cầu thang. Ông Morfran đã mang con dao tế của chính mình ra và cắt một dấu hiệu ngôi sao năm cánh trong không khí, Trông nó chẳng ngon lành bằng con dao của tôi hiện giờ tôi đang cất con dao trong bao da và quẳng qua vai ở ngang ngực.
Tôi đã cố không nghĩ quá nhiều về những điều ông Morfran và Thomas nói về nó. Nó chỉ là một đồ vật; nó không thể mang nghĩa thuần tốt đẹp hay xấu xa.
Nó làm gì có ý chí riêng. Tôi đâu có nhảy nhót lung tung và gợi nó là “báu vật”
suốt từng ấy năm. Còn về mối dây liên hệ giữa nó và gã Obeahman, chắc như quỷ là nó sẽ bị cắt đứt đêm nay.
Trên gác, ông Morfran đang lẩm nhẩm và từ từ xoay một vòng ngược kim đồng hồ. Thomas thì cầm một thứ trông như là bàn tay gỗ với các ngón tay choãi ra và quét dọc theo đỉnh cầu thang rồi đặt nó nằm xuống. Morfran đã kết thúc niệm chú; ông gật đầu với Thomas để nó bật diêm và thả tay ra. Một đòng lửa màu xanh lam bùng lên dọc theo sàn nhà và rồi bốc khói mất.
“Ngửi mùi cứ như buổi biểu diễn của Bob Maney ấy”, tôi nói khi Thomas đi xuống.
“Cây hoắc hương đấy”, nó trả lời.
“Còn cái chổi ngón tay bằng gỗ?”
“Rễ hoa chuông. Để cho ngôi nhà trú ẩn.” Nó nhìn quanh. Tôi có thể thấy một danh sách các mục đang được kiểm tra đằng sau cái nhìn của nó.
“Mà hai ông cháu đang làm gì ở trên ấy đấy?”
“Đó là chỗ bọn tôi bắt đầu thực hiện thần chú trói chặt”, nó nói, gật đầu về phía tầng hai. “Và cả con đường phòng vệ. Chúng tôi sẽ phong ấn toàn tầng trên. Trường hợp tệ nhất, chúng ta sẽ tập hợp tại đó. Hắn sẽ không thể đến gần chúng ta được.” Nó thở dài.
“Tôi đoán là mình nên bắt đầu đi vẽ sao ở các cửa sổ.”
Mặt trận thứ hai đang tạo ra những tiếng leng keng trong bếp. Đó là mẹ tôi, Carmel và Anna. Anna đang giúp mẹ sử dụng bếp lò trong lúc bà cố hầm các loại thảo dược bảo vệ. Tôi cũng ngửi thấy mùi lá hương thảo và nước oải hương chữa lành nữa. Mẹ tôi luôn là kiểu người “chuẩn bị cho thứ tồi tệ nhất nhưng hy vọng vào điều tốt nhất”. Mẹ có nhiệm vụ tạo ra thứ gì đó để lôi hắn vào đây -
ngoài đòn phản công bất ngờ của tôi.
Tôi không biết tại sao mình cứ nghĩ theo kiểu mật mã như vậy. Cái vụ “đòn phản công bất ngờ” ấy. Đến giờ ngay cả tôi cũng đang tự hỏi mình nói về cái gì.
Đòn phản công là một đòn tấn công nhử mồi. Nó là chiến thuật trong môn đấm bốc đã làm nên tên tuổi Ali.
Làm cho họ tưởng bạn đang thua. Cho họ thứ họ muốn. Rồi hạ nốc ao.
Thế còn đòn phản công bất ngờ của tôi là gì? Giết Anna.
Tôi cho là mình nên đi nói với em.
Trong bếp, mẹ đang cắt một loại lá nào đấy. Trên quầy bếp là một chiếc lọ chứa dung dịch màu xanh lá có mùi như hỗn hợp dưa chua và vỏ cây. Anna đang quấy một cái nồi trên bếp lò. Carmel thì ló đầu xuống cửa tầng hầm.
“Cái gì ở dưới này thế?”, cô ấy hỏi và mở nó ra.
Anna căng cứng và nhìn vào tôi. Carmel sẽ tìm thấy gì dưới ấy nếu cô đi xuống? Những cái xác bối rối và rậm rịch chăng?
Có thể là không. Vụ ma ám dường như chỉ là màn minh họa cho mặc cảm tội lỗi của chính Anna. Nếu Carmel có gặp phải thứ gì thì đó cũng chỉ là những điểm lạnh lẽo yếu ớt hay vài cánh cửa thi thoảng đóng sập bí ẩn mà thôi.
“Không có gì cần chúng ta phải lo đâu”, tôi nói, đi tới để đóng nó lại. “Trên gác mọi chuyện có vẻ ổn. Thế còn ở đây?”
Carmel nhún vai. “Mình không giúp được mấy. Trông giống như là nấu nướng, mà mình thì không biết nấu ăn. Nhưng có vẻ như họ đang làm rất tốt.”
Cô ấy nhăn mũi. “Chỉ hơi chậm.”
“Không bao giờ được vội vàng với một món thuốc tốt”, mẹ mỉm cười, “Nó sẽ phản thùng cháu. Và cháu đã giúp rất nhiều đấy, Carmel. Con bé đã rửa hết đống chai lọ.”
Carmel mỉm cười với mẹ nhưng ghé mắt nhìn tôi. “Mình nghĩ mình sẽ đi giúp Thomas và ông Morfran.”
Sau khi cô ấy đi, tôi ước gì cô ấy chưa rời khỏi. Chỉ có tôi, Anna và mẹ trong này, căn phòng trở nên ngột ngạt kỳ lạ. Có nhiều điều cần nói ra, nhưng không phải trước mặt mẹ tôi.
Anna hắng giọng. “Cháu nghĩ mọi thử đã hòa trộn đều rồi cô Lowood ạ”, em nói. “Cô còn cần cháu làm gì nữa không?”
Mẹ liếc sang tôi. “Giờ thì không cưng ạ. Cảm ơn cháu.”
Khi chúng tôi đi ngang qua phòng khách để ra tiền sảnh, Anna ngẩng đầu lên và thoáng trông thấy những gì đang diễn ra ở tầng hai.
“Anh không biết những chuyện này lạ lùng đến thế nào đâu”, em nói. “Có nhiều người ở trong nhà em, mà em lại không muốn xé họ thành mảnh vụn.”
“Như thế là có tiến bộ rồi đúng không?”
Em nhăn mũi. “Anh đúng là... hồi nãy Carmel bảo sao nhỉ?” Em nhìn xuống rồi ngước lên nhìn tôi. “Đồ khốn.”
Tôi cười phá lên. “Em bắt nhịp rồi đấy.”
Chúng tôi đi ra hiên. Tôi kéo áo khoác chặt hơn. Tôi chưa hề cởi nó ra; ngôi nhà này chưa được sưởi ấm trong hơn nửa thế kỷ rồi.
“Em thích Carmel”, Anna nói. “lúc đầu thì không.”
“Sao không?”
Em nhún vai, “Em tưởng chị ấy là bạn gái anh.” Em mỉm cười. “Nhưng đó là một lý do ngu ngốc để ghét bỏ ai đó.”
“À, thì. Anh nghĩ Carmel và Thomas đang trong hành trình dẫn đến va đụng.” Chúng tôi dựa vào ngôi nhà, và tôi cảm thấy những miếng ván mục đằng sau lưng mình. Chúng không mang lại cảm giác an tâm; giây phút tôi dựa ra sau, cảm giác như chính tôi mới đang giữ chúng, chứ không phải ngược lại.
Cơn đau đầu của tôi ngày càng rõ rệt hơn. Tôi đang bắt đầu đón nhận một cơn đau mạng sườn của những người chạy bộ. Tôi nên hỏi xem có ai mang viên Advli nào không. Nhưng như thế thật là ngốc. Nếu đây là tác dụng của phép thuật thì Advli làm được cái quái gì nào?
“Bắt đầu đau phải không?”
Em đang nhìn tôi lo lắng. Tôi đoán tôi đã không nhận ra mình đang dụi mắt.
“Anh không sao.”
“Chúng ta phải lôi hắn đến đây sớm thôi.” Em đi tới chỗ lan can rồi trở về.
“Anh định lôi hắn tới đây bằng cách nào? Nói cho em biết.”
“Anh sẽ làm việc mà em vẫn luôn mong muốn”, tôi nói.
Mất một lúc Anna mới hiểu. Nếu trên đời có khuôn mặt nào cùng lúc bị tổn thương và cảm kích, thì chính là khuôn mặt em lúc này.
“Đừng vội mừng. Anh sẽ chỉ giết em một chút ít thôi. Giống như xả máu cho lễ tế thôi.”
Em cau mày. “Cách đó có hiệu quả không?”
“Với tất cả những câu thần chú triệu hồi đang được tiến hành trong bếp, anh nghĩ là có. Hắn sẽ giống hệt một con chó trong phim hoạt hình lần theo mùi của chiếc xe tải bán bánh mỳ kẹp xúc xích.”
“Việc đó sẽ làm em yếu đi,”
“Nhiều không?”
“Em không biết.”
Chết tiệt. Sự thật là cả tôi cũng không biết. Tôi không muốn làm Anna đau.
Nhưng máu chính là chìa khóa. Dòng chảy năng lượng qua lưỡi dao của tôi tới nơi-quái-quỷ- nào-đấy chính là thứ kéo hắn về, như tiếng hú của con sói đầu đàn. Tôi nhắm mắt lại. Một triệu thứ có thể sai lệch đi, nhưng giờ đã quá muộn để nghĩ ra cách nào khác.
Cơn đau giữa hai mắt khiến tôi phải chớp mắt rất nhiều. Nó làm mất tiêu điểm của tôi, Thậm chí tôi không biết mình có đủ khỏe để cắt Anna nếu việc chuẩn bị đòi hỏi nhiều thời gian hơn nữa.
“Cassio. Em lo cho anh.”
Tôi cười khúc khích. “Nghe thông thái quá nhỉ.” Tôi nhắm chặt mắt. Thậm chí cơn đau cũng không cào xé.
Thà thế còn tốt hơn, với những cơn đau có bắt đầu và kết thúc, tôi có thể hồi phục ở giữa chặng. Nhưng cơn đau này diễn ra liên tục và làm người ta phát điên. Không có sự ân xá nào hết.
Thứ gì đó mát lạnh chạm vào má tôi. Những ngón tay mềm mại trượt vào trong tóc ở hai bên thái dương, đẩy chúng ra sau. Rồi tôi cảm nhận em lướt qua môi tôi, thật thận trọng, và khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nhìn chằm chằm vào mắt em. Tôi nhắm lại lần nữa và hôn Anna.
Khi nụ hôn đã qua - và phải mất một lúc - chúng tôi tì trán vào nhau và cùng dựa vào nhà. Tay tôi vẫn đang để trên hõm thắt lưng của Anna. Em vẫn tiếp tục vuốt ve hai thái dương tôi.
“Em chưa bao giờ nghĩ mình có cơ hội làm điều đó”, em thì thầm.
“Anh cũng chưa. Anh tưởng anh sẽ giết em.”
Anna cười nhếch môi, Em tưởng rằng không có gì thay đổi. Em đã nhầm.
Mọi chuyện đều thay đổi. Mọi chuyện, kể từ khi tôi tới thành phố này. Và giờ tôi đã biết là định mệnh sắp xếp mình phải tới đây. Ngay giây phút tôi nghe được câu chuyện của em - mối liên kết mà tôi đã cảm nhận được, sự hứng thú -
tất cả đều có một mục đích.
Tôi không sợ. Bất chấp cơn đau giằng xé giữa hai mắt và nhận thức là một thứ gì đó đang lao tới với mình, một thứ có thể dễ dàng cắn toạc lá lách của tôi và làm nó nổ bụp như trái bóng nước, tôi vẫn không sợ. Em đang ở bên tôi. Em là mục đích của tôi và chúng tôi sẽ cứu lẫn nhau. Chúng tôi sẽ cứu tất cả mọi người.
Rồi tôi sẽ thuyết phục Anna rằng em phải ở lại đây. Với tôi.
Trong nhà có tiếng lanh canh khe khẽ. Tôi nghĩ chắc mẹ đã đánh rơi gì đó trong bếp. Không sao hết, nhưng nó làm Anna nhảy bật lên và lùi lại. Tôi gập người một bên và nhăn nhó. Tôi nghĩ gã Obeahman đó chắc bắt đầu hành đến lá lách của tôi mất rồi. Mà rốt cuộc lá lách của người ở chỗ quái nào nhỉ?
“Cas”, Anna kêu lên. Em quay lại để cho tôi dựa vào mình.
“Đừng đi”, tôi nói.
“Em không đi đâu cả.”
“Đừng bao giờ bỏ đi”, tôi đùa và em làm bộ mặt giống như kiểu tôi cần bị siết cổ. Em lại hôn tôi và tôi không thả miệng em ra nữa; tôi làm em ngọ ngoậy và bắt đầu cười phá lên, rồi lại cố tỏ ra nghiêm túc.
“Hãy tập trung vào đêm nay đã”, em nói.
Tập trung vào đêm nay. Nhưng thực tế em lại hôn tôi lần nữa đã nói lên nhiều điều hơn thế.
Mọi sự chuẩn bị đã xong xuôi. Tôi đang nằm ngửa trên chiếc ghế sô pha phủ bụi, ấn một chai nước Dasani ấm lên trán. Mắt tôi nhắm chặt. Thế giới có vẻ tốt đẹp hơn rất nhiều trong bóng tối.
Ông Morfran cố làm một lần thanh tẩy hay phản đòn hay cái gì đó lần nữa, nhưng nó không hiệu quả như lần đầu. Ông lẩm bẩm thần chú và đánh những viên đá lửa, làm bắn ra những loạt pháo hoa nhỏ, rồi bôi đen mặt và ngực tôi bằng thứ bột màu đen có mùi như lưu huỳnh. Cơn đau ở sườn tôi đã giảm bớt và không còn cố vươn lên lồng ngực nữa. Cơn đau đầu đã giảm thành những cú nhói tạm chấp nhận được, nhưng cảm giác vẫn rất tệ. Morfran có vẻ lo lắng và thất vọng với kết quả. Ông nói rằng hiệu quả sẽ cao hơn nếu ông có máu gà tươi trong tay. Dù đau đớn tôi vẫn mừng vì ông không gặp được con gà sống nào.
Cảnh ấy mới hay làm sao chứ!
Tôi nhớ lại lời lẽ của gã Obeahman: Rằng não tôi sẽ chảy qua tai hay cái gì đó đại loại thế. Tôi hy vọng hắn không nói theo nghĩa đen.
Mẹ ngồi xuống sô pha, chỗ gần chân tôi. Bàn tay bà đặt trên bắp chân tôi và bà đang lơ đãng xoa nó. Mẹ vẫn muốn bỏ chạy Mọi bản năng làm mẹ của bà đang nói hãy quấn chặt lấy tôi mà chạy thật xa. Nhưng bà không như những người mẹ khác. Bà là mẹ của tôi. Vì thế mẹ chỉ ngồi xuống và sẵn sàng để chiến đấu bên tôi.
“Con rất tiếc chuyện con mèo của mẹ”, tôi bảo.
“Nó là mèo của chúng ta”, mẹ trả lời. “Mẹ cũng rất tiếc.”
“Nó đã cố cảnh báo mẹ con mình”, tôi nói. “Đáng lẽ con phải biết nghe lời túm lông nhỏ ấy.” Tôi đặt chai nước xuống. Con thật sự rất tiếc, mẹ ạ. Con sẽ nhớ nó lắm.”
Mẹ gật đầu.
“Con muốn mẹ lên tầng hai trước khi mọi việc bắt đầu”, tôi nói. Mẹ lại gật đầu. Mẹ biết tôi không thể tập trung nếu còn bận lo cho bà.
“Sao con không kể với mẹ?”, mẹ hỏi. “Chuyện con đã nghiên cứu về hắn suốt nhiều năm nay? Chuyện con định săn lùng hắn?”
“Con không muốn mẹ lo lắng”, tôi nói. Tôi cảm thấy hơi ngu ngốc. “Rồi hóa ra chuyện lại thành tốt đẹp chưa kìa?”
Mẹ vuốt tóc ra khỏi mắt tôi. Mẹ ghét chuyện tôi cứ để tóc lòa xòa trước mặt suốt. Một biểu hiện căng thẳng chợt hiện lên mặt mẹ và bà nhìn tôi kỹ hơn.
“Sao ạ?”, tôi hỏi.
“Mắt con vàng khè.” Tôi nghĩ mẹ lại sắp khóc. Từ một phòng khác tôi nghe được tiếng ông Morfran chửi thề. “Gan của con”, mẹ khẽ nói. “Có khi cả thận nữa. Chúng đang ngừng hoạt động.”
Chà, điều đó giải thích cho cảm giác chảy nhão ở một bên mạng sườn tôi.
Chỉ còn lại hai mẹ con ở trong phòng khách. Tất cả những người khác đã tản mác đến góc của họ. Tôi cho là mọi người đều đang nghĩ ngợi hoặc cầu nguyện một chút. Hy vọng Thomas và Carmel đang âu yếm nhau đâu đó trong tủ quần áo. Bên ngoài một dòng điện lóe sáng bắt mắt tôi.
“Mùa này chẳng phải hơi muộn để có sấm sét à?”, tôi hỏi.
Morfran trả lời từ chỗ ông đang đứng trong cửa nhà bếp. “Không phải là sét đâu. Ta nghĩ thằng nhóc của ta đang tích một ít năng lượng.”
“Chúng ta nên thực hiện thần chú triệu hồi”, mẹ nói.
“Để con đi tìm Thomas.” Tôi đẩy mình khỏi sô pha và lặng lẽ tìm đường lên gác. Ở đỉnh cầu thang tiếng Carmel vẳng ra từ một trong những phòng ngủ cho khách cũ.
“Mình không biết mình đang làm gì ở đây”, cô ấy nói, giọng cô có vẻ sợ hãi nhưng cũng có chút càu nhàu.
“Ý cậu là sao?”, Thomas trả lời.
“Thôi nào. Mình là Nữ hoàng đêm hội chết tiệt. Cas thì là Buffy - Người diệt Ma cà rồng, còn cậu, ông cậu và mẹ Cas thì đều là phù thủy, Anna là... Anna.
Thế mình làm gì ở đây? Mình thì giúp được gì chứ?”
“Cậu không nhớ ư?”, Thomas hỏi. “Cậu là giọng nói lý trí. Cậu nghĩ đến những điều mà bọn mình quên.”
“Ừ, và mình nghĩ mình sẽ bị giết mất. Chỉ có mình và cái gậy bóng chày bằng nhôm.”
“Không đâu. Cậu sẽ không bị giết. Chẳng có chuyện gì xảy ra với cậu được hết, Carmel.”
Giọng của họ hạ thấp hơn. Tôi cảm thấy mình như tên biến thái đi nghe lỏm.
Tôi sẽ không chen ngang họ. Mẹ và Morfran có thể tự thực hiện các thần chú.
Để cho Thomas có được giây phút của riêng mình. Thế nên tôi từ từ lùi xuống cầu thang và ra ngoài.
Tôi tự hỏi khi mọi chuyện kết thúc thì cuộc sống sẽ ra sao. Cứ cho là tất cả chúng tôi đều qua được vụ này, chuyện gì sẽ xảy ra? Mọi thứ có trở lại như trước kia không? Liệu Carmel có dần quên đi khoảng thời gian phiêu lưu cùng chúng tôi? Cô ấy có bỏ mặc Thomas mà trở về làm trung tâm của ngôi trường SWC? Cô ấy không thể làm thế chứ nhỉ? Ý tôi là, cô ấy vừa mới so sánh tôi với Buffy - Người diệt Ma cà rồng, cho nên ngay lúc này tôi đang không đánh giá cao cô ấy cho lắm.
Khi bước lên hiên và kéo áo khoác kín hơn, tôi trông thấy Anna đang ngồi trên lan can, một chân vắt vẻo.
Em đang ngắm bầu trời, khuôn mặt em do tia sét chiếu sáng vừa kinh sợ vừa lo lắng.
“Thời tiết kỳ quặc”, em nói.
“Morfran bảo không chỉ là thời tiết đâu”, tôi trả lời và em làm biểu cảm em cũng đã nghĩ đến.
“Trông anh khá hơn một tí rồi đấy.”
“Cảm ơn”, tôi không biết tại sao nhưng lại thấy hơi xấu hổ. Giờ không thực sự là lúc thích hợp. Tôi đi đến bên em và vòng tay quanh eo Anna.
Cơ thể em không có chút hơi ấm nào. Khi tôi di mũi vào mái tóc đen, ở đó không có chút mùi hương.
Nhưng tôi có thể chạm vào em, và đã quen thuộc với em. Và dù vì lý do gì chăng nữa, em cũng có thể nói điều tương tự về tôi.
Tôi thoáng ngửi thấy mùi gì cay cay. Chúng tôi nhìn lên. Từ một trong những phòng ngủ trên gác phát ra từng cuộn khói mảnh của hương trầm, làn khói không hề bị gió tạt mà thay vào đấy lại trải rộng ra thành những ngón tay vô hình, kêu gọi cái gì đó bước tới. Thần chú triệu hồi đã bắt đầu rồi.
“Em sẵn sàng chưa?”, tôi hỏi.
“Luôn luôn và không bao giờ”, em khẽ nói. “Họ nói thế phải không?”
“Ừ”, tôi trả lời, “Đó là điều họ vẫn nói”.
“A nh phải đâm vào đâu bây giờ?”
“Chỗ nào đấy ít nhất trông cũng có vẻ như chí mạng.”
“Sao không phải là bên trong cổ tay nhỉ? Nó trở thành kinh điển cũng có lý do đấy.”
Anna đang ngồi giữa sàn. Phần dưới cánh tay nhợt nhạt của em đang bơi lượn trước tầm nhìn bị hạn chế của tôi. Cả hai đều lo lắng và những lời gợi ý tới từ tầng hai không giúp ích được gì.
“Anh không muốn làm em đau”, tôi thì thầm.
“Không sao đâu. Không phải đau thật.”
Trời đã tối hẳn và cơn bão tích điện đang di chuyển ngày một gần đến ngôi nhà trên đồi của chúng tôi. Con dao của tôi, thông thường luôn chắc chắn và sẵn sàng, lúc này lại run rẩy và nhút nhát khi tôi cứa nó ngang cánh tay Anna. Dòng máu đen của em chảy thành dòng đầy đặn, làm ố màu da em và thảy xuống sàn nhà bụi bặm những giọt to tướng.
Đầu tôi đang giết tôi. Tôi cần phải tỉnh táo hoàn toàn. Trong lúc cả hai chúng tôi nhìn máu đọng thành vũng, chúng tôi có thể cảm nhận được nó, một kiểu không khí thắt lại, một nguồn lực mơ hồ khiến lông trên cánh tay và tóc gáy chúng tôi dựng đứng.
“Hắn đang tới”, tôi nói to đủ để tất cả có thể thấy tôi từ chỗ đứng quan sát trên tầng hai qua ban công. “Mẹ, vào một trong các căn phòng phía sau đi. Việc của mẹ xong rồi.” Mẹ không muốn nhưng vẫn đi, không nói một lời, mặc dù mẹ có cả một biển lo lắng và khích lệ sẵn sàng trên đầu lưỡi.
“Em thấy buồn nôn”, Anna thì thầm. Nó đang kéo em, y như hồi trước. Anh có cắt sâu quá không đấy?”
Tôi cầm lấy cánh tay em. “Anh không nghĩ vậy. Anh không biết.” Máu vẫn đang rỉ ra, đây là điều chúng tôi dự định, nhưng giờ có quá nhiều máu. Một cô gái đã chết thì có bao nhiêu máu cả thảy chứ?
“Cas”, Carmel nói. Giọng cô ấy có vẻ cảnh giác. Tôi không nhìn Carmel mà nhìn ra cửa.
Sương đang lan đến hiên, thấm qua những kẽ nứt và di chuyển như một con rắn trườn qua sàn nhà. Tôi không biết mình trông đợi gì, nhưng không phải thế này. Tôi tưởng là hắn sẽ đá văng cánh cửa ra khỏi bản lề và đứng sừng sững trong ánh trăng, như một bóng ma xấu xa không có mắt.
Những vòng tròn sương bao quanh chúng tôi. Mang tiếng là đòn phản công bất ngờ, chúng tôi quỳ sụp, kiệt sức và có vẻ đã bị đánh bại. Chỉ có điều trông Anna thực sự giống người chết hơn lúc bình thường. Kế hoạch này có thể phản thùng.
Rồi đám sương tự lại với nhau và một lần nữa tôi lại nhìn chằm chằm vào gã Obeahman, kẻ cũng đang ngó lại bằng đôi mắt bị khâu chằng chịt.
Tôi rất ghét bọn ma không mắt. Những tròng mắt trống hoác hay cầu mắt mờ đục hay những đôi mắt không nằm ở chỗ của chúng - tôi ghét tuốt. Nó làm tôi sợ và điên tiết.
Trên đầu mình, tôi nghe tiếng niệm chú bắt đầu và Obeahman cười rú lên.
“Muốn thì cứ việc trói ta”, hắn nói, “Ta sẽ vẫn có thứ mình muốn.”
“Phong ấn ngôi nhà đi”, tôi gọi với lên gác. Tôi đẩy mình đứng dậy. “Tao hy vọng mày tới vì con dao găm vào bụng.”
“Mi đang trở nên bất tiện đấy”, hắn nói, nhưng tôi không nghĩ nữa. Tôi chiến đấu, lao mình về phía trước và cố giữ thăng bằng trong lúc đầu giật tưng tưng.
Tôi đâm chém và vặn người chống lại sự co cứng ở một bên sườn và lồng ngực.
Hắn rất nhanh và lanh lợi khủng khiếp so với một thứ không có mắt, nhưng rốt cuộc tôi cũng đâm trúng.
Toàn bộ cơ thể tôi căng lên như cây cung khi cảm nhận được mũi dao của mình ngập vào sườn hắn.
Hắn lùi lại và đặt một bàn tay khô quắt lên vết thương. Sự đắc thắng của tôi chẳng kéo dài lâu. Truớc khi tôi kịp nhận biết chuyện gì xảy ra, hắn đã lao tới và hất văng tôi vào tường. Tôi không nhận ra mình vừa va phải bức tường cho đến khi trượt người xuống.
“Trói hắn lại! Làm hắn yếu đi!”, tôi hét, nhưng ngay trong lúc ấy hắn đã bay tới như một con nhện kinh khiếp và nhấc chiếc sô pha lên như thể nó chỉ làm bằng hơi rồi lẳng cái ghế về phía đội niệm thần chú trên tầng hai, Họ kêu lên đau đớn sau vụ va đập nhưng tôi không còn thời gian để tự hỏi họ có ổn không nữa.
Hắn đã tóm lấy vai và nhấc bổng tôi lên, rồi ném tôi vào tường. Khi tôi nghe thấy tiếng gì đó như củi gãy, tôi biết rằng ấy thực ra chính là cả đống xương sườn của mình. Có lẽ là toàn bộ lồng ngực cũng nên.
“Con dao tế là của chúng ta”, hắn nói vào mặt tôi, mùi khói ngào ngạt toát ra từ giữa hai hàm lợi bị thối rữa. “Nó cũng giống như Obeah - nó có chủ đích, vừa là của mi vừa là của ta, và mi nghĩ mục đích của ai trong hai ta mạnh hơn?”
Có chủ đích. Qua vai hắn tôi trông thấy Anna, đôi mắt em đã biến thành màu đen và cơ thể em vặn vẹo, bao phủ trong bộ váy vấy máu. Vết thương trên tay em đã lan ra và em đang nằm trên một vũng chất nhờn rộng tới sáu mươi centimet. Em nhìn đăm đăm xuống sàn vô cảm. Trên gác, tôi thấy chiếc ghế sô pha và một cặp chân bị kẹt bên dưới nó. Tôi nếm được máu trong miệng mình.
Thở là một việc khó nhọc.
Rồi một nữ chiến binh Amazon không biết từ đâu hiện ra. Carmel đã nhảy từ trên gác xuống, nửa đường trượt vào tường. Cô ấy đang gào thét. Gã Obeahman quay lại vừa kịp nhận lãnh một cái gậy bóng chày vào thẳng mặt, và nó gây tác hại cho hắn hơn nhiều so với Anna, có lẽ vì lúc này Carmel giận hơn nhiều. Nó làm hắn phải khuỵu gối và cô ấy đánh hết lần này đến lần khác. Chính là nữ hoàng đêm hội đã nghĩ mình sẽ chẳng làm nên trò trống gì ấy.
Tôi không bỏ lỡ cơ hội. Tôi đâm con dao vào chân hắn và hắn rú lên, nhưng hắn cũng lôi được tay ra ngoài và tóm chân Carmel. Có tiếng bụp ướt át và cuối cùng tôi đã hiểu tại sao hắn có thể cắn những miếng thịt người lớn như thế: Hắn tháo gần hết khớp hàm của mình. Hắn cắn ngập răng vào đùi Carmel.
“Carmel!” Tiếng Thomas gào thét trong lúc nó khập khiễng đi xuống câu thang. Nó sẽ không tới chỗ cô ấy kịp lúc - không kịp để giữ cho chân cô ấy còn nguyên vẹn - thế nên tôi lăng mình vào Obeahman và con dao của tôi chọc thẳng vào má hắn. Tôi trông thấy toàn bộ cái cằm của hắn lìa ra, tôi thề.
Carmel rú rít và bám lấy Thomas trong lúc nó cố kéo cô ấy ra khỏi hàm con cá sấu. Tôi xoay con dao trong miệng hắn, cầu trời cầu phật là mình đã không cắt phải bạn trong quá trình ấy, và hắn nhả chân Carmel ra với một hếng choách ướt át. Toàn bộ ngôi nhà rung lên cùng cơn giận của hắn.
Chỉ có điều đó không phải là cơn giận của hắn. Đây đâu phải nhà hắn. Và hắn đang yếu đi. Tôi đã cắt vào hắn vết to đến nỗi giờ chúng tôi vật lộn trong một đống bầy hầy. Hắn cố ấn tôi xuống trong lúc Thomas kéo Carmel tránh ra, vì thế hắn không trông thấy thứ mà tôi trông thấy, một chiếc váy lơ lửng, nhỏ máu.
Tôi ước gì hắn có mắt, để tôi có thể trông thấy vẻ ngạc nhiên trong đó khi em tóm lấy hắn từ phía sau và ném hắn vào lan can cầu thang. Anna của tôi đã nhấc mình khỏi vũng máu, vận bộ trang phục chiến đấu với mái tóc uốn éo và những mạch máu đen. Vết thương trên cánh tay em vẫn còn chảy máu. Em không khỏe hoàn toàn.
Trên cầu thang gã Obeahman từ từ đứng dậy. Hắn phủi bụi và nhe răng ra.
Tôi không hiểu. Vết cắt ở sườn và trên mặt hắn, rồi vết thương ở chân nữa, giờ chúng không còn chảy máu.
“Mi nghĩ mi có thể giết ta bằng con dao của chính ta ư?”, hắn hỏi.
Tôi nhìn Thomas, nó đã cởi áo khoác của mình ra để buộc quanh chân Carmel. Nếu tôi không thể giết hắn bằng con dao tế, tôi không biết phải làm gì nữa. Có những cách khác để hạ một con ma, nhưng không ai ở đây biết đến chúng. Tôi gần như không cử động được. Ngực tôi cảm giác như một đống củi lỏng lẻo vậy.
“Đó không phải là dao của mi”, Anna trả lời. “Sau đêm nay thì không.” Em nhìn tôi qua vai và mỉm cười, chỉ rất nhẹ. “Ta sẽ trả lại nó cho anh ấy.”
“Anna”, tôi mở miệng nhưng không biết phải nói gì khác Trong lúc tôi, và tất cả những người khác, trông theo, em giơ nắm đấm lên và đấm xuống sàn nhà ốp gỗ, làm những mảnh dăm bay tứ tung lên đến tận sát trần nhà. Tôi không biết em đang làm gì.
Rồi tôi để ý thấy ánh sáng mờ mờ màu đỏ, giống như mẩu than tàn.
Nỗi ngạc nhiên trên mặt Anna đã chuyển thành niềm nhẹ nhõm hạnh phúc.
Ý tưởng này là một canh bạc. Em không biết chuyện gì sẽ đến khi mở cái lỗ ấy trên sàn. Nhưng giờ khi đã biết, em nhe răng ra và co các ngón tay lại, Gã Obeahman rít lên khi Anna lao tới, Ngay cả khi yếu đi em cũng không có đối thủ. Họ trao đổi những cú đấm. Em vặn ngược đầu hắn ra sau nhưng hắn lập tức xoay nó trở lại.
Tôi phải giúp Anna. Bất chấp những lóng xương của chính tôi đang cào cấu bên trong phối. Tôi lết tới bằng bụng. Dùng con dao như một cái cuốc của dân leo núi, tôi đẩy người tới và trườn ngang qua sàn nhà.
Khi ngôi nhà chuyển mình, hàng ngàn miếng ván và những chiếc đinh rỉ sét rền rĩ rơi ra khỏi chỗ. Lại còn có âm thanh do hai hồn ma gây ra lúc lao vào nhau, tiếng động ầm ĩ đến nỗi khiến tôi phải nhăn nhó. Tôi thấy kinh ngạc là cả hai đã không tan tành thành ngàn mảnh vụn đẫm máu.
“Anna!”, giọng tôi khẩn thiết nhưng yếu ớt. Tôi không hít vào được mấy không khí. Họ đang níu lấy nhau, khuôn mặt căng thằng nhăn nhúm. Em giằng người hắn hết sang trái rồi sang phải; hắn gầm ghè và giật đầu về phía truớc, em lùi lại và trông thấy tôi đang tiến đến.
“Cas!”, em hét lên qua kẽ răng. “Anh phải ra khỏi đây! Anh phải đưa mọi người ra ngoài!”
“Anh sẽ không bỏ em”, tôi hét lại. Hay ít nhất tôi đã nghĩ thế. Adrenaline của tôi đang hạ thấp. Tôi cảm thấy như đèn đang chớp tắt. Nhưng tôi sẽ không bỏ lại em. “Anna!”
Em hét lên. Trong lúc Anna mải chú tâm vào tôi, tên khốn kiếp đã tháo khớp hàm và giờ hắn đang cắn ngập cánh tay em, ngoạm sâu như một con rắn. Hình ảnh máu em chảy trên môi hắn khiến tôi la lên. Tôi kéo hai chân dưới người mình và cố bật dậy.
Tôi tóm được tóc hắn và cố đẩy hắn tránh khỏi em. Vết cắt tôi để lại trên mặt hắn bật mở một cách ghê tởm với từng cử động. Tôi cắt hắn lần nữa và dùng con dao để nạy răng hắn lên, hai chúng tôi cùng nhau dùng mọi thứ có được để ném vào hắn. Hắn va phải cầu thang gãy và ngã xuống, nằm sõng soài, choáng váng.
“Cassio, anh phải đi ngay bây giờ”, em bảo tôi, “Làm ơn.”
Bụi rơi quanh chúng tôi. Em đã làm gì đó với ngôi nhà này khi mở cái lỗ đang cháy trên sàn nhà. Tôi biết thế, và tôi biết rằng em không thể đảo ngược sự việc.
“Em đi cùng anh.” Tôi nắm cánh tay Anna nhưng kéo em theo chẳng khác nào kéo một cây cột kiểu Hy Lạp. Thomas và Carmel đang gọi tôi chỗ gần cửa, nhưng dường như chỗ ấy cách đây cả ngàn cây số. Họ đã ra đến ngoài. Tiếng bước chân của họ đang vang nơi bậc thềm.
Trong lúc hỗn loạn này, Anna vẫn bình tĩnh. Em đặt tay lên mặt tôi. “Em không hối hận đâu”, em thì thầm.
Cái nhìn trong mắt em đặc biệt dịu dàng.
Rồi đôi mắt trở lại sắt đá. Em đẩy tôi ra, lăng tôi ngang qua phòng đúng như lúc tôi đến. Tôi lăn lộn và cảm thấy các xương sườn của mình va đụng một cách đau đớn. Khi tôi ngẩng đầu lên, Anna đang lao vào gã Obeahman, lúc này vẫn nằm sấp mặt ở chỗ em đã ném hắn xuống dưới chân cầu thang. Em tóm lấy một tay và một chân hắn. Hắn bắt đầu cựa quậy trong lúc em lôi hắn về phía cái hố trên sàn.
Khi hướng đôi mắt bị khâu tới đó và nhìn thấy sự việc, hắn sợ. Hắn dội những cú đấm xuống mặt và vai Anna, nhưng chúng không còn có vẻ giận dữ nữa. Trông chúng giống như là để tự vệ. Vừa đi lùi, chân Anna tìm được cái hố và chui xuống, ánh sáng ngọn lửa chiếu lên bắp chân em.
“Anna!”, tôi gào lên khi ngôi nhà thực sự rung chuyển. Nhưng tôi không thể đứng dậy. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhìn em chìm xuống thấp dần, nhìn em kéo gã phù thủy xuống trong lúc hắn rú rít và cào cấu để cố thoát ra.
Tôi ném mình tới trước và bắt đầu đào bới. Tôi nếm thấy mùi máu và hoảng sợ. Hai tay Thomas đặt trên người tôi. Nó đang cố kéo tôi ra, giống như đã từng làm từ nhiều tuần trước đây, khi lần đầu tiên tôi tới ngôi nhà này. Nhưng cảm giác như chuyện ấy đã xảy ra từ mấy năm trước rồi, và lần này tôi chiến đấu với nó. Nó từ bỏ và chạy lên cầu thang, chỗ mẹ tôi đang kêu lên cầu cứu trong lúc ngôi nhà lắc lư. Bụi mù mịt cản trở nhìn và làm việc thở trở nên khó khăn.
Anna, làm ơn nhìn anh lần nữa. Nhưng em gần như đã mất dạng. Em đã chìm xuống quá sâu đến nỗi chỉ còn vài lọn tóc vẫn đang uốn éo phía trên sàn nhà. Thomas đã trở lại, vừa lôi vừa kéo tôi ra khỏi nhà. Tôi dùng con dao cắt nó, nhưng tôi không có ý ấy, dù cho trong lúc sợ hãi nhường này. Khi nó kéo tôi qua được bậc thềm, lồng ngực tôi gào rú khi bị va đập và tôi muốn đâm Thomas thật. Nhưng nó đã làm được.
Nó đã kéo tôi ra với cái nhóm nhỏ thảm bại của chúng tôi ở rìa sân. Mẹ đang đỡ ông Morfran còn Carmel thì tập tễnh trên một chân.
“Thả tôi ra”, tôi gầm gừ, hay ít nhất tôi nghĩ mình đã gầm gừ. Tôi không dám nói chắc.
“Ồ,” ai đó nói.
Tôi đẩy người lên để nhìn ngôi nhà. Nó đang tràn ngập ánh sáng màu đỏ.
Toàn bộ khuôn viên ấy thoi thóp như một trái tim và phả ánh sáng lên nền trời.
Rồi nó nổ tung với một tiếng đùng bệnh hoạn, những bức tường tự hút vào trong và đổ sập, làm bắn tung những cột nấm bụi và dằm gỗ cùng đinh bay tứ tán.
Ai đó che cho tôi, bảo vệ tôi khỏi vụ nổ. Nhưng tôi muốn nhìn. Tôi muốn nhìn thấy em, một lần cuối.
Ghi chú:
1 Một thiết bị viễn tưởng trong bộ phim Back to the future (Trở về tương lai), nhờ nó mà nhân vật chính trong phim có thể điều khiển chiếc xe đi du hành thời gian.