Chương 3
Thời còn học cấp ba, có lần tôi được một bạn gái trong lớp hẹn, “Cậu nán lại sau giờ học nhé, tớ có chuyện này cần nói với cậu.” Được hẹn như vậy nên đương nhiên tôi đã khấp khởi chắc mẩm mình sắp được tỏ tình. Tôi hồi hộp chờ mong lắm. Vậy mà bạn gái ấy lại phàn nàn về danh sách tham dự ngày hội thể thao. Ra là bạn không thích bị ghép đôi với người mình không thân trong trò thi chạy ba chân, còn tôi lúc đó đang là thành viên ban tổ chức. Đương nhiên, “chuyện này cần nói” chỉ có vậy nên nói xong bạn ta bỏ về luôn.
Tôi còn bị như vậy mấy lần nữa. Chuyện đó lặp đi lặp lại thành ra tôi không còn ôm ấp kỳ vọng hão huyền mỗi khi ai đó có chuyện cần nói với tôi. Ngược lại, tôi còn thấy bất an bởi phần lớn sẽ bị phàn nàn về điều gì đó.
Thế mà buổi chiều thứ Hai lúc đọc thư: “Em có chuyện muốn nói với anh. Hết giờ làm anh rảnh thì gặp em một chút nhé?” thì lâu lắm rồi trái tim tôi mới lại rộn rã như vậy. Người gửi là Akiha.
Tôi chỉ xoay cổ là nhìn chéo được về phía sau. Akiha đang chăm chú vào máy tính, im lặng làm việc, chẳng có vẻ gì sẽ nhìn về phía này.
Tôi chậm rãi suy nghĩ rồi trả lời: “Ừm. Gặp nhau ở hiệu sách cạnh ngã tư Suitengu. Tôi sẽ đứng chỗ quầy sách Kinh doanh.”
Mặc dù hồi hộp nhưng tôi biết tỏng Akiha muốn nói chuyện gì. Chắc chắn là xin lỗi chuyện hôm trước và trả tôi cái áo. Cùng lắm thì vào quán nước nói chuyện xong, cô sẽ về luôn và từ mai mọi thứ sẽ đâu trở lại đấy. Dẫu biết vậy nhưng lâu lắm mới có hẹn riêng với gái trẻ nên tôi cứ dài cổ ngóng kim đồng hồ nhích tới giờ tan sở. Đàn ông thật là sinh vật khôi hài làm sao.
Tiếng chuông hết giờ vừa reo, tôi lập tức vớ lấy cặp rồi đứng dậy luôn. Tôi sợ chỉ cần chần chừ là sẽ bị trưởng phòng gọi lại. Cứ lúc quan trọng thì chẳng thấy sếp ở đâu, nhưng hễ hôm nào mình có việc gấp là y rằng bị réo lại.
Sau khi bình an vô sự rời khỏi công ty, tôi sải bước tới điểm hẹn hiệu sách. Mới tháng Chín nên trời vẫn còn nóng. Tới được hiệu sách thì cả người tôi đã đầm đìa mồ hôi.
Tôi đứng xem lướt mấy tờ tạp chí về máy tính đúng chỗ có gió điều hòa, được khoảng hơn mười phút thì bỗng cảm giác như có ai đứng cạnh. Thực ra, đó là nói dối, chứ tôi đã nhận ra Akiha vào cửa hiệu từ rất lâu trước đó rồi. Dù nhận ra nhưng tôi vẫn chờ cô nhìn thấy tôi, đến gần và gọi tôi trước.
“Em xin lỗi. Tại em chuẩn bị lâu quá…” Akiha nghiêm túc nói.
“Không sao. Tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Akiha xách theo một túi giấy. Tôi cầm chắc trong đó là áo vest của tôi.
Chúng tôi vào quầy đồ uống ở trên tầng hai của hiệu sách. Tôi gọi cốc cà phê còn cô ấy uống trà đá.
“Cô thấy người thế nào? Có bị nôn nao, khó chịu không?”
“Em không sao.” Akiha vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ. Cô cũng không thèm nhìn sang tôi.
“Thế thì tốt. Cô hay bị say như vậy à?”
“Chỉ riêng hôm đó thôi ạ. Hôm đó em gặp mấy chuyện khó chịu…” Đang nói đến đó, cô bỗng dừng lại như chợt nhận ra không cần phải nói những chuyện không liên quan. Sau đấy, cô thanh minh thêm: “Hôm đó là lần đầu tiên em bị như vậy ạ.
“Từ giờ cô nhớ cẩn trọng hơn nhé.”
“Em sẽ không uống rượu nữa đâu.” Akiha đáp với giọng điệu như tức giận.
“Cũng không cần cực đoan như vậy.” Tôi hướng mắt về phía chiếc túi giấy bên cạnh Akiha.
“À, thế cái áo của tôi đâu?”
Akiha bỗng ngồi thẳng lưng, rụt cằm và nhìn sang tôi. Tôi có chút e dè. Đó là biểu cảm thường thấy của cánh đàn ông khi bị phụ nữ phản đối gì đó.
Akiha lấy một phong bì từ trong túi xách ra và đặt lên bàn.
“Anh nhận giúp em ạ.”
Tôi bối rối nhìn vào bên trong, thấy có năm tờ mười nghìn yên.
“Cái gì đây?”
“Anh cho em đền cái áo ạ.”
“Gượm đã. Cô đâu nhất thiết phải làm như vậy.”
“Đây là thành ý của em ạ.”
“Nếu có thành ý thì cô phải làm một việc khác trước khi đưa tôi cái này chứ?” Akiha bày ra khuôn mặt như không hiểu tôi đang nói gì nên tôi lại tiếp. “Tóm lại, tôi vẫn chưa nghe thấy cô xin lỗi tôi gì cả.”
Akiha thoáng chau mày, rồi hít một hơi thật sâu, ngực áo phập phồng. Cô nói đầy vẻ quyết tâm:
“Em rất hối hận vì đã làm ra chuyện xấu hổ như vậy. Cả chuyện làm phiền đến anh Watanabe nữa, không phải em cố ý đâu.”
Cô nói nghe như mấy ông chính trị gia đang bao biện vậy.
“Cô nói gì mà tôi không nghe ra là lời xin lỗi vậy?”
“Thế em mới nói đây là biểu hiện cho sự biết lỗi của em còn gì?” Akiha đẩy chiếc phong bì về phía tôi.
“Tôi không cần thứ này!” Tôi nghiêm giọng nói, cảm thấy hơi bực mình. “Cô trả tôi cái áo là xong. Cái áo đó cũ rồi, lại lỗi mốt nữa nhưng với tôi nó quan trọng. Không có nó tôi không đi công tác được.”
“Anh dùng cái này để mua chiếc áo khác cũng được mà.”
“Không. Cô lấy đâu ra kiểu lý luận như vậy. Cái áo bị bẩn có tí, chỉ cần giặt sạch là được.”
“Em có phải không biết thế đâu.” Cô cụp mắt nói.
Tôi chỉ vào cái túi giấy hỏi: “Thế đó có phải áo của tôi không? Từ đầu tôi đã đoán thế rồi.”
Akiha vội vã túm miệng túi lại. “Vâng ạ.”
“Thế thì trả cho tôi đi. Này, hay cô vẫn để nguyên cái áo từ hôm đấy?”
Cô lắc đầu. “Không, em giặt rồi.”
“Vậy thì…” Tôi không thốt nổi mấy từ tiếp theo. Giặt rồi à? Ai giặt?
Tôi có dự cảm không lành.
“Cô Nakanishi, cô cứ đưa nó cho tôi xem đã.”
Akiha ngại ngần chìa chiếc túi ra. Trong đó có cái áo quen thuộc của tôi. Nhưng khi tôi định lấy nó ra khỏi túi thì cô ngăn lại. “Anh đừng bỏ ra xem ở đây ạ.”
“Hả? Làm sao?”
“À, cái đó, thôi, anh đừng xem ở đây.” Cô có vẻ ngại với mọi người xung quanh.
Tôi càng thấy bất an hơn.
“Tôi biết rồi. Cô cứ chờ ở đây đi.”
Akiha lặng lẽ gật đầu, còn tôi cầm túi đi vào thẳng nhà vệ sinh của quán. Cái áo lấy từ trong túi ra đúng là chiếc đã bị làm bẩn vào ngày hôm trước. Nó cũng đã được giặt sạch, là lượt cẩn thận nữa. Thế nhưng lúc tôi xỏ thử tay thì ngạc nhiên làm sao, nó đã biến thành áo tay lỡ. Chỗ vai cũng bị co lại, khuy trước không thấy đâu.
Lúc trở lại bàn, tôi thấy Akiha đang đăm chiêu uống trà đá.
“Này cô!” Tôi vừa ngồi vào ghế vừa hỏi luôn. “Sao cô không mang ra tiệm giặt hả?”
“Em không làm thế được.”
“Sao lại không được?”
“Bởi vì người ta sẽ hiểu lầm mất.”
“Người ta nào?”
“Thì bà chủ tiệm giặt chứ ai. Bà ấy sẽ nghĩ em có bạn trai.”
“Thế nên cô đã tự giặt hả?”
Akiha im lặng.
“Ôi trời!” Tôi thở dài, gãi đầu.
“Thế nên em mới nói em đền cho anh còn gì. Anh nhận giúp em đi ạ.”
“Vấn đề không phải như vậy. Dẫu sao tôi cũng không nhận cái này được.”
“Anh mà không cầm giúp thì em khó nghĩ lắm. Em đã làm phiền anh đến mức em còn không chấp nhận nổi!” Akiha đẩy chiếc phong bì về phía tôi rồi cầm hóa đơn tiền nước và đứng dậy.
“Chờ đã nào!” Tôi đuổi theo Akiha, nhét trả phong bì vào túi áo vest của cô. “Cô làm như thế này xong thì bản thân sẽ nhẹ lòng, nhưng tôi lại không thấy thoải mái.”
“Thế em phải làm thế nào mới được ạ?”
“Cô hỏi làm thế nào á…”
Mọi người trong quán đổ dồn mắt về phía chúng tôi. “Trước mắt, cứ ra khỏi đây đã.” Nói rồi tôi giựt lấy tờ hóa đơn lúc nãy.
Ra khỏi quán, Akiha đã chờ tôi với gương mặt nghiêm nghị.
“Bộ cô có điều kiện lắm hả?”
“Là sao ạ?”
“Hình như cô đang nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền. Mà nếu vậy thì làm sao truyền đạt được tâm ý hối lỗi của mình chứ. Quan trọng là thái độ và hành động của cô cơ.”
Akiha nhìn tôi chằm chằm rồi nói. “Anh bảo phải thể hiện bằng hành động đúng không?”
“Ừ, chính là thế đó.”
“Được rồi. Thế mai chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé?”
“Ngày mai? Sao lại phải chờ đến tận mai?”
“Thì hôm nay cũng muộn rồi, với lại em cũng cần chuẩn bị nữa.”
Chẳng hiểu cô ấy cần chuẩn bị cái gì nhưng tôi cũng không hỏi thêm. Bởi vì tôi bắt đầu có hứng thú chờ xem Akiha sẽ thể hiện bằng thái độ như thế nào.
“Thế mai lại gặp nhau ở đây vào giờ này nhé?”
“Vâng ạ.” Cô nói vậy và gật đầu chào. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy lấn cấn trong lòng vì ánh mắt đầy quyết tâm này.
Hôm sau, tôi đang chờ ở hiệu sách như đã hẹn thì thấy Akiha xuất hiện trong bộ âu phục màu trắng. Cả ngày nay tôi đi thực địa, không có mặt ở công ty nên đến giờ tôi mới gặp cô lần đầu tiên trong ngày.
“Anh theo em.” Cô khẽ nói rồi quay gót rảo bước.
Rời khỏi hiệu sách, cô đi dọc đường một đoạn, tới bãi đỗ xe và dừng trước một chiếc xe đậu sẵn ở đó. Đó là chiếc Volvo đen XC70.
Cô mở khóa xe và nói. “Anh lên đi.”
“Cô định đi đâu?”
“Thì anh cứ lên đi đã.”
Tôi thầm nghĩ chẳng hiểu chuyện kỳ quặc gì đây nhưng cũng xen chút hào hứng. Lòng khấp khởi không biết cô định làm gì.
Tôi mở cửa bên ghế phụ lái thì Akiha cũng lên xe.
Cô nổ máy dứt khoát rồi phóng đi. Tôi vốn định sẽ không hỏi gì cả nhưng khi thấy chuẩn bị đến trạm thu phí Hakozaki thì không thể im lặng hơn nữa.
“Chỗ đó phải đi đường cao tốc mới đến được hả? Xa thế cơ à?”
“Ba mươi phút là tới thôi ạ!” Cô chỉ trả lời như vậy.
Xe nhập vào tuyến cao tốc ven biển. Cô đạp ga tiến thẳng vào làn ngoài cùng bên phải.
“Lẽ nào cô định đi Yokohama?”
“Sakuragi-cho ạ.” Cô vừa chăm chú nhìn phía trước vừa trả lời như vậy.
“Thế cô định làm gì ở đấy?”
“Cứ đến rồi anh khắc biết ạ.”
Có vẻ như cho tới khi đến nơi Akiha sẽ không hé lộ thêm điều gì nữa. Tôi đành bỏ cuộc và nhìn ngắm bên ngoài, lòng tự hỏi đã mấy năm rồi mới lại có chuyến đi xe tới Yokohama như thế này nhỉ. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đi mà để phụ nữ lái xe.
“Đây là xe của cô hả?”
“Vâng. Thì sao ạ?”
“Không có gì. Chỉ là gu của cô hơi lạ chút thôi. Các gu cô gái trẻ thường không chuộng dòng xe này.”
Akiha thở phào rồi nói. “Vì môn lướt ván ạ.”
“Lướt ván?”
“Vâng. Vì em cần mang nhiều hành lý lắm.”
“Thảo nào. Ra là dân lướt ván cơ đấy.”
“Anh thấy em không hợp à?”
“Không phải thế. Tôi có chút ghen tị thôi. Ngày trước, tôi từng muốn chơi thử một lần cho biết nhưng rốt cuộc chưa kịp chơi thì đã đến tuổi này rồi.”
Akiha im lặng. Tôi cũng không hiểu cô đang nghĩ gì.
Xe băng qua cầu và ra khỏi cao tốc tại nút Yamashita- cho. Cô vẫn kiên quyết không nói sẽ đi đâu mà chỉ tập trung lái xe.
Cuối cùng, cô tấp vào một dãy phố nhỏ rồi đỗ xe lại. Dãy phố này có nhiều cửa hàng sang trọng nằm nối tiếp nhau.
“Ta xuống xe thôi ạ.” Akiha vừa nói vừa tắt máy.
Vừa xuống xe, cô rẽ vào luôn cửa hàng cạnh đó. Ở trước cửa có trưng bày các bộ com-lê nam mà giá của nó tôi sẽ chẳng bao giờ với tới trừ phi trúng xổ số. Tôi trợn tròn mắt đuổi theo Akiha.
Bên trong cửa hàng, Akiha và người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang chào hỏi nhau. Ông ta toát lên phong thái lịch lãm và có vẻ am hiểu sâu sắc về đồ Tây.
Ông ta nheo mắt và tiến lại gần chỗ tôi.
“Kính chào quý khách. Trước hết, tôi xin phép được đo kích thước người của quý khách ạ.”
“Kích thước á?” Tôi nhìn Akiha. “Chuyện gì đây?”
“Em đã đặt cửa hàng này may đo cho anh Watanabe một bộ com-lê rồi a. Coi như lời xin lỗi của em.”
“Dạ, mời quý khách ạ!” Người đàn ông hướng dẫn tôi vào phía trong cửa hàng.
“Chờ chút đã.” Tôi giơ nhẹ tay về phía ông ta. “Cứ mặc tôi.”
“Dạ?” Người đàn ông sửng sốt.
Tôi lại gần Akiha.
“Tôi theo cô đến đây không phải vì mong cô làm như vậy cho tôi.” Nói rồi tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Tôi đi bộ theo hướng ngược với chỗ đỗ xe Volvo và định về bằng tàu điện.
Trong đầu tôi mường tượng lại hình ảnh Akiha hôm ở trung tâm bóng chày, và cả lúc cô hăng hái hát ở quán karaoke nữa. Akiha khi đó với bây giờ như hai người khác nhau hoàn toàn.
“Chờ em với!” Cô Akiha khác đó đang đuổi theo tôi. “Rốt cuộc anh khó chịu cái gì chứ?”
“Suy nghĩ của cô đó.”
“Thế ai bảo em là không phải cứ đưa mỗi tiền là xong chuyện. Nên em đã thể hiện bằng hành động đây còn gì.”
“Đây là thể hiện bằng hành động à? Cô tưởng tôi vui vì thế chắc? Làm cô hiểu lầm rồi, thật ngại quá.”
“Thế anh bảo em phải làm sao?”
Tôi nhìn thẳng khuôn mặt của Akiha khi đó đang nói với giọng tức giận.
“Cô không hiểu thật hả?”
“Đúng, không hiểu nên em mới đang phải hỏi anh.”
Tôi lắc đầu, tỏ ý hết thuốc chữa.
“Cô làm phiền người khác và thấy có lỗi thì trước tiên cần làm một việc thôi. Và việc đó thì đến học sinh tiểu học cũng hiểu. Đến đứa bé học mẫu giáo cũng biết. Đó là nói lời xin lỗi người ta, thưa quý cô. ‘Em xin lỗi đã làm bẩn đồ của anh.’ Chỉ có thế thôi mà cô cũng không nói được. Tôi cần gì tiền của cô. Tôi cần gì cô đặt may đo quần áo cao cấp cho tôi. Tôi theo cô đến tận đây vì vốn nghĩ sẽ được nghe lời xin lỗi của cô. Bởi vì tôi chỉ cần cô xin lỗi thôi. Thế mà cô biến nó thành ‘Xin phép được đo kích thước người của quý khách.’ Tôi là thằng ngốc cho cô đùa đấy à?”
Tôi thực sự tức giận. Tôi còn bực mình vì cảm giác như vừa đánh mất cái gì đó nữa.
“Thôi, bỏ đi. Chúng ta quên chuyện này đi. Hết nước hết cái rồi mà cô vẫn không xin lỗi thì tôi cũng đành chịu. Ngoài chuyện này ra, tôi với cô…” Đúng lúc nói đến đó thì tôi khựng lại.
Akiha đứng sững như trời trồng. Nước mắt ầng ậng dâng lên. Trong khi tôi còn đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm thì chúng đã bắt đầu thi nhau tuôn xuống. Nước mắt lăn thành dòng trên má cô ấy.
“Không phải chứ!” Tôi trộm nghĩ. Cô ấy khóc đúng lúc này thì thật quá ăn vạ.
Có điều, những lời cô nói sau đó còn khiến tôi băn khoăn hơn.
“Em mà làm được thế thì đã đỡ quá… Em mà thẳng thắn xin lỗi được thì đã không khổ sở như thế này…”
Thật lòng, mặc dù lúc đó sững sờ lắm nhưng trong ngực tôi như có gì đấy ấm áp đang lớn dần lên. Nếu nói cho dễ hiểu thì đó chính là cảm giác hồi hộp. Cảm giác xốn xang chờ mong giống như sắp có một điều gì đó tôi chưa từng trải nghiệm, một sự kiện nào đấy tôi chưa từng gặp trong đời sắp xảy đến.
Akiha rút khăn tay từ trong túi lau sạch nước mắt. Sau đó cô thở mạnh và nhìn tôi. Trên gương mặt đó đã chẳng còn dấu vết nào của nước mắt.
“Em thật không phải ạ. Thế chúng ta làm gì bây giờ?”
Gì chứ, lại hỏi làm gì bây giờ. Câu đó tôi hỏi mới đúng.
Tôi mới đó còn bừng bừng lửa giận thế mà giờ đã bị nước mắt của cô dập tắt hết cả.
“Trước mắt… cứ về đã.” Cuối cùng tôi cũng nói. “Có ở đây cũng chẳng để làm gì.”
Akiha khe khẽ gật đầu:
“Vâng, em đưa anh về.”
“Khỏi đi. Vì như thế cô phải đi vòng vèo.”
“Nhưng cũng không thể tạm biệt ở đây thế này được.”
“Vậy cô cho tôi đi nhờ đến ga Yokohama nhé. Từ đó về nhà tôi rất dễ.”
Akiha có vẻ không bị thuyết phục cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu chấp nhận. “Vâng ạ.”
Chúng tôi quay lại bãi xe và ra về. Tôi thắt dây an toàn, lòng thầm nhủ thật chẳng ra làm sao cả. Tôi còn băn khoăn không biết từ mai sẽ đối mặt với Akiha như thế nào nữa.
Dẫu sao, tôi cũng quyết giữ thái độ kiên định với chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tôi thậm chí còn muốn quên đi cái cảm giác muốn buông xuôi lúc thấy cô rơi lệ.
Nhưng cứ nhằm lúc cần giữ thể diện thì cơ thể ta sẽ phản ứng theo cách rất tréo ngoe. Akiha vừa nổ máy để chuẩn bị đánh lái thì bụng tôi bắt đầu kêu réo. Ọc… Ọc…
Xung quanh không một chiếc xe đang chạy, cũng chẳng có tiếng ồn nào. Trong không gian tĩnh mịch đó, tiếng bụng réo lại càng chói tai hơn.
Đang chuẩn bị nhấn ga cho xe chạy, Akiha bỗng dừng lại.
“Anh đói rồi phải không ạ?” Akiha hỏi. Giọng cô nghiêm túc một cách không cần thiết.
“Mọi hôm giờ này tôi đang ăn tối rồi.”
“Thế giờ sao ạ?”
“Sao là sao…?”
Trong khoảnh khắc đó, có rất nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi nhưng chẳng hề có toan tính nào cả. Tôi chỉ có băn khoăn lớn nhất là làm thế nào để giữ được thể diện thôi.
“Chúng ta ăn nhẹ cái gì rồi về nhé?”
“Ăn nhẹ… là ăn gì?”
“Không phải ăn nhẹ cũng được. Ăn tối luôn đi.”
“Thôi, em thấy ăn nhẹ là được rồi ạ.”
“Là sao?”
“Anh mà ăn no thì sẽ không ăn cơm tối ở nhà được nữa.”
Ra vậy. Tôi chợt hiểu tại sao Akiha lại nhấn mạnh chỉ “ăn nhẹ.” Có lẽ cô cho rằng tôi về nhà còn phải ăn cơm tối vợ để phần nữa.
“Tối nay tôi ăn ngoài cũng được.”
“Thật ạ?”
“Cô không nói tối nay sẽ như thế nào nên tôi cũng tính có thể sẽ không kịp bữa tối… À, ý tôi không phải là hai ta sẽ ăn tối cùng nhau mà tôi định nếu muộn quá thì sẽ một mình ăn tạm cái gì đó trên đường về cũng được.”
Thú thực, tôi đã mong có thể ăn tối cùng Akiha. Tôi nghĩ hẹn gặp một cô gái trẻ sau giờ tan sở thì mong muốn đó cũng bình thường thôi.
“Ở cửa đông ga Yokohama có một tòa nhà lớn, trên đó có quán ăn chủ người Ý nấu các món Ý truyền thống,” Akiha nói. “Chúng ta đến đó được không?”
“Tùy cô.”
Cô gật đầu rồi nổ máy. Lần nổ máy này là đi thật. Nhà hàng đó nằm trên tầng hai mươi tám của tòa nhà. Từ chỗ ngồi sát cửa sổ khu vực cấm hút thuốc có thể thấy toàn cảnh thành phố Yokohama. Bên trong nhà hàng, ánh sáng được tiết giảm ở mức vừa phải để tôn trọng cảnh đêm.
Tôi có chút căng thẳng khi hỏi thăm xem Akiha đã quen với chỗ làm mới chưa, công việc có thú vị không. Lúc đầu, cô chỉ lặp lại các câu trả lời muốn hiểu sao cũng được với biểu cảm cứng nhắc. Có lẽ, cô sợ nếu nói không khéo sau này lan đến tại những người khác trong công ty thì sẽ phiền phức.
Tôi quyết định không nói gì đến chuyện cái áo của mình ở đây. Nếu không sẽ làm hỏng bữa ăn tối nay mất. Tôi cũng cố kìm không hỏi vì sao cô khóc mặc dù trong lòng rất băn khoăn.
“Cô bắt đầu chơi lướt ván từ bao giờ thế?”
“Chắc khoảng… ba năm trước ạ.”
“Sao tự nhiên chọn môn đó vậy?”
“Chẳng sao cả. Em được bạn rủ chơi cùng thôi.” Câu chuyện giữa chúng tôi đã đi theo hướng trôi chảy hơn.
“Lướt ván oách thật đấy nhỉ. Tôi cũng từng muốn chơi một lần cho biết.”
Cô bỗng dừng bên tay đang cầm dĩa rồi chăm chú nhìn sang tôi.
“Lúc nãy anh cũng nói như vậy.”
“Ừ, tôi đã nói thế.”
“Đấy là anh nói chơi thôi đúng không?”
“Ý cô là sao?”
“Thì anh nói đại như vậy theo dòng câu chuyện thôi, chứ thực ra anh chẳng muốn.”
“Làm gì có chuyện đó.” Tôi xẵng giọng. “Tôi nói đại như vậy để làm gì. Tôi thực sự nghĩ nếu có cơ hội tôi sẽ chơi thử. Giờ tôi vẫn đang nghĩ thế đây.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Thế hôm nào chúng ta đi lướt ván nhé?” Akiha nhìn thẳng tôi hỏi.
Hẳn là cô cho rằng tôi còn lâu mới nhận lời. Thú thật tôi cũng có lo lắng. Đúng là tôi có nghĩ nếu lướt ván được thì thích thật đấy nhưng tầm tuổi này tôi không hề muốn mạo hiểm như vậy. Có điều, nếu nói thẳng ra thì mất mặt quá.
“OK thôi!” Tôi nói. “Cùng đi nhé?”
Lần này, nét mặt Akiha thay đổi thấy rõ. Rõ là cô đang luống cuống nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.
“Chắc anh đang cho rằng em sẽ không rủ đâu đúng không? Nhưng mà em sẽ rủ thật đó. Em không hứa suông bao giờ đâu.”
“Được thôi. Nhưng tôi cũng còn có việc nọ việc kia nên cô phải báo tôi trước ít nhất hai, ba ngày đấy.”
“Em rủ thật đấy. Em không nói chơi đâu.”
“Tôi cũng có nói chơi đâu.”
“Anh thấy chột dạ rồi chứ gì?”
“Ai bảo thế? Có mà cô thì có.”
Tranh luận kỳ cục như vậy mà tôi lại thấy vui vui. Cô ấy bị kích động trông thật đáng yêu, còn tôi chắc cũng không đến nỗi nào.
Dùng bữa xong, Akiha định trả tiền nhưng tôi đề nghị cưa đôi.
“Không, hôm nay để em!” Ánh mắt cô kiên quyết. Đắn đo một lát rồi tôi cũng đồng ý.
“Thế cũng được. Chuyện cái áo coi như xong nhé.”
Akiha lộ vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười. Một nụ cười thật đẹp.