VÒNG SƠ KHẢO CHỦ ĐỀ
Cô chẳng nhớ ký ức đó có từ bao giờ nữa.
Nhưng chắc chắn đó là chuyện từ hồi cô vẫn còn rất nhỏ, mới lẫm chẫm biết đi.
Ánh mặt trời rọi xuống.
Từ một điểm xa tít trên cao, thứ ánh sáng ngạo nghễ tỏa khắp thế gian bình đẳng không chút oán ghét.
Cô cảm giác thế giới là một nơi rất sáng, trải rộng đến vô tận, thường xuyên lung lay và dễ dàng ụp xuống, mang theo sự thần thánh đáng kính sợ.
Một mùi hương ngòn ngọt thoảng tới. Cái mùi ngai ngái của cỏ cây mang đặc trưng của giới tự nhiên và mùi khói của thứ gì đó đang xông lên từ dưới chân và sau lưng, quẩn vào trong một hương thơm ngọt ngào không thể làm ngơ.
Gió đang thổi.
Thứ thanh âm xào xạc, mềm mại và mát lành đó đang vây quanh thân thể. Cô vẫn chưa biết đó là âm thanh của những chiếc lá đầu cành xào xạc cọ vào nhau.
Nhưng không chỉ có mỗi vậy.
Rất nhiều thứ thuộc đủ kích cỡ lớn nhỏ, dày đặc và đầy sinh lực đang vận động và chuyển mình từng khắc, ngập đầy trong bầu không khí chung quanh.
Ta phải hình dung chúng theo cách nào đây?
Dù bấy giờ cô vẫn chưa thể gọi cha mẹ rành rọt, nhưng đã cố gắng lần tìm những từ ngữ để miêu tả chúng.
Câu trả lời đã dâng lên đến tận họng, chỉ còn một chút xíu nữa là có thể thoát ra. Dường như chỉ cần cố thêm tí nữa là tìm ra ngôn từ miêu tả nó rồi.
Nhưng trước khi cô kịp tìm ra đúng từ ngữ, những thanh âm mới mẻ đã lại từ trên đầu rơi xuống, cuốn phăng theo sự chú tâm của cô.
Đúng, như cơn mưa rào đổ xuống từ bầu trời.
Những âm sắc tươi sáng và mạnh mẽ đó đang làm rung chuyển cả thế giới.
Thứ chấn động chẳng rõ là gì kia như từng đợt sóng, sóng sánh âm vang khắp đất trời.
Khi lắng tai nghe thật kỹ âm hưởng đó, cô liền cảm thấy sự tồn tại của chính mình đang được chúng bao bọc lấy, trái tim cũng bình yên hẳn.
Giờ đây, nếu được thấy lại quang cảnh của thời điểm ấy, chắc cô sẽ nói ra điều này.
Vô số ong mật bay thành đàn trên dãy núi hoang sáng rực là những nốt nhạc mang phúc lành tới thế gian.
Và, thế giới dường như vẫn luôn tràn ngập thứ âm nhạc tối thượng đó.