A STAR IS BORN[48]
“Oa, cái gì thế này?”
Aya ngây ra một thoáng trước cảnh người đông nghẹt kín hết các ghế.
“Sao lại đông thế nhỉ? Mới vòng Một thôi mà?”
Chưa kể, số lượng khán giả nữ trẻ tuổi khá áp đảo.
“Aya, em chưa nghe đồn sao?”
Kanae ở bên cạnh bày ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Gì ạ?”
“Hôm nay có phần thi của ứng cử viên vô địch đấy. Hoàng tử của Juilliard.”
“Hoàng tử?”
Lần này tới lượt Aya mang vẻ mặt nghi ngờ.
Dạo gần đây, thiên hạ bày ra đủ thứ “hoàng tử” lọ chai nào đó, chẳng phân biệt nổi ai với ai. Cô không có hứng thú với tin tức về giới nghệ thuật, càng thờ ơ với mấy tin đồn tầm phào và những đánh giá ngoài lề.
“Aya, em không kiểm tra thông tin của những ứng viên khác sao?”
“Vâng. Ngày nào chả tới coi, cũng như nhau mà.”
“Chị không nghĩ vậy đâu.”
Kanae ngỡ ngàng. Thời nay, du học sinh và giảng viên người Nhật có mặt ở khắp nơi trên thế giới, mọi lời đồn thổi và đánh giá về thí sinh dự thi của từng quốc gia đầy rẫy trên mạng.
“Đến chị còn biết nữa là. Nghe bảo là cục cưng của Nathaniel Silverberg đấy, còn mang dòng máu Nhật nữa.”
“Hê. Em thích Nathaniel Silverberg. Dạo này, ông toàn làm nhạc trưởng thôi, giá như ông dành thời gian biểu diễn nhiều hơn một chút.”
Nhìn Aya ngây ngô ngơ ngẩn lúc này, thầm nghĩ không biết một Aya đã nói sẽ cố gắng vào lúc chọn trang phục hôm trước đã đi đâu mất tiêu rồi, hay chính điểm này là đặc sản của một ngôi sao lớn, Kanae nghĩ bụng. Tuy cô tin vào thực lực của Aya, nhưng đây vẫn là cuộc thi. Thả lỏng quá và không mang tham vọng chẳng phải chuyện tốt.
Vòng Một, ngày diễn thứ hai.
Kanae được cha dặn hỗ trợ cho Aya. Giảng viên phụ trách của Aya còn phải lo cho hai thí sinh khác cũng tham dự cuộc thi lần này, thật sự không thể ôm thêm cả Aya nữa. May thay Aya chẳng mấy quan tâm tới chuyện đó, chứ các thí sinh thông thường khác chắc đang lo tới phát rồ.
Mà không, vòng Một khá dài mà Aya biểu diễn vào ngày cuối cùng, nên giờ tâm trạng như thế là ổn đấy. Kanae nghĩ lại. Người ta vẫn thường nói rằng phần khó nhất trong một cuộc thi trường kỳ đối với thí sinh là khả năng kiểm soát tâm lý. Nhất là khi đa phần thí sinh gặp khó khăn trong giai đoạn chờ đợi. Mình chỉ có thời gian hai mươi phút cho lượt trình diễn, nhưng vòng Một kéo dài tới tận năm ngày. Các cuộc thi mang bầu không khí đặc trưng riêng, nên việc chờ đợi dễ dẫn đến hao mòn tâm lý. Không ít người tự hủy diệt chính mình khi xuất chinh trong trạng thái tinh thần không tốt.
Đây là lần đầu tiên Aya tham gia cuộc thi dành cho người trưởng thành, liệu có ổn không đây?
Kanae liếc sang gương mặt nghiêng nghiêng đang lắng tai nghe nhạc của Aya.
Tuy Kanae chưa dám thổ lộ chuyện này cho bất cứ ai, nhưng cô dự định nếu Aya lọt vào vòng Chung kết thì sẽ chuyển hẳn sang viola. Chuyện này không liên quan gì tới Aya, cô vẫn luôn cân nhắc tới chuyện đổi hướng chỉ là tự cho mình đánh cược như thế.
Từ trước, cô đã mong có ngày được theo đuổi viola. Âm hưởng đó. Cả vị trí và thế đứng của nó trong vai trò một loại nhạc cụ. Cô cho nó là loại đàn thích hợp với mình nhất. Cô thi thoảng cũng chơi thử và khá mê mẩn loại đàn này. Nhưng một nghệ sĩ viola ưa thích của cô đã khuyên rằng nên tập trung vào luyện violin tới tuổi hai mươi rồi đổi hướng là vừa. Vậy nên, cô chỉ tập luyện từng chút từng chút một. Có lẽ do so với violin, số lượng bản nhạc viết chuyên cho viola ít hơn nhiều, nếu dồn sức vào viola ngay từ đầu thì sẽ bị thu hẹp phạm vi biểu diễn.
Mình tin vào đôi tai của chính mình.
Kanae lại liếc sang Aya ở bên cạnh.
Từ hồi còn nhỏ, mình đã đoan chắc cô bé này sẽ vươn xa. Nếu có bằng chứng đảm bảo nhận định của mình là chính xác, mình sẽ an tâm đeo đuổi viola.
Kanae đã tự đặt cược bước ngoặt cuộc đời mình vào cuộc thi lần này của Aya. Vì thế, cô mới muốn thúc vào mông cô em Aya không có chút tinh thần cạnh tranh kia.
Nhưng nói gì thì nói, trình độ cao thật đấy. Đáng ra bố nên báo trước một câu chứ.
Cô thầm tấm tắc trong lòng trước từng lượt thí sinh xuất hiện trên sân khấu.
Do những yếu tố môi trường như chênh lệch múi giờ không nhiều, hương vị đồ ăn gần gũi nên số lượng thí sinh người Á áp đảo là chuyện đương nhiên nhưng ai nấy đều rất giỏi. Cô mới nghe nhạc được hai mươi năm ngắn ngủi và không cho mình là nhân vật gì lớn lao, nhưng mới năm hay sáu năm trước thôi, khá nhiều thí sinh dớ dẩn chơi đàn kiểu sai be bét cả. Giờ không còn những thí sinh như vậy nữa. Mọi người đều chơi nhạc rất thành thục. Rõ ràng mạng Internet đang cung cấp cho mọi người đủ nguồn âm thanh và thông tin, trình độ toàn cầu cũng ngày một nâng cao. Có lẽ chính vì thế, cách biệt năng lực cũng dần thu hẹp lại, nhưng các quốc gia vẫn luôn giữ được đặc tính thú vị riêng.
Chẳng rõ có phải người Trung Quốc mang tính lục địa không mà nén lại thực lực khá lớn. Các thí sinh tham dự cuộc thi cỡ này đều là con nhà giàu có, hoặc cũng thuộc tầng lớp trung lưu. Nhưng tầng lớp trung lưu ở Trung Quốc tính ra cũng phải vào dạng giàu có ở Nhật Bản, vì vậy coi như đều xuất thân từ gia đình có gia cảnh tốt. Ở quốc gia này, những người có vị thế may mắn như vậy tự nhiên sẽ được hưởng những lợi ích tối đa. Cái mạnh mẽ không vướng bận đó thật hấp dẫn, nhưng cô đã dần quen với chúng và không còn trầm trồ ngạc nhiên trước bất kỳ kỹ thuật chơi siêu việt nào. Đáng nói hơn, cô ghen tị với cảm giác tự tin không gì lay chuyển của các thí sinh người Trung Quốc. Người Nhật không sở hữu những thứ đó. Cái “bản ngã” của người Nhật chính là làm thế nào để thoát ra khỏi những băn khoăn, thiếu tự tin và lo nghĩ đối với kẻ khác. Cái “bản ngã” đó chỉ đạt được khi vượt qua rất nhiều xung đột, nhưng những người kia lại cầm sẵn chúng trong tay ngay từ đầu như một lẽ hiển nhiên. Có phải nhờ tư tưởng Trung Hoa và chế độ một Đảng duy nhất không nhỉ, cô chớm nghĩ tới những điều kia. Việc cạnh tranh ngay trong nước họ cũng đã rất gay gắt, nên họ có thể đã vượt qua được những xung đột kia khi chiến đấu sống còn trên những nấc thang ở nơi đó. So ra, thí sinh các nước châu Á khác mang nhiều nét ngây thơ hơn. Đôi lúc, cô như nhìn thấu họ vẫn còn vẩn vơ với những thắc mắc và xung đột nội tâm: tại sao mình lại ở chốn này, tại sao mình lại lên sân khấu và chơi piano thế này.
Lần này, cô cần để mắt tới nhóm thí sinh Hàn Quốc đang nổi lên trong nhiều lĩnh vực mấy năm gần đây.
Cũng giống như khi ngắm nhìn những ngôi sao Hallyu [49] , Kanae cảm thấy ở họ có niềm đam mê thẳng thắn, và cô cũng không biết từ này phù hợp hay không nhưng cô cảm thấy một sự “trong sáng” ở đây.
Sự “dữ dội” và “trong sáng” mang tính dân tộc đó khá tương hợp với âm nhạc cổ điển đầy kịch tính.
Vậy tính Nhật Bản là gì, và đâu là ưu điểm của người Nhật?
Khi lắng tai nghe những màn trình diễn trong cuộc thi quốc tế kiểu này, Kanae không khỏi nghĩ tới những chuyện này. Bình thường chẳng ai nghĩ tới chúng, nhưng cô cảm thấy mình nên bắt đầu từ câu hỏi một số nghệ sĩ chuyên nghiệp người Nhật vẫn trăn trở, “Tại sao người phương Đông lại chơi thứ âm nhạc phương Tây đó?” Thế rồi, kiểu gì cô cũng quay trở lại với câu hỏi tại sao mình lại chơi violin hay viola.
Cô bừng nhận ra màn trình diễn đã kết thúc, Aya đang vỗ tay nồng nhiệt. Cô bé hưng phấn ngó sang Kanae.
“Hay tuyệt, mấy bạn Hàn giỏi quá.”
Giờ không phải lúc trầm trồ đâu.
Kanae gượng cười. Sau giờ giải lao, khán giả lại lũ lượt đổ vào. Tới lượt Hoàng tử Juilliard rồi.
Quản lý sân khấu Takubo Hiroshi khẽ nhìn sang thí sinh tiếp theo.
Bóng người cao lớn đứng lẩn trong bóng tối. Ánh mắt ông không khỏi bị hút về phía đó.
Giữa những thí sinh căng thẳng hồi hộp đến đáng thương, bóng dáng đó lại vô cùng tĩnh tại.
Ông từng thấy qua nhiều nghệ sĩ chuyên nghiệp và nghệ sĩ bậc thầy, và tiễn đủ các ngôi sao bước ra từ cánh gà. Chàng thanh niên này đã sở hữu sẵn thứ hào quang kỳ diệu như bọn họ rồi.
Ông biết các nhân viên khác cũng có cùng cảm giác, nên mọi người đều tỏ ra đôi phần kính nể với cậu ta.
Một ấn tượng “đặc biệt” xiết bao. Tuy cũng nhờ vóc dáng và ngoại hình trời phú, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu ta là cảm giác xao động trong lồng ngực.
Takubo nhìn đồng hồ.
“Đến giờ rồi.”
Ông khẽ gọi, chàng thanh niên bèn bước thẳng về phía trước.
Ông luôn cẩn thận lựa chọn thời điểm gọi thí sinh. Do cần phải điều chỉnh độ cao và âm lượng giọng nói để không tạo áp lực lên thí sinh, ông cố gắng dùng giọng điềm đạm và bình thản nhất có thể.
“Chúc may mắn.”
Takubo vừa nói vừa đẩy cánh cửa xoay ra. Để tránh đánh động khi họ đang tập trung hay vô tình làm họ run sợ, ông luôn cố nhìn họ và nói những lời khích lệ. Nhưng lại vuột miệng trước cậu thanh niên. Chàng trai mang thứ khí chất khiến ông thật sự muốn trò chuyện cùng.
“Cảm ơn chú ạ.”
Chàng trai bật cười và đáp lại câu cảm ơn. Nụ cười của cậu tắm trong ánh sáng của sân khấu khiến trái tim Takubo rộn ràng bất chấp tuổi tác. Như thể một cơn gió mang mùi hương tươi mát vừa quét qua nơi đây.
Vào khoảnh khắc chàng trai xuất hiện, những tiếng vỗ tay và tiếng trầm trồ vang lên khắp hội trường.
Ngay tức khắc, quan khách đã nhìn ra chàng trai này là người “đặc biệt”.
Cậu nở nụ cười chào khán giả rồi đi thẳng vào trung tâm sân khấu.
Tài thật. Chỉ cần bước ra đã đủ khiến sân khấu rực rỡ đến thế rồi. Thật sự sáng bừng lên ấy.
Ánh mắt Aya tràn ngập sự thán phục, dõi theo chàng “hoàng tử” trên sân khấu.
Hệt như một chàng tài tử xuất hiện trong buổi công chiếu phim điện ảnh vậy.
Cậu ta cao gần một mét chín, mặc bộ vest màu xanh xám bóng loáng và sang trọng. Áo sơ mi trắng với cà vạt cách điệu phối hai sắc tím nhạt và xanh lá. Thật hiếm thí sinh thắt cà vạt.
Mái tóc nâu sẫm dợn xoăn. Khuôn mặt đường nét rõ ràng, khắc lên ấn tượng ôn hòa.
Khán giả như nín thở đổ dồn mắt vào chàng trai đang điều chỉnh ghế ngồi.
Aya tự dưng cảm thấy một sự lưu luyến và quen thuộc kỳ lạ. Như thể mình đã quen biết chàng trai này từ lâu lắm rồi.
Ngôi sao chính là người mang lại cảm giác như mình đã biết họ từ trước.
Một giọng nói từ xưa lắm rồi bỗng vọng lại trong tâm trí. Đúng là cái giọng này.
Có lẽ vì sự tồn tại của bọn họ đã trở thành tiêu chuẩn. Thế gian không thiếu những nhân vật vừa xuất hiện bỗng chốc trở thành kinh điển. Ngôi sao chính là vậy đấy. Ngôi sao chính là làm cho những gì khán giả đã biết và luôn kiếm tìm từ rất lâu về trước trở thành hình dạng.
À, đó là giọng của thầy Watanuki. Aya khẽ gật đầu.
Tuy mẹ là người cầm tay chỉ dạy cho cô từng nốt nhạc, nhưng thầy Watanuki mới chính là người dạy cho cô hay về tình yêu âm nhạc. Thầy yêu mọi thể loại nhạc không chút phân biệt hay định kiến. Cô cực kỳ yêu thích những buổi học với thầy. Mỗi lần mở cánh cửa nhà thầy, đủ thứ âm nhạc ùa ra từ nơi đó. Cô luôn trông chờ vào các buổi học với thầy, và đến mức muốn được đến đó mỗi ngày.
Nhưng thầy đã qua đời vào năm Aya lên mười một tuổi. Một đợt, thầy cảm thấy không khỏe nên nhập viện kiểm tra, rồi chẳng mấy chốc đã ra đi.
Cô từng nghĩ rằng nếu vẫn còn thầy Watanuki dìu dắt, chắc cô có thể tiếp tục hoạt động âm nhạc sau sự ra đi của mẹ. Mặc dù giáo viên dạy dỗ cô khi đó có kỹ thuật hoàn hảo và hiểu biết tốt về âm nhạc, cũng là người chỉ đạo hoàn hảo cho con đường của nghệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng người này không dạy được cho cô tình yêu về âm nhạc như cách thầy Watanuki từng chỉ dạy.
Chàng trai ngồi xuống ghế, ngước nhìn không trung trong giây lát.
Ánh mắt cô dán chặt vào gương mặt nghiêng nghiêng đang trầm tư suy tưởng đó.
Vào khoảnh khắc như xác nhận sự chú ý của khán giả, chàng trai đột ngột bắt đầu chơi như đang lướt tay ve vuốt những phím đàn.
Sao có thể thu hút tới như vậy nhỉ?
Giây phút đó, khán giả biết được họ yêu âm thanh đó và chính con người tạo ra nó.
Aya chớm nghĩ, hóa ra đây chính là bùa mê tập thể sao.
Toàn thể khán giả như đồng loạt hóa thành một bên tai, một con mắt, cùng bồi hồi rạo rực. Chàng trai trên sân khấu không hề bị những cảm tình kia đánh gục, tự nhiên bắt lấy những ánh nhìn nồng cháy từ phía quan khách và đáp trả lại.
Chẳng lẽ chỉ nhờ người chơi mà âm thanh có thể khác biệt tới thế này sao?
Cô vẫn thừa biết chuyện này, nhưng lần nào chứng kiến cũng thấy thật kỳ lạ.
Tuy là căn bản của căn bản, nhưng nếu đàn “The Well-Tempered Clavier” thật chuẩn chỉnh thì nghe chẳng khác gì một cái máy phát nhạc, vậy mà cô không ngờ những giai điệu đó nay lại ly kỳ tới vậy.
Từng nốt nhạc đằm sâu, đậm đà nhưng không quá chói lọi, như được bọc trong một lớp nhung êm. Đơn thuần mà phảng phất sự bông lơn thời Baroque [50] .
Ừm, những nốt nhạc trang hoàng đẹp quá. Aya tấm tắc.
Không tuôn trào ra nhưng một khi đã tuôn thì không thể chặn lại, và cuồn cuộn hóa thành một phần của khúc nhạc.
Chàng trai này còn chơi đàn rất vui vẻ nữa. Không cảm thấy cậu ta phải gồng lên ở bất cứ điểm nào. Các hạt âm thanh rõ ràng như cậu ta đang vuốt ve bàn phím, và tiếng piano vang tới mọi ngóc ngách trong hội trường. Một số người chơi đàn piano theo tư thế và phong cách độc đáo riêng, đến mức người coi cũng bất giác gồng lên và bị hút theo. So với chuyện đó, dáng vẻ của chàng trai này khi chơi đàn mang lại sự an tâm và khán giả có thể chậm rãi tận hưởng để mặc người ấy đưa đường dẫn lối. Thứ âm nhạc của cậu ta còn được chăm chút tỉ mỉ mà chu toàn.
Thật tuyệt vời, hoàn toàn dư sức. Âm nhạc của người này vĩ đại thật.
Khi cô nghĩ tới điều này, giọng thầy Watanuki lại vọng tới bên tai.
Bên trong con đã ẩn chứa một thứ âm nhạc rất vĩ đại, thứ âm nhạc đó mạnh mẽ và tươi sáng, nhất định không được chèn ép nó ở nơi chật hẹp...
Đúng, chính là cảm giác đấy. Thầy ấy đã nói câu đó vào lúc nào vậy nhỉ.
Ra vậy, đấy chính là niềm tự hào của Nathaniel à.
Trên ghế giám khảo, Mieko cũng đang nhìn Masaru chăm chú.
Toàn bộ khu ghế ở tầng hai dành cho các giám khảo, nên mười ba vị giám khảo có thể tùy ý ngồi ở bất cứ chỗ nào. Mieko và Nathaniel đang ngồi ở hai góc riêng rẽ phía trên cao. Mọi người đều đang lắng nghe màn biểu diễn với đầy sự thán phục, càng không thể không ý thức đến người làm thầy là Nathaniel.
Tầm cỡ vĩ đại, lâu lắm rồi bà mới thật sự cảm nhận được mấy chữ đơn giản đó. Đa phần nghệ sĩ piano chia thành khéo léo hoặc rắn rỏi và ai nấy đều chăm chỉ học tập, nhưng khó kiếm được nghệ sĩ có sự “vĩ đại” chọc trời khuấy nước và thừa khả năng phát triển như thế.
Đứa trẻ này đã biết cách đưa mọi mâu thuẫn và bất đồng hòa làm một, nên có sức mở rộng không giới hạn.
Bà nhớ lại ấn tượng khi gặp mặt cậu trong bữa tiệc.
Hoang dại mà tuyệt mỹ. Thời thượng mà tự nhiên.
Tiếng đàn piano tươi mới mà vẫn đủ sự lão luyện, vẫn còn nhiều chỗ chưa thể nắm bắt nhưng đã định hình được phong cách riêng.
Là nhờ sự pha trộn dòng máu? Không, giờ người mang một nửa hay một phần tư dòng máu của dân tộc nào đó chẳng còn là điều bất thường. Đặc biệt là những vùng đất như châu Âu, nhiều dân tộc đã di cư qua biên giới từ thời cổ xưa và pha trộn các dòng máu với nhau. Ta cứ để yên rồi sự pha trộn giữa các dòng máu ngày càng nhiều hơn. Chính vì lẽ đó, những kẻ theo chủ nghĩa thuần huyết hay đặt ra những quy tắc nghiêm ngặt về dòng máu mới thành nổi bật.
Con lai. Lúc ấy, bà cũng nghĩ tới từ này.
Đứa trẻ này giỏi ở chỗ nó mang sự dẻo dai lẫn mạnh mẽ và biến đặc tính lai tạo thành cá tính riêng.
Khi những đứa con lai theo đuổi con đường trở thành nghệ sĩ biểu diễn, nhiều khi chúng ôm cảm giác bị cả hai bên cha mẹ ghẻ lạnh, khổ sở tạo lập nên bản sắc riêng. Bà không ít lần nhìn thấy những kết quả là những lằn ranh mỏng manh “nửa chừng” đúng như nghĩa đen của từ đó. Tất nhiên, một số người có thể biến cả hai thành của riêng mình và “nhân đôi” chúng lên.
Trong trường hợp của Masaru, cậu bé này thừa sức “nhân đôi” mà có khi là “nhân ba” hoặc hơn ấy chứ.
Âm thanh đó ngọt ngào và hào hoa như vậy, nhưng vẫn có cả u tối phức tạp. Thứ âm hưởng của châu Âu truyền thống, ánh sáng và bóng tối của chất Latin, thi hứng phương Đông và sự khoái hoạt của nước Mỹ. Tất cả hòa hợp và chung sống với nhau không chút khiên cưỡng trong âm nhạc của chàng trai này. Mỗi lần thay đổi khúc nhạc hay đổi sang một góc độ khác, cậu ta lại phô bày ra những biểu hiện khác nhau của tính đa diện trong chính mình. Nó hóa thành sự thu hút bí ẩn và thúc đẩy người ta muốn nghe thêm những khúc nhạc khác của cậu.
Những người trẻ tuổi mang diện mạo hào nhoáng thế này dễ bị các tay lão luyện trong nghề coi nhẹ, nhưng Masaru lại được những người lớn tuổi và dân chuyên nghiệp đón nhận.
Ánh mắt bà dừng lại ở số lượng khán giả nữ đông đến đáng chú ý dưới tầng một.
Phụ nữ Nhật Bản rất nhanh nhạy với sắc đẹp và các ngôi sao. Masaru chưa gì đã được công chúng đón nhận nhiệt tình rồi.
Ghế trên tầng hai mang cảm giác gần với sân khấu hơn, thành thử tiếng đàn của Masaru như mang tới ảo giác bị những hình ảnh bật ra từ cuốn sách tranh sầm sập đuổi tới rất gần.
Bach rất hay, Mozart cũng không vừa. Hẳn là cậu đã học hành cật lực chứ không hề phó mặc vào tài năng ở mức đàn được âm hay là xong. Đương nhiên, Nathaniel không bao giờ cho phép học trò của mình chây lười.
Giống như thầy Hoffmann.
Bà bỗng “à” lên khi nghĩ tới điều này.
Nathaniel có lẽ đã tự gánh lên vai cái thiên chức biến Masaru thành người kế thừa thầy giáo của mình.
Bà đột nhiên muốn nhìn về phía ông nhưng cố kìm mình lại.
Giờ nghĩ lại mới thấy thầy Hoffmann cũng là con lai. Bà thầy ấy là một phụ nữ người Nhật được gả vào gia đình quý tộc người Phổ [51] . Cha thầy là một nhạc trưởng lớn, mẹ là một prima donna [52] nổi danh người Ý. Hồi nhỏ, thầy được gửi nhờ ở nhà người thân thuộc mọi quốc gia. Cá tính vững vàng mang sự phức tạp đa diện đó đã hun đúc nên những nhạc phẩm vĩ đại mang danh Yuji von Hoffmann.
Nathaniel cống hiến hết mình cho thứ âm nhạc đó, chắc đã tìm thấy được Hoffmann thời đại mới trong Masaru. Chính vì thế, ông ta mới dao động đến vậy khi hay tin thầy mình giấu học trò riêng.
Phải, đứa học trò này xứng đáng để ông ta trông mong tới mức đó.
Mieko chăm chú dõi theo Masaru khi cậu hoàn thành bản nhạc thứ hai.
Tiếp theo là “Mephisto Waltz”. Một khúc nhạc giống với Aya.
Kanae tỉnh táo phân tích.
Vòng Một có tổng thời gian biểu diễn là hai mươi phút. Một khúc nhạc trong Fugue ba giọng trở lên từ tuyển tập “The Well-Tempered Clavier” của Bach. Chương Một hoặc nhiều chương bao gồm chương Một trong các bản Sonata của Haydn, Mozart hoặc Beethoven. Và một khúc nhạc của nhạc sĩ phái lãng mạn. Hai khúc nhạc ban đầu khó thể hiện được sự chênh lệch trình độ giữa các màn biểu diễn, nên các thí sinh sẽ có xu hướng lựa chọn bài thứ ba là một bản nhạc khó. Cô lướt qua tập chương trình, thấy đa phần là các bản nhạc của Liszt hay Rachmaninoff. Thời gian dành cho khúc nhạc thứ ba là khoảng mười một tới mười hai phút. Vì khúc nhạc này chiếm kha khá thời lượng trình diễn nên chỉ có năm thí sinh chọn “Mephisto Waltz”. Một thí sinh đã biểu diễn vào hôm qua, nhưng họ đã bỏ lỡ. Cô có ngó thử đánh giá trên mạng nhưng không thấy đề cập đến mấy, cũng tức là không phải màn trình diễn xuất sắc gì cho cam.
Vậy thì, màn trình diễn của “hoàng tử Juilliard” này chắc chắn sẽ trở thành tiêu chuẩn.
Kanae tập trung tâm trí, thẳng lưng lên.
Chàng “hoàng tử” đã thể hiện một Bach đậm chất quý phái và đẩy một Mozart tới độ tinh khiết tối đa nay đột ngột bẻ lái sang chế độ “rực rỡ”.
Chẳng khác gì đổi người chơi vậy. Sự “nhiệt huyết lạnh lùng” trong khúc nhạc của Liszt bùng lên khắp cơ thể hứa hẹn chủ đề khúc nhạc bùng nổ.
Khi một người kém tài chơi Liszt, các âm thanh sẽ trở thành những tiếng nảy tưng tưng đập vào tai, nhưng những ngón tay của “hoàng tử” đang nhẹ nhàng nhảy múa trên những phím đàn.
Vang vang, vang vang. Quá tuyệt.
Kanae cảm thán. Một người có thể chơi để tiếng đàn piano to đến thế, hiệu quả hơn nhiều pianissimo [53] , nhịp mạnh yếu dặt dìu đến khó tin tạo hiệu lệnh cho cảm xúc.
Bình thản mang tới một glissando [54] hoàn hảo.
Một giai điệu tremolo rung lên ngọt ngào mà đau đớn, trong veo.
Về mặt kỹ thuật, cô quen nghe người giỏi rồi nên không lấy làm lạ, nhưng trình độ của “hoàng tử” vẫn thuộc dạng vượt trội.
Từng khớp nối ngoạn mục đến đáng ngưỡng mộ. Cách biểu diễn tinh tế cướp lấy và dẫn dắt trái tim thính giả theo ý mình.
Khi những hợp âm cuối cùng tan biến và những dư âm cuốn theo, “hoàng tử” đứng dậy và tiếng reo hò ầm ĩ như nổ tung cả hội trường.
“Hoàng tử” nở nụ cười, đặt một tay lên ngực và cúi đầu thật thấp. Gương mặt tươi cười điển trai đó khiến quan khách càng thêm phát rồ.
“Ui, tuyệt quá đi. Chắc cậu ta sẽ giành chiến thắng nhỉ.”
Aya phấn khích vỗ tay, chỉ tổ khiến Kanae càng thêm thất vọng.
Bản “Mephisto Waltz” này đã thành tiêu chuẩn mất rồi. Con bé không nghĩ được rằng thằng nhóc kia sẽ tạo bất lợi cho mình hay sao.
Hoàng tử vẫn tươi cười rút vào bên trong cánh cửa xoay. Kể cả khi cậu ta biến mất sau cánh cửa, dư âm hào hoa vẫn còn lưu lại trên sân khấu.
Đúng là giỏi thật. Không cần mình dự đoán tương lai, “hoàng tử” đó là hàng thật giá thật, ừm, cậu ta đã là ngôi sao rồi.
Những tiếng tung hô như sóng cồn vẫn không hề dừng lại.