← Quay lại trang sách

ngoại truyện CÂU CHUYỆN CỦA SHITANI

Tôi bị Watanabe hỏi han ý kiến về chuyện ăn no rửng mỡ của cậu ta. Cái tên ngốc nghếch. Đêm Noel lại đòi đi gặp nhân tình, thật dại dột hết mức. Chưa kể, cậu chàng còn có vẻ khá thật lòng thật dạ. Không khéo, có khi đã tính cả chuyện bỏ vợ bỏ con rồi cũng nên.

Tôi đã giáo huấn cậu ta chu đáo rằng việc cậu ta định làm quá sức phi lý. Tôi còn giải thích để cậu ta hiểu rằng chỉ cần cậu ta mảy may nghĩ tới việc muốn đường đường chính chính nên duyên với người thứ ba thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Ngặt nỗi, lời khuyên của tôi với cậu ta cứ như nước đổ lá khoai. Nên rốt cuộc, cậu ta vẫn không đành từ bỏ giấc mộng hẹn hò với nhân tình vào đêm Noel. Nhờ ơn cậu ta, tôi rơi vào tình cảnh phải vắt não để tìm ra phương án tác chiến hòng giúp cậu ta hiện thực hóa ước mơ. May mắn thay, kế hoạch thành công mỹ mãn nhưng tôi cũng xin kiếu, không bao giờ có lần thứ hai.

Nhất là tôi lại là người hiểu rõ đến đau lòng tâm tư của Watanabe. Cái thứ tình vụng trộm mang hương vị mật ngọt. Chỉ cần được nếm một lần thôi, thì sẽ khó mà buông bỏ được.

Tuy nhiên, để giữ được hương vị của mật cần phải tuân thủ điều kiện. Nếu phớt lờ những điều kiện này hoặc thèm khát thứ mật ngọt ngào hơn nữa thì ngay lập tức sự việc sẽ trở nên không thể cứu vãn. Đó chính là việc tôi muốn thông não cho Watanabe.

❖ 1 ❖

Khoảnh khắc đó, biểu cảm trên gương mặt Hanae như đóng băng. Đôi mắt mở to nhìn tôi, mà không, đúng hơn là nhìn thấu bên trong con người tôi.

“Mình nói cái gì thế…?” Cô ấy hỏi tôi bằng gương mặt xanh xao. “Tại sao mình lại nói chuyện đó chứ?”

“Anh có lỗi với em!” Tôi cúi đầu. “Anh là thằng đàn ông ích kỷ. Thế nên, anh sẽ bù đắp cho em hết khả năng có thể.”

“Cái gì cơ… Đột nhiên mình nói chuyện đó với em, mình bảo em phải làm sao cho phải đây?”

Tôi câm nín, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cốc trà nóng đang đặt trên bàn ăn. Tôi vừa bảo có chuyện cần nói thì Hanae đã pha trà cho tôi. Cô ấy mang gương mặt có chút căng thẳng nhưng chắc không thể nào ngờ được tôi lại nói ra chuyện này.

“Phụ nữ phải không?” Hanae hỏi tôi.

Tôi đang phân vân chưa biết nên trả lời ra sao thì cô ấy đã lại tiếp tục.

“Em đoán đúng rồi nhỉ?”

“Ờ! Phải.” Tôi đáp. Tôi thầm nghĩ thà cứ nói thẳng nói thật cho nhanh chuyện, hơn nữa, cũng chẳng có giấy nào bọc được lửa nữa rồi.

“Cô ta là ai?”

Tôi ngạc nhiên trước giọng điệu của Hanae. Giọng vợ lúc nói tới chữ cô ta nghe mới đáng sợ, lạnh lùng làm sao.

“Em không biết đâu.”

“Thế nên tôi mới đang hỏi anh cô ta là ai. Anh nói đi chứ!”

“Anh cần gì phải nói chuyện đó với em. Em biết thì cũng giải quyết được gì nào?”

“Tôi sẽ đi nói chuyện với cô ta. Tôi sẽ bảo cô ta chia tay với anh!”

“Em khoan đã! Anh vừa mới nói là muốn chia tay với em cơ mà.”

“Chuyện đó…” Hanae nhắm mắt, ủ rũ thất vọng. Hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, bàn tay ôm lấy đầu. Toàn thân cô ấy bất động.

“Như anh vừa nói với em, anh sẽ làm mọi việc trong khả năng có thể. Anh sẽ cố gắng để em không gặp khó khăn gì về cuộc sống sau này.”

Hanae nói gì đó. Giọng cô ấy như nghẹt lại nơi cổ họng, không thoát ra được khiến tôi nghe không ra.

“Em bảo sao cơ?” Tôi thử hỏi.

“Tôi không chấp nhận!” Cô ấy vẫn ôm đầu và nói. “Tôi không chấp nhận chuyện đó.”

“Anh hiểu chứ. Nhưng anh cũng hết cách rồi.”

“Cái gì mà hết cách chứ.” Đột nhiên, Hanae ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, còn má thì lấm lem nước mắt. Tôi ngạc nhiên bởi trông cô ấy đâu có vẻ khóc nhiều đến mức đó.

“Anh xin lỗi!” Tôi khẩn khoản.

“Anh tưởng xin lỗi là xong chuyện à?” Hanae ném những lời đó vào tôi bằng giọng như thét lên. “Anh tưởng anh làm như vậy là sẽ được tha thứ hả? Tôi căm ghét chuyện đó. Thật là nực cười. Quá sức nực cười luôn. Trước khi kết hôn anh đã nói gì với tôi hả? Anh bảo sẽ khiến tôi được hạnh phúc. Còn hứa sẽ không phản bội tôi. Thế lời hứa của anh đâu rồi? Anh còn thề bồi trước bao nhiêu người nữa cơ mà. Chuyện đó giờ thành gió bay à? Hay tất cả đều là dối trá? Chỉ cần anh thích một đứa con gái khác thì tất cả đều thành hão huyền hết phải không? Anh đùa với tôi đấy à? Không có chuyện đó đâu nhé. Anh coi tôi là gì? Định vắt chanh bỏ vỏ à? Có phải thế không? Đây không phải chuyện đùa. Và tôi càng không phải con ngốc nhé!”

Tôi đã lên dây cót tinh thần là sẽ bị rủa sả nhưng Hanae làm căng đến mức này thật ngoài dự liệu của tôi. Bởi cô ấy vốn là người có tính cách mạnh mẽ lắm.

“Thế trước kia ai bảo với anh rằng chỉ cần em phát hiện ra anh mèo mỡ bên ngoài thì nhất định sẽ chia tay luôn? Lại còn bảo sẽ nhận phí bồi thường rồi dứt khoát cắt hết mọi duyên nợ cho rảnh thân.”

“Tôi nói đấy, nhưng đấy là tại tôi thực sự tin tưởng anh sẽ không léng phéng gì. Tôi tin tưởng anh như thế nên giờ anh đáp lại lòng tin của tôi thế này đây hả?”

“Anh xin lỗi!” Tôi cúi đầu. Đêm nay, tôi đã xác định sẽ phải xin lỗi cô ấy, dù bao nhiêu lần cũng phải làm.

“Anh còn lâu mới nghĩ mình có lỗi. Anh chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng giải quyết chuyện ly hôn thôi. Tôi còn lâu mới cho anh được toại nguyện nhé. Chỉ một mình anh được hạnh phúc á? Tôi mà lại cho phép chuyện đó xảy ra à!”

Hanae nói vậy rồi đứng lên và đi ra khỏi phòng khách. Cô ấy vào phòng ngủ ở bên cạnh, đóng sầm cửa. Tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Tôi thở dài, lấy chai rượu whisky trên tủ tường mang cốc từ phòng bếp ra và cứ thế uống suông.

❖ 2 ❖

Gương mặt Eri vụt sáng rỡ khi tôi vừa kể đã nói chuyện ly hôn với vợ. Ấy thế nhưng nàng lại không bày ra vẻ mặt vui mừng mà trái lại còn ngước nhìn tôi đầy lo lắng.

“Thế… Thế rồi sao hả anh?”

“Ừ. Thì cũng có chút rắc rối.” Tôi gãi một bên mũi.

Tôi đang ở căn hộ chung cư của Eri ở Edogawabashi. Đây là căn studio nhỏ. Trên chiếc bàn đặt cạnh giường là các món ăn do Eri nấu nướng. Nào là gà tẩm bột chiên, thịt hầm khoai tây và hành tây, cải bó xôi luộc chấm xì dầu. Một màn trình diễn toàn các món tủ của nàng. Tôi vừa uống bia, thỉnh thoảng đưa đũa gắp thức ăn.

“Rắc rối là sao anh?”

“Cô ấy làm loạn lên. Cũng khó trách được.”

“Thế à… Em xin lỗi nhé. Tất cả là tại em.”

“Eri đâu cần xin lỗi. Đấy là quyết định của anh mà, với lại anh vốn là người phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện.”

“Vợ anh liệu có đồng ý không?”

“Cô ấy mà không đồng ý thì cũng gay đấy. Có điều, bản thân cô ấy chắc cũng hiểu có dây dưa nhùng nhằng cũng chẳng để làm gì. Không sao đâu. Nhất định rồi đâu sẽ vào đấy thôi.”

Eri vòng tay qua cổ tôi. “Em vui lắm!” Nàng thì thầm bên tai tôi. Tôi ôm siết tấm thân mảnh mai của nàng.

“Mình chỉ cần thế này thôi!” Tôi tự nói cho chính mình nghe. Phía trước có lẽ còn nhiều khó khăn đón đợi nhưng chỉ cần có Eri ở bên, tôi sẽ chịu đựng được hết thảy, sẽ vượt qua được bất kể trở ngại nào.

Gần một năm về trước, Eri lúc đó đang làm việc ở hộp đêm tại Roppongi. Nàng đang là sinh viên đại học. Tôi trúng tiếng sét ái tình nên không tiếc ném tiền qua cửa sổ và cả thời gian để được gặp nàng. Chẳng bao lâu, tôi cũng hẹn hò được nàng ở ngoài rồi phát triển mối quan hệ thành bạn tình như một lẽ đương nhiên. Thế rồi kể cả khi nàng tốt nghiệp đại học, nghỉ làm ở quán đó và bắt đầu sự nghiệp ở một văn phòng thiết kế thì mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa từng đứt đoạn.

Chúng tôi không chỉ có cùng gu âm nhạc và ẩm thực mà những điểm khiến chúng tôi rung động, thấy thú vị cũng na ná nhau. Cả giá trị quan như điều gì cần xem trọng, những chuyện thế nào thì có thể vứt bỏ chúng tôi cũng tương thông với nhau. Tôi cũng nhận ra chỉ cần ở bên nàng, tâm trạng tôi mới trở nên thư thái, dễ chịu.

Tôi vững tin khẳng định Eri mới đích thực là nửa kia hoàn hảo của mình. Tôi tự tin mình sẵn sàng làm bất kể điều gì vì nàng, cũng như chưa từng nghĩ tới sẽ để vuột mất nàng. Với tôi, Eri đích thị là một nửa được gắn kết bằng sợi chỉ đỏ trong các câu chuyện xa xưa truyền lại. Chỉ đáng tiếc, chúng tôi tìm thấy nhau lúc quá muộn màng. Tôi là kẻ đã có gia đình.

Hanae và tôi đi đến kết hôn sau bốn năm hẹn hò. Chúng tôi mới lấy nhau được hai năm. Tôi không đến mức phải kết hôn bằng mọi giá nhưng đành chịu thua trước nguyện vọng của Hanae là muốn được về chung một nhà trước năm ba mươi tuổi. Với lại, tôi cũng có phần buông bỏ với suy nghĩ chắc tình yêu mới cùng nửa kia mới làm sao còn xuất hiện được nữa.

Kết hôn đã tước đi của tôi rất nhiều thứ. Nào là quyền được tự do tiêu xài tiền mình kiếm ra, thoải mái chơi qua đêm hay ngủ lang, và hơn cả là sự lãng mạn với những người phụ nữ khác. Đương nhiên, không phải là tôi không được hưởng gì từ hôn nhân. Tôi không cần phải phân tâm về chuyện cơm nước, nhà cửa. Điều này thực sự đỡ cho tôi nhiều lắm. Rồi còn đồ lót lúc nào cũng được giặt sạch sẽ sẵn sàng, hoàn toàn không còn cảnh tôi cuống cà kê lên vì không tìm ra một bên tất còn lại ngay trước thềm mỗi cuộc hẹn. Rồi thì không còn chuyện bụi giăng đầy góc nhà nữa. Trớ trêu thay, tôi ngày càng cảm thấy sự lớn lao của những điều tôi bị mất đi để đổi lấy một cuộc sống tiện nghi dễ chịu ấy. Trước khi kết hôn, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ trở nên vô tâm với Hanae như vậy. Tôi thậm chí còn kinh ngạc nhận ra bản thân tôi đã cố gắng làm sao đó để tránh phải làm chuyện vợ chồng với cô ấy.

Đúng lúc đó thì tôi gặp được Eri. Tôi lại thêm một lần nữa khẳng định cuộc hôn nhân của mình là một thất bại. Giá như được gặp Eri sớm hơn, tôi sẽ không bao giờ vội cưới Hanae.

Tôi đã nói mình sẽ chia tay với vợ vào khoảng hai tuần trước. Điệu bộ Eri lúc đó cho thấy nàng ngạc nhiên nhưng gương mặt lại đậm màu kỳ vọng và vui sướng.

“Em chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó,” nàng tâm sự. “Tại em thấy bảo chuyện ly hôn nhiêu khê và vất vả lắm. Mà em lại không muốn Shun của em phải khổ sở.”

Chính điểm này ở Eri khiến tôi cảm động. Tôi muốn nàng được hạnh phúc dù phải làm gì chăng nữa.

“Được rồi. Cái đó đã có anh lo.” Tôi mạnh mẽ khẳng định.

❖ 3 ❖

Đương nhiên, lời nói đó của tôi cũng hàm chứa vài phần tự tin là sự sẽ thành. Bởi vì trước đây Hanae từng nói thế này:

“Thỉnh thoảng em nghe mấy câu chuyện kiểu như có ông chồng mèo mỡ bên ngoài xong về nhà quỳ mọp gối xin lỗi vợ nên bất đắc dĩ được vợ tha thứ cho mà em không tài nào nuốt trôi được. Sau ngần đấy chuyện làm sao mà còn sống với nhau như trước được chứ. Chi bằng cứ nhận khoản bồi thường rồi ly hôn cho nhanh còn kịp tìm một nửa mới của mình có phải hơn không. Cứ dùng dà dùng dằng đến khi có tuổi vào lại càng khó tìm người mới hơn.”

Hanae tuy là phụ nữ nhưng suy nghĩ lại vô cùng logic. Cô ấy còn là người tự trọng cao nữa. Thế nên tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ dùng dằng không muốn chia tay. Tôi chỉ ngay ngáy lo mỗi phần chi phí bồi thường. Về điểm này, tôi cũng xác định sẵn là phải chịu một khoản kha khá.

Ấy thế mà dự tính của tôi trật lất. Hanae kiên quyết không gật đầu chấp thuận ly hôn. Nói vậy thôi nhưng cô ấy cũng không còn làm loạn lên rồi khóc nức nở giống như buổi tối đầu tiên hôm tôi nói ra chuyện đó nữa. Đương nhiên, cô ấy vẫn chu toàn việc nhà hệt như mọi khi, như thể chưa từng nghe gì về chuyện ly hôn cả. Tôi không hiểu cô ấy đang toan tính điều gì nên mới dò hỏi.

“Thế em định thế nào?”

Oái oăm thay, câu trả lời đa phần đều như nhau. Đó là: “Chưa biết được.”

“Nhưng anh không cách nào tiếp tục duy trì cuộc sống như thế này được nữa. Chúng ta sẽ chỉ thêm chán ghét nhau mà thôi.”

“Anh muốn ly hôn luôn đến vậy cơ à?”

“Anh nghĩ mọi chuyện sớm được thông suốt thì hơn nên mới nói vậy thôi.”

“Có mỗi anh là thông suốt đấy chứ.”

Bị cô ấy trả treo như vậy khiến tôi đột nhiên bí từ. Sau bao nhiêu trăn trở, tôi cũng định rời nhà để đến sống cùng Eri. Ngặt nỗi, cho dù tôi có làm như thế thì rõ ràng sẽ chỉ khiến chuyện ly hôn càng bị kéo dài hơn. Căn hộ chung cư hiện nay tôi đang ở được mua ngay sau khi kết hôn nên nếu Hanae không rời đi thì tôi sẽ lâm vào cảnh ở không được bán không xong.

Trong khi chưa biết làm sao cho phải thì lịch sinh hoạt thường ngày của tôi trở thành gặp gỡ Eri, được nàng truyền sức sống rồi cứ khí thế đó trở về nhà và chống chịu không khí ngột ngạt giữa tôi và Hanae.

Thế rồi, có một đêm, tôi trở về nhà thì thấy Hanae bị ngã ngất ở hành lang. Tôi ngạc nhiên ôm cô ấy ngồi dậy. Hơi thở từ miệng cô ấy nồng mùi rượu.

“Em làm cái gì thế? Này, tỉnh lại đi chứ!”

Tôi lay gọi mãi mà cô ấy hoàn toàn chẳng có phản ứng gì. Tôi đành bế cô ấy lên và đưa vào phòng khách. Sau khi để cô ấy ngủ trên sofa, tôi mới nhìn lên bàn và kinh ngạc. Hai chai rượu vang được tặng và chai whisky đang uống dở đã chỉ còn vỏ không. Một người gần như không uống được tí rượu nào như Hanae mà lại uống tận ngần này thì bảo sao không còn biết trời trăng là gì nữa.

Tôi thử vào trong nhà vệ sinh xem. Biết ngay là các thứ cô ấy nôn ra vẫn nguyên trong bồn cầu. Lại còn văng tung tóe ra xung quanh nữa chứ. Cô ấy quên cả xả nước mà cứ thế ngủ quên ở hành lang.

Tôi trở lại phòng khách, kiểm tra xem Hanae có bị thương ở vùng đầu hay không rồi lấy chăn từ phòng ngủ ra để đắp cho cô ấy. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, dưới mắt cô ấy vẫn còn vương lại vệt nước mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy vậy, cơn chán ghét bản thân ập đến tấn công như thể siết chặt lấy lồng ngực tôi.

Tôi lại một lần nữa thầm trách bản thân là một thằng đàn ông tồi tệ. Cuộc hôn nhân này có thể không phải đúng đắn nhưng đó không nên là kết luận do một phía tôi đưa ra. Tôi hối hận, đáng lẽ tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho nó mới phải.

Ngặt nỗi, có lẽ đã muộn mất rồi. Tôi không thể nào quay trở lại được nữa. Tôi thầm nhủ sẽ ở bên Hanae ít nhất cho tới khi việc ly hôn êm xuôi để canh chừng không cho cô ấy làm những việc dại dột.

Sáng hôm sau tôi đi ra phòng khách thì thấy Hanae đã dậy rồi. Thật ngạc nhiên là cô ấy còn đang chuẩn bị bữa sáng. Gương mặt cô ấy xanh xao.

“Em ổn chứ?” Tôi mở lời trong khi cô ấy đang ở trong bếp.

“Ừ.” Cô ấy gật đầu. “Anh đắp chăn cho em đúng không? Cám ơn anh.”

“Có gì đâu. Lần sau em đừng uống quá nhiều như thế nữa!”

Tức thì cô ấy ngừng đôi tay đang bận rộn nấu nướng và cứ cúi mặt thế đáp lời tôi.

“Thế anh mang thuốc ngủ về đây cho em.”

“Thuốc ngủ á?”

“Ừ. Em không ngủ được vì cay đắng. Vì không quên được những chuyện khó chịu.”

Tôi còn đang câm nín thì cô ấy đã lại tiếp tục.

“Thuốc độc cũng được. Công ty anh chẳng có kali cyanide còn gì? Cứ yên tâm, em sẽ uống lúc anh không có nhà.”

Tôi hít vào rồi lại thở ra thật mạnh xong mới nói. “Em nói luyên thuyên cái gì đấy?”

Hanae hướng gương mặt không chút cảm xúc về phía tôi. “Em đang nghiêm túc đấy!”

❖ 4 ❖

Tôi nhấn chuông cửa thì có cảm giác như ai đó đang nhìn qua lỗ cửa, tiếp đến là tiếng lạch cạch mở khóa.

“Chào anh!” Eri mở cửa và mỉm cười. Gương mặt tươi cười rạng rỡ như trẻ con, khiến người ta không cảm nhận nổi đó là cảm xúc thật hay thứ cảm xúc nàng muốn cho người khác thấy.

“Ừ, em!” Tôi vừa nói vừa lướt nhanh vào phòng.

Tôi vừa ăn các món do Eri đích thân nấu nướng vừa uống bia như mọi khi. Góc phòng có quyển sách dạy nấu ăn. Chắc lúc nãy nàng vừa xem vừa nấu cũng nên.

“Phải rồi. Hôm nay em mua được cái này hay lắm!” Eri lôi chiếc túi giấy lại gần và lấy từ trong đó bộ đồ ngủ màu xanh đậm. “Thế nào? Đồ đôi với em đấy.”

“Ồ…”

“Em còn thay cả ga trải giường mới nữa đấy. Mua cả gối nữa.”

“Sao đột nhiên em lại mua sắm những thứ đó?”

“Thì tại từ giờ anh sẽ ở đây mà, đúng không? Anh chẳng bảo đã nói hết với vợ rồi nên không cần giấu giếm nữa. Lần trước chính anh nói chứ ai.”

Tôi nhớ đúng là mình có nói những lời với ý như vậy. Bởi tôi vốn cho rằng nếu mình dám ngang nhiên qua đêm ở ngoài thì có lẽ Hanae sẽ thấy oán ghét tôi. Có điều tình hình giờ đây đã có chút thay đổi so với khi đó. “Chuyện đó… Anh đang tính, có khi anh vẫn phải về như mọi khi thôi.”

“Hả? Tại sao chứ?”

Chẳng hiểu có phải do ảo giác không mà tôi thấy mắt Eri quắc lên.

Tôi vừa gãi đầu vừa kể cho nàng nghe về chuyện Hanae trở thành ma men và có biểu hiện muốn tự tử.

Eri sau một hồi thẫn thờ nhìn vô định mới cất lời. “Nhưng mà, chuyện đó thì cũng đành chịu chứ biết sao.”

“Em bảo đành chịu là sao?”

“Thì anh cũng đã biết trước là sẽ làm tổn thương vợ mà. Hơn nữa, chính anh còn nói là chuyện ly hôn sẽ xong trong phút mốt.”

“Thì thế. Ai biết nó khó hơn anh tính thế này đâu.”

Eri không thèm đáp lời tôi nữa. Nàng lặng lẽ cất bộ đồ ngủ lại vào trong túi giấy.

Ăn tối xong thì chúng tôi bắt đầu làm tình giống như mọi khi. Bình thường, Eri sẽ mang bao cao su cho tôi. Ấy thế mà hôm nay nàng lại cứ thế mà ở trên người tôi khiến tôi vội vàng nhắc nhở.

“Kìa em! Giúp anh mang vào chứ.”

“Cần gì mang. Mình cứ thế này thì đã làm sao.” Eri nói nửa đùa nửa thật. Có điều, tôi nhận ra trong mắt nàng ngầm chứa nét nghiêm túc nên hốt hoảng.

“Giờ thì không được. Tóm lại đêm nay không được.”

“Hừm…” Nàng nói vậy rồi lấy bao cao su từ ngăn kéo ra.

Sau khi xong xuôi, tôi chuẩn bị ra về.

“Anh này!” Eri gọi tôi.

“Anh với vợ không làm đâu đúng không?”

“Làm gì?”

“Làm tình.”

“Cô nàng ngốc nghếch của tôi!” Tôi cười. “Còn làm làm sao được nữa.”

“Thế còn được.” Eri cũng giãn khóe miệng. “Anh mà dám thì không xong với em đâu đấy.”

“Biết rồi!” Tôi đáp.

❖ 5 ❖

Cứ hai ngày tôi lại đến căn hộ của Eri một lần, còn không thì tôi sẽ cố gắng ở nhà. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Chỉ cần không đả động gì tới chủ đề ly hôn thì cuộc sống của tôi với Hanae trở nên khá yên ả. Thỉnh thoảng khi xem chương trình hài giải trí trên TV, hai chúng tôi thậm chí còn cười với nhau nữa. Nói là vậy nhưng đương nhiên tôi không hề có cảm giác hân hoan với hai nhịp sinh hoạt. Trái lại, tôi có cảm giác như bị bịt mắt mà bước đi trên sợi dây đang bị kéo căng ra.

Tôi phải trưng dụng ghế sofa làm chỗ ngủ. Xét theo mọi ý nghĩa, tôi thấy việc ngủ chung giường với Hanae cứ sao sao ấy. Bỗng một đêm, tôi đang nằm trên ghế sofa thì Hanae bước đến bên cạnh và nhẹ nhàng bảo tôi thế này:

“Anh về giường mà ngủ. Để em ở đây cho.”

“Thôi, anh ở đây cũng được mà.”

“Em ở trong phòng ngủ nhưng cũng có ngủ được đâu. Anh cứ coi như em nhờ anh đổi cho em.”

Tôi nhổm dậy. “Em vẫn không ngủ được à?”

“Ừ. Không uống gì đó thì chịu chết.”

Tôi tự cắt nghĩa rằng cô ấy lại đang định uống rượu. “Không có cách nào khả dĩ hơn giúp em ngủ được à?”

Tôi vừa hỏi dứt lời thì Hanae nắm lấy đôi tay tôi. “Đơn giản lắm. Anh chỉ cần làm thế này là được.”

Cô ấy đặt tay tôi lên cổ mình và đáp. “Anh chỉ cần siết một tẹo là em thấy dễ chịu.”

“Em nói cái gì vậy?” Tôi thu cả hai tay lại. “Tại anh sợ em lại lên cơn rồi làm điều dại dột thì chết dở nên vẫn cứ phải về nhà đấy.”

“Thế nên em mới đang bảo chúng ta bỏ quách mấy chuyện phức tạp đó đi.”

“Em đã nghĩ được thế thì…”

“Anh muốn nói em hãy đồng thuận ly hôn đi chứ gì?” Hanae cười nhạt, nét mặt lạnh băng. “Đầu anh chỉ quẩn quanh mỗi chuyện đó thôi phải không?”

Đúng lúc đó thì điện thoại di động của tôi đổ chuông. Gọi vào giờ này thì không ai khác ngoài Eri.

“Anh cứ nghe đi. Em sẽ đi sang bên kia cho.” Hanae rời khỏi phòng khách.

Tôi cầm điện thoại di động trên tay. Biết ngay là Eri mà. “Có chuyện gì vậy em?” Tôi hỏi.

“Em thấy cô đơn!” Eri nói, giọng nghe yếu đuối. “Có một mình nên em thấy bất an không chịu được. Cứ nghĩ Shun sẽ không trở lại là em lại thấy sợ.”

“Làm gì có chuyện đó đâu.”

“Thế thì tại sao anh lại không ở bên cạnh em? Sao anh cứ bắt em vò võ một mình?”

“Thì chuyện đó lần trước anh chẳng bảo em rồi còn gì.”

“Là vì anh lo cho vợ anh chứ gì? Anh không thèm lo lắng cho em đúng không? Vì anh cho rằng em sẽ không chết được đúng không? Anh cho rằng em không uống rượu rồi ngã ngất ra đấy được đúng không?”

“Không phải thế. Anh biết mình không phải với em chứ. Khổ nỗi…”

Tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít từ đầu dây bên kia.

“Đủ rồi. Em không thể chịu thêm được nữa. Em chán lắm rồi!” Nàng cúp máy.

Tôi vội vàng gọi lại luôn nhưng không được. Lòng tôi như lửa đốt.

Tôi gấp gáp thay đồ rồi đi ra hành lang thì đã thấy Hanae đứng ở đó. Trông cô ấy giống như một hồn ma vậy.

“Anh đến chỗ cô ta hả?”

“Tại anh thấy cô ấy kỳ lạ làm sao ấy.”

“Thế à!”

Hanae cụp mắt, mím chặt môi. Tôi trông nét mặt cô ấy như thể đã quyết định một điều gì đó. Nói đúng hơn tôi có dự cảm không lành. Dẫu vậy, tôi vẫn phớt lờ giác quan của mình và xỏ giày. Tôi lấy chìa khóa xe ô tô.

Bỏ mặc Hanae đang đứng sững sờ, tôi rời khỏi nhà mình. Tôi đóng cửa rồi khóa lại.

Chính ngay sau lúc đó. Tôi nghe thấy một tiếng hét đinh tai nhức óc. Thật không thể tưởng tượng nổi họng con người có thể phát ra được thứ âm thanh chát chúa đến như vậy. Có điều chắc chắn chủ nhân phát ra nó chính là Hanae. Tôi nhăn nhó mặt mũi, lắc đầu như thể cự tuyệt thứ âm thanh đó. Tôi chạy trên hành lang của chung cư rồi vào tới thang máy.

Khoảng ba mươi phút sau tôi đã có mặt ở nhà Eri. Nàng đang ở lan can và dọa sẽ nhảy xuống dưới ngay lập tức cũng như không chịu nghe ai nói hết.

“Em dừng mấy trò ngu ngốc này lại đi!”

“Không. Em sẽ chết. Shun, anh coi em không ra gì nữa rồi đúng không?”

“Ai bảo thế?”

“Thế thì anh đừng về nhà nữa. Anh ở bên em mãi đi.”

“Em đừng vô lý như vậy được không? Anh đã thu xếp ổn thỏa việc ly hôn đâu.”

“Tại anh cứ về nhà nên mới thành ra thế. Lẽ ra, nếu anh không về thì vợ anh đã phải chấp nhận rồi.”

“Chuyện đơn giản như em nói thì đã không thành chuyện rồi!”

“Em hiểu rồi. Đã thế, em sẽ nhảy xuống. Anh chấp nhận thế đúng không?” Eri đưa tay lên thành lan can.

Tôi trộm nghĩ rõ là nàng đâu có ý định tự tử. Nếu thật sự có ý định như vậy thì nàng chẳng đã nhảy xuống từ trước khi tôi kịp tới rồi.

Trớ trêu thay, tôi nào dám nói thẳng ra như vậy. Tôi mà nói thế sẽ khiến nàng bị chạm tự ái. Và rồi, để giữ sĩ diện, chưa biết chừng nàng sẽ kích động mà nhảy xuống thật cũng nên.

Tôi ra sức an ủi Eri một hai đòi sống đòi chết gần hai tiếng. Người mệt bã ra.

“Anh đi vệ sinh đã rồi lại quay lại nhé?”

“Anh bảo sao? Em sẽ nhảy xuống trong lúc anh rời đi đấy.”

“Em tha cho anh đi được không? Anh ra quần tới nơi rồi đây này.”

Tôi chạy bổ vào toa-lét để giải quyết nhu cầu thì điện thoại di động báo có tin nhắn. Là tin nhắn của Hanae. Tôi run rẩy mở ra xem.

“Em không sao. Tình hình cô ta thế nào rồi? Khi nào về anh nhớ lái xe cẩn thận đấy. Hoặc nếu anh thấy mệt quá thì cứ nghỉ bên đấy đi rồi hãy về.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, lòng trào dâng cảm xúc dang dở khó diễn đạt thành lời. Tiếng hét lúc nãy của Hanae thể hiện cho quyết tâm chấp nhận buông bỏ tất cả của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn lo lắng tôi sẽ bị mệt vì phải dỗ dành nhân tình, nhỡ ra gây tai nạn trên đường về.

Tôi ra khỏi toa-lét, còn Eri đã lại bắt đầu réo gọi tôi.

❖ 6 ❖

Câu chuyện mèo mỡ của tôi đến đây là kết thúc. Sau đó… À, mà không có sau đó đâu. Mời quý vị cứ mặc sức tưởng tượng. Tôi chỉ hé lộ một sự thật là đến tận bây giờ, tôi vẫn đang sống cùng Hanae. Và tôi không còn gặp gỡ Eri nữa.

Cũng phải vài năm đã qua từ sau sự kiện đó. Tôi và Hanae chưa từng nói với nhau về nó lần nào nữa cả. Có điều, cũng có những ảnh hưởng vẫn còn theo tôi đến tận bây giờ.

Chẳng hạn như, tôi của hiện tại không còn dám lui tới mấy quán có các em tiếp viên trẻ trung nữa. Cũng có phần do tôi lo nếu chẳng may bị Hanae tóm được, nhưng hơn hết thảy là vì chính bản thân tôi.

Một khi đã kết hôn thì đừng có mộng cơi nới. Lỡ chẳng may bị quá đà thì sẽ chỉ khiến bản thân te tua mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng ngót nghét tứ tuần rồi. Bụng cũng phệ ra.

Trong mắt mọi người, bọn tôi đã là lớp cha chú rồi, chẳng phải đàn ông gì nữa. Tôi đã quyết định sẽ nghĩ như vậy.

Tôi cũng không còn xem phim truyền hình dài tập từ sau sự kiện đó. Cái gọi là phim truyền hình chúa hay đề cập tới vấn đề tình yêu tình báo một cách đột xuất. Lại còn rơi trúng vào phim về vấn nạn ngoại tình nữa thì phải nói là đời không còn gì có thể đen hơn. Tôi vội vã chuyển kênh thì cũng kỳ cục mà đứng dậy thì cũng khó thoát. Thế nên, tôi đã chọn phương án kính nhi viễn chi với phim truyền hình ngay từ đầu.

Tôi đã quên luôn Eri. Không có gì là không thể từ bỏ. Chính bởi chúng tôi đã ném vào mặt nhau những lời lẽ chẳng hay ho gì, thù ghét nhau rồi đi tới chia tay nên đời nào lại có chuyện không thể từ bỏ chứ.

Sợi chỉ đỏ á? Nó làm gì có thật. Riêng điều này tôi có thể khẳng định.

Tôi cũng không rõ Watanabe với nhân tình của cậu ta rồi sẽ ra sao. Hình như cậu ta tin chắc người phụ nữ đó chính là một nửa định mệnh của mình. Có điều, tôi chính là người rõ nhất trực giác đó không đáng để tin tưởng.

Mặc dù vậy, cũng không thể nói rằng diễn biến và kết cục câu chuyện mèo mỡ của cậu ta nhất định sẽ thành ra giống với trường hợp nhà tôi.

Tôi không hiểu lắm về vợ của Watanabe. Cũng không rõ cô ấy có thể diễn lại những phân cảnh chân thật như Hanae hay không. Nếu bị làm như thế thì Watanabe cũng nguy to. Nhưng tôi đồ rằng cậu ấy sẽ không để đến mức như vậy đâu.

Nhưng, nói thế cũng không có nghĩa là sẽ hoàn toàn không có khả năng Watanabe quyết tâm, dứt khoát thú nhận toàn bộ sự thật với vợ, vợ cậu ta khi nghe xong sẽ nổi trận lôi đình nhưng vẫn chấp nhận ký đơn cho cậu ta.

Chuyện cậu ta mà thành ra thế thì tôi sẽ thế nào nhỉ.

Nói thẳng ra thì tôi cũng thấy cay cú đấy. Tôi không bao giờ chấp nhận là chỉ có mình cậu ta được xuôi chèo mát mái như thế được.

Bởi vì ngoại tình hãy nên và phải kết thúc vẫn là ngoại tình thôi.

Thế nên tới đây tôi sẽ tiếp tục khuyên nhủ cậu ta. Rằng chớ có dại hấp tấp vội vàng.