- 12 - SỰ NHẬN XÉT VÀ SO SÁNH-GIỮA NGƯỜI ĐÀN ÔNG VIỆT VÀ MỸ DƯỚI MẮT NGƯỜI PHỤ NỮ-
1- Hình dáng và phong cách:
Thượng đế ưu đãi cho mỗi dân tộc mỗi cá tính, đặc chất khác biệt. Người đàn ông VN thuộc hàng trung bình với nước da hơi vàng, vừa tầm thước nhưng sức làm việc, sự cần cù chịu đựng và ý chí quật cường dũng cảm lại thật phi thường. Ít thấy những người đàn ông nào trên thế giới với tầm vóc nhỏ thó mà dám dùng sức người chống đỡ mọi nguy hiểm của thiên tai cũng như uy lực của các cường quốc khác đè xuống từ thế hệ này qua thế hệ khác mà vẫn không làm nhụt chí khí của họ. Tuy nhiên, nếu đem so sánh về hình dáng thì người đàn ông Mỹ trổi bật hơn nhiều. Ngoài màu da, vóc dáng người Mỹ còn có một phong cách rất khoan thai nhẹ nhàng. Dù vội vã lo lắng đến đâu, trông họ vẫn nhàn hạ và khuôn mặt luôn niềm nở, ân cần nhã nhặn. Đó là một trong những yếu tố quan trọng trong bước đầu tiên chiếm cảm tình của đa số các bạn gái chúng ta.
2- Cách phục sức:
Là một nước giầu có lại dẫn đầu về thời trang, thay đổi kiểu quần áo tùy theo từng mùa, từng tháng nên mọi thứ "old fashion" đều được bán gía thật rẻ thay vì cho các hội từ thiện. Trung bình hàng năm có rất nhiều gia đình hay soạn và loại riêng những quần áo không mặc để bán "garage sale" hoặc cho Salvation Army hay "good will" để những gia đình nghèo có cơ hội mua với gía thật rẻ. Cho nên dẫu nghèo khổ cùng đinh tới đâu họ vãn có quần áo tốt lành để mặc. Nhìn bên ngoài khó có thể đoán được ai giầu ai nghèo cho nên mọi vấn đề mua bán trên thương trường hoặc mướn nhà cửa, xin công ăn việc làm đều check vào credit. Credit càng nhiều và trả đều đặn, đầy đủ thì càng chứng tỏ khả năng và trách nhiệm của họ. Trong khi với đàn ông VN thì đa số đã đi ngược lại và sự trái ngược này đã cho giới phụ nữ những điểm so sánh. Tại sao cũng cùng công việc làm giống nhau, cùng đồng lương giống nhau mà mức tiêu xài giữa Việt và Mỹ khác hẳn. Người Việt chúng ta đã trải qua bao kinh nghiệm đói khổ cho nên chưa ăn bữa tối đã lo bữa sáng. Đó là một điểm tốt và rất khó thực hiện ở Mỹ nhưng nếu làm mà không hưởng thì việc làm của chúng ta có phải là vô nghĩa?
Nhiều chị em phàn nàn về chồng mình ăn mặc bê bối bẩn thỉu, đã vậy không chịu xài "mỹ phẩm" bồi bổ tu dưỡng lại làn da vốn dĩ đã không đẹp giờ lại cộng thêm tuổi già. Cho nên đã xấu càng thêm xấu.
Có nhiều ông chồng canh giờ tan sở đến đón vợ về mà ăn mặc như thằng "đánh gậy" -- làm sao hạ nổi tình địch? -- làm các bà xấu hổ với những bạn đồng nghiệp. Giới thiệu là chồng thì khó mở miệng, mà bảo là tài xế thì khó tin vì chỉ những dân giầu kếch xù mới dám mướn tài xế riêng.
Một khi người vợ đã mang mặc cảm với mọi người chung quanh về cách phục sức lôi thôi lếch thếch của chồng mình chính là lúc tình cảm đang đi về một ngã rẽ, để từ đó sự giao tiếp với bạn bè sẽ không còn thường xuyên có mặt cả hai.
3- Sự giúp đỡ phái yếu (ga lăng):
Đa số các ông Việt Nam chỉ tỏ ra ga lăng khi còn trẻ hoặc đang tuổi kén chọn nhưng chỉ riêng đối với các cô hoặc các bà có chút ít nhan sắc. Bao khả năng, sức lực được tận dụng tối đa để chứng tỏ mình chính là cây tùng cây bách đứng bảo vệ nâng đỡ phái nữ hay người bạn đời sau này. Thực ra đó không phải là bản tính mà chỉ cố tận dụng sở trường để chinh phục. Đến khi đã có gia đình, ít ông nào còn ga lăng với vợ như lúc ban đầu nếu không nói là phân bì công việc. Với vợ còn như vậy thì nói gì khi ra ngoài gặp phải nhưng bà tay xách nách mang, đùm đề con cái. Ít ai dám ra tay nghĩa hiệp đỡ dùm một vật nặng hoặc tận tình trong công việc vì sợ mang...họa.
Tự trong thâm tâm, phái đẹp "đã có chồng" thường mang quan niệm mình chẳng ra gì nay bỗng dưng chung quanh sở làm, shopping, nơi công cộng v.v... đi đâu cũng có người ngọai quốc -- Mỹ tóc vàng, nâu, đỏ hoe -- tướng tá ngon lành tò tò đàng sau xách cái này ôm cái kia hoặc giúp đỡ tận tình mỗi khi có điều gì nhờ vả làm các bà bỗng dưng cảm thấy mình lên giá.
Ra ngoài đường kẻ tán tụng sắc đẹp, người khen nét Á Đông quyến rũ. Về đến nhà bị chồng đì làm việc không mở mắt, lâu lâu có hó hé đòi dẫn đi shopping sắm quần áo hoặc vào rạp xem movie thì bị cản ngay "mướn phim về nhà coi không thích à! Chẳng hiểu các ông giữ vợ kiểu đó hay tại tính không thích " chiều vợ của mình" đã có từ thời bà Âu Cơ đẻ 100 cái trứng..
4- Cách đối xử với bạn đường:
Thường thường, đa số những cặp yêu nhau và quyết định đi đến hôn nhân vì họ nghĩ rằng người mình thương sẽ mãi mãi như thế không thay đổi. Nhất là các bạn gái luôn cho rằng mối tình sẽ mặn nồng hạnh phúc hơn khi họ đã có con cái...
Theo những kinh nghiệm của nhiều người trải qua thì thường đa số các chàng khi chưa có gia đình xài tiền bạt mạng --không khác gì Mỹ -- nay mua thứ này mai sắm thứ kia cho bồ mình. Rồi ăn uống, xinê, nhạc sống, party, không cuộc vui nào mà không có mặt. Thậm chí cô bồ thích ăn diện theo đợt sống mới cũng chiều luôn. Đến khi được vợ rồi thì trăm người hết 70 giảm đi sự ăn chơi tiêu xài tối thiểu cần phải có. Lý do: Dành dụm cho con cái sau này. Đã gọi là lý do thì làm sao sai được cho nên trách nhiệm và bổn phận tự động giết lần mòn cuộc sống hôn nhân của họ.
Mà nào đã chỉ thay đổi cách ăn xài chi tiêu. Ngay đến việc đối xử với nhau cũng khác, sự chiều chuộng không còn uyển chuyển nhẹ nhàng như xưa. Đa số các ông lạm dụng quyền làm chồng -- hiểu biết hơn vì lớn tuổi hơn -- để lấn lướt quyền hạn của vợ mình. Cũng có người vì bực dọc, ghen tuông hay vì một cớ gì đó đã không coi trọng vợ mình, nay chửi xiên mai chửi xéo và có đôi khi chửi thẳng hoặc nặng nề hơn là hành động điên cuồng bằng chân tay.
PHỤ NỮ VIỆT NAM TRƯỚC XÃ HỘI HIỆN ĐẠIDa Vàng 20 - Trang …
Qua 4 điểm vừa nêu trên, so với người ngoại quốc thì chỗ đứng của đàn ông VN có phần yếu thế hơn. Nhất là sau cơn biến loạn ai cũng bỏ của cải, tiền bạc ra đi với 2 bàn tay trắng. Không có chỗ làm bàn đạp để lập sự nghiệp, mọi người ai cũng ra sức làm việc để sinh sống cũng như cố góp nhặt chút vốn liếng làm ăn hoặc mua sắm nhà cửa, tạo dựng từ con số không để có chút đỉnh tiền bạc hoặc kiến thức học vấn cho tương lai mai sau.
Ở Mỹ, trở ngại lớn lao mà hầu hết mọi người đều mắc phải đó là ngôn ngữ. Một em nhỏ học tiếng anh mau hơn những người lớn tuổi, nhất là cách phát âm rõ ràng khác biệt. Nơi trường học cũng xảy ra lắm cảnh trớ trêu, đôi khi có những cụ già tóc bạc phơ ngồi với những mái đầu còn xanh; cũng có khi ông cấp tướng ngày xưa học chung với anh binh nhì... Thế là sự buồn phiền mặc cảm nhen nhúm từ đấy. Thêm vào đó VN là một nước chiến tranh liên tục từ năm này qua năm khác, từ thế kỷ này sang thế kỷ khác cho nên dù việc giáo dục có được coi trọng và khuyến khích triệt để nhưng hoàn cảnh đất nước mà hầu như đa số các thanh niên đã phải dang dở việc học để thi hành nghĩa vụ quân sự. Họ đã chấp nhận đời binh nghiệp như là một hình thức tạo lập công danh. Vì vậy khi sang một quốc gia khác tị nạn chính trị thì mọi cấp bậc, binh chủng đều coi như bị hủy bỏ. Ngay đến những bằng cấp bác sĩ, kỹ sư cũng không được coi như tương đương. Một số bạn trẻ tuổi và nhẹ gánh gia đình thì còn có thể yên trí học hành cho đến nơi đến chốn. Số còn lại có thể vì mỏi mệt tuổi đời lại thêm nhiều trọng trách khác mà quên đi bản thân, cá nhân lao đầu vào xã hội xa lạ tìm sinh kế.
Không như ở VN, người chồng có trách nhiệm hoàn toàn trong vấn đề tìm kế sinh nhai; mọi chi tiêu, chợ búa, điện nước, nhà cửa nhất nhất đều do chồng quán xuyến. Ở Mỹ, mặc dầu cuộc sống cao nhưng vật giá mắc mỏ, nhà cửa xe cộ trả vài chục năm cũng chưa hết nợ. Do đó, cả vợ chồng con cái đều có bổn phận góp tay chung lo. Là nước tân tiến, lấy máy móc thay sức con người nên đàn bà có thể làm được tất cả những công việc của người đàn ông. Vì vậy khi đi xin việc làm, người chủ chỉ căn cứ vào sức dẻo dai, bền bỉ, tháo vát, nhanh nhẹn mà nhận người. Công việc bao gồm từ sang lẫn hèn, từ rửa chén bồi bàn cho đến thư ký văn phòng, ngân hàng v.v... Đàn bà luôn chiếm ưu điểm trong mọi ngành mọi nghề và dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh nên đa số các hãng xưởng công, tư đều thấy thợ thuyền đàn bà nhiều hơn đàn ông. Thảm cảnh đàn ông thất nghiệp hoặc bị sa thải diễn ra mỗi ngày. Xin việc đã khó mà mất việc lại quá lẹ làng cho nên đa số các ông mang mặc cảm ở nhà ăn bám vợ.
Chính vì mang mặc cảm ăn bám nên các ông cố bày ra những công việc nhiều khi thật lẩm cẩm để giết thì giờ chứ tuyệt nhiên ít khi nghĩ đến chuyện cơm nước chợ búa. Họ quan niệm đàn ông được sinh ra để làm những việc vĩ đại to lớn thế mà bây giờ phải sống bám vào vợ lo từng bữa cơm thì thật nhụt chí làm trai và phản văn hóa dân tộc xưa nay.
Lúc đầu chỉ là buồn phiền cho thời thế, dần dần đi đến mặc cảm và từ mặc cảm đó người chồng thấy mình đã bất tài lại còn bất lực cho nên sự ray rứt dằn vặt được diễn tả ngấm ngầm qua lời nói, thái độ mỗi khi đối diện với vợ. Nhiều vị lớn tuổi đã bất mãn hoặc không thể chấp nhận được chuyện vợ con lấn lướt quyền hành hoặc đôi khi vợ mình đi làm vừa về đến nhà thấy chén đũa nhà cửa dơ bẩn cơm nước còn y nguyên chưa nấu. Cũng có nhiều người thức thời, tiếp nhận thay đổi và bằng lòng bình đẳng một cách dễ dàng nên đã dấn thân vào việc "rửa chén quét nhà" không một chút nề hà.
Cả hai trường hợp trên đều chứng tỏ sự yếu thế trên cương vị làm chồng vì vấn đề chính để giải quyết không phải là công việc nhà mà là ngân quỹ gia đình.
Người vợ khi ra đời, tiếp xúc giao thiệp với bạn bè; họ cảm thấy gía trị của chính họ quá lớn. Nhất là đối với luật pháp, mọi chuyện dù trái hay phải; người bị bước ra khỏi nhà chính là người đàn ông. Chuyện ly dị bên Mỹ được coi là quá bình thường. Nhan nhản đâu đâu cũng nghe nói vợ mới chồng cũ. Họ thay đổi vợ chồng nhanh chóng như người ta thay đổi một món đồ trang sức. Mà nào phải bị ép buộc hay lầm lỡ cho cam; đàng này là boyfriend, girlfriend cả hàng năm bẩy năm, có với nhau cả mấy mặt con. Đến khi quyết định cưới và làm hôn thú được vài tháng đã dẫn nhau ra tòa ly dị. Lý do không hạnh phúc hoặc vì lừa dối để chia tài sản.
Riêng người Việt, một số cũng đã ly dị và hầu như sự phát sinh từ phía nữ giới. Có nhiều lý do như bị đánh đập, bị đối xử tàn nhẫn, bỏ phế gia đình, mèo chuột hoặc cờ bạc rượu chè v.v... nhưng đôi khi cũng có lý do hết sức khôi hài và hết sức... Mỹ: ngủ ngáy quá lớn, dơ bẩn hoặc ăn mặc không hợp thời...
Thông thường người ta chỉ nhận thấy tấm chân tình của nhau những khi còn bần hàn, cơ cực. Đến lúc khá giả giàu có thì người tốt kẻ xấu đều khó che dấu. Vợ chồng đối với nhau cũng vậy, xưa kia đàn ông đi làm, có tiền có bạc thì vợ một vợ hai; bây giờ vợ làm ra tiền cũng chồng hai con một. Tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, đàn bà còn có người nọ người kia. Gia đình nào cũng có những nỗi khổ tâm riêng, cuộc tình nào cũng có những hoàn cảnh éo le của nó. Cũng không thể cho rằng tại khi xưa người vợ bị đối xử tệ bạc thành ra bây giờ các ông chồng bị quả báo.
Như vậy có phải bất cứ hành động hoặc lầm lỗi nào cũng đều có nguyên do? Nói đến nguyên nhân và lầm lỗi, trước hết chúng ta chịu khó nghe tiếng nói đau khổ của những người chồng hoặc vợ bị bỏ rơi. Họ mang tâm sự não nề gửi gấm qua những dòng chữ với đầy tâm sự não nề oán trách. Xí Nga sẽ lần lượt đăng tải những đoạn thư có nội dung và hoàn cảnh chung của đa số; từ sự nảy sinh ấn tượng nghi ngờ cho đến lúc có những biện pháp mạnh. Biết đâu trong sự chia xẻ và cảm thương đó chúng ta lại chẳng thấy một vài lỗi lầm hoặc khuyết điểm nho nhỏ giống mình. Và một khi đã nhìn ra đó là một điều lỗi thì việc sửa đổi đâu mấy khó khăn...
*Nàng thích đi shopping dù có tôi hay không. Tôi thường tự hỏi nàng đi mua sắm làm gì nếu không có tư tưởng làm đẹp cho người khác chú ý. Đành rằng đó là ý thích của đa số các phụ nữ và sắm sửa cũng là nhu cầu nhưng đừng nên quá thường xuyên. Hơn nữa phải dựa vào tài chánh và hoàn cảnh. Nàng diện đẹp làm gì khi đi bên chồng và đàn con nheo nhóc. Nàng tiêu xài hoang phí trong khi với bữa cơm gia đình lại tính toán so đo. Tôi nghĩ trong cuộc sống gia đình phải có sự dung hoà mới bền vững...
*Tôi thấy vợ tôi lúc này hơi lạ. Tầm mắt nàng hình như đi xa hơn, vượt khoảng đối diện để về một vùng trời tưởng nhớ nào đó. Thật khốn khổ, những lúc đàm thoại với tôi, trong bất cứ câu chuyện vui hay buồn; xoay quanh vấn đề con cái hay bạn bè nàng cũng đều có ánh mắt long lanh khác lạ. Thật chua xót khi tôi hình dung ra vợ tôi đang có một hình bóng nào đó...
*Tôi chẳng hiểu sao các cụ ông cụ bà càng già thì lại càng quấn quýt chiều chuộng nhau rất là tình tứ hạnh phúc. -- Phải nói hạnh phúc hơn lớp trẻ -- Như vậy, hạnh phúc đâu phải khởi nguồn từ tình dục? Thế tại sao cũng vì chuyện đó mà gia đình tôi luôn luôn xào xáo; nhất là những khi chồng tôi đòi hỏi mà tôi không cho thỏa mãn. Tôi không hiểu khi yêu người ta muốn cho tất cả mà tôi không chịu nhận thì có phải là tôi đã không yêu? Vậy tại sao các ông bà cụ già không cho và không nhận mà vẫn cứ yêu nhau? Như thế có phải các ông chồng đã lạm dụng hai tiếng "bổn phận" vợ chồng để thỏa mãn sự đòi hỏi của họ?..
*Chồng tôi luôn luôn đòi hỏi chuyện " ăn nằm" viện cớ vấn đề sinh lý phải điều hòa đầy đủ thì gia đình mới vui vẻ hạnh phúc. Nhà đã 8 mặt con mà cứ điều hòa hoài thì nuôi sao nổi. Hơn nữa, sức khoẻ tôi càng ngày càng yếu kém theo thời gian cho nên viện cớ đó chồng tôi hay la cà ở chốn thanh lâu. Như vậy có phải lỗi tại tôi?
*Nếu nói rằng đàn bà là con rắn độc cắn chết người thì đàn ông là con... gì khi đã có vợ nhỏ? Tôi nghĩ thà làm con rắn cắn chết liền tại chỗ vẫn hơn sự buồn khổ đeo đẳng giết lần mòn. Có ai đã ăn cướp lại còn dám la làng? Thế mà các ông đang làm chuyện đó. Những lúc chồng tôi đóng bộ áo quần dầu thơm đầy người đi ra đi vô trông ngứa mắt tôi đánh bạo hỏi liều một câu là "Anh đi đâu vậy?" thì bị đánh phủ đầu vì dám hạch hỏi. Loại đàn ông như thế không bỏ còn níu kéo làm gì cho nhừ đòn...
*Chồng tôi được đủ mọi nết trừ nết ghen. Mỗi lần thấy hàng xóm xầm xì to nhỏ là y như rằng tin họ hơn tin vợ. Bao nhiêu đòn tra tấn dã man anh ấy mang ra xài đủ. Tôi thương nhà tôi nhưng không thể nào chấp nhận một người chồng hồ đồ thiếu suy xét nên nhất quyết ly dị...
*Khi qua Mỹ, tôi đi làm nuôi nhà tôi ăn học; tạo dựng nhà cửa xe cộ. Đến khi nhà tôi thành tài, có việc làm lương cao là nàng trở mặt dùng những văm minh đợt sống mới đã học được nên dẫn bạn trai về nhà ôm ấp trước mặt để tôi ghen. Có là thánh cũng nhịn không được, tôi đã không tránh được hàm hồ đó và còn hơn thế nữa đã nặng tay với bà ấy. Như đã sắp đặt từ trước, nhà tôi đi khám bác sĩ lấy giấy chứng thương và ra toà thưa kiện. Kết quả tôi phải ra khỏi nhà "của tôi" ngay trong vòng 15' với sự kiểm soát của cảnh sát. Còn nhục nhã nào và còn uất hận bằng nền luân lý giáo dục bên Mỹ đã bảo vệ đàn bà -- một thứ quỷ -- một cách cuồng dại và ngu xuẩn như vậy. Vợ như thế đâu thể gọi là vợ. Không ly dị sớm có ngày nổi điên cũng giết chết để đi vào tù...
*Đàn bà khi họ chưa thuộc về mình thì bao nhiêu cái xấu cái dở đều được gói ghém kỹ càng lắm. Đến khi giấy tờ hôn thú cưới hỏi đàng hoàng là bắt đầu không "care" nữa. Bao nhiêu điều xấu xa nàng mang ra cho xì; như thế thì chịu sao cho nổi. Có chán nản đi giang hồ thì bị người đời kết án là "gặp người chồng chẳng ra gì', có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Buồn rầu than thở thì bị vợ tung chưởng: "Bên Mỹ gái thiếu trai thừa, già 60 vẫn có trai tơ rước về hầu vợ. Cùng lắm lấy chồng ngoại quốc cũng đâu có sao". Không ngờ đổi đời làm đàn bà "sạch nước cản" như vậy. Đó có phải là niềm hãnh diện cho các bà hay là sự tủi hổ cho người Việt lưu vong chúng ta...?
*Vợ tôi có thằng bồ Mỹ, tôi biết rõ như thế nhưng không làm gì được vì mọi chi tiêu ăn uống nhà cửa bà ấy đều một tay quán xuyến. Nhiều lúc tôi nghĩ mình không khác gì thằng ở đợ vì ngay chuyện chăn gối cũng bị bà ấy cấm đoán. Mấy lần tỏ ý ly dị thì nhà tôi đe dọa bằng một câu hết sức trẻ con: " Anh mà ly dị là ra đi với hai bàn tay trắng vì tài sản này là của tôi." Tôi chấp nhận vì nghĩ rằng đã mất vợ con và hạnh phúc thì đâu còn gì để lưu luyến; đến khi khăn gói xong thì bà ấy lại khóc lóc năn nỉ: "Đời em không thể thiếu anh. Hơn nữa làm gì thì làm, mình là người VN không như Mỹ mà đụng một chút là ly dị." Có phải vợ tôi đã dùng cái luân lý cổ truyền để dùng làm bức bình phong che đậy hành động đồi truỵ của bà ấy...?
Các bạn độc giả nghĩ thế nào về những lời buộc tội trên đây?
Xí Nga mong rằng trong những số tới, chúng ta sẽ cuộc tranh luận vô cùng hào hứng và sôi nổi giữa tinh thần xây dựng và hàn gắn. Mọi ý kiến, góp ý xin thư về tòa soạn chuyển.