← Quay lại trang sách

Chương 33

Lúc tôi về tới nhà là gần hai giờ sáng. Tôi đã cẩn thận để tránh gây ra tiếng động và đi vào phòng khách. Tôi bật đèn và uống một cốc nước ở bếp.

Tất cả giống như một cơn mơ. Câu chuyện của Akiha còn vượt xa tưởng tượng của tôi, việc chia tay em cũng là chuyện tôi chưa hề nghĩ tới vào sáng nay khi rời khỏi nhà. Thời điểm đó, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ làm thế nào để mở lời chia tay với Yumiko.

Lúc rời khỏi bếp và đi ra chỗ sofa, tôi chợt nhận thấy trên bàn ăn có cái gì đó kỳ lạ. Tôi bảo kỳ lạ là bởi nó không phù hợp xét về mặt thời gian. Đó là một ông già Noel làm từ vỏ trứng.

Tôi cầm nó trên tay và ngắm nhìn thì nghe thấy tiếng bước chân từ dọc hành lang, rồi cánh cửa bị mở ra. Yumiko trong bộ đồ ngủ nhìn tôi, chớp chớp mắt.

“Không phải bố đi công tác à?”

“Đổi thành công tác trong ngày nên bố về luôn rồi.”

“Thế à! Bố có đói không?”

“Bố không.” Tôi hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn. “Cơ mà đây là cái gì thế?”

“Ông già Noel.”

“Bố biết. Nhưng sao nó lại ở đây vào lúc này?”

Yumiko nhìn vào tay tôi rồi khẽ nghiêng đầu. “Chẳng hiểu sao tự nhiên mẹ muốn ngắm nó. Bởi ngắm nó xong mẹ thấy được xoa dịu.”

“Hửm…”

“Mẹ về phòng ngủ đây nhé?”

“Ừ. Bố cũng ngủ luôn giờ đây.”

“Bố ngủ ngon nha!” Nói rồi cô ấy đi về phía cửa. Song được nửa đường bỗng cô ấy ngoảnh lại.

“Phiền bố để ông già Noel về chỗ cũ cho mẹ nhé. Cái thùng đựng đồ trang trí dịp Giáng sinh vẫn đặt ở chỗ cũ đấy.”

“Ừ, bố biết rồi. Mẹ cứ ngủ đi.”

“Chúc bố ngủ ngon!” Yumiko nói lại một lần nữa và ra khỏi phòng khách.

Chiếc hộp carton đựng đồ trang trí dịp Giáng sinh nằm trong tủ đồ của phòng này. Tôi mở cửa tủ, lấy hộp carton đó ra. Trong đó có nào là cây thông Noel nhỏ xinh, nào là nến v.v…

Tôi vừa suy nghĩ xem nên cất ông già Noel vỏ trứng như thế nào vừa xem xét bên trong hộp thì thấy có chiếc túi của siêu thị. Qua lớp túi trong suốt, tôi thấy có thứ gì màu đỏ.

Tôi thầm nghĩ không biết cái gì đây và nhìn vào bên trong thì kinh ngạc.

Bao nhiêu là vỏ trứng. Cái nào cũng được đính miếng vải đỏ. Là ông già Noel vỏ trứng. Chính là những ông già Noel bằng vỏ trứng mà Yumiko bảo sẽ tặng cho các mẹ ở trường mầm non.

Thế thì tại sao chúng lại ở đây? Chưa kể…

Tất cả các ông già Noel đều bị vỡ. Cảm giác như không phải vô tình bị vỡ một vài quả. Mà là cố tình làm hỏng thì đúng hơn. Nhờ được dán vải bao bên ngoài nên mới tránh bị vỡ toác ra nhưng ông nào cũng bẹp gí.

Trong khi còn đang suy ngẫm tại sao thì một tưởng tượng lóe lên trong đầu tôi.

Vào buổi sáng hôm Giáng sinh, mấy ông già Noel này hoàn toàn không có gì bất thường. Sau đó thì mới thành ra thảm thương như thế này.

Trong khi tôi đang gặp gỡ Akiha, mà không, chưa biết chừng là trong khi tôi bày binh bố trận để gặp em thì có lẽ Yumiko đã đập vỡ mấy ông già Noel vỏ trứng này.

Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh Yumiko đành lòng đập vỡ từng quả trứng ông già Noel mà cô ấy đã dồn bao tâm trí làm thành. Cô ấy là người vợ mặc dù biết chồng mình đi gặp nhân tình nhưng vẫn giả vờ như chưa nhận ra điều gì và thầm nguyện tới ngày mọi việc lại trở về đúng quỹ đạo vốn có. Cô ấy không trách móc chồng là bởi cô ấy cho rằng điều đó sẽ châm ngòi cho sự hủy hoại. Hành vi đập vỡ quả trứng ông già Noel phải chăng chính là phương thức trấn áp cơn thịnh nộ dữ dội trong cô ấy.

Tôi đặt lại chiếc túi của siêu thị về vị trí cũ, để những ông già Noel vỏ trứng lên trên cùng và đóng hộp carton lại.

Tôi tắt đèn và đi ra phòng khách. Tôi bước tới hành lang, đi về phía phòng ngủ nơi vợ tôi đang chờ.