Chương 2
“Chất lượng giấc ngủ của anh vẫn chưa tốt ư?”
Vừa quay quay cây bút kim tinh trong tay, Mitsuhashi vừa hỏi.
“Không tốt lắm.”
Hagane trả lời. Ánh mắt anh dõi theo chiếc bút kim tinh.
“Nhờ loại thuốc giúp dễ ngủ bác sĩ kê đơn cho mà tôi đã dễ chìm vào giấc ngủ hơn, nhưng tôi vẫn thường hay tỉnh giấc giữa đêm khuya lắm.”
“Sau khi tỉnh dậy thì anh không ngủ lại được à?”
“Vâng.”
“Những lúc như thế, anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ nằm lì trên giường đợi trời sáng.”
“Làm như vậy không tốt lắm đâu. Nếu không ngủ tiếp được nữa thì dậy luôn sẽ tốt hơn.”
“Thế ạ?”
Vừa nói, mắt Hagane vừa dõi theo chiếc bút kim tinh. Như thể nhận ra ánh mắt anh, Mitsuhashi đặt chiếc bút xuống bàn.
“Còn ban ngày thì thế nào? Cảm giác bất an của anh còn tiếp diễn không?”
“Nhờ có thuốc nên cũng an tĩnh đi phần nào, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị lại.”
“Anh có tập trung được vào công việc không?”
“Chuyện đó thì có vẻ ổn.”
“Anh dùng được dụng cụ làm việc chứ?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt rồi. Anh có biết về phương pháp chữa bệnh dùng hộp nhạc không?”
“Tôi không biết. Đó là phương pháp thế nào hả bác sĩ?”
“Nghe nói người ta đang thực hiện một nghiên cứu trong đó sẽ cho bệnh nhân nghe nhạc từ hộp nhạc để chữa rất nhiều loại bệnh cho họ. Có vẻ nó sẽ hiệu nghiệm với các bệnh căng thẳng thần kinh, trầm cảm, bệnh sinh lý và cả bệnh đau lưng nữa.”
“Nếu chỉ thế mà khỏi bệnh thì tôi nghĩ mình đã khỏi bệnh lâu rồi.”
“Đúng là thế thật.”
Mitsuhashi cười.
“Nhưng mà thuốc thì cũng có người hợp người không hợp. Nên có lẽ cũng có những người có kết quả trị liệu tốt nhờ phương pháp này không chừng. Gần đây anh có tới các nơi công cộng, ví dụ như lên xe lên tàu, để gặp gỡ mọi người không?”
“Dạo này tôi không thử nữa. Nhưng ngày mai tôi sẽ phải gặp một người mình không quen biết.”
“Vậy cũng là một lần thử thách rồi.”
“Vâng.”
“Không chừng nó sẽ là một cơ hội tốt để anh xác nhận lại tình trạng của bản thân đấy. Tôi nghĩ với tình trạng của anh bây giờ, anh sẽ không bị hoảng loạn như trước nữa đâu. Anh thử xem sao. Và lần khám tới nhớ kê cho tôi nghe kết quả nhé.”
Mitsuhashi cầm lấy cây bút kim tinh, vừa viết hí hoáy gì đó vào sổ khám bệnh vừa nói:
“Chúng ta thử đổi thuốc một chút nhé. Thuốc chống trầm cảm thì vẫn tiếp tục uống như hiện tại, còn thuốc giúp dễ ngủ thì chuyển từ Lendormin sang Rhythmy. Thuốc này không phải là thuốc mạnh, nhưng có thể nó sẽ giúp giảm tình trạng thức giấc giữa đêm. Đôi khi nó sẽ gây tác dụng phụ là buồn nôn, mệt mỏi, đau đầu, nên nếu thấy cơ thể có gì lạ thì hãy dừng việc uống thuốc ngay lập tức. Vậy buổi khám hôm nay đến đây thôi nhé.”
“Buổi khám hôm nay đến đây thôi nhé” - đó là lời chào tạm biệt mà Mitsuhashi luôn dùng tới khi khám xong. Hagane đứng dậy khỏi ghế sô pha, cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng khám.
Trên chiếc sô pha ở phòng đợi, có bốn người đang ngồi chờ. Mọi người đều đang đọc tạp chí. Anh vừa ngồi xuống một chỗ trống để đợi thì đã được gọi tên. Nhận lấy túi thuốc, anh trả tiền rồi ra khỏi phòng khám. Đã gần bốn giờ chiều nhưng nắng vẫn còn gắt, không khí đặc quánh nặng nề.
Chếch phía trước mặt phòng khám tâm lý Mitsuhashi có một siêu thị. Hagane rẽ vào mua đồ ăn tối. Thực đơn gồm có há cảo rã đông, rong biển, và ngưu bàng được bán rẻ ở quầy rau xanh. Anh phân vân trước quầy đồ uống có cồn một lúc, cuối cùng mua ba lon bia.
Đi bộ trên con dốc có xe bus chạy qua, anh bước vào con đường phía sau công viên trẻ em. Anh nhìn thấy một đứa bé đang chơi xích đu ở đó.
Về tới nhà, vừa mở cửa, Stella đã nhảy lên người anh. Anh đặt tạm túi đồ lên tủ giày, gãi gãi phía sau tai chú chó. Stella vẫn thè chiếc lưỡi dài ra bên ngoài, lim dim mắt hưởng thụ.
Anh lên tầng hai, Stella cũng chạy lên theo. Cất đồ vừa mua vào tủ lạnh, đoạn anh lôi một miếng thịt bò khô dành cho chó ra và cho Stella ăn.
Trong phòng khách, bầu không khí nóng nực ứ đọng. Hagane bật điều hòa và ngồi xuống sô pha. Trên bàn còn nguyên tờ báo buổi sáng anh đang đọc dở. Anh cầm lấy nó, và đọc tiếp cho tới khi phòng được làm mát.
Khi nhiệt độ phòng xuống 29 độ, chuông điện thoại chợt reo vang.
“Hagane đấy à? Anh đây.”
Đó là anh rể của anh, tên Tameyoshi.
“Chú khỏe không?”
“Dạ khỏe.”
“Khỏe thật không đấy? Mà công việc sửa chữa hộp nhạc cũng đâu kiếm được nhiều đến thế.”
“Có đó anh.”
“Đủ để sống không?”
“Đủ ạ.”
“Rei lo cho chú lắm. Thỉnh thoảng chú gọi cho cô ấy yên tâm.”
“Em không có chuyện gì để nói với chị ấy cả.”
“Ý chú là không muốn nói chuyện với Rei ư?”
“Không phải vậy. Em thực sự không có chuyện gì để nói. Vì ngày nào của em cũng giống nhau, không có gì đặc biệt cả.”
“Không có gì đặc biệt thì cũng phải nói chuyện với nhau chứ. Nhà chỉ có hai chị em thôi mà.”
“Anh gọi điện chỉ để nói như vậy thôi sao?”
“Đúng thế. À không, không phải. Anh muốn nói chuyện bữa trước.”
“Nếu là chuyện phụ giúp công việc của anh chị, thì em nhớ là đã trả lời rồi.”
“Anh biết. Nhưng mà Rei không chịu. Cô ấy nói dù thế nào cũng muốn đưa chú vào công ty. Đó là ý muốn của Tổng giám đốc. Là Giám đốc điều hành, anh rất mong chú tới giúp.”
“Em nhớ là đã giải thích nhiều lần rằng em không phù hợp với công việc đó rồi.”
“Không có gì khó đâu. Chú chỉ cần tới công ty, ngồi vào bàn là được. Anh sẽ không ép chú như trước kia đâu. Chỉ cần thỉnh thoảng chú xem giấy tờ và đóng dấu. Thế thôi.”
“Việc đó đủ khó rồi. Em hẳn đã nói với anh chị về tình trạng hiện tại của em rồi mà nhỉ?”
“Anh đã nghe. Nhưng cái đó không tính là bệnh. Chỉ là chú đã tự giam mình trong nhà quá lâu nên gặp khó khăn trong giao tiếp với mọi người thôi mà. Cứ đi làm rồi sẽ khỏi.”
“Anh có vẻ không chịu hiểu rồi. Em phải làm sao để mọi người để mặc em đây? Hay là em bán số cổ phiếu đang giữ cho anh chị nhé?”
“Này, anh chị đâu có khuyên nhủ chú vì điều đó. Đừng có hiểu lầm.”
“Vậy thì anh cũng hiểu nhầm em rồi. Nếu anh chị cần số cổ phiếu mà bố giao lại cho em, thì lúc nào em cũng có thể để lại cho anh chị. Chỉ cần có ngôi nhà này, thì em chỉ muốn duy nhất một thứ nữa thôi. Đó là một cuộc sống tĩnh lặng. Chào anh.”
Hagane gác máy.
Nhiệt độ phòng đã giảm xuống 26 độ. Nhưng trán Hagane lại lấm tấm mồ hôi. Anh ôm lấy mặt, rồi ngồi bất động một lúc.