← Quay lại trang sách

Chuyện thứ hai Đi đường

Có năm chúng tôi lên đường từ Dream City đi Oklahoma. Đoạn đường dài chừng 400 dặm, băng ngang qua bang Kansas. Có nhiều cách để phân chia nước Mỹ nhưng tôi hay chia thành 2 kiểu: kiểu thứ nhất là cắt ngang nước Mỹ thành miền Bắc và miền Nam - miền Bắc tự do, miền Nam bảo thủ; kiểu thứ hai là cắt dọc nước Mỹ thành bờ Đông - đồng bằng lớn ở giữa - và bờ Tây. Cả Dream City, Kansas và Oklahoma đều thuộc vào phần đồng bằng lớn ở giữa, xuôi dần xuống phía Nam.

Mùa này không phải là mùa lý tưởng để đi chơi vì tuyết đã tan nhưng cây cối chưa mọc trở lại, đâu đâu cũng chỉ là một màu xám xám của cỏ và cành khô trên những quả đồi nhấp nhô liên tục. Đi suốt các bang ở vùng đồng bằng lớn nước Mỹ là những cánh đồng ngô, bò, đồi nối tiếp đồi chạy ngút mắt. Cứ đi một quãng lại thấy những quả đồi vừa được đốt cỏ xong: đen và bụi. Bây giờ vẫn đang là cuối mùa khô ở Mỹ - nếu có bão và sét, rất có thể có các đám cháy trên các đồng cỏ khô hoặc rừng cây trụi lá.

Chúng tôi khởi hành từ sáng trên hai xe ô tô kiểu minivan (1) , vừa đi vừa ăn dọc đường. Qua Kansas chẳng có gì nhiều để nói: chỉ đồng cỏ và đồng cỏ. Cái đáng nói nhất có lẽ là giao thông của nước Mỹ rất thuận tiện cho việc đi lại bằng đường bộ trong cả liên bang. Hệ thống quốc lộ xuyên liên bang; quốc lộ của tiểu bang; đường cao tốc trong thành phố đan xen nhau thành một lưới đường bộ có khả năng đưa bạn đến hầu khắp các thành phố; thị trấn; thậm chí vùng núi mà bạn muốn đến. Hệ thống biển chỉ đường cũng rất rõ ràng; đến mức ngay cả nếu bạn chưa bao giờ biết đường đi Florida; bạn cũng có thể dùng bản đồ để đi đến nơi một cách không quá khó khăn. Trên đường cao tốc liên bang; cứ một quãng lại có một khu gọi là khu nghỉ; ở đó thường có nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ, có khu bán đồ ăn, có các tờ tin, các tờ cu-pông nhà nghỉ-khách sạn, thậm chí có cả chỗ nghỉ cho những người lái xe đường trường.

Dọc đường có rất nhiều các trạm xăng tự động; bạn tự bơm xăng và tự trả tiền. Tuy nhiên, cái đáng nói nhất là ý thức tuân thủ luật lệ giao thông khá cao của người Mỹ; nhất là ở các bang thuộc miền đồng bằng lớn và phía Nam. Ở các biển dừng, ngay cả nếu hai bên đường vắng tanh không có ai; họ cũng không vượt. Bơm xăng xong, tất cả tự động vào trả tiền, không ai nhắc nhở nhưng cũng chẳng ai vi phạm.

9h tối, chúng tôi vào đến địa phận Oklahoma, đồng thời cũng là vào đến khu tự trị của người da đỏ. Tôi có thể nhận ra điều đó vì ông Tom Connor lái xe nhanh hơn ở phía trước. Như hổ được về rừng; như tay súng săn vào đến vùng đất săn của mình, xe của ông chạy loang loáng phía trước xe của tôi, bỏ lại hai bên những cánh rừng và những cột mốc đường loé sáng trong đêm. Bên trong xe ấm áp nhưng ở bên ngoài chắc ngập tràn gió lạnh vì tôi nghe rõ tiếng gió thổi ràn rạt, vù vù. Tôi tưởng tượng ra chăng hay sự thật là mảnh đất này có nhiều điều huyền bí?

☆☆☆