← Quay lại trang sách

Chương 6

Mutsuki bấm chuông cửa lúc một rưỡi chiều.

Hagane vừa mở cửa thì Stella đã xông ra trước.

“Chào em. Hôm nay em vẫn rạng rỡ như mọi hôm nhỉ.”

Mutsuki ngồi sụp xuống vuốt ve đầu Stella, Stella bèn nằm xuống, ngửa bụng lên.

“Chú chó cả tin quá. Đối với ai nó cũng thiếu phòng bị thế này ạ?”

“Chỉ với những người không ghét chó thôi.”

Hagane trả lời.

“Nó biết người nào ghét, người nào thích chó ạ?”

“Hình như thế. Chúng ta đi thôi nào. Stella, vào nhà đi.”

Hagane trèo lên ghế phụ của chiếc xe Peugeot. Trên xe có mùi hoa oải hương.

“Anh ăn trưa chưa?”

Vừa khởi động máy, Mutsuki vừa hỏi.

“Rồi. Còn cô thì sao?”

“Tôi ăn nhẹ rồi. Vậy chúng ta đi thẳng tới nhà tôi nhé.”

Xe đi qua công viên trẻ em, ra đường có xe bus chạy. Hôm nay, Mutsuki mặc một chiếc T-shirt màu đen có in hoa hồng tím, và một chiếc quần denim bó. Cánh tay thanh mảnh của cô quay bánh lái một cách nhẹ nhàng. Hagane nhìn về phía trước, không hướng ánh mắt về phía Mutsuki.

“Stella là chó lai ạ?”

Lúc đi ra đường quốc lộ, Mutsuki hỏi.

“Gì cơ?”

“Ý tôi là nó có phải chó tạp chủng không.”

“À, có lẽ là thế. Tôi nhận nó về từ trung tâm bảo hộ động vật nên không biết bố mẹ nó là giống gì.”

“Nó thật là một con chó ngoan.”

“Nếu nó ngoan thì hôm trước đã không nhảy bổ lên người cô như vậy.”

“Nhưng nó rất nghe lời anh.”

“Nếu tôi nói thì nó nghe nhưng rồi nó lại quên ngay.”

Nghe Hagane nói vậy, Mutsuki bật cười.

“Tôi vừa nói điều gì buồn cười lắm à?”

“Không, xin lỗi anh. Vì cách nói chuyện của anh dễ thương quá. Nghe anh nói, tôi cảm thấy anh rất yêu quý Stella.”

“Là muốn bỏ mà không bỏ được thôi. Hẳn nó cũng nghĩ về tôi như vậy.”

Xe chạy chừng hai mươi phút thì tới khu dân cư. Mutsuki lái xe đỗ vào bãi đỗ xe của một ngôi biệt thự lớn nằm giữa khu đó. Trong bãi đỗ đã có đỗ một chiếc Mercedes Benz, một chiếc Toyota Celsior, một chiếc Maserati.

“Hóa ra hôm nay các anh trai của tôi về chơi.”

Đôi lông mày của Mutsuki khẽ chau lại.

Đó là một ngôi nhà trắng muốt với hình dáng giống như những khối hộp khổng lồ được xếp chồng lên nhau một cách tùy ý. Khi Mutsuki bấm nút kết nối thoại với bên trong và xưng tên, cánh cửa sắt liền tự động mở ra.

Cánh cửa cao tới hai mét làm bằng gỗ tếch cũng mở ra mà không cần Mutsuki động tay vào. Người mở cánh cửa đó là một phụ nữ trung niên mặc chiếc đầm liền dáng chữ A màu xanh nước biển.

“Cô chủ đã về ạ.”

“Các anh trai tôi về đây à?”

“Vâng, mọi người đang về đây chơi.”

“Tại sao? Đang giờ làm việc mà?”

“Vì anh muốn gặp anh chàng mà em dẫn về nên mới về đấy.”

Họ nghe thấy giọng nói từ phía bên trong cánh cửa.

“Lần đầu tiên thấy Mutsuki dẫn đàn ông về nhà nhỉ.”

“Anh đừng ăn nói kiểu kỳ cục thế.”

Mutsuki nhìn chằm chằm vào phía trong cánh cửa.

“Em chỉ nhờ anh Yukinaga tới tìm hiểu về chiếc hộp nhạc đó thôi.”

“Thế cái anh Yukinaga đó đâu?”

Người thanh niên ló mặt ra. Cậu ta tuổi chừng cuối hai mươi, đầu ba mươi, mái tóc dài nhuộm màu bạc, râu để tự nhiên, không cạo. Da trắng, dưới mắt có vết thâm quầng. Cậu ta kết hợp áo phông trắng với quần họa tiết rằn ri, ngón tay và cổ đeo nhiều món đồ trang sức.

“À, là cậu hả? Nghe nói cậu là thợ phục chế hộp nhạc? Nghề phục chế ô tô thì tôi nghe qua rồi, nhưng không ngờ có cả nghề phục chế hộp nhạc cơ đấy.”

“Anh Taku!”

Giọng của Mutsuki khá gắt.

“Trước khi nói chuyện, ít ra anh cũng phải tự giới thiệu mình đã chứ.”

“À, chuyện đó hả? Ờ nhỉ.”

Cậu ta cầm lấy một chiếc cặp táp nhỏ vuông vắn bằng bạc từ đám đồ trang sức đeo lòng thòng trên cô lên. Mở nắp cặp ra, bên trong có chứa danh thiếp.

“Đây là tên tuổi và nghề nghiệp của tôi.”

Trên tấm danh thiếp ghi “Giám đốc Snug Works, nhà thiết kế không gian Iimura Takumi”.

“Tôi là Yukinaga. Xin lỗi anh, tôi không có danh thiếp.”

“Không có danh thiếp mà vẫn làm việc được à? Thích nhỉ.” Takumi cười lớn.

“Thế hộp nhạc của bố tôi làm sao? Nghe Mutsuki nói thì hình như nó phát một bản nhạc hoàn toàn khác hả?”

“Takumi, ai lại giữ khách ngoài cửa mà nói chuyện thế. Mời khách vào nhà đi.”

Một giọng nói khác vang lên.

“À, phải rồi. Đúng thế thật. Nào, cậu vào đi.”

Takumi mời Yukinaga vào.

Sảnh vào nhà rất rộng. Không khí không giống như sảnh trong nhà riêng mà như sảnh khách sạn. Trần nhà treo một chiếc đèn chùm hình xoắn ốc.

Người phụ nữ trung tuổi, Mutsuki, Takumi, và một người đàn ông nữa đang đứng đó. Anh ta chừng ba mươi lăm tuổi, gương mặt có những nét góc cạnh, tóc để dài. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đứng màu trắng, quần ống suông xám, tay lấp lánh chiếc đồng hô hiệu BVLGARI.

“Em trai tôi thật không phải. Tôi là Hiromi, anh trai của Mutsuki và Takumi.”

Người đàn ông đưa tay ra. Hagane bắt lấy bàn tay đó.

“Tôi là Yukinaga. Xin lỗi vì hôm nay tôi đã tới đây làm phiền.”

“Nghe nói cậu đến vì chiếc hộp nhạc, nghĩa là việc sửa chữa không đạt kết quả tốt à?”

“Không phải vậy. Tôi có một chuyện cứ băn khoăn mãi, nên muốn được xem căn phòng của người đã từng là chủ nhân của hộp nhạc. Xin lỗi vì đã đề nghị một chuyện phiền phức như vậy.”

“Nếu việc đó có thể giúp giải tỏa được hiểu lầm của Mutsuki thì tôi không thấy phiền gì cả.”

“Anh Hiro thật là! Em không hiểu lầm gì hết.”

Mutsuki cao giọng nói.

“Người hiểu lầm thì có bao giờ tự nhận ra đâu, thế nên mới gọi là hiểu lầm.”

Hiromi đáp bằng một giọng điềm đạm.

“Nếu em không thể chấp nhận mọi chuyện như vậy, em có thể làm điều mình muốn. Nhưng anh không ủng hộ việc em kéo người ngoài vào cuộc đâu. Việc đó chẳng khác nào mua xấu hổ vào người.”

“Xấu hổ ư? Anh nói quá lời rồi.”

“Tóm lại, em cứ việc tìm hiểu thoải mái. Nhưng sau khi tìm hiểu, dù có chấp nhận kết quả hay không, em cũng thôi làm to chuyện về chiếc hộp nhạc đi. Anh không muốn làm mẹ lo lắng.”

Trước lời lẽ của Hiromi, Mutsuki nuốt những lời vừa định nói vào trong. Hiromi hướng ánh nhìn về phía Hagane.

“Cậu Yukinaga đã nói muốn tìm kiếm trong thư phòng, nhưng đó là nơi chứa đầy kỷ niệm về bố tôi. Sau khi ông mất, chúng tôi vẫn giữ gìn căn phòng như khi ông còn sống. Nên mong cậu đừng làm nó lộn xộn hay mang đồ gì từ trong đó ra ngoài. Tôi chỉ nhờ cậu như vậy thôi.”

“Tôi hiểu.”

Hagane trả lời ngắn gọn.

“Vậy, Mutsuki dẫn cậu ấy vào thư phòng đi.”

Hiromi nói rồi bước lên cầu thang dẫn tới tầng hai. Mutsuki vừa dõi mắt theo bóng dáng anh vừa nói.

“Cô Tamura này, cô mang trà tới phòng tiếp khách của bố cháu nhé.”

Người phụ nữ trung niên cúi đầu, dợm bước rời sảnh. Đúng lúc đó, Takumi cất tiếng.

“Cô mang cả phần cho cháu nữa nhé. Nếu vẫn còn trà Mariage Freres cháu mang tới lần trước thì pha trà đó đi ạ.”

“Anh Taku!”

“Anh cũng hứng thú muốn biết mà. Hay em bực mình vì anh phá vỡ cơ hội được ở riêng với cậu ấy của em?”

“Làm gì có chuyện đó. Thôi được, tùy anh đấy. Anh Yukinaga, đi lối này ạ.”

Mutsuki giữ nguyên nét mặt cứng nhắc, đi về hành lang bên phải. Hagane im lặng đi theo cô.

Không khí trong hành lang nơi đây cũng giống như không khí hành lang của khách sạn. Cạnh bức tường trắng vô hồn là những cánh cửa có hình dáng giống nhau. Mutsuki mở một trong những cánh cửa ấy.

“Đây là phòng tiếp khách của bố em, phía bên trong sẽ là thư phòng... ủa?”

Đang bước vào phòng thì Mutsuki khựng lại.

“Anh Yoshimi, sao anh lại...?”

Hagane đang đứng ở hành lang. Anh không biết trong phòng có ai. Khi anh ngoảnh sang nhìn Takumi, Takumi đáp lại anh bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

“Em đưa cậu ấy tới rồi à?”

Giọng một người đàn ông vang lên.

“Dẫn cậu ấy vào đây.”

“...Vâng.”

Mutsuki đưa Hagane vào phòng.

Đó là một căn phòng rộng tới 20 chiếu. Trên nền nhà trải thảm Ba Tư là bộ ghế sô pha bọc da. Phía bức tường là một chiếc kệ được chạm trổ họa tiết lá cỏ, một chiếc đầu hươu nhồi bông trang trí phía trên. Ở phía tường đối diện treo một bản vẽ lại bức Thiếu nữ tóc mây (1).

Người đàn ông vừa nói chuyện với Mutsuki đang ngồi trên sô pha. Anh có vóc dáng mảnh mai, chừng gần bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn, thắt cà vạt tím trên áo sơ mi trắng, mặc quần tây màu xanh xám nhạt. Trong căn phòng mà điều hòa không được điều chỉnh xuống thấp này, anh dù đeo cà vạt chỉn chu nhưng vẫn không đổ một giọt mồ hôi.

Ánh nhìn từ đôi mắt trũng sâu của anh hướng về phía Hagane.

“Cậu là người sửa hộp nhạc ấy đấy à?”

“Vâng.”

“Tôi là Iimura Yoshimi, anh trai của Mutsuki. Rất vui vì được gặp cậu.”

“Tôi cũng vậy.”

Trong lúc chào hỏi, Hagane hết mở mắt thật lớn rồi lại nhắm mắt lại.

“Anh sao vậy? Anh không khỏe chỗ nào à?”

“Không có gì, chỉ là trong một lúc gặp nhiều người quá nên tôi hơi mệt thôi. Cho phép tôi ngồi một chút nhé.”

Hagane ngồi xuống sô pha, thở dài.

“Nhiều gì đâu, có mỗi mấy anh em tôi với cô giúp việc thôi mà.”

Takumi xen vào.

“Cậu đúng là nhát người lạ thật đấy. Hệt như anh Yoshimi vậy.”

“Anh Taku!”

Mặc Mutsuki nhắc nhở, Takumi vẫn thản nhiên như không. Yoshimi cũng không thay đổi sắc mặt.

Có tiếng gõ cửa, cô giúp việc khi nãy bước vào.

“Ồ, có cả cậu Yoshimi ở đây nữa à? Giờ phải làm sao nhỉ?”

Cô giúp việc chỉ chuẩn bị phần trà cho ba người nên giờ cô có vẻ bối rối.

“Không cần lo cho cháu đâu. Cháu về phòng mình ngay ấy mà.”

Yoshimi nói.

Khi cô giúp việc đi khỏi, Yoshimi nói với Hagane.

“Về chuyện Mutsuki nhờ cậu, cậu lý giải chuyện đó thế nào?”

“Theo tôi, nếu đó đơn thuần là do Mutsuki hiểu lầm thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

“Tôi nghĩ không phải vậy.”

“Lý do gì khiến cậu nghĩ thế?”

“Đó là vì Mutsuki nói cô ấy đã không nghe nhầm.”

Có tiếng cười vang lên. Là Takumi.

“Anh cười gì chứ?”

Sắc mặt Mutsuki thay đổi. Takumi vừa xua xua tay vừa nói.

“Không, xin lỗi em, tự nhiên anh không nín được. Cậu thợ phục chế này, cậu có vẻ ủng hộ Mutsuki ghê nhỉ.”

“Em đã bảo không phải vậy rồi mà. Anh Yukinaga đây...”

“Hai đứa đừng lạc đề nữa.”

Nghe Yoshimi nói, cả Takumi và Mutsuki đều im bặt.

“Vậy cậu Yukinaga giải thích như thế nào? Tại sao hộp nhạc lại phát ra một bản nhạc hoàn toàn khác như vậy? Cậu có biết lý do không?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi có một giả thuyết.”

“Giả thuyết thế nào?”

“Tôi đến đây xem thư phòng chính là để xác nhận giả thuyết đó. Nhưng hơn cả thế, tôi còn rất thắc mắc một chuyện khác nữa.”

“Chuyện gì cơ?”

“Đó là tại sao mọi người lại để ý tới chiếc hộp nhạc đến thế. Việc hộp nhạc phát ra một bản nhạc hoàn toàn khác là một việc hệ trọng đến thế sao?”

Trước câu hỏi của Hagane, vẻ mặt của Yoshimi thay đổi hẳn. Không chỉ riêng anh, cả Takumi và Mutsuki đều khẽ động.

“Đúng là khiến cậu thắc mắc cũng phải.”

Sau một lúc, Yoshimi trả lời.

“Nhưng đó là chuyện riêng trong nhà chúng tôi. Nếu có thể thì tôi rất muốn người ngoài không can dự vào.”

Ánh mắt của Yoshimi và Hagane hướng thẳng vào nhau. Và người phải nhìn đi chỗ khác trước là Hagane.

“Tôi hiểu rồi. Thư phòng ở đâu vậy ạ?”

“Là phòng bên cạnh ạ.”

Mutsuki chỉ cánh cửa nằm ở phía cuối căn phòng.

Cô mở cánh cửa đó, mời Hagane vào trong.

Tuy gọi là thư phòng, nhưng giá sách chỉ chiếm một bức tường, số sách cũng không quá nhiều. Thứ thu hút ánh mắt hơn cả đám sách là chiếc ghế ngả lưng của Le Corbusier đặt ở giữa phòng, một chiếc ghế thư giãn được làm từ ống mạ nhôm và da đen.

“Bố tôi đã luôn ngồi trên chiếc ghế này.”

Mutsuki nói.

“Bố tôi ngồi đây đọc sách và nghe nhạc.”

“Lúc nghe nhạc từ hộp nhạc, ông ấy cũng ngồi trên chiếc ghế này ư?”

“Dạ.”

Ở phía ngược lại với giá sách, trên chiếc kệ đối diện với ghế là một chiếc máy nghe CD của hãng Bose và cây loa. Có khá nhiều CD được đặt dưới kệ.

Hagane kiểm tra từng chiếc CD một. Thelonious Monk, John Coltrane, Bill Evans. Toàn là nhạc Jazz cả.

Hagane kiểm tra từng chiếc CD trong bộ sưu tập có tới vài trăm đĩa CD ấy. Sau khi check tới đĩa cuối, anh thở dài.

“Không có rồi.”

“Cái gì không có cơ ạ?”

Mutsuki hỏi. Hagane không trả lời, chỉ nhìn quanh căn phòng.

Ánh mắt anh dừng lại trên giá sách.

“Có lẽ nào...”

Hagane đứng trước giá sách. Trên giá là những cuốn sách liên quan tới kinh tế, quản trị kinh doanh và các tạp chí chuyên ngành kiến trúc. Hầu hết chúng là các bộ ảnh, từ những công trình xây dựng mang tính lịch sử cho tới những bức ảnh chụp vùng cực bắc, ảnh chụp động vật, thực vật và cả ảnh chụp vũ trụ, rất nhiều thứ cùng để sẵn ở đó.

Trong số đó, Hagane không chút do dự mà cầm lên một cuốn sách rất nặng có tiêu đề Tuyển tập ảnh hoa hồng.

Anh không xem nội dung mà chỉ giở lướt các trang. Giữa chừng, một vật được kẹp ở giữa xuất hiện. Đó là một chiếc CD.

“Đó là cái gì vậy?”

Yoshimi hỏi. Hagane không trả lời, thay vì thế, anh giở mặt dán nhãn CD lên. Trên đó in tiêu đề The Music Box.

“The music box nghĩa là ‘hộp nhạc’. Những CD kiểu này được làm ra ở Nhật rất nhiều, nhưng chiếc này có vẻ là đồ ngoại. Em xin phép mượn dàn audio kia nhé.”

Bật nút nguồn của máy nghe CD lên, Hagane cho chiếc đĩa trong tay mình vào, chọn bản nhạc thứ mười một để nghe.

Âm thanh phát ra từ loa. Mutsuki lên tiếng.

“Chính là nó. Bản nhạc bố tôi nghe chính là bản này!”

“Tưởng gì, hóa ra là nghe từ CD à? Bí ẩn gì đâu mà lãng xẹt.”

Takumi nói với vẻ chán ngán.

“Im lặng nào.”

Hagane nói. Anh nhắm mắt lại, đôi tai lắng nghe dòng nhạc.

Khi chơi hết bài, bản nhạc đó lại được phát ra lần nữa. Đó là vì Hagane đã đặt chế độ repeat. Sau khi nghe bản nhạc đó ba lần, anh hỏi Mutsuki.

“Bản nhạc cô nghe có đúng là nhạc của chiếc CD này không?”

“Tôi nghĩ là đúng ạ. Vì bố tôi cầm hộp nhạc và còn mở nắp hộp nữa, nên tôi cứ đinh ninh là tôi nghe nhạc từ hộp nhạc. Không ngờ lại là nghe từ CD.”

“Hẳn là bố cô đã cầm lấy hộp nhạc, rồi ngồi im như vậy để nghe CD.”

“Nhưng sao bố tôi lại làm vậy?”

“Cái đó thì tôi không biết.”

Hagane lắc đầu.

“Sao cậu lại biết chiếc CD đó được kẹp trong cuốn sách ấy?”

“Vì sách đó là sách về hoa hồng ạ.”

“Thế nghĩa là thế nào?”

“Anh có biết tựa đề của bản nhạc này là gì không?”

“Tôi đã nghe Mutsuki nói, là bản Cây cỏ trong vườn.”

“Đúng vậy. Nhưng đó là cái tên được đặt ở Nhật, vốn trong dân ca Ireland nó có tên là The last rose of Summer cơ. Dịch ra sẽ là ‘bông hồng cuối cùng của mùa hạ’.”

“Bông hồng cuối cùng của mùa hạ à...”

Yoshimi hướng mắt về cuốn Tuyển tập ảnh hoa hồng mà Hagane để trên bàn.

“Vậy là có liên quan với nhau rồi.”

Takumi nói.

“Hoa hồng, là hoa hồng đấy. Mọi chuyện đều được kết nối với nhau bởi chi tiết hoa hồng. Bố bị hoa hồng nhập hồn rồi.”

“Anh Taku, anh thôi đi.” Mutsuki cao giọng.

“Có sao đâu, đó là sự thật. Anh thì sao cũng được, đây là vấn đề của anh Yoshimi mà.”

Nghe Takumi nói vậy, Yoshimi có vẻ định đáp lại gì đó, nhưng cuối cùng anh lại im lặng.

“Tôi về đây.” Hagane nói. “Việc của tôi xong rồi.”

“Ừ nhỉ. Cậu làm việc tốt đấy. Good job!” Takumi vỗ vai Hagane.

“Cảm ơn anh.”

Hagane khẽ cúi đầu, ra khỏi thư phòng.

Anh đi qua phòng tiếp khách ra hành lang. Có tiếng bước chân ở xa xa. Ngoảnh lại nhìn, anh thấy ở góc hành lang lấp ló bóng một chiếc váy màu xanh nước biển.

“Anh Yukinaga ơi.”

Mutsuki đã ra tới hành lang.

“Nếu anh thấy không thoải mái vì các anh trai của tôi thì cho tôi xin lỗi.”

“Không đâu.”

“Thế thì sao anh phải về gấp vậy?”

“Vì câu chuyện đã chuyển hướng sang chuyện nội bộ của gia đình cô rồi. Người ngoài như tôi ở đó sẽ gây bất tiện.”

“Chuyện đó...”

“Tôi đã can dự vào chuyện không phải của mình rồi. Tôi ở lại thêm sẽ không có gì tốt cả. Tôi về đây.”

Hagane nói vậy rồi đi về phía cửa ra.

Mutsuki vẫn đứng ở hành lang, nhìn theo bóng anh.

Chú thích:

(1) Tên gốc là Girl with Pigtails, một tác phẩm hội họa của họa sĩ Amedeo Modigliani.