Chương 3
Một chiếc đĩa khổng lồ đường kính 62,5 centimét đang quay. Những âm thanh mạnh mẽ bao trùm lấy toàn thân Hagane.
Đó là khúc Ave Maria của Schubert.
Vẫn đứng giữa phòng, Hagane ngắm nhìn vòng quay của chiếc đĩa. Chiếc hộp nhạc bằng gỗ được chạm khắc trang trí bên ngoài, cao 275 centimét, dài 86 centimét. Nửa phía dưới là nơi đựng đĩa nhạc.
“Thế nào? Món này được đấy chứ?”
Khi nghe xong một khúc nhạc, Totomi Sanae hỏi.
“Polyphon Mikado. Trong đám hộp nhạc dùng đĩa dạng đứng thì nó vào hàng cao cấp nhất đấy. Cháu có nghĩ là nó mang phong thái và âm thanh xứng đáng với vị trí nhân vật chính trong lâu đài này không?”
Hagane ngoảnh đầu lại. Sanae đang bận một chiếc váy màu nâu đỏ.
“Hơn nữa nó còn được bán ở trạng thái hoàn hảo tới mức không cần tới Kou-chan ra tay sửa chữa nữa cơ. Hẳn là người chủ trước đã rất coi trọng nó. Lần này mua được, thật là hời quá.”
Sanae tươi cười. Khóe miệng và đuôi mắt bà xuất hiện những nếp nhăn nhỏ.
Hagane không biết tuổi của bà. Hẳn là bà đã trên sáu mươi tuổi, nhưng anh không đoán cụ thể hơn được nữa. Bà chỉ mặc những chiếc váy bó sát. Từ hình dáng của bà, anh không thấy sự mệt mỏi thường thấy do tuổi tác mang lại.
“Nó quả thực là một chiếc hộp nhạc rất tốt.”
Hagane nói. Ngoài ra anh không nói gì thêm về cảm nhận của mình.
“Nếu cả Kou-chan cũng khen thì hẳn là không sai được. Cháu còn muốn nghe từ hộp nhạc nào nữa không? Cháu thích cái nào cô liền mở cho cháu nghe cái đó.”
Sanae dang rộng hai tay, chỉ vào những chiếc hộp nhạc bày khắp phòng. Những chiếc hộp nhạc từ các hãng nổi tiếng như Regina, Symphonion, Mira, Thorens, Nicole Freres nằm chen chúc bên nhau.
Sanae gọi tòa nhà này là lâu đài. Tên chính thức của nó là Lâu đài Camellia. Trên cánh cửa vào nhà có gắn chìm một tấm biển bằng đồng thau đề như vậy. Nó là tòa nhà mà bà xây bên cạnh nhà riêng của mình, chỉ để dành cho việc thưởng thức âm sắc của những hộp nhạc.
“Nào, cháu muốn nghe hộp nhạc nào? Lần trước cháu bảo cháu thích hộp nhạc trục quay của hãng Mermod Freres này nhi?”
“Chuyện đó tính sau, cô nói vào chuyện chính được không?”
Hagane nói.
“Cho cháu xem hộp nhạc nào cần sửa. Ngoài ra, nếu phải nói chuyện với người nhờ sửa thì mong cô thu xếp nhanh cho.”
“Làm gì mà nôn nóng thế.”
“Những chuyện không thích thì cháu muốn làm nhanh cho xong.”
“Ô kìa, cháu không thích những việc cô nhờ à?”
Sanae cười. Hagane lắc đầu.
“Cháu không thích gặp người lạ. Cháu không chịu được cảnh cô cứ nhử mồi cháu thế này. Cháu về đây.”
“Ơ, chờ đã. Cô có nhử mồi gì đâu. Chỉ là khách đến trễ một chút thôi. Cháu đợi thêm lát nữa được không?”
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa lâu đài.
“Ồ, hình như là tới rồi đấy.”
Cửa mở ra, cậu thanh niên hôm trước tới chỗ Hagane nhận hộp nhạc xuất hiện ở đó. Hôm nay cậu ta mặc một chiếc sơ mi đỏ in họa tiết bướm đen, quần đen.
“Khách đến rồi ạ.”
Cậu thanh niên cúi đầu chào.
“Cảm ơn cháu, Mochiduki. Cháu mời khách vào đi.”
Cậu thanh niên hướng ra cửa, cất tiếng gọi. Chẳng mấy chốc, một cô gái đã bước vào bên trong lâu đài.
Cô gái khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Cô mặc một chiếc váy tím mỏng. Người cao khoảng một mét năm mươi. Người cô nhỏ nhắn, tóc dài. Tay cô cầm một chiếc túi du lịch màu đen.
“Mời cháu vào. Cảm ơn cháu đã đến.”
“Vâng.”
Cô gái trả lời ngắn gọn. Có vẻ như cô bị choáng ngợp bởi không khí bên trong lâu đài.
“Đây là lâu đài của những hộp nhạc. Ở đây chúng ta có thể bật những hộp nhạc mà cô sưu tầm được bất kỳ lúc nào.”
“Cô ơi, chỗ này tất cả đều là hộp nhạc ạ? Kể cả cái to đùng kia ạ?”
“Đúng rồi, cả độ lớn lẫn âm sắc của chúng đều khác xa so với những hộp nhạc mà cháu biết đấy. Ví dụ nhé.”
Sanae tới gần chiếc Mikado mà lúc nãy bà bật cho Hagane nghe, đoạn nhét xu vào. Đĩa nhạc bắt đầu quay, đồng thời, âm thanh to rõ bắt đầu vang lên khắp phòng.
“Tuyệt quá.”
Cô gái tròn mắt thán phục.
“Cái này là nguyên mẫu của máy bán hàng tự động đấy. Nó sẽ được đặt ở quán rượu hoặc sảnh khách sạn, khách sẽ nhét xu vào để nghe nhạc. Cho tới khi máy hát đĩa bắt đầu phổ cập, người ta vẫn làm thế này để thưởng thức âm nhạc đấy.”
“Tuyệt thật!”
Cô gái lặp lại câu lúc nãy.
“Cái này được chế tạo vào khoảng thời gian nào ạ?”
“Cây Mikado này được chế tạo vào thập niên 1890. Thời hộp nhạc thịnh hành đã trôi qua hơn một trăm năm, xưa lắm rồi.”
“Đồ làm ra hơn một trăm năm trước, vậy mà giờ vẫn chạy được cô nhỉ. Những hộp nhạc khác cũng vẫn hoạt động được phải không cô?”
“Đương nhiên rồi. Vì cô đã nhờ cậu ấy sửa tất cả chúng mà.”
Sanae chuyển ánh nhìn sang Hagane. Cô gái cũng nhìn anh.
Hagane bất động. Anh thậm chí không chào.
“Yukinaga Kou-chan là một nghệ nhân phục chế rất cừ khôi đấy.”
“Nghệ nhân phục chế là gì ạ?”
“Nghĩa là chuyên gia sửa đồ. Từ ấy chỉ những người sửa chữa lại những đồ vật cũ đã bị hỏng. Chuyên môn của cậu ấy là sửa hộp nhạc. Bất kể là hộp nhạc nào, chỉ cần vào tay cậu ấy thì sẽ được phục hồi lại như cũ liền.”
“Bất kể hộp nhạc nào ấy ạ?”
Cô gái mở to mắt ra hơn một chút.
“Ừ, bất kể hộp nhạc nào.”
Sanae nhấn mạnh. Hagane định chữa lại, nhưng chưa kịp thì cô gái đã mở chiếc túi du lịch của mình ra.
“Hộp nhạc này, anh có thể xem giúp tôi được không?”
Từ trong lòng túi hiện ra một bọc đồ bọc bởi một lớp khăn vải màu tím.
Trước khi cô gái mở lớp khăn vải ra, Hagane nói:
“Không phải hộp nhạc nào tôi cũng sửa được đâu.”
Tay cô gái chững lại.
“Có những hộp nhạc tôi không sửa được. Có cả những hộp nhạc tôi không muốn sửa.”
“Tâm trạng Kou-chan có vẻ không tốt nhỉ.”
Sanae cười.
“Chắc tại cô quên chưa giới thiệu tử tế phải không? Đây là cô Iimura Mutsuki. Là con gái của người quen của một người bạn cũ của cô.”
“Chào anh.”
Cô gái tên Mutsuki cúi đầu chào.
“Mutsuki à, trông vẻ mặt khó khăn thế thôi nhưng Hagane không phải người bặm trợn thô lỗ đâu. Cậu ấy chỉ hay mất tự nhiên trước mặt người lạ thôi. Có thể vì đứng trước một cô gái xinh đẹp như cháu nên cậu ấy bị căng thẳng đấy.”
Mặt Mutsuki thoáng hiện vẻ bối rối. Hagane khẽ lắc đầu, đoạn đi về phía cửa.
“Cháu sao thế?”
“Cháu đi về. Cháu không thể chịu được chuyện bị cô trêu chọc như thằng ngốc.”
“Chờ đã nào. Cô trêu chọc cháu như thằng ngốc hồi nào?”
Sanae đứng chặn trước cửa.
“Cháu thật là khó chiều quá.”
“Cô đã biết cháu như thế ngay từ đầu rồi còn gì. Nếu có hộp nhạc hỏng, cô cứ lặng lẽ giao cho cháu là xong. Sửa được thì cháu sửa, không sửa được thì cháu trả lại. Dù chủ nhân của nó là người như thế nào cháu cũng không quan tâm. Cháu càng không muốn trở thành đề tài để cô mang ra cười cợt.”
“Cô đâu có cười. Cô chỉ muốn giải tỏa cảm xúc cho Kou-chan thôi mà.”
“Chuyện đó cô để Luvox (1) lo được rồi.”
“Luvox ư? Là cái gì vậy?”
“Đó là loại thuốc mà cả đời này cô cũng sẽ không có duyên cùng.”
Đi vòng qua bên cạnh Sanae, Hagane đang định với tay đến cánh cửa.
“Khoan đã.”
Người vừa cất tiếng nói là Mutsuki.
“Có khi nào một chiếc hộp nhạc sau khi bị hỏng lại phát ra một bản nhạc hoàn toàn khác không ạ?”
Tay vẫn đặt trên tay kéo cửa, Hagane dừng bước.
“Một bản nhạc hoàn toàn khác ạ. Một bản nhạc khác hoàn toàn với bản nhạc mà bố tôi vẫn thường nghe.”
“Đó là hộp nhạc dùng đĩa à?”
“Gì cơ ạ?”
“Tôi đang hỏi hộp nhạc của cô có phải loại hộp nhạc dùng đĩa không. Nếu là hộp nhạc dùng đĩa, thì khi thay đĩa, đương nhiên nó sẽ phát ra một bản nhạc khác. Nhưng nhìn kích cỡ của nó thế kia thì có vẻ nó là hộp nhạc dùng trục quay nhỉ.”
“Xin lỗi anh, tôi không hiểu lắm về hộp nhạc đĩa và hộp nhạc trục quay. Anh xem giúp tôi được không?”
Mutsuki cởi nút buộc khăn vải. Một chiếc hộp gỗ màu nâu có chút ánh cam hiện ra.
Sanae chăm chú nhìn Hagane. Hagane rời tay khỏi tay kéo cửa, tới đứng phía trước Mutsuki.
Giữa lớp vải bọc là một hộp nhạc với bề dài chừng 40 centimét, bề rộng 20 centimét, chiều cao 10 centimét. Chất liệu màu nâu sáng. Đường viền hộp vẽ lên một đường cong mềm mại như mặt đàn violin. Nắp hộp là một loại gỗ khác màu, có khảm hình hoa hồng.
Mở nắp hộp, anh nhìn thấy giữa lớp kính được chèn vào có một ống màu đồng thau và lược thép màu bạc. Hagane nói.
“Ống này chính là trục quay. Có nghĩa hộp nhạc này là loại dùng trục quay. Hộp nhạc mà có thể thay được đĩa như chiếc Mikado kia thì gọi là hộp nhạc dùng đĩa. Trường hợp là hộp nhạc dùng trục quay, những chiếc kim âm được gắn lên trên bề mặt trục quay sẽ kéo răng lược, tức những cái lưỡi kim loại như hình răng lược này để tạo ra âm thanh. Nếu kim âm hoặc lược thép bị gãy, một phần âm thanh tương ứng sẽ biến mất, và khúc nhạc sẽ khác đi. Cô nói hộp nhạc bị hỏng ý là nói điều đó phải không? Dù rằng tôi vừa nhìn qua thì không thấy chỗ nào bị gãy hỏng cả.”
“Không phải vậy. Không phải là có những âm mất đi. Mà là một bản nhạc hoàn toàn khác được phát thế chỗ cho bản cũ.”
Mutsuki nói. Sau một khắc khựng lại, Hagane lên tiếng.
“Trước tiên chúng ta thử nghe xem sao.”
Đặt hộp nhạc đã kéo dây cót lên bàn, anh gạt chiếc cần gạt khởi động nằm trên mặt hộp sang bên. Trục quay bắt đầu quay, tiếng nhạc cất lên.
Ba người không nói gì, lặng im nghe cho tới khi bản nhạc kết thúc.
Khi bật lại bản nhạc đó lần nữa, Sanae nói:
“Hoàn hảo thật. Âm sắc rất đẹp.”
“Đây là bản Người đẹp ngủ trong rừng của Tchaikovsky đây mà. Chưa thấy âm bị chệch đi chỗ nào cả. Hộp nhạc này có vẻ không có vấn đề gì.”
“Thì tôi đã nói, vấn đề không phải là âm thanh của nó không tốt. Mà đây là một bản nhạc hoàn toàn khác.”
Mutsuki dừng tiếng nhạc lại.
“Bản nhạc mà bố tôi nghe không phải bản nhạc này.”
“Thế đó là bản nhạc nào?”
“Tôi không biết tiêu đề. Nhưng tôi nghĩ đó không phải một bản nhạc cổ. Tôi có cảm giác như thế.”
“Cô còn nhớ giai điệu của nó không?”
“Tôi nhớ. Ừm...”
Mutsuki đứng thẳng lưng, hát lại bản nhạc đó bằng những tiếng la la la. Giọng cô khá hay.
Vừa nghe đoạn đầu, Hagane và Sanae đã nhìn nhau.
“Cháu chờ chút.”
Sanae tiến về phía một chiếc hộp nhạc dùng đĩa đang được bày ở đó, đổi đĩa và kéo cần gạt khởi động.
“A, chính là bản nhạc này!”
Mutsuki lập tức reo lên. Bản nhạc giống hệt bản nhạc cô vừa mô phỏng đang phát ra từ hộp nhạc.
“Bản nhạc này có tiêu đề là Cây cỏ trong vườn (2). Nghe nói vốn nó là dân ca của Ireland thì phải.”
“Nếu là tiêu đề Cây cỏ trong vườn thì cháu đã từng nghe qua. Chính là bản nhạc này ạ?”
“Ừ. Nhưng có đúng là hộp nhạc của cháu trước đây từng phát bản nhạc này không?”
“Vâng, không có gì nhầm lẫn ạ. Bố cháu đã vừa nghe bản nhạc này vừa khóc.”
“Khóc ư? Tại sao?”
“Cháu không biết. Lúc đó cháu không dám hỏi.”
“Chắc là bố cháu có chuyện riêng khó tâm sự. Nếu không ngại thì cháu có thể kể cho cô nghe không? Đầu tiên hãy kể về bố cháu nhé. Bố cháu là người như thế nào?”
“Bố cháu là một người dịu dàng. Ở công ty, bố rất nghiêm khắc, nhưng bố rất dịu dàng với cháu. Bố cháu kết hôn với mẹ cháu và rồi tiếp quản công ty của ông ngoại cháu.”
“Công ty ấy tên là gì?”
“Đó là một công ty xây dựng tên là Rose Home ạ. Thời ông nội cháu thì nó có tên Công ty Thiết kế Xây dựng nhà ở Iimura. Hiện ngoài nhà ở bình thường, công ty nhà cháu còn xây nhà ở theo yêu cầu của chủ nhà, xây nhà để bán và cho thuê nữa.”
“Nếu là công ty Rose Home thì cô nghe tên nhiều rồi. Gần đây công ty nhà cháu xây cả nhà quanh khu này nhỉ. Thế bố cháu mất khi nào?”
“Mùa đông năm kia ạ. Bố cháu mất đột ngột do xuất huyết dưới nhện... Lúc đó bố cháu mới sáu mươi hai tuổi.”
“Bố cháu mất trẻ quá. Hộp nhạc này là di vật của bố cháu à?”
“Dạ. Đây là món đồ mà sinh thời bố cháu đã rất trân trọng. Bố thậm chí không cho phép cháu và người khác được chạm vào. Cháu mới thấy bố nghe bản nhạc từ hộp nhạc duy nhất một lần. Đó là khoảng một tuần trước khi bố cháu mất. Bố cháu cầm hộp nhạc trong tay và nghe nhạc trong thư phòng. Lúc đó, chắc chắn hộp nhạc đã phát bản nhạc Cây cỏ trong vườn ban nãy. Cháu tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy qua khe cửa như vậy, nhưng lúc đó cháu có cảm giác mình đã nhìn một cảnh không nên nhìn, nên đã không hỏi han gì bố cả. Sau khi bố mất, lúc dọn dẹp phòng, cháu mới lần đầu tiên được chạm vào hộp nhạc này. Từ trạng thái được giữ gìn cẩn thận của chiếc hộp, cháu đoán hẳn nó là một đồ vật chứa nhiều kỷ niệm của bố lắm. Vì thế cháu đã bật lên nghe thử, nhưng cháu đã rất ngạc nhiên vì bản nhạc khi đó khác hẳn bản nhạc lúc trước. Cháu không hiểu thế là thế nào, cháu còn ngỡ nó bị hỏng. Trước đây cháu từng nghe kể rằng cô Toutomi rất rành về các loại hộp nhạc, nên cháu mới gọi cho cô để hỏi ạ.”
“Vì thế nên lần này mới nhờ Kou-chan xem giúp. Chuyện này thật kỳ lạ phải không cháu?”
Hagane không nói gì. Anh ngắm nghía từng góc cạnh của hộp nhạc, đôi khi nheo mắt lại để nhìn chi tiết, rồi bật hộp nhạc lên, nghe đi nghe lại một bản nhạc.
“Liệu có phải bố cháu có hai hộp nhạc giống nhau không? Và hộp nhạc còn lại mới là hộp nhạc phát bài Cây cỏ trong vườn thì sao?”
“Không ạ, bố cháu chỉ có một hộp nhạc này thôi. Cháu chưa từng thấy bố cháu có thêm hộp nhạc nào khác, và trong thư phòng cũng không xuất hiện thêm hộp nhạc nào cả.”
“Vậy à? Thế thì phải tính tới những khả năng khác nữa nhỉ. Ví dụ như là, nó đã được tráo đổi chẳng hạn.”
“Dạ? Ý cô là gì cơ ạ?”
“Ý cô là có thể đây không phải hộp nhạc thật, hộp nhạc của bố cháu vốn là một cái khác và có ai đó đã lén hoán đổi chúng với nhau.”
“Cháu nghĩ là không có chuyện đó đâu. Chắc chắn không có ạ.”
“Sao cháu có thể khẳng định như vậy?”
“Ở viền hộp nhạc có một vết lõm nhỏ. Chính cháu đã gây ra nó. Hồi nhỏ, cháu rất tò mò muốn nghe thử nên đã trèo lên giá sách trong thư phòng của bố để lấy xuống, nhưng rồi lỡ tay làm rơi mất.”
“Kou-chan ơi, hộp nhạc có vết đó thật không?”
Nghe Sanae hỏi, Hagane chỉ tay vào một góc của chiếc hộp nhạc. Ở góc hộp nhạc đã được bao viền bằng màu sô cô la ấy có một vết lõm.
“Đúng rồi, chính là nó. Lúc ấy bố đã rất giận cháu. Trước đây, và kể cả từ đó về sau, bố cháu đều chưa hề nổi giận tới mức như vậy. Thế nên cháu nhớ chuyện vết lõm rất rõ. Hộp nhạc đó đúng là của bố cháu.”
“Ra vậy. Thế thì sao nó lại phát ra một bản nhạc hoàn toàn khác nhỉ? Kou-chan nghĩ sao?”
Hagane đặt hộp nhạc trở lại bàn và quay đầu lại.
“Đây là chiếc hộp nhạc do công ty Reuge của Thụy Sĩ sản xuất, trục quay chứa 144 chiếc kim âm. Hiện tại họ vẫn đang sản xuất và bán ra thị trường những chiếc hộp nhạc tương tự. Việc sửa lại cũng không khó đến thế.”
“Sửa lại nghĩa là quả nhiên nó bị hỏng ạ?”
“Ừ.”
Hagane trả lời.
“Vốn dĩ hộp nhạc này có thể phát được ba bản nhạc. Khi trục quay quay hết một vòng, nó sẽ phát hết bản nhạc đầu tiên rồi di chuyển theo hướng trục, và những chiếc kim âm khác sẽ gảy răng lược. Lúc đó, một bản nhạc khác sẽ được phát. Tương tự, khi bản nhạc thứ hai kết thúc, trục lại di chuyển và sẽ phát bản nhạc thứ ba, khi bản nhạc này hết thì trục sẽ trở về vị trí ban đầu và lại chơi bản nhạc đầu tiên, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng hộp nhạc này chỉ phát một bản nhạc. Có lẽ bộ phận di chuyển trục có vấn đề. Với kiểu hộp nhạc này, những hỏng hóc như thế là rất thường gặp.”
“Vậy nếu sửa được cái đó thì tôi sẽ lại được nghe bản nhạc mà bố hay nghe đúng không?”
Trước câu hỏi của Mutsuki, Hagane im lặng một chút rồi mới đáp.
“Phải làm thử mới biết được. Với tình trạng hiện tại, chúng ta không thể biết hai bản nhạc còn lại là những bản nhạc nào.”
Hagane chỉ vào phía bên trong chiếc nắp hộp. Ở đó dường như có vết tích sau khi gỡ một mảnh giấy ra.
“Thông thường, chỗ này sẽ có một nhãn dán, phía trên ghi các bản nhạc mà hộp nhạc phát được. Vậy mà vì lý do nào đó mà nó đã bị bóc đi. Cô có biết tại sao lại như vậy không?”
“Tôi không rõ. Tôi cũng không biết chuyện ở đó vốn dĩ phải có một tấm nhãn dán.”
“Sửa thì biết ngay thôi mà.”
Sanae nói.
“Liệu sửa bao lâu thì được hả Kou-chan?”
“Tính từ lúc bắt tay vào làm thì chắc không mất tới ba ngày.”
“Thế thì cháu bắt đầu sửa luôn giúp cô nhé.”
“Xin nhờ anh giúp.” Mutsuki cúi rạp người.
Sau khi cô gái đi khỏi, Sanae nói với Hagane.
“Cháu có gì không hài lòng à?”
“Không có gì. Chỉ là màn kịch của cô làm cháu ngán ngẩm.”
“Ý cháu là sao?”
“Cháu đang nói việc cô giả vờ như không biết gì. Nếu là cô, ngay khi nhìn thấy hộp nhạc này, hẳn đã nhận ra nó là hộp nhạc chứa ba bản nhạc và bộ phận di chuyển trục có vấn đề rồi mới đúng.”
“Nhưng cô mới nhìn thấy nó lần đầu mà.”
“Cô lại nói dối rồi. Chắc chắn cô đã tìm hiểu kĩ lưỡng mọi chuyện từ trước.”
“Sao cháu lại tin chắc như thế?”
“Hôm qua, cô đã nói qua điện thoại như thế rồi còn gì? Rằng đây là một lời nhờ vả khác thường. Có nghĩa là cô đã biết cô gái sẽ mang tới chiếc hộp nhạc như thế nào. Hơn nữa, cô còn đột nhiên hỏi cô ấy là bố của cô ấy mất khi nào. Dù trước đó, cô ấy chưa hề nhắc tới chuyện bố cô ấy đã mất. Có nghĩa là cô biết cả tình hình gia đình họ nữa.”
“Cháu có óc quan sát đáng nể thật. Thực ra, để Kou-chan dễ hiểu hơn, cô đã nhờ cô bé ấy giải thích cho từ đầu. Chứ không phải vì mục đích gì khác đâu. Cháu đừng chú ý tiểu tiết.”
“Nếu cô đã biết hộp nhạc hỏng ở đâu, cô có thể gửi thẳng đến cho cháu chứ đâu cần gọi cháu tới thế này. Vì chỉ cần sửa phần di chuyển trục quay là xong ngay mà.”
“Nhưng mà nhờ đến đây mà cháu được quen biết cô bé xinh xắn đó còn gì.”
“Cháu chỉ hứng thú với hộp nhạc thôi, không có hứng thú gì với chủ nhân của nó cả.”
“Cái sự ghét giao lưu của cháu có thể làm người khác phát chán được đấy.”
“Vâng, cháu không phủ nhận.”
Hagane bọc chiếc hộp nhạc Mutsuki để lại vào khăn vải.
“Khi nào sửa xong cháu sẽ gọi. Cô bảo cái cậu mọi khi đến lấy về nhé.”
“Cậu ta có tên tuổi đàng hoàng, gọi là Mochiduki đó. Cháu phải nhớ tên cậu ấy đi chứ.”
Hagane không trả lời, anh cầm hộp nhạc, định đi ra khỏi lâu đài.
Sanae chợt cất tiếng sau lưng anh:
“Dù có sửa cũng không thể nghe lại bản Cây cỏ trong vườn được đâu.”
“Thế nghĩa là sao ạ?”
“Cháu cứ sửa rồi sẽ biết. Nhờ cả vào cháu nhé, chuyên gia phục chế của cô.”
Chú thích:
(1) Tên một loại thuốc thường dùng để điều trị các chứng rối loạn tâm lý như rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn trầm cảm, rối loạn lo âu...
(2) Cây cỏ trong vườn là tên dịch từ tiếng Nhật. Bản nhạc này có tên gốc là The last rose of Summer, nghĩa là “Bông hồng cuối cùng của mùa hạ”.