- 2 - LAI LỊCH CỦA TRÁNG SĨ-
Tráng sĩ trẻ tuổi đã đánh hạ con Kim tiền báo mà dân ở Sư Tử thôn gọi là Thiên thần hay Tiểu anh hùng, vì họ khâm phục một người trẻ tuổi tài cao, đã trừ được cho họ một mối họa lớn là con Kim tiền báo hung ác. Nhưng họ vẫn thắc mắc chưa thỏa mãn là vị tiểu anh hùng đó không chịu tiết lộ danh tánh của mình. Họ bàn tán với nhau và nghi ngờ có cái gì bí mật ở vị anh hùng trẻ tuổi đó. Tuy thế, họ cũng ý thức được rằng thời buổi trong nước đương bị chia năm xẻ bảy này, lớp thì nội loạn, lớp thì ngoại xâm, như thời Lê-Mạt và giữa dân ta với quân nhà Minh bên Tàu thường hục hặc bất hòa, tuy chưa xả ra chiến tranh thực sự, tuy nhà Minh đang đo hộ nước ta. Thế cho nên, người dân thường dè dặt lời nói và tung tích hay hành động, để tránh sự tai vách mạch rừng, có hại cho việc công hoặc việc tư.
Tráng sĩ người làng Tiên-Châu, huyện Tiên-Lữ (thuộc Hưng Yên bây giờ) tên là Lê như Hổ. Hổ mồ côi cha sống nhờ người mẹ đảm đang tảo tần mua bán và làm ruộng làm rẫy, nuôi con ăn học. Cậu Hổ có một cái lạ lùng là ăn rất nhiều, cậu ăn gấp mười lần một nông dân khỏe ăn khác. Thân hình của cậu to lớn vạm vỡ, cao lớn khỏe mạnh phi thường. Cậu đi học chữ, rất thông minh, học võ nghệ cũng xuất sắc hơn chúng bạn. Chuyện đó không đặc biệt bằng cái ‘‘đức ăn’’ của cậu. Hình như trời sanh cậu có một cái dạ dày to tướng lắm, nên cậu chứa bao nhiêu đồ ăn cũng hết. Ban đầu, cậu ăn hết sạch một nồi cơm, cả nhà đã phải sợ cái đức ăn của cậu. Sau lớn dần, cậu ăn hết đến nồi hai, nồi ba, rồi nồi tư, nồi năm. Bà mẹ thấy con ăn khỏe quá, đâm hoảng lên, một hôm, bà mẹ cậu bảo con rằng:
- Hổ ơi! Tại sao con ăn khỏe lắm thế? Con ăn có chừng có mực thế nào, chớ con ăn khỏe như hạm như hùm thế, thì mẹ chạy sao kịp cho con ăn!
Như Hổ nghe mẹ nói, cậu cảm động, lấy làm thương mẹ vất vả chạy gạo nuôi mình, bèn thưa rằng:
- Vâng! Từ rày con xin ăn bớt đi. Kẻo mẹ chạy ăn cực nhọc quá nhiều vì nuôi con.
Bà mẹ nghe con nói, lòng bà đau đớn:
- Nuôi con chẳng quản tốn cơm, ai có tiếc cơm cho con ăn bao giờ. Nhưng nhà ta nghèo, con cũng thấy đó. Vả lại, con ăn nhiều quá, sợ rồi nó sẽ đau dạ dày chăng?
Như Hổ từ đó ăn bớt đi. Nhưng vì ăn không đủ no mà sức khỏe của cậu thấy kém suy, sự học hành snh ra biếng nhác. Bà mẹ thấy thế biết rằng con mình vì nhịn ăn nên yếu sức thành ra học kém. Bà nghĩ rằng: ‘‘Con ta học vấn rất thông minh, nhưng nó ăn được no đủ thì học mới được siêng năng sáng láng. Thôi thì mình cũng ráng sức già chạy thêm cho nó ăn no đủ mà học hành.’’
Từ đấy, bà cố sức làm lụng thêm cho con được ăn no, và bà nấu nhiều cơm cho con ăn. Bà bảo:
-Ngày trước mẹ túng nên bảo con nhịn ăn bớt nhưng bây giờ mẹ đã làm thêm được nhiều lúa thóc rồi, con ăn bao nhiêu mẹ cũng có thể cho con ăn được cả. Miễn là con cố học, sau công thành danh toại thì mẹ thỏa lòng lắm.
Từ đó, Như Hổ lại ăn khỏe như trước. Lần lần theo với tuổi lớn lên mà tăng gia số lượng vật thực lên, mà sự học hành của chàng cũng do đó mà tiến theo một cách tốt đẹp. Ngoài sự học chữ, Như Hổ cũng chăm lo luyện tập thân thể, luyện võ, tập quyền ; dần dần, thân thể chàng rất khỏe mạnh và văn võ toàn tài. Những khi học hành xong, chàng ra đồng tiếp tay với mẹ làm lụng để gia tăng sản xuất mới đủ ăn. Bây giờ chàng ăn khỏe vô cùng, mỗi bữa ăn đến một nồi bảy cơm. Tuy sản xuất được gia tăng, nhưng chàng vẫn phòng bị lúc thất mùa hay hạn hán, làm thiếu ăn thì nguy, nên chàng trồng thêm khoai đậu. Mỗi khi nấu cơm, chàng cho khoai trộn lẫn với gạo mà nấu cho đỡ hao gạo.
Vốn người có sức vóc khỏe mạnh, chàng làm việc bằng năm bằng mười người lực điền khác lại rất mau mà không biết mệt. Lúc nầy, chàng đảm nhận tất cả công việc đồng áng cho mẹ nghỉ ngơi. Gặt sào lúa chín, người ta phải tốn năm bảy công nhân đi gặt mau lắm là một ngày. Như Hổ chỉ một mình vừa gặt vừa bó gánh về chỉ trong vài giờ là xong. Ngoài làm việc cho nhà mình, Hổ còn thừa thì giờ làm mướn cho hàng xóm láng giềng, vì ai thấy cậu Hổ làm khỏe và mau như thế cũng thích, giành nhau mướn cậu làm giúp, đã đỡ tốn nhiều nhân công lại mau chóng và cẩn thận nữa.
Thế là gia đình cậu đã có dư ăn dư để hơn trước. Mẹ cậu không còn vất vả gian lao nữa, chỉ lo việc vá may và cơm nước cho hai mẹ con mà thôi.