← Quay lại trang sách

Hồi 3 Hôn Yến Phong Ba (Tiệc Cưới Sóng Gió)

** Cô Nhi Lỗ Thế Hùng

Ban Kiến Hầu nói:

- Thành tích hôm nay của ngươi khá lắm. Ta rất cao hứng. Nhưng bây giờ ta chỉ muốn nói với ngươi một chút chuyện riêng, không cần câu nệ, chúng ta cứ tùy tiện nói chuyện, được không?

Trong mật thất, Hoàn Nhan Trường Chi không hề tỏ ra ta là Vương gia, rất thân thiết nói chuyện với Lỗ Thế Hùng.

Lỗ Thế Hùng hơi cảm thấy bất ngờ, hắn biết Vương gia chịu cho hắn vào Nghiên kinh viện, đương nhiên là muốn rõ ràng tất cả mọi chuyện của hắn. Bất quá, hắn lại không ngờ là do Vương gia tự mình hỏi hắn. Mọi thứ cũng đến nhanh hơn anh ta mong đợi. Lỗ Thế Hùng âm thầm suy nghĩ: "Không biết hắn nóng lòng biết chuyện riêng tư gì của ta?" Tâm niệm chưa xong, Hoàn Nhan Trường Chi đã hỏi hắn:

- Nghe nói ngươi là một cô nhi.

- Đúng. Mười lăm năm trước, gia phụ dưới trướng Đàn nguyên soái, cùng Nam Tống giao binh, bất hạnh trận vong.

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Tiểu tướng năm nay hai mươi ba.

- Ồ, lúc đó ngươi chỉ mới tám tuổi. Ngươi có được mẹ ngươi nuôi dưỡng không?

- Sau khi cha tôi mất, hai năm sau mẹ tôi cũng đã qua đời.

- Lúc lệnh tôn trận vong, mẹ con các ngươi có ở tại quê hương hay không?

- Năm đó binh hoang mã loạn, nông thôn của tôi một lần từng bị Tống binh công chiếm. Mẹ tôi đã đưa tôi lưu vong. Bà chịu không nổi gian khổ khi chạy giặc, đã chết trên đường.

- Vậy sau này ngươi dựa vào ai, ngươi có muốn nói với ta về những gì đã xảy ra với thời thơ ấu của mình không?

- Sau khi gia mẫu bất hạnh qua đời, nhờ một người nông dân nhận nuôi tôi. Không bao lâu, Đàn nguyên soái phái người đến tìm mẹ con chúng tôi, tìm được tôi. Từ đó tôi đã thoát khỏi nạn tai.

- Ngươi có nhớ gia đình đó không?

- Nhớ kỹ, đó là nhà người họ Đỗ ở xã Cổ Điền, Thanh Châu. Đáng tiếc ba năm trước ta muốn tìm bọn họ báo ân, bọn họ lại không biết chuyển đi đâu.

- Người đàn ông mà Đàn nguyên soái phái đến tìm ngươi là ai?

- Là một đồng nghiệp của cha tôi. Ông ta đã chết trong chiến tranh năm năm trước đây.

- Người đàn ông này đã gặp ngươi khi ngươi còn là một đứa trẻ?

- Ông ấy và chúng tôi là người trong cùng một ngôi làng, mỗi lần anh ấy về nhà, nhất định sẽ đến thăm mẹ con chúng tôi. Chính là năm gia phụ trận vong, trước khi xuất chinh, hắn cũng từng đến nhà chúng tôi.

Hoàn Nhan Trường Chi cười cười, nói:

- Câu hỏi này của ta thật ngớ ngẩn. Đàn nguyên soái đương nhiên không phải một người không quen biết các ngươi đi tìm mẹ con các ngươi.

Kỳ thật những chuyện này hắn đều từng hỏi thăm Đàn nguyên soái, bất quá hắn muốn biết rõ hơn một chút, nên chẳng ngại hỏi thăm. Bây giờ Hoàn Nhan Trường Chi nghĩ: "Nếu là một đứa nhỏ, quyết không thể giấu được ánh mắt của người đó. Lỗ Thế Hùng mấy năm nay cùng Đàn Nguyên sư đánh giặc, lại lập không ít quân công. Nghĩ đến hắn sẽ không bao giờ là gian tế của Nam triều!"

** Vương Gia Hứa Hôn

Hoàn Nhan Trường Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy Lỗ Thế Hùng này thật sự là không thể hoài nghi, vì thế quyết định, hỏi:

- Trong nhà ngươi còn có người nào khác?

- Cha mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, không có anh chị em nào khác.

- Ta biết điều đó. Nhưng gia đình không giới hạn ở anh chị em, ta muốn hỏi ngươi, ngươi đã quyết định hôn nhân?" Hoàn Nhan Trường Chi cười hỏi.

Lỗ Thế Hùng trong lòng khẽ động, đáp:

- Cha mẹ Tiểu tướng đều qua đời, chưa từng định thân.

Lúc này hắn đã mơ hồ đoán được ý đồ của Hoàn Nhan Trường Chi.

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Hai vị sư phụ của ngươi giao du rộng lớn trong võ lâm, ngươi ở dưới cửa bọn họ mười năm, cũng không có đụng phải nữ tử hợp ý sao?

- Đại sư phụ bị bệnh nan y, sống trong núi yên tĩnh, nhị soái phụ tay chân tình thâm, không đành lòng rời xa, cũng rất ít khi hành tẩu giang hồ. Ta ở sơn trung học nghệ mười năm, khách đến bất quá chỉ là mấy người bạn cũ của sư phụ mà thôi. Sau khi xuất sư, ta liền đầu vào dưới trướng Đàn nguyên soái, cùng nhân vật giang hồ chưa từng lui tới, chớ đừng nói chi là gặp phải nữ tử vừa lòng.

Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:

- Không sai, chuyện này hôm qua ngươi đã nói với ta, ta đều quên mất. Bất quá, ngươi đã nói, đại sư phụ của ngươi mắc bệnh nan y từ mười năm trước phải không?

Lỗ Thế Hùng trong lòng rùng mình, nghĩ: "Vương gia thật cẩn thận, ta đã nói qua, hắn kỳ thật một chữ cũng không quên."

Muốn biết Lỗ Thế Hùng năm nay 23 tuổi, năm 8 tuổi Đàn nguyên soái phái người tìm hắn, lập tức đưa hắn đến trường trung học nhà huynh đệ Đức Sung Phù. Đức Sung Phù y thuật chi tinh, Kim quốc không ai có thể vượt qua tinh hoa y thuật của hắn. Em của hắn là Đức Sung Vọng thì chỉ tập võ công, là danh gia võ học nổi danh Kim quốc. Lỗ Thế Hùng làm đệ tử học nghệ mười năm dưới trướng huynh đệ Đức thị, mười tám tuổi mới có kỹ năng xuất sư.

Bởi vậy căn cứ vào thời gian tính toán, Đức Sung Phù đúng là bệnh nan y mười năm trước, đó chính là chuyện năm thứ năm sau khi Lỗ Thế Hùng bái sư.

Lỗ Thế Hùng cẩn thận đáp: "Đúng. Lúc tôi bái sư, đại sư phụ còn chưa mắc bệnh nan y, bất quá, cũng đã bắt đầu phát giác một ít bệnh trạng, cho nên không lâu sau hắn liền dẫn tôi đến ẩn cư trong núi, không hỏi việc ngoài, cũng bởi vậy mà được danh tiếng Y Ẩn."

Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:

- Nói như vậy, sư phụ của ngươi cũng chưa từng tính chuyện lập gia đình cho ngươi ngươi sao?

Lỗ Thế Hùng nói:

- Đúng. Tiểu tướng tuổi còn trẻ, chỉ nghĩ lấy thân báo quốc. Hơn nữa còn ở trong quân lữ, cho nên không để tâm hôn sự tới bây giờ.

Hoàn Nhan Trường Chi cười ha ha nói:

- Thật chí khí! Bất quá, ngươi bây giờ đã rời khỏi quân lữ, tuổi cũng đã hai mươi ba tuổi, có thể thành gia lập nghiệp rồi! Thành hôn xong vẫn có thể phục vụ đất nước nha!

Hoàn Nhan Trường Chi thấy Lỗ Thế Hùng không trả lời, nghỉ một chút, lại cười nói:

- Phụng nhi cùng ngươi không đánh không quen biết, diện mạo võ công của nàng ngươi đều đã gặp qua. Ngươi có thích cô ấy không? “

Lỗ Thế Hùng lúng ta lúng túng nói:

- Tiểu tướng không dám.

Hoàn Nhan Trường Chi cười to nói:

- Vậy ngươi chính là thích cô ấy. Ta bây giờ làm chủ, đem nàng gả cho ngươi!

** Trằn Trọc Không Ngủ Được

Tâm ý của Vương gia, khi hắn hỏi thăm thân thế của mình, Lỗ Thế Hùng sớm đã đoán được vài phần. Nhưng trong lúc này nghe được Vương gia chính miệng hứa hôn, hắn vẫn không khỏi có cảm giác được sủng ái mà sợ. Lập tức hoảng hốt nói:

- Vương gia quá yêu, chỉ sợ Tiểu tướng không với cao nổi.

Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:

- Không phải ta khen con gái ta. Nàng cùng ngươi chính là tài mạo song toàn. Một đôi trời sanh giai ngẫu. Ngươi không cần phải từ chối. Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ. Ngươi có thể có ba ngày nghỉ.

Lỗ Thế Hùng vội vàng quỳ xuống, rạp đầu nói cám ơn "nhạc phụ" Hoàn Nhan Trường Chi.

Hoàn Nhan Trường Chi đỡ hắn đứng dậy, nói:

- Ngươi vào Nghiên kinh viện, vốn là không thể đi ra, trừ phi là có tai nạn đặc biệt, một hai năm mới có thể nghỉ một lần. Chỉ có một vài người ngoại lệ, và ngươi là một trong số họ. Bây giờ ngươi có hiểu tại sao ta lại chăm sóc ngươi đặc biệt không? Ha ha, ta cũng không thể để cho nữ nhi gả cho trượng phu còn phải phòng không chiếc bóng!

Lỗ Thế Hùng mặt đỏ lên, nói:

- Nhạc phụ đại nhân yêu thương, tiểu tế tan xương nát thịt, cũng khó báo đáp.

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Ngươi biết Phi Phụng tuy rằng là con gái nuôi, nhưng ta so với con ruột còn yêu nàng hơn, sau này ngươi phải đối đãi thật tốt với nàng a!

Lỗ Thế Hùng nói:

- Tiểu tế được nên duyên giai ngẫu cùng thiên kim tiểu thư, sẽ mãi chăm sóc điểm trang cho nàng, tuyệt đối không thể để cách cách chịu nửa điểm ủy khuất.

Hoàn Nhan Trường Chi phải cười nói:

- Những lời vừa nói, ngươi nên nói với vợ ngươi trong đêm động phòng. Được rồi, ngươi đã làm việc chăm chỉ một ngày, cũng nên nghỉ ngơi. Tối nay chúng ta sẽ ở đây một đêm và chuyển đến ngôi nhà mới vào ngày mai.

Hoàn Nhan Trường Chi bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Lỗ Thế Hùng lại trằn trọc, không thể ngủ được. Cũng không biết là do sự phấn khích quá mức hay mệt mỏi quá mức? Hoặc là bởi vì một loại sợ hãi về tương lai bấp bênh. Không sai, hắn hiện tại đã từng bước đi đến thành công, nhưng hắn cũng chịu áp lực nặng nề trước hậu quả kinh khủng một khi thất bại.

Hắn tắt đèn trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tinh hà trong sáng, minh nguyệt thiên không, xúc cảnh sinh tình, nhịn không được hồi tưởng miên man, thong thả hoài niệm về một nơi xa xôi có bóng dáng của một thiếu nữ thân yêu. Ở nơi đó, họ đã trải qua bao đêm hoa mộng cùng nhau.

Bên ngoài văng vẳng tiếng trống sang canh, bất tri bất giác đã là canh ba. Lỗ Thế Hùng như mộng mới tỉnh, nhớ lại mình bây giờ đang ở vương phủ, hơn nữa ngày mai sẽ làm chú rể. Bóng dáng thiếu nữ kia bị bóng dáng Độc Cô Phi Phụng xóa mờ.

Vương gia hứa gả nữ nhi cho hắn, hơn nữa cô dâu này xinh đẹp như thiên tiên, khuynh động cửu thành Độc Cô Phi Phụng! Đây thật sự là kỳ ngộ bất ngờ, là chuyện mà bao nhiêu người mơ ước cũng không cầu được. Nhưng ở đây, Lỗ Thế Hùng lại có chút lo lắng bất an, "Là họa hay phúc? Ai có thể dự đoán được?" Lỗ Thế Hùng trong lòng cười khổ, nhắm mắt lại mặc cho vận mệnh an bài.

** Vài Người Khổ Não Bất An

Trong một căn phòng khác, Độc Cô Phi Phụng cũng đang vì hôn sự này, trong lòng đau khổ bất an.

Nàng nghe Hoàn Nhan Trường Chi nói xong, mày liễu dựng lên, oán giận cong cặp môi nhỏ bé nói:

- Nữ nhi không gả!

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Đừng trẻ con, con trai lớn phải lấy vợ, con gái lớn phải lấy chồng.

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Trên đời này cũng có lão cô nương cả đời không gả, nữ nhi nguyện ở vậy tới già, phụng dưỡng phụ thân.

Hoàn Nhan Trường Chi thấy nàng nói kiên quyết, không giống như bộ dáng làm bộ làm tịch, giật mình, trong lòng nghĩ: "Chẳng qua là vì hài tử của ta sao?"

Hoàn Nhan Trường Chi ôn nhu nói:

- Phụng nhi, ngươi chê Thế Hùng quan ti chức tiểu sao? Hắn làm con rể của ta, ta tự nhiên sẽ đề bạt hắn, ngươi còn sợ không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý? Các ngươi thành thân, vẫn là ở trong vương phủ. Cha con chúng ta cũng có thể gặp mặt ngày đêm.

Độc Cô Phi Phụng nước mắt doanh tròng long lanh thổn thức:

- Con gái không phải vì cái này!

Hoàn Nhan Trường Chi trong lòng áy náy, nghĩ: "Ta biết ngươi và hài tử của ta hợp ý, nhưng ta làm sao có thể để cho các ngươi thành thân?"

Hoàn Nhan Trường Chi vuốt ve mái tóc của nàng, nói:

- Phụng nhi, ngươi nghe lời ta nói. Tâm sự của người ta ta biết, nhưng bây giờ ta chính là muốn dùng người, Thế Hùng có thể giúp ta rất nhiều việc. Ta sợ không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, phải có một người bên cạnh anh ta. Ngươi gả cho hắn, đối với ta, đối với đại Kim quốc chúng ta đều có lợi, ngươi hiểu không? Huống chi Thế Hùng phẩm mạo võ công đều không tồi. Theo ta thấy, so với ca ca của ngươi còn hơn một bậc.

Độc Cô Phi Phụng nghe xong lời này, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng nghĩ: "Tâm sự của ta, ngươi làm sao có thể biết được? Người nghĩ ta muốn làm con dâu của người sao?"

Nhưng tâm sự của nàng lại không thể nói ra với Hoàn Nhan Trường Chi. Tuy bị oan khuất cũng khó biện minh, tức giận nói:

- Nữ nhi chịu ân nuôi dưỡng của phụ vương, không thể không báo đền, phụ vương muốn nữ nhi như thế nào, nữ nhi đành phải tuân theo là được.

Hoàn Nhan Trường Chi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:

- Được, đây mới là nữ nhi ngoan ngoãn. Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ. Hắn biết trong lòng Độc Cô Phi Phụng không muốn, nhưng sau khi nghĩ bọn họ thành thân, tự nhiên sẽ từ từ thương nhau. Độc Cô Phi Phụng nếu đã đáp ứng, hắn đã có thể giải quyết xong một gánh nặng trong lòng.

Độc Cô Phi Phụng đêm nay cũng giống như Lỗ Thế Hùng, trằn trọc thâu đêm, không thể ngủ được. Nàng nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ: "Bây giờ anh ấy đang ở đâu?" Lỗ Thế Hùng còn biết "nàng" của hắn là ở địa phương nào. Còn Độc Cô Phi Phụng cùng ý trung nhân của nàng đã biệt vô âm tín từ lâu.

Độc Cô Phi Phụng chua xót trong lòng: "Cho dù ta biết hắn ở đâu, ta thì có thể làm cái gì? Ta có thể đi tìm hắn không? Tìm hắn là có thể gả cho hắn sao? Phụ vương sẽ không bao giờ đáp ứng hôn nhân đôi lứa! Số phận nghiệt ngã, chia uyên rẽ thúy. Hắn biết chuyện này, đau khổ biết dường bao!"

Độc Cô Phi Phụng làm sao biết được, vì chuyện này khổ não, không chỉ có hai người bọn họ.

** Muội Tử, Đừng Nói Ra!

Hoàn Nhan Trường Chi trở lại thư phòng, tâm tư suy nghĩ miên man, đang muốn kêu người tìm nhi tử tới, chợt nghe được có người nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nói:

- Phụ thân, cha còn chưa ngủ sao? Con trai hắn Hoàn Nhan Định Quốc không đợi hắn kêu gọi, trước tiên tự tới.

Hoàn Nhan Định Quốc vào phòng, một bộ thần khí ảo não nói:

- Phụ thân, nghe nói cha đem muội muội hứa gả cho Lỗ Thế Hùng kia?

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Không sai, con có gì để nói.

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Cô ấy không phải là em gái ruột của con, con muốn lấy cô ấy làm vương phi của con!

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Con có điên không? Làm sao có thể làm điều này được!

- Cha, cha luôn khen em gái tài giọi Nếu làm vợ con, cả đời có thể giúp con, vậy thì không tốt hơn sao?

Hoàn Nhan Trường Chi thở dài, nói:

- Định Quốc, chuyện này sẽ làm cho người ta chê cười. Thứ nhất, Phi Phụng bất quá chỉ là nữ nhi của một người nhà chúng ta, phụ thân nàng từng liều mạng cứu ta, bởi vậy ta mới thu nàng làm dưỡng nữ. Tuy rằng ta đối với nàng yêu thương, coi như con ruột. Nhưng đến tột cùng là nha đầu xuất thân, làm sao có thể làm vương phi của ngươi? Thứ hai, ta đã hứa với Lỗ Thế Hùng, nếu như phản bội, văn võ cả triều đều sẽ chê cười ta. Quốc nhi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Gia Luật tướng quốc cố ý đem nữ nhi hứa cho ngươi, nay mai ta sẽ đi cầu hôn. Chúng ta và Gia Luật tướng quốc kết thành thân gia, đây mới là môn đăng hộ đối!

Kỳ thật, Hoàn Nhan Trường Chi còn có một nguyên nhân không nói ra, hắn muốn lợi dụng Lỗ Thế Hùng, nhất định phải mua chuộc hắn.

Hoàn Nhan Định Quốc, lòng như đưa đám, còn muốn nói chuyện. Hoàn Nhan Trường lớn tiếng nói:

- Ngươi tỉnh táo suy nghĩ lại một chút. Phụ thân tất cả đều muốn tốt cho ngươi. Ngươi cũng không nên tự mình chọn lầm tiền đồ. Đương kim Hoàng thượng chưa sinh thái tử, chúng ta là thân vương gần gũi, cha lại nắm quyền binh, tương lai tiền đồ của ngươi không có giới hạn, ngươi hiểu chưa?

Hoàn Nhan Định Quốc vừa nghe lời này, biết phụ thân đã có ý định muốn sau khi Hoàng thượng băng hà đương thời, mưu đoạt đế vị. Nhưng chi nhánh thân vương cũng không chỉ có một mình hắn. Cho nên hắn muốn mua chuộc quần thần. Nhất là cùng Gia Luật tướng quốc kết giao tốt. Hoàn Nhan Định Quốc nghe xong lời này, vừa kinh hãi vừa vui mừng, gật đầu, nói:

- Nhi tử hiểu rồi.

Hoàn Nhan Trường Chi lại thở dài một hơi, nói:

- Ngươi hiểu là được rồi, trở về đi, đừng suy nghĩ lung tung! Hoàn Nhan Trường Chi nghĩ rằng đã thuyết phục được nhi tử. Hắn lại không biết, Hoàn Nhan Định Quốc vì muốn làm Thái tử nên miễn cưỡng gác việc cưới muội làm vợ. Nhưng hắn đối với Độc Cô Phi Phụng lại không dừng "si tâm vọng tưởng" (mơ tưởng hão huyền).

Độc Cô Phi Phụng trằn trọc đảo ngược, không thể ngủ được, tai nghe tiếng trống canh, đã qua canh ba. Vạn vật im lìm, chợt nghe được tiếng gõ cửa "Cốc cốc", Độc Cô Phi Phụng nhảy lên, quát:

- Là ai?

Hoàn Nhan Định Quốc ở ngoài cửa thấp giọng nói:

- Muội muội đừng lên tiếng, là ta!

**Tam Canh Bán Dạ Đến Dở Trò

Độc Cô Phi Phụng lắp bắp kinh hãi, nói:

- Là Định Quốc ca sao? Muộn thế này, anh đến làm gì?

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Muội mở cửa trước cho ca ca vào, từ từ nói sau.

Chỉ nghe được một tiếng "hô", cửa phòng không mở ra, Độc Cô Phi Phụng lại đi ra, nàng từ cửa sổ phía sau bay ra.

Độc Cô Phi Phụng lạnh lùng nói:

- Ngươi và ta tuy là huynh muội, nhưng nửa đêm canh ba không nên ở chung trong phòng tối. Có gì để nói ở đây không?

Hoàn Nhan Định Quốc rất thất vọng, rất xấu hổ, miễn cưỡng nói:

- Không sai, ngày mai ngươi sẽ làm cô dâu, cho nên phải tránh hiềm nghi?

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Tránh được hiềm nghi thì tốt. Như thế nào, ngươi nửa đêm canh ba đến tìm ta, là vì chúc mừng ta sao?

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Ngươi thật sự nguyện ý gả cho Lỗ Thế Hùng sao?

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Ngươi hỏi cái này là có ý gì?

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Ta biết ngươi phải nghe lệnh phụ vương, không thể không đáp ứng. Phải không?

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Phải thì sao? Còn không phải thì sao?

Hoàn Nhan Định Quốc thở dài nói:

- Ta biết. Cho dù nàng muốn hay không, đều không thể đảo ngược, nhưng ta đến để nói với muội những gì ta muốn nói.

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Ồ, ngươi có tâm sự gì, muốn nói cho ta nghe.

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Muội muội, em thật sự không biết hay là giả không biết? Ta, trái tim ta đã có muội từ lâu. Chỉ hận ta không sớm nói cho phụ thân. Đến bây giờ mắt thấy bánh bao đến miệng lại bị người ta cướp đi. Nhưng ta muốn muội hiểu được, trái tim ta thủy chung thuộc về muội. Muội bây giờ bị ép buộc bất đắc dĩ, phải gả cho Lỗ Thế Hùng. Vậy cũng không quan trọng, ngươi tạm thời nhẫn nại nhất thời đi. Cho đến khi ta có thêm quyền bính, ta sẽ nghĩ cách cho muội. Chúng ta ở trong phủ này, còn có thể thường xuyên gặp mặt...

Độc Cô Phi Phụng vừa thẹn vừa tức giận, chỉ sợ hắn nói ra những lời khó nghe hơn, cau mày lập tức cắt đứt đề tài của hắn nói:

- Đại ca, ta và ngươi chỉ là huynh muội, ngươi cũng đừng nghĩ lệch! Ngươi đi đi, đừng để người làm thấy chuyện đùa giỡn!

Hoàn Nhan Định Quốc ngơ ngác nói:

- Muội, muội đừng vội vàng đuổi ta đi! Ta...

Hắn định đưa tay muốn kéo cô ấy.

Độc Cô Phi Phụng vung tay áo lên, Hoàn Nhan Định Quốc ngày thường cùng nàng luyện võ, thường xuyên chịu thiệt thòi với nàng. Đối với nàng dù sao cũng có chút kiêng kỵ, đành phải rút tay lại. Dưới ánh trăng, chỉ thấy Độc Cô Phi Phụng vẻ mặt kiên quyết, nói:

- Nếu ngươi không đi, ta phải gọi phụ thân rồi!

Hoàn Nhan Định Quốc chưa từ bỏ ý định, nói:

- Muội muội, ngươi quả nhiên là cam tâm tình nguyện gả cho tiểu tử kia?

Độc Cô Phi Phụng cắn răng, nói:

- Được, là ta nguyện ý!

Hoàn Nhan Định Quốc thở dài, rốt cục giống như một con gà trống đá thua trận, xám xì xám xịt rời đi.

Độc Cô Phi Phụng trở lại phòng, khóc một trận, trong lòng nghĩ: "Ta không phải gả cho Lỗ Thế Hùng là không được!"

** Tiểu Vương Gia Thử Tài Tân Lang

Hỷ sự này tuy rằng đến đột ngột, nhưng lại vô cùng trọng thể. Vương phủ nhân lực hùng hậu, mọi việc sắp xếp nhanh chóng. Đèn treo tụ kết, phát thiệp mời khách. Lễ nhạc vui tươi đón khách, tiệc cưới linh đình, có người đặc biệt nấu ăn. Hoàn Nhan Trường Chi vào lúc canh ba mới phân phó, khi tỉnh dậy, cả một vương phủ rộng lớn như vậy, đã bố trí hoa đoàn cẩm tú, hỷ khí dương dương.

Mọi người đều biết Hoàn Nhan Trường Chi vô cùng sủng ái nữ nhi này. Tin tức vương phủ gả con gái truyền ra ngoài, văn võ cả triều, đều đến chúc mừng. Thậm chí không nhận được thiệp mời, cũng chuẩn bị hậu lễ đưa tới, bợ đỡ lấy lòng.

Chấp sự của vương phủ phô trương tiệc cưới trọng thể trong hoa viên. Khuôn viên thoáng mát, thế tợ du long. Hai bên thành đá đều treo các loại phong đăng làm bằng thủy tinh, được thắp sáng như ánh bạc và sóng tuyết. Trời đã sang thu, khí trời mát lạnh. Trong vườn nào liễu, hạnh, đào, lý..., mặc dù không có lá hoa, nhưng lại dùng các loại lụa là và cỏ thông làm hoa, đính vào cành cây, giống như hoa cẩm tú, không khác hoa thật. Mỗi một gốc cây treo cả chục ngọn đèn, trong đó có các loại đèn lồng làm bằng lông vũ. Quả nhiên là từ trên xuống dưới tranh nhau phát sáng, sắc màu rực rỡ, thế giới lưu ly, đầy trời châu báu. Các vở kịch nổi tiếng trong kinh thành, nghệ sĩ tung hứng đều được mời tới, cộng thêm nữ nhạc lộng lẫy trong vương phủ, cực kỳ thanh sắc. Trong vườn dựng lên bảy sân khấu, bày mấy trăm bữa tiệc, tiếng ngọc bôi mỹ tửu lao xao, nhạc trổi khắp nơi, nhang thơm quyện khói, bóng hoa đầy màu sắc. Vô tận phú quý phồn hoa, hài lòng mãn nhãn. Mỗi người đều nói thiên thượng thần tiên phủ, nhân gian kim cốc viên. Cũng may có một khu vườn lớn như vậy, bằng không sao có thể chứa được rất nhiều tân khách này?

Hoàn Nhan Trường Chi cùng cô dâu chú rễ ngồi trên ghế chủ gia. Tân khách quá nhiều, tân nương không thể đến mỗi một chỗ kính rượu. Khách nhân ở xa đều đến chúc mừng Vương gia và tân nhân, những vị khách đến chúc mừng này vẫn là tự hỏi mình đủ thân phận mới dám tới. Nhiều khách chỉ có thể đi xa xa theo chân xem tân lang. Người người đều khen đây chính là trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành.

Hoàn Nhan Trường Chi là thống lĩnh của ngự lâm quân, trong tân khách không ít sĩ quan. Ngày trước Lỗ Thế Hùng tỷ võ đánh bại mười tám cao thủ ngự lâm quân, tất nhiên cũng được tân khách làm đề tài khen ngợi chú rể.

Đang tai nghe lúc chúc từ liên tục, đột nhiên có người cầm một ly rượu đến bên cạnh tân lang. Người này là Tiểu vương gia Hoàn Nhan Định Quốc.

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Muội muội hỷ sự, ta kính chú rể của người một ly.

Thần sắc rất không tự nhiên, Lỗ Thế Hùng sửng sốt. Hoàn Nhan Định Quốc nói: "Uống nha!" Nắm lấy tay hắn liền rót hắn uống một ly rượu, âm thầm dùng kim cương chỉ lực, muốn bóp nát xương cổ tay hắn, làm cho hắn mất mặt tại chỗ. Lỗ Thế Hùng thần sắc tự nhiên uống. Hoàn Nhan Định Quốc lắp bắp kinh hãi, trong lòng nghĩ: "Quả nhiên có chút công phu." Bởi vì Lỗ Thế Hùng cũng không có vận lực phản kích, Hoàn Nhan Định Quốc tuy rằng biết hắn có nội gia công phu, nhưng còn chưa biết công phu của hắn thâm nông.

Hoàn Nhan Trường Chi nhíu mày, nói:

- Quốc nhi, ngươi uống không ít chứ? Đừng đến bát nháo.

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Phụ vương yên tâm, hài nhi không say.

Hắn ta không chỉ muốn uống rượu, mà còn gây rắc rối.

** Anh Rễ Tỷ Võ

Hoàn Nhan Định Quốc rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch, nói:

- Lỗ đại ca, ngươi đánh bại mười tám cao thủ ngự lâm quân, danh chấn kinh thành. Khách nhân đều muốn thưởng thức công phu của ngươi, hiếm khi được cao hứng như hôm nay. Ngươi khai mở nhãn giới cho chúng ta như thế nào?

Lỗ Thế Hùng hơi bất ngờ không rõ ý đồ, miễn cưỡng cười nói:

- Ta tài hèn sức kém, sao dám bêu xấu?

Hoàn Nhan Định Quốc cười nói:

- Chúng ta đều là võ nhân, rất thẳng thắn. Ngươi không cần khách khí, ngươi đừng ngại việc luyện võ cùng ta!

Phong tục Kim quốc chuộng võ, vào ngày vui mừng, chủ nhân diễn võ giải tân, cũng là chuyện bình thường. Các vị khách có vài phần rượu, ầm ầm kêu lên. Một quan chức dân sự đã đọc sách Hán lắc đầu và nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Người xưa nói đọc Hán thư có thể uống rượu, đại Kim chúng ta dùng cung mã lấy thiên hạ. Tiểu vương gia cùng quận mã hôm nay cùng diễn võ uống rượu, chính là nhã nhân nhã sự. Chúng ta cũng có thể nhìn mãn nhãn.

Hắn một mặt muốn tỏ vẻ mình là người có học, một mặt lại sùng bái võ nhân, cùng nịnh hót Tiểu vương gia. Vì thế "Dẫn kinh cư điển" (trích dẫn kinh điển) nói lung tung một hồi, cũng mặc kệ lời nói không thích hợp. Nhưng sau khi hắn nói như vậy, nhiều người hơn đã hùa theo hắn làm ồn ào lên.

Lỗ Thế Hùng không có cách nào, đành phải đứng ra. Phó thống lĩnh ngự lâm quân, người dẫn chương trình Nghiên kinh viện Ban Kiến Hầu ngồi đối diện Hoàn Nhan Trường Chi, nhìn thấy sắc mặt Vương gia không vui, trong lòng khẽ động, cười nói:

- Hoàn Nhan thế huynh, hôm nay là cát nhật của em gái ngươi....

Đang muốn khuyên can, Hoàn Nhan Định Quốc đã cắt đứt lời nói của hắn, nói:

- Ban thúc thúc yên tâm, ta cùng Lỗ đại ca dợt võ, chẳng lẽ lại dùng đao thật thương thật chém giết sao. Ta tất nhiên sẽ cẩn thận, vừa tới sẽ dừng. Hôm nay là ngày tốt lành của em gái ta, "hắc, hắc," làm thế nào ta có thể làm tổn thương chú rể, lỡ cuộc động phòng hoa chúc của hai người? Nói xong cười ha ha.

Lỗ Thế Hùng trong lòng tức giận, nghĩ: "Ngươi cũng chưa chắc có thể làm tổn thương ta." Rồi hắn bước ra ngoài với Định Quốc.

Hoàn Nhan Trường Chi "hừ" một tiếng, lại không nói gì. Hắn cũng không phải sợ nhi tử đánh bị thương Lỗ Thế Hùng, mà là sợ Lỗ Thế Hùng thất thủ làm tổn thương con trai mình. Nhưng nghĩ muốn dựa vào bản lĩnh của mình, nếu thật sự đến thời điểm nguy cấp, cũng có thể tách ra.

Các vị khách nhao nhao lui về phía sau, nhường chỗ trống, vây thành một vòng, nhìn bọn họ so tài.

Hoàn Nhan Định Quốc vẫy vẫy tay, một gã sai vặt đưa cho hắn một cây trúc trượng. Hoàn Nhan Định Quốc tiếp trượng trong tay, tùy tiện nói:

- Lỗ đại ca, ngươi thích dùng binh khí gì, tùy ngươi đi. Ngụ ý, Lỗ Thế Hùng muốn dùng chân đao chân thương cũng được.

Cây trúc trượng này xanh biếc trong suốt, giống ngọc phỉ thúy hơn giống không cành trúc bình thường. Các vị khách tắc lưỡi tán thưởng: "Đồ dùng trong vương phủ thật sự rất sang trọng, ngay cả một cây gậy trúc, chắc hẳn cũng trải qua ngàn lựa chọn." Bất quá bọn họ cũng chỉ tán thưởng cây trúc trượng này đẹp mà thôi, cũng không biết cây trúc trượng huyền ảo như thế nào. Vì nó giống cây gậy tre hơn là một cây gậy kim loại.

Chỉ có Độc Cô Phi Phụng trong lòng âm thầm giật mình, người khác không biết lai lịch của trúc trượng này, nhưng nàng biết. Cây trúc trượng này thật sự là một kiện binh khí rất lợi hại.

** Lục Ngọc Trượng Đối Mộc Kiếm (Gậy ngọc xanh đánh kiếm gỗ)

Thì ra cây trúc trượng màu xanh biếc này chính là bảo vật gia truyền của Hoàn Nhan Trường Chi. Trong Đại Cát Lĩnh ở biên giới Trung Quốc-Ấn Độ, có một loại "lục ngọc trúc", cứng như gang thép, có thể dùng như đao kiếm. Nhưng sản lượng rất ít, hơn nữa "tuổi trúc" hơn trăm năm mới sử dụng như vũ khí. Người bình thường, đừng nói không biết công dụng của "lục ngọc trúc", dù có biết, cũng rất khó tìm được "lục ngọc trúc" hơn trăm năm.

Cây trúc trượng này là do một thiên trúc tăng nhân tặng cho Hoàn Nhan Trường Chi. Hoàn Nhan Trường Chi là thiên hạ điểm huyệt danh gia số một số hai, được bảo bối "Lục ngọc trượng" này vô cùng yêu quý, ít khi đem ra cho ai xem. Vốn là vũ khí tùy thân. Chỉ vì yêu thương nhi tử, tới năm Hoàn Nhan Định Quốc mười tám tuổi, mới trịnh trọng truyền cho hắn. Không ngờ hắn hiện tại lại dùng cây trúc trượng này đối phó Lỗ Thế Hùng.

Độc Cô Phi Phụng âm thầm giật mình, trong lòng đã hiểu được ý của Hoàn Nhan Định Quốc khi rút ra cây "Lục ngọc trượng", đó là muốn đồn Lỗ Thế Hùng vào tử địa.

Lỗ Thế Hùng lại không biết cây "Lục ngọc trượng" lợi hại này. Đối phương nếu chỉ dùng trúc trượng, hắn đương nhiên không thể rút bội kiếm ra. Trong lòng nghĩ: "Ta dùng binh khí gì để đối phó với hắn đây? Nếu chỉ dựa vào một đôi bàn tay thịt, Tiểu vương gia này tâm cao khí ngạo, chỉ sợ sẽ coi như ta khinh thường hắn."

Liếc mắt một vòng, chợt thấy một đứa trẻ cầm một thanh kiếm gỗ trên tay. Thì ra đây là hài tử của quản gia vương phủ, cùng mấy đứa nhỏ nghịch ngợm cùng tuổi bình thường của hắn, cầm mộc đao mộc kiếm, học làm võ sĩ tướng quân trên sân khấu đến đùa giỡn đấu kiếm. Hiện giờ bọn họ muốn xem Tiểu vương gia cùng quận mã tỷ thí, đã ngừng đùa giỡn.

Lỗ Thế Hùng cười nói:

- Tiểu huynh đệ, cho ta mượn thanh kiếm được không?

Đứa trẻ nói:

- Cho ngươi mượn, ngươi không nên làm gảy nó.

Lỗ Thế Hùng nói:

- Tiểu huynh đệ, yên tâm, sẽ không làm gãy.

Lỗ Thế Hùng tiếp nhận mộc kiếm, thi lễ, nói:

- Mời vương tử chỉ giáo!

Hoàn Nhan Định Quốc nói:

- Được rồi, được rồi. Lỗ đại ca không cần khách khí! "Hừ" một tiếng, một trượng nặng nề liền đánh xuống.

Lỗ Thế Hùng giơ mộc kiếm nghênh đón, Độc Cô Phi Phụng đang tự tâm nghĩ thanh mộc kiếm này thế nào cũng gảy. Nào ngờ ngoài dự liệu của nàng. Trúc trượng mộc kiếm hai bên đều không tổn hại. Thanh mộc kiếm kia tựa như là bám vào trúc trượng, theo thế chấn động của trúc trượng, dao động qua một bên.

Hoàn Nhan Định Quốc đánh xuống một trượng mạnh mẽ, mộc kiếm của đối phương nhẹ nhàng gắn dính vào trúc trượng của hắn, tựa như tờ giấy. Hắn cố sức gia tăng khí lực, cũng không thể đánh gảy mộc kiếm. Liên tục mấy chiêu, không thể thoát khỏi sự dây dưa của Mộc Kiếm, trong lòng giật mình kinh hãi.

Hoàn Nhan Trường Chi lại thở dài một hơi, trong lòng âm thầm vui mừng, nghĩ: "Lỗ Thế Hùng quả nhiên nể mặt của ta, không muốn làm ta mất thể diện." Hắn biết Lỗ Thế Hùng cũng không biết cây Lục ngọc trượng này lợi hại, nếu Lỗ Thế Hùng có ý định cùng con trai hắn phân tài cao thấp, sẽ xem nhẹ cây trúc trượng tầm thường, một chiêu vừa rồi, hắn sẽ sử dụng nội gia chân lực đến chấn đứt trúc trượng. Tất nhiên, nếu hắn làm như vậy, vật bị gãy chính là thanh kiếm gỗ chứ không phải là lục trúc trượng. Hiện giờ Mộc Kiếm không sao, đó chứng minh Lỗ Thế Hùng cũng không sử dụng nội lực, không có ý cùng nhi tử của hắn phân tài cao thấp.

** Độc Cô Phi Phụng Hết Vía Vì Trượng Phu

Hoàn Nhan Định Quốc mấy lần thoát khỏi không khỏi được, mặt đỏ bừng, đột nhiên quát lớn một tiếng, vận hết khí lực toàn thân đồn tới xung quanh đầu trượng, trúc trượng trầm xuống, chọc về phía "Hoàn Khiêu huyệt" trên đầu gối của Lỗ Thế Hùng.

Hoàn Nhan Định Quốc sinh ra ở Vương phủ, từ nhỏ sa vào yên vui, cũng không phải chuyên tâm luyện võ. Cho nên tuổi của hắn tuy rằng không sai biệt lắm với Lỗ Thế Hùng, nhưng công lực lại không tinh thuần bằng Lỗ Thế Hùng. Bất quá, tuy rằng như thế, dù sao hắn cũng là con trai của cao thủ số 1 Kim quốc, dùng chân lực nội gia, trúc trượng chọc một chọc này, quả nhiên là không phải chuyện nhỏ.

Lỗ Thế Hùng nếu cùng hắn so đấu nội công, Tiểu vương gia này không tránh khỏi bị nội thương. Lỗ Thế Hùng không thể làm gì được, đành phải nhảy dựng lên. Như vậy, Hoàn Nhan Định Quốc Lục ngọc trượng cũng thoát khỏi mộc kiếm dây dưa kiềm chế.

Hoàn Nhan Định Quốc được nước được thế, không tha cho người khác. Lục ngọc trượng đúng là cuồng phong mưa bão tấn công tới, trong nháy mắt, thân hình Lỗ Thế Hùng đã bị lục quang trong suốt bao phủ. Hoàn Nhan Định Quốc một vòng mãnh công, đánh Lỗ Thế Hùng luống cuống tay chân, từng bước lui về phía sau.

Lỗ Thế Hùng âm thầm giật mình, bất quá, hắn cũng không phải sợ đánh bại Tiểu vương gia, mà là giật mình với chút thần diệu huyệt pháp này của hắn. Trong lòng nghĩ: "Nghe nói điểm huyệt công phu của Hoàn Nhan Trường Chi là từ đồ họa của Huyệt đạo đồng nhân đến trường, Huyệt đạo đồng nhân đồng giải đã trải qua nhiều năm nghiên cứu của bọn họ, nghe nói đã nghiên cứu được bất quá một hai."

Hoàn Nhan Trường Chi điểm huyệt công phu truyền cho nhi tử, nghĩ tới Tiểu vương gia này lại chưa học được một nửa công phu của phụ thân hắn. Hôm nay Tiểu vương gia này sử dụng điểm huyệt công phu đã lợi hại như vậy, nếu như có thể tìm hiểu toàn bộ bí áo của Huyệt đạo đồng nhân. Thiên hạ còn có người nào có thể địch nổi?

Độc Cô Phi Phụng cũng âm thầm giật mình, nàng thật sự vì Lỗ Thế Hùng mà sợ hãi. Nàng nhìn ra được, Tiểu vương gia chiêu nào cũng là sát thủ, đâu phải là so tài bình thường?

Tuy rằng Người yêu của Độc Cô Phi Phụng không phải là Lỗ Thế Hùng. Nhưng nếu Tiểu vương gia giết Lỗ Thế Hùng, nguyên nhân chính là vì nàng. Nàng làm sao có thể nhìn thấy Lỗ Thế Hùng vì nàng mà chết?

Ban Kiến Hầu khen ngợi:

- Thật là một bút pháp kinh thần!

Hoàn Nhan Trường Chi lĩnh ngộ công phu từ Huyệt đạo đồng nhân đồ giải, sáng tạo thành "Kinh thần bút pháp", vốn là muốn dùng phán quan bút, nhưng hắn đổi mới, dùng Lục ngọc trượng thay thế phán quan bút. "Kinh Thần bút pháp" này càng là kỳ quỷ khó lường. Bởi vì Huyệt đạo đồng nhân minh họa, đều là tập trung ở trên tay Hoàn Nhan Trường Chi, cho nên Ban Kiến Hầu tuy rằng là người dẫn chương trình hàng ngày viện vụ, biết danh "Kinh thần bút pháp", cũng là hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy.

Hoàn Nhan Trường Chi mỉm cười nói:

- Hắn còn kém xa! Chẳng qua Lỗ Thế Hùng nhường hắn thôi.

Ban Kiến Hầu nửa tin nửa ngờ, võ công của hắn kém một bậc so với Hoàn Nhan trường, nhất thời còn không thể nhìn ra được. Hắn có chút sợ hãi, e Tiểu vương gia thất thủ làm Lỗ Thế Hùng bị thương, con trai Vương gia đả thương con rể, chuyện vui biến thành tai họa, cái này không khỏi quá mất vui.

** Ba Lần Thoát Chết

Mọi người trong hoa viên, ai cũng đều có tâm sự. Chợt thấy lục quang rực sáng, trúc trượng Của Hoàn Nhan Định Quốc xuất liền ba chiêu, Lỗ Thế Hùng liên tiếp lộn nhào ba vòng thoát được. Một vòng lộn nhào cuối cùng cơ hồ sát mặt đất, thân thể giống như cối xay gió xoay vòng. Các vị khách ầm ầm kêu lên! Bọn họ không biết Lục ngọc trượng của Hoàn Nhan Định Quốc có thể lấy mạng người, chỉ nói Tiểu vương gia bất quá chỉ có ý biểu diễn tuyệt kỹ mà thôi. Hiếm khi có cơ hội tâng bốc này, vì thế nhao nhao khen ngợi Hoàn Nhan Trường Chi về võ nghệ cao cường của Tiểu vương gia. Có tân khách nhớ tới thân phận Lỗ Thế Hùng cũng là "quận mã", ngoài việc lấy lòng Tiểu vương gia ra nên lấy lòng quận mã, nói:

- Công tốt, tránh đòn cũng tốt! Tiểu vương gia cùng quận mã thật sự là tương đương, mỗi người đều có tài nghệ riêng. Hiếm có, hiếm có! Có người nói:

- Công phu quận mã đương nhiên cũng rất tốt, bất quá vẫn là Tiểu vương gia hơi thắng một bậc.

Những người này là chuyên gia tâng bốc, lúc nịnh hót, nhớ tới sự khác biệt thân thích, con rể tuy quan hệ cưới gã, luôn không bằng nhi tử, huống chi Lỗ Thế Hùng chẳng qua chỉ là "nghĩa tế"!

Chúng tân khách cho rằng Tiểu vương gia bất quá biểu diển tuyệt kỹ, chỉ có Độc Cô Phi Phụng hiểu được, Lỗ Thế Hùng ba lần nhào lộn thật sự đã là ba lần thoát ra trong cái chết! Trong sát na nguy hiểm nhất, nàng không thể không kêu lên. May mắn vào thời điểm đó, các vị khách cũng ầm ầm kêu lên, át tiếng kêu của cô, nên không nghe rõ cô biểu hiện lo lắng quá mức. Tuy nhiên, người gần đó vẫn nghe được, có một chuyên gia nịnh hót cười nói:

- Cách cách không cần lo lắng, trúc trượng mộc kiếm đều không thể làm tổn thương người khác.

Có một người phụ nữ môi mép ở phía sau lén thảo luận:

- Nữ tử lo lắng cho người ngoài, biểu hiện này thực sự là không tệ. Một khi đã gả cho chồng, lúc nào cũng bênh vực cho chồng. Ngươi không nghe thấy tiếng kêu của Phi Phụng cách cách! Cô sợ anh trai mình sẽ làm tổn thương chồng mình! Kỳ thật cành trúc lại không làm tổn thương người khác, cần gì phải làm ồn ào như vậy!

Hoàn Nhan Định Quốc nghe thấy tiếng kêu của Độc Cô Phi Phụng, cũng nghe thấy tiếng nghị luận của người phụ nữ lắm mồm, lòng đố kỵ càng hùng hổ hơn. Lỗ Thế Hùng lộn mình né tránh ba lần, bước chân còn chưa đứng vững, hắn nhào tới đánh tiếp.

Hoàn Nhan Trường Chi cau mày nghe tân khách nịnh bợ con trai mình. Đột nhiên đứng dậy, đi vào trong sân, vung tay áo một quyển, đoạt lấy Lục ngọc trượng của Hoàn Nhan Định Quốc ra khỏi tay, nói:

- Muội tế đã là thủ hạ lưu tình, ngươi còn không nhận thua sao?

Hoàn Nhan Định Quốc ngạc nhiên nói:

- Phụ thân, sao lại là ta thua? Trong lòng nghĩ: "Cũng may trước mắt tân khách, mọi người đều thấy hắn lăn lộn trên mặt đất, né tránh chật vật như vậy. Phụ thân ngươi tuy có tâm giúp hắn, mấy ngàn vị khách này đều biết hắn đã bị ta đánh bại!"

Lỗ Thế Hùng mất đi khuôn mặt tươi cười liền nói:

- Đâu, ở đâu. Vương Tử Trượng pháp tinh diệu tuyệt luân, tiểu tế bình sinh chưa thấy, cam bái hạ phong!

Nói xong đem Mộc Kiếm trả lại cho hài tử của quản gia. Đứa trẻ không hài lòng nói:

- Mặc dù anh đã không phá vỡ thanh kiếm của ta, nhưng làm cho nó dính đầy bùn.

Hoàn Nhan Định Quốc rất tự hào, nói:

- Cha, Lỗ đại ca mình cũng nhận thua!

Hoàn Nhan Trường Chi "hừ" một tiếng, nói:

- Ngươi còn không biết, ngươi nhìn trên người ngươi, đây là cái gì?

** Ba Vết Bùn Trên Áo

Hoàn Nhan Định Quốc cúi đầu nhìn, không khỏi đỏ mặt tía tai, không có đất chun xuống. Thì ra trên chiếc lông cáo trắng mà hắn mặc, ngay ngực, có ba vết bẩn màu đỏ thẫm. Dùng ngón tay chùi một cái, vụn bùn dính vào ngón tay hắn. Hoàn Nhan Định Quốc lúc này mới biết: Lỗ Thế Hùng vừa rồi lăn lộn trên mặt đất, chính là cố ý đem mộc kiếm dính bùn. Ba vết nhơ trên người mình, không cần phải nói chính là mũi kiếm của Lỗ Thế Hùng điểm lên người hắn lưu lại. Nếu Lỗ Thế Hùng muốn lấy tính mạng của hắn, dùng mặc dù là mộc kiếm, lấy nội lực của Lỗ Thế Hùng, cũng có thể ở ngực hắn mở ra ba lỗ thủng.

Hoàn Nhan Định Quốc sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ xuống. Mặc dù trong lòng tức giận, cũng đành phải cúi đầu nhận thua Lỗ Thế Hùng. Lỗ Thế Hùng không hề kiêu ngạo, cười nói:

- Chúng ta là người nhà luyện võ, bất quá là người thân và ngươi bè, ai thắng ai thua, cần gì phải nghiêm túc như vậy? Nếu thật sự muốn luận thắng thua, tiểu đệ đã sớm thua chiêu.

Lỗ Thế Hùng nói chuyện thập phần khôn khéo, giữ lại mặt mũi cho Tiểu vương gia. Trong lòng Hoàn Nhan Định Quốc mới thoáng giảm bớt một chút tức giận. Trong tân khách ngoại trừ mấy cao thủ hạng nhất ra, đa số đều là không thấy rõ, chỉ thấy bọn họ đấu láo với nhau, đối với hai bên đều chia nhau nịnh hót.

Sau đám cưới, theo nghi thức hoàng gia, cô dâu được người trưởng bối đưa vào phòng hoa chúc. Thân nhân của cô dâu, quận mã thì phải ở lại bên ngoài, đợi khi được triệu tập, mới có thể đi vào. Vợ của Hoàn Nhan Trường Chi qua đời, vốn hắn có thể mời một vị trưởng bối nữ quyến đưa cô dâu vào động phòng, nhưng hắn lại tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Mọi người đều nói là hắn yêu thương nữ nhi này, ai cũng không có nghi ngờ, chỉ có hâm mộ mà thôi.

Sau khi vào tân phòng, Độc Cô Phi Phụng chợt nói:

- Phụ thân, ta có chuyện muốn nói.

Hoàn Nhan Trường Chi vung tay lên, bốn thị nữ lui ra.

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Hơn mười năm qua, được cha dày công nuôi dưỡng, hiện giờ nữ nhi đã làm vợ người ta, hẳn là có nhà riêng, không thể để phụ thân mệt mỏi quan tâm nữa.

Hoàn Nhan Trường Chi giật mình, nói:

- Ngươi muốn dọn ra khỏi vương phủ?

Độc Cô Phi Phụng cúi đầu đáp một chữ:

- Vâng.

Hoàn Nhan Trường Chi nói:

- Định Quốc hành động quái đản. Tối nay là một sự thô lỗ. Nhưng ta sẽ chỉ bảo nó, và ngươi cũng đừng nên để bụng.

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Ta sao dám trách ca ca đây? Bất quá, ta suy nghĩ lại nghĩ, vẫn là dọn ra bên ngoài là tốt. Thứ nhất là vì vương phủ thể diện, thứ hai cũng tránh được cho hắn có mặc cảm dựa vào hàng rào của người khác.

Độc Cô Phi Phụng lời nói rất hàm súc. Bất quá, Hoàn Nhan Trường Chi đương nhiên là hiểu rõ. Kỳ thật hắn cũng không yên tâm được về nhi tử. Độc Cô Phi Phụng sau khi kết hôn ở vương phủ, nếu như con trai hắn lại gây ra chuyện gì, mất thể diện vương phủ còn không quan trọng, ngay cả "đại kế" của hắn cũng phải bị tổn hại.

Hoàn Nhan Trường Chi gật đầu, nói:

- Vợ chồng các ngươi tự lập môn hộ cũng tốt. Nhưng ta gả ngươi cho Thế Hùng, ngươi có biết dụng ý của ta không?

** Thêm Một Lần Thử Thách

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Nếu Thế Hùng có âm mưu rất lớn, trong vương phủ hắn nhất định sẽ cẩn thận, khéo léo che giấu. Ngược lại không bằng ở bên ngoài dễ dàng quan sát động tĩnh của hắn.

Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:

- Thật không uổng công ta yêu thương ngươi, ngươi cũng thật sự là thông minh thấu đỉnh, ta vốn định trước động phòng hoa chúc của các ngươi, đem dụng ý của ta nói cho ngươi biết, ai ngờ ngươi đều đã hiểu.

Độc Cô Phi Phụng nói:

- Ta nhất định phải làm cho quận mã trung thành phụ vương, tuyệt đối không thể để cho hắn có dị tâm!

Hoàn Nhan Trường Chi trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng nói:

- Thế Hùng là người Đàn nguyên soái tiến cử, nói dúng ra không có gì khả nghi. Bất quá cẩn tắc vô áy náy. Ta còn có một biện pháp có thể thử hắn một lần: như vậy như vậy, như vậy... Thử qua chuyện này của hắn, xem hắn có thể làm được hay không. Ngươi có thể dọn ra khỏi vương phủ rồi.

Độc Cô Phi Phụng khen ngợi:

- Phụ vương đã hoạch định một diệu kế! Được rồi, tối nay con gái sẽ thử nó, trước canh năm, nhất định có kết quả!

Lỗ Thế Hùng ở bên ngoài chờ triệu tập, trong lòng thấp thỏm bất an. "Vì sao còn không thấy đứa nhỏ đi ra gọi ta? Vương gia đưa nữ nhi vào phòng, chẳng lẽ có rất nhiều lời muốn nói?" Trận sóng gió vừa rồi cũng khiến hắn nghi vấn đầy bụng, "Tiểu vương gia vì sao lại coi ta như cừu nhân vậy? Là vì không muốn ta làm muội phu của hắn, hay là vì một lý do khác?"

Lỗ Thế Hùng là một người thâm trầm bình tĩnh mà thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên hắn cũng sẽ nghĩ đến trong đó có thể có rất nhiều uẩn khúc riêng tư. Nhưng điều hắn càng sợ hãi chính là phụ tử Vương gia đối với hắn rất hoài nghi. "Nói không chừng hành động tối nay của Tiểu vương gia cũng do lệnh của phụ thân hắn, là một kỳ thi khác đối với ta." Chính là bởi vì hắn là một người thông minh, người thông minh luôn đem từng chút tiểu tiết khả nghi đều nghĩ tới, vì thế hắn liền đem chuyện vốn đã là chi tiết nhỏ nhặt, suy nghĩ phân tích càng thêm phức tạp.

Hắn nhớ tới kỳ thi cổ quái kỳ quái đêm mới vào vương phủ, trong lòng sợ hãi phát lãnh, "Lần thi đó là may mắn vượt qua, nhưng chỉ sợ còn không phải là kỳ thi cuối cùng!"

Trăng non đã thượng tây lầu, đàn sáo trong vườn chưa ngừng nghỉ. Pháo hoa cùng pháo lưu tinh liên tục rơi xuống, đầy trời đều là màu sắc kỳ lệ, khắc khắc biến ảo. Hắn ở nội viện vương phủ cũng có thể nghe được đàn sáo tới tai, nhìn thấy pháo hoa đầy trời, cảm giác được bầu không khí vui vẻ náo nhiệt này.

Nhưng trong bầu không khí náo nhiệt này hắn lại có tâm trạng tịch mịch dị thường, "Tư vị làm quận mã thật không dễ chịu!" Bất tri bất giác hắn lại mơ mộng chạy trên thảo nguyên rộng lớn, trong đầu nổi lên bóng dáng người thiếu nữ kia.

Một tiếng trống canh đánh thức hắn khỏi suy nghĩ miên man, đã quá canh hai rồi, Lỗ Thế Hùng nghĩ: "Bất kể là họa hay phúc, vai trò quận mã này, ta dù thế nào cũng phải làm tiếp!"

Đúng lúc này, một người đợi tin Độc Cô Phi Phụng, đi ra kêu lên:

- Mời quận mã nhân động phòng!