- 11 - NẾT NA VÀ NHAN SẮC
- 11 -
nết na và nhan sắc
gày xưa các cụ thường bảo chứa con gái trong nhà như chứa bom nguyên tử. Kể cũng hơi quá đáng vì bom nguyên tử nừ thì cả làng cả tỉnh chết chứ còn bụng con gái mà nổ chỉ có mỗi gia đình đó điêu đứÃg mà thôi. Tuy nhiên câu nói dẫu có vô lý cách mấy nhưng thái độ nghiêm trọng và lo lắng của các bậc cha mẹ vẫn làm mấy cô đang ở tuổi cập kê va chạm tự ái.
Nhiều cô cho rằng cha mẹ sợ nặng gánh nên chỉ muốn tống khứ ra khỏi nhà cho khỏi quẩn mắt hoặc hay phân bì với những nhà bên cạnh đã có con gái gả chồng mà đàng này "nó" cứ đi ra đi vào như gái ế, gái hư nên càng làm các cô mặc cảm hoặc buồn phiền bất mãn.
Có ai nuôi con mới biết lòng cha mẹ, và có ai làm mẹ mới biết nỗi khổ của những người nuôi dạy một đàn con gái. Ngoài việc giáo dục hàng ngày còn pxải săn sóc lo lắng những thứ cầÃ thiết: nào áo quần, son phấn, giầy dép, tóc tai và trăm ngàn thứ vặt vãnh lỉnh kỉnh mà không kềm chế cho vào khuôn ngay từ thuở còn thơ thì sau này mức tiêu xài và tư tưởng của chúng sẽ phóng túng tới đâu!
Để khuyên dạy, các bà mẹ luụn luôn nhấn mạnh câu cổ nhân thường nói: "Cái nết đánh chết cái đẹp." Cứ đúng ra mà nói thì câu này chắc chắn phải có từ thời xửa thời xưa, trước cái thuở gái thập tam, nam thập lục. Cái thuở con người sinh ra chẳng cần đẹp xấu mà chỉ cần cái nết dẫn đầu. Thử tưởng tượng con gái vừa 13, thân thể chưa kịp nảy nỷ, trí khôn chưa được phát triển đã bị lôi cổ vừa làm dâu làm vợ làm mẹ thì nhan sắc nào còn? Lấy chồng vài năm, qua thời "gái một con trông mòn con mắt" là hết cuộc đời. Khi đã hai, ba con thì chẳng khác nào bao gạo lăn hoặc cái xe hủ lô thì cái nết sao chẳng đi hàng đầu? Thời bây giờ dùng sái nết để đánh chết cái đẹp rất khó mà giữ chồng hoặc giữ hạnh phúc gia đình.
Nết và sắc đẹp phải đi liền với Ãhau, cho nên bình thường đang vui vẻ thì không sao, các cô để mặc mẹ mìÃh muốn Ãói gì thì nói. Cùng lắm như nước đổ lá khoai, như nước đổ đầu vịt, nói cho rát cổ bỏng họng rồi cũng phải im nhưng những lúc buồn phiền hoặc bị quở trách liên tiếp các cô lại cho rằng mẹ mình có ý châm biếm, nhạo báng nên đã có những thái độ ngấm ngầm chống đối.
Theo kinh nghiệm của các cô thì muốn có bạn trai trông kha khá một chút, học hành không thành ông này cũng ông kia thì trước tiên phải cần có nhan sắc. Chẳng ông tướng ông tá nào lại đi bắt bồ với một cô xấu ơi là xấu, cũng chẳng có ông kỹ sư bác sĩ nào lỡ có vợ như Chung Vô Diệm lại dẫn đi ttrình làng trong những buổi tiệc đông người.
Nếu cái nết dẫn đầu vượt không gian và thời gian thì tội gì các bà các cô đi sửa mắt mổ mũi cho đau đớn, vừa tiêu hao tiền bạc, sức khỏe lại còn có thể Ãguy hiểm đến cả tính mạng. Và các ôÃg chồng nếu chỉ cần mỗi nết na của vợ đã chẳng ngày một ngày hai lái xe đưa vợ đến thẩm mỹ viện vá chỗ này đắp chỗ kia. Hay thực tế hơn đã chẳng để bà vợ hiền lành ru rú ở nhà mà vào các phòng trà, tửu điếm hoặc cặp bồ với những cô xinh xinh cho khỏi uổng phí kiếp làm đàn ông.
Nói thì nói vậy cho các cô may mắn được "trời cho đẹp" thấy thích thích một chút chứ người đẹp mà không nết thì thật nguy hiểm, chẳng những Ãó là quả bom thứ thiệt cho gia đình, giòng tộc mà còn ảnh hưởng cả nước nhà nữa. Ai đẹp bằng Đắc Kỷ, Bao Tự, ai quyến rũ bằÃg Điêu Thuyền vậy mà chỉ vì cái tính lẳng lơ tham lam đã để mọi người chê bai nguyền rủa. Người đẹp mà không nết khác nào hoa không hương, hoa không hương thơm là hoa dại hoa mọc ở ngoài ruộng, ngoài đồng. Làm đàn bà không nết ví như những trạm nhỏ cho khách Ãghỉ chân. Như những bóng cây bên bờ bên bụi.
Ở đời có mấy ai chọn sa mạc để làm nhà? Có mấy ai cưới một người tính nết chẳng ra gì về làm vợ? Câu "Thà lấy đĩ về làm vợ chứ chẳng ai lấy vợ về làm đĩ" nghe nặng nề khe khắt nhưng thực sự là thế. Trái bầu trái bí uốn nắn thì dễ, cây cỏ muốn cao muốn thấp chỉ cần bỏ ra ít thờ giờ cắt tỉa, và sắc đẹp cũng vẫn còn có thể thay đổi theo tiến bộ y khoa, theo những bàn tay khéo léo của các bác sĩ giải phẫu chứ tính nết con người làm sao sửa đổi bằng máy móc, sức mạnh, áp lực hoặc thời gian?
Ngày xưa Thiên Chúa tạo dựng ra ôÃg Adam còn phải tốn bao công phu nhào đất nặn hình, rời lấy xương sườn cụt của Adam mà tạo ra Evà. Công lao là thế và ước muốn Adam Evà trở thành tốt lành là thế nhưng nào được toại nguyện. Là ĐấÃg Tối Cao mà còn phải bó tay trước tính nết thay đổi của loài người thì trách nào những bậc làm cha làm mẹ đã phải chết lên chết xuống, đã khổ sở khóc lóc vì khuyên răn lạy lục chúng mà chúng chẳng chịu nghe.
Nhiều người thấy con trẻ gây ra tội ác nên trách các bậc cha mẹ đã không biết dạy dỗ con cái khi chúng còn trứng nước. Đã không cho chúng vào khuôn phép mềm mại của tình cảm khi chúng mới chỉ là những mầm măng non còn đang uốn nắn được. Dẫu ngu dại và vô trách nhiệm cách mấy cũng chẳng ai muốn con mình trở thành tướng cướp, thành kẻ giết người, thành gái bán bar hay trộm cắp đĩ điếm. Đã biết bao con nhà từ tế danh giá chỉ vì bất mãn gia đình, xã hội; một ham vui quá trớn hay một đua đòi với chúng bạn mà một sớm một chiều biết đổi hẳn tính con người. Cho nên con cái hư hỏng cũng chẳng thể trách riêng cha mẹ mà phải trách luôn cả một guồng máy giáo dục.
Ở những nước càng văn minh bao nhiêu thì lại càng nhiều người đẹp bấy nhiêu. Trẻ đẹp đã đành mà già cũng duyên dáng mặn mà chẳng thua ai. Người ta không tắm suối tiên cũng không có thuốc trường sanh bất tử nhưng mỹ phẩm, dụng cụ và giải phẫu đã biến vàng thau lẫn lộn. Kẻ xấu cũng như đẹp khó lòng phân biệt vì sau khi phấn son, ăn diện vào trông ai cũng như ai. Tuy nhiên, phong thái và tư cách mỗi con người mỗi khác. Nhìn dáng điệu, đi đứng, ăn nói và cách ăn mặc mà người ta có thể đánh giá trị từng người.
Cho nên dù ở thế hệ nào, cái nết phải đi liền với nhan sắc thì mới giữ được hạnh phúc gia đình. Các bạn gái có đồng ý về điểm này không?
Có nhiều bạn về phía nam giới đã lên tiếng phàn nàn với Xí Nga rằng tại sao trong mục phụ nữ chỉ nói đến cái hay cái đẹp của người đàn bà mà không dám phơi bày những điều không nên không phải đáng chê trách của họ. Nhất là trong thời buổi đang nhập nhằng giữa mới và cũ, giữa Âu và Á -- Một giao tranh khủng khiếp của hai nền văn hóa khác biệt?
Để phẫn nào dung hòa và nói lên sự thật của những thắc mắc đó, kể từ số này, Xí Nga sẽ lẫn lượt nêu lên những ý kiến chung của một số độc giả nam cũng như nữ, xây dựng cũng như đả phá nhằm mục đích nói lên thực tại của cuộc sống nơi gia đình, tìm hiểu căn nguyên của sự chống đối, bất mãn ngõ hẫu giảm bớt phẫn nào sự đổ vỡ mà bây giờ ly dị đang nổi lên như căn bệnh dịch của thời đại. Một chứng bịnh nguy hiểm lan tràn mau lẹ và mạnh mẽ trong mọi tẫng lớp và mọi hoàn cảnh, nơi gia đình cũng như tư tưởng của từng cá nhân.
Muốn trị liệu một chứng bệnh, có vị bác sĩ nào không tốn kém ít nhiều thời giờ tìm hiểu những nguyên do phát sinh và diễn biến trong quá trình để định bệnh? Cho nên chứng ta đừng lấy làm lạ khi phải đi ngược dòng thời gian để tìm hiểu về nền văn hóa Việt Nam và những tập tục khắt khe đối với người phụ nữ. Tìm hiểu những đau khổ uất ức ngấm ngẫm từ muôn thế hệ mà cho đến bây giờ khi thực thụ đặt chân và sống trên các nước Ẽu Tây thì sự uất ức bị bung ra như nước vỡ bờ không sao kềm hãm...
Mỗi dân tộc đều có một nền văn hóa riêng. Văn hóa còn tùy thuộc vào nơi sinh trưởng, địa lý và các sinh hoạt biến chuyển trong lịch sử. Xưa kia nước Việt Nam là nội thuộc của Trung Hoa (năm 111; theo sách Việt Nam Văn Hóa của Dương Quảng Hàm.) lấy tên là Giao Chỉ Bộ -- phải triều cống mỗi năm -- Từ khi bên Trung Hoa có loạn Vương Mãng, rất nhiều quan lại trung thành với nhà Hán mang gia quyến trốn sang phương nam lập nghiệp. Lại cũng có thường dân, binh sĩ hoặc tù nhân trốn sang hỗn chủng với dân bản xứ mỗi ngày một nhiều khiến ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa với dân Việt càng lức càng sâu đậm. Đến thể kỷ thứ 10 thì mọi lễ nghi, văn tự, tôn giáo, nghệ thuật và ngay đến chế độ gia tộc, chính trị, xã hội đều theo văn hóa Trung Hoa.
Địa vị người đàn bà lức bấy giờ thật thấp hèn vì Khổng Giáo chủ trương nam tôn nữ ti, trọng nam khinh nữ. Vun đắp thêm quyền uy gia trưởng (cha, con trai) mà đè nén vị thế của đàn bà. Luân lý thì có tam cương ngũ thường khiến người đàn bà lức nào cũng phải tùy thuộc vào người đàn ông. Kinh lễ có thuyết tam tòng bắt người đàn bà còn nhỏ theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết phải theo con suốt đời không bao giờ được sống độc lập. Lại cũng trong kinh lễ có thất xuất cho rằng người đàn ông có 7 lý do để bỏ vợ: không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm miệng, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật. Như vậy một khi người chồng đã chán chê hoặc muốn bỏ vợ thì rất dễ dàNg. Hơn nữa, đôi khi chứng ta còn nghe một vài người mở miệng nhai lại những câu có thể nói thật thiếu ý thức bởi vịn vào cái luân lý cổ hủ ngày xưa: "Trai năm thê bẩy thiếp, gái chính chuyên một chồng." Theo luân lý thì khắt khe là thế nhưng đối với luật pháp và phong tục thì hòa hoãn hơn để bớt cái tính chất tàn nhẫn và miệt khinh dành cho giới phụ nữ.
Cho đến năm 1082, vua Gia Long nhờ Pháp can thiệp để đánh quân Tây Sơn là chính thức mở đường cho nước ta tiếp xức với văn hóa Tây Phương (mặc dẫu cõng rắn cắn gà nhà). Sau thời Minh Mệnh, Thiệu Trị, Tự Đức và khi hòa ước 1884 được ký kết để nhận quyền bảo hộ của Pháp thì Việt Nam thực thụ du nhập thêm nền văn hóa của nước Pháp.
Trước sức mạnh ồ ạt của nền văn hóa Tây Phương, một văn hóa phứ cường, một sức mạnh vật chất cũng như tư tưởng, khoa học, chính trị, xã hội thì cái văn hóa yên tĩnh, trẫm lặng của dân Việt ta kxó mà đứNg vững. Cho nên những khiếm khuyết thấp kém tự dưng bị phơi bày.
Cái quyền tối cao của gia trưởng, cái quyền nắm vận mạng sinh sát vợ con, cái quyền mua bán, wả ép hoặc coi như tôi mọi nô lệ đã bị lên án gắt gao. Mẹ chồng cũng không còn quá cay nghiệt như trước, mua con dâu về như thay cho đứa ở không công... hoặc "Bỏ tiềm mua mâm thì đâm cho thủng..." Đó đây đã có những cuộc đấu tranh đòi bình đẳng giữa nam và nữ, giữa con người và con người...
Sau khi Pháp trả quyền độc lập cho Việt Nam thì nền văn hóa VN mới có tính chất tự do phát triển. Tuy nhiên vẫn theo Trung Hoa lấy hiếu làm đẫu, lấy nhân nghĩa lễ trí tín làm kim chỉ nam cho cuộc sống; lấy những tiến bộ tự do của Ẽu Tây cho đời sống và tư tưởng con dân bớt đau khổ đọa đẫy vì văn hóa không bị gò bó áp chế thì kinh tế mới phát triển giàu mạnh.
Cho đến nay, phải thực sự mà nói, người phụ nữ Việt Nam vẫn chưa được hoàn toàn giải phóng. Ngay từ hồi nhỏ mặc dù được giáo dục ngang nhau nhưng vẫn trọng nam khinh nữ như vẫn còn bị đeo đẳng. Bằng chứng con trai thì được la cà đêm hôm, bạn bè trai gái trong khi con gái phải đi đến nơi về đến chốn. Con trai được học hành thành tài trong khi con gái chỉ cần biết đọc biết viết hoặc có cố gắng lắm cũng phải tự mình lo cho mình chứ không có sự bắt buộc hoặc cần được giứp đỡ như con trai. Câu nữ nhi ngoại tộc nghe ra thấm thía và ngay đến bây giờ dẫu ở những năm cuối của thế kỷ 20 vẫn còn có những nơi lấy câu "Phận gái mười hai bến nước..." hoặc "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó" làm tiêu chuẩn trước ngưỡng cửa hôn nhân.
Năm 1963 khi chính quyền Ngô Đình Diệm bị lật đổ, người Mỹ đưa quân rẫm rộ sang miền nam Việt Nam cùng một số các nước đồng minh trên thế giới để tiếp viện dân cũng như quân sự. Văn hóa Việt Nam lại ít nhiều thay đổi và gây xáo trộn mạnh mẽ trA<207>ng giới phụ nữ. Những người đàn bà xưa nay phải quỳ dưới gót chân chồng, bị xã hội khinh bỉ vì sự lẫm lỡ, dang dở, những người trong giới hạ lưu khổ sở bỗng chốc được thoát xác để có cuộc sống sung tức hơn, hạnh phức hơn đã tạo một dấu hỏi to lớn trong giới phụ nữ trí thức. Sự tự do như một chấm dẫu nhỏ loang trong óc họ, và sự so sánh ngấm ngẫm đã nảy sinh mặc dù lức bấy giờ xã hội vẫn mang nặng khe khắt với phụ nữ lấy người ngoại quốc và tự động tách ra hai giai cấp rõ rệt...
Sau năm 75, khi khối VN dân chủ cộng hòa tan rã và lá cờ vàng ba sọc đỏ bị giựt xuống. Mọi người bỏ Cộng Sản đi tìm tự do. Quê hương thứ hai không đâu xa lạ chính là nước đồng minh đã có một thời gian chiến đấu; tiếp viện quân, dân sự và kinh tế.
Mọi thành kiến xóa bỏ, người VN mũi tẹt da vàng thuở nào sau 16 năm rời xa quê hương bây giờ trở thành người Mỹ gốc Việt. Họ hòa nhập trong xã hội văn minh, đi sâu vào đời sống của những người dân bản xứ. Và người đàn bà VN -- một lần nữa -- đã ngỡ ngàng trước những sự việc chung quanh. Tất cả đều mới lạ từ phong cách, lời nói, thái độ và sự tôn trọng bạn đường (người vợ -- bạn gái -- và tất cả phái nữ nói chung) của người Tây phương đã làm họ tự đặt lại vấn đề trước sự thua thiệt của mình.
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2015