Chương 26 VĨNH BIỆT NỖI BUỒN
Hôm nay một khách hàng mới đến cửa hàng hoa, bà mua những thứ đắt tiền, những lẵng hoa lớn, nhiều cây cảnh cho một nhà hàng mới khai trương. Ngày hôm nay con rể tôi gọi điện từ chỗ làm, hỏi tôi xem tôi có thể trông nom những đứa trẻ vào tuần tới. Đó là tuần trăng mật thứ hai của vợ chồng nó. Ngày hôm sau Helen và tôi ngồi ăn những thứ còn lại trong đám cưới của Bảo Bảo, bà ta nói với tôi, “chị nói đúng, loại cá này – sau một ngày ăn chẳng ra gì”.
Tôi nghĩ hôm nay là ngày may mắn của tôi.
Rồi Helen lại nói, “Bây giờ em phải thừa nhận một điều. Điều đó như thế này: Em đã nói nhiều điều không đúng”.
Tôi nghĩ tôi may mắn hơn.
Helen tiếp, “Em bao giờ cũng bảo chị rằng Văn Phú không phải là người xấu, không quá xấu như chị nói. Nhưng mà em biết rõ tất cả những điều đó. Hắn là kẻ xấu xa, hắn thật đáng ghê tởm!” bà ta phẩy tay. Thế là bây giờ Helen thú nhận mọi thứ. Nghĩ rằng mình sắp chết vì vậy cuối cùng bà sẽ nói cho tôi sự thật!
“Em cố làm cho chị nghĩ, hắn là một người tốt”, bà nói. “Em bảo chị chỉ vì tai nạn đã làm cho hắn trở nên độc ác như thế. Chị biết tại sao không?”
“Chị không biết rõ”, tôi trả lời, “chị thực đã không biết tôi đau khổ như thế nào, tôi không bao giờ nguôi được. Cuối cùng chị cũng đã thấy?”
“Em nói rằng cuối cùng chị cũng đã không đổ lỗi cho Pearl”. “Chị nói cái gì?” Đột nhiên tôi hỏi, “tại sao tôi lại đổ lỗi cho Pearl?” “Bởi vì nếu chị nghĩ Văn Phú sinh ra đã xấu, thì chị có thể nghĩ Pearl cũng xấu. Nhưng bây giờ em thấy điều đó không bao giờ xảy ra. Trong khi chị bao giờ cũng căm thù hắn, chị bao giờ cũng yêu con bé. Nó không có gì giống hắn vì thế bây giờ em không phải lo lắng gì nữa. Bây giờ em có thể nói thật. Hắn là một kẻ đê tiện, một con quỷ xấu xa”.
“Chị biết điều đó sao?” tôi hỏi, “rằng có thể Văn Phú là cha…?” “Tất nhiên là em biết”, Helen cau mày, “làm sao em có thể không biết? Em đâu có ngu. Em về nhà, hắn ở đấy, chị lăm lăm khẩu súng trong tay với cái nhìn điên dại, sau đó trong suốt bao nhiêu năm em chứng kiến chị đấu tranh để làm cho Pearl là của chị. Chị không như vậy đối với Samuel. Tất nhiên con gái có khác. Dù vậy em vẫn biết”.
“Và dì Du cũng biết?”
Helen gật đầu.
“Ôi, làm sao cả hai người cùng biết mà không ai nói gì vậy?”
Helen đập vào tay tôi, “Bà chị bé nhỏ, chị là ai mà hỏi một câu như thế?”
Sau bữa trưa tôi bảo Helen là tôi muốn đi mua đồ. Bà ấy bảo “Đi đâu vậy. Có thể em cũng đi”.
Tôi đáp, “Tôi cũng chưa biết là đi đâu nữa”.
“Tốt, đó là điều mà em muốn”.
Thế là chúng tôi đi sang cửa hàng Tam Phúc. Ngay lập tức bà Hồng mở cái máy đếm tiền nghĩ rằng chúng tôi sang để đổi những tờ 20 đô. “Ồ không không”, tôi nói, “lần này tôi sang để mua đồ, một cái gì đó cho con gái tôi”. Bà Hồng cười rạng rỡ, Helen cũng thế. Tôi đứng trước một dãy những bức tượng Phật, Phật Bà Quan Âm, thần Tài, thần Hộ pháp, tất cả những vị thần mang lại phước lộc.
“Chị cần để trang trí hay là để thờ cúng? Nếu để thờ cúng em sẽ giảm giá 30% cho chị. Để trang trí em sẽ bán đúng giá”.
“Để thờ cúng”, Helen đáp ngay lập tức.
“Không phải để trang trí”, tôi nói rồi quay qua Helen. “Đúng ra là để cho Pearl. Tôi tìm một bức tượng để đặt vào trong bàn thờ màu đỏ. Tôi đã hứa với dì Du. Tôi đã nghĩ về điều này rất lâu, trước khi Pearl bảo với tôi về bệnh của nó”.
Một lần nữa tôi nhớ về cái lúc mà Pearl bảo cho tôi về MS. Ôi tôi vừa giận dữ vừa đau khổ. Tôi kết tội tôi, tôi kết tội Văn Phú. Sau khi Pearl về nhà tôi gào khóc. Chợt tôi nhìn thấy ông Táo, ông quan sát tôi, mỉm cười, sung sướng khi thấy tôi bất hạnh. Tôi lấy bức ảnh ông ta ra khỏi khung đặt nó lên bếp. “Ông đi tìm Văn Phú đi! Ông cút xuống địa ngục đi!” Tôi quan sát khuôn mặt tươi cười của ông bị ngọn lửa liếm mất. Ngay sau đó sự giận dữ của tôi biến thành nỗi sợ hãi. Văn Phú trở về bắt tôi, tôi nghĩ thế.
Sau đó tôi lắng nghe lần nữa, tôi biết. Đó không phải là bóng ma của Văn Phú. Đó là tiếng trống bập bùng lúc trời tối. Đó là trò cá cược Reno. Đó là vợ ông Táo, la lớn, “Đúng! Đúng! Đúng!”
“Con gái chị làm gì?” Bây giờ bà Hồng hỏi tôi “Ồ nó làm một công việc quan trọng trong một trường học”, tôi đáp.
“Ở một cương vị rất cao”, Helen thêm vào, “rất giỏi”.
“Vậy thì cái này rất hợp với cô ấy. Văn Xương Đế, vị thần của văn học. Rất nổi tiếng trong nhà trường”.
Tôi lắc đầu. Tại sao lại phải lấy một cái tên giống tên Văn Phú. “Tôi tìm một thứ có thể thờ cúng với nhiều mục đích”, tôi giải thích.
“Vậy thì tượng Phật Bà”, bà Hồng chỉ vào đầu những bức tượng Phật Bà, “May mắn, tốt cho trẻ con, tất cả những việc như vậy. Chúng tôi có nhiều lắm. Đủ loại khác nhau. Bức tượng này đẹp, giá 30 đô. Bức này đẹp hơn giá 265 đô. Tùy chị quyết định.”
“Tôi không nghĩ đến tượng Phật Bà”, tôi nói, “tôi tìm một thứ khác”. “Một cái gì làm cho chị phát tài phát lộc”. Bà Hồng gợi ý.
“Không, không phải như thế, không phải chỉ tiền bạc, không phải chỉ may mắn”, Helen nói.
Chúng tôi nhìn nhau nhưng Helen không tìm ra lời để diễn tả, mà tôi cũng thế.
“Có thể một trong tám vị Bát tiên?” Bà Hồng nói. “Có thể là cả tám, như vậy cô ấy sẽ có tất cả”.
“Không”, tôi nói, “tôi đang tìm một vị nữ thần mà không ai biết, có thể vị thần ấy không tồn tạo”.
Bà Hồng thở dài, “Tôi rất tiếc chúng tôi không có thứ này”. Bà ta thất vọng. Helen thất vọng. Tôi cũng thất vọng.
Bất thình lình, bà Hồng vỗ hai tay vào nhau, “Hôm nay đầu óc tôi để đâu thế này?” Bà đi về phía sau của cửa hàng gọi tôi. “Nó ở đây. Nhà máy đã có sự nhầm lẫn. Tất nhiên đó là một bức tượng rất đẹp, không tì vết không rạn nứt. Nhưng họ quên không viết tên bà ở dưới ghế. Ông chồng tôi tức lắm. Ông nói “Chúng ta làm gì nó bây giờ? Ai muốn mua một thiếu sót?”
Thế là tôi mua cái thiếu sót ấy. Tôi dùng nhũ vàng viết tên của bà phía dưới. Helen mua nhang, không phải loại rẻ tiền đâu nhé loại tốt nhất đấy. Tôi có thể nhìn thấy tượng người phụ nữ này trong ngôi nhà mới của bà, một cái đền thờ màu đỏ với hai ngọn nến màu đỏ thắp sáng khuôn mặt bà từ hai phía. Bà sẽ sống ở đây. Nhưng không ai gọi bà là vợ ông Táo. Tại sao bà ấy lại cần một cái tên như vậy, bây giờ bà và chồng bà đã ly dị rồi phải không.
Khi Pearl, đem con đến nhà tôi vào cuối tuần, tôi bảo chồng nó. “Đi xem ti vi với bọn trẻ đi. Mẹ đưa cho vợ con một phương thuốc mà mẹ mới tìm thấy”.
Tôi đưa nó lên lầu vào phòng ngủ của tôi. “Pearl à”, tôi nói, “đây là một loại thuốc của Trung Quốc. Con dán miếng vào tay vào chân, hương thơm của nó sẽ thấm vào da của con. Ngày ngày con phải uống nước nóng ba, bốn lần vì con máu hàn. Con chỉ uống nước nóng không trà, cà phê gì cả. Con có nghe mẹ nói không? Con đang nhìn cái gì vậy? Ồ đó là một bức tượng. Con chưa nhìn thấy bao giờ. Đúng là nó rất đẹp bằng sứ cao cấp, và cái kiểu cũng đẹp nữa. Nhìn xem bà ngồi ghế dễ thương như thế nào. Phong cách bà thoải mái làm sao. Nhìn mái tóc bà, một màu đen tuyền không lo lắng. Mặc dầu có thể bà đã từng phải lo nghĩ. Ta nghe nói rằng bà đã từng trải qua bao nhiêu khó khăn trong đời. Vì thế có thể tóc bà là tóc nhuộm”.
Nhưng nụ cười của bà là trung hậu, vừa ngây thơ vừa chín chắn. Tay bà, nhìn cách bà giơ lên. Điều đó có nghĩa là bà định nói một điều gì, hoặc có thể là bà bảo con nói. Bà sẵn sàng lắng nghe. Bà hiểu cả tiếng Anh. Con nên kể cho bà nghe mọi thứ.
Phải phải tất nhiên bức tượng này là cho con. Tại sao ta lại phải mua một vật như thế cho mình? Đừng lo, đừng lo, mẹ không phải trả tiền đâu.
Nhưng đôi khi, những lúc sự hãi con có thể nói chuyện với bà. Bà sẽ nghe con nói. Bà sẽ rửa mọi nỗi đau buồn bằng nước mắt của bà. Bà sẽ dùng cái gậy của bà để xua đi những điều xấu. Hãy nhìn tên bà: Lady Sorrowfree, hạnh phúc vượt lên trên nỗi đau khổ không có buồn đau trên thế giới này.
Nào bây giờ giúp mẹ thắp lên ba cây nhang. Khói hương sẽ mang ước muốn của chúng ta lên thiên đình. Tất nhiên, đó là tín ngưỡng cho những niềm an ủi. Nhưng hãy nhìn khói bốc nhanh như thế nào, ồ thậm chí nhanh hơn khi chúng ta cười, mang niềm hy vọng của chúng ta lên cao hơn cao hơn.
HẾT