- 1 - (Giết Báo, Cưỡi Rồng, Danh Vang Sấm Dậy)
NGÀY XƯA, tại một nơi phụ cận ải Nam Quan, thuộc về ranh giới Việt Hoa, có một dãy núi gọi là núi Sư tử, thế núi khuất khúc, hiểm trở và rừng rậm hố sâu, nên sanh ra lắm giông thú dữ, người man rợ, ác quái rất nhiều.
Phía sau lưng dãy núi đó có một khu đồng bằng, dân Việt và dân Tàu tụ hợp cùng ở. Họ đặt tên nơi ấy là Sư tử thôn. Trong thôn có một vị niên thiếu anh hùng, tên là Tạ- Thành- Đạt, thuở nhỏ có luyện tập thành thạo các môn côn quyền. Gia đình họ Tạ giàu có nhứt thôn, ruộng nương trong núi họ chiếm được cũng nhiều. Tạ Thành Đạt tính tình hào hiệp, nên bạn hữu qui tụ theo chàng khá đông. Bọn thanh thiếu niên này thường ngày luyện tập võ nghệ ở một sân rộng trong vườn nhà của Đạt. Họ chuyên đi vào rừng sâu săn bắn những nai hươu chồn thỏ về chia nhau ăn.
Một hôm, bọn Tạ Thành Đạt rủ nhau vào núi săn bắn, bỗng thấy một con Kim- tiền- báo rất lớn, nhảy ra, cào tát luôn một hơi mấy chàng đi săn, làm cho cả bọn hoảng sợ chạy về.
Bọn thanh niên tráng sĩ này bèn họp bàn và tổ chức thành đội ngũ, sắm cung tên, khí giới thêm cho hoàn bị, để quyết vào núi nã bắt con báo hung ác ấy mà trả thù cho một người bạn đã chết sau khi bị nó cào tát trọng thương.
Họ kéo nhau hùng hổ, mạnh dạn vào núi tuyết lùng kiếm con báo. Nhưng lần này họ lại bị con báo ấy cắn chết một người nữa và làm bị thương xoàng vài người.
Bây giờ cả thôn đều xúc động, họ bàn tính trừ con báo ấy, nhưng lại nghĩ con mãnh thú đó lợi hại vô cùng, không ai địch lại, vì nó vừa mạnh vừa khôn, nên đành bỏ ý định vào núi lùng nó, mà đặt bẫy mấy ngã ba đường, phòng nó xuống cắn người mà thôi.
Nhưng con báo ấy rất tinh khôn, như biết có người lập tâm đánh lừa, nên nó chỉ len lỏi trong núi tìm ăn chớ không ra khỏi bìa rừng.
MỘT TIỂU ANH HÙNG VIỆT-NAM XUẤT HIỆN.
Độ một tháng sau, bọn Tạ Thành Đạt qui tụ thêm người, củng cố lực lượng hùng hậu, mới kéo nhau rần rộ vào núi trừ cho xong con Kim tiền báo để dân thôn xóm đi lại làm ăn được dễ dàng, và bọn chúng được vào rừng săn bắn kiếm ăn. Họ bàn nhau chờ có đêm trăng trong sáng sẽ đi, vì đi ban ngày, con Kim tiền báo sẽ dễ hành hung hơn như hai lần trước. Đoàn người đi săn báo sẽ len lỏi, ẩn núp dưới bóng tối của tàng cây rừng, rình rập con báo thì tiện hơn.
Đêm ấy nhằm đêm trăng tròn. Trăng tuy sáng tỏ, nhưng xuyên qua nhiều lớp lá rừng dày đặc, ánh sáng đã bị chặn bớt, nên rừng núi âm u mờ ảo, im lìm nằm dưới bóng trăng huyền hoặc.
Thành đạt và một ông già mạnh khỏe, thầy dạy võ của bọn tráng sinh, đi trước, theo sau trên 10 người tráng sĩ đã được chọn lựa là mạnh khỏe, giỏi nhứt nhì trong thôn.
Hồi lâu, bọn người đã đến chân núi. Rồi họ nhẹ nhàng, cẩn mật, leo lên đỉnh núi. Họ đứng lại nghỉ mệt và nhìn xem địa thế. Thấy mầm đá lô nhô, cây cối rợp đất, bí mật và ghê rợn bao trùm đây đó dưới bóng trăng vằng vặc, lan tràn trên cảnh vật dưới núi.
Một tráng sinh chỉ tay sang một ngọn núi và nói:
- Chỗ kia là lối Kim tiền báo qua lại. Chính núi Lãnh-Vân này nó cũng đến luôn.
Rồi anh ta lại trỏ tay vào chỗ cây cỏ gãy nát mà nói:
- Và đây là chỗ chúng tôi đấu với con súc sinh đó trước đây. Nó giảo hoạt lắm, không chịu chạy vào chỗ cạm bẫy của chúng tôi, kết quả nó lại cắn chết anh Đỗ- Kha hôm rồi.
Cảnh vật im lặng, bóng trăng chảy tràn trên núi rừng. Thanh Đạt ngắm nghía chung quanh, thấy có một tảng đá to dựng đứng bên đình núi. Đạt bèn mời thầy võ là ông già mà dân trong thôn thường gọi là Lâm-Ông, cùng một số tráng sinh vào đó ẩn nấp và dặn rằng:
- Nếu trông thấy con báo phải reo hò vang lên, để nhử nó đến. Khi con báo đến rồi thì im lặng, đừng để nó biết chỗ mình núp, chờ lúc nó đi, ta lại reo vang lên. Cứ làm như thế luôn ba lần, cho nó mệt đi, ta sẽ dể đấu với nó.
Cảnh vật vẫn im lặng.
Bỗng có tiếng gió thổi, cây lá uốn mình ào ào. Phút chốc, có con vạc ăn đêm, vỗ cánh bay lên, gieo những tiếng động phành phạch của đôi cánh vỗ và cất tiếng kêu quác quác…
Giây lát, lại thấy cây lá dưới triền núi lay động. Rồi một bóng đen lớn hiện ra. Chú ý nhìn xem, mới biết đó là một con heo rừng già, nanh nó ló ra hai bên mép thật dài. Con heo rừng ấy ngơ ngác một chút rồi chạy xuống chân núi.
Rừng núi trở lại im lặng. Bọn người đã lấy làm lạ, tự nghĩ:
- ‘‘Có lẽ con nghiệt súc ấy đã biết đêm nay có chúng ta đến toan giết nó nên không dám chườn mặt ra chăng?’’.
Vừa nghĩ như vậy thì bỗng nghe có một tiếng kêu dữ dội. Kế thấy mây đùn gió thổi, bóng trăng vụt mờ đi. Một ngọn gió lạnh buốt thổi qua, ai nấy đều rùng mình, cố thu gọn người lại để đỡ run rẩy.
Một phút mây qua, trăng lại sáng. Một tráng sinh kéo cánh tay Thành-Đạt nói thật nhỏ:
- Đại huynh thử nhìn sang ngọn núi bên kia mà xem…có phải nó đã đến đó chăng?
Thành đạt đưa mắt nhìn sang núi kia thấy một con mãnh thú cao lớn như một con ngựa, nhìn kỹ thấy thân mình nó sặc sỡ có những đốm tròn như đồng tiền, dưới bóng trăng sáng. Quả nó là con Kim tiền báo. Kế thấy nó quay đầu nhìn lại, hai mắt xanh biếc như hai cái bóng đen.
Lâm Ông khẽ nói:
- Giống báo nó quỉ quyệt lắm, thường nó vẫn nín lặng tăm hơi, lẻn đến sau lưng, rồi thình lình chụp người, làm cho người ta khó lòng phòng bị cho kịp. Đó, con súc sinh đó chả đang dòm ngó chúng ta kia sao?
Mọi người đang hồi hộp thì thào bàn tán vói nhau,
(Mất trang 6,7).
.......
Sĩ dùng nhiều miếng quyền hiếm ác vào những chỗ yếu-hại, nên con báo ú ớ mấy tiếng rồi nằm vật xuống. Tráng sĩ vẫn ngồi lên mình báo, bấy giờ báo đã nằm dài, đưa bốn chân thẳng ra, thở phì phò trong họng vì bị bóp nghẹt. Tráng sĩ quì lên một bên bụng nó, nhấn mạnh hai tay lên cổ nó rồi nắm đầu bẻ ngược lên. Con vật giãy một cái mạnh rồi tắt thở.
Tráng sĩ đứng lên, phủi tay và gọi mấy người núp sau tảng đá, cho hay con báo chết rồi, đến mà khiêng về.
Trong lúc tráng sĩ đánh với con báo thì ai cũng kinh hãi, đến khi thấy con báo bị đánh chết, lại càng le lưỡi lắc đầu mà khen ngợi. Mọi người chạy ra thì thấy mặt tráng sĩ vẫn tươi như chẳng mệt chút nào, không khác một pho tượng thiên thần, oai phong lẫm liệt thì bọn Thành-Đạt đều hô lớn là ‘‘Thiên-thần’’ là ‘‘ anh-hùng xuất chúng’’.
Tráng sĩ trẻ tuổi ấy nói:
- Các ông hãy khiêng con báo này xuống núi mau, không nên ở đây lâu.
Mọi người lại gần, thấy con Kim tiền báo nằm sóng sượt dưới đất, hai mắt lồi ra, mở trô trố, nhe hai cái nanh ra ngoài môi, miệng chảy một dòng máu, đọng vũng dưới đất.
Bọn tráng sinh lấy dây thừng trói bốn chân con vật chụm lại, rồi xỏ đòn vào mà khiêng. Lâm Ông và Thành Đạt mừng rỡ, cảm tạ tráng sĩ cùng mời chàng theo xuống núi.
Chừng nửa canh ba đêm ấy thì khiêng con báo về đến nhà Thành-Đạt. Lâm Ông và Thành -Đạt ân cần tiếp đãi tráng sĩ thật là trọng hậu. Chủ nhà khẩn khoản xin tráng sĩ cho biết danh tánh. Nhưng tráng sĩ một mực từ chối khéo:
- Có gì mà quí ngài phải bận tâm với kẻ vô danh tiểu tốt này, chẳng qua là một sự tình cờ, tôi đi ngang qua núi ấy, thấy trời đã tối, leo lên cây ngồi tạm một đêm ; Chẳng ngờ các ông lại có mặt ở đó. Khi con Kim tiền báo xuất hiện, tôi ra tay diệt trừ nó giùm cho các ông một tí thế thôi, có ơn nghĩa gì mà các ông phải cảm ơn và tiếp đãi tôi trọng hậu vậy. Các ông cũng không cần phải biết tên họ tôi làm gì. Tôi là một kẻ giang hồ, rày đây mai đó, thấy sự gì bất bình thì can thiệp, thấy ai lâm nạn hay gặp việc khó khăn thì giúp giùm xong lại đi, có ở đâu lâu mà biết tên họ làm gì.
Đêm ấy tráng sĩ ngủ lại đó.
Sáng hôm sau, dân chúng thôn Sư Tử đồn vang về việc tráng sĩ giết được Kim Tiền báo, nhứt là các tráng sinh thuật lại việc tráng sĩ đánh nhau với Kim tiền báo, sức khỏe không kém một vị Thiên thần. Dân chúng nghe nói như vậy, bọ bảo nhau quyết không phải là người tầm thường. Lại nghe nói con báo bị đánh chết ấy bày trước cửa nhà khách, mọi người đều kéo tới xem, phút chốc chật nứt cả trong ngoài, không tài nào chen chân vô lọt.
Sau khi tráng sĩ điểm tâm một hơi đến một nồi cơm to tướng, tráng sĩ từ giã Lâm Ôngvà Tạ Thành Đạt cùng các tráng sinh rồi quảy bao hành lý ra đi. Thành-Đạt cố cầm lại vài hôm nữa sẽ đi, nhưng tráng sĩ nhứt quyết cáo từ và nói có việc cần, hẹn sẽ còn ngày gặp lại Sư Tử thôn.