Chương 5
“Vậy khi nào anh sẽ tới nhà cô ấy?”
“Chiều ngày kia. Cô ấy sẽ đi xe tới đón tôi.”
“Vậy à? Tại sao anh lại nảy ra ý định đến nhà cô ấy?”
“Vì tôi nghĩ nếu đến đó thì có thể sẽ tìm được manh mối để giải câu đố về chiếc hộp nhạc.”
“Thế tại sao anh lại muốn giải câu đố ấy?”
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi đã sửa hộp nhạc xong xuôi rồi, lẽ ra không nên xen vào thêm nữa, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Tôi có cảm giác nếu bỏ mặc mọi chuyện thế này thì mình hơi vô trách nhiệm... à không, không hẳn thế.”
“Không hẳn thế thì là thế nào?”
“Tôi tò mò muốn giải đáp bí ẩn ấy. Có lẽ nói như vậy mới là đúng với tâm trạng của tôi nhất.”
“Tại sao anh lại muốn giải đáp nó?”
“Anh không biết ư?”
“Vầng.”
“Có thể chính anh cũng không nhận thức được, nhưng việc này đối với anh không phải việc xấu. Trái lại, đây còn là một việc được khuyến khích nên làm nữa.”
“Thế ư?”
“Việc anh muốn góp mặt vào cuộc sống của người khác là một khuynh hướng rất tốt.”
“Nhưng việc tự ý xộc tới nhà một người chẳng quen biết gì khá là, à không, phải nói là rất nản.”
“Anh được họ mời đến nên mới đến mà. Với tư cách một thám tử, anh sẽ điều tra làm rõ điều bí ẩn giúp họ.”
“Thám tử... ư?”
“Đúng vậy. Anh là thám tử. Nghĩ như vậy rồi anh có thấy thoải mái hơn không? Thám tử là một công việc mà anh sẽ không thể thực hiện được nếu không buộc người khác theo ý mình một chút. Nhưng để giải đáp được bí ẩn thì điều đó là cần thiết.”
“Tuy là như vậy, nhưng cứ nghĩ tới ngày kia phải đến đó là tôi lại thấy chùn bước.”
“Tôi có thể kê cho anh một loại thuốc an thần mạnh, nhưng tôi lo lắng về tác dụng phụ của nó. Nếu nó gây buồn ngủ hoặc mất tập trung thì sẽ cản trở công việc của một thám tử mà. Anh vẫn uống Luvox hằng ngày đấy chứ?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt rồi. Anh chỉ cần tin tưởng vào bản thân là được. Dù không giải mã được bí ẩn đó, anh cũng không cần hối hận. Anh là thám tử, nhưng anh không phải là Sherlock Holmes hay Akechi Kogoro (1). Anh không phải một đại thám tử giải quyết ngon lành mọi bí ẩn trong các tiểu thuyết trinh thám, nên không cần phải hấp tấp, nóng vội. Anh hiểu ý tôi không?”
“Vâng.”
“Lần khám tới hãy kể kết quả cho tôi nghe nhé. Buổi khám của chúng ta hôm nay dừng lại ở đây.”
Chú thích:
(1) Nhân vật thám tử hư cấu được sáng tạo bởi văn hào Nhật Bản Edogawa Ranpo.