Chương 2
Không phải cuộc gặp gỡ nào cũng đầy kịch tính. Ít nhất là trong trường hợp của tôi. Cuộc gặp gỡ đó lẩn khuất trong cuộc sống thường nhật tẻ nhạt rồi rất lâu sau mới chợt lóe sáng.
Akiha là nhân viên thời vụ đến làm ở công ty tôi vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ Obon. Hôm đó, trời nóng bức lắm nhưng cô ấy vẫn mặc vest chỉn chu, mái tóc dài buộc gọn gàng sau gáy và đeo cặp kính có gọng mảnh mai.
“Đây là em Nakanishi.” Trưởng phòng giới thiệu với mọi người.
Tiếp lời trưởng phòng, cô ấy nói: “Mong các anh chị giúp đỡ, chỉ bảo em ạ.”
Tôi chỉ liếc cô ấy một cái rồi lại cắm cúi vào quyển sổ tay của mình. Nhân viên thời vụ đến làm cũng không phải chuyện gì lạ lẫm, trong khi tôi còn đang bù đầu vì cuộc họp sắp diễn ra. Tôi phải vắt óc nghĩ cớ cho sự cố xảy ra mấy hôm trước.
Công ty tôi nằm ở phố Nipponbashi, còn tôi là một trưởng nhóm của phòng điện 1 thuộc bộ phận dự án số 1. Công việc yêu cầu tôi ngay lập tức phải có mặt đầu tiên tại hiện trường khi hệ thống điện xảy ra trục trặc, giải thích với cán bộ phụ trách công trình, xin lỗi khách hàng, nghe sếp nạt nộ và cuối cùng là viết báo cáo kiểm điểm.
Ngoài trưởng phòng, phòng tôi có tổng cộng hai mươi lăm người. Giờ có thêm Akiha nên thành hai mươi sáu. Phòng làm việc kê các bàn đối diện nhau thành từng dãy. Chỗ Akiha ngồi ở sau tôi hai dãy. Do đó, cô chỉ cần nhìn chếch sang trái là sẽ thấy lưng của tôi. Còn tôi xoay ghế là có thể thấy cô. Ngặt nỗi, phía trước bị choán bởi màn hình máy tính cổ lỗ sĩ to sụ nên nếu cô ghé mặt sát màn hình tôi sẽ chỉ còn thấy mỗi vành tai trắng hồng lủng lẳng khuyên tai. Và khi tôi nhận ra điều này thì cô đã ngồi đó được mấy ngày rồi.
Buổi liên hoan chào mừng Akiha diễn ra vào cuối tuần. Đó chỉ là cái cớ, thực ra trưởng phòng muốn đi uống cùng mọi người. Chắc công ty nào cũng vậy cả, những anh làm cán bộ quản lý bậc trung là chúa hay thích tổ chức ăn nhậu.
Địa điểm là quán rượu trên phố Kayaba-cho. Đây vốn là quán ruột nên chẳng cần nhìn menu tôi cũng nằm lòng đại khái ở đây có những món gì.
Akiha ngồi ở ghế thứ hai tính từ đầu bàn. Mặc dù là nhân vật chính của buổi liên hoan nhưng cô lại cố làm cho bản thân không nổi bật. Còn tôi ngồi chếch chỗ đó ở bên kia bàn. Tôi đồ rằng cô đang nghĩ buổi liên hoan hôm nay thật phiền phức.
Đó là lần đầu tiên tôi quan sát kỹ gương mặt Akiha. Trước đó, tôi chỉ nhớ mỗi việc cô đeo kính.
Trong mắt tôi Akiha trẻ hơn nhiều, nhưng hóa ra cô đã ba mươi mốt tuổi. Gương mặt thanh tú với chiếc cằm thon, sống mũi thẳng như kẻ chỉ, lại còn điểm thêm cặp kính khiến tôi liên tưởng đến nhân vật Siêu nhân điện quang.
Có điều, phải thừa nhận khuôn mặt cô mang vẻ đẹp kiểu truyền thống. Vào những dịp như thế này, đương nhiên phái nữ sẽ bị hỏi có người yêu hay chưa.
Akiha nhoẻn cười, khe khẽ trả lời:
“Em mà có người yêu thì đã kết hôn rồi và không ngồi ở đây như này đâu ạ.”
Lúc đó tôi đang đưa cốc bia lên miệng thì khựng lại nhìn sang. Câu trả lời thể hiện rõ tâm thế về cuộc sống của Akiha.
“Thế là em muốn kết hôn hả?” Ai đó hỏi chêm vào.
“Tất nhiên ạ. Em sẽ không yêu đương gì với người không có ý định cưới em đâu ạ.”
Cậu đồng nghiệp ngồi bên cạnh nói thầm vào tai tôi: “Tại băm mốt rồi nên chả thế!” Thật may dường như cô không nghe thấy. Câu hỏi quen thuộc tiếp theo chính là về tiêu chuẩn chọn người yêu. Akiha hơi nghiêng đầu, ngần ngừ đáp:
“Em cũng không rõ người như thế nào thì hợp với mình, hay người như thế nào sẽ mang lại hạnh phúc cho mình nên em chẳng có tiêu chuẩn gì ạ.”
Vậy mà khi bị hỏi: “Đàn ông như thế nào sẽ bị em loại luôn từ vòng gửi xe?” Cô ấy lại ngay lập tức đáp:
“Em không thích những người đàn ông không làm tốt vai trò người chồng. Những người đàn ông tơ tưởng đến phụ nữ khác em cũng loại luôn.”
“Thế nhỡ chồng em ngoại tình thì sao?”
“Em sẽ giết!” Cô trả lời rành rọt.
Có tiếng huýt sáo của ai đó vang lên.
Mới màn chào hỏi thôi mà Akiha đã như vậy nên cánh mày râu trong công ty có vẻ e dè. Thậm chí, có cậu chưa kết hôn còn đồn đoán: “Từng đấy tuổi nên xoắn chuyện kết hôn thì cũng phải. Nhưng mà ngoại tình là giết thì hơi quá. Xem chừng cô ta cũng không có vẻ đang đùa nên chắc chắn trước đây phải có chuyện gì đó. Kiểu như bị đàn ông phụ bạc nên trong lòng oán hận.”
Công việc của chúng tôi không liên quan trực tiếp đến nhau nên tôi hầu như không có trao đổi riêng nào với Akiha. Tình trạng đó chỉ thay đổi sau buổi tối hôm ấy.
Đó là một tối thứ Sáu. Lâu lắm tôi mới lại đi bù khú với ba cậu bạn thân thời sinh viên ở Shinjuku. Bọn chúng tôi đều đã lập gia đình, trong đó, tính cả tôi thì ba người đã có con nhỏ. Bốn tên từng sinh hoạt chung ở câu lạc bộ leo núi nhưng hiện nay chẳng ai trong nhóm còn leo núi nữa.
Bọn tôi tốt nghiệp đã hơn mười năm nên những chuyện chung để tâm sự cũng dần ít đi. Quanh đi quẩn lại toàn những chủ đề không mấy bon miệng như phàn nàn công việc, nói xấu vợ, vấn nạn giáo dục v.v…
“Bọn mình không có chuyện gì khác hay hơn à?” Kosaki cất tiếng hỏi. Bình thường, cậu ta vốn là người ít nói. Nghĩa là người chịu khó nghe người khác nói như cậu ấy cũng đã thấy quá nhàm.
“Cuộc đời có phải lúc nào cũng hay đâu mà ông đòi bọn mình phải hay.” Shintani nhẹ nhàng phản bác.
“Kể cả thế thì trước đây bọn mình cũng không nói toàn những chuyện u ám thế này.” Kurozawa khoanh tay. “Trước đây bọn mình nói chuyện gì nhỉ?”
“Chuyện câu lạc bộ leo núi chứ còn chuyện gì nữa.” Tôi đáp.
“Đấy là hồi sinh viên. Tôi không nói hồi đó. Ý tôi là trước đây một chút thôi. Bọn mình có phải toàn nói những chuyện khô khan như này đâu.”
Nhìn Kurozawa đang dẩu môi, tôi cũng thầm thừa nhận như vậy. Trước đây, đâu phải lúc nào bọn tôi cũng than vãn toàn những chuyện kiểu sếp bất tài, quan hệ với họ hàng đằng nhà vợ rắc rối, kết quả khám sức khỏe không tốt. Vừa nói những chuyện đó vừa uống rượu thì đúng là không sôi nổi được.
Trước đây, bọn tôi đã nói những chuyện gì nhỉ? Cả bốn chìm vào suy nghĩ đó mất một lúc.
Một quãng sau, Kurozawa khẽ nói ngắn gọn, “Phụ nữ.”
“Cái gì?” Cả bọn đổ dồn mắt về phía cậu ta.
“Thì chuyện về phụ nữ đó. Trước đây, bọn mình nói chuyện về họ sôi nổi còn gì.”
Trong một khoảnh khắc, bọn tôi đều im lặng. Kéo theo sau đó là một bầu không khí ngập ngừng, khó xử.
“Chuyện khác,” Shintani chau mày phản bác. “Tôi đang nghĩ ngoài chuyện đó, bọn mình còn tám sôi nổi về chuyện gì khác nữa cơ.”
“Làm gì còn chuyện gì khác,” Kurozawa dỗi dằn nói. “Bọn mình làm gì còn chủ đề nào sôi nổi hơn nữa. Lần nào chẳng thế. Chính ông là người thích nói chuyện phụ nữ nhất. Cứ nhìn thấy người ta là phải hỏi ngay xem có buổi giao du nào không?”
Ha ha… Tôi cười sảng khoái. Đúng là như vậy. Chuẩn không cần chỉnh.
“Ờ, thì cứ cho là thế đi. Nhưng bây giờ, nói chuyện đó ở đây thì có ý nghĩa gì nữa. Hay ông định bảo ngày xưa mình tám chuyện phụ nữ sôi nổi lắm, giờ cũng làm thế đi. Trong bọn mình làm gì có đứa nào còn được phép nói chuyện về phụ nữ nữa. Không tính con gái với vợ nhé. Họ không thuộc phạm trù phụ nữ kia. À, không tính cả mẹ chúng ta nữa.” Shintani liến thoắng một tràng.
Hẳn là gã ta loại vợ khỏi phạm trù phụ nữ trước cả mẹ. Suy nghĩ này xứng đáng nhận vô khối gạch đá của các chị em trên toàn thế giới. Thế nhưng tôi lại chẳng thể phản bác bởi chính tôi cũng không mảy may thấy gờn gợn với những lời đó.
“Nhớ chuyện về tụi con gái của các ông ghê!” Kosaki lẩm bẩm. “Điệu bộ tự mãn về tài cua gái của Shintani cũng hài nữa.”
“Ý là bảo giờ tôi đi cua gái đi? Để làm trò hề cho các ông hả?”
“Hồi trước ông chẳng từng đánh cược ở quán này còn gì?” Tôi nhắc nhẹ. “Vụ cược xem ông có thể mời cô gái ngồi ở quầy đến chỗ mình không ấy.”
“Chuẩn, chuẩn!” Kurozawa và Kosaki gật đầu xác nhận.
“Cái ông Watanabe này!” Shintani đổi tư thế ngồi hướng về phía tôi. “Đấy là chuyện cả chục năm trước rồi. Với cả hồi đấy tôi chưa có vợ. Giờ ông nghĩ tôi còn làm thế được chắc? Ở kia cũng đang có cô gái ngồi kìa.”
Shintani chỉ vào cô gái mặc váy ngắn đang ngồi ở quầy bar rồi nói tiếp. “Cũng dễ thương đấy. Lại đúng gu của tôi nữa. Nhưng tôi bây giờ ngại đến mức còn chẳng dám nhìn thẳng mặt người ta nữa ấy chứ. Bởi chỉ cần làm vậy thôi là đã bị cho là thằng cha biến thái rồi. Trong mắt mọi người, chúng ta đã là lớp cha chú, chả phải đàn ông gì nữa sất. Các ông cũng tự biết thân đi.”
“Không phải đàn ông? Ông bảo tôi á?”
“Cả ông, cả tôi, cả tên này, tên này nữa,” Shintani lần lượt chỉ vào cả bọn. “Tất cả chúng ta, chả ai là đàn ông nữa cả. Giống như vợ mình chả phải phụ nữ thì chúng ta cũng chẳng còn là đàn ông thôi. Chúng ta đã biến thành chồng, cha hoặc chú rồi. Nên có muốn nói chuyện về phụ nữ thì cũng phải tém lại.”
Shintani trông không có vẻ gì là đã say nhưng dường như gã đã tuôn hết những gì chất chứa trong lòng. Gã tu một hơi cạn nửa vại bia còn lại.
“Ra thế. Chúng ta không còn là đàn ông nữa!” Kosaki lẩm bẩm.
“Muốn trở lại làm đàn ông thì đến mấy khu đèn mờ ấy,” Shintani nói. “Nhưng chớ để bị lộ với vợ hay công ty nhé.”
“Chúng ta phải giấu giấu giếm giếm trở lại làm đàn ông à!” Kurozawa thở dài ra chiều chán nản.
Sau khi rời khỏi quán, không rõ ai đã đề xuất nhưng bọn tôi lại cùng nhau tới trung tâm bóng chày. Chúng tôi lấy hai lồng đánh bóng và thay phiên nhau vào chơi. Cả bọn không hẳn quá kém vận động vậy mà hầu như chẳng đánh được cú nào nên hồn. Quãng chừng nửa buổi, tôi nhận ra cơ thể mình không còn phù hợp chơi thể thao nữa.
Tôi chợt thấy Akiha khi đang đánh bóng ở lồng bên trái. Cô chơi cách tôi hai lồng và đang tập trung cao độ đánh mạnh vào quả bóng.
Lúc đầu tôi còn tưởng nhìn nhầm. Nhưng gương mặt nhìn chằm chằm vào máy ném bóng với nét hơi dữ dằn kia chính xác là cô ấy. Có điều, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dáng mạnh mẽ của cô vào khoảnh khắc vụt bóng. Tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy tiếng cô chửi thề “Bố khỉ!” lúc bị trượt mất bóng.
Nhận ra tôi đang sững sờ nhìn nên Akiha cũng quay về phía tôi. Đầu tiên cô trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, sau đó thì cúi mặt như thể đang lúng túng và cuối cùng nhìn đáp trả tôi. Lần này, cô mỉm cười và tôi cũng cười đáp lại.
Kosaki nhận thấy sự khác lạ của tôi nên hỏi “Sao thế?”
Tôi liền giải thích rằng vừa thấy đồng nghiệp.
“Đồng nghiệp nào…?” Kosaki lần theo hướng nhìn của tôi và thốt lên. “À, nữ hả?”
Tôi đi sang chỗ Akiha. Cô cũng lấy khăn lau mồ hôi và bước ra khỏi lồng bóng.
“Cô đang làm gì ở đây thế?”
“Em chơi bóng ạ.”
“Tôi không hỏi chuyện chơi bóng, mà là…”
“Người quen của cậu à?” Từ phía sau có tiếng vọng đến. Ngoảnh lại, tôi đã thấy Shintani đang đứng đó với gương mặt cười nhe nhởn. Cả Kosaki và Kurozawa nữa.
Akiha băn khoăn nhìn tôi. Tôi bất đắc dĩ giới thiệu đám chiến hữu với cô.
“Anh hiếm thấy phụ nữ đến đây một mình lắm. Em hay đến đây chơi à?” Shintani hỏi Akiha.
“Ít lắm ạ.” Cô trả lời rồi nhìn tôi khẩn khoản. “Anh đừng nói gì ở công ty giúp em nhé?”
“Ờ… Biết rồi.”
Thân gái một mình chơi đánh bóng chày vào tối cuối tuần… Nếu bị đồn thổi ở công ty chắc sẽ chẳng phải chuyện hay ho gì.
“Các anh thích thật đấy. Đến tận bây giờ vẫn chơi được với nhau.”
“Ờ, chắc vậy.”
“Bọn anh chuẩn bị đi hát karaoke đây.” Shintani nói với Akiha. “Em đi cùng bọn anh không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Shintani. “Đương nhiên là không rồi.”
“Tại sao?”
“Có mỗi bốn đực rựa chúng ta thôi đó.”
“Thế càng tốt chứ sao!” Shintani hướng về phía Akiha, nói tiếp. “Bọn anh, bao gồm cả tên này nữa đều đã có gia đình nên em không phải lo bị chèo kéo gì đâu.”
“Cậu ta vừa bảo bọn tôi không phải là đàn ông nữa.” Tôi nói với Akiha.
“Là sao ạ?”
“Chuẩn luôn! Bọn anh vô hại nhé!” Shintani nói. “Nếu muộn quá, Watanabe sẽ đưa em về. Tên này càng vô hại hơn. Lại còn nhạt nhẽo vô vị nữa. Có biến mất khéo cũng chẳng ai nhận ra. Có lẽ khoản kia cũng không nốt. Vô hại hoàn toàn luôn!”
Akiha vừa cười vừa nhìn tôi thăm dò.
“Thế em xin một chân ạ.”
“Thật hả?”
“Nếu anh không ngại ạ.” Cô nhìn tôi nói.
Tôi gãi đầu, “Tôi thì có gì mà ngại đâu.”
Rời khỏi trung tâm bóng chày, chúng tôi thẳng tiến quán karaoke. Ba tên còn lại mang bộ mặt hí hửng thấy rõ. Akiha chính là nữ thần cứu rỗi bởi nhiều năm dẫu biết chỉ toàn đực rựa đi hát với nhau thật vô vị nhưng chúng tôi vẫn đến quán karaoke, than thở với nhau rằng đã thấm đủ cái sự vô nghĩa xong cả lũ lại ra về.
Tiếc thay, không phải cứ nữ thần thì sẽ hát hay và không phải cứ hát dở là sẽ không thích hát.
Akiha chọn hết bài này đến bài khác. Cứ một người trong bọn tôi hát xong thì lượt tiếp sẽ là cô ấy, cứ hai bài thì có một bài là cô ấy biểu diễn. Cô sảng khoái hát, giữa mỗi bài lại nhấp cocktail rượu Gin và chanh. Hễ người khác hát thì cô tranh thủ gọi thêm rượu.
Tôi khẳng định không ai trong bọn tôi chuốc rượu cô ấy, đồng thời cả bọn đã rất ý tứ đến giờ về của cô. Nhưng Akiha cứ uống tì tì và khi tôi đề nghị cả đám giải tán thì chính cô nài thêm ba mươi phút nữa rồi lại ba mươi phút nữa.
Lúc rời quán karaoke Akiha đã say quắc cần câu, tôi thật sự phải đưa về chứ không còn là nói chơi nữa. Tôi đưa cô ấy lên xe taxi sau đó xe chạy về phía Koenji. Thật ra tôi cũng phải rất vất vả mới hỏi được địa chỉ căn hộ cô ở.
Chúng tôi xuống taxi cạnh nhà ga. Tôi vừa phải đỡ lấy người Akiha bởi nếu để cô tự đi thì cô sẽ chân đăm đá chân chiêu, vừa lần theo lời chỉ đường thì thầm như ngủ mớ và đi với tốc độ cỡ 1km/h.
Đột nhiên Akiha ngồi thụp xuống. Tôi bị bất ngờ liền nhìn vào mặt cô.
“Sao thế?”
Cô ấy cúi gằm, miệng lẩm bẩm gì đó. Tôi thử hỏi xem cô nói gì thì lại càng bất ngờ hơn. “Cõng em,” Akiha nói.
Tính đùa mình chắc, tôi nghĩ, nhưng Akiha không có vẻ sẽ nhúc nhích.
Bất đắc dĩ tôi đành chìa lưng ra.
Akiha lẳng lặng leo lên lưng tôi. Cô cao cỡ chừng 1m65, người khá mảnh mai vậy mà tôi thấy khá nặng. Tôi nhớ lại các bài tập rèn luyện hồi ở câu lạc bộ leo núi.
Cuối cùng cũng tới trước tòa chung cư của Akiha. Tôi định thả cô ấy xuống thì thấy cô đang mấp máy môi nói gì đó. Thế rồi cô bắt đầu rên lên.
Tôi thậm chí chưa kịp hỏi xem cô bị sao thì bất chợt cô nôn thốc ra. Tôi thấy âm ấm nơi vai trái.
“Ối!” Tôi vội cởi áo khoác ngoài ra. Vai trái áo vest màu xanh tím than của tôi đã dính thứ nhầy nhụa màu trắng.
Akiha chậm chạp ngồi dậy sau khi ngã bên vệ đường. Cô lờ đờ nhìn tôi rồi lại nhìn sang cái áo, tiếp đó, cô sờ lên khóe miệng mình và lại nhìn cái áo vest.
“Ớ…” Cô há to miệng, không thốt nên lời, rồi loạng choạng tiến về phía tôi, giật lấy cái áo như ăn cướp. Sau đó, cô lảo đảo va chỗ nọ đụng chỗ kia thì cũng vào được trong tòa chung cư.
Tôi đứng đó mất một lúc. Trên người không áo vest, chiếc sơ-mi trắng thoáng bốc mùi bên vai trái, tôi nhìn chằm chằm vào cửa khu chung cư nơi cô vừa khuất dạng.
Màn đêm sắp tan.