Chương 6 Vụ án đầu người vô danh
An Vũ Nhu có hai a hoàn thân cận, một người là Ánh Nguyệt được dẫn từ nhà mẹ đẻ qua, một người là Thục Hương sau khi đến nhà họ Đồng mới nhận.
Ánh Nguyệt có thể nói lớn lên cùng An Vũ Nhu, cả ngày quanh quần bên tiểu thư nhà mình, không có cuộc sống riêng gì cả.
Nhưng Thục Hương thì khác, năm nay nàng ta mười bảy tuổi, không tính là lớn, nhưng cũng không còn nhỏ nữa.
Hai năm trước nàng ta bán thân vào nhà họ Đổng, không lâu sau thì An Vũ Nhu đến, trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này.
Thục Hương sẽ không làm đầy tỏ mãi, khế ước nàng ta voi nhà họ Đổng có hiệu lực năm năm, nay đã qua hai năm, đợi thêm ba năm nữa là nàng ta có thể rời khỏi phủ rồi.
Tất nhiên, nếu trước thời hạn này nàng ta có thể tích cóp đủ ngân lượng, đồng thời cũng được chủ tử đồng ý, sẽ có thể giải trù khể ước trước hạn.
Nhưng Thục Hương không có ý định này, một là năm đó so di phải bán thân làm đầy tỏ là vì trong nhà đã nghèo đến mức không có miếng ăn. Mẹ thì bệnh nặng, cha là người làm nòng, thu hoạch hàng năm sau khi nộp thuế chỉ đủ cho cả nhà ăn uống, nào dư dả tiền cho mẹ mời thầy lang, bốc thuốc... Nàng ta còn có một em gái, nhỏ hơn nàng ta ba tuổi, khi nàng ta bán thân vào Đồng phủ, em gái nàng ta còn chưa tròn mười hai. Tuổi còn quá nhỏ, nàng ta thật sự không nở để em gái chịu khổ, cho dù chủ tốt thế nào, chung quy vẫn chỉ là đây tỏ, phải hầu hạ người khác. Hai là, nàng ta phải thừa nhận rằng An Vũ Nhu đối xử với mình rất tốt.
Ban đầu nàng ta chỉ muốn vào Đồng phủ làm công việc nặng nhọc, nhưng có lẽ do nàng còn trẻ, hoặc cũng có lẽ do khi đó Đồng phu nhân vừa chuyển đến, nên phu nhân mới nghĩ thay vì tìm một người trong số các nô bộc lâu năm của nhà họ Đổng hầu hạ mình, chỉ bằng cất nhắc người mới, từ từ bồi dưỡng, cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực cho mình.
Trong thời gian hầu hạ An Vũ Nhu, Thục Hương luôn rất cẩn thận, sợ mình thiếu kinh nghiệm, làm không đủ tốt, khiến nàng phật lòng. Nhưng cũng chính vì như vậy mà An Vũ Nhu rất khoan dung với nàng ta, không gây khó dễ gì.
Cả Ánh Nguyệt và Châu ma ma bên cạnh An Vũ Nhu cũng rất hòa nhã, khi tiếp xúc không hề tỏ ra kiêu căng, cũng không bắt nạt hoặc xem thường một cô gái xuất thân nông thôn như nàng ta.
Cuộc sống như vậy, nàng ta rất hài lòng, số tiền kiếm được cũng đỏ dần trong nhà rất nhiều.
Ít ra thì bệnh tình của mẹ đã được kiểm soát, dần dần tốt hơn. Cộng thêm danh tiếng của nhà họ Đồng tại thôn Trường Lạc này, cũng có không ít người muốn bợ đỏ, rõ ràng nhất là em gái nàng ta năm nay chỉ vừa qua tuổi mười bốn mà đã có không ít bà mai tìm đến hỏi cưới.
Thục Hương biết, đó đều nhờ thể diện của Đổng phu nhân, cũng là phúc phần của mình.
Đây là cuộc sống nàng mong muốn nhất; nếu có thể, nàng muốn được ở lại bên cạnh phu nhân mãi. Nhưng gần đây, nàng ta dần dần dao động..
Nàng ta muốn rời đi vì một người đàn ông.
Người đó họ Điền, tên gọi Điền Lực, con trai của người bán rau cho Đổng phủ.
Trước khi được An Vũ Nhu nhận làm a hoàn trong phòng mình, Thục Hương từng giúp việc trong nhà bếp đó ba tháng. Cũng trong thời gian này, nàng ta quen biết Điền Lực.
Hai người tuổi tác tương đương, sau vài lần trò chuyện, cả hai đều để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương. Về sau Thục Hương đến chỗ An Vũ Nhu, cơ hội họ gặp được nhau cũng ít hơn. Nhưng thức ăn của An Vũ Nhu bình thường đều do Thục Hương phụ trách trao đổi với nhà bếp, nên khó tránh vẫn còn chút qua lại với Điền Lực.
Chẳng hạn như ngày mai phu nhân muốn ăn ngó sen tươi, Thục Hương sẽ dặn Điền Lực sáng sớm hôm sau hái ngó sen tươi mang đến. Hoặc giả, gần đây phu nhân thường nhớ quê nhà, muốn ăn vài món rau cái khi ở thành Lâm An nàng thường ăn, Thục Hương cũng sẽ thông báo trước, nhờ Điền Lực cố gắng tìm về, xoa dịu nỗi nhỏ quê nhà của phu nhân.
Qua lại nhiều lần như thế, dần dà hai người đã hiểu ý nhau, về sau nội dung trò chuyện của họ không chỉ dừng lại ở việc chăm lo cho chủ nhân nửa...
Có lúc hai người tán gẫu, Thục Hương sẽ nhắc đến hạt sen mình từng ăn bên hồ sen, ngày hôm sau khi đến phòng bếp sẽ nhìn thấy ở đó có vài bông sen, trên cánh hoa vẫn còn đọng nước. Hỏi ra mới biết là do Điền Lực hái, nhờ đầu bếp lén đưa cho nàng ta. Hoặc giả, trong phủ có quy củ, không cho người hầu ra ngoài mua đồ ăn vặt, Điền Lực sẽ đem một gói hạt dẻ nướng hoặc hồ đào từ bên ngoài vào, nhân lúc không ai chú ý, lén lút lấy ra nhét cho nàng ta rồi bỏ chạy.
Về sau nữa, hắn bắt đầu giúp nàng gửi đồ về cho người nhà, có lúc mẹ hoặc em gái muốn gửi gì đó cho nàng ta, sẽ nhờ Điền Lực mang qua giúp.
Cuộc sống vốn yên ổn, nhờ gặp được hắn mà trở nên ngọt ngào. Thậm chí có vài lần đến lượt mình được nghỉ, Thục Hương sẽ về thăm nhà, sau đó cùng Điền Lực hẹn gặp nhau ở ngoài, tâm sự chuyện trò.
Hôm nay là ngày Thục Hương về thăm nhà, sáng sớm mai nàng phải quay về Đổng phủ; phải đến ngày này tháng sau mới có cơ hội ở bên nhau một ngày.
Ngày mai trước khi hồi phủ, Điền Lực hẹn nàng cùng ngắm trăng, nói rằng có chuyện cần bàn. Nàng lờ mờ đoán, chắc hắn muốn hỏi nàng ta chuyện chuộc thân.
Điền Lực cũng từng nhắc chuyện này với nàng ta hai lần, nói rằng trong nhà đang hối thúc, hi vọng hắn nhanh chóng thành thân, kế thừa gia nghiệp. Nhà họ Điền tuy không giàu có, nhưng so với gia đình bình thường cũng được xem là khá giả. Cha mẹ Điền Lực hình như cũng biết chuyện của hai người, biết rõ gia cảnh nàng nghèo khó, lại là một a hoàn, vậy mà không che bại, điều này khiến Thục Hương rất cảm kích.
Nhưng cha mẹ Điền Lực luôn thúc giục hắn nhanh chóng thành thân, muốn sớm được bể cháu, Thục Hương đã ký khế ước bán thân năm năm, phải đợi thêm ba năm nữa mới có thể rời khỏi phủ...
Thời gian ba năm biến cố gì đó nên Điền quá dài, sợ nhất trong quá trình này xảy ra Lực đề nghị chuộc thân cho nàng. Hắn từng gặp Đổng phu nhân một lần, cảm thấy nàng là vị phu nhân dịu dàng lương thiện nhất trên đời. Một người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không gây khó dễ họ, nên chỉ cần Thục Hương đồng ý, hắn bằng lòng đi cầu xin Đổng phu nhân để Thục Hương rời khỏi phủ sớm.
Sắc trời đã tối dần, mặt trăng cũng từ từ trèo lên giữa bầu trời. Giữa mùa hạ, không khí mang theo cảm giác ẩm ướt, may mà mặt trời đã lặn, nên lúc này cũng mát mẻ hơn đôi chút. Thục Hương mặc bộ váy màu tím nhạt, là quần áo cũ của An Vũ Nhu trước khi xuất giá, được giữ gìn rất tốt, cộng thêm An Vũ Nhu là người khiêm tốn, không thích quần áo quá xa hoa, nên bộ váy này tuy được may bằng chất liệu thượng hạng nhưng không hề nổi bật. Với thân phận của Thục Hương mặc lên người cùng không ai cảm thấy nàng ta cố ý khoe khoang. Lại còn tôn lên nước da trắng ngần của nàng ta, trong điềm đạm toát ra chút dịu dàng, xinh xắn đồng thời cũng thêm phần duyên dáng.
Bộ váy này Thục Hương vốn không nở mặc, nhưng nghĩ đêm nay có thể Điền Lực sẽ ngỏ lời yêu cầu mình gả cho hắn, trước khi ra ngoài không kìm được khấp khởi, sửa soạn kỳ càng một phen. Lúc này, nàng ta chải kiểu tóc Song Nha Kế, bên tóc mai cài đóa hoa đinh hương hái trước lúc ra khỏi nhà. Hoa đinh hương màu tím nhạt vừa khéo rất hợp với màu váy của nàng ta, khi gió thoảng qua còn mang theo hương thơm ngọt ngào, làm nổi bật nét đẹp như hoa của nàng ta. Trên dáy tại đầy đặn tròn trịa là đối hoa tại trân châu nhỏ nhắn, đây là món quà Ánh Nguyệt tỷ tỷ tặng nàng ta vào ngày sinh thần, tuy rằng không lớn, nhưng nàng ta rất thích.
Nghĩ đến chủ tử và Ánh Nguyệt, Châu ma ma đối xử thật tốt với mình, Thục Hương thấy sống mũi cay cay, nàng ta không nỡ rời khỏi Đổng phủ, càng không nỡ rời xa những người cùng sớm tối bên nhau trong hơn một năm qua.
Nhưng nàng ta không thể đi theo phu nhân trọn đời trọn kiếp được, tương lai Ánh Nguyệt cũng sẽ lấy chồng... Nàng ta không thể từ bỏ hạnh phúc cả đời mình để ở mãi bên cạnh họ.
Càng nghĩ Thục Hương càng buồn bực, nàng ta đã đứng dưới đình nghỉ mát ven đường này đợi gần một nén hương rồi, sao đến giờ Điền Lực vẫn chưa xuất hiện?
Vừa nghỉ xong, chợt nghe thấy có tiếng bước chân từ xa, cứ ngô tình lang của mình đã đến, nàng ta ngẩng đầu, cố nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân... Một lúc sau, chỉ có một bà lão đi đứng loạng choạng đi từ xa đến.
Không biết là người nhà ai, khuya thế này còn phải ra ngoài một mình. Nghĩ vậy, Thục Hương bất giác nhìn thêm mấy lần.
Nào ngờ không nhìn còn tốt, vừa nhìn lập tức giật nảy mình.
Hóa ra bà lão không phải ai khác, chính là đại nương họ Lưu, hàng xóm nhà mình.
Lưu đại nương này rất lắm chuyện, lại còn rất thích loan tin đồn. Nếu chuyện mình và Điền Lực hẹn gặp nhau dưới đình nghỉ mát ven đường để bà ta biết được, chẳng mấy ngày là sợ cả làng ai nấy đều biết.
Thục Hương lo lắng giậm chân, chỉ muốn bỏ chạy ngay bây giờ. Nhưng Điền Lực vẫn chưa đến, nếu hắn đến nơi không nhìn thấy mình, phải làm sao mới tốt đây?
Thấy Lưu đại nương đến ngày một gần, dường như còn cố ý ngước nhìn về phía đình nghỉ mát bên này, Thục Hương biết mình không thể do dự thêm nữa.
Nàng ta nhấc váy, không màng đến hình tượng, xoay người chạy xuống bậc thang, dọc theo lối nhỏ chạy vào rừng cây.
Đó là một rừng cây dày đặc, lúc này tối đen như mực, cơ thể mảnh mai của nàng ta nấp sau những thân cây to lớn kia, chỉ cần không đến quá gần, Lưu đại nương kia chắc sẽ không để ý thấy mình.
Chỉ cần đợi đến khi Lưu đại nương rời đi, nàng ta ra khỏi rừng cây này là được rồi. Nghĩ như vậy, nàng ta tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng trốn sau một gốc cây dương, cẩn thận ló nửa đầu ra quan sát tình hình bên này.
Lưu đại nương bị hoa mắt, không chú ý đến rừng cây nơi Thục Hương đang trốn. Song, bà ta đi quá chậm, đi hơn nửa ngày rồi vẫn chưa ra khỏi tầm nhìn của Thục Hương.
Đúng lúc này Điền Lực đến...
Hắn chạy đến đình nghỉ mát, không thấy bóng dáng Thục Hương dâu. Điền Lực lo sốt vó, thậm chí còn cất bước đuổi theo Lưu đại nương kia.
Thục Hương trốn sau gốc cây dương tức muốn ngất đi! Đây chẳng phải dâng dê vào miệng cọp ư?
Trong lúc nàng ta đắn đo tức tối, bỗng có một giọt nước từ trên rơi xuống.
Giọt nước kia rơi xuống ngay trên mặt nàng ta, Thục Hương bất giác nhìn ra bầu trời bên ngoài, nhỏ giọng lầu bầu: “Thật đen đủi, sao lại còn mưa nữa!”
Thật ra tháng Bảy ở phương Nam vốn nhiều mưa, nàng ta thấy thời tiết hôm nay không tệ, lại mặc bộ quần áo đẹp thế này, thế nên không mang theo ô. Không ngờ ghét của nào trời trao của ấy, nàng ta sợ Lưu đại nương phát hiện ra mình, Điền Lực còn chạy đi bắt chuyện với người ta! Nàng sợ trời mưa, trời cao cứ thế thích trêu ngươi, đổ mưa thật rồi!
Hậm hực giậm chân, nhưng cũng không có cách nào khác, nàng ta đành đứng yên lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, Điền Lực một mình ngô nghê quay trở lại đình nghỉ mát, hắn lo lắng dáo dác nhìn quanh.
Thục Hương thấy cuối cùng Lưu đại nương đã đi xa, mới mím môi rời khỏi rừng cây.
Sắc trời tối đen như thế, nàng ta mặc bộ váy màu tím nhạt, giữa sắc đêm trông vô cùng xinh đẹp. Thế nên, Điền Lực rất nhanh đã nhìn thấy đồng thời vẫy tay về phía nàng ta.
Mọi lời oán trách đều tan biến khi nhìn thấy điệu bộ ngày ngô của hắn. Thục Hương mỉm cười tăng nhanh nhịp bước.
“Sao đến muộn thế, em đợi chàng cả nửa ngày rồi?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Nói đoạn, Điền Lực lấy một gói giấy đầu từ trong tay áo ra, “Ta nhớ ra nàng thích ăn bánh hạnh nhân ở chợ đêm, nên vòng qua đó mua…”
Còn chưa nói xong, hắn bỗng sững người, gói bánh hạnh nhân trong tay cũng rơi thẳng xuống đất, trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm Thục Hương.
Thục Hương cười tủm tỉm, cứ ngỡ bộ quần áo của mình quá đẹp, hắn nhìn mà ngẩn ngơ.
Thế là, nàng ta nhẹ nhàng cất bước, chầm chậm nhấc làn váy, bước lên bậc thang đình nghỉ mát...
Điền Lực bỗng nhiên lao đến như một mũi tên, giữ chặt vai nàng ta.
Thục Hương sững sờ, sao, sao lại phản ứng mạnh thế này?
Nàng ta đang nhíu mày, Điền Lực chợt lên tiếng: “Nàng không sao chứ? Sao trên mặt toàn là máu thế này?”
“Máu?”
Thục Hương ngơ ngác, nàng ta đang yên lành, máu từ đâu ra?
Nghĩ vậy, nàng ta vô thức đưa tay sờ lên mặt. Trên làn da mịn màng, hình như có thứ gì đó ươn ướt.
Đúng rồi, lúc này khi nàng ta trốn dưới gốc cây bị ướt mưa, trên mặt có vài chỗ ướt, nhưng nàng ta không để ý, dù sao mưa cũng không lớn, nhưng nay chạm nhẹ lên mặt mình, rồi nhìn bàn tay phải, nàng ta cùng giống Điền Lực, ngớ người ra đó.
Đầu ngón tay nàng ta nhuốm đỏ, thứ màu đỏ kia rõ ràng là máu tươi!
“Sao lại thế này!”
Thục Hương hét lớn, dùng cả hai tay không ngừng lau mặt, đến lúc này nàng ta mới nhận ra, không chỉ trên mặt, trên quần áo của mình cùng lốm đốm máu. Tựa như những đóa hồng mai, nở rộ trên nền vải tím nhạt.
“Nàng có đau không, có sao không?” Điền Lực muốn lau mặt cho Thục Hương, nhưng lại sợ có vết thương, sẽ làm đau nàng ta, chỉ có thể đứng đó lo lắng.
Thục Hương chịu không nổi đả kích, sợ đến ngất đi. Điền Lực đành đưa nàng ta về nhà.
Ngày hôm sau, Thục Hương không quay về Đổng phủ, nàng ta sợ chết khiếp, gần như cả đêm không thể chợp mắt.
Nàng ta nhớ lại quá trình đêm qua. Lúc đó, nàng ta đứng dưới gốc cây, ngõ rằng trời đổ mưa, tuy chỉ có vài hạt, nhưng nàng ta cảm nhận được rất rõ có nước mưa rơi xuống mặt mình.
Nhưng trời sao có thể đổ mưa máu?
Nếu máu đó không rơi từ trên trời xuống, vậy là tù gốc cây nơi nàng ta trốn...
Nàng ta không dám tưởng tượng bấy giờ trên đầu mình có thứ gì, nếu khi ấy nàng ta ngẩng đầu lên, không biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp gì...
Nàng ta sợ hãi tột độ, sợ đến mức không dám bước ra khỏi cửa phòng, sợ đến mức ôm chặt người mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra, không chịu buông tay.
Nàng ta nhờ Điền Lực cầu xin phu nhân để mình ở lại nhà thêm vài ngày, cũng cầu xin An công tử và Từ đại nhân có thể giúp đô, nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Sự việc xảy ra đột xuất một lần nữa đảo lộn kế hoạch của nhóm người An Thịnh Bình, đành tạm gác vụ án Phương Ngọc Đình qua một bên.
Ngôi làng nơi Thục Hương ở tương đối hẻo lánh, nếu ngồi xe ngựa có thể sẽ rất xóc nảy vì đường không đủ rộng. Thế nên An Thịnh Bình và An Quảng cưỡi ngựa, Tống Từ cưỡi con lừa của mình, cùng đi đến khu rừng kia.
Từ Đình Sóc đã dẫn một đội quan sai đến đó trước. Phúc Thuận và A Lạc có nhiệm vụ khác nên lần này không đi theo họ.
Trên đường đi, họ câu được câu chăng bàn về vụ án của Phương Ngọc Đình. Nơi này vắng vẻ, cũng không sợ bị người khác nghe được.
Chuyện bốn kiệu phu kia họ đã hạ lệnh xuống, ban đầu chỉ có đặc điểm ngoại hình của một người khá khó tìm, nhưng nay biết được ba người còn lại đều bị cắt mất đầu lưỡi nên không thể nói chuyện, theo đó mà tìm sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Tuy bốn người này không nhất định lúc nào cũng đi chung với nhau, nhưng chỉ cần lần theo mối dây này, An Thịnh Bình tin họ sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Họa sư tên Sài Tuấn và thanh niên làm việc ở thư viện tên Địch Kim Ngọc cũng được âm thầm theo dõi. Tất nhiên, làm vậy chỉ để đảm bảo an toàn cho họ, khi ma nữ kia có hành động, họ cũng có thể nhanh chóng ra mặt, bắt ả về quy án.
Song, điều Tống Từ quan tâm nhất không phải những chuyện này.
Y vẫn luôn muốn đi xem thử ngôi mộ của Phương Ngọc Đình. Nhân tiện, cũng muốn thăm hỏi Thích Không hòa thượng từng có hồn ước với Phương Ngọc Đình.
Không biết tại sao, y cứ cảm thấy Thích Không kia biết được chút gì đó.
Suy cho cùng Thích Không và Phương Ngọc Đình từng có mối quan hệ sâu đậm đến thế, nếu nàng ta cứ thế chết đi thật, y vì nàng ta mà bước vào cửa Phật cũng đành. Bây giờ, nàng ta đã chui từ dưới mộ lên, còn giết hại liên tiếp mấy mạng người!
Tuy sự việc này từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu, có người mượn danh của Phương Ngọc Đình... Nhưng Thích Không vì nàng ta mà có thể vứt bỏ cả vinh hoa phú quý, hồng trần loạn thế, lúc này sao có thể bình chân như vại, hoàn toàn không muốn rửa sạch tội danh cho nàng ta chứ?
Tuy Tống Từ chưa từng gặp Thích Không, nhưng cũng từng nghe một vài lời đồn về người này. Y từng là trạng nguyên được người đời ngưỡng mộ, từng khẩu chiến với bá quan, cả đương kim thánh thượng cùng khuất phục trước tài hoa của y. Một người có hoài bão, có tham vọng, có tài ăn nói, có trí tuệ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi lại có thể làm dịu tâm tính của mình, cam tâm sống đời lặng lẽ ở một nơi bé nhỏ như thế này thật ư?
An Thịnh Bình cũng hiểu tâm tư của Tống Từ, y cầm cương ngựa, mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, “Yên tâm, đợi xong việc bên này, ta sẽ sắp xếp cho huynh gặp Thích Không.”
Ba người vòng qua một con dốc, cuối cùng cùng đến khu rừng đêm qua Thục Hương trốn.
Từ xa xa đã nhìn thấy đình nghỉ mát kia, từ đó tiến về trước vài chục bước chính là khu rừng nơi xảy ra chuyện.
Có vẻ đã lục soát xong, một vài quan sai do Từ Đình Sóc dẫn đầu đang đứng trên bãi đất trống trước khu rừng đợi họ.
“An công tử, Tống công tử!” Từ Đình Sóc đầy vẻ lo âu, dường như chuyện vừa phát hiện ra khiến y rất đau đầu, “Hai vị qua xem đi, chuyện này e là không dễ giải quyết.”
Ban đầu Tống Từ chỉ xem đây là một vụ án nhỏ, nay nghe Từ đại nhân nói vậy, không khỏi có chút lo lắng.
“Không dễ giải quyết như thế nào?” An Thịnh Bình cùng ghé lại gần hỏi.
Từ Đình Sóc vẫn rầu rĩ, ngoảnh đầu chỉ vào gốc cây dương sau lừng: “Chính là gốc cây đó, chúng ta tìm được vết máu ở chỗ đất dưới gốc cây, trên thân cây cũng có, sau đó trèo lên xem thử, không ngờ lại tìm được thử này.”
Nói đoạn, y dẫn họ tiến lên trước vài bước, dưới đất có một tấm vải, không biết đang gói vật gì, phồng lên giống một hòn đá lớn. Nhưng quanh gói vải có rất nhiều ruồi nhặng, bay ong ong rất khó chịu.
Từ Đình Sóc gật đầu, ra hiệu cho quan sai mở tấm vải kia ra. Nhận được mệnh lệnh, người kia vội củi xuống, bặm môi, mở gói vải ra với vẻ không tình nguyện chút nào.
Mùi máu tanh tức khắc xộc lên, không có vật che đậy, đám ruồi nhặng kia như nổi điên bay về phía vật kia....
Đến lúc này, Tống Từ và những người khác mới nhận ra, thứ máu me bê bết kia là một cái đầu người đã biến dạng.
“Ta nghi ngờ từng bị dã thú gặm cắn, nên hiện tại cái đầu này đã không còn lành lặn.” Từ Đình Sóc chỉ vào cái đầu kia, mắt hơi nheo lại, tuy y hành nghề đã lâu nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá máu me, “Mui đã mất, tai cùng bị cắn mất một bên, trên mặt cơ bản không có miếng thịt nào lành lặn, đầu tóc rối bù, cả búi tóc cũng không có! Bây giờ đừng nói tướng mạo, là nam hay là nữ cũng nhìn không ra!”
Nói đoạn, y ngồi xổm xuống, đưa tay quệt lên đầu người kia: “Tống công tử, ngài xem cái đầu này rõ ràng chúng ta lấy từ trên cây xuống, nhưng bên trên lại dính đầy đất, theo ngài chuyện này là sao? Chẳng lẽ trước khi nằm trên cây, cái đầu này còn bị kẻ khác đá như đá bóng?”
“Chắc là không phải,” Tống Từ ngồi xổm xuống cạnh y, chăm chú quan sát đầu người đã biến dạng, máu thịt nhầy nhụa kia, “Ta nghỉ Từ đại nhân nói không sai, cái đầu này trông có vẻ từng bị dã thú cắn thật. Tứ Lang, huynh xem!”
Tống Từ gọi An Thịnh Bình đến xem.
“Huynh nhìn vùng mũi này đi, chỗ vết thương bị đứt lìa có vẻ do sói hoặc chó hoang cắn. Còn việc tại sao lại có đất, có hai khả năng, một là con chó hoang kia – tạm thời cứ cho là chó hoang đi - có thể đã tha cái đầu này đi được một thời gian. Trong thời gian đó còn không ngừng cắn xé, nên cái đầu này mới dính đầy đất. Một khả năng khác là cái đầu này vốn được chôn dưới đất, nhưng chôn không đủ sâu, bị con chó hoang kia ngửi thấy mùi, nên nó đã bởi lên!”
“Khoan khoan khoan!” An Thịnh Bình đỏ trán, “Những chuyện này đầu quan trọng, quan trọng là cái đầu này làm sao lại nằm trên cây mới phải chứ?”
“Chuyện đó càng nhiều khả năng hơn, có lẽ con dã thú kia biết trèo cây, cũng có khả năng là do con người làm... Nhưng theo độ lớn nhỏ của cái đầu này, ta nghĩ đây là một người đàn ông trưởng thành, hai người sở thử cằm của hắn đi, hình như còn cảm nhận được có ít râu.”
Nghe y nói xong, Từ Đình Sóc rất nghiêm túc đưa tay sờ cằm của cái đầu kia. Kế đó, dùng tay còn lại sờ lên cằm mình.
An Thịnh Bình đứng bên cạnh, chợt có cảm giác dở khóc dở cười, “Thế người này chết như thế nào, Huệ Phủ huynh có nhìn ra được không? Rốt cuộc là bị chó hoang đào xác lên ăn, hay là bị chó hoang tấn công.”
“Không phải do chó hoang!”
Nào ngờ, An Thịnh Bình còn chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang. Đương nhiên người cắt ngang y, không ai khác ngoài Tống Từ.
“Huynh nhìn xem! Vết cắt trên cổ hắn rất bằng phẳng, đây không phải do chó hoang cắn mà ra, chắc là dùng đạo. Đây không phải vết thường được tạo ra sau khi chết, da thịt hơi cuộn lại, miệng vết thương có màu đỏ, cho thấy hắn bị người khác chặt đầu khi vẫn còn sống!”
“Không sai!” Từ Đình Sóc là người dùng đạo lão luyện, thật ra y cùng chú ý đến điểm này, nên vội bổ sung thêm, “Thanh đạo này rất sắc bén, không phải loại dao trong nhà thường dùng để nấu cơm, cùng không phải dao bầu dùng để chặt củi. Nếu ta không nhìn nhầm, thanh đạo này chắc chắn thường xuyên được mài, dù không phải vũ khí giết người, cùng là loại chuyên dùng để lóc xương!”
“Giống như đao của đao phủ hoặc đồ tể dùng?”
“Đúng, rất có khả năng!”
Thấy họ mỗi người một câu, dường như rất có hứng thú với cái đầu đã biến dạng này, An Thịnh Bình lắc đầu cười khổ. Y đứng thẳng người, nhìn quanh bốn bề, cư ngỏ a hoàn phát hiện ra cái đầu này cũng có mặt, nhưng nhìn một lượt, không thấy bóng dáng một cô gái nào.
“Lạ thật, người tên Thục Hương kia sao không đến?" Tên Thục Hương đúng không nhỉ? Nếu y nhỏ không nhầm.
“Thưa đại nhân, đêm qua Thục Hương quá sợ hãi, nên nay nói sao cũng không chịu ra đây nửa!”
Người đáp lời là một thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi. Thân hình của hắn không cao, mặc quần áo màu xanh lam, củi đầu, cần thận hành lễ với An Thịnh Bình. Đứng giữa một nhóm sai nha mặc quan phục, trong hắn có chút lạc loài.
“Ngươi là?”
“À, đây là Điền Lực, tối qua có nương Thục Hương và hẳn hẹn gặp nhau tại nơi này.” Từ Đình Sóc thay hắn trả lời, “Thục Hương kia nhát gan, không dám đến, nên hôm nay do vị huynh đệ Điền Lục này dẫn đường cho ta.”
“Ồ!” Khi An Thịnh Bình nghe tỷ tỷ nói chuyện, hình như cũng từng nghe nhắc đến cái tên này.
“Đại nhân, tuy thảo dân không sống ở gần đây, nhưng cũng có nghe Thục Hương từng nói gần khu này có vài con khỉ hoang, nên thảo dân nghĩ cái đầu kia rất có thể bị đám khỉ này đưa lên trên cây.”
Nghe hắn nói chuyện, có vẻ từng đọc sách vài năm, nên An Thịnh Bình cùng thêm vài phần hảo cảm với hắn.
“Nhưng mặt mũi người này đã biến dạng rồi, Tống công tử suy đoán được hắn là đàn ông trưởng thành, muốn tìm ra thân phận thật sự của hắn e rằng không dễ dàng đâu nhỉ?” Từ Đình Sóc vừa nói vừa đứng dậy, “Vả lại, ta còn để ý một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” An Thịnh Bình hỏi.
“Có đầu ở đây, thế thân người đâu?”
Tống Từ không trả lời, để Điền Lực dẫn mình đến gốc cây phát hiện đầu người kia kiểm tra một phen.
Kiểm tra xong, y quay lại mảnh đất trống trước đó, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
“Thế nào, có phát hiện gì mới không?”
Y lắc đầu, lời nói ra có chút chán nản: “Ta nghĩ chúng ta rất khó tìm ra được thân phận của người này.”
An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc đều sửng sốt: “Tại sao?”
“Tuy từng bị dã thú cắn nên rất khó phán đoán được chính xác thời gian người này bị hại, nhưng từ vết máu trên thân cây và dưới mặt đất, chắc chết chưa bao lâu, cho nên bây giờ chúng ta điều tra nhân khẩu mất tích, trong thời gian ngắn thế này, chưa chắc có người bảo án. Và lại... đúng như Từ đại nhân nói, bảy giờ chỉ có mỗi cái đầu này, muốn phán đoán thân phận của nạn nhân cũng là việc vô cùng khó khăn.”
“Khó khăn? Nhưng vừa rồi chẳng phải cậu đã suy đoán được hắn là một người đàn ông trưởng thành ư?”
Tống Từ không lên tiếng, vì thật sự không biết nên trả lời thế nào. Chứng cử quá ít ỏi, chỉ có một cái đầu, đừng nói là hắn, chỉ e cha đến dày cũng không có cách nào..
Từ Đình Sóc cũng củi xuống nhìn cái đầu kia, mắt bỗng nhiên lóe sáng, như đang thì thầm một mình: “Tuy chúng ta không được, nhưng hắn có lẽ làm được...”
“Hắn?”
“Phải, ta có quen một người, hắn là cao thủ nặn đất sét. Dù là người hay vật gì, hắn chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nặn được sống động như thật ngay! Hơn nữa, hắn còn có một bản lĩnh, đó là biết nắn xương”
Tống Từ dường như đã hiểu ý của y, nhưng vẫn thấy hơi khó tin, “Nắn xương?”
“Không sai, ta từng tận mắt chứng kiến hắn dự tiệc đầy tháng của một đứa bé, khi đó hắn nhìn đứa bé kia rồi nặn ra một hình nộm tí hon, nói đó là hình dáng của đứa bé khi lớn lên. Ban đầu, chúng ta đều không tin, nhưng ba năm sau, ta gặp lại đứa bé kia... Không ngờ, thật sự giống y hệt như hình nộm hắn nặn ra!”
“Giống y hệt? Sao có thể được, chắc Từ đại nhân đã nhỏ nhầm rồi...”
An Thịnh Bình vốn không tin, nhưng vừa nói xong, chợt nhớ ra Từ Đình Sóc cũng có bản lĩnh. Dù là người nào, chỉ cần Từ Đình Sóc nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên. Nếu là người khác thì có thể sẽ nhỏ nhầm hình dạng của hình nộm kia, nhưng Từ Đình Sóc thì không.
Cũng tức là, người kia có bản lĩnh nắn xương thật!
“Đã như vậy, còn chờ đợi gì nữa! Từ đại nhân mau mời vị cao nhân đó đến đây đi!”
“Chuyện này.” Từ Đình Sóc hơi khó xử, “Hắn ở cách thôn Trường Lạc không xa, nếu cưỡi ngựa đi nhanh thì hai ngày một đêm có thể đưa người đến đây rồi. Chỉ không biết hắn có bằng lòng giúp hay không.”
“Mạng người to bằng trời, lý nào lại không giúp!”
“Năm xưa hắn bị kẻ khác hãm hại, từng bị vu cáo, nên rất căm hận quan trường, nếu người khác đến nhờ cậy hắn còn được, ta mà đi... e rằng không được.”
“Nhưng chỉ có Từ đại nhân quen biết hắn!”
“Chuyện này…”
Ngẫm nghĩ một lúc, Từ Đình Sóc chợt nhớ ra gì đó, lại nở nụ cười. Y ngẩng đầu nhìn Tống Từ: “Có lẽ Tống công tử thể giúp đỡ!”
Tống Từ ngơ ngác: “Ta?”
“Phải, người ta nói tên Vương Kính, là một thành viên của Nhạn Bắc Đường”
Vừa dứt lời, An Thịnh Bình cũng hiểu ra ngay, y vỗ vai Tống Từ: “Đúng rồi! Huệ Phủ huynh chẳng phải quen biết đường chủ của họ đó ư! Chỉ cần huynh mở lời, không lý nào hắn lại không giúp!”
Nghe vậy, Tống Từ cũng bật cười.
Thật ra hôm đó Tống Từ gặp được Thiết Ngư của Nhạn Bắc Đường, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Về sau được hắn giới thiệu, Tống Từ đã quen biết Liễu Tiên Tiên.
Liễu Tiên Tiên tuy không phải người của Nhạn Bắc Đường, nhưng khi tiếp xúc cũng không có gì khó chịu, ngược lại, tính cách cởi mở quyết đoán của nàng ta đã để lại ấn tượng không tệ cho Tống Từ.
Thế nên, Tống Từ cũng có thêm phần chờ mong đối với Nhạn Bắc Đường này, hi vọng có một ngày được quen biết thêm nhiều người cởi mở lại thú vị giống như Thiết Ngư.
“Nếu vậy, chỗ ta còn có một thứ, nói không chừng có thể giúp ích...” Nói đoạn, Tống Từ lấy một chiếc túi gấm y thường hay mang từ trong ngực áo ra. Vật này mẹ y tự tay may, có một số đồ quan trọng y sẽ cất vào trong túi gấm đem theo bên người.
Món đồ y lấy từ trong túi gấm ra, là một mẩu sắt không có gì nổi bật, mẩu sắt được được khắc thành hình con cá.
“Đây là...”
Tống Từ mỉm cười: “Thiết ngư.”
Thật ra hôm đó gặp nhau, Thiết Ngư đã giao vật này cho Tống Từ. “Thiết ngư” này giống như tên của hắn, tượng trưng cho thân phận của hắn, nếu đem vật này đi gặp thành viên của Nhạn Bắc Đường, họ nhìn thấy vật này sẽ như nhìn thấy Thiết Ngư, dốc hết khả năng giúp đỡ.
Liễu Tiên Tiên không phải thành viên của Nhạn Bắc Đường, nên hôm đó Tống Từ không lấy vật này ra.
“Từ đại nhân chỉ cần mang theo vật này, Vương Kính kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ giúp chúng ta.” Y ngẫm nghĩ lại tiếp, “Ngoài ra, đi đi về về thế này mất không ít thời gian, trong tay không có dụng cụ thích hợp cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nắn xương, ta nghĩ, chỉ bằng Từ đại nhân trực tiếp đem cái đầu này qua đó, cũng đỡ rắc rối.”
Từ Đình Sóc nghe xong, cúi đầu nhìn cái đầu máu thịt nhầy nhụa, không khỏi thất thần, “Trực tiếp đem theo?”
“Đương nhiên không thể cứ thế mang đi,” Tống Từ lắc đầu cười, “Ta sẽ xử lý qua, chỉ đem đầu lâu đi là được.”
“Chỉ đem đầu lâu có được không? Vị cao nhân đó liệu có nặn ra được không?” An Thịnh Bình không dám tin vào tai mình, hết nhìn Tống Từ, rồi lại nhìn Từ Đình Sóc.
“Chắc là được.”
“Ừm, dù sao da thịt cũng nát bấy rồi, cho dù không trực tiếp mang đi, đợi đến khi người kia đến... Với thời tiết này, chắc cũng không thể nhìn được nữa.”
“Nói vậy cũng có lý.”
“Thế thì không lần lửa nữa, lập tức hành động thôi!”
Chiều tối hôm đó, Từ Đình Sóc mang theo đầu lâu đã qua xử lý và “thiết ngư” mà Tống Từ đưa cho lên đường. Y phi ngựa không dừng, chỉ mất một đêm đã đến nơi.
Sự việc thuận lợi hơn Từ Đình Sóc nghĩ rất nhiều, vừa nhìn thấy “thiết ngư”, Vương Kính không nhiều lời, nhận lấy đầu lâu kia đi vào thư phòng của mình...
Trong lúc Từ Đình Sóc lòng nóng như lửa đốt chờ đợi Vương Kính phục chế cái đầu kia, nhóm Tống Từ ở bên này cũng có tiến triển mới.
Sau khi về đến huyện nha, An Thịnh Bình đích thân cho người thống kê nhân khẩu mất tích trong thời gian gần đây. Không ngờ, chỉ tính từ đầu năm nay đến hiện tại, thôn Trường Lạc này đã có hơn ba mươi người mất tích!
Những người mất tích này, ngoài một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ra, còn lại đều là thanh niên trai tráng.
Điều này, rất khó khiến người ta không suy nghĩ xa xôi.
Tạm bỏ qua thân phận của nạn nhân, cơ thể bị tách rời khỏi đầu của hắn vẫn chưa có tin tức gì.
An Thịnh Bình đã người lục soát kỹ càng xung quanh ngôi làng này, chỉ thiếu chưa lật tung mảnh đất này, đào sâu ba thước đất, đào từ dưới lên trên! Nhưng vẫn không tìm được cái xác nào liên quan đến cái đầu này... Tất nhiên, cuối cùng họ cũng tìm được hố chồn cải đầu kia lúc ban đầu.
Hố kia không lớn, xung quanh còn có rất nhiều dấu chân của loài chó, đất ở bên cạnh có dấu máu và mẩu thịt bị cắn xé. Tất cả đều cho thấy suy đoán của Tống Từ và Từ Đình Sóc là đúng, cái đầu này bị đào từ dưới đất lên vì mùi máu quá nồng, chôn lại không đủ sâu, nên bị chó hoang hoặc lang sói phát hiện, bởi đất đào lên.
Trong lúc việc tìm kiếm thi thể của họ đang đi vào bế tắc, thị thể kia, hoặc nên nói là phần thi thể kia đã tự mình dàng đến cửa.
Thì ra, thôn Trường Lạc chia làm bốn khu đông tây nam bắc, so với thành Bắc sầm uất và thành Nam đông người, thành Tây tương đối nghèo nàn, sống tại đây đa số là người dân nghèo khổ thuộc tầng đáy xã hội. Rất nhiều người ăn mặc rách rưới, cả miếng cơm manh áo cũng là vấn đề.
Hôm nay, ông Châu ra ngoài tình cờ nhặt được một gói giấy đựng rất nhiều mẫu thịt tươi.
Thịt trong gói giấy vẫn còn rớm máu, mùi cũng còn rất tươi, hiển nhiên được cắt ra chưa bao lâu.
Bấy giờ trời cũng mới tờ mờ sáng, ông Châu sao có thể ngờ lại gặp may như thế ngay trước cửa nhà mình!
Đã hơn một năm ông không được ăn thịt, nhiều thịt như thế này, kể cả thời trẻ cũng chưa bao giờ thấy... Nhưng ở khu thành Tây này đều là người nghèo, có ai mua được nhiều thịt như thế chứ!
Chắc là người giàu có nào đó đi đường tắt, ngang qua đây bất cẩn đánh rơi?
Tuy ông thấp thỏm bất an, nhưng lòng tham đã che mờ lý trí, thấy xung quanh không có người, bèn ôm gói giấy kia vào lòng, lén lút quay trở vào nhà.
Ông Châu sợ nấu thịt trong nhà sẽ khiến hàng xóm nghi ngờ. Thế là, ông mang theo gia vị, kèm theo chiếc nồi duy nhất còn tương đối lành lặn trong nhà, dắt bà vợ bị mù một mắt của nhà mình, đi về phía khu rừng nhỏ bên ngoài cổng thành...
Rừng cây hẻo lánh, bình thường không nhiều người lui tới, ở đó còn có một con sông nhỏ, trong lúc ông Châu lấy cành cây khô dựng giá đồ nồi, vợ ông mở con mắt còn nhìn thấy được, ngồi bên bờ sông rửa thịt.
Nhưng rửa một lúc, bà đột nhiên hét thất thanh.
Ông Châu cùng giật mình, vội vàng chạy qua. Nhìn thấy vợ mình nằm bên bờ sông, sợ run cầm cập, thịt trong gói giấy kia vung vãi ra ngoài.
Ông Châu xót biết mấy! Không màng đến việc đỏ vợ dậy, vội chạy đến nhặt thịt lên. Nào ngờ bị vợ ông kéo lại, bà nhìn ông Châu, rồi chỉ vào đống thịt vụn bên bờ sông, khiếp sợ nói: “Ông, ông xem... đó là cái gì...”
Ông Châu nhìn theo hướng vợ mình chỉ, thấy trong đống thịt vụn kia có một ngón tay.
Khác với bà vợ mù nhà mình, ông Châu tuy đã lớn tuổi, nhưng mắt vẫn còn rất tốt. Ông thậm chí còn nhìn thấy móng tay rất rõ ràng.
Ông Châu vội chạy đi báo quan.
Vài canh giờ sau, A Lạc ngồi trong hậu viên của nha môn, nhìn những mẩu xác rời rạc dưới đất, thở một hơi thật dài.
Hai ngày nay cậu ta không hề rảnh rỗi, tuy không đi theo Tống Từ đến khu rừng kia, nhưng cậu ta đã đem dấu giày tìm được trong nhà Nhạc công tử, chạy khắp các tiệm giày lớn nhỏ của thôn Trường Lạc.
Theo công tử nhà cậu ta suy đoán, những người này được thuê làm chuyện này, chắc chắn bên cạnh không có nữ quyến. Nhìn dấu giày, cả nhóm mang giày giống nhau, chỉ có kích cỡ giày hơi khác, chắc những đôi giày này được mua từ tiệm giày. Chỉ cần họ tìm được manh mối của người mua giày, sẽ có thể tìm được nhóm người khiêng quan tài.
Nhiệm vụ của Phúc Thuận cũng gần giống với cậu ta, chẳng qua đổi từ tìm tiệm giày thành tìm tiệm quan tài.
Quan tài trong nhà các nạn nhân giống y hệt nhau, hoa văn và chất liệu nhìn qua là biết cùng một tiệm quan tài làm ra, cho nền Phúc Thuận đem theo hoa văn in trên thân quan tài và một mẩu gỗ, trước đó hắn đã đo đạc kích thước, đang đi từng nhà tìm tiệm quan tài chế tạo ra mấy cỗ quan tài này.
Bến Phúc Thuận tiến triển không thuận lợi chút nào, tìm khắp thôn Trường Lạc cũng không có tiệm nào nhận ra loại quan tài này. Nên gần đây hắn quyết định ra khỏi thành, tìm manh mối từ các thôn trấn lân cận.
So với Phúc Thuận, A Lạc may mắn hơn nhiều, mấy hôm nay vất vả cũng không vô ích, đã tìm được tiệm bán những đôi giày này.
Ông chủ tiệm là một người trung niên thân hình hơi mập mạp, có vẻ rất sợ nóng nên đã cạo trọc đầu, vừa nói chuyện với A Lạc, vừa phe phẩy chiếc quạt lá, trông rất giống Phật Di Lặc trong chùa.
Ông chủ kia nói, loại giày này nửa năm trước ông ta đã bán được mười hai đối vì rất ít người mua một lần nhiều như thế nên ông ta nhỏ rất rõ tướng mạo của người đó.
Người đó thân hình lực lưỡng, dáng rất cao, tuy trông rất bình thường nhưng trên giá mặt trái của hắn có một nốt ruồi to bằng hạt đậu. Khi đến hắn không đi một mình, còn dẫn theo một người đến thử giày; người kia từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, không biết có phải bị câm hay không.
Khi hai người ra về, ông ta nghe được tên cao ráo kia bảo tên không nói chuyện mang giày về trước. Tên cao ráo nói hắn phải ghé qua chỗ lão yêu quái một chuyến, rồi đi về phía thành Nam.
Mấy tên đeo mặt nạ khiêng quan tài giả thần giả quỷ, lại còn đi tìm lão yêu quái gì đó? Lão yêu quái là ai, hắn rốt cuộc đã đi đâu? Đóng vai trò gì trong vụ án giết người liên hoàn này?
A Lạc tưởng đầu lần này mình đã lập được công, có thể chuộc tội lần trước qua đêm tại Phù Dung Các, nói không chừng công tử vui mừng, còn thương tình cậu ta vất vả mấy hôm nay, cho cậu ta nghỉ phép! Nhưng nào ngờ, còn chưa được ngủ, cả bữa cơm đàng hoàng cũng chưa được ăn đã bị kéo đến đây, giúp công tử ghép mảnh vụn của thi thể!
“Hầy...” Nghĩ đến đây, A Lạc không kìm được thở dài, “Tạo nghiệt!”
“Tạo nghiệt, cậu nói ai?”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, A Lạc ngoảnh đầu, bối rối nhìn vẻ mặt vô cảm của công tử nhà mình.
“Chào công tử, em đang nói tên hung thủ! Chúng thật quá đáng, giết người cũng thôi đi, còn phanh thây xẻ xác người ta, đã chặt đầu rồi còn chưa đủ sao? Còn phân xác thế này, làm vậy tạo nghiệt quá, cũng không sợ sau này chết sẽ xuống địa ngục!”
“Hừ.” Tống Từ bật cười, chút tâm tư nhỏ của A Lạc lẽ nào y lại nhìn không ra, nhưng đầu óc của đứa trẻ này cũng nhanh nhạy lắm, vậy mà cũng xoay chuyển được, cũng xem như thông minh, “Bớt phí lời, mau ghép đi. Ghép xong sớm, sẽ được nghỉ sớm.”
A Lạc nhăn nhó: “Đâu có sớm được...”
Tống Từ nhíu mày, A Lạc này, bình thường miệng lưỡi trơn tru, hễ bảo cậu ta làm việc đàng hoàng liền trả treo.
“Đâu bảo cậu phải ghép ra hình người luôn, chỉ cần cậu làm sao tiện cho việc suy đoán đại khái là bộ phận nào trên cơ thể là được. Hơn nữa, đầu bảo một mình cậu ghép, ta đến giúp rồi còn gì.”
“Dạ, thế thì dễ hơn nhiều rồi!”
Cậu ta rất dễ thỏa mãn, nhanh chóng nhận lệnh, không nói thêm gì nữa, quỳ xuống đất bắt đầu ghép nối căn cứ theo da và đường vận trên khối thịt.
Khi An Thịnh Bình và An Quảng đi vào hậu viện nha món, liền nhìn thấy chủ tớ họ một người quỳ một người ngồi đó chăm chú nghiên cứu đống xác, thi thoảng còn vang lên đối thoại thế này...
“Hì hì hì, công tử xem, đây là ngực đúng không? Ngực của người này còn có lông nữa!”
“A Lạc, cậu nghiêm túc chút được không?”
“Hì hì, em sai rồi, công tử. Ấy, đây chắc chắn là ngực không sai được, người xem em tìm được gì này!”
“A Lạc, cậu còn thế này ta giận thật đấy! Đã nói với cậu bao nhiêu lần...”
“Vâng vâng vâng, chúng ta phải tôn trọng người chết, dù là thi thể, cũng phải kính trọng.”
“Đã biết rồi thì ngoan ngoãn làm việc, bớt lắm lời!”
“Tuân lệnh!”
An Thịnh Bình lắc đầu cười khổ, đôi chủ tớ này đúng thật là. Nhưng nghĩ đến đây, An Thịnh Bình đột nhiên nghiêng đầu nhìn An Quảng.
An Quảng ưa sạch sẽ, cũng không thích những thứ máu me, nếu hắn nhìn thấy những mẩu thi thể dưới đất, chắc sẽ thấy buồn nôn nhỉ?
“Thiếu chủ?” An Quảng thấy An Thịnh Bình nhìn mình đăm đằm, còn tưởng có việc gì quan trọng cần dặn dò.
An Thịnh Bình ngẫm nghĩ, thấy nên bỏ qua thì hơn, y quá hiểu An Quảng.
“Không có gì,” An Thịnh Bình mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp, lại xen lẫn chút ít bất lực, “Chúng ta qua đó đi.”
Tiết trời oi bức của ngày hè còn pha lẫn ẩm ướt, đến càng gần, mùi hôi thối kia phả lên mặt. An Thịnh Bình bất giác nhãn mũi, không cần ngoảnh đầu cùng biết vẻ mặt của An Quảng lúc này chắc chắn “đặc sắc” vô cùng.
Nhìn lại chủ tớ Tống Từ, không biết có phải do thường xuyên tiếp xúc với thi thể hay không, sắc mặt vẫn như mọi khi, không thấy vẻ gì khó chịu.
Tống Từ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người họ. Thấy nụ cười gượng gạo của An Thịnh Bình và chân mày nhíu chặt của An Quảng, cũng hiểu họ ghét mùi hối của xác chết, nên chỉ đứng từ xa, không chịu lại gần.
“Trời nóng, có việc gì huynh không cần đích thân đến,” Tống Từ đứng dậy, mỉm cười với An Thịnh Bình, “có việc thì cho người đến tìm ta là được. Nếu lần tới huynh muốn tự mình đến xem, nhớ phải ngậm một lát gừng sống trong miệng trước, thoa thêm ít dầu mè dưới mũi, như vậy khi đến gần sẽ không thấy khó chịu.”
“Đây đúng là cách hay, sao Huệ Phủ huynh không nói sớm?” An Thịnh Bình có vẻ đã bắt đầu thích ứng, bèn tiến lên vài bước, đến trước mẩu xác, “Ngoài cách này ra, còn cách nào khác để khử mùi hỏi của xác chết không?”
“Đương nhiên là có!” Không đợi Tống Từ đáp, A Lạc đang ghép nối đã giành trả lời trước, “An công tử không biết đó thôi, trước khi khám nghiệm thi thể, lấy ít thương truật và tạo giáp bỏ vào lửa đốt, mùi của chúng có thể át được mùi hỏi xác chết, có hiệu quả lắm!”
“Ồ? Nếu vậy, sao các người không dùng?”
“Hì hì, bọn tiểu nhân quen rồi! Đừng nói là vài mẩu xác thế này, dù là thi thể bị ngâm dưới sông giữa mùa hè trương phình lên như đầu heo bọn tiểu nhân cũng từng gặp qua rồi. Cái mùi đó mới ghê gớm!” A Lạc nói xong, giống như nhớ lại mùi hôi kia, làm điệu bộ nôn khan.
Tuy An Thịnh Bình chưa từng thấy dạng thi thể như A Lạc nói, nhưng nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn, cứ như nhắm mắt lại là ngửi thấy mùi hôi thối kia vậy...
Y không dám nghĩ tiếp nữa, vội dời tầm mắt sang khuôn mặt Tống Từ; không hiểu tại sao, tại thời khắc này y bỗng thấy Tống Từ trông cực kỳ đáng yêu. Ít ra đáng yêu hơn thi thể trương phình và mấy mẩu xác trải trên đất kia gấp mấy lần!
“Có phát hiện gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng theo mức độ mục rữa của thi thể, chỗ mẫu xác này và cái đầu Từ đại nhân đem đi, thật sự có khả năng của cùng một người. Nhưng nói thật, những mẫu xác này nhỏ, không tìm được manh mối có ích nào. Bên chỗ huynh thì sao, chuyện nhân khẩu mất tích, có tiến triển gì mới không?”
An Thịnh Bình lắc đầu.
“Ối! Công tử, người xem em tìm được gì này?”
Tống Từ đang trầm tư, A Lạc đột nhiên ngoảnh đầu lại, lớn tiếng gọi y, mừng như vừa nhặt được của báu.
Tống Từ và An Thịnh Bình nghe thấy, vội đi qua đó.
“Đây là...” An Thịnh Bình ghé lại gần, giờ phút này y cũng không còn sợ thi thể hỏi thối nữa.
“Là hình xăm!”
Mắt Tống Từ sáng rỡ, thật ra y cùng không ngờ trên thi thể này lại có dấu vết rõ ràng như vậy.
Phải biết rằng, hung thủ chắc chắn không muốn người khác hát hiện thân phận của nạn nhân, nếu không cũng chẳng tàn nhẫn đến mức đã chặt đầu nạn nhân rồi, còn phải phanh thấy một cách đáng sợ như vậy.
“Đây là then chốt đấy! A Lạc, tiếp tục tìm xem có thể ghép được trọn vẹn hình xăm này không!”
Được công tử nhà mình khen ngợi, A Lạc cũng hăng hái hẳn, nhận lệnh rồi tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
Trời không phụ người có lòng, nhờ sự cố gắng của Tống Từ và A Lạc, đã ghép được một phần của hình xăm kia.
“Hình như là đầu hổ?”
“Huynh chắc là hổ không? Ta nhìn sao thấy giống một con mèo!”
“Ai lại xăm một con mèo lên người?”
“Cũng phải.”
“Nhưng đây là phần nào, sau lưng hay trước ngực?”
Tống Từ nhìn, “Chắc là cánh tay.”
“Nói vậy là, mấy mẫu xác này, là nửa người trên của nạn nhân?”
“Ừm, bao gồm cả phần đầu tìm được hôm trước, đều là nửa người trên.” Về điểm này, Tống Từ rất chắc chắn, “Nhưng huynh có thấy kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
Hiểu biết về cơ thể người của An Thịnh Bình kém xa Tống Từ, do đó không hề phát hiện điều gì khác thường.
Tống Từ chợt cười, nụ cười đầy ý sâu xa, khiến An Thịnh Bình có cảm giác không rét mà run. Y nói...
“Huynh không phát hiện sao, này tuy đều là nửa người trên, nhưng không thấy nội tạng.”
Đúng vậy. Thi thể bị phân tách bởi một thanh đao tốt vô cùng sắc bén nên không hề phí chút sức nào.
Ấy vậy mà lại không thấy nội tạng của nạn nhân.
Khiến người ta không khỏi thắc mắc, rốt cuộc phần còn lại của thân thể người này đã đi đâu?
Lại thêm một ngày rưỡi qua đi, lúc nửa đêm, Từ Đình Sóc trở về.
Khi đi y đeo theo một tay nải, bên trong dựng một chiếc hộp bằng gỗ, trong hộp là đầu lâu đã được Tống Từ xử lý. Khi quay về, y vẫn đeo tay nải đó, nhưng chiếc hộp bên trong lại lớp gấp đôi so với lúc đi.
Y gõ cửa nhà trọ Tống Từ đang ở trong đêm. Sau đó, hai người cùng đến Đổng phủ, đi gặp An Thịnh Bình đang mơ màng say giấc.
Ba người châm vài ngọn đèn, chiếu rọi bóng đêm u ám trở nên sáng rỡ như ban ngày.
Vẻ mặt Từ Đình Sóc vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là thành kính.
Y mở tay nải mình luôn đeo sau lưng, lấy chiếc hộp ra, đặt lên bàn.
Sau đó, y nhìn An Thịnh Bình và Tống Từ, mỉm cười nhẹ nhàng mà đầy tự tin.
Kế tiếp, y mở chiếc hộp kia ra.
Trong hộp, khác với lúc Từ Đình Sóc mang đi, chỉ có một chiếc đầu lâu, lần này y mang về một đầu người có ngũ quan rõ ràng…
Chiếc đầu lâu kia như được đắp thêm máu thịt, ngoài không có màu sắc, không mở mắt ra, những thứ khác đều giống hệt như thật.
Tống Từ cũng không ngờ Vương Kính của Nhạn Bắc Đường lại có bản lĩnh này! Hắn không chỉ giúp họ nắn xương, khôi phục diện mạo của nạn nhân. Hắn còn nặn ra khuôn mặt ngay trên khung xương này, một khuôn mặt chỉ cần nhìn vào là liên tưởng được ngay tướng mạo vốn có!
“Cái, cái này được làm ngay trên xương sọ kia à?” An Thịnh Bình không dám tin vào mắt mình, nếu không tận mắt chứng kiến, chắc y còn tưởng mình gặp ma rồi!
“Không sai, bên trong đất sét chính là chiếc đầu kia.”
Từ Đình Sóc vừa nói vừa cẩn thận lấy cái đầu ra khỏi hộp. Cổ của hình nộm bằng phẳng, có để đặt thẳng lên bàn. Lúc này, ánh đèn chiếu từ các góc độ khác nhau đến, đổ bóng lên mặt hình nộm kia, trông giống như một người đang say ngủ, có thể mở mắt ra bất cứ lúc nào...
Khuôn mặt của hình nộm rất gầy, gò má nhô cao, hai mắt tuy không mở nhưng có thể thấy chúng nhỏ ‘hẹp’ dài, khoảng cách giữa hai mắt cũng khá ngắn. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt này, thật sự không có gì nổi bật, là kiểu mặt bình thường, lẫn vào đám đông là tìm không thấy.
Trước đây khi ghép xác Tống Từ cũng để ý, cơ thể của người này chắc hẳn hơi gầy. Trên người hầu như không có thịt mỏ gì, thậm chí có những nơi có thể nói là da bọc xương.
Đối chiếu lại, rất tương xứng với khuôn mặt này của hắn, chắc chắn không phải người cao lớn vạm vỡ.
“Thật thần kỳ quá! Thứ này được nặn bằng đất sét thật! Quá thần kỳ! Quá thần kỳ!” An Thịnh Bình không cầm lòng được, ngoài không ngừng lặp lại lời cảm thán ra, y không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung tâm trạng lúc này.
Thành Lâm An có biết bao người thợ khéo tay, từ nhỏ y đã lớn lên trong gia đình quyền quý, từng thấy không ít tác phẩm nghệ thuật và điêu khắc có tay nghề tinh xảo, nhưng chưa lần nào thấy chấn động như hiện tại! Y đã hoàn toàn khuất phục trước tay nghề đáng kinh ngạc này, quên mất mục đích thật sự của họ khi tìm người phục chế chiếc đầu lâu.
“Vương Kính đó...”, Tống Từ xuýt xoa, “không ngờ lại giỏi đến vậy!”
“Đúng đấy, ta cũng không ngờ hắn lại có bản lĩnh này! Vốn dĩ chỉ mong hắn có thể giúp chúng ta khôi phục sáu bảy phần khuôn mặt, nào ngờ hắn dùng chút thời gian ít ỏi này để nặn ra thứ này cho ta!” Từ Đình Sóc nói, lấy mảnh “Thiết ngư” từ trong ngực ra, “Suy cho cùng, cũng nhờ có tín vật này của Tống công tử. Nếu không có vật này, e rằng ta nói khô cả lưỡi Vương Kính cũng không nhận lời ta.”
Tống Từ nhận lại mảnh “Thiết Ngư”, ngoảnh đầu nhìn tượng đất sét trên bàn, cảm thán: “Nhạn Bắc Đường quả thật đều là người tài!”
“Một người nặn đất sét cũng giỏi thế này, huynh nói đường chủ Thiết Ngư kia có thể khiến bao nhiêu người quy phục hắn, chắc càng có bản lĩnh vô tiền khoáng hậu hơn!” An Thịnh Bình nhìn Tống Từ với vẻ ngưỡng mộ, sau đó vỏ vai y: “Có cơ hội, mong Huệ Phủ huynh giới thiệu cho tiểu đệ, để ta cũng được mở mang tầm mắt!”
Tống Từ gượng cười lắc đầu, nghỉ bụng, Thiết Ngư xuất quỷ nhập thần, cả anh em trong bang phái cũng không phải muốn gặp là gặp, ta là một người ngoài, nào có thể diện và bản lĩnh lớn như thế Song, nghĩ lại hai người rõ ràng chỉ gặp nhau một lần, Thiết Ngư đã giúp mình nhiều như thế, xem ra nếu có cơ hội gặp lại thật, y phải cảm tạ người ta thật tốt mới được.
“Nay đã có tượng đất sét này, cộng thêm hình xăm đầu hổ trên cánh tay người kia, xem ra tìm được thân phận của người này cũng không phải chuyện khó nữa.” An Thịnh Bình nói, “Sáng mai ta sẽ cho người vẽ lại mặt hắn dựa theo bức tượng đất sét này, đem dán khắp đường lớn hẻm nhỏ, chắc chắn sẽ có người nhận ra hắn!”
Sáng hôm sau, An Thịnh Bình làm như đêm qua đã nói, đem đầu người kia đến nha món.
Nhưng nào ngờ, họ còn chưa kịp tìm họa sư đã biết được thân phận của cái đầu kia.
“Dạ thưa, người này tên Ngô Thông, nhà ở ngõ Phổ Lan, mở quán bán thịt om.”
Người nhận ra cái đầu này không phải ai khác, chính là người hầu của An Thịnh Bình, Phúc Thuận. Phúc Thuận quen biết rất rộng rãi, tuy thời gian ở thôn Trường Lạc này không dài, nhưng đã đi khắp đường lớn hẻm nhỏ, hầu như người nào cũng biết. Thế nên, chỉ nhìn một cái hắn đã nhận ra thân phận của cái đầu kia.
“Không biết ngài có còn nhớ món vịt hun khói ngày trước ngài thích ăn hay không? Tiểu nhân mua ở quán Ngô Ký của nhà Ngô Thông mở đấy a.”
An Thịnh Bình nghiền ngầm một lúc, nhỏ ra có chuyện này thật. Khi vừa đến thôn Trường Lạc, từng có một thời gian y khá buồn bực vì không hợp thủy thổ, ăn uống lại không vừa miệng. Bấy giờ Phúc Thuận tìm đủ thứ món ngon về cho y, trong đó có món vịt hun khói này.
Khi đó hình như y r?