Hồi 4 Đêm Động Phòng
** Tân Nương Muốn Hắn Giết Một Người
Lỗ Thế Hùng tiến vào phòng hoa chúc, chỉ thấy nến đỏ cháy sáng, rèm châu cuốn một nửa, màn bay thêu phượng, trướng múa bướm long. Vàng bạc rạng rỡ, châu báu lóng lánh. đỉnh đốt hương hoa bách hợp, bình cắm hoa trường xuân. Hương thơm ngào ngạt, cảnh trí xa hoa, lộng lẫy.
Một mỹ nhân ngồi cạnh rèm châu, gấm đỏ phủ đầu, mạng che nửa mặt diễm kiều. Trang sức mới tháo ra, da trắng như tuyết. Dưới ánh nến chiếu rõ, càng thêm vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương.
Trong lòng Lỗ Thế Hùng tuy rằng còn có bóng dáng của một thiếu nữ, nhưng đối với một mỹ nhân như Độc Cô Phi Phụng, cô dâu yêu kiều của hắn, cũng không khỏi tim đập liên hồi.
Nhưng Độc Cô Phi Phụng lại tựa như không biết hắn bước vào, đầu cũng không ngẩng lên nhìn hắn.
Lỗ Thế Hùng kéo khăn đỏ xuống, thấy nàng mặt tựa xuân sơn, mày như thu thủy, nhãn mục long lanh, lại tựa hồ có chút vẻ bi ai.
Lỗ Thế Hùng cảm thấy bối rối, cũng có chút giật mình. Hồi lâu sau, cũng không thấy Độc Cô Phi Phụng nói một lời gì. Lỗ Thế Hùng nhịn không được tiến lại gần chào, nói:
- Ta xuất thân hèn mọn, tự biết không xứng với cao đến cách cách. Nếu Cách cách đối với hôn sự này không vui...
Độc Cô Phi Phụng thấp giọng nói:
- Ngươi đừng nói như vậy, ta cùng ngươi đều là cô nhi. Phụ thân ngươi là thuộc hạ của Đàn nguyên soái. Phụ thân ta bất quá cũng chỉ là gia tướng của Vương gia. Chỉ cần ngươi không chê ta, ta đã hài lòng rồi.
Lỗ Thế Hùng nghe được lời ngọt ngào, liền hỏi:
- Vậy, nương tử có tâm sự khác sao?
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Không sai, ta có tâm sự khác.
Lỗ Thế Hùng chấn động trong lòng, nói:
- Không biết cách cách có thể nói cho ta nghe không?
Xưng hô của hắn đối với Độc Cô Phi Phụng từ "nương tử" lại đổi về "cách cách", lộ ra tâm tình bất an của hắn.
Độc Cô Phi Phụng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói:
- Ngươi cưới ta làm vợ, là theo mệnh lệnh của Vương gia hay là thật lòng chân ý thích ta?
Nghe được câu hỏi như vậy, Lỗ Thế Hùng đành phải nói:
- Cách cách tài mạo song tuyệt, khó có ai hơn. Kẻ hèn này hạnh ngộ cách cách, cảm thấy xấu hổ, dám cầu mong gì hơn?
Hắn tuy rằng là che lương tâm nói chuyện, bất quá cũng đích xác là có vài phần yêu Độc Cô Phi Phụng.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Như vậy, ngươi thật sự thích ta sao?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Mong được suốt đời trang điểm cho cách cách, nghe lời sai phái của cách cách.
- Độc Cô Phi Phụng lúc này mới lộ ra nụ cười, nói:
- Ngươi thật sự chịu răm rắp phục tùng, ta muốn cái gì ngươi đều thuận ý ta?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Dù vào dầu sôi lửa bỏng, quyết chẳng từ nan.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Được, vậy tối nay ta phái ngươi làm một việc, ngươi có thể làm không?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Xin cách cách giao phó.
Độc Cô Phi Phụng chậm rãi nói:
- Ta muốn ngươi tối nay đi giết một người!
** Sát Hậu Nhân của Dương Gia Tướng
Lỗ Thế Hùng trong lòng kinh hãi, gượng cười hỏi:
- Nương tử nói đùa phải không? Đêm động phòng đi giết người, chẳng phải phí phạm một đêm hoa chúc vui vẻ sao?
Độc Cô Phi Phụng nghiêm mặt nói:
- Ai nói đùa với ngươi. Trước canh năm, ngươi không đem thủ cấp của người đó về, ngươi đừng mong vào động phòng!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Được rồi, ta đi là được. Cách cách định giết ai?
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Phố Trường An có một đường hẻm bán đồ da, trong hẻm bán đồ da này có một cửa hàng mũ da tên là Xương Nghiệp, trong cửa hàng da có một ông chủ, họ Dương. Có một ngày ta đi mua hồ cừu, hắn đối với ta nói ra lời vô lễ, rất không cung kính, ngươi đi đến đó một kiếm giết hắn cho ta!
Lỗ Thế Hùng trong lòng chấn động, cực lực kiềm chế chính mình, không tiện lộ ra thần sắc kinh hoàng, miễn cưỡng cười nói:
- Vì chuyện nhỏ này mà giết một người, cái này...
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Ngươi nói đây là quá đáng, phải không?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Không dám. Bất quá, mạng người quan trọng. Người nọ tựa hồ tội không đáng chết.
Độc Cô Phi Phụng giận dữ nói:
- Hắn chọc ghẹo ta, đây là chuyện nhỏ? Vừa rồi ngươi mới nói cái gì? Hừ, hừ, nói thật tốt "Mặc cho cách cách sai khiến, dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ." Sao bây giờ ngươi lại tráo trở khước từ? Hay là ngươi quen biết họ Dương, không hạ thủ được?
Lỗ Thế Hùng cắn răng, nói:
- Được rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ. Trước canh năm, ta sẽ đem thủ cấp của hắn về tới cho người.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Ngươi nghe rõ ràng đây. Ông chủ Dương này khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, mái tóc ngắn dày đặc, gò má trái có một vết sẹo to như đồng tiền, rất dễ nhận ra. Đừng giết nhầm người!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Đúng vậy, cách cách nói rõ ràng như vậy, ta quyết sẽ không giết sai. Ta sẽ đi đây!
Với sự thông minh của hắn, hắn đương nhiên biết Độc Cô Phi Phụng không phải sợ hắn vô tình giết nhầm người, mà là sợ hắn tùy tiện giết một người nào khác, thả cho họ Dương kia chạy đi. Lúc mang thủ cấp trở về, nếu bị phát hiện là giả, thì mới nói là giết lầm người. Hiện giờ Độc Cô Phi Phụng nói thẳng ra trước, cũng chính là muốn chận trước việc hắn sử dụng chiêu trò với nàng.
Kỳ thật, Lỗ Thế Hùng đâu cần Độc Cô Phi Phụng nói cho hắn biết chi tiết như vậy? Đối với người họ Dương này, hắn có lẽ biết nhiều hơn Độc Cô Phi Phụng.
Ông chủ Dương của cửa hàng da này là hậu duệ của Dương gia tướng của Tống quốc, cháu đời thứ bảy của Dương lệnh công Dương Kế Nghiệp. Cửa hàng da của ông mang tên "Xương Nghiệp" ý nghĩa muốn phục hưng đại nghiệp của tổ tiên mình.
Hậu nhân Dương gia này đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới Kim Kinh làm chủ một cửa hàng đồ da. Hắn là vì quốc gia của mình, cam tâm mạo hiểm, đến Kim Kinh "nằm vùng". Theo thuật ngữ hiện đại, cửa hàng da này là một cơ quan gián điệp, ông chủ Dương này là trùm gián điệp nằm vùng Tống quốc phái đến Đại Đô.
Lỗ Thế Hùng còn biết võ công "Dương lão bản" này cực cao, mình cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
** Giết Hay Không?
Lỗ Thế Hùng ra khỏi vương phủ, không khỏi liên tục cười khổ. "Không ngờ Vương gia vẫn không tin được ta. À, đây là một kỳ thi thực sự quan trọng!" Hắn có thể đoán được: "Độc Cô Phi Phụng sở dĩ muốn thử hắn như vậy, đương nhiên là xuất phát từ ý của Vương gia. Cái gì là "đùa giỡn" vân vân, chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Làm thế nào ông chủ của một cửa hàng da dám trêu chọc cách cách của vương phủ? Độc Cô Phi Phụng lại là loại người dễ chọc ghẹo hay sao? Nếu thật sự có chuyện này, nàng không sớm giết "Dương lão bản" mới là chuyện lạ. Bất quá, trong lòng Lỗ Thế Hùng tuy rằng hiểu rõ, nhưng không dám mặt đối mặt chất vấn Độc Cô Phi Phụng."
Dưới ý của Vương gia, Độc Cô Phi Phụng muốn hắn đi giết ông chủ Dương này. vậy thì không cần phải nói, cô nàng cũng đã sớm biết thân phận họ Dương này.
Cho dù Lỗ Thế Hùng to gan lớn mật, muốn đi giết hậu nhân Dương gia tướng này, trong lòng hắn, vẫn không thể không nơm nớp lo sợ!
Đi hay không? Giết hay không?
Nói không chừng mình không giết nổi người này, mà lại táng mạng dưới kim đao tổ truyền của "Dương lão bản"!
Nếu không giết người này, tính mạng mình khó bảo toàn. Tất nhiên, có một cách khác: bỏ trốn. Nhưng nếu như vậy, chức "quận mã" không làm được chưa là quan trọng, mà Kim Kinh cũng không thể trở về được nữa! Đây chẳng phải hủy đi đại sự của mình sao? Hà huống có bỏ trốn được hay không là cả một vấn đề.
"Đi hay không? Giết hay không?" Lỗ Thế Hùng liên tục suy nghĩ, rốt cục vẫn đi đến phố Trường An. Lúc này đã là canh ba, canh năm phải trở về tới phục mệnh. Thời gian thúc bách, không cho phép hắn suy nghĩ kỹ lưỡng. Trong lòng hắn vẫn phân vân do dự.
Ai đoán được hắn quyết định đi hay không? Giết hay không?
Đang lúc Lỗ Thế Hùng trên đường đi lưỡng lự chưa biết quyết định đường nào. Độc Cô Phi Phụng cũng đang đem hai vấn đề này hỏi cha nuôi của nàng. Sau khi nàng ép Lỗ Thế Hùng nhận mệnh, liền đi gặp Hoàn Nhan Trường Chi.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Việc này ta cũng khó có thể đoán được. Cũng may chỉ có hai canh giờ là biết kết quả. Nếu hắn giết người này, như vậy chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng hắn. Nếu không hắn nhất định là gian tế của Nam triều!
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Nếu hắn chân tâm thật ý trung thành với phụ vương, nhưng lại táng mạng dưới kim đao họ Dương thì sao?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Cái này ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã phái hai cao thủ tâm phúc đi theo phía sau hắn ta. Chỉ cần hắn thực lực chân chính không địch nổi họ Dương, ở thời điểm cuối cùng, hai cao thủ kia tự nhiên sẽ giúp hắn. Nếu hắn muốn lẻn trốn khỏi Đại Đô, như vậy, hai cao thủ kia sẽ giết hắn. Phụng nhi, ngươi có yêu thương hắn hay không?
Độc Cô Phi Phụng cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, nghĩ:
- Thủ đoạn của phụ vương thật sự tàn nhẫn. Nàng lại đáp:
- Nếu hắn phản bội cha, làm sao con còn muốn hắn làm chồng con? Cha, cha không giết hắn, con cũng sẽ giết hắn!
Lời nói của nàng ngược lại không sai, Lỗ Thế Hùng nếu là gian tế, nàng sẽ giết chết hắn. Bất quá, nàng lại hy vọng Lỗ Thế Hùng không phải gian tế, bởi vì nàng đã có một chút thích hắn.
** Chờ Đợi Câu Trả Lời
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Sở dĩ ta muốn thử hắn như vậy, nguyên nhân đều là vì con. Ngươi nghĩ, nếu như không thể chứng minh hắn quả thật đáng tin cậy, ta há có thể để cho hắn mỗi ngày qua lại Nghiên kinh viện? Nếu hắn không thể mỗi ngày qua lại, ngươi gả cho hắn, cũng sẽ không có hạnh phúc vợ chồng. Con nên hiểu sự tính toán của cha.
Độc Cô Phi Phụng Hạnh đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Hài nhi hiểu, đa tạ phụ vương.
Trong lòng lại âm thầm oán giận Hoàn Nhan Trường Chi, đem hôn nhân của nàng xem như đùa giỡn, nghĩ: "Ta bây giờ đã là bái đường, thành thân. Nếu tối nay việc thử thách này, ngược lại chứng minh Thế Hùng là gian tế Nam triều, hắn tất nhiên sẽ bị phụ vương giết, hôn nhân của ta cũng chỉ rơi vào một trò đùa! Lại bảo ta sau này làm người như thế nào?"
Hoàn Nhan Trường Chi lại cười nói:
- Ta vì thử hắn như vậy, còn thật sự cảm thấy đáng tiếc đây!
Độc Cô Phi Phụng nhất thời không rõ ý đồ giật mình, nói:
- Phụ vương đáng tiếc cái gì?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Ngươi biết ta đã sớm phát hiện ra thân phận họ Dương, ta muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay. Tại vì sao phải chờ đợi đến bây giờ, mới bảo Lỗ Thế Hùng đi giết hắn.
Độc Cô Phi Phụng bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Phụ vương cũng là vì muốn thả đường dài, câu cá lớn!
Hoàn Nhan Trường Chi cười ha ha, nói:
- Phụng nhi, ngươi thật thông minh, đoán là trúng! Lưu lại họ Dương này và cửa hàng da, người Giang Nam đến, liền không thoát khỏi tai mắt của chúng ta, điều này so với chỉ giết một họ Dương còn tốt hơn nhiều. Bây giờ vì con, ta phải thử Thế Hùng như vậy. Sau này trinh sát gian tế của Nam triều, ta còn phải tốn một phen tâm cơ khác.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Phụ thân vì hài nhi như vậy! Con trẻ vô cùng biết ơn.
Trong lòng lại nghĩ: "Chỉ sợ là tam bại câu thương! Bởi vì nếu Lỗ Thế Hùng vì vậy mà bị chứng minh là gian tế, Lỗ Thế Hùng cùng họ Dương đều khó tránh khỏi cái chết, mà Độc Cô Phi Phụng cũng khó có thể tái giá với người khác."
Hoàn Nhan Trường Chi tựa hồ nhìn ra tâm sự của nàng, cười nói:
- Ngươi đang lo lắng hắn không vượt qua kỳ thi này sao? Hắn nhìn vào trời đêm, nói:
- Gần canh năm rồi, ngươi chờ đợi một thời gian ngắn, khúc mắc này có thể giải tỏa.
Độc Cô Phi Phụng lo lắng bất an, lẳng lặng nghe tiếng bình đồng nhỏ giọt, chờ thời gian "một lát" này, tựa như một phạm nhân phạm tội chết, chờ phán quyết, "một lát" này "một lát" nhưng "dài" khiến người ta khó có thể chịu đựng được, dùng thành ngữ "ngày như năm" này còn không đủ để hình dung tâm tình của nàng!
Hoàn Nhan Trường Chi đột nhiên nói:
- Được rồi, ngươi có thể yên tâm. Hắn đã trở lại!
Độc Cô Phi Phụng ngưng thần nghe, quả nhiên nghe được tiếng người dạ hành trong hậu viện. Nhưng có phải là hắn trở về không? Nếu là hắn, hắn giết được họ Dương kia không?
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Chúng ta đi nghênh đón hắn đi!
Độc Cô Phi Phụng mang theo tâm sự bất an, đi ra ngoài chờ kết quả của thử thách.
** Mời Xem Thủ Cấp
Độc Cô Phi Phụng đi ra khỏi viện, chỉ nghe được một tiếng "bộp", một bóng đen vừa nhảy qua đầu tường, nhưng giống như ngã xuống, thanh âm rơi xuống đất rất nặng.
Độc Cô Phi Phụng kinh hãi, thất thanh kêu lên:
- Thế Hùng, ngươi bị thương rồi sao?
Lỗ Thế Hùng gượng đứng dậy, trước tiên hành lễ với Hoàn Nhan Trường Chi, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngươi còn chưa ngủ.
Sau đó hướng Độc Cô Phi Phụng nói:
- Không quan trọng, ta tuy rằng trúng hai đao, may mắn không nhằm chỗ hiểm.
Hoàn Nhan Trường Chi không ngủ, cùng nữ nhi chờ đợi kết quả của hắn, đây là trong dự liệu của Lỗ Thế Hùng. Nhưng Độc Cô Phi Phụng gặp mặt không hỏi hắn giết người được không, mà là quan tâm đến thương tích của hắn trước, đây cũng là ngoài dự liệu của hắn. "Xem ra nàng đối với ta quả thật có vài phần chân tình." Lỗ Thế Hùng nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy một cảm giác ngọt ngào.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Ta nghe nói Phụng nhi bảo ngươi đi giết người, ta không yên tâm, ở chỗ này chờ ngươi. Ừm, thương thế của ngươi tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ, trước tiên đến thư phòng của ta băng bó vết thương rồi nói sau.
Độc Cô Phi Phụng thấy cả người hắn đẫm máu, tuy rằng không yêu thương hắn, nhưng nghĩ tới vết thương của hắn đều bởi vì nàng mà có, trong lòng cũng cực kỳ áy náy. Vì thế tự mình đỡ Lỗ Thế Hùng vào thư phòng, thay hắn lau sạch máu, bôi lên kim sang trị thương.
Văng vẳng tiếng trống điểm canh năm. Lỗ Thế Hùng ngồi dậy, cười nói:
- May mắn không nhục mệnh, xin mời xem cái thủ cấp này, có giết lầm người hay không?
Lỗ Thế Hùng từ trong túi da lấy ra một cái đầu người. Độc Cô Phi Phụng nhìn thấy, trong lòng trút đi một gánh nặng. Thủ cấp này tóc ngắn, gò má trái có một vết sẹo, thần sắc phẫn nộ trên mặt mơ hồ còn chưa giảm bớt. Độc Cô Phi Phụng mừng rỡ nói:
- Thật đúng rồi. ngươi đã giết được họ Dương!
Khi Độc Cô Phi Phụng cẩn thận xem xét thủ cấp, Hoàn Nhan Trường Chi lại dụng tâm chú ý biểu hiện trên mặt Lỗ Thế Hùng.
Cảm xúc trong lòng Lỗ Thế Hùng rất phức tạp, nghĩ: "Để họ Dương này sống tất nhiên là có chỗ tốt, nhưng lại có hại cho ta. Giết hắn thì ta mất đi một đối thủ." Cho nên mặc dù trong lòng hắn cảm thấy tiếc nuối, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Đao pháp họ Dương này rất lợi hại chứ?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Cực kỳ lợi hại. Cứ ngỡ rằng ta sẽ mất mạng dưới đao của hắn, ai ngờ đến thời điểm quan trọng nhất, hắn chém ra một đao, không hiểu sao lại mềm nhũn không có lực đạo, ta nắm chặt cơ hội, lúc này mới một kiếm giết chết hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hoàn Nhan Trường Chi mỉm cười nói:
- Ngươi có muốn biết nguyên nhân này không? Ta sẽ nói cho anh biết.
Hoàn Nhan Trường Chi vỗ một chưởng, bên ngoài đi vào hai hắc y nhân, mỗi người trình bày một quả ngân châm dính máu!
Lỗ Thế Hùng bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Đa tạ nhạc phụ phái người tương trợ, "Dương lão bản" thì ra là do hai vị đại ca này giết!
** Ai là Tiềm Long?
Hai hắc y nhân nói:
- Không, là quận mã giết, nếu không phải do quận mã ra sức dũng chiến, làm cho họ Dương phải toàn thần ứng phó, thì ám khí của chúng ta làm sao có thể đắc thủ?
Hoàn Nhan Trường Chi phất phất tay, nói:
- Các ngươi có thể đi xuống, theo kế hoạch của ta sắp sẵn từ đầu, bắt hết đồng đảng của họ Dương!
Hai người đồng thanh đáp một chữ "Có", vội vàng rời đi.
Độc Cô Phi Phụng tâm tình thoải mái, cười nói:
- Giải quyết nhanh như vậy sao?
Bây giờ trời đã sáng. Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Họ Dương vốn muốn dời chỗ cửa hàng da hôm nay. Hắn một khi chuyển đi, địa chỉ của thủ hạ của hắn cũng sẽ thay đổi, cho nên phải giăng một mẻ lưới hôm nay bắt trọn.
Độc Cô Phi Phụng lúc này mới hiểu được, phụ vương sở dĩ muốn lựa chọn đêm nay động thủ, cũng không chỉ là muốn thử Lỗ Thế Hùng, trong đó còn có quan hệ như vậy. Theo kế hoạch lâu dài, tác dụng câu cá lớn đã biến mất, cho nên họ Dương không thể không chết được. Lỗ Thế Hùng bất quá vừa may gặp dịp, thuận tiện giúp Vương gia một tay.
Hoàn Nhan Trường Chi tiếp tục cười nói:
- Chúc mừng hiền rể, lập đại công!
Lỗ Thế Hùng làm ra vẻ khó hiểu, nói:
- Giết một chủ cửa hàng da, công cán gì đáng nói?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Hắn có võ công tốt như vậy, há lại chỉ là một ông chủ cửa hàng da, ta nói cho ngươi biết thân phận chân chính của hắn.
Lỗ Thế Hùng sớm đã biết thân phận họ Dương, sau khi nghe xong, nói:
- Ta cũng đoán được hắn không phải là một nhân vật bình thường, nhưng không ngờ hắn lại là đầu sỏ gian tế của Giang Nam!
Hai câu này là hắn trải qua suy nghĩ cẩn thận mới nói ra, nói vừa phải, làm Vương gia không chút nghi ngờ gì.
Hoàn Nhan Trường Chi thở dài, rắc một nhúm bột thuốc lên cái đầu họ Dương, phút chốc hóa thành một vũng máu. Lỗ Thế Hùng nói:
- Con rể cũng phải chúc mừng nhạc phụ đại nhân tiêu trừ một mối họa.
Lỗ Thế Hùng cho rằng màn này đã có thể chấm dứt. Không ngờ Hoàn Nhan Trường Chi lắc đầu một cái, nói:
- Còn có một mối họa lớn hơn nữa! Người này thần xuất quỷ nhập thần, tuy rằng không nhất định được lệnh ở Nam Tống, nhưng so với họ Dương khó đối phó hơn!
Lỗ Thế Hùng và Độc Cô Phi Phụng đều cả kinh, đồng thanh hỏi:
- Người đó là ai?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Không ai biết tên thật của hắn, chỉ biết biệt hiệu của hắn là Nam Hải Tiềm Long! Tiềm Long này lẻn vào Đại Đô. Người của chúng ta bốn phía lục soát, chưa bắt được. Ngược lại bị hắn giết hơn mười tên thủ hạ của chúng ta. Sau này có lẽ còn muốn nghĩa tế xuất lực.
Lỗ Thế Hùng tâm tư chấn động, vội đáp:
- Nếu Vương gia có việc gì cần, tiểu tế xin nguyện sẽ dốc lòng hết sức.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Được, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Ngươi đã lập được đại công. Nhưng lại lỡ mất đêm động phòng hoa chúc rồi.
Lỗ Thế Hùng trở về tân phòng, ngã xuống giường, cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ngủ được.
"Tiềm Long là ai? Ai là Tiềm Long?" Hắn trăn qua trở lại suy tư. Hắn đã từng nghe người ta nói tới ngoại hiệu Nam Hải Tiềm Long này, nhưng chung quy vẫn chưa biết Tiềm Long là ai.
oOo