INTERLUDE[45]
“May có thí sinh cuối cùng vớt lại.”
“Ừ đúng, hệt như cuối cùng cũng được nghe thấy âm nhạc.”
Trên đường rút về phòng chờ, các giám khảo dần được giải phóng khỏi cảm giác căng thẳng và khổ sở, bắt đầu thể hiện ra cảm xúc thật của mình cùng những tiếng cười.
Thật sự rất khá, cậu chàng đó.
Mieko khắc cái tên Takashima Akashi của thí sinh cuối cùng vào trong tim mình.
Bà hoàn toàn không biết gì về cái tên đó tới khi nghe màn trình diễn kia, đương nhiên chẳng mấy người bình luận gì về cái tên đó trước cuộc thi.
Thí sinh cao tuổi nhất, hai mươi tám.
Tuổi hai mươi tám cũng đồng nghĩa được xếp vào hàng kỳ cựu trong thế giới cạnh tranh của những cuộc thi, nơi người ta có xu hướng để ý tới những người trẻ tuổi. Đương nhiên họ có kỹ thuật và lực biểu cảm. Nhưng chỉ dựa vào số lần tham dự các cuộc thi thì chẳng khác gì đẽo cày giữa đường, những người quá quen với xu hướng và thủ pháp cho từng cuộc thi dễ dẫn tới đánh mất chính mình. Tuy nhiên, chàng trai này đã né được vết xe đổ khi tham gia với tư cách một thí sinh kỳ cựu. Phong cách biểu diễn của cậu ta thoạt nhìn có vẻ chính thống, nhưng lại độc đáo đến đáng ngạc nhiên. Không phải kiểu tự mãn, mà vẫn hấp dẫn người nghe.
Bà vui mừng khi gặp được một thí sinh như vậy. Tiếng đàn đó mang lại ấn tượng đẹp đẽ và thoải mái, và cảm giác mình đang nghe một thứ có chút thú vị tạo nên sự hấp dẫn độc đáo mà không thiên lệch.
Khi phải nghe liên tục các màn trình diễn để kiểm tra kỹ thuật của các thí sinh, lỗ tai sẽ dần bị tích bẩn dù họ cố gắng lắng nghe một cách cởi mở tới mức nào. Có lau hoài lau mãi cũng không thể xóa sạch những vết tích trong tai cứ như chất bẩn đóng cặn lại. Các bản nhạc dần dần biến thành những khối âm thanh, không thể thưởng thức chúng như âm nhạc thông thường.
Nhưng họ có thể lắng nghe màn trình diễn của Akashi như tận hưởng âm nhạc thực thụ. Giống như lỗ tai đã được lấy hết ráy bẩn, thông thoáng trở lại.
Việc phản ứng của thính giả phổ thông cũng cùng cảm xúc với dân chuyên nghiệp thật sự là điểm kỳ diệu của âm nhạc. Tưởng vậy nhưng phản ứng của người chuyên nghiệp và dân nghiệp dư cũng có khi khác nhau.
“Thấy thế nào?”
Nathaniel bước tới bên cạnh, hỏi han.
Tâm tình lão già này có vẻ cũng không tồi.
“À, đúng rồi, đúng rồi. Cảm giác của một cuộc thi chứ còn gì nữa.”
Nathaniel cười khùng khục.
“Đúng giọng điệu của Mieko nhỉ.”
“Tôi ít khi làm giám khảo mà. Trước lúc bước tới hội trường thì khá là vui thú đó, nhưng tới rồi mới lại được sự khó khăn và phiền phức không khác gì trước kia. Năng lực học tập bằng không luôn.”
“Đường còn dài mà. Lúc đầu bay bổng quá, sau sẽ khổ lắm đấy.”
“Giờ tôi mới nhớ hình như anh từng nói câu đó trước kia.”
Phải, giống như các thí sinh trông đợi “vào các cuộc thi sau này” thì các giám khảo cũng luôn trông đợi vào sự xuất hiện của “ngôi sao tiếp theo”. Một cuộc đua kéo dài gần hai tuần, nhất là trong năm ngày liên tục của vòng Một, người nghe cũng cần có thể lực nên không biết cách phân bổ phù hợp thì khó vượt qua nổi.
“Anh thì sao? Có thích màn biểu diễn nào không?”
“Trình độ cao đấy. Kỹ thuật đồng đều thế này thì quả là đánh đố nhau. Nếu năng lực không vượt hẳn lên e khó nổi bật lắm.”
“Cũng tức là bảo bối của anh vẫn khá hơn chứ gì.”
Vẻ thoải mái của Nathaniel thể hiện niềm tin tuyệt đối vào cậu học trò của mình.
“Không, không. Học tài thi phận mà.”
“Gớm, tự tin thế cơ mà. Anh thấy cậu trai cuối cùng thế nào?”
“Cảm xúc tốt đấy. Vững chãi.”
“A, đúng đó.”
“Ta ăn tối cùng nhau nhé?”
“Được đấy. Anh tính ăn gì?”
“Quán Ấn dưới tầng hầm thì sao?”
“OK. Ăn ít đồ cay tăng sĩ khí thôi.”
Người ta đã thu lại hết phiếu chấm điểm. Hai người quay lại phòng chờ rồi nhanh chóng ra một nhà hàng bên trong khách sạn. Ban tổ chức có chuẩn bị đồ ăn vặt, nhưng một khi các giám khảo phải chịu đựng xuyên tám tiếng như vậy, họ vừa mệt vừa đói. Các nhà hàng thuộc khách sạn địa phương này có giờ chốt gọi món [46] khá sớm, cũng chỉ gọi được rượu và vài món sẵn có. Cả hai hợp nhau được cái khoản phàm ăn.
“Anh xong thủ tục ly hôn rồi đó hả?”
Sau khi chạm cốc, Mieko thẳng thừng vào đề.
Nathaniel nhăn mặt.
“Có vẻ cũng xuôi. Chỉ cần thỏa thuận nốt khoản tiền bồi thường.”
“Diane vẫn khỏe chứ?”
Mieko từng gặp qua con gái Nathaniel. Cái giới này bảo lớn là lớn mà nhỏ cũng là nhỏ, nên bà vẫn phải chạm trán Nathaniel sau khi họ đã chia tay.
“Con bé khỏe lắm. Anh cứ nghĩ nó thích bố hơn, nhưng giờ chẳng biết nữa.”
“Tại sao?”
“Sắp tới, Diane sẽ ra mắt với vai trò ca sĩ.”
“A, chúc mừng. Con bé tính theo dòng nhạc gì?”
“Nhạc pop. Từ thời cấp hai, nó đã lập ra một ban nhạc nữ, hình như định đi lên chuyên nghiệp luôn.”
“Hê. Tôi thấy con bé dễ thương lắm, chẳng giống anh chút nào.”
“Ừ đấy.”
Nathaniel nhận luôn.
“Anh thấy nó cũng có năng khiếu âm nhạc đấy. Nhưng lại không biết gì về xã hội bên ngoài. Đằng nào vợ anh có nhiều thế lực trong giới nghệ sĩ còn được người ta vị nể. Cô ấy có thể giúp quản lý công việc của con bé được luôn nữa.”
“À, ra vậy.”
Nathaniel cứ bay đi bay về khắp thế giới, thật sự không thể ở bên con gái mãi được. Vợ ông là nữ diễn viên nổi tiếng nhưng phạm vi hoạt động hầu như chỉ giới hạn ở Anh nên có thể ở bên con.
“Nhưng đằng nào vẫn còn quyền cha mẹ cơ mà. Sống xa nhau cũng không có gì đáng lo.”
“Không thích.”
Nathaniel lắc đầu.
Người đàn ông này một khi đã nói là “không thích” thì khó lòng dời đổi, Mieko biết vậy nên cũng chẳng nói thêm gì. Nhưng vẫn cố gắng đổi cách tiếp cận.
“Dù sao vẫn không thay đổi được sự thật hai người là cha con mà. Nhà tôi đấy, giờ tôi thành bạn qua mail với con trai rồi.”
“Đúng rồi, thằng bé chắc đi làm rồi hả?”
“Ừ. Thành viên chức rồi.”
“An tâm được rồi đấy.”
“Cũng đúng. Nó là một đứa trẻ thông minh mà.”
“Em vẫn còn ở với người kia hả?”
Nathaniel nhìn thẳng vào Mieko.
“Anh nói người kia là sao? Không có ý bảo cha của thằng bé chứ?”
“Không phải. Cái cậu nhạc sĩ phòng thu kém em mấy tuổi ấy.”
“Phải, vẫn sống cùng. Tuy không chính thức trên giấy tờ.”
Hiện tại, Mieko đang chung sống với một nhạc sĩ kém mình tám tuổi. Cậu ấy vừa có khả năng biên khúc vừa có khả năng biểu diễn, là một người đàn ông chỉn chu và là một nhà soạn nhạc ưu tú. Độ tuổi tâm lý cậu ấy không khéo còn trưởng thành hơn cả Mieko. Hai người đều bận rộn công việc nên thời gian ở chung cũng ít. Được cái hợp tính nên ở cùng nhau cũng thoải mái và tự do.
“Em có thể quay về không?”
Mieko đang cắn dở miếng gà Tandoori [47] nên phản ứng chậm một nhịp, chớp mắt trước lời thổ lộ đột ngột kia.
“Về là về đâu?”
“Về với anh.”
“Ơ?”
Bà cũng phải thừa nhận câu nói đó chẳng khác gì thoại phim, nhưng người đàn ông này vẫn rất thẳng thắn trong những chuyện thế này. Trái ngược hẳn với sự thiếu quyết đoán trong thời điểm chia tay.
Đúng vậy, anh ta vẫn luôn là như thế.
Mieko gật gù trong đầu.
“Vậy phải làm sao với cô thư ký dễ thương của anh đây?”
Mieko trả miếng bằng giọng điệu nhẹ tênh, thái độ cho thấy không coi lời ông ta là nghiêm túc. Thật tình bà cũng rung rinh trước lối ăn nói bộc trực đó như thời đầu mới yêu, nhưng ký ức về cuộc sống ngột ngạt vật vã tới tận lúc chia tay đã bào mòn sức lực của bà. Người ta cũng đồn thổi nguyên nhân việc ông phải trả một khoản phí bồi thường rất lớn cho người vợ bây giờ là vì chuyện tình cảm ngoài luồng, ý chỉ sự tồn tại của một cô nàng Ba Lan xinh đẹp mỹ miều, thành thạo năm thứ tiếng. Trực giác mách bảo bà rằng người đàn ông này chỉ đang ngựa quen đường cũ muốn giãy ra mà thôi.
“Ái chà, đến em cũng nói vậy sao?”
Nathaniel cười gượng.
“Cô bé ấy là một thư ký có năng lực. Không hơn không kém.”
“Ai mà biết được.”
Mieko nhún vai.
“Tôi nghe không ít lời đồn đâu.”
Nathaniel khốn khổ kêu trời.
“Đồn đãi. Đi đâu cũng thấy lời đồn đãi. Nào là cô ấy mang thai con của anh và bí mật về quê sinh nở, nào là cô ấy bị ép đưa đẩy để giúp sếp giải tỏa căng thẳng và được tống cho một khoản phí ngậm miệng khá lớn. Thật tình, không bao giờ thôi ngạc nhiên cho được. Nhờ thế, vợ anh mới tăng tiền phí bồi thường lên chóng mặt. Anh cũng muốn kiện đứa nào đó, nhưng lại chẳng moi ra được ai để kiện.”
Mieko cũng thầm đồng tình với sự bực dọc của người đàn ông này. Mieko thuộc dạng người khoáng đạt, nhưng hồi trẻ cũng bị ghét bỏ không ít vì những lời đồn thổi vô trách nhiệm chỉ vì dăm ba kẻ tọc mạch.
“Tiền thuế của sự nổi tiếng đấy. Cái giới này dẫu sao cũng hạn chế ghế ngồi, phần lớn cũng là do ghen tị với tài năng của anh mà thôi.”
Bà dùng cách nói đó để bẻ lái câu chuyện, có vẻ cũng giúp xoa dịu trái tim tự tôn của người đàn ông này phần nào. Nathaniel liền bật cười.
“Chà, thôi vậy. Tóm lại, anh thực lòng đấy. Từ khi chia tay em tới giờ, anh cũng học được ít nhiều. Anh tự tin lần này chúng ta sẽ êm xuôi thôi. Trong thời gian diễn ra cuộc thi, em có thể cân nhắc chuyện này không?”
Lần này tới lượt Mieko cười gượng.
Úi chà chà, tính đùn đẩy trách nhiệm cho tôi cơ đấy. Tôi đây kém khoản làm bài tập lắm.
“Nhân tiện,” Nathaniel lấy một miếng bánh nan quẹt cà ri thịt cừu, đột nhiên thay đổi giọng điệu.
Cả ngữ điệu lẫn biểu cảm đều thay đổi, Mieko cũng phải giật mình.
“Anh muốn hỏi em về hoàng tử mật ong hay hoàng tử ong mật gì đó.”
Mieko thầm thở dài trong lòng.
Biết ngay ông ta sẽ lôi chuyện này ra mà.
“Tôi đã phản đối đó chứ.”
Bà tính kiếm cớ gì đó, nhưng ánh mắt sắc bén như đang tìm kiếm câu trả lời của Nathaniel vẫn không hề đổi sắc.
“Vậy thực chất chuyện này là thế nào? Anh muốn nghe em kể lại về ấn tượng chân thật của mình.”
Mieko nhận ra sự nôn nóng trong Nathaniel.
“Như nào? Giống thầy Hoffman biểu diễn không?”
Giọng điệu cộc cằn, còn nhanh nữa. Tuy thận trọng che giấu rất kỹ, nhưng sự sốt ruột đang lẩn quất đâu đó.
Mieko như bị đâm thẳng vào lồng ngực. Bà như nhìn thấu bóng dáng cậu thiếu niên thiên tài kỹ tính ngày nào.
À, con người này chuẩn là học trò của thầy Hoffmann rồi. Trước mặt thầy Hoffmann, anh ta vẫn luôn là cậu bé nhút nhát cho đến tận bây giờ. Có phải ai cũng vậy trước mặt người thầy họ tôn thờ chăng?
Mieko lắc đầu thật mạnh.
“Không. Chả giống tí nào cả. Tôi thấy chán ghét cực độ. Phải nói là cự tuyệt. Khoảnh khắc nghe xong, tôi chỉ muốn tung hê hết lên. Vì cảm giác chẳng khác gì phủi bay hết âm nhạc của thầy Hoffmann vậy.”
Bất thình lình, cơn giận dữ khủng khiếp lúc đó như lóe lên trong một thoáng. Nhưng nó chỉ diễn ra trong một khắc, rồi lập tức tan biến.
Vẻ mặt Nathaniel vô cùng phức tạp.
Bối rối và nhẹ nhõm.
Bối rối vì tại sao người giáo viên nghiêm khắc mình vẫn tôn thờ lại đào tạo ra một học trò như vậy. Đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm bởi đứa trẻ đó không phải người kế thừa chính thống của người thầy yêu dấu.
“Nhưng lá thư tiến cử đó là hàng thật đúng không?”
Nathaniel e dè hỏi tiếp.
“Ừ, đúng đó. Ghét nhất là nó còn dự đoán chính xác là sẽ có những người như tôi, kháng cự khi nghe màn trình diễn của hoàng tử bụi bặm đó.”
Bà nhớ lại cả nỗi xấu hổ khi đó. Nhưng cảm giác này giày vò mãi không chịu tan biến đi.
“Hoàng tử bụi bặm?”
Nathaniel trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, bà bèn kể lại mẩu chuyện nhỏ về cái tên “Jin”. Cuối cùng, ông cũng có thể giải tỏa căng thẳng và nở một nụ cười.
“Vậy nên, thú thật là tôi không dám chắc gì cả. Tại sao mình lại tức giận đến thế, còn Smirnoff và Simon lại vô cùng tán thưởng. Tại sao cậu nhóc đó lại lôi kéo ra được hai loại phản ứng hoàn toàn trái ngược đến thế. Nhưng hai người đó đã bắt ép tôi phải chấp nhận rằng có thể tạo ra được phản ứng ở mức đó cũng là giỏi rồi.”
Bà quyết định không nói ra lý do lớn nhất là để chọc ngoáy các thầy bà bên đội New York. Mặc dù Nathaniel không nằm trong số các “thầy bà” kia nhưng vẫn là giảng viên của trường Juilliard bên đó.
“Simon và Smirnoff cũng nói thế. Họ thấy vô cùng phấn khích, nhưng chỉ lưu lại mỗi ấn tượng đó thôi và không còn nhớ bản thân màn trình diễn như thế nào nữa.”
Ra vậy, gã đàn ông này có hứng thú với buổi tuyển chọn ở Paris và đã chạy vạy hỏi han khắp nơi rồi.
Mieko tràn đầy hứng thú nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Đương nhiên, ông ta cũng muốn thu thập thông tin về địch thủ của đứa học trò cưng nữa. Dù sao, cũng không khó tưởng tượng ông ta đã sốc đến thế nào trước việc Hoffmann giấu một học trò trong những năm tháng cuối đời.
“Phía văn phòng không cho anh nghe phần ghi âm của buổi tuyển chọn. Bảo đó là quy định.”
Nathaniel làu bàu oán trách.
Mieko linh cảm có bàn tay Olga nhúng vào vụ này.
Nếu Kazama Jin thắng giải lần này, phần ghi âm đó sẽ hốt bạc. Còn nếu cậu bé thành quả bom xịt thì họ cứ quẳng vào kho và coi như một đánh giá sai lầm là được. Lúc đó “đánh giá sai lầm” kia sẽ thành đòn chí tử giáng lên đầu những người tuyển chọn là bà và hai ông già kia.
“Hôm nọ, anh Numa có nhắc đến vụ này. Chắc chắn Hoffmann xem Kazama Jin là học trò của mình. Daphne còn nói rằng Hoffmann thi thoảng chủ động rời nhà đi dạy học mà.”
Nathaniel thật sự bị sốc trước lời kia, Mieko cũng hơi hối hận. Bà cứ cho rằng ông đã nghe ai khác kể lại vụ này rồi.
“Thầy ấy chủ động đi dạy?”
Cũng không quá khó hiểu. Ông chưa từng nghe chuyện thầy mình chủ động ra ngoài dạy dỗ một ai.
“Thầy Hishinuma đã hỏi chuyện cô Daphne sao?”
Nathaniel suy nghĩ mông lung. Dáng vẻ tựa như sẵn sàng lùng cho bằng được Hishinuma Tadaaki để truy hỏi.
“Phải.”
Mieko thận trọng tiếp lời.
“Nãy anh vừa hỏi thì phải? Kazama Jin được gọi là hoàng tử mật ong hay hoàng tử ong mật gì đó, bởi cậu bé là con nhà nuôi ong. Cậu bé này có vẻ hay phụ giúp bố mình và hay quen với cuộc sống di chuyển thường xuyên. Tôi đoán thầy Hoffmann phải chủ động đi dạy vì đứa trẻ sống trong môi trường khá đặc thù.”
Nathaniel lại càng trầm tư hơn.
“Thôi, có lẽ những năm cuối đời, thầy ấy cũng muốn trở lại với thời hồn nhiên ngây ngô.”
Mieko cố tìm cách an ủi, nhưng Nathaniel lại xụ mặt ngước nhìn bà.
“Đừng bảo là em thật lòng có ý nói vậy?”
Giọng điệu gay gắt đó làm Mieko không khỏi bối rối trong một khắc.
Bà nhận thức được tóc tai Nathaniel sắp dựng ngược lên rồi.
“Không thể, chắc chắn thầy không làm chuyện đó đâu. Thầy ấy vẫn luôn minh mẫn, tĩnh tại và nghiêm túc với âm nhạc hơn bất cứ ai tới tận giây phút cuối cùng.”
Trước cơn tức giận đang xồ lấy mình, Mieko cũng xụ mặt.
Bà vừa ấm ức khi chỉ định an ủi tâm tình con người kia thôi mà bị chính lời mình phản ngược lại như vậy, vừa thấy bực dọc khi bản thân lỡ nói ra những lời an ủi không thể khen nổi kia.
“Tôi biết rõ mà, mấy chuyện đó.”
Mieko lạnh lùng nói.
“Vậy thì em đừng ăn nói kiểu đó. Mà sao thầy ấy lại nhận về một học trò như vậy?”
Nathaniel lại tự ôm đầu.
À, đúng rồi, đúng rồi. Ông ta vẫn luôn là một kẻ như vậy.
Mieko bỗng chốc thấy sự việc lúc này có chút quen thuộc.
Người đàn ông càm ràm về những mối lo lắng trong lòng để tìm kiếm sự an ủi, nhưng khi đối phương buông lời an ủi lại bị phản ngược lại. Bà vẫn mang sẵn cảm giác đó từ trước, nhưng vẫn cứ tái diễn sai lầm cho tới tận khi mọi thứ chấm dứt.
“Thôi thì, cậu bé đó sẽ biểu diễn trong ngày cuối cùng vòng Một, anh cứ thử nghe tận tai xem sao. Đằng nào tôi có giải thích rã bọt mép, anh cũng chẳng thấy thuyết phục nếu không đích thân nghe thử.”
Mieko rút điếu thuốc lá ra, nhưng nhận thấy quán này cấm hút thuốc. Bà thầm rủa mấy cái trào lưu thế giới.
“Masaru sẽ không thua đâu.”
Nathaniel làu bàu trong miệng.
“Có lẽ, đó là đứa học trò bảo bối mà anh đã nói đến thế cơ mà.”
Mieko nói đầy vẻ mỉa mải, uống ực một ngụm trà Chai. Trà đã lạnh, một lớp sữa mỏng dính nơi môi. Bà nhăn mặt.
“Sao em dám nói thế chắc chắn thế. Em còn chưa nghe màn trình diễn của thằng bé cơ mà.”
Nathaniel vặc lại. Tuy không căng như vừa nãy.
“Anh cũng đã nghe màn trình diễn của Kazama Jin đâu. Coi như huề.”
Mieko bậm răng cào lớp váng còn vương nơi môi, hừ mũi.
Thật tình, tôi còn muốn nghe màn biểu diễn của cậu bé đó hơn anh ấy. Rốt cuộc, cậu bé đó là quái vật phương nào, thầy Hoffmann đã toan tính điều gì. Không nghe lại thì không thể chắc chắn được. Đúng rồi, tôi muốn nghe đến phát rồ hơn anh rất nhiều ấy chứ.
Mieko nhìn người đàn ông đang ôm đầu, càu nhàu trong dạ.