Chương 3
Trở về nhà sau khi dùng xong bữa trưa, anh thấy một chiếc xe đỗ trước cửa nhà mình.
Đó không phải là chiếc PT Cruiser của Mochiduki. Nhưng chiếc xe ấy còn làm tim anh đập loạn nhịp hơn.
Chiếc Peugeot 206 màu đỏ.
Chủ nhân của nó đã xuống khỏi xe, đang đứng phía trước nhà. Nhìn thấy Hagane, gương mặt cô dãn ra.
“Tôi tưởng anh không có nhà nên đã định ra về. May quá.”
Iimura Mutsuki mặc một chiếc áo T-shirt màu lam, quần jeans đen. Tóc có vẻ ngắn hơn lần trước anh gặp.
“Cô tới có chuyện gì à?”
Hagane hỏi một cách cảnh giác.
“Không tới mức có chuyện gì quan trọng.”
Mutsuki cười tươi tắn. Bên má phải xuất hiện một lúm đồng tiền.
Nhưng biểu cảm đó tắt ngấm khi cô nhìn thấy phản ứng của Hagane.
“Tôi tới thế này làm phiền anh ạ?”
“Ừm, cũng không hẳn thế.”
Hagane nói mập mờ, rồi lách qua bên Mutsuki, đặt tay lên cổng nhà.
“Stella có khỏe không?”
Mutsuki hỏi từ phía sau.
“Nó khỏe.”
Dù anh có làm cách nào, lời đáp của anh vẫn luôn luôn lạnh nhạt như vậy.
“Tôi nhớ nó quá. Giờ nó có nhà không?”
“Có... Cô chờ một chút nhé.”
Hagane mở cổng, đi vào trong, mở cửa nhà. Stella chạy nhào ra, dựng hai chân trên người anh.
Nhưng rồi ngay lập tức nó buông anh ra, chạy tới chỗ Mutsuki.
“Stella, em còn nhớ chị không? Ngoan quá.”
Được Mutsuki xoa đầu, cổ họng Stella khẽ thoát ra những tiếng rên nho nhỏ. Mutsuki giật mình, rụt tay lại.
“Ủa, em giận à? Sao thế?”
“Không phải đâu. Đấy là tiếng rên khi nó đang dễ chịu đấy.”
Hagane nói. Stella vẫy vẫy đuôi, dụi mũi vào người Mutsuki.
“Thế à, em vui à? May quá.”
Mutsuki nâng cổ Stella lên.
“Cẩn thận lông nó.”
“Gì cơ ạ?”
“Lông nó sẽ bám vào quần áo đấy. Giờ lại đúng đợt nó thay lông mùa đông nữa.”
“Không sao ạ. Ngày xưa nhà em cũng nuôi chó, mùa xuân và mùa thu nó rụng lông ghê lắm. Nhưng nó dễ thương lắm. Em cũng dễ thương quá Stella ạ.”
Mutsuki xoa xoa mũi Stella.
Hagane đứng yên nhìn Stella hưởng thụ những vuốt ve của Mutsuki, và nhìn Mutsuki cưng nựng Stella.
“Hộp nhạc thật là một thứ kỳ diệu nhỉ.”
Vừa vuốt ve Stella, Mutsuki vừa nói.
“Từ hồi đó, đột nhiên tôi có hứng thú với hộp nhạc, và đã ghé qua các cửa hàng bán hộp nhạc. Tuần trước tôi đã tới cả bảo tàng ở khu Arashiyama của Kyoto đấy.”
“À, nơi đó hả.”
“Anh biết chỗ đó ạ?”
“Tôi có đến đó vài lần rồi. Ở đó có nhiều hộp nhạc tốt.”
“Vâng, tôi cũng thấy vậy. Con búp bê máy chuyển động cùng nhịp với hộp nhạc thật tuyệt, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi muốn được xem nhiều hộp nhạc nữa, vì thế mà đột nhiên tôi muốn gặp anh Yukinaga.”
Mutsuki nói với vẻ vui sướng. Hagane không dám nhìn thẳng vào ánh sáng lấp lánh từ đôi đồng tử của cô.
“Anh sao vậy ạ?”
“Không có gì...”
“Tôi đến đột ngột thế này đúng là làm phiền anh rồi ạ?”
“Không phải vậy...”
Hagane lúng túng. Anh không biết phải làm sao.
“... Xin lỗi cô. Tôi không thể... không thể nói chuyện với người khác.”
“Không thể nghĩa là sao ạ?”
“Tôi nghĩ dù tôi có giải thích cô cũng sẽ không hiểu. Căn bệnh này... người khác sẽ không hiểu được.”
Hagane ngước mắt lên. Mutsuki nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi sẽ hiểu.”
Mutsuki nói.
“À, tôi không biết mình có hiểu không, nhưng tôi sẽ hiểu được. Vì anh Yoshimi cũng giống như anh.”
Khi tới nhà Iimura vào mùa hè năm nay, anh đã gặp ba người anh trai của Mutsuki. Anh trai cả của cô chính là Yoshimi.
“Anh Yoshimi cũng đã nói như vậy. Rằng đôi lúc anh ấy sẽ rất mất tinh thần, sẽ bất an. Anh không biết lý do, nói ra mọi người cũng không hiểu. Ý anh là như vậy phải không?”
“...”
“Những lúc như thế, khi tôi hỏi anh rằng tôi nên làm thế nào, anh liền đáp là hãy để anh ở một mình. Có đúng là nên làm như vậy không?”
“... Đúng là khi được ở một mình thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.”
“Thế ạ... Tôi hiểu rồi. Khi nào dễ chịu hơn, anh có thể kể cho tôi nghe chuyện về hộp nhạc được không? Anh biết số điện thoại của tôi rồi nhỉ.”
“Vâng.”
“Anh hãy gọi bất kỳ lúc nào thấy tiện nhé. Vậy tôi về đây.”
Mutsuki vuốt ve đầu Stella thêm lần nữa, rồi dợm bước ra khỏi cổng.
“Chờ đã...”
Lần này người gọi là Hagane. Mutsuki ngoảnh đầu lại.
“Bây giờ trong nhà tôi có một chiếc hộp nhạc khá hiếm. Nó đang hỏng nên không phát nhạc được, cô có muốn xem không?”
“...Có ạ.”